Thi thể Sa Bình Bá treo ở trước đại doanh, binh lính Khải quân nghị luận sôi nổi, rốt cuộc toàn bộ Khải quân trước giờ đều chưa từng có tiền lệ như vậy. Thời điểm biết cỗ thi thể kia chính là Sa Bình Bá, tiếng người hoan hô trong quân doanh dần dần vang lên, càng ngày càng ồn ào, cuối cùng truyền tới tận Lâu Lan Thành.
Hưu Mật Độc rảo bước trong nội thành Lâu Lan, đường phố một mảnh vắng vẻ hiu quạnh, ngay cả tướng sĩ tuần tra cũng mang bộ dáng ỉu xìu. Không ít người tò mò đi tìm hiểu vì sao Khải quân đột nhiên lại ồn ào như thế, biết được là Sa Bình Bá vừa chết, biểu tình trên mặt bọn họ trái với mong đợi, không thể nói là thống khổ, phần nhiều lại càng giống như được giải thoát.
Tân Quốc hiện giờ, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là một quốc gia, lại chỉ còn duy nhất một tòa thành này, hơn nữa chỉ nhanh thôi đến cả nơi đây cũng sẽ không còn. Hưu Mật Độc đi tới hoàng cung, bên trong hoàng hung còn có thể thấy một ít người, chỉ là bọn họ mỗi người đều không giấu được lo lắng bất an trên mặt.
"Hưu Mật tướng quân, người không chết?" Thái giám nhìn thấy Hưu Mật Độc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cao hứng cười nói, "Tướng quân đã trở lại!"
Mấy hôm nay Hưu Mật Độc vẫn luôn lén lút ở trong hoàng cung, bọn họ tự nhiên là không biết. Nàng cười nói, "Ân, ta muốn gặp Hoàng Thượng."
Thái giám vội vàng dẫn đường cho nàng. Triều đình Tân Quốc cũng vừa biết tin Sa Bình Bá đã chết, hiện đang thương nghị đối sách. Hưu Mật Độc gặp được hoàng đế, dựa theo quy củ hành lễ một hồi, hoàng đế Tân Quốc hỏi, "Hưu Mật tướng quân, nghe nói Sa Nguyên soái đã bị Viên Tinh Dã giết, thi thể còn đang treo trước đại doanh Đại Khải, chuyện này là thật sao?"
Hưu Mật Độc cúi đầu, "Đúng là có chuyện này."
"Sa Nguyên soái đã chết, vậy phải làm thế nào đây?" Vẻ mặt hoàng đế đưa đám, "Sa Nguyên soái không còn, Khải quân thực mau sẽ phá cổng thành xông vào. Tướng quân, theo ý ngươi trẫm nên làm gì đây?"
"Hoàng Thượng, theo thần thấy, hiện giờ chỉ còn duy nhất con đường đầu hàng." Hưu Mật Độc nhàn nhạt đáp.
Còn chưa chờ hoàng đế đáp lời, một người phía dưới phẫn nộ quát, "Ngậm miệng! Hưu Mật Độc ngươi biệt tăm biệt tích lâu như thế, cố tình lại ngay sau khi Sa Nguyên soái chết đi mới xuất hiện, mở miệng liền kêu Hoàng Thượng đầu hàng, ta thấy ngươi hẳn là đã sớm thông đồng với Viên Tinh Dã. Hoàng Thượng, thỉnh bệ hạ đừng để loại phản đồ này mê hoặc, hiện giờ mau chóng tuyển chọn tân Nguyên soái lãnh binh tiếp tục đối đầu Đại Khải mới là thượng sách."
Hưu Mật Độc quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng là một tên tướng lãnh Tân Quốc. Sa Bình Bá đã chết, nàng lại mất tích lâu như thế, hắn chính là người có khả năng trở thành tân Nguyên soái nhất. Nàng trào phúng cười cười, xoay người nói, "Thỉnh Hoàng Thượng định đoạt."
Những kẻ khác không tin Hưu Mật Độc, hoàng đế lại phi thường tín nhiệm nàng, bởi vì mấy ngày nay Hưu Mật Độc đều âm thầm bảo hộ hắn, huống chi hiện giờ đề nghị của nàng vừa vặn trùng hợp với tâm ý của hắn. Hắn nhịn không được hỏi, "Sau khi chúng ta đầu hàng, Đại Khải sẽ xử lý chúng ta như thế nào?"
Hưu Mật Độc khom người nói, "Viên Tinh Dã đã đáp ứng thần, lễ ngộ Hoàng Thượng và lưu giữ huyết mạch hoàng thất Tân Quốc."
Hoàng đế trên mặt vui vẻ, "Như thế thực tốt, trẫm liền hạ lệnh đầu hàng."
"Hoàng Thượng, trăm triệu không thể a! Hưu Mật Độc rõ ràng là bị Đại Khải mua chuộc, Lâu Lan Thành còn có thể thủ vững một đoạn thời gian, chưa chắc không có biện pháp khác." Tướng lãnh vừa rồi tiếp tục lên tiếng ngăn cản. Hưu Mât Độc nhàn nhạt nói, "Nếu như có biện pháp khác, ta như thế nào lại thỉnh cầu Hoàng Thượng mang theo văn võ bá quan đầu hàng?"
"Hừ, bản thân ngươi vốn không phải người Tân Quốc, chính là thần dân Đại Kiến. Đại Kiến đã sớm đầu nhập dưới trướng Đại Khải, theo lý mà nói ngươi giờ hẳn nên xem như Khải người mới đúng."
Hưu Mật Độc nhìn tướng lãnh đang nói chuyện, sau đó đảo mắt quan sát vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của đám quan lại xung quanh, trong lòng dâng lên bi ai nhàn nhạt. Tân Quốc đã sắp diệt vong, bọn họ còn vì mưu lợi bản thân mà không thèm màng tới đại cục.
Hiện giờ tướng sĩ Tân Quốc tuy rằng còn đến mười mấy vạn, nhưng đa phần đều là lão nhược bệnh tàn, dân binh các nơi sớm đã bị quét sạch không còn. Lúc trước bọn họ binh hùng tướng mạnh, Đại Khải không chấp nhận đầu hàng là bởi quan ngại Tân Quốc phản bội. Nhưng nếu như hiện giờ đầu hàng, Đại Khải hẳn là sẽ tiếp thu, hơn nữa còn giữ được mười mấy vạn mạng người.
Bằng không, Viên Tinh Dã hoàn toàn có thể tiếp tục công thành, chờ đến khi giết sạch mọi người, vẫn có thể thu thập Tân Quốc về trong tay mình.
"Hoàng Thượng, Hưu Mật Độc người này bụng dạ khó lường, thần cảm thấy hẳn là nên bắt lại nhốt vào đại lao, chém đầu ngay trong ngày." Tướng lãnh kia mạnh mẽ đề nghị. Hưu Mật Độc cười nhạt nói, "Tâm tư của mạt tướng, nhật nguyệt chiếu sáng, hết thảy những gì mạt tướng làm đều là vì Tân Quốc, vì Hoàng Thượng."
"Câm mồm --- ngươi cái loại phản đồ ---" Tướng lãnh vừa dứt lời, liền thấy Hưu Mật Độc rút bảo kiếm bên hông, kề sát bên cổ hẳn. Triều đình tức khắc đại loạn, có người hô lên, "Hưu Mật Độc, ngươi thật to gan, thế nhưng lại dám rút kiếm ở giữa triều, ngươi muốn tạo phản sao?"
"Tạo phản? Tất cả những việc ta làm đều là vì muốn bảo toàn huyết mạch hoàng thất. Nếu như Lâu Lan Thành bị phá, Viên Tinh Dã giận dữ vào thành, các ngươi cảm thấy có mấy người có thể bảo toàn tánh mạng?" Hưu Mật Độc lạnh giọng nói. Quan lại đại thần nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng mọi người không ai lên tiếng. Hưu Mật Độc tự giễu cười cười, không hề thu hồi trường kiếm.
"Vạn nhất chúng ta đầu hàng, Viên Tinh Dã bất ngờ trở mặt thì sao?" Mặt tướng lãnh đã tím thành màu gan heo, Hưu Mật Độc nói, "Viên Tinh Dã đã thượng thư tới hoàng đế Đại Khải, thỉnh cầu phong Hoàng Thượng là thần, đình chiến nửa tháng chờ thánh chỉ tới. Nếu như hoàng đế Đại Khải không đồng ý, chúng ta lại có thể khai chiến lần nữa."
Nghe tới mấy chữ đình chiến nửa tháng, trên mặt từng người đều lộ rõ vui mừng, đến cả hoàng đế Tân Quốc cũng thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên mặt nói, "Một khi đã như vậy, liền án binh bất động nửa tháng, cũng coi như cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi."
"Ân, Hoàng Thượng anh minh," Hưu Mật Độc thu hồi bảo kiếm. Những người khác cũng cùng nhau quỳ xuống đồng thanh, "Hoàng Thượng anh minh."
Bãi triều, Hưu Mật Độc đi tới thư phòng, hoàng đế Tân Quốc đang đợi nàng, nhìn thấy nàng vội vàng bước đến đón, vẻ mặt vui mừng hỏi, "Tướng quân, Viên Tinh Dã thật sự nói như vậy sao?"
Hưu Mật Độc gật đầu, "Hoàng Thượng yên tâm, Viên Tinh Dã trước giờ luôn tuân thủ hứa hẹn, huống chi sự tình lần này không phải chuyện nhỏ, nàng sẽ không nuốt lời. Hoàng đế Đại Khải cũng là người khoan dung độ lượng, thần tin tưởng hắn sẽ đồng ý."
Hoàng đế Tân Quốc đi đi lại lại vài vòng, cao hứng nói, "Thật tốt quá, trẫm --- không, ta rốt cuộc đã không cần mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng nữa, quả là thiên cao phù hộ."
Hưu Mật Độc rũ mắt, che giấu đau xót trong tim, hoàng đế Tân Quốc đi tới trước mặt nàng hỏi, "Tướng quân, tiếp theo phải làm gì đây? Ngày sau ta cần phải đi Trường An sao?"
"Hoàng Thượng tự nhiên là cần phải tới Trường An, ta sẽ đi cùng Hoàng Thượng. Nếu mai sau bên người Hoàng Thượng thiếu khuyết thân tín, vậy để ta theo làm tùy tùng cho Hoàng Thượng đi." Hưu Mật Độc cười khổ nói. Liền tính Hạ Đế không có ác ý với hắn, cũng không thể đảm bảo đám quan viên quý tộc Khải triều lại buông tha dễ dàng như thế. Nàng không thể nhẫn tâm để một thiếu niên tuổi nhỏ phải đối mặt một mình như vậy.
Chỉ bằng phần tín nhiệm thật tâm này của đối phương, nàng không đành lòng vứt bỏ, một đi không nhìn lại.
"Thật sự sao? Thực tốt quá." Hoàng đế đại hỉ. Hắn biết nếu như hiện giờ nhận phong hầu, hắn tự nhiên là phải đi Trường An. Tuy rằng thân phận ăn nhờ ở đậu, nhưng so với loại lo lắng tính mạng chính mình hàng ngày như bây giờ không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.
Huống chi bản thân hắn cũng không có chí hướng lớn lao gì, chỉ hy vọng có thể bình an vượt qua quãng đời còn lại.
Hưu Mật Độc cười cười, xoay người rời đi.
Nửa tháng sau, thánh chỉ của Hạ Đế tới Lâu Lan, phong hoàng đế Tân Quốc làm Bình Tây Hầu, Đại Kiến Vương làm Nhị Nguyệt Hầu, ngay trong ngày xuất phát tới Trường An thụ phong.
Viên Tinh Dã đem một phần thánh chỉ viết tay đưa lại cho hoàng đế Tân Quốc. Hoàng đế Tân Quốc nhận được liền mang theo toàn bộ văn võ bá quan ra khỏi thành đầu hàng, giao nộp chiếu thư quy hàng. Viên Tinh Dã dẫn binh tiến vào Lâu Lan Thành, Tân Quốc tuyên cáo mất nước, Đại Khải chính thức khống chế một nửa giang sơn Tây Vực.
Hôm sau, Viên Tinh Dã mở tiệc khoản đãi Bình Tân Hầu cùng Nhị Nguyệt Hầu, sau đó phái một vạn Hắc Y quân hộ tống bọn họ tới Trường An.
Trường An hiện giờ, người người ồn ào kích động ngoài đường, đường cái đã dán hoàng bảng thuật lại sự tình thắng lợi Tân Quốc. Hoàng bảng sẽ sớm được đưa tới các châu các huyện, chiếu cáo toàn thiên hạ.
Bên trong Thái Minh Cung, cung nhân bắt đầu bận rộn chuẩn bị yến hội khải hoàn mấy ngày sau. Lúc này ở Tử Thần Điện, Hạ Đế đang thương nghị với các đại thần phải xử trí phần quốc thổ Tân Quốc và Đại Kiến thế nào.
"Thư tín của Phượng Vĩnh các ngươi cũng đã thấy được, ý nàng muốn đem Tân Quốc, Đại Kiến, cùng với Toái Diệp hợp nhất thành An Tây xứ, Thẩm Băng làm Đô Hộ, Bùi Thập Viễn làm phó Đô Hộ, các ngươi thấy sao?"
Triều thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng. Lúc trước Khuyển Nhung và U Châu hợp làm Định Bắc xứ đã là Tàng Thất làm Đô Hộ, hiện giờ nếu như tiếp tục để Thẩm Băng đảm nhiệm Đô Hộ An Tây, bất quá chỉ là tăng thêm quyền lực cho Viên Tinh Dã mà thôi. Bùi Thập Viễn kia tuy rằng nguyên bản không phải tâm phúc của Viên Tinh Dã, nhưng hắn đi theo nàng lâu như vậy, sớm đã được coi là nàng dòng chính. Cứ tiếp tục như thế, Viên Tinh Dã quyền thế ngợp trời, thật sự ---
Bọn họ cẩn thận quan sát Hạ Đế, không biết trong lòng Hạ Đế suy nghĩ như thế nào.
"Việc này rất trọng đại, thần không dám vọng ngôn." Hạ Cư Chính bước tới trước một bước mở lời.
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã ở hai bên chiến tuyến đối lập, Viên Tinh Dã thế lực cường đại, phe cánh Hạ Tử Mặc tất nhiên không muốn, đa phần mọi người đều không ngạc nhiên với lời này của Hạ Cư Chính.
Hạ Đế nhàn nhạt nói, "Công lao của Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn quả thực rất lớn, cũng phù hợp với chức vị Đô Hộ này, chỉ là ---" Mọi người nín thở lắng nghe, "Chỉ là trẫm nguyên bản muốn bổ nhiệm Hạ Tử Vân."
Hạ Cư Chính khom người đáp, "Đa tạ hậu ái của Hoàng Thương. Tiểu tử vi thần tư lịch còn thấp, không có bất luận công lao gì, thật sự khó có thể khiến người chịu phục."
Hạ Đế cười cười, "Ái khanh khiêm tốn. Nếu như ái khanh cự tuyệt, trẫm cũng không miễn cưỡng, liền đáp ứng thỉnh cầu của Phượng Vĩnh. Tiêu diệt Tân Quốc lần này, chúng tướng sĩ anh dũng giết địch, đều là nam nhi khí phách bất phàm Đại Khải ta, phải ban thưởng các tướng sĩ hậu hĩnh. Lại Bộ chuẩn bị một phần danh sách đi."
"Vi thần tuân chỉ." Lại Bộ Thượng Thư bước ra hành lễ. Những người khác trong lòng thầm than, xem ra Hạ Đế đã sớm có ý định đồng ý đề nghị của Viên Tinh Dã, một màn vừa rồi thoạt nhìn có vẻ như đang trưng cầu ý kiến, kỳ thật chỉ là hy vọng ngày sau trên triều không ai có thể phản đối mà thôi. Xem ra Hạ Đế đối với Viên Tinh Dã quả thực ân sủng có thừa, Hạ Tử Mặc nhất hệ sớm hay muộn cũng sẽ bị Viên Tinh Dã chèn ép xuống dưới.
Mấy quan viên ngày thường giao hảo với Hạ gia có chút thấp thỏm, nhưng Hạ Cư Chính trong lòng hoàn toàn bình tĩnh. Để Thẩm Băng đảm nhiệm chức Đô Hộ cũng là ý tứ của Hạ Tử Mặc, nàng đã sớm viết thư thông báo cho Hạ Cư Chính.
Lại Bộ nhanh chóng lập danh sách ban thưởng trình lên Hạ Đế. Trên triều mọi người đều biết Hạ Đế sủng ái Viên Tinh Dã, Lại Bộ tự nhiên cũng không dám nghịch ý, toàn bộ thân tín dưới trướng nàng đều có phong thưởng. Lạc Nhan trực tiếp trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân từ nhất phẩm, Triệu Quảng cũng lên tới Phò Quốc đại tướng quân chính nhị phẩm. Bốn người Đông Nam Tây Bắc nguyên bản là tứ phẩm thăng cấp lên thành Hoài Hóa đại tướng quân chính tam phẩm.
Phong thưởng cho Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc còn chưa rõ, nguyên bản chờ đợi Hạ Đế tự mình định đoạt. Rốt cuộc chức quan hiện giờ của hai người đã rất khó tăng lên, mọi người đều không biết Hạ Đế muốn ban thưởng như thế nào, thậm chí đã có người nói khả năng cao Hạ Đế sẽ lập Viên Tinh Dã làm Hoàng Hậu. Rốt cuộc hiện giờ thân thể Hoàng Hậu không tốt, tùy thời đều có thể rời đi.
Đang lúc triều đình bàn tán xôn xao Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc sẽ được ban thưởng thế nào, hậu cung cũng nổi lên sóng gió.
Thái Hậu quăng chén thuốc trên tay xuống đất, đám cung nữ thái giám trước mặt vội vàng quỳ xuống, "Gọi hoàng đế tới đây cho ai gia!" Thái Hậu cả giận nói.
Thái giám chưởng quản nơm nớp lo sợ, "Khởi bẩm Thái Hậu, nửa canh giờ trước đã phái người đi truyền lời rồi."
"Hỗn trướng." Thái Hậu phi thường giận dữ, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng hô từ bên ngoài truyền vào, "Hoàng Hậu nương nương giá đáo!"
Cung nữ thái giám lén lút thở phào nhẹ nhõm, Thái Hậu cũng bình tĩnh hơn nhiều. Hoàng Hậu đi vào tẩm cung Thái Hậu, cười nói, "Vừa rồi cung nữ nói với bổn cung mẫu hậu không chịu uống thuốc, nếu cứ không uống thuốc thân mình mẫu hậu sao có thể tốt lên? Người đâu, mang một chén thuốc mới tới đây." Nàng quay đầu phân phó.
"Vâng, Hoàng Hậu." Một cung nữ phi như bay chạy đi. Thái Hậu thở dài nói, "Ta làm sao có thể không tức giận đây. Nghe nói Viên Tinh Dã bình định Tân Quốc, Hoàng Thượng đang thương nghị với các đại thần xem nên phong thưởng như thế nào."
"Đúng là có việc này, đây là chuyện tốt a mẫu hậu, bình định Tân Quốc, biên quan Đại Khải ta an ổn, hết thảy đều là phúc phận của chúng ta." Hoàng Hậu cười nói, giúp Thái Hậu chỉnh lại góc chăn.
Thái Hậu lắc đầu, "Ngươi a, lúc nào cũng suy xét cho nàng. Lần trước Viên Tinh Dã bình định Khuyển Nhung, Hoàng Thượng liền phong nàng làm Phượng Vĩnh tướng quân nhất phẩm, hơn nữa ban cho nàng vị trí của Hiền phi, đã gần ngang bằng với ngươi. Hiện giờ lần này trở về, Hoàng Thượng liệu có phải muốn đem luôn Hậu vị của ngươi cho nàng hay không?"
Thần sắc Hoàng Hậu tối sầm, sau đó nói, "Mẫu hậu lo nghĩ nhiều rồi."
"Không phải ai gia nghĩ nhiều, chính là người Viên gia đều có bản lĩnh mê hoặc kẻ khác, ngay cả Đô Hộ An Tây cũng theo ý nàng, để tâm phúc của nàng đảm nhiệm. Đại Khải ngày sau chẳng phải sẽ thành thiên hạ của Viên gia hay sao." Thái Hậu cả giận nói, nhịn không được ho khan hai tiếng.
"Mẫu hậu bớt giận, bảo trọng thân thể." Hoàng Hậu nói, "Bổn cung tin tưởng Hoàng Thượng có chủ ý của mình, Phượng Vĩnh cũng không phải người bất phân nặng nhẹ."
"Phượng Vĩnh --- hừ, danh hiệu như vậy, nàng xứng sao." Thái Hậu lạnh giọng, nghĩ đến người Viên gia quả thực chỉ hận không thể lập tức giết hết cho hả giận. Năm đó là Viên Thần Dã, bây giờ lại là Viên Tinh Dã.
Hoàng Hậu bị gương mặt có chút dữ tợn của Thái Hậu dọa đến, cúi đầu không dám nhìn nữa. Thái Hậu tiếp tục, "Chỉ cần ai gia còn ở đây một ngày, dứt khoát không để nàng tùy ý hoành hành. Hoàng Hậu ngươi cũng phải để tâm, ngươi thân là Hoàng Hậu, là mẫu nghi thiên hạ, như thế nào lại có thể bị một nữ tử khác đè ép."
Hoàng Hậu không đáp, Thái Hậu tựa hồ nghĩ ra điều gì, kéo tay Hoàng Hậu nói, "Ai gia lo lắng cho ngươi, hiện giờ ai gia còn ở, Hoàng Thượng không dám làm gì. Nhưng ngươi cũng thấy rồi, thời gian của ai gia chỉ sợ không còn nhiều lắm. Chờ đến một ngày ai gia tạ thế, ngươi ở hậu cung này không phải là tứ cố vô thân hay sao."
"Chỉ là ---" Hoàng Hậu vừa muốn lên tiếng, lại bị Thái Hậu ngắt lời.
"Chờ các nàng trở về, liền gọi hai người tới chỗ này xem thử một lần. Hạ Tử Mặc nữ nhi của Hạ Cư Chính kia không phải cũng là công thần sao, xuất thân dòng dõi danh giá, lại bất hòa với Viên Tinh Dã, Hoàng Hậu ngươi phải tranh thủ mượn sức nàng mới được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT