Bên trong Uy Nhung Thành, cửa thành mở rộng, vô số binh lính Khuyển Nhung xông ra khỏi đại môn, hướng đến Hắc Phòng Thành. Quân sư ngồi trên lưng ngựa, yên lặng nhìn về nơi xa.

Tuy rằng vẫn chưa bắt được Viên Tinh Dã, nhưng đã nhiều ngày như vậy không có tin tức, bọn họ cũng không thể đem toàn bộ hy vọng đều đặt ở trên người nàng. Xuất chinh lần này, Dã Lợi Hợp cơ hồ dùng đến toàn bộ binh lực Khuyển Nhung, chỉ mong có thể thừa dịp Viên Tinh Dã không ở để một trận đánh hạ U Châu, tiến công tới Trung Nguyên.

Trừ bỏ giữ lại một bộ phận binh sĩ thủ vệ Uy Nhung, còn lại đều đã dốc hết thảy lực lượng rời đi lần này. Tất cả mọi người đều biết, một trận sắp tới chính là quyết định đến sinh tử tồn vong của toàn tộc Khuyển Nhung.

Nếu như chiến thắng, có thể chiếm lĩnh U Châu, khi đó Trung Nguyên chỉ còn trong tầm mắt. Nếu như thất bại, trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào lại gần Trung Nguyên được nữa, hơn nữa thậm chí còn có thể dẫn tới đại họa diệt tộc.

Nhưng tình thế Đại Khải lại không giống như vậy. Đại Khải địa vực rộng lớn, dân số đông đảo, kể cả nếu chiến bại cũng có thể nhanh chóng tập kết thêm mấy chục vạn quân đội. Cho nên một trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại trận.

Cẩm Nương nhanh chóng đem tin tức báo lại cho Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã đạm cười, sau đó nói, "Chúng ta cũng nên chuẩn bị rời đi thôi. Lúc trước ta đã nói trong một tháng sẽ trở về, hiện giờ đã qua nửa tháng, hẳn là nên quay trở lại."

Bùi Thập Viễn gật đầu nói phải. Thương thế của Thẩm Băng cũng đã tốt lên rất nhiều, nghĩ đến rời đi hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Viên Tinh Dã lại nói tiếp, "Cẩm Nương, chờ sau khi chúng ta rời khỏi, ngươi cũng có thể rời đi, lúc đó chắc hẳn không có ai ngăn trở. Chờ ta trở lại trong quân thượng thư cho Binh Bộ, không phải ngươi vẫn luôn muốn trở về nhà phụng dưỡng song thân sao?"

Cẩm Nương sửng sốt, sau đó vui mừng quỳ xuống, "Đa tạ Nguyên soái!"

Hạ Tử Mặc nghe Viên Tinh Dã nói vậy, suy nghĩ trong lòng lại phiêu dạt đến nơi xa. Có thể rời đi nàng đương nhiên cũng cao hứng, nhưng trên người nàng còn có độc chưa giải, Quân sư cho nàng thời hạn một tháng, hiện giờ chỉ còn không đến hai mươi ngày.

Chỉ là, nếu muốn nàng lấy mạng Viên Tinh Dã đổi lấy giải dược, tuyệt đối không có khả năng, nhưng lựa chọn còn lại là cái chết --- có người mình thương ngày ngày bên cạnh, nàng đương nhiên không cam lòng chịu chết.

Đại quân Khuyển Nhung rời đi đã một ngày, hầu hết binh lính đều đã không còn ở Uy Nhung, chỉ dư lại quân sĩ thủ thành phụng mệnh tiếp tục đi tìm Viên Tinh Dã, nhưng trong lòng mọi người đều có suy đoán Viên Tinh Dã hẳn là đã sớm rời khỏi Uy Nhung, bằng không vì sao nhiều người liên tục tìm kiếm kỹ càng như vậy vẫn không nhìn thấy một góc bóng dáng của nàng.

Ngày hôm sau, bốn người Viên Tinh Dã cũng chuẩn bị rời đi. Tuy rằng hẳn là nên đợi thêm mấy ngày nữa mới nắm chắc an toàn, nhưng thời gian cũng không chờ đợi bọn họ. Nếu sơ sẩy để Khuyển Nhung một lần nữa đoạt được U Châu, như vậy liền tính bọn họ sống sót trở về cũng không thoát khỏi bị triều đình vấn tội.

Sau khi Dã Lợi Hợp đi khỏi, canh gác điều tra trong thành có thể thấy rõ được lơi lỏng hơn rất nhiều. Một ngày trước kia còn có thể nhìn thấy vài tiểu đội tuần tra từ tinh mơ đến đêm tối, bây giờ đã biến mất không còn dấu vết.

"Khuyển Nhung tuy chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng vẫn có nhiều quan viên bằng mặt không bằng lòng như vậy. Xem ra bất luận là nơi nào, đều không thoát khỏi tình cảnh như thế." Hạ Tử Mặc lên tiếng. Viên Tinh Dã ở phía sau nàng cười nói, "Đây là tự nhiên, nếu bọn họ không như vậy, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội thoát thân."

Đằng sau hai người là Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn, tất cả đều đang cải tranh thành một nhóm thương nhân, bỏ lại phía sau Uy Nhung Thành phồn vinh rộng lớn.

"Đi thôi!" Viên Tinh Dã nói. Bốn người cưỡi ngựa điềm nhiên hướng cửa thành đi đến. Trên người bọn họ đều có chứng thực thương nhân được quan phủ cấp cho, là do Cẩm Nương làm giả cho bọn họ. Tuy rằng những thứ này thật dễ có thể bị bại lộ, nhưng trong nhất thời cũng không có biện pháp hữu dụng hơn.

Binh lính thủ vệ cũng không cẩn thận xem xét, tùy ý nhìn một lần rồi thuận lợi để bọn họ rời đi. Ra khỏi Uy Nhung Thành, trong lòng mọi người mới an tâm thêm một chút.

Bốn người giục ngựa chạy nhanh trên quan lộ, Uy Nhung Thành thực mau biến mất khỏi tầm mắt. Từ Uy Nhung Thành đến Hắc Phong Thành chạy gấp cũng phải mất đến một ngày lộ trình. Sau khi chạy liên tục nửa ngày, bốn người bắt gặp một trà lâu bên đường.

Tiết trời đã sớm vào hạ, lại phi ngựa liên tục dưới nắng hè chói chang, mấy người đều đã cảm thấy tương đối khát nước, liền xuống ngựa đi vào trong trà lâu. Lão bản trà lâu là một hán tử trung niên, cùng với thê tử hắn mở ra trà lâu ven đường này, còn có nữ nhi và trượng phu nàng trợ giúp buôn bán ngày thường.

Viên Tinh Dã nói, "Chạng vạng là có thể đến Hắc Phong Thành, dựa theo tác phong của Quân sư, nhất định sẽ sắp xếp mai phục dọc đường. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể lên núi, vòng qua rừng núi bên ngoài đi tới U Châu."

Thẩm Băng gật đầu, "Chỉ là từ chân núi tới U Châu hẳn cũng sẽ có mai phục. Hiện tại không có phương thức liên lạc với Lạc Nhan, không thể nắm rõ được sự tình lúc này. Nếu một mực chạy bừa, chẳng may gặp phải Khuyển Nhung, bốn người chúng ta làm sao có thể chống lại mười vạn đại quân."

"Xem ra chỉ có thể đi đường núi vòng qua Hắc Phong Thành, rời khỏi phụ cận Hắc Phong Thành hẳn là Lạc Nhan có thể tìm thấy chúng ta." Viên Tinh Dã nói, nàng vẫn có tin tưởng nhất định với bản lĩnh của Lạc Nhan.

Ngoại thành Hắc Phong, quả nhiên giống như Viên Tinh Dã dự liệu, Khuyển Nhung đã phái tầng tầng lớp lớp binh lính bao quanh. Hắc Phong Thành nguyên bản là địa phương thường xuyên giao thương giữa Đại Khải và Khuyển Nhung, phi thường phồn vinh sung túc, hiện giờ lại chỉ thấy tử khí thâm trầm.

Cư dân bên trong thành đã bị Viên Tinh Dã mang theo hơn phân nửa, còn lại vì không chịu rời đi nên bị nhốt lại cùng một chỗ, sau khi Dã Lợi Hợp tới mới lộ diện. Một tòa thành to lớn như vậy, bởi vì thiếu thốn người qua lại, cho nên trở nên có chút thê lương cùng hiu quạnh. Bất quá vẫn có mười mấy vạn binh lính đóng quân tại đây, âu cũng là tăng thêm nhân khí xung quanh.

Một ít quầy hàng bắt đầu mở tiệm đón khách, cửa thành cũng thêm người ra kẻ vào đông đúc. Hắc Phong Thành nguyên bản một tòa tử thành, sau mấy ngày cũng đã khôi phục một phần sinh khí.

Bên trong Đại phủ Hắc Phong Thành, Dã Lợi Hợp cùng Dã Lợi Cát sửa sang lại tình báo, sau đó đưa cho Quân sư. Quân sư nhận lấy, "Lúc ấy đã cùng Viên Tinh Dã ước định dùng hai tòa thành trao đổi, không nghĩ tới nàng lại đem toàn bộ lương thực cùng vật dụng trong thành đều mang theo, trừ bỏ một phần bá tánh không chịu đi, chỉ để lại cho chúng ta một tòa thành trống rỗng."

Dã Lợi Hợp bất đắc dĩ, "Viên Tinh Dã này quả thật khó lường, nếu tướng lãnh Đại Khải mỗi người đều giống như nàng, chúng ta đây đánh cũng không cần đánh nữa."

"Xưa nay giao tranh vẫn luôn binh bất yếm trá, tác phong của Viên Tinh Dã trước giờ cũng luôn là như thế. Đây hẳn là thất trách của ta, không ngờ nàng lại để toàn bộ cư dân trong thành rời đi như vậy. Cư dân đều là con dân Khuyển Nhung, chẳng lẽ nàng muốn dùng những người này làm con tin áp chế chúng ta sao?" Quân sư trầm ngâm suy tư.

Dã Lợi Hợp nghe xong cũng có chút đầu váng mắt hoa, nếu Nguyên soái vẫn là Bùi Thập Viễn chắc chắn sẽ không làm như vậy. Bùi Thập Viễn là chính nhân quân tử, Viên Tinh Dã tuy rằng không phải tiểu nhân, nhưng tuyệt đối cũng không phải quân tử.

Lúc này Dã Lợi Cát đi vào, cao giọng nói, "Đại Hãn, Quân sư, có thám báo hồi âm, vừa rồi ở trên núi phát hiện ra tung tích nhóm người Viên Tinh Dã, tổng cộng có bốn người."

Dã Lợi Hợp lập tức đứng lên, "Quân sư quả nhiên tiên đoán như thần. Mau phái người đuổi theo, nhất định phải lấy mạng bọn họ. Không --- bổn hãn muốn tự mình truy." Dã Lợi Hợp nói, "Quân sư, nơi này hết thảy giao lại cho ngươi." Quân sư gật đầu, Dã Lợi Hợp cầm lấy trường thương bước ra ngoài. Hãy‎ 𝘵ìm‎ đọc‎ 𝘵ra𝗇g‎ chí𝗇h‎ ở‎ _‎ 𝐓‎ r‎ ù‎ m‎ 𝐓‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ 𝗇.𝘷𝗇‎ ‎ _

Quân sư thở dài. Viên Tinh Dã, không biết lần này ngươi còn có thể sống sót trở ra hay không ----

Trên sườn núi phụ cận Hắc Phong Thành, bốn người cưỡi ngựa hành tẩu trong núi, có chút gian nan chật vật. Trên đường đến nơi này vẫn luôn có thể dùng thân phận thương nhân né tránh vài trạm kiểm soát cùng với tuần tra dọc đường, nhưng tới đây lại gặp khó khăn hơn rất nhiều. Binh lính canh giữ tại ngoại thành Hắc Phong đa phần đều là đội quân quanh năm cùng Dã Lợi Hợp chinh chiến bên ngoài, không dễ dàng bị qua mặt như thế. Vậy nên bốn người đã sớm bỏ qua quan lộ, sử dụng đường nhỏ ven núi tiến lên phía trước.

Làm như vậy tuy rằng an toàn hơn, nhưng đổi lại tốc độ cũng chậm đi đáng kể. Hơn nữa hiện tại trời đã vào đêm, đường núi chông chênh khó đi, cũng không thể đốt đuốc soi sáng, đành phải nương theo ánh trăng trên cao chiếu xuống mới chậm rãi tránh được mấy gốc cây cùng vài chướng ngại vật chặn đường.

Mọi người đều không nói chuyện, chậm chạp đi tới, tuấn mã bên dưới có chút không kiên nhẫn thở ra vài tiếng phì phò trong mũi. Cách đó không xa là Hắc Phong Thành, từ đây đã có thể nhìn thấy cổng thành rộng mở, bên ngoài là một hàng binh lính xếp hàng nghiêm chỉnh.

"Chúng ta đẩy nhanh tốc độ một chút, phỏng chừng đến sáng mai là có thể xuống được chân núi." Viên Tinh Dã lên tiếng. Trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, gió núi thổi qua đem lời nói của nàng cuốn trôi, cành tăng thêm cảnh tượng tịch mịch trong màn đêm.

Tuy rằng một đường chạy đến nơi này thập phần thuận lợi, nhưng không biết vì sao trong lòng mọi người đều ẩn ẩn có chút bất an. Ba người còn lại cũng không đáp, chỉ nắm chặt trường kiếm trong tay, gia tốc hành tẩu.

Một đêm trôi qua không tiếng động, sáng sớm hôm sau bốn người đã ra được khỏi mảnh rừng bạt ngàn, Hắc Phong Thành lúc này đã ở sau lưng. Chỉ cần cố gắng đi qua một đoạn đường bằng phẳng nữa là có thể an toàn.

Bốn người lên ngựa, lập tức hướng về U Châu Thành chạy đi.

Không nghĩ đến chạy chưa được bao xa, một mũi tên bất ngờ bay qua trước mặt Viên Tinh Dã, phóng đến cắm ở trên thân cây phía xa. Tuấn mã dưới thân Viên Tinh Dã chấn kinh hí vang một tiếng.

Tứ phía thực mau xuất hiện vô số binh lính Khuyển Nhung, đem bốn người bao vây xung quanh, sau đó từ giữa tách ra một khoảng trống, Dã Lợi Hợp cưỡi ngựa chậm rãi đi ra. Trên tay hắn nắm trường thương, mũi thương miết xuống mặt đất cuốn lên từng trận cát bụi mờ mịt, theo sau hắn là Dã Lợi Cát.

"Viên Tinh Dã, ngươi rốt cuộc đã xuất hiện, hôm nay bổn hãn muốn xem ngươi làm thế nào có thể rời đi?" Dã Lợi Hợp cao giọng nói, phía sau hắn một nhóm binh tính đi tới trước, trên tay cầm một tấm lưới bắt chim thật lớn.

Vì để có thể bắt được Viên Tinh Dã, phòng ngừa nàng lợi dụng địa hình trên núi đào tẩu, Dã Lợi Hợp cố ý chờ nàng xuống dưới chân núi. Còn mang theo lưới bắt chim chính là để ngăn nàng không thể dùng khinh công chạy thoát. Nghĩ đến đây, trên mặt Dã Lợi Hợp lộ ra thỏa thuê cùng đắc ý tươi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play