Tay ở sau lưng Hạ Tử Mặc vỗ nhẹ, Viên Tinh Dã có thể cảm nhận được thân mình Hạ Tử Mặc căng thẳng, ôn thanh hỏi khẽ, "Làm sao vậy?"
Hạ Tử Mặc lắc đầu, Viên Tinh Dã cười cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lại nàng.
Thôi, một khi đã như vậy, còn muốn trốn tránh làm sao? Viên Tinh Dã cũng không phải chưa từng nghĩ tới hậu quả, cũng đã từng cân nhắc băn khoăn trong lòng. Vốn tưởng rằng, sau khi chiến tranh kết thúc, các nàng sẽ bởi vì phải tách ra mà phát hiện không cách nào vượt qua ngày dài tháng rộng phía sau. Đây cũng là lý do lúc trước nàng không lập tức đáp lại tâm ý của Hạ Tử Mặc.
Tuy rằng biết bản thân đã động tâm, nhưng nàng vẫn không đánh mất bình tĩnh cùng lý trí. Chỉ là không nghĩ tới, Hạ Tử Mặc thế nhưng lại theo nàng tới U Châu.
Trong chuyện tình cảm, Viên Tinh Dã biết mình không có được kiên định như Hạ Tử Mặc. Không phải bởi vì cả hai đều là nữ tử, cũng không phải vì các nàng đều là phi tử của Hạ Đế, mà là nàng không biết liệu bản thân có năng lực để yêu một người hay không.
Nhưng Hạ Tử Mặc lại như vậy, khiến nàng không nhịn được đau lòng, lần đầu tiên trong nhân sinh của mình muốn quan tâm một người muốn sủng nịnh một người đến thế.
harry potter fanficCó lẽ ngay từ ngày hôm ấy, giữa gió Bắc mênh mang hiu quạnh, Viên Tinh Dã nhìn thấy Hạ Tử Mặc bước ra từ xe ngựa, chính là khoảnh khắc nàng biết, nhân sinh sau này ngày ngày đêm đêm sẽ không thể cùng người này tách ra được nữa.
"Muốn xem thao luyện có thể đi, bất quá phải mặc hẳn hoi mới được." Viên Tinh Dã nói, Hạ Tử Mặc vẫn như cũ không lên tiếng, ôm nàng không chịu buông ra.
Viên Tinh Dã cũng không nói gì nữa, tùy ý Hạ Tử Mặc ôm nàng. Hai người cứ đứng như vậy hồi lâu, nghe được thanh âm Lạc Nhan bên ngoài truyền tới, "Nguyên soái, mạt tướng Lạc Nhan có việc bẩm báo."
"Tiến vào." Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc vẫn như đà điểu ôm chặt nàng không buông, nhịn không được có chút buồn cười. Thời điểm Lạc Nhan đi vào quân trướng, không kiềm được ngốc lăng tại chỗ.
Nguyên soái bọn họ bị một nữ nhân ôm, hơn nữa cũng ôm lại người kia, mấu chốt là hiện giờ còn cần thảo luận quân vụ, hành động này hẳn là sẽ cản trở thương nghị, thế nhưng Nguyên soái bọn họ cũng không hề sinh khí, ngược lại trên mặt còn mang ý cười.
Lạc Nhan đi theo Viên Tinh Dã nhiều năm, đã sớm luyện được bộ mặt vô cảm trước đủ loại đao thương nguy hiểm thập tử nhất sinh, hiện giờ lại không khỏi để lộ ra ngạc nhiên.
"Nguyên soái, đại hội tỷ thí trong quân đã an bài ổn thỏa." Lạc Nhan nói, trình lên một phần danh sách, "Đây là danh sách người báo danh tỷ thí, chia làm hai bảng, cưỡi ngựa bắn cung cùng luận võ."
Viên Tinh Dã không còn tay nào có thể nhận lấy danh sách, bất đắc dĩ đành phải nói, "Danh sách ngươi xem qua là được."
Lạc Nhan nhịn cười thu hồi danh sách, sau đó hành lễ cáo lui. Đang trên đường ra khỏi lều lại bị Viên Tinh Dã gọi, "Sự tình trong quân hôm nay đều đem tới nơi này phê duyệt."
"Vâng." Sau khi Lạc Nhan ra khỏi lều lớn, nhịn không được lắc đầu. Kết quả như vậy, hẳn là điều tốt đi. Lạc Nhan không để ý người ở bên cạnh Viên Tinh Dã là nam hay nữ, nàng chỉ lưu tâm đối phương liệu có mang thêm phiền toái cho Viên Tinh Dã hay không.
Mà từ tất cả việc Hạ Tử Mặc đã làm, Lạc Nhan thật tâm ủng hộ nàng.
Bên trong quân trướng, Hạ Tử Mặc vẫn không chịu buông Viên Tinh Dã ra, Viên Tinh Dã hết cách đành tiếp tục vỗ vỗ phía sau lưng nàng, trong lòng thầm nghĩ phải làm sao. Hạ Tử Mặc không thấp, Viên Tinh Dã so với nam nhân bình thường cũng thuộc tầm trung, Hạ Tử Mặc đứng như vậy so ra chỉ thấp hơn nàng nửa cái đầu.
Cho nên Viên Tinh Dã bị ôm chặt như thế chỉ có thể nhìn thấy viền tóc đen như mực của Hạ Tử Mặc. Thật lâu sau nàng mới phát hiện, sở dĩ Hạ Tử Mặc bất động là bởi đã ngủ mất rồi.
Hô hấp nhẹ nhàng phả vào bên cổ nàng, mang theo hương khí đặc trưng trên người Hạ Tử Mặc. Viên Tinh Dã nhịn không được khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng đặt lên trên giường.
Lông mi Hạ Tử Mặc giật giật, cuối cùng cũng không tỉnh lại, nhưng hai tay đang ôm Viên Tinh Dã vẫn không chịu buông ra như cũ. Ánh mắt Viên Tinh Dã ấm áp nhu hòa, khiến cho kẻ khác thật khó liên tưởng tới người đối mặt với thiên quân vạn mã trên chiến trường vẫn thờ ơ, máu chảy thành dòng cũng không đổi sắc kia.
Thời điểm Lạc Nhan tiến vào lần thứ hai chính là nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Hạ Tử Mặc đang ngủ, Viên Tinh Dã tuỳ ý nàng ôm eo mình, dựa vào đầu giường nằm ở bên cạnh. Thẩm Băng cùng đi vào với Lạc Nhan, biểu tình lạnh băng trên mặt có một chút dao động, nhưng chỉ im lặng không nói gì.
"Có chuyện gì?" Viên Tinh Dã nhẹ giọng hỏi.
"Nguyên soái, mật thám hồi báo, ước chừng có khoảng năm vạn quân Khuyển Nhung đang hướng tới U Châu." Lạc Nhan nói. Viên Tinh Dã tiếp nhận tin tức thám báo truyền tới, nhanh chóng nhìn qua một lần.
"Tiếp tục tra xét, có tin lập tức bẩm báo cho ta."
"Vâng." Lạc Nhan khom người lui ra, Thẩm Băng cũng theo Lạc nhan đi ra ngoài.
Rời khỏi quân trướng, Lạc Nhan nhìn Thẩm Băng đang trầm mặc bên cạnh, cười nói, "Có thể làm ngươi giật mình, Nguyên soái xem như cũng có bản lĩnh." Thẩm Băng lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi không ngăn cản sao?"
"Ngươi cảm thấy có người ngăn được Nguyên soái sao?" Lạc Nhan nhìn lên bầu trời, "Hơn nữa, ngươi không cảm thấy Nguyên soái như vậy có thêm nhiều phần nhân tình ý vị sao?"
Thẩm Băng suy tư, một lúc sau mới lên tiếng, "Các nàng không có đường lui, cũng không có tương lai."
"Chúng ta trên chiến trường giao tranh, nói không chừng ngày mai lập tức bỏ mạng dưới tay quân địch, còn muốn nói tới tương lai sao. Huống chi ---" Lạc Nhan ngừng lại một chút, "Có lẽ --- có khi còn cho chúng ta kinh hỉ cũng chưa biết được. Hơn nữa Hạ Tử Mặc người này, tuyệt đối là một trợ lực lớn cho Nguyên soái."
Thẩm Băng nhìn Lạc Nhan, chậm rãi gật đầu, "Ta biết rồi."
Ngày hôm sau, trong quân mở hội tỷ thí, chia làm hai bảng, cưỡi ngựa bắn cung cùng luận võ. Cưỡi ngựa bắn cung là cạnh tranh thuật cưỡi ngựa cùng dùng cung tiễn, chính là giục ngựa chạy nhanh bắn chuẩn bia ngắm cách xa trăm mét. Luận võ có thể sử dụng vũ khí hoặc đấu tay không. Binh lính bình thường nếu nhất bảng có thể thăng quan một bậc. Nếu là tướng lãnh thắng, cũng có thể khen thưởng theo phẩm cấp.
Mấu chốt là kỳ tỷ thí lần này, thanh danh người chiến thắng sẽ vang dội toàn quân, cho nên số lượng người báo danh rất nhiều. Toàn bộ quân doanh suốt một ngày tổ chức tỉ thí, Hạ Tử Mặc đi theo phía sau Viên Tinh Dã xem xét xung quanh.
Thẩm Băng không biết nghĩ thế nào cũng báo danh. Tuy rằng hiện tại Hắc Y quân đều được mọi người kính ngưỡng, nhưng vẫn không ai biết rốt cục năng lực của hắn đến đâu. Bùi Thập Viễn cũng báo danh, hai người bốc thăm phân ra ở hai tổ khác nhau.
Vì thế hai người đều thuận lợi đứng nhất tổ của mình. Bùi Thập Viễn trước kia là tướng lãnh cấm quân hoàng cung, cao thủ nổi danh toàn thành Trường An. Luận võ trận này, đa số mọi người ở đây đều tương đối xem trọng Bùi Thập Viễn.
Viên Tinh Dã phân phó người chuẩn bị chỗ ngồi, cùng Hạ Tử Mặc lên trên vọng lâu quan sát hai người tỷ thí.
"Nàng cảm thấy ai sẽ thắng?" Hạ Tử Mặc hỏi, "Chúng ta đặt cược một chút thì thế nào?"
"Muốn đánh cược cái gì?"
"Ta cược Thẩm Băng thắng, người thua toàn quyền giao cho người thắng xử lý." Hạ Tử Mặc nói, Viên Tinh Dã cười cười, "Được, vậy theo ý nàng."
Hai người xuất hiện trên vọng lâu khiến cho nhiều người đang luận võ phía dưới đều có chút khẩn trương. Hai người trên kia, Hạ Tử Mặc cười nói yến yến, quanh thân hơi thở ôn hòa, Viên Tinh Dã mặt mang mỉm cười, khí thế lại vẫn bức người như cũ. Mặc kệ mọi người dị nghị điều gì, hai người đều là mỹ nhân hiếm có, nói là tuyệt thế vô song cũng không sai, vậy nên chúng tướng sĩ bên dưới đều muốn nỗ lực một phen.
Bùi Thập Viễn đối với năng lực bản thân rất có tin tưởng, nhưng không ngờ Thẩm Băng vừa bước lên đài, sát khí lạnh băng lập tức lan tràn ra toàn bộ khoảng sân nơi luận võ. Nếu là xét về công phu, Bùi Thập Viễn chính là cao thủ không sai, có muốn từ quan gia nhập giang hồ hẳn cũng là thượng thừa. Nhưng trên người Thẩm Băng lại phát ra cảm giác ớn lạnh như vừa bò ra khỏi một đống xác chết. Hai người trên võ đài tỏa ra hai loại thần thái hoàn toàn bất đồng.
Cuối cùng, Thẩm Băng dùng một độc chiêu thắng hiểm.
Hạ Tử Mặc tươi cười nhìn Viên Tinh Dã, ý bảo nhìn xem cuối cùng ta là người thắng, Viên Tinh Dã cũng chỉ dịu dàng cười cười gật đầu. Luận võ kết thúc, Thẩm Băng xoay người nhìn thấy cảnh tượng này, bên trong ánh mắt có chút dao động, cuối cùng vẫn chỉ trầm mặc tránh đi.
Đại hội tỷ thí tốn đến ba ngày mới kết thúc. Lạc Nhan ghi lại tên một trăm người đứng đầu các bảng, viết danh sách đưa tới cho Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã đọc kỹ, đa phần đều là binh sĩ Hắc Y quân.
"Trừ bỏ Hắc Y quân, những người khác đều điều tra thật kỹ một lần, nếu không có vấn đề gì thì đem một trăm người này tách ra khỏi đại quân, lập thành một đội cận vệ, từ nay về sau tập trung phụ trách an toàn của Giám quân." Viên Tinh Dã nói, đề bút ở trên văn án viết xuống chỉ thị, sau đó đem soái ấn đóng dấu lên.
Lạc Nhan nhận lấy chỉ thị, Viên Tinh Dã tiếp tục, "Đi tới trong soái trướng của ta lấy thuốc đưa cho Bùi tướng quân, hắn hẳn là bị thương không nhẹ." Lạc Nhan gật đầu, khom người ra khỏi quân trướng, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tử Mặc cùng Viên Bắc và Viên Tây đi tới.
"Giám quân đại nhân." Lạc nhan chắp tay, Hạ Tử Mặc cũng khom người, "Tướng quân khách khí."
Xoay người rời đi, Lạc Nhan âm thầm thở dài, tình huống đến bây giờ, phỏng chừng bất kỳ ai cũng đều không bằng Hạ Tử Mặc được nữa. Viên Tinh Dã thế nhưng đem một trăm cao thủ toàn quân, trừ bỏ tướng lãnh, đều phân ra làm cận vệ riêng bảo hộ nàng.