Đại quân Khuyển Nhung cuối cùng đã có động tĩnh, ngày ngày phái người tới U Châu quấy nhiễu. Viên Tinh Dã sai người thực hiện vườn không nhà trống, đóng cửa không ra ngoài. Khuyển Nhung mỗi ngày phái tới một vạn người, cũng không có công thành, chỉ liên tục chửi bới.
Viên Tinh Dã đứng ở trên tường thành, nhìn xuống quân lính Khuyển Nhung vẫn đang chửi rủa không ngừng, ánh mắt đạm mạc nhìn không ra cảm xúc.
"Nghe nói Nguyên soái các ngươi là phi tử hoàng đế, kêu ra tới đây để gia nhìn một cái, có phải là do lớn lên quá mức khó coi nên bị hoàng đế tống tới đây hay không?" Một binh sĩ Khuyển Nhung cao giọng.
Mội tên khác tiếp lời bới móc, "Sao có thể, nghe nói là một đại mỹ nhân --- nói không chừng là trên giường chọc giận cẩu hoàng đế, bị phái tới đây mua vui an ủi tướng sĩ đi."
Dứt lời, binh lính xung quanh ầm ầm cười to. Ngày càng có thêm nhiều lời khó nghe từ trong miệng bọn họ không ngừng bay tới bên trong thành U Châu.
Trương Đoan Nhiên tính tình vốn có chút nóng nảy, nghe đến đó nhịn không được cả giận nói, "Nguyên soái, để mạt tướng đi xuống cùng bọn họ đánh một trận." Còn chưa chờ Viên Tinh Dã đáp lại, Bùi Thập Viễn lập tức mở miệng kêu hắn im lặng.
Có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Bùi Thập Viễn phía sau, Viên Tinh Dã cong cong khóe miệng. Thẩm Băng bên cạnh lấy ra một trường cung thật dài, kéo căng, mũi tên xé gió bay ra. Chỉ thấy binh lính to giọng nhất Khuyển Nhung kia tức khắc ngã xuống. Thẩm Băng biểu tình lạnh nhạt, đem cung đưa lại cho thân binh bên cạnh.
Viên Tinh Dã vẫy tay, một hàng cung thủ sớm đã chờ một bên lập tức tiến lên che kín phía trên tường thành. Trong nháy mắt mưa tên trút xuống, Khuyển Nhung mấy ngày vừa rồi đã quen với bị Khải quân thờ ơ, địa điểm quấy phá cũng dịch chuyển tới gần sát chân thành. Tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên khắp nơi.
Tuy rằng quân Khuyển Nhung thật nhanh lùi lại ra ngoài tầm bắn, nhưng cuối cùng vẫn để lại gần trăm thi thể. Theo hiệu lệnh của Viên Tinh Dã, Thẩm Băng mang theo một ngàn Hắc Y quân xuất thành tới đống thi thể thu hồi mũi tên, đối với Khuyển Nhung phía xa kia hai bên hầm hè lẫn nhau một phen.
Mấy ngày sau, Khuyển Nhung nếu như đến gần, Viên Tinh Dã liền phái cung thủ ở trên tường thành bắt tên xuống, mỗi lần lại chết mấy chục người, nếu như ở xa liền không thèm để ý. Thẩm Băng mang Hắc Y quân ra khỏi thành thu thập mũi tên thêm hai lần. Các tướng lãnh khác cũng sôi sục muốn xuất thành nghênh chiến, nhưng vẫn biết là trừ bỏ Hắc Y quân, sức chiến đấu của binh lính thông thường đều kém hơn Khuyên Nhung quân, cho nên chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Hôm nay, Lạc Nhan đứng ở trên tường thành, hùng ưng xoay vòng giữa không trung đáp xuống đứng trên vai nàng. Lạc Nhan dịu dàng vuốt vuốt đầu nó, đi xuống khỏi tường thành.
Viên Tinh Dã đang bồi Hạ Tử Mặc dùng ngọ thiện. Từ sau khi Hạ Tử Mặc tới, Viên Tinh Dã không còn cùng tướng sĩ dùng cơm như trước. Nhìn thấy Lạc Nhan đến liền kêu nàng cùng ngồi xuống dùng bữa. Lạc Nhan cũng không khách khí, gọi người lấy thịt tươi đến cho chim ưng ăn, cùng hai người ăn trưa.
Bởi vì đang ở bên ngoài, Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã thả lỏng hơn khi còn ở tại hậu cung rất nhiều, cũng không cần phải ngày ngày làm ra bộ dáng hai phe đối nghịch. Hơn nữa tại đây, Phủ doãn U Châu từ khi Khuyển Nhung chiếm đóng đã sớm tự sát, thành U Châu này hiện giờ chính là địa bàn một phương của Viên Tinh Dã. Hạ Đế tuy rằng có mật thám ở đây, cũng đều không tra ra được bất luận cái gì.
"Đại quân Dã Lợi Hợp dẫn đầu ba ngày sau sẽ tới hợp lực với Dã Lợi Cát tại đây." Lạc Nhan nói, "Chúng ta hiện giờ muốn hành động như thế nào?"
Viên Tinh Dã gắp thức ăn cho Hạ Tử Mặc, "Trước tiên thương lượng một thời gian rồi tính tiếp." Viên Tinh Dã không muốn kết thúc chiến tranh quá nhanh, điều này các nàng đều biết. Lạc Nhan cũng không hỏi thêm điều gì, tuy rằng lần trước nhờ có Thẩm Băng ảnh hưởng, hiện giờ Bùi Thập Viễn đã không còn dị nghị nàng, nhưng nếu muốn toàn bộ quân Chinh Tây hoàn toàn phục tùng vẫn cần thêm một chút thời gian nữa.
"Tình hình Thổ Phiên phía bên kia thế nào?" Viên Tinh Dã hỏi.
"Mục tướng quân hồi âm, nói là có chút an tĩnh, phỏng chừng muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi."Lạc Nhan đáp lời. Hạ Tử Mặc không tinh thông quân sự, chỉ im lặng không hề lên tiếng.
Lúc này, thân binh của Lạc Nhan tiến vào báo cáo, Trình Kinh rời phủ Nguyên soái, hiện tại đang hướng bên trong quân doanh đi tới.
Lạc Nhan phụ trách tình báo toàn quân, đương nhiên muốn biết tường tận nhất cử nhất động tại U Châu. Nàng gật đầu ý bảo đã biết, để thân binh tiếp tục theo dõi.
Hạ Tử Mặc buông đũa, có chút không vui. Nhưng Viên Tinh Dã trái lại không nói gì, tiếp tục gắp thêm vài món vào trong bát của nàng, "Đây là ta sai người đi săn được, nàng nếm thử xem, nếu thích ngày mai ta liền cho người đi bắt thêm về."
Hạ Tử Mặc nghe lời ăn một miếng, gật đầu cười nói, "Ăn rất ngon, so với tay nghề ngự trù trong cung còn tốt hơn nhiều." Viên Tinh Dã gật đầu, lại nói, "Hắn đối với nàng vẫn không hết hi vọng."
Hạ Tử Mặc sửng sốt, hôn ước của nàng lúc trước chỉ có vài người biết đến, nàng cũng chưa từng nói qua với Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã làm sao lại biết?
Viên Tinh Dã đột nhiên bật cười, "Tử Mặc, ta trước giờ vẫn luôn biết người biết ta, đương nhiên cũng phải nắm được bản thân có bao nhiêu tình địch. Hiện giờ không phải là tình địch gặp nhau tới nơi rồi sao?"
"Khụ khụ." Lạc Nhan đang nuốt đồ ăn lập tức mắc nghẹn, ngay cả Hạ Tử Mặc cũng kinh ngạc. (Ed: Khổ thân Lạc Nhan, tự nhiên chị chui vô đây ăn cẩu lương làm gì không biết =)))
"Tâm tình có thấy tốt hơn chút nào không?" Viên Tinh Dã hỏi, Hạ Tử Mặc ngơ ngác gật đầu. Viên Tinh Dã nhìn chén cơm trống không của nàng, xới thêm cho nàng một bát. Hạ Tử Mặc nhận lấy, không biết tại sao tim bỗng chốc đập thật nhanh.
Hai người nhìn nhau, giờ khắc này trong mắt đối phương đều chỉ có mình. Hạ Tử Mặc lại cảm thấy, gió Bắc nguyên bản lạnh lẽo, giờ đây lại ấm áp hơn thật nhiều.
Lạc Nhan cảm thấy sự tồn tại của mình ở chỗ này quá mức dư thừa, nhưng một lúc sau Trình Kinh đến nếu chỉ thấy có mỗi Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc hai người, vậy chẳng phải sẽ cảm thấy có chút kỳ quái sao. Đành phải cúi đầu ăn cơm, tính toán dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Một lát sau, thanh âm từ bên ngoài vọng vào, khiến hai người vẫn đang nhìn nhau bây giờ mới hoàn hồn. Ánh mắt Viên Tinh Dã lạnh đi, lên tiếng cho người để Trình Kinh tiến vào.
Sau khi Trình Kinh tới U Châu đến giờ vẫn tính là tuân lệnh, ngày ngày chỉ ngây người tại phủ Nguyên soái, thủ hạ cấm quân cũng không phát sinh sự tình gì. Nếu không phải là có can hệ đến Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã hẳn đã muốn xung nhập bọn họ vào đại quân.
"Mạt tướng tham kiến Nguyên soái, Giám quân, Lạc tướng quân." Trình Kinh tuy rằng ở kinh thành nhưng cũng chỉ là Khinh Xa Đô Uý tứ phẩm, Lạc Nhan lại là võ tướng tam phẩm, theo lệ cũng phải hành lễ bái kiến.
"Trình tướng quân hôm nay đến đây, không biết là có chuyện gì?" Hạ Tử Mặc hỏi.
"Giám quân đại nhân, mạt tướng cùng các vị cấm quân thủ hạ đều là hộ vệ được Hoàng Thượng đích thân khâm điểm. Hiện giờ từ khi tới U Châu vẫn không thể thực hiện chức trách, cô phụ hoàng ân, trong lòng khó an. Thỉnh Giảm quân đại nhân lưu lại mạt tướng bảo hộ an nguy của người." Trình Kinh nói.
Trình Kinh là người của Hạ Đế, tự nhiên sẽ lén lút đưa tin về tới kinh thành, đây cũng là nguyên nhân chính Viên Tinh Dã không định để hắn ở gần. Huống chi hai người trước kia còn có hôn ước, Hạ Tử Mặc cũng không muốn Viên Tinh Dã phải nghĩ nhiều.
"Trình tướng quân quá lời rồi, dọc đường tới đây các ngươi đã tận lực bảo vệ bản giám quân an toàn đến U Châu, hẳn là đã mệt mỏi bất kham. Sau này còn phải nhờ vào các ngươi khi quay trở lại kinh thành, hiện giờ tự nhiên là hy vọng tướng quân có thể nghỉ ngơi dưỡng sức." Hạ Tử Mặc cười nói, "Hơn nữa bản giám quân đang ở trong quân doanh, làm sao có thể gặp nguy hiểm."
Trình Kinh sửng sốt, "Chính là ---"
"Hiện giờ bổn soái phái thân binh làm hộ vệ, đều là nữ tử nên nên sẽ thuận tiện hơn. Nếu Trình tướng quân cảm thấy thẹn với hoàng ân, không bằng cùng các tướng sĩ xông pha chiến trường giết địch." Viên Tinh Dã nói.
Hạ Tử Mặc biết Viên Tinh Dã đây là động sát tâm, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Trình Kinh dù có chết cũng sẽ không có ai đối chứng.
"Mạt tướng ---" Trình Kinh còn muốn nói tiếp, Hạ Tử Mặc đã ngắt lời, "Nếu như vậy, bản giám quân làm chủ, Trình tướng quân đi theo Tàng Thất tướng quân đi."
Để Trình Kinh đi theo Tàng Thất là có nguyên nhân. Mấy tướng lãnh Viên Tinh Dã tín nhiệm nhất, không thể nghi ngờ chính là Triệu Quảng, Thẩm Băng, Lạc Nhan, cùng Tàng Thất. Triệu Quảng cùng nhóm người Bùi Thập Viễn quan hệ giao hảo rất tốt, không nên để người khác tới phá rối. Thẩm Băng dẫn dắt Hắc Y quân chủ lục, không thể xảy ra vấn đề. Lạc Nhan là thám báo, vậy nên chỉ còn lại Tàng Thất.
Tàng Thất người này bình thường đều ẩn phía sau không lộ diện, làm người điệu thấp. Trình Kinh tới dưới trướng hắn, chỉ nghĩ rằng Viên Tinh Dã đây là đang giúp Tàng Thất tìm thêm người tới xung quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT