"Hoàng Thượng ---" Ngoài cửa, Hạ Tử Mặc nhìn Hạ Đế vẫn luôn trầm mặc. Hai người nghe rõ từng chữ Viên Tinh Dã và Thái Hậu nói với nhau, nhưng Hạ Đế trước sau đều không có bất kỳ biểu tình gì.
"Hoàng Thượng." Viên Tinh Dã bước ra hành lễ. Hạ Đế chỉ gật đầu, xoay người rời đi. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc bám theo phía sau hắn. Đi được một lúc thật lâu, Hạ Đế mới lên tiếng, "Các nàng nhận ra từ khi nào?"
"Thần cũng chỉ là suy đoán." Viên Tinh Dã đáp.
Hạ Đế chậm rãi nói, "Lúc trước trẫm cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng trẫm vẫn cho rằng bản thân mình nghĩ sai rồi." Hắn thở dài một hơi, "Trẫm luôn cho rằng mẫu hậu không chịu chấp nhận là bởi Thần Dã là nam nhân --- không ngờ nguyên lai ---" Nguyên lai lại chỉ là bởi ghen ghét.
"Thái Hậu đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Hoàng Thượng, âu cũng là vì sốt ruột cùng với lo lắng." Hạ Tử Mặc nhẹ giọng khuyên nhủ. Hạ Đế chỉ lắc đầu, "Trẫm thực sự xin lỗi Viên gia các nàng."
"Thần không dám trách tội Hoàng Thượng." Viên Tinh Dã nói. Nguyên bản cho rằng lần này nguy hiểm không lối thoát, lại dễ dàng hóa giải như vậy, đây đều là nhờ Hạ Đế che chở mới có được. Nếu không phải bởi vì Hạ Đế cố ý dung túng, chỉ sợ nàng và Hạ Tử Mặc đã chết vô số lần.
Hạ Đế quay đầu nhìn hai người, Viên Tinh Dã đi phía sau cách hắn một bước, Hạ Tử Mặc sóng vai đứng bên cạnh nàng. Tuy rằng thân thể hai người không hề chạm vào nhau, nhưng nhìn đến vẫn có thể nhận ra một loại cảm giác hòa hợp nhẹ nhàng. Trong lòng dâng lên một cỗ ngưỡng mộ ước ao, Hạ Đế mỉm cười, "Trẫm có một chuyện không rõ."
Viên Tinh Dã nói, "Hoàng Thượng cứ hỏi, thần biết gì sẽ nói hết."
"Lúc trước trẫm chậm chạp không chịu hành động, kỳ thật là hy vọng Thái Hậu ép bức nàng khởi binh tạo phản. Hiện giờ toàn bộ quân đội Đại Khải đều nằm trong quyền khống chế của nàng, ngay cả cấm vệ quân trẫm cũng đã giao lại cho Lạc Nhan. Nhưng nàng --- nàng vì sao lại không chịu khởi binh?"
Viên Tinh Dã cúi đầu đáp, "Viên gia không có người bất trung, huống chi Hoàng Thượng đối với thần ân nặng như núi, hết mực tin tưởng. Thần không thể cô phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng như vậy. Hơn nữa một khi khởi binh sẽ liên lụy đến sinh linh vô tội, thần sẽ không chỉ vì tâm tình bản thân mà không màng tới bá tánh."
"Tốt --- tốt --- tốt --- quả nhiên rất giống ca ca nàng." Hạ Đế cười nói, sau đó quay đầu hỏi Hạ Tử Mặc, "Vậy còn nàng? Nàng không khuyên Tinh Dã tạo phản sao?"
Hạ Tử Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường. Hoàng Thượng đây là đang hỏi các nàng vì sao lại không khởi binh tạo phản? "Ý tưởng của thần cùng Tinh Dã giống nhau."
"Các nàng không sợ chết sao? "Hạ Đế tiếp tục hỏi.
Hạ Tử Mặc mỉm cười, "Chỉ cần có thể ở bên nhau, sinh tử còn có gì đáng ngại."
"Đúng vậy --- chỉ cần có thể ở bên nhau." Hạ Đế cười khổ, phẩy tay nói, "Các nàng đi đi, sự tình hôm nay đừng nhắc lại với bất kỳ kẻ nào."
"Thần tuân chỉ." Hai người chậm rãi rời đi, để lại Hạ Đế lặng yên đứng một mình giữa hoàng cung rộng lớn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc trở lại trong phủ, trong lúc nhất thời cũng không rõ rốt cuộc Hạ Đế muốn tính toán như thế nào. Tĩnh Ngôn bước tới nói, "Đại nhân, Hạ Tể Tướng phái người tới thỉnh đại nhân hồi phủ."
"Có nói là vì việc gì không?" Hạ Tử Mặc hỏi. Tĩnh Ngôn lắc đầu, "Thuộc hạ có hỏi, nhưng người kia bảo Hạ Tể Tướng không chịu nói gì, chỉ muốn đại nhân hồi phủ một chuyến."
Viên Tinh Dã đứng dậy, "Ta bồi nàng cùng đi." Hạ Tử Mặc gật đầu. Hoàng Thượng đã biết quan hệ giữa hai người, chỉ sợ Hạ Cư Chính cũng minh bạch rõ ràng, trong lòng cố tình giả ngu không hay mà thôi.
Hai người đổi một thân quần áo. Viên Tinh Dã vận trường bào màu tím quen thuộc, mặt trên dùng chỉ đen thêu họa tiết non sông vạn dặm. Hạ Tử Mặc thay một thân váy dài màu trắng, trên đầu phối một bộ diêu đơn giản. Hai người tâm sự nặng nề, không có tâm tư chỉnh trang quá lâu, lên xe ngựa đi tới Hạ phủ.
Đại môn Hạ phủ lúc này đóng chặt, thủ vệ canh gác nhìn thấy hai người vội vàng mở cửa. Hạ Tử Mặc phát hiện hạ nhân bên trong phủ đột nhiên ít đi thật nhiều, còn lại đa phần đều đang gấp gáp bước đi.
Vào tới đại sảnh, chỉ có Hạ Cư Chính, Chu Lan, Hạ Tử Vân, cùng Hạ Tử Minh bốn người, không hề có bất kỳ ai khác.
"Phụ thân." Hạ Tử Mặc hạ bái nói, Viên Tinh Dã cũng quỳ xuống hành lễ. Hạ Tử Vân và Hạ Tử Minh đứng dậy hành lễ bái kiến Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã.
Hiện giờ chức quan của Viên Tinh Dã có thể nói là dưới một người trên vạn người, Hạ Cư Chính ngày thường nhìn thấy nàng cũng phải hành lễ một phen. Nhưng lúc này Hạ Cư Chính chỉ ngồi yên một chỗ uống trà, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã cũng không để ý, hành lễ xong liền đứng sang một bên.
Choang! Hạ Cư Chính quăng mạnh chén trà trên tay xuống đất, sau đó quát, "Súc sinh, quỳ xuống!"
Hạ Tử Mặc không chút do dự quỳ xuống. Viên Tinh Dã cũng theo sau quỳ trên mặt đất, "Hạ đại nhân, sự tình đều là tại ta. Nếu như đại nhân muốn xử phạt, thỉnh đại nhân phạt ta đi."
"Ngươi --- các ngươi ---" Hạ Cư Chính giận dữ, "Viên gia và Hạ gia vẫn luôn là nhất môn trung liệt, các ngươi thế nhưng lại ---"
Hạ Cư Chính cũng không tính là người cổ hủ, lão từ sớm đã biết nữ nhi Hạ Tử Mặc của mình không phải vật phàm, tài trí cùng tâm tính đều vượt xa nam tử bình thường rất nhiều. Khi đó lão cũng minh bạch, nữ nhi sẽ không chịu để bất kỳ nam tử tầm thường nào khống chế, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu như mai sau nữ nhi không chịu gả chồng, lão cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Hiện giờ so với nói Hạ Tử Mặc thích một nữ tử khiến lão tức giận, chi bằng nói Hạ Tử Mặc thân là hoàng phi nhưng lại yêu thích một hoàng phi khác khiến lão tức giận càng đúng hơn. Lúc này tuy rằng sự tình đều chưa rõ, nhưng Hạ Cư Chính há lại là người ngu ngốc như thế. Lão nguyên bản vẫn còn có chút không tin quan hệ giữa hai người, nhưng sự tình vài ngày vừa rồi thật sự khiến lão không thể không tin.
"Ngươi ---" Hạ Cư Chính giận dữ, sau đó lại không kiềm được bi thương. Nguyên phối thê tử của lão tuổi trẻ đã qua đời, lão tuy rằng tái giá người khác nhưng vẫn luôn quan tâm để ý mấy đứa nhỏ từng chút một. Đối với Hạ Tử Vân yêu cầu nghiêm khắc hơn rất nhiều, Hạ Tử Vân chung quy vẫn là trưởng tử nối dõi tông đường. Còn Hạ Tử Minh lại không quá mức nghiêm ngặt như thế, Hạ Tử Minh là hài tử nhỏ nhất của lão, không cần kế thừa sản nghiệp Hạ gia.
Cũng thật may Hạ Tử Minh không kiêu căng siểm nịnh, tính cách thành thật kiên định, lão cũng rất vui mừng.
Mà hài tử lão cưng chiều nhất chính là Hạ Tử Mặc. Tuy rằng lão nhắm mắt ngó lơ sự tình của nàng mấy năm nay, nhưng đều là bởi hành động của nàng có quan hệ tới triều chính. Trước kia, khi Hạ Tử Mặc còn chưa xuất giá, mọi chuyện nàng muốn lão đều chiều theo ý nàng, chưa từng có một lần cự tuyệt.
Chỉ là hiện giờ ---
"Súc sinh, ngươi --- ngươi có từng nghĩ tới Hạ gia hay không? Hiện giờ việc đã tới nước này, ngươi cho rằng Hạ gia còn có thể bình yên vô sự sao?" Hạ Cư Chính giận dữ, chòm râu cũng rung lên, "Gần trăm năm cơ nghiệp Hạ gia, tất cả đều sẽ hủy hoại trong tay ngươi! Ngày sau ta còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đây!"
"Lão gia bớt giận." Chu Lan lên tiếng khuyên can.
Hạ Tử Mặc nói, "Phụ thân bớt giận, nữ nhi tự biết mình có tội." Nàng cũng không định biện hộ. Hạ Tử Mặc đã sớm nghĩ đến một khi Hạ Cư Chính phát hiện sẽ phản ứng như thế nào, liền tính hôm nay Hạ Cư Chính muốn nàng tự sát tạ tội, nàng cũng sẽ không bao giờ hối hận bước đi trên con đường này.
"Ngươi --- Người tới! Đánh chết súc sinh này cho ta!"
"Phụ thân bớt giận." Hạ Tử Vân kêu lên, "Muội muội đã sớm tính toán đối sách vẹn toàn, phụ thân thỉnh nghe muội muội nói chuyện trước đã."
"Đối sách vẹn toàn cái gì! Ỷ vào bản thân cùng Viên Tinh Dã nắm giữ triều chính, cho rằng không ai dám động đến mình là đối sách vẹn toàn?" Hạ Cư Chính càng nói càng giận.
Lão quả thật luyến tiếc phần sản nghiệp Hạ gia tích lũy mấy trăm năm này, nhưng lão không thể không đề phòng phân tán gia tài, để hạ nhân từng người rời đi, chỉ lưu lại vài gã người hầu.
Một người thị vệ cầm roi mây đến, Hạ Tử Minh hốt hoảng nói, "Phụ thân, việc này vẫn còn đường vãn hồi, thỉnh phụ thân khai ân."
"Đánh cho ta!" Hạ Cư Chính cả giận quát.
Thị vệ có chút do dự, Hạ Cư Chính phẫn nộ đi tới đoạt lấy roi mây, cao giọng mắng, "Được, hôm nay để ta đánh chết súc sinh này, sau đó xuống hoàng tuyền tạ tội với tiên đế cùng liệt tổ liệt tông Hạ gia!"
Dứt lời hắn vung tay lên, đầu roi chuẩn bị hướng thẳng đến Hạ Tử Mặc. Nhưng cuối cùng lại không hạ xuống trên người nàng, mà vụt mạnh lên thân Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc vào trong lồng ngực, xoay người nhận lấy roi của Hạ Cư Chính.
"Tinh Dã." Hạ Tử Mặc kinh hãi. Viên Tinh Dã cười cười nói, "Hạ đại nhân, người muốn trách tội liền trách ta đi. Chuyện này từ đầu vốn là ta liên lụy tới Tử Mặc."
Hạ Cư Chính giận dữ, bất chấp người trước mặt là ai, từng roi thi nhau vụt xuống thật mạnh. Hạ Tử Mặc muốn thoát khỏi vòng tay của Viên Tinh Dã, lại bị Viên Tinh Dã ôm chặt không thể động đậy.
"Không --- là ta động tâm với nàng trước, sau đó còn trăm phương ngàn kế đuổi theo nàng tới tận U Châu ---" Hạ Tử Mặc vùng vẫy nói.
"Nàng làm sao biết ta bắt đầu thích nàng từ khi nào?" Viên Tinh Dã mỉm cười ôn nhu, "Hạ đại nhân đánh ta một trận, ta lại càng cảm thấy an tâm hơn." Trên lưng tuy rằng thật sự rất đau, nhưng đối với Viên Tinh Dã mà nói cũng không quá mức đáng lo.
"Phụ thân, người đừng đánh nữa." Hạ Tử Mặc khóc lóc nói. Nàng muốn ngăn Hạ Cư Chính lại, nhưng Viên Tinh Dã dứt khoát không buông nàng ra khỏi lồng ngực mình.
Viên Tinh Dã cười cười, Hạ Tử Vân bên cạnh lại không chịu được nữa, tiến tới ngăn cản Hạ Cư Chính, "Phụ thân, đánh đủ rồi."
Hạ Cư Chính lúc này mới định thần, nhớ ra người trước mặt là Phượng Vĩnh tướng quân chứ không phải nữ nhi của lão.
"Hạ bá phụ, bất luận như thế nào đi chăng nữa, chuyện này là ta có lỗi với Hạ gia. Bá phụ yên tâm, ta tuyệt đối bảo đảm Hạ gia bình an vô sự." Viên Tinh Dã kiên định nói, nhẹ nhàng buông Hạ Tử Mặc ra. Hạ Tử Mặc gấp gáp xem xét thương thế sau lưng nàng.
Sau lưng Viên Tinh Dã chỉ thấy vết máu loang lổ thành mấy mảng lớn, Hạ Tử Mặc đau lòng không thôi, nghe được Viên Tinh Dã tiếp tục nói, "Sự tình giữa ta và Tử Mặc, Hoàng Thượng đã biết từ sớm, thỉnh Hạ đại nhân cho phép chúng ta được ở bên nhau."
"Ngươi nói cái gì? Hoàng Thượng đã biết?" Hạ Cư Chính giật mình sửng sốt, sau đó tựa hồ nhớ tới chuyện gì, có chút thất thần lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là bởi vì ---"
"Không sai, là bởi vì ca ca của ta." Viên Tinh Dã gật đầu.
Hạ Cư Chính là lão thần tiền triều, sự tình năm đó lão cũng biết qua một ít, nhưng khi đó người biết đến chuyện này không nhiều lắm, lão chỉ nghe được vài phần.
"Chẳng trách ---"
"Tinh Dã không dám vọng cầu bá phụ có thể tha thứ cho chúng ta, nhưng thỉnh bá phụ tin ta, Hạ gia nhất định sẽ không gặp phải nguy hiểm." Viên Tinh Dã nói, "Dù có chuyện gì xảy ra, Tinh Dã đến chết cũng sẽ bảo toàn Hạ gia."
Hạ Cư Chính suy sụp ngồi xuống ghế, Viên Tinh Dã nhìn thoáng qua Chu Lan thất thần đứng bên cạnh, còn có Hạ Tử Minh không giấu nổi kinh ngạc cùng với Hạ Tử Vân sắc mặt lạnh nhạt vô cảm.
"Vậy chúng ta cáo từ trước, ngày khác lại đến bái phỏng Hạ gia."
Hạ Tử Mặc sốt ruột quay về chữa thương cho Viên Tinh Dã, cũng không dong dài nhiều lời, trực tiếp kéo tay nàng rời khỏi. Hạ Cư Chính không ngăn cản, nhìn theo bóng dáng hai người sóng vai bước đi bên cạnh nhau.
Bên trong hoàng cung, Hoàng Thượng đơn độc đi tới trước tẩm cung của Thái Hậu, do dự hồi lâu mới nhấc chân bước vào. Hạ nhân trong cung Thái Hậu đã thay đổi người mới toàn bộ, nhìn thấy Hạ Đế nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Hạ Đế phất tay đuổi mọi người ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT