Ý chỉ của Thái Hậu truyền tới toàn bộ văn võ bá quan, Hạ Đế tự nhiên cũng nhận được. Hạ Tử Mặc nhìn tình báo trong tay, phi thường giận dữ, "Chu Lan ngươi thật to gan --- Người tới!"

"Đại nhân." Tĩnh Ngôn nhanh chóng bước đến.

"Trên người Chu Lan có ý chỉ của Thái Hậu, lấy về đây cho ta." Hạ Tử Mặc thật sự phẫn nộ, "Bất kỳ kẻ nào định ngăn cản, giết hết ---"

"Vâng." Tĩnh Ngôn lĩnh mệnh rời đi. Viên Tinh Dã lúc này mới lên tiếng, "Thái Hậu rút củi dưới đáy nồi, cư nhiên truyền ý chỉ tới toàn bộ quan lại đại thần." Hạ Tử Mặc siết chặt nắm tay, "Chu Lan chỗ này không có gì đáng ngại, nhưng Thái Hậu bên kia phải làm sao bây giờ?"

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không vội, trước nhìn xem Hoàng Thượng muốn xử trí như thế nào." Nếu như Hoàng Thượng muốn nhân hành động này của Thái Hậu để lấy mạng các nàng, hiện giờ cũng chỉ còn cách cá chết lưới rách, "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đảm bảo mọi người bình an."

"Ân." Hạ Tử Mặc mỉm cười.

Chu Lan sau khi ra khỏi hoàng cung lập tức lên kiệu, thúc giục kiệu phu đi nhanh một chút. Ý chỉ trong người tựa hồ giống như củ khoai lang nóng đến phỏng tay, khiến nàng căng thẳng không biết phải làm sao.

Hạ gia cách hoàng cung rất gần, thực mau đã tới trước cửa Hạ phủ, Chu Lan nhanh chóng bước vào hỏi quản gia, "Lão gia đâu?"

Quản gia đáp, "Lão gia và nhị thiếu gia đang ở hoa viên trong hậu viện." Chu Lan bất chấp dáng vẻ hấp tấp, một đường chạy thẳng đến hoa viên. Hạ Cư Chính cùng Hạ Tử Minh đang nhàn nhã nói chuyện phiếm phẩm trà, nhìn thấy Chu Lan thở hổn hển chạy tới, Hạ Tử Minh giật mình kinh ngạc, "Mẫu thân, người làm sao vậy?"

"Lỗ mãng hấp tấp còn ra thể thống gì." Hạ Cư Chính nhíu mày không hài lòng. Chu Lan vừa thở vừa nói, "Lão gia, Thái Hậu --- Thái Hậu có ý chỉ ---" Nàng lấy ý chỉ của Thái Hậu ra, Hạ Cư Chính nhận lấy, mở ra đọc kỹ, "Này --- đây là ---"

"Thái Hậu đã triệu tập văn võ bá quan, muốn giết Viên Tinh Dã. Phần ý chỉ này là do Thái Hậu cố tình lưu lại, nếu như sự tình hôm nay bất thành, mai sau có thể lấy ra ép Hoàng Thượng giết chết Viên Tinh Dã." Chu Lan nhanh chóng nói.

"Lòng dạ nữ nhân --- các người đều là lòng dạ nữ nhân --- hồ nháo!" Hạ Cư Chính quát, đi đi lại lại vài vòng rồi nói, "Viên Tinh Dã dứt khoát không thể chết được, chưa nói đến nàng đang nắm toàn bộ binh quyền trong tay, liền tính nàng cam tâm tình nguyện chịu chết, khi đó Đại Khải ta không phải là quân tâm đại loạn, tạo cơ hội cho địch quốc thừa cơ xâm chiếm hay sao?" (Ed: Thích Hạ phụ ở điểm này, lấy quốc gia đại sự cùng giang sơn bá tánh làm trọng, dù có giận dữ cũng sẽ không để cảm tình cá nhân lấn át đánh mất lý trí.)

Chu Lan hoảng sợ cúi đầu nói, "Nhưng đây là ý chỉ của Thái Hậu, chúng ta chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao?"

"Ta vốn dĩ cho rằng Thái Hậu chỉ định cắt giảm thế lực của Tử Mặc và Viên Tinh Dã, không ngờ Thái Hậu bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu buông tha Viên gia như cũ." Hạ Cư Chính là lão thần lâu năm, sự tình khi xưa cũng biết qua một ít.

"Lão gia ---" Chu Lan nhỏ giọng kêu lên. Hạ Cư Chính nhìn chằm chằm ý chỉ, nhất thời không biết phải làm sao. Đang lúc lão do dự cân nhắc, một bóng người đột nhiên xuất hiện giật lấy phần ý chỉ trên tay lão.

"Ai!" Hạ Tử Minh rút bội kiếm bên hông, cảnh giác nhìn người mới tới.

Người mới đến chính là Tĩnh Ngôn, vẻ mặt lạnh băng thu hồi ý chỉ trong tay, lạnh giọng nói, "Hạ Tể Tướng là phụ thân của Hạ Tử Mặc đại nhân, vẫn là không cần tranh vào vũng nước đục này mới thỏa đáng."

"Ngươi là thị vệ bên cạnh Hạ Tử Mặc kia, quả thật to gan!" Chu Lan giận dữ. Tĩnh Ngôn rút kiếm, kim loại lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời, "Đại nhân có lệnh, ngăn cản liền giết không tha."

Chu Lan sững sờ tại chỗ, đến cả Hạ Cư Chính cùng Hạ Tử Minh cũng bị sát khí trên người Tĩnh Ngôn dọa sợ. Mấy người Tĩnh Ngôn đều là binh lính quanh năm chinh chiến nơi biên cương, khí chất toàn thân tự nhiên là không tầm thường. Tĩnh Ngôn cẩn thận cuộn ý chỉ lại, sau đó nói, "Hạ Tể Tướng bị dọa đến, thỉnh thứ lỗi."

Hạ Cư Chính nhìn ý chỉ trong tay Tĩnh Ngôn, cũng không có ý muốn giật về, chỉ nói, "Ngươi nói cho Tử Mặc biết, nàng muốn tự bảo hộ bản thân ta có thể mặc kệ, nhưng nếu như chạm đến chuyện gì nguy hại xã tắc, ta tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn."

Tĩnh Ngôn không chút yếu thế đáp lời, "Hạ Tể Tướng, thứ cho ta nói thẳng, đại nhân một đường đi đến hôm nay, người đều chưa từng để ý lấy một lần. Đại nhân dùng thân mình mạo hiểm giữa nguy cơ, Tể Tướng lại nói nàng gây hại cho giang sơn xã tắc. Lời này nói ra cũng thật đường hoàng đi."

"Ngươi ---" Chu Lan bên cạnh giận dữ, "Ngươi dám đoạt ý chỉ của Thái Hậu, chính là tử tội. Hạ Tử Mặc dung túng thuộc hạ phạm tội cũng phải chịu xử tử."

Tĩnh Ngôn cười lạnh chắp tay, "Cáo từ." Sau đó xoay người rời đi, không thèm để ý đến Chu Lan. Hạ Tử Minh lo lắng hỏi, "Phụ thân, giờ phải làm sao đây?"

Hạ Cư Chính mệt mỏi ngồi xuống, "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh. Hạ gia chúng ta không biết có thể vượt qua kiếp nạn này hay không ---"

Tĩnh Ngôn mang theo ý chỉ rời khỏi Hạ gia. Bá tánh Trường An không hề phát giác chuyện gì, đường phố bên ngoài vẫn là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt như cũ. Lạc Nhan sai người tuần tra khắp nơi, tránh phát sinh hỗn loạn, bản thân nàng cũng dẫn người thủ vệ trong hoàng cung.

Ý chỉ của Thái Hậu đến tai Lạc Nhan, Viên Tinh Dã hạ lệnh cho nàng đề cao cảnh giác, không được vọng động.

Lúc này, văn võ bá quan tuần tự vào cung.

"Yến Phi đại nhân, ngươi có nghe được nội dung ý chỉ của Thái Hậu không?" Một tên quan viên tới gần hỏi Yến Phi. Yến Phi hiện giờ đã là Binh Bộ Thị Lang, quyền thế cao hơn lúc trước rất nhiều.

Yến Phi gật đầu, "Có nghe qua một chút, không biết Tần đại nhân suy nghĩ thế nào?" Mọi người ở đây đều biết Yến Phi là Hạ Tử Mặc nhất hệ, nhưng lại không hay Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã cùng một chiến tuyến, cho nên mới tới dò hỏi ý đồ từ trên người Yến Phi.

"Không dối gạt ngươi, trong lòng ta nghĩ ---" Tần Vân lắc đầu. Một nữ quan bên cạnh lên tiếng, "Tần đại nhân nghĩ thế nào?"

"Thái Hậu là Thái Hậu, ý chỉ là ý chỉ, nhưng mà ---" Tần Vân thở dài. Yến Phi ung dung cười nói, "Chúng ta thân là thần tử, chỉ cần nghe theo ý muốn của Hoàng Thượng và Thái Hậu là được, cần gì phải nhọc công phỏng đoán này nọ."

Tần Vân âm thầm mắng Yến Phi một trận, bản thân hắn không phải phe cánh của người nào, hôm nay vừa ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy binh lính thị vệ tuần tra khắp nơi, trên tay mỗi người còn cầm đoản đao. Ai chẳng biết hiện giờ binh quyền tại kinh thành đều nằm trong tay Viên Tinh Dã, hiện giờ người duy nhất có thể chống cự Viên Tinh Dã là Hạ Tử Mặc lại không tỏ rõ thái độ, bảo hắn phải an tâm như thế nào đây?

Hơn nữa còn thấy Lạc Nhan đích thân mang binh canh giữ ngay ngoài đại môn hoàng cung, người trong thiên hạ đều biết Lạc Nhan chính là tâm phúc đệ nhất của Viên Tinh Dã.

Các đại thần có suy nghĩ tương tự như vậy không ít. Yến Phi tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút bất an. Hắn là một trong số những người hiếm hoi biết được quan hệ giữa Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã, hẳn là Hạ Tử Mặc sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Văn võ bá quan lục tục kéo đến chờ đợi bên ngoài tẩm cung Thái Hậu, thực mau nhìn thấy Thái Hậu được cung nữ đỡ ra. Mọi người đồng loạt hành lễ, "Thái Hậu vạn an!"

Thái Hậu phất tay, "Đứng lên hết đi."

"Tạ Thái Hậu." Các đại thần đứng dậy, Thái Hậu tiếp tục, "Hôm nay để mọi người đều đến đây, biết là ai gia muốn nói chuyện gì rồi đi?"

Đám đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không một ai lên tiếng. Thái Hậu nói, "Người tới, đọc ý chỉ của ai gia." Thái giám phía sau Thái Hậu lấy ý chỉ ra, dõng dạc liền mạch đọc to một lần.

Thái Hậu đảo mắt nhìn xung quanh, "Các ngươi đã nghe rõ chưa?" Một tên đại thần nguyên bản xuất thân bổn gia Thái Hậu vừa định bước ra, đột nhiên nghe thấy tiếng người hô lớn, "Hoàng Thượng giá lâm!"

Hạ Đế bước chân vội vàng đi đến, không để ý tới đám đại thần im lặng cúi đầu bên dưới, cả giận nói, "Mẫu hậu, đây là có chuyện gì?"

"Hoàng Thượng tới vừa đúng lúc, cùng đến nghe ý chỉ của ai gia đi." Thái Hậu nhàn nhạt nói.

"Thỉnh mẫu hậu thu hồi ý chỉ, Phượng Vĩnh chính là trung thần lương tướng triều ta, là trụ cột quốc gia, mẫu hậu lại quyết định qua loa như thế, không sợ khiến bàn dân thiên hạ thất vọng buồn lòng hay sao? Đến khi đó uy nghiêm hoàng gia ở đâu? Thiên uy ở đâu?"

"Viên Tinh Dã ủng binh tự trọng, sớm đã có tâm mưu phản. Ai gia đây là sợ giang sơn của tổ tông bị kẻ khác đoạt lấy!" Thái Hậu cả giận mắng, "Nàng âm thầm giao hảo với Hạ Tử Mặc, cả hai đều có tâm tạo phản. Hoàng Thượng là thân sinh nhi tử của ai gia, chẳng lẽ ai gia lại không lo lắng Hoàng Thượng bị người khác mưu hại sao? Hôm nay Viên Tinh Dã nhất định phải chết!"

"Lời này của mẫu hậu có bằng chứng không?" Hạ Đế vặn hỏi, "Quốc có quốc pháp, mẫu hậu tuy rằng là Thái Hậu cũng phải tuân theo quốc pháp, bằng không mẫu hậu bảo nhi thần phải làm thế nào khiến bá tánh thuần phục nghe theo?"

Thái Hậu sửng sốt, nàng không có chứng cứ gì cả. Viên Tinh Dã tay cầm trọng binh là chuyện cả thiên hạ đều biết, nhưng nàng có tâm tư tạo phản không thì lại chẳng ai hay. Đại thần bên dưới nghi hoặc nhìn nhau, vốn tưởng rằng hành động lần này của Thái Hậu cũng đại biểu cho ý tứ của Hoàng Thượng, hiện giờ xem ra sự thật lại là Hoàng Thượng không đồng tình với Thái Hậu.

"Thỉnh mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chẳng lẽ pháp luật quốc gia cùng an nguy thiên hạ trong lòng mẫu hậu đều kém quan trọng hơn ý muốn diệt trừ toàn bộ Viên gia hay sao? Khúc mắc của mẫu hậu, đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu tan? Thân là Thái Hậu chịu bá tánh phụng dưỡng, được quan viên đại thần kính trọng, mẫu hậu hẳn là nên lấy đại sự quốc gia làm trọng. Liền tính không nói đến thiên hạ xã tắc, cũng không thể chỉ vì muốn thỏa mãn tâm tư chính mình mà giáng họa tới người vô tội."

Đám đại thần bên dưới đồng loạt ồ lên, hiện giờ lão thần tiền triều đã không còn nhiều lắm, đa phần quan viên ở đây đều là mấy năm nay được Hạ Tử Mặc tự tay đề bạt tiến thân, lúc này sau khi nghe lời của Hoàng Thượng mới có chút hiểu rõ. Trong đám quan viên này chỉ có Yến Phi cùng vài người khác biết được quan hệ giữa Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã, còn lại chỉ là suy đoán mơ hồ, hiện giờ trong lòng đã sáng tỏ hơn rất nhiều.

Chẳng trách Thái Hậu một lòng muốn giết Viên Tinh Dã, hóa ra là có thù oán cũ với Viên gia. Hạ Đế thế nhưng lại đem toàn bộ chuyện này nói ra, hẳn là không cho phép Thái Hậu giết Viên Tinh Dã đi.

"Ai gia nói giết là giết, hoàng nhi muốn cãi lời ai gia sao?" Thái Hậu cả giận nói. Hạ Đế vẫn cương quyết không nao núng, "Vậy thứ cho nhi thần kháng chỉ."

Hắn xoay người lớn tiếng, "Chuyện này ngày sau không cho phép nhắc lại, nếu như có tâm gây rối, trẫm nhất định không tha. Người tới!"

"Hoàng Thượng." Từ phía sau Hạ Đế xuất hiện hơn mười người thị vệ. Đám thị vệ này từ nhỏ đã đi theo Hạ Đế, đối với Hạ Đế trung thành và tận tâm, mặc dù hiện giờ Lạc Nhan là chưởng quản toàn bộ cấm quân, nhưng trong lòng bọn họ cũng chỉ có một chủ tử duy nhất là Hạ Đế.

Hạ Đế vung tay, "Thái Hậu bệnh nặng hồ đồ, bị kẻ gian bên cạnh lời ra tiếng vào mê hoặc, có ý lợi dụng Thái Hậu. Lập tức thay đổi toàn bộ hạ nhân bên người Thái Hậu, tất cả cung nhân khi trước đều giao cho Đại Lý Tự định tội."

"Vâng." Thị vệ cung kính đáp, không nghe phân trần tức khắc kéo toàn bộ hạ nhân bên người Thái Hậu lôi đi. Hạ Đế tiếp tục, "Mang Thái Hậu hồi cung."

Vài cung nữ từ phía sau Hạ Đế tiến tới muốn đỡ Thái Hậu hồi cung, Thái Hậu giận dữ gạt ra, "Ai gia không quay về, ngươi cái loại nhi tử bất hiếu, thân là Hoàng Thượng lại không làm gương cho bá tánh, trái lại nghịch đạo bất hiếu, ngươi ---"

Hạ Đế lạnh giọng nói, "Nhi thần tùy ý mẫu hậu đánh chửi, nhưng thỉnh mẫu hậu không cần nghe lời tiểu nhân mê hoặc."

Đám đại thần bên dưới minh bạch rõ ràng, Thái Hậu mang lòng bất mãn với Viên gia, Viên Tinh Dã chỉ là bị giận chó đánh mèo tới. Hiện giờ Hạ Đế đã nói như vậy là muốn bọn họ giữ im lặng. Một khi đã xuất cung, chuyện này đồn ra ngoài chính là Thái Hậu bị kẻ gian lợi dụng mê hoặc.

"Các ngươi lui hết đi." Hạ Đế xoay người hạ lệnh, chúng văn võ bá quan nhanh chóng đáp, "Vâng, Hoàng Thượng."

Sự tình biến hóa khôn lường, lúc này tựa hồ đã biến thành việc nhà. Hoàng Thượng đã lên tiếng, các đại thần đành phải nối đuôi nhau rời khỏi. Thái Hậu giận dữ mắng, "Được a! Nếu như hôm nay Viên Tinh Dã không chết, ai gia lập tức đâm chết ở chỗ này!"

Tóc tai Thái Hậu hiện giờ đã có chút rối loạn, trừng lớn hai mắt, bên trong là ý vị điên cuồng. Một ít đại thần chưa kịp rời khỏi ngẩng đầu nhìn vào mắt Thái Hậu, giật mình hoảng sợ không thôi, trong lòng không khỏi cân nhắc, "Thái Hậu chẳng lẽ đã phát điên rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play