Hạ Tử Mặc đi vào trong quân trướng, thấy Viên Tinh Dã đang trầm ngâm nhìn bản đồ. Quân đội Khuyển Nhung đóng quân cách đây hơn trăm dặm, tuy rằng đến hiện tại vẫn chưa bày ra thế tiến công. Hơn nữa trước đó vài ngày, Hạ Đế hạ thánh chỉ, hàm ý muốn Viên Tinh Dã không chỉ đoạt lại ba châu U Vân bị Khuyển Nhung cướp đi, còn muốn thu phục Khuyển Nhung cúi đầu xưng thần.
"Đang nghĩ gì vậy?" Hạ Tử Mặc hỏi.
"Lần này lãnh binh Khuyển Nhung chính là Nhị Hoàng tử Dã Lợi Cát, hơn nữa ta còn nghe nói Đại Hoàng tử Dã Lợi Hợp, cũng chính là tân Khuyển Nhung Vương, thực nhanh sẽ tới U Châu. Khuyển Nhung hiện tại ước chừng có hai vạn nhân mã, hơn nữa đều phi thường kiêu dũng thiện chiến." Viên Tinh Dã bình thản nói, "Lần trước bọn họ đại bại, với tính cách của Dã Lợi Hợp, nhất định sẽ không cam lòng xưng thần."
"Bọn họ không phải đang nội loạn sao? Nhanh như vậy đã kết thúc?" Hạ Tử Mặc kinh ngạc.
"Dã Lợi Hợp là người kế vị được Khuyển Nhung Vương quá cố chỉ định, cho nên quân đội Hổ Sư tinh nhuệ nhất toàn quốc sẽ nghe theo lệnh hắn, hơn nữa hắn chính là người được đại quân Khuyển Nhung tôn trọng, tự nhiên là nắm chắc thắng lợi nội chiến. Bất quá ta cũng không để ý đến điều đó nhất, mà là ở bên trong Khuyển Nhung bỗng dưng xuất hiện một người --- bọn họ đều gọi hắn là Quân sư."
"Người này như thế nào?"
"Khuyển Nhung trước kia tuy rằng dũng mãnh có thừa, nhưng mưu trí lại không đủ. Đại Hãn năm xưa thập phần anh dũng nhưng cũng chỉ thường xuyên lấy cứng chọi cứng. Nhưng kể từ khi người này xuất hiện, binh lính Khuyển Nhung bắt đầu hiểu được tiến thoái linh động. Ta dạo gần đây chuyên tâm nghiên cứu phương pháp tác chiến của Khuyển Nhung, có thể thấy rõ người này hiểu biết thuật dụng binh, là một đối thủ ngàn năm hiếm gặp." Viên Tinh Dã cười cười. Hạ Tử Mặc có thể nhìn thấy một tia sáng hưng phấn khác thường trong đôi mắt nàng.
"Nội loạn lần này nội bộ Khuyển Nhung không tổn thất gì sao? Nếu chỉ đơn giản như vậy đã có thể bình ổn trở lại, lúc trước vì sao còn muốn giảng hòa cùng Đại Khải?" Nói tới đây, Hạ Tử Mặc đột nhiên nhớ tới nghi hoặc trong lòng, "Khi trước sứ giả Khuyển Nhung tiến cung dâng lên cống phẩm, là cống phẩm thực sự có vấn đề hay là do ---"
"Tổn thất đương nhiên là có, nguyên bản bốn vị Hoàng tử giờ chỉ còn lại Dã Lợi Hợp cùng Dã Lợi Cát, hơn nữa giữa hai người còn bất hòa. Nếu không có lần nội loạn này, phỏng chừng Khuyển Nhung còn có thể điều được hơn ba mươi vạn binh lực. Còn vì sao muốn cầu hòa ư? Dã Lợi Hợp người này có chút thất thường, hắn cầu hòa bất quá chỉ là vì muốn kéo dài thời gian bình ổn nội quốc, chờ đến khi hắn đã toàn quyền khống chế triều chính, lập tức sẽ xuất binh phản công." Viên Tinh Dã duỗi tay đem vài sợi tóc trước mắt Hạ Tử Mặc vén lại bên tai.
"Còn tiến cống lần kia, mấy thứ kỳ trân dị bảo đó nguyên bản không có vấn đề gì, bất quá sứ thần lại có vấn đề."
"Sứ thần sao?"
"Sứ giả Khuyển Nhung chân chính không ra khỏi U Châu, mấy sứ thần đó đều là ta để tù binh giả trang thành." Viên Tinh Dã lắc đầu, "Bọn họ được cấy độc dược vào người từ trước, Viên Bắc âm thầm giám sát hàng ngày, một khi tình huống phù hợp xuất hiện liền kích thích độc dược trong người bọn họ phát tác."
Một chiêu này có thể nói là nước cờ cực kỳ mạo hiểm, bất quá kết quả xác thật cũng không tồi.
Phía bên này, Lạc Nhan cầm thuốc trị thương từ bên trong quân trướng của Viên Tinh Dã đi ra, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Băng đang ở gần đó huấn luyện Hắc Y quân, liền đem thuốc trị thương đưa cho hắn, dặn dò hắn mang tới cho Bùi Thập Viễn.
Thẩm Băng nhận lấy thuốc từ trên tay Lạc Nhan, gật gật đầu, lưu lại binh lính còn đang thao luyện liền rời đi. Lạc Nhan nhìn Hắc Y quân bị tướng quân đột nhiên vứt bỏ cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì, có chút ẩn ẩn bất đắc dĩ.
Kỳ thực Thẩm Băng lạnh lùng cũng không phải vì tính cách của hắn thờ ơ với người khác, mà là bởi không biết cách đối xử với người ngoài, cũng không thích nói chuyện. Cho dù là đối với cấp dưới lâu ngày ở chung, hắn cũng đều nói đi lập tức đi, nói làm gì lập tức thực hiện.
Thẩm Băng tìm được Bùi Thập Viễn ở trong quân trướng. Trong lúc tỷ thí, Bùi Thập Viễn chỉ bại ở chiêu cuối, kỳ thực hắn thua bởi vì nội lực không bằng Thẩm Băng, hơn nữa lúc đó còn nhận thương thế không nhẹ.
Thời điểm Thẩm Băng tới, Bùi Thập Viễn chỉ mặc trung y đang ở bên trong nghỉ ngơi, nhìn thấy Thẩm Băng lập tức có chút kinh ngạc, "Sao ngươi lại tới đây?" Nói xong mới phát hiện có vẻ không lịch sự, khẽ ho khan một tiếng, "Thẩm tướng quân, có việc gì vậy?"
Thẩm Băng đem thuốc trị thương đặt vào trong tay hắn, lạnh lùng nói, "Nguyên soái để ta đưa cái này lại đây. Mỗi ngày một viên, dùng trong ba ngày." Bùi Thập Viễn thực sự muốn cười, hắn cũng không tức giận Thẩm Băng đánh thắng hắn, vốn dĩ chính là luận võ, tự nhiên là phải dùng đến toàn lực. Chỉ là, hiện tại đến đưa thuốc trị thương, như thế nào nghe ngữ khí lại lạnh băng giống như đi đòi nợ vậy. Quả nhiên là tên ứng với người.
"Đa tạ." Nhận lấy bình dược, Bùi Thập Viễn cười cười. Thẩm Băng gật đầu, xoay người rời khỏi, "Thẩm tướng quân, không biết hôm nay ngươi đã dùng cơm trưa chưa, không bằng cùng nhau ăn thì sao?"
Thẩm Băng quay đầu, nhìn Bùi Thập Viễn một lúc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ thật Bùi Thập Viễn có chút hiếu kỳ, vì sao lại có nhiều người nhất tâm cúi đầu phục mệnh Viên Tinh Dã đến như vậy, đặc biệt là Thẩm Băng người này. Tuy rằng có thể thấy được Viên Tinh Dã mưu lược hơn người, ngày thường trong lúc thương nghị chiến thuật cũng có thể nhận ra, thuật dụng binh chính là hiếm có toàn thế gian.
Mặc dù đến giờ cũng chưa được tận mắt chứng kiến công phu của nàng như thế nào, nhưng bản thân là Nguyên soái, Viên Tinh Dã trị quân nghiêm minh, chịu cùng tướng sĩ đồng cam cộng khổ, đã là danh tướng khó có được trên đời.
Bất quá, chỉ vì những điều này mà cũng có thể khiến nhiều người đối với nàng tôn sùng như thế sao? Hay vẫn là bởi vì nàng là nữ nhi của Viên Lạc tướng quân?
Đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi ra thành lời, Thẩm Băng uống một ngụm rượu, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Trong quân vốn dĩ không được phép uống rượu, nhưng hiện giờ trên người Bùi Thập Viễn có thương tích, Viên Tinh Dã đã cho người chuẩn bị rượu thuốc.
"Năm đó, Nguyên soái khi ấy mới mười hai tuổi đã có tài hoa nhất định. Lúc đó Man tộc tới xâm phạm biên cương, Nguyên soái hướng Viên tướng quân đề ra một chủ ý, muốn phái hai ngàn người đi dụ địch, đại quân từ phía sau tấn công. Lần đó là thắng lợi lớn nhất của Đại Khải ta đối kháng Man tộc." Thẩm Băng nhàn nhạt nói, nhìn lên trên trần trướng, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảnh tượng năm xưa.
"Kết quả sau khi dàn binh, Nguyên soái phát hiện hai ngàn người dụ địch đều đã bị Man tộc bao vây, cùng giằng co với Man tộc đến bên trong đại mạc. Nàng vốn dĩ đã an bài đội ngũ tiếp ứng, nhưng không ngờ lại xuất hiện biến cố, hai ngàn người này từ dụ địch liền biến thành con mồi thật."
"Sau đó thì sao?" Bùi Thập Viên nhịn không được hỏi.
Thẩm Băng mỉm cười, đây là lần đầu tiên Bùi Thập Viễn nhìn thấy hắn cười, "Sau đó Nguyên soái khi dẫn binh về phát hiện tình huống như vậy, lập tức yêu cầu phái người đi cứu bọn họ. Nhưng Viên tướng quân không đồng ý, hắn nói làm Soái không thể để ý tiểu bại, nếu muốn cứu những người kia sẽ phải tổn thất thêm nhiều người khác, huống chi lúc đó còn không biết được bọn họ còn sống hay không."
Bùi Thập Viễn nghe đến mê mẩn, rót cho Thẩm Băng thêm một chén rượu, Thẩm Băng nhận lấy tiếp tục, "Khi đó Nguyên soái không tuân theo quân lệnh, mang theo một nhóm người nguyện ý cùng nàng cứu viện chạy tới đại mạc."
"Có cứu được không?" Viên Lạc tướng quân khi đó cũng không sai, trên chiến trường xuất hiện loại tình huống này, đa phần tướng lĩnh đều lựa chọn bỏ tiểu lấy đại.
"Hai ngàn người chỉ còn sống bốn người, mấy ngàn người Nguyên soái mang theo cũng chết hơn trăm người. Chính nàng cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa là bỏ mình." Thẩm Băng nói, "Sau khi trở về Nguyên soái phải chịu xử phạt theo quân pháp, lý do là không nghe quân lệnh. Trước khi bị phạt, Nguyên soái nói: Hai ngàn người này chính là bởi vì chiến lược sai lầm của nàng mới bị Man tộc vây quanh, nàng dứt khoát sẽ không để thủ hạ binh lính của mình trở thành mồi trong miệng sói, cho dù tới nơi chỉ còn tìm thấy thi thể, cũng phải cứu về."
"Kỳ thật trong lòng Nguyên soái không có ý định muốn thu mua nhân tâm hay nói lời đại nghĩa gì cả. Nàng chỉ là dựa theo quan niệm của bản thân mà hành sự. Cho nên làm thủ hạ của nàng, chúng ta không cần lo lắng một ngày đột nhiên thành mồi nhử, cũng không cần lo sợ chết không minh bạch." Thẩm Băng cười nói, "Những người theo Nguyên soái đi cứu trợ lần đó chính là binh lính Hắc Y quân đời đầu. Trong số bốn người được cứu về, có một người chính là ta."
Bùi Thập Viễn sửng sốt, lại nghe thấy Thẩm Băng tiếp tục, "Lúc đấy ta là thống lĩnh hai ngàn người nọ, ba người còn lại là Lạc Nhan, Triệu Quảng, cùng Tàng Thất. Mấy năm trôi qua, toàn bộ quân Chinh Tây trên danh nghĩa là Viên Lạc tướng quân thống lĩnh, nhưng trên thực tế chúng ta vẫn luôn theo Nguyên soái giết địch. Nếu không, khi đó Nguyên soái vẫn chỉ là một Tham tướng, ngươi cho rằng chúng ta sao lại nghe theo mệnh lệnh của nàng?"
Bùi Thập Viễn gật gù, trách không được Triệu Quảng đối với Viên Tinh Dã tôn kính dị thường, còn có Viên Tinh Dã lại để một Tàng Thất không ai biết là người nào đến thống lĩnh một quân.
"Đừng nên xem thường Tàng Thất, đến cả ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ chọc tới hắn." Thẩm Băng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT