Lúc này Thái Hậu đã không còn phong phạm tôn quý như trước, thần thái thoạt nhìn có vẻ giống như mấy lão phụ nhân bá tánh tầm thường. Hạ Đế trong lòng giận dữ, hắn trước giờ vẫn luôn ôm hận Thái Hậu, những năm gần đây hắn ngoan ngoãn thuận theo ý muốn của Thái Hậu, nhưng hận thù trong tim chỉ càng ngày càng tăng thêm. Hiện giờ Thái Hậu quả thực quá mức, đến cả Viên Tinh Dã cũng không chịu buông tha.
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết." Một thanh âm bỗng nhiên vang lên. Văn võ bá quan giật mình kinh ngạc, chỉ thấy Viên Tinh Dã xuất hiện cách đó không xa, phía sau là bốn người Đông Tây Nam Bắc.
Hạ Đế ngạc nhiên, không ngờ Viên Tinh Dã lại đến đây, đám đại thần bên dưới cũng trợn mắt há mồm. Viên Tinh Dã bước tới gần, sau đó cúi người hành lễ, "Thái Hậu muốn thần đến, thần đã tới."
"Được, được ---" Thái Hậu đại hỉ, "Người tới, lập tức lôi Viên Tinh Dã đi chém."
Thị vệ xung quanh quay đầu nhìn nhau, không một ai nhúc nhích. Viên Tinh Dã nói, "Thái Hậu là quân, Tinh Dã là thần, không thể biện bạch cho chính mình, nhưng hy vọng Thái Hậu có thể rộng lượng một lần, để Tinh Dã cùng thân nhân rời khỏi đây, lưu biệt giang hồ." Nàng quỳ xuống, lấy ra một đồ vật từ trong ngực áo.
"Đây là ---" Các đại thần nhao nhao nhìn kỹ, "Đây là kim bài miễn tử!"
"Cái gì?" Thái Hậu sửng sốt, mọi người lúc này mới kịp nhớ tới, khi trước Viên Tinh Dã hồi kinh đã được Hạ Đế ban thưởng kim bài miễn tử. Chẳng lẽ Hạ Đế đã sớm đoán được sẽ có ngày như hôm nay?
Viên Tinh Dã cúi đầu, "Thần không vọng cầu điều gì, chỉ mong giữ được tính mạng một nhà, rời khỏi kinh thành."
Nàng lúc này nửa điểm phản kháng cũng không có, Thái Hậu nói nàng ủng binh tự trọng mưu đồ tạo phản chắc hẳn là sai sự thật. Mọi người trong lòng lập tức minh bạch, Thái Hậu muốn giết Viên Tinh Dã, chỉ có thể là vì để thỏa mãn tâm tư bản thân.
Quan lại đại thần không khỏi thổn thức, Viên Tinh Dã xả thân vì Đại Khải, quanh năm chinh chiến nơi biên quan, chính là công thần Khải triều, hiện giờ lại bị Thái Hậu bức vào đường cùng như vậy.
Viên Tinh Dã ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì, nàng đến đây chỉ là vì muốn nhìn xem thái độ Hạ Đế rốt cuộc là như thế nào. Hiện giờ Hạ Đế cương quyết bảo vệ nàng, nàng cũng cảm thấy an tâm, chỉ cần nàng rời đi rồi đợi Hạ Tử Mặc cũng từ quan là được.
Hơn nữa tuy rằng nàng rời khỏi, nhưng đám người Lạc Nhan vẫn lưu lại, Thái Hậu không có sức đối phó với các nàng. Đường lui của nàng vẫn còn ở đây, đương nhiên không phải sợ hãi. Bày ra biểu tình lúc này chỉ là kế hoãn binh mà thôi, bất quá nếu như thật sự có thể nhân cơ hội này cùng Hạ Tử Mặc du ngoạn giang hồ, âu cũng là một kiện mỹ sự.
"Tinh Dã ---" Hạ Đế nhìn Viên Tinh Dã, nếu như là ngày thường hắn có thể nhận rõ Viên Tinh Dã khác Viên Thần Dã ở điểm nào. Nhưng lúc này đây, Viên Tinh Dã quỳ gối nơi đó, trong mắt Hạ Đế lại chỉ thấy bóng hình Viên Thần Dã.
Năm đó hắn không cứu được người mình yêu, hiện giờ vẫn không thể bảo hộ muội muội của người thương.
Hắn quả nhiên là một Hoàng Thượng vô dụng. Phế vật! Đúng thật là phế vật --- Hạ Đế ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Trẫm tính là Hoàng Thượng gì đây!" Hạ Đế rống giận, "Trẫm là Hoàng Thượng bất hạnh nhất, uất ức nhất toàn thế gian!" Hạ Đế phẫn nộ nhìn Thái Hậu, "Trẫm rốt cuộc là cái gì của người, mẫu hậu, bằng không mẫu hậu tới nhận ngôi vị hoàng đế này đi, trẫm đem toàn bộ thiên hạ đều cho mẫu hậu, mẫu hậu tự mình đảm đương đi ---"
Thái Hậu sửng sốt, chỉ thấy Hạ Đế tiếp tục gầm lên, "Từ nhỏ đến lớn, sự tình gì cũng đều tuân theo ý mẫu hậu. Mẫu hậu nếu nói Đông trẫm liền không dám đi Tây, mẫu hậu muốn trẫm làm gì trẫm đều làm cái đó. Nhưng rồi sao? Mẫu hậu giết người trẫm thương yêu nhất, bóp nát trái tim trẫm, mở miệng là nói vì muốn tốt cho trẫm. Mẫu hậu có bao giờ nghĩ trẫm không hề muốn như vậy chưa? Mẫu hậu có từng nghĩ tới cảm nhận của trẫm không --- có nghĩ đến --- trẫm là nhi tử của mẫu hậu cơ mà --- là nhi tử của mẫu hậu ---"
Giọng Hạ Đế càng ngày càng lớn, "Mẫu hậu luôn nghĩ bản thân là Thái Hậu, chính mình vất vả khổ sở đủ đường. Nhưng mẫu hậu có từng vì trẫm suy xét lấy một lần hay không? Lúc nào mẫu hậu cũng chỉ nghĩ đến tâm tình bản thân. Hiện giờ thì sao? Mẫu hậu muốn giết trọng thần triều đình, muốn giết Viên Tinh Dã giúp Đại Khải đánh hạ phân nửa giang sơn, tất cả đều chỉ vì nàng là người Viên gia. Mẫu hậu không để tâm tới cảm nhận của trẫm, vậy có để tâm tới bá tánh thiên hạ hay không? Có để tâm tới trăm vạn hùng binh Đại Khải bỏ mạng sa trường không?"
"Uy hiếp, mẫu hậu uy hiếp trẫm! Không phải mẫu hậu muốn chết sao? Tốt, trẫm bồi mẫu hậu cùng chết." Hạ Đế xoay người rút đao bên hông thị vệ phía sau.
"Hoàng Thượng ---" Viên Tinh Dã kinh hãi, Thái Hậu cũng giật mình cả kinh, liên tục lùi về phía sau vài bước.
"Trẫm sẽ không giết Tinh Dã, cũng sẽ không bắt nàng từ quan. Mẫu hậu nếu như nhất quyết muốn chết, coi như nhi thần bất hiếu, nhi thần bồi mẫu hậu cùng chết. Chờ đến khi xuống hoàng tuyền, chúng ta cùng tới gặp Thần Dã đền tội." Hạ Đế gằn giọng, bước tới gần Thái Hậu, Thái Hậu hoảng hốt lùi về phía sau.
Đại thần bên dưới đều bị biến cố lúc này dọa sợ ngây người, ai cũng không biết phải làm thế nào. Viên Tinh Dã nhíu mày, tiến lên một bước đoạt thanh đao trên tay Hạ Đế, sau đó nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn.
"Hoàng Thượng ---" Mọi người kinh hãi kêu lên.
"Mang Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi." Viên Tinh Dã phân phó, thị vệ phía sau tiến lên đỡ Hạ Đế rời đi. Viên Tinh Dã lẳng lặng nhìn Thái Hậu, sau đó lớn tiếng nói, "Thỉnh Thái Hậu hồi cung, chư vị đại thần cũng tan đi thôi." Các đại thần khó xử nhìn nhau. Thái độ của Hoàng Thượng đã quá rõ ràng rồi, Viên Tinh Dã vẫn là Phượng Vĩnh tướng quân như cũ, lúc này rốt cuộc nên nghe Thái Hậu hay nghe Hoàng Thượng?
"Viên Đông."
"Nguyên soái." Viên Đông đi đến.
"Bốn người các ngươi chia ra đưa các đại thần trở về, sự tình hôm nay ---" Nàng đảo mắt nhìn thoáng qua văn võ bá quan bên dưới, mọi người vội vàng cúi đầu đồng thanh, "Sự tình hôm nay, chúng thần tự khắc giữ kín trong lòng."
Viên Tinh Dã phái Viên Đông hộ tống, không khác gì đem cường đao kề sát bên cổ bọn họ. Thái Hậu sớm đã thất thế, sự tình hôm nay bọn họ nhất định phải đứng ở bên phía Hoàng Thượng.
Viên Tinh Dã vừa lòng gật đầu, "Mọi người trở về đi."
"Vâng."
Chờ đến khi toàn bộ đại thần đều đã rời khỏi, Hạ Tử Mặc nãy giờ âm thầm quan sát một bên mới thở phào nhẹ nhõm bước ra. Viên Tinh Dã bất đắc dĩ lắc đầu, "Xem ra ta có muốn từ quan cũng không được rồi."
Hạ Tử Mặc nhíu mày, "Từ trước ta đã nghĩ dù cho lần này bất thành Hoàng Thượng cũng sẽ không để nàng từ quan. Chỉ là không ngờ oán hận của Thái Hậu đối với Viên gia lại sâu đến như vậy, còn lấy cái chết để áp bức, một chút cũng không thèm để ý tới phong phạm thân phận Thái Hậu."
Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không phải là oán niệm với Viên gia --- Viên gia chúng ta vốn không nợ Thái Hậu bất cứ cái gì. Tử Mặc, nàng tới xem Hoàng Thượng đi, hẳn là không đến một hồi sẽ tỉnh lại. Nếu như Hoàng Thượng tỉnh, nàng dẫn Hoàng Thượng đến tẩm cung Thái Hậu một chuyến."
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Vậy nàng nhớ phải cẩn thận một chút."
Nhìn theo bóng dáng Hạ Tử Mặc rời đi, Viên Tinh Dã ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ. Nàng có thể thuận lợi đi đến hôm nay, hết thảy đều là nhờ có hào quang của Viên Thần Dã soi chiếu. Nhưng gặp phải nguy cơ như hôm nay, lại cũng chính là vì nàng là muội muội của Viên Thần Dã.
Viên Tinh Dã cười cười, cúi đầu lẩm bẩm, "Ca ca, nếu như huynh ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấu hết mọi chuyện lúc này, ca ca hy vọng muội phải làm thế nào đây?"
Thẫn thờ một lúc lâu, Viên Tinh Dã đi vào tẩm cung Thái Hậu. Thái Hậu ngồi ở bên trong, không ngừng ho khan.
"Thân mình Thái Hậu không khỏe, hà tất phải chấp nhất muốn giết Tinh Dã như thế." Viên Tinh Dã phất tay đuổi hết toàn bộ cung nhân ra ngoài, nhàn nhạt nói, "Thần đã nghe Hoàng Thượng thuật lại sự tình năm đó, nhưng ca ca là ca ca, thần là thần. Thái Hậu là người thông tuệ, biết rõ công lao của thần như thế, cũng biết không có cách nào giết thần được, vì sao còn phải ép bức tới cùng?"
Thái Hậu cười lạnh, "Chẳng trách ngươi lại không sợ hãi, nguyên lai là đã biết sự tình của Hoàng Thượng cùng với súc sinh kia."
Viên Tinh Dã nhíu mày, "Thái Hậu, ca ca thần cũng là xả thân chết trận vì quốc, đừng vũ nhục người khác như vậy. Viên gia chúng ta nhất môn trung liệt, Thái Hậu vì sao không chịu buông tha cho Viên gia?"
"Buông tha cho Viên gia sao? Viên gia dưỡng ra loại súc sinh như Viên Thần Dã, tội đến chết cũng không có chỗ chôn!" Thái Hậu cả giận nói, hận ý trong ánh mắt tựa hồ có thể đem người trước mắt lập tức thiêu hủy.
"Chỉ bởi vì ca ca thần và Hoàng Thượng yêu nhau, Viên gia chúng ta đều phải diệt tộc?" Viên Tinh Dã hỏi.
Thái Hậu cười lạnh, "Không sai, đây chính là kết cục dành cho đám người Viên gia các ngươi khinh nhờn thiên uy."
Viên Tinh Dã trầm mặc, hồi lâu sau mới nói, "Thái Hậu, chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy. Thần nhớ rõ khi trước Thái Hậu tựa hồ vẫn luôn không được tiên hoàng sủng ái?"
"Vậy thì có sao? Hoàng nhi của ta trở thành hoàng đế, dù cho bản thân ai gia không được tiên hoàng sủng ái vẫn sẽ trở thành Thái Hậu. Đám phi tử kia đều không phải đối thủ của ai gia." Thái Hậu cười nói.
Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không phải các nàng không phải là đối thủ của Thái Hậu, mà là nhi tử các nàng không phải đối thủ của Hoàng Thượng."
"Đó là tự nhiên, hoàng nhi từ nhỏ tư chất thông minh, chăm chỉ hiếu học. Ai gia tuy rằng không được sủng ái, nhưng tiên đế lại thật sự rất thích hoàng nhi, vài lần đã muốn để hoàng nhi trở thành dưỡng tử của phi tần khác, nhưng hoàng nhi đều cương quyết không đồng ý. Khi đó ai gia và hoàng nhi sống nương tựa lẫn nhau trong cung." Thái Hậu mơ hồ lâm vào hồi ức.
"Thần có nghe qua, Hoàng Thượng từ nhỏ đã phi thường hiếu thuận." Viên Tinh Dã nói.
"Không sai, hắn trước nay chưa từng chống đối ai gia. Khi hắn còn nhỏ tuổi, đặc biệt thích một con tiểu cẩu, ngày ngày mải mê chơi đùa, mê muội đến mất tinh thần, thậm chí quên cả đi thỉnh an ai gia và tiên đế. Ai gia liền cho người giết chết con tiểu cẩu kia, hoàng nhi tuy rằng rất thương tâm nhưng cũng biết ai gia dụng tâm lương khổ, từ đó không bao giờ còn phát sinh loại chuyện như vậy nữa."
"Cho nên, Thái Hậu cho rằng ca ca thần cũng giống như đám đồ vật Hoàng Thượng từng thích lúc trước sao? Giống như con tiểu cẩu kia, chỉ cần chết rồi, Hoàng Thượng tuy rằng rất thương tâm, nhưng qua một đoạn thời gian đều sẽ quên đi?"
"Không sai." Ánh mắt Thái Hậu lạnh lùng.
Viên Tinh Dã tiếp tục hỏi, "Trong lòng Thái Hậu cho rằng, Hoàng Thượng sở dĩ có thể quên đi, là bởi vì biết được Thái Hậu dụng tâm lương khổ?"
Thái Hậu cười lạnh, "Đúng vậy, hoàng nhi luôn luôn hiếu thuận, minh bạch ai gia là cố gắng dụng tâm."
"Theo thần thấy thì không phải như thế, Hoàng Thượng không tiếp tục dưỡng sủng vật, đơn giản là sợ phải thương tâm lần nữa mà thôi. Nhưng cuối cùng Thái Hậu lại là người tước đoạt niềm vui đơn giản nhất của Hoàng Thượng. Thần xin hỏi Thái Hậu, trừ bỏ ca ca thần ra, Hoàng Thượng còn từng thích qua bất kỳ người nào khác không? Hoặc xin hỏi Thái Hậu có biết Hoàng Thượng thích loài hoa gì? Thích ăn món gì? Thích đồ vật gì?"
Thái Hậu nghẹn lời, Viên Tinh Dã tiếp tục, "Hoàng Thượng vẫn cho rằng Thái Hậu không thể tiếp thu chuyện của hai người vì Viên Thần Dã là nam nhân, cho rằng Thái Hậu quan tâm lo lắng Hoàng Thượng có thể thuận lợi đăng cơ, trở thành quân chủ thiên hạ. Vậy nên trong lòng Hoàng Thượng tuy rằng có hận nhưng vẫn luôn nhịn xuống. Nhưng theo ý của Tinh Dã, Thái Hậu chưa chắc đã nghĩ như vậy."
"Dù cho Viên Thần Dã có là nữ nhân đi chăng nữa, Thái Hậu cũng sẽ giết nàng. Lý do Thái Hậu giết người không phải bởi vì Viên Thần Dã là nam nhân, mà là bởi ca ca thần đoạt mất Hoàng Thượng từ trong tay Thái Hậu. Giống như năm đó Hoàng Thượng yêu thích sủng vật vậy, Thái Hậu cảm thấy nhi tử chính mình yêu thương nhất bị người khác cướp đi."
"Ngươi nói bậy." Thái Hậu giận dữ.
Viên Tinh Dã cười lạnh, "Nói bậy? Nếu Hoàng Thượng mấy năm nay quên mất ca ca của thần, chỉ sợ Thái Hậu cũng sẽ không muốn giết thần đến như thế. Là vì Hoàng Thượng ngày đêm đều tưởng niệm ca ca thần, hơn nữa đối với Thái Hậu xa cách đường hoàng, mới khiến cho Thái Hậu ghi hận Viên gia sâu đến như vậy."
"Ngươi nói cái gì?"
"Thần nói cái gì, Thái Hậu chẳng lẽ không biết sao? Hiện giờ nếu như Hoàng Thượng sủng ái một nữ nhân, Thái Hậu cũng sẽ vu oan nàng hồng nhan họa thủy, sau đó sẽ giết chết nàng. Bởi vì thứ mà Thái Hậu muốn, chính là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng Thượng phải là Thái Hậu. Thái Hậu không cho phép bất kỳ ai chiếm được một góc trái tim của Hoàng Thượng."
"Ngươi ---" Thái Hậu phẫn nộ nhìn Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cười lạnh, "Thái Hậu, người là quân, Tinh Dã là thần. Nhưng hiện giờ người là nữ nhân, Tinh Dã cũng là nữ nhân. Trong mắt thần Thái Hậu bất quá chỉ là một mẫu thân luôn mang suy nghĩ độc chiếm nhi tử của mình, sinh lòng ghen ghét với người khác. Bởi vì tiên đế không sủng ái Thái Hậu, Thái Hậu liền đem toàn bộ tinh lực đều đặt trên người Hoàng Thượng, hơn nữa không cho phép bất kỳ ai khiến Hoàng Thượng phải phân tâm, rời ánh mắt khỏi Thái Hậu. Thần nói có đúng không?"
"Ngươi nói cái gì! Ta không hiểu ---" Thái Hậu giận dữ, "Ngươi cút đi cho ta, lăn đi --- Người tới a! Người tới!"
"Thái Hậu không cần hô, sẽ không có ai tới đâu." Viên Tinh Dã lạnh nhạt nói, "Hiện giờ Thái Hậu không giết được thần, vì sao còn không chịu thả cho thần một con đường sống, để thần rời khỏi kinh thành, lưu lạc thiên nhai. Nếu như Thái Hậu một mực không chịu, liền tính người là Thái Hậu cũng sẽ không làm gì được thần, đến khi đó hẳn là Thái Hậu cũng không muốn cá chết lưới rách một phen."
Viên Tinh Dã hơi cúi người, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sau đó xoay người rời đi.
- -----------------------------------------
Lời Editor: Đây là chương để lại ấn tượng sâu đậm nhất đối với mình trong cả bộ truyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT