Huyên náo hết một ngày, màn đêm thực mau buông xuống. Viên Tinh Dã đang cùng Hạ Tử Mặc chơi cờ, cả bàn cờ hầu như đã phủ kín sắc trắng. Hạ Tử Mặc thở dài đi thêm một nước, ngẩng đầu lên lại thấy Viên Tinh Dã đang mỉm cười nhìn mình.

Nàng đỏ mặt cúi đầu, Viên Tinh Dã đặt quân cờ đen trên tay xuống, "Là ta thất thần."

Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Bùi tướng quân cùng Thẩm tướng quân đến giờ vẫn chưa có tin tức, hơn nữa sự tình tiền tuyến còn chưa yên, hết thảy nguyên bản đều đang thật thuận lợi cho Khải quân, vậy mà bây giờ ---" Nàng thực sự không muốn chỉ vì bản thân mình mà toàn bôk tâm huyết của Viên Tinh Dã đều phải hóa thành hư không.

Viên Tinh Dã bất đắc dĩ, kéo tay nàng để nàng tới ngồi trong lòng mình, "Thứ nhất, Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn đều là tướng tài, không chỉ là mang binh đánh giặc, đến cả tài trí cũng không phải người bình thường có thể sánh được, chỉ lẩn tránh mấy binh lính truy bắt hẳn không thể làm khó được bọn họ. Hơn nữa, nếu là đã lọt vào tay Khuyển Nhung, Dã Lợi Hợp đã sớm thông cáo toàn thành, dụ dỗ ta đi ra ngoài quy hàng hoặc cứu viện."

"Thứ hai, chính là kể cả không xuất hiện sự việc lần này, Hắc Phong Thành cũng phải đổi chủ một lần nữa. Nguyên bản ta đã tính toán sẽ xuất hiện một sai lầm nhỏ nào đó, để Dã Lợi Hợp thừa cơ đoạt lại Hắc Phong Thành, không nghĩ tới lại xuất hiện cơ hội như thế này. Có Quân sư người kia, ta cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn qua mặt được hắn, lần này coi như chính là nhờ họa được phúc." Viên Tinh Dã nói.

Hạ Tử Mặc biết nàng đang cố ý khuyên giải an ủi mình, cũng không khỏi lắc đầu cười cười. Vốn dĩ cho rằng tình cảm hai người sẽ không thể thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới lại có thể cùng nhau đi đến hôm nay.

Viên Tinh Dã người này, thật đúng là một khi yêu vào sẽ không thể thoát ra được nữa.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc. Tuy rằng hiện đang ở giữa địch doanh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nhưng có thể may mắn nắm được tay người trước mặt, quả thực đã là tam kiếp nhân duyên. Dần dần hai thân ảnh dán chặt vào nhau, Viên Tinh Dã đem Hạ Tử Mặc đặt ở dưới thân, từng nụ hôn trải xuống trên trán, chóp mũi, lan tới khắp mọi chỗ trên gương mặt của nàng.

Mỗi một nụ hôn hạ xuống cũng không phải là mang theo dục vọng triền miên, trái lại vạn phần tình ý miên man, cùng với nhẹ nhàng mà ấm áp. Hai người có thể cảm nhận rõ ràng tâm ý của đối phương, từng chút một khắc sâu đến tận tâm can của chính mình. Hoàn toàn không ẩn nhẫn, hoàn toàn không do dự, chỉ có kiên định cùng an tâm.

Lúc này vang lên tiếng đập cửa từ bên ngoài. Viên Tinh Dã đứng đậy, kéo theo Hạ Tử Mặc ngồi lên, sửa sang xiêm y hai người chỉnh tề rồi mới lên tiếng, "Vào đi."

Người tiến vào là Cẩm Nương, bước chân có chút gấp gáp, "Nguyên soái, Khuyển Nhung quân tới chỗ này điều tra." Viên Tinh Dã cũng đã sớm dự đoán được chuyện này, chỉ gật đầu hỏi, "Đồ vật cần chuẩn bị đâu?"

Cẩm Nương cầm một cái khay trên tay, "Đều ở đây."

Viên Tinh Dã gật đầu, "Ngươi ra ngoài an bài đi." Cẩm Nương khom người bước ra ngoài, "Vâng." Viên Tinh Dã cầm lấy cái khay, bên trên là hai bộ xiêm y nữ tử cùng với một ít trang sức son phấn. Hạ Tử Mặc có chút kỳ quái, Viên Tinh Dã cười cười, "Mặc vào đi, sau đó chúng ta cũng ra ngoài."

Các nàng nhanh chóng thay y phục Cẩm Nương chuẩn bị, Hạ Tử Mặc không biết Viên Tinh Dã đây là đang muốn làm gì, nhưng nàng không có chút do dự đổi quần áo. Viên Tinh Dã cũng nhanh nhẹn mặc xiêm y mới vào.

Bên trong gian phòng này không có gương, Hạ Tử Mặc đành phải tùy tiện vấn tóc lên thành một búi. Đến khi nàng quay đầu lại, tức khắc chỉ cảm thấy ngây ngẩn cả người. Trước giờ từ khi còn ở trong hoàng cung, Viên Tinh Dã cơ hồ đều chỉ phục sức rất đơn giản, trang sức ngày thường thập phần đạm mạc, hơn nữa cũng chưa bao giờ trang điểm. Hiện giờ Viên Tinh Dã thế nhưng lại thay một bộ xiêm y lụa hồng, phi thường phiêu dật, bên trên còn thêu vài đóa hoa sen cỡ lớn. Trên đầu nàng đeo trâm cài bằng ngọc, tóc mai điểm xuyết mấy đóa châu hoa.

Trang dung đơn giản một phen, lại vạn phần bất đồng ngày thường, thế nhưng vẫn là cùng một người trước mặt. So với ngày thường anh khí bất phàm, lúc này lại hóa thành mỹ lệ tuyệt thế.

Viên Tinh Dã hơi mỉm cười, "Không quen sao?" Nàng chưa bao giờ phục sức với trang điểm như vậy, cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Hạ Tử Mặc lắc đầu, nàng cư nhiên lại bị vẻ đẹp của người kia mê hoặc đến bất động, kéo Viên Tinh Dã lại gần, có chút oán hận cùng đáng tiếc hôn lên môi nàng, sau đó mới lên tiếng, "Nguyên soái đại nhân đây có chút mỹ lệ quá mức rồi."

Viên Tinh Dã bật cười, nàng còn sợ Hạ Tử Mặc không thích chính mình trang điểm như vậy, lúc sau mới nói, "Ân, chúng ta đi ra ngoài thôi." Hạ Tử Mặc gật đầu. Từ sau khi nàng tới đây vẫn luôn không biết nơi này là chỗ nào, Viên Tinh Dã không nói gì, nhưng nghĩ đến hẳn cũng không phải một căn nhà dân bình thường.

Ra đến bên ngoài, Cẩm Nương đang đứng ở cửa chờ hai người, nhìn đến dung nhan cùng trang phẫn trên người các nàng, nhất thời có chút ngây ngẩn, hồi lâu sau mới lên tiếng, "Thuộc hạ đã an bài hết thảy, thỉnh Nguyên soái cùng Giám quân đại nhân đi hướng bên này."

Lúc này Hạ Tử Mặc mới phát hiện gian phòng hai người vừa ở là một tầng hầm ngầm, phía trên dùng mấy nhà kho chứa tạp vật vụn vặt che giấu. Nàng còn nhận ra được nơi này thế nhưng còn có mấy gian tầng hầm ngầm khác tương tự như vậy.

Ba người thực mau đi đến mặt sau của một toà thanh lâu, từ nơi này có thể nghe được phía trước cách đó không xa có tiếng người ồn ào nói chuyện. Cẩm Nương nói, "Các cô nương ở nơi này đều đã được đưa đến từ lâu, thuộc hạ đã diệt trừ hai người, đành phải ủy khuất Nguyên soái và Giám quân đại nhân một phen."

Viên Tinh Dã nhàn nhạt đáp, "Không sao." Cẩm Nương chính là tú bà thanh lâu chỗ này, thanh lâu nơi đây cũng là nàng một tay lập nên, mang trên người thân phận như vậy quả thực giúp nàng nắm được rất nhiều tin tức trong thành. Nơi đây là một địa phương ẩn thân tốt cho hai người, còn những căn tầng hầm ngầm vừa nhìn thấy lúc nãy, chính là dùng để giam giữ mấy cô nương bị đưa tới nơi này.

Bên trong đại khái có khoảng hơn mười nữ tử, thoạt nhìn đều là bích ngọc niên hoa*, đa số đang khẽ khóc thút thít đứng tụ lại một chỗ, còn có một phần tựa hồ như đã chết lặng, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trên cửa. Mấy cô nương này thoạt nhìn qua thì có Khải người, cũng có nữ tử Khuyển Nhung, lại thấy được cả một người tóc vàng mắt xanh, hóa ra là từ tận La Sát Quốc

(*bích ngọc niên hoa: Nữ tử tuổi khoảng từ 16 tới 17)

Viên Tinh Dã đã từng chứng kiến nhiều chuyện trong tối ngoài sáng trên đời, đối với mấy người này tự nhiên cũng không quá mức để ý, nhưng Hạ Tử Mặc trái lại trong lòng chấn động, quay mặt đi không đành lòng nhìn tiếp.

Hai người xếp hàng phía sau đám nữ tử, chỉ một lát nữa sẽ có người dẫn bọn họ tới đại điện trong tòa thanh lâu kia, cũng chính là nơi các nàng sẽ bị đem bán. Lúc này đã có vài người tuyệt vọng thương tâm khóc ra thành tiếng. Hạ Tử Mặc cắn môi dưới, im lặng đứng ở phía sau.

Viên Tinh Dã có chút lo lắng nhìn nàng, Hạ Tử Mặc khẽ lắc đầu, nàng biết rõ lúc này không thể tiểu tâm nữ nhân được. Hai người đi theo phía sau bọn họ, vào tới trong đại sảnh phía trước lầu chính.

Thanh lâu đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều có thể nhìn thấy nam tử nữ tử truy hoan mua vui, phía trên đài cao còn có vài nữ nhân đang biểu diễn, một màn ca vũ phô trương diễm lệ, thập phần rung động lòng người. Nếu từ ngoài nhìn vào cảnh tượng nơi đây, hoàn toàn sẽ không thể nghĩ được Khuyển Nhung đang giao tranh kịch liệt với Đại Khải.

Tiền tuyến chiến sự liên miên, nơi này lại cẩm y ngọc thực, cả nam lẫn nữ đều đang tìm hoan trụy lạc. Viên Tinh Dã lên tiếng, "Nơi này là thanh lâu lớn nhất Uy Nhung, người có thể đặt chân vào chỗ này cũng đều phải thuộc dạng phi thường phú quý. Bên trong Đại Khải hiện tại cũng chính là như thế này. Hoàng Thượng từ khi kế vị tuy rằng không phải ngu ngốc vô năng, nhưng cũng là thân thiết tiểu nhân xa lánh hiền thần. Hiện giờ trên tiền triều trừ bỏ phụ thân nàng, quan viên chân chính lo lắng cho an nguy quốc sự quả thật là thiếu lại càng thiếu."

Trong lòng Hạ Tử Mặc cũng biết rõ lời nói của Viên Tinh Dã không sai. Phụ thân nàng hiện tại tuy rằng địa vị thực cao, lại được Hạ Đế hết sức tín nhiệm, nhưng cũng thường xuyên thở dài cảm thán như thế.

Binh lính Khuyển Nhung tới chỗ này điều tra không ít, nhưng bên trong đại sảnh nhìn thoáng qua thì chỉ có không tới vài người. Khách quan tại thanh lâu này đa phần đều là các vị quan lớn cùng phú thương giàu có, binh lính bình thường cũng không muốn đắc tội với bọn họ.

Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc tận lực đem thân hình của mình ẩn đi, không muốn để người khác chú ý tới. Sau khi ngoại viện được kiểm tra xong, không ít binh lính đã bắt đầu tiến vào chính điện, hẳn là tính toán tra soát tất cả mọi người bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play