Hạ Tử Mặc trong lòng căng thẳng, lúc này bọn họ nhìn thấy Cẩm Nương cùng một người có vẻ là Quan quân đội trưởng tiểu đội này đi ra, trên tay Cẩm Nương cầm một quyển trương mục*.

(* trương mục: Sổ hoặc giấy tờ ghi chép thống kê giao dịch, hàng hóa, tiền bạc. Ở miền Nam Việt Nam ngày xưa cũng có dùng danh từ này, thường được sử dụng trong hệ thống ngân hàng, tương đương với từ "tài khoản" bây giờ.)

"Quân gia, người cũng biết nơi này của ta mỗi cô nương đều lai lịch rõ ràng, đã được quan phủ lập hồ sơ ghi lại kỹ lưỡng, đương nhiên không có khả năng chứa chấp người bất hảo. Không tin người xem danh sách đây, cũng có thể đếm lại nhân số." Cẩm Nương cười duyên nói.

Tên Quan quân kia tổng cũng cảm thấy đám người Viên Tinh Dã sẽ không ở chỗ này, nghe vậy liền cười, "Chúng ta tự nhiên là tin tưởng, bất quá Quân sư đã hạ lệnh, ta cũng không có cách nào khác."

Cẩm Nương nói, "Đương nhiên là thế, vậy thỉnh Quan quân cùng các vị đại gia đây kiểm tra một lượt, sau đó ta xin mời mọi người uống rượu một phen."

Đám quân lính đến điều tra lần này chỉ là một ít tướng sĩ ngày thường đóng giữ bên trong thành Uy Nhung, không thể so sánh được với quân đội chinh chiến bên ngoài kỷ luật nghiêm minh, bình thường cũng quen thói phong lưu lười nhác sa đọa, nghe thấy Cẩm Nương nói như vậy trên mặt mọi người đều là tươi cười, cầm lấy trương mục trên tay Cẩm Nương bắt đầu đối chiếu.

Lại thấy tên Quan quân kia tựa hồ nhớ tới gì đó, lên tiếng, "Từ từ." Rồi sau đó hắn lấy từ trong ngực ra ba bức họa, mở ra có thể thấy bên trong là Viên Tinh Dã, Thẩm Băng, cùng Bùi Thập Viễn. "Đây là Quân sư đưa cho ta, đến đây thế nhưng lại quên lấy ra xem." Khuyển Nhung đều cho rằng Hạ Tử Mặc đã chết, cũng không phí công họa chân dung nàng nữa.

Cẩm Nương trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng thần sắc trên mặt lại không có nửa điểm sơ hở, chỉ cười, "Ta đã sớm nghe nói Viên Tinh Dã tuy là nữ tử nhưng lại phi thường mỹ mạo, có thể cho ta xem qua bức họa của nàng một chút hay không?"

Quan quân tiện tay đưa sang cho nàng, Cẩm Nương tiếp nhận nhìn một lúc, "Người trên bức họa này thoạt nhìn xác thật là dung nhan bất phàm, nhưng cũng không khoa trương như đồn đại, Viên Tinh Dã cũng chỉ đến vậy thôi sao?"

Quan quân cười cười, "Chuyện này ta cũng không biết, ta chưa tận mắt nhìn thấy Viên Tinh Dã. Nhưng mấy bức họa này là Quân sư cho người cấp tốc vẽ ra, phân tới cho bọn ta dùng khi điều tra, hẳn là do vội vã nên cũng có chút lệch lạc."

Khóe mắt Cẩm Nương khẽ liếc sang phía bên kia, nhìn thấy Hạ Tử Mặc đang nhanh chóng vẽ gì đó trên mặt Viên Tinh Dã, cười đáp, "Như vậy ta cũng không thấy mỹ mạo gì, còn thỉnh quân gia nhanh chóng điều tra, ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon cùng thức nhắm, đều đang chờ quân gia đã lâu!"

Thời điểm Hạ Tử Mặc đi đến đây trên người có mang theo một cây bút kẻ mi, nhìn thấy mấy người binh lính kia lấy ra bức họa, nàng liền biết ngay là không ổn, vội vàng kéo Viên Tinh Dã qua, nhanh chóng điểm thêm mấy cái nốt ruồi trên mặt nàng.

Vẽ ở trên mặt còn đỡ, nàng thậm chí còn chấm một nốt ở khóe miệng Viên Tinh Dã, gương mặt người kia vốn mỹ lệ tuyệt sắc tức khắc trở nên có chút kỳ quái. Tuy rằng hiện giờ tình huống thập phần nguy cấp, Hạ Tử Mặc nhìn thấy vậy vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó cũng tự điểm thêm trên mặt mình mấy nốt.

Ánh mắt Viên Tinh Dã nghi hoặc, nhìn thấy Hạ Tử Mặc như vậy chỉ lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, xoa xoa đầu người kia. Lúc này Cẩm Nương đột nhiên xuất hiện trước người các nàng, nhìn thấy bộ dáng Viên Tinh Dã cũng không khỏi sửng sốt một lúc, sau đó mới nói, "Hai người các ngươi đi lên đài biểu diễn."

"Vâng." Hai người đáp. Người vừa xướng khúc trên đài cao đã đi xuống, hai người hiện giờ lên đài cũng không có điều gì bất thường. Thời điểm khách quan phía dưới nhìn đến hai người đi lên, nhất thời toàn bộ đều có chút ngây ngẩn.

Nói như thế nào đây, nguyên bản dung mạo hai người đều không tồi, nhưng trên mặt lại có mấy viên nốt ruồi thật lớn, liền trở nên có chút kỳ quặc. Tuy rằng không thể nói là xấu xí, nhưng cũng đã phá đi mỹ cảm ban đầu.

Cẩm Nương bên kia đang nói với Quan quân, "Hai người này tuy rằng bộ dáng không tốt, nhưng tài nghệ xác thực không tồi, ta cảm thấy hai nàng có chút đáng thương nên đành giữ lại." Quan quân gật đầu, cũng không quá để ý tới.

Trên đài cao đã có sẵn đàn cổ cùng sáo ngọc, tiếng đàn du dương thực mau vang lên, sau đó thanh sáo trầm bổng cũng xuất hiện, dung hợp lại thành một giai điệu toàn mỹ, nghe vào tai quả thật cảm thấy dễ chịu.

Quan quân gật gù, tài nghệ này xác thực đúng là không tồi, khó trách bộ dáng như vậy vẫn được lưu lại. Binh lính điều tra cũng không có đi lên trên đài xem kỹ.

Viên Tinh Dã ở trên đài cao nhìn thấy đủ mọi loại cảnh tượng bại hoại bên dưới, nhắm hai mắt lại, chuyên tâm thổi sáo của chính mình. Sau khi hai người kết thúc diễn tấu, thực mau đã bị Cẩm Nương mang xuống đài, thay thế cô nương khác đi lên.

Sau khi binh lính điều tra rời đi, hai người quay về gian phòng ban đầu, đóng cửa phòng lại thật chặt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như bị điều tra tại chỗ này, tứ phía không có gì đánh lạc hướng, quá mức an tĩnh sẽ khó tránh khỏi bại lộ ẩn tình. Ở trong đại sảnh thanh lâu, khung cảnh xung quanh đủ mọi loại ồn ào náo nhiệt, tương đối dễ dàng qua mặt binh lính, chính là giấu cây giữa rừng.

Hai người cũng không lập tức tẩy trang trên mặt, chỉ ngồi lẳng lặng tại chỗ một lúc, sau một hồi Hạ Tử Mặc đột nhiên hỏi, "Tinh Dã, nàng có từng nghĩ tới nếu Cẩm Nương phản bội ---"

Viên Tinh Dã cười nói, "Sao tự nhiên lại có ý nghĩ như vậy?"

Hạ Tử Mặc lắc đầu, nàng biết bản thân trời sinh tương đối đa nghi, đến cả Ngọc Nhi từ nhỏ đi theo nàng cũng có rất nhiều chuyện nàng sẽ không để Ngọc Nhi đi làm, cũng sẽ không cho Ngọc Nhi biết được.

Trừ bỏ thân nhân, chỉ có một mình Viên Tinh Dã mà thôi. Những người khác nàng chưa bao giờ thật lòng tín nhiệm qua. Kể cả bốn người Viên Đông, cũng chỉ vì các nàng là thân tín của Viên Tinh Dã mới khiến nàng có thể tương đối tin tưởng một chút.

Viên Tinh Dã cười cười, "Cẩm Nương tuy rằng ở Khuyển Nhung đã thật lâu, người trước kia quản sự nàng cũng không phải là ta. Nhưng trước khi ta nghĩ đến dùng nàng cũng đã xem xét hết thảy tình báo nàng đưa tới trong quân, tuy rằng còn có vài chỗ chưa được minh bạch, nhưng đa phần vẫn là tương đối hữu dụng, hơn nữa nàng người này trước giờ cũng chưa từng giả dối. Hiện giờ phụ mẫu cùng thân nhân nàng đều đang ở Đại Khải, hẳn là sẽ không phản bội."

"Hơn nữa ---"

"Hơn nữa cái gì?" Hạ Tử Mặc hỏi

"Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Bất luận người nào cũng không thể hoàn thành đại sự đơn độc một mình. Đến cả ta cũng vậy, tuy rằng bên ngoài vẫn đồn thổi đủ loại chiến công bất phàm của ta, nhưng ta quả thực cũng chỉ là dựa vào bản thân biết cách chỉ huy cùng phối hợp người khác mà thôi. Điều binh khiển tướng là Thẩm Băng, khống chế tình báo là Lạc Nhan, phòng thủ quân doanh là Tàng Thất, lãnh binh tác chiến cũng là các tướng lĩnh khác."

Hạ Tử Mặc sửng sốt. Trong lòng Viên Tinh Dã hiểu rõ tính cách Hạ Tử Mặc, hơn nữa qua sự việc Trình Kinh lần này, khẳng định là Hạ Tử Mặc lại càng thêm không dễ dàng tin tưởng người khác.

"Bất luận là làm soái hay làm quan, đều không phải một người có thể đơn độc hoàn thành, luôn cần đến tâm phúc bên cạnh. Không cần lúc nào cũng phải lo lắng bị phản bội, bởi vì không phải người nào cũng là Trình Kinh." Viên Tinh Dã nói tiếp.

Hạ Tử Mặc lâm vào trầm tư, nàng vẫn luôn không muốn đi tín nhiệm người khác, bên người nàng cũng không có bất kỳ ai có thể coi là thân tín. Nàng trước giờ bình dị gần gũi, tính tình ôn hòa dễ gần, nhưng không có bất luận người nào để có thể chân chính tin tưởng. Có lẽ là do thiếu đi một phần khí phách như vậy.

Chờ đến sau nửa đêm, Cẩm Nương báo lại mấy binh lính điều tra đều đã say rượu rời đi, hai người lúc này mới rửa mặt sạch sẽ, sau đó ôm nhau lên giường đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng cũng quay trở lại.

Thẩm Băng nghỉ ngơi một đêm, thương thế đã tốt hơn một phần, hai người bọn hắn sáng sớm liên tục né tránh thị vệ xung quanh, sau một hồi mới quay trở lại được chỗ này. Bên trong Uy Nhung thành ngày càng được canh phòng nghiêm mật, ba ngày sau đó nơi này của Cẩm Nương cũng lại bị quân lính tới tra soát vài lần.

Trải qua mấy ngày, canh gác trong thành hiện giờ mới cơ bản thả lỏng hơn trước, trên đường tuy rằng vẫn có không ít người tuần tra qua lại, nhưng so ra kém xa với nghiêm ngặt ban đầu.

Cùng lúc, bên trong Vương Cung Khuyển Nhung.

Dã Lợi Hợp đem chén trà trong tay quăng mạnh xuống đất, một đám văn võ bá quan trước mặt hắn lập tức quỳ sụp xuống. Dã Lợi Hợp cả giận quát, "Một đám phế vật, bốn người đều không tìm thấy một ai. Giữ lại các ngươi còn có ích gì!"

Chỉ có duy nhất Quân sư không quỳ xuống, hắn chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó mới thong thả lên tiếng. "Đại Hãn, hiện giờ muốn mắng muốn chửi cũng không có tác dụng gì, bây giờ hẳn là nên tăng cường kiểm tra, không cho phép bất kỳ ai xuất thành. Tiếp theo lại phái binh tới Hắc Phong Thành, thừa dịp mấy người Viên Tinh Dã vẫn đang ở đây, nhanh chóng đoạt lại U Châu."

"Hơn nữa, thần đã mua chuộc được vài tên Ngôn quan Đại Khải, cùng với cả Lý Quý Phi ở hậu cung. Chỉ cần bọn họ ở trước mặt hoàng đế Đại Khải vu hãm Viên Tinh Dã cố ý hại chết Hạ Tử Mặc, đến lúc đó nàng có trở lại cũng là khó bảo toàn bản thân." Quân sư nói. Trên mặt Dã Lợi Hợp xuất hiện một tia vui mừng, đám quan lại đang quỳ trên mặt đất cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Các ngươi trước tiên lui hết xuống." Dã Lợi Hợp cất tiếng.

"Vâng, Đại Hãn." Bọn quan viên cúi đầu nối đuôi nhau rời đi, trong chính điện chỉ còn lại Dã Lợi Hợp cùng Quân sư.

"Quân sư, ngươi nói thật sao?" Dã Lợi Hợp hỏi, "Ngươi làm thế nào mua chuộc được quan viên Đại Khải?"

Quân sư thở dài, "Vốn dĩ là để chuẩn bị cho ngày sau chúng ta tấn công Trung Nguyên, hiện tại lại không thể không lôi ra sử dụng. Nếu lần này có thể diệt trừ Viên Tinh Dã, sau này có vất vả thêm một chút cũng không đáng kể. Mấy ngày vừa rồi Viên Tinh Dã lui binh, thần đã nhân cơ hội cho người lén tới Trường An, hẳn là bây giờ đã tới nơi."

Dã Lợi Hợp đột nhiên quỳ xuống dập đầu với Quân sư, Quân sư kinh hãi, "Đại Hãn đây là đang làm gì?"

"Quân sư tận tâm vì Khuyển Nhung, nếu ngày sau chúng ta có thể đắc thắng, công lao lớn nhất chính là Quân sư." Dã Lợi Hợp nói, "Ngày nào đó nếu bổn hãn có thể xưng hoàng, Quân sư khi đó nhất định sẽ là dưới một người trên vạn người."

- ---------------------------------------

Lời Editor: Cảm thấy sợ Quân sư nhiều chút ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play