Hoàng Hậu ra khỏi tẩm cung của Thái Hậu, Cẩm Hàn vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi, "Sắc mặt nương nương sao lại khó coi như vậy?" Thái Hậu trước giờ luôn yêu quý Hoàng Hậu, vậy nên thời điểm Thái Hậu sinh khí mấy tên thái giám mới chạy đến tìm Hoàng Hậu. Nhưng vì sao lần này ra khỏi tẩm cung của Thái Hậu, sắc mặt Hoàng Hậu lại kém đến như thế?
Hoàng Hậu lắc đầu, tùy ý Cẩm Hàn đỡ mình tiến tới phía trước. Sự tình của Hạ Đế và Viên gia khi xưa, nàng cũng có biết qua đôi chút. Năm đó khi biết nàng phải gả cho Hạ Đế, phụ thân nàng đã trong tối ngoài sáng nói cho nàng rất nhiều chuyện, nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Mấy năm này nàng thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, tuy rằng không có sủng ái của Hạ Đế, nhưng Hạ Đế trước giờ đối với nàng vẫn luôn tôn kính, bổn gia nhà nàng cũng ân sủng không suy. Trong lòng nàng minh bạch rõ ràng, Hạ Đế lễ ngộ nàng như vậy, nguyên nhân trọng yếu là bởi nàng an phận ở hậu cung, không hề liên lụy gì đến sự tình triều chính. Hơn nữa đối với một số chuyện của Hoàng Thượng, nàng tuy biết nhưng đều chưa bao giờ can thiệp nửa tấc.
Hạ Đế tuy rằng không để ý tới hậu cung tranh đấu lẫn nhau, nhưng tình cảnh ngươi chết ta sống tại hậu cung quả thực nhìn mãi đã quen mắt, chủ vị các cung cũng thay đổi thường xuyên. Nếu không phải nàng vẫn luôn canh cánh lời dặn của phụ thân, không bao giờ nhúng tay can thiệp, không chừng chính nàng cũng đã bỏ mình giữa đám người âm hiểm tranh sủng.
Nhưng hiện giờ, Thái Hậu lại muốn nàng tiến vào giữa vòng lốc xoáy.
"Nương nương ---" Cẩm Hàn thấp giọng kêu lên, Hoàng Hậu lúc này mới phát hiện các nàng đã đi ra khỏi cung điện của Thái Hậu, thấp giọng nói, "Bổn cung không sao, chúng ta hồi cung thôi."
"Vâng." Cẩm Hàn gật đầu. Mấy gã kiệu phu nâng phượng liễn tới gần, Cẩm Hàn đỡ Hoàng Hậu ngồi lên. Trở lại trong cung, Hoàng Hậu đột nhiên hỏi, "Cẩm Hàn, đã bao lâu rồi Hoàng Thượng chưa tới hậu cung?"
Cẩm Hàn đáp, "Hoàng Thượng đã có một tháng chưa tới hậu cung, đoạn thời gian gần đây Hoàng Thượng đều ngủ lại ở tẩm cung, chưa từng truyền vị nương nương nào tới thị tẩm." Hoàng Hậu gật đầu. Ở lại tẩm cung sao?
Nàng trong lòng thầm cảm thán, thân là Hoàng Hậu, nàng chưa từng bước chân vào tẩm cung của Hạ Đế, cũng chưa bao giờ dò hỏi bên trong rốt cuộc là có cái gì. Nàng luôn cảm thấy, bản thân không có lòng hiếu kỳ cùng với không có dã tâm, mới là nguyên nhân lớn nhất giữ được mạng sống đến tận bây giờ.
Bằng không sẽ gặp phải kết cục giống như Lý Quý Phi, toàn bộ gia tộc đều bị nhổ tới tận gốc, không còn tồn tại. Sau sự tình lần đó nàng càng thêm an phận thủ thường, bình bình đạm đạm đảm nhiệm vị trí Hoàng Hậu của mình, giữ gìn vinh quang gia tộc.
Hiện giờ Thái Hậu lại muốn nàng động tay động chân với Viên Tinh Dã, nàng quả thực có chút do dự. Thái Hậu có thể thua, nàng lại không thể thất bại được. Nhưng là Thái Hậu đã hạ lệnh, nàng không có cách nào từ chối ---
"Nương nương ---" Cẩm Hàn thấp giọng kêu lên. Hoàng Hậu thu hồi tâm tư chính mình, tránh bị người ngoài nhận thấy có chỗ không đúng.
Hoàng Hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cẩm Hàn đưa cho nàng một chén trà vừa mới châm, nhẹ giọng nói, "Nương nương, ngày thu gió lớn, uống ly trà ấm thân đi." Hoàng Hậu nhận lấy, lúc này mới phát hiện ngón tay của mình đã lạnh như băng.
Nàng làm sao chưa từng nghĩ tới chèn ép Viên Tinh Dã. Thân là Hoàng Hậu, lại bị thanh danh phi tử khác áp chế. Nhưng đôi khi nàng hoàn toàn không hề có chút oán hận nào với Viên Tinh Dã, sau khi Viên Tinh Dã lập công liền rời khỏi hoàng cung, không có chuyện gì tuyệt đối không xuất hiện tại hậu cung, trước giờ đối với nàng vẫn luôn kính trọng có thừa, nửa điểm chậm trễ cũng không có. Huống chi Viên Tinh Dã dựa vào bản lĩnh chính mình, không có bất kỳ một chút giả dối, trên chiến trường chém giết tự nhiên là vạn phần nguy hiểm. So với các phi tử hay công thần khác đều đáng kính nể hơn nhiều.
"Nương nương, thứ nô tỳ lắm miệng, hành động này của Thái Hậu thật sự là khó lường." Cẩm Hàn thấp giọng nói nhỏ. Hoàng Hậu tinh thần chấn động, sau đó hỏi lại, "Sao lại nói thế? Quan hệ giữa ngươi với ta không cần cố kỵ, có chuyện gì cứ nói đừng ngại."
Cẩm Hàn cúi đầu, chậm rãi nói, "Khi trước Thái Hậu bệnh nặng lâu khỏi, nếu như không phải lúc đó thần y Nam Cung Lưu vào kinh cứu chữa, chỉ sợ Thái Hậu đã --- Viên gia là cái gai trong lòng Thái Hậu, Thái Hậu đã muốn xử lý từ sớm, nhưng trước giờ đều nhìn sắc mặt Hoàng Thượng mới không dám động thủ. Hiện giờ Thái Hậu gần đất xa trời, có lẽ đã muốn hoàn toàn buông bỏ cẩn trọng một lần."
Hoàng Hậu thở dài, Cẩm Hàn tiếp tục nói, "Nếu như Viên Tinh Dã biến mất, Thái Hậu cũng bệnh nặng quy thiên, nương nương tự nhiên sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Khải. Nhưng nếu như nương nương thất bại, lửa giận của Hoàng Thượng cùng Viên gia đều sẽ ập tới trên người nương nương."
"Những điều ngươi vừa nói bổn cung sao có thể chưa từng nghĩ tới, hiện giờ Hoàng Thượng sủng ái Viên gia, Thái Hậu không dám vọng động, nhưng nếu như Thái Hậu muốn gây bất lợi cho bổn gia bổn cung, ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ bảo hộ bọn họ giống như Viên gia hay sao?" Hoàng Hậu thở dài, "Những lời này đều là đại nghịch bất đạo, trăm triệu không thể nói bậy."
"Nương nương, Hoàng Thượng có thể sẽ không bảo hộ bổn gia nương nương, nhưng nếu như là chuyện có quan hệ với Phượng Vĩnh tướng quân, khả năng cao Hoàng Thượng sẽ để tâm." Cẩm Hàn nói.
Hoàng Hậu nghe vậy sững sờ, trầm tư một lát mới nói, "Một câu bừng tỉnh người trong mộng, chỉ hy vọng có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này."
Hôm sau, Hạ Đế hạ chỉ ban thưởng Viên Tinh Dã, tức khắc khiến triều thần khiếp sợ vạn phần. Bổn gia phong làm Thái sư, bản thân Viên Tinh Dã là Phượng Vĩnh tướng quân chính nhất phẩm, thống lĩnh toàn bộ binh mã Đại Khải, ban tặng bội kiếm thiên tử, vào triều có thể mang kiếm, gặp vua không quỳ, miễn tất cả nghi thức với hoàng đế, ban kim bài miễn tử, tiền thưởng vạn lượng.
Ban thưởng cho Hạ Tử Mặc so ra có vẻ khiêm tốn hơn một chút. Bổn gia phong làm Thái phó, Hạ Tử Mặc Hộ Quốc Phu nhân chính nhất phẩm, gặp vua không quỳ, tiền thưởng vạn lượng. Nhưng trên dưới Hạ gia lại nhận được thật nhiều phong thưởng khác, cũng coi như đền bù phần nào. Đặc biệt là Hạ Tử Vân, tuổi còn trẻ đã nhẹ nhàng lên được tới Thượng Thư, chức vị Tể Tướng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thánh chỉ phong thưởng vừa hạ xuống, lập tức phân ra dán đến khắp nơi, phủ nha các huyện đều nhận được. Đương nhiên cũng thực mau truyền tới Lâu Lan Thành và Toái Diệp Thành.
"Hoàng Thượng ra tay thật hào phòng, những cái khác chưa tính tới, chỉ riêng kim bài miễn tử này cũng là khó có được." Doãn Tố Tâm nghe Lạc Nhan truyền đạt nội dung thánh chỉ, cười nói.
Lạc Nhan cũng vui vẻ đáp, "Hoàng Thượng ban ân sủng, chỉ là Nguyên soái cảm thấy có chút quá mức. Tuy rằng công lao cực đại, nhưng hiện giờ lại khiến Nguyên soái mộc tú vu lâm*."
(* mộc tú vu lâm: Cây cao vượt rừng. Nguyên văn cả câu là:
Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi,
Điểu thái xuất đầu thương tất đả.
Dịch nghĩa: Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn, hay còn được hiểu một người xuất chúng thì ắt bị người khác đàm tiếu, dị nghị.)
"Cho dù lần này Hoàng Thượng không ban thưởng lớn đến như vậy, Tinh Dã cũng đã quá mức nổi bật, chỉ sợ đã khiến thật nhiều người ganh ghét nhìn chằm chằm. Động tác của Hoàng Thượng khoa trương như thế, cũng là muốn nêu rõ trên người Tinh Dã có thánh sủng, tránh để kẻ có ý đồ xấu xa động chân động tay." Doãn Tố Tâm cười cười, "Rốt cuộc Tử Mặc còn có Hạ gia chống lưng, Tinh Dã lại chỉ đơn độc một mình."
"Mấy năm nay đại nhân cũng dụng tâm nâng đỡ vài người tư chất không tệ từ dòng bên Viên gia, nhưng hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ có một vài tên nắm được mấy chức quan nho nhỏ." Lạc Nhan cẩn thận quan sát sắc mặt Doãn Tố Tâm, trầm tư một lát rồi nói, "Kỳ thật Hoàng Thượng cũng có mật thư, muốn Nguyên soái chuyển lại cho nàng."
"Vậy sao?" Doãn Tố Tâm ngẩn người, sau đó thấy Lạc Nhan lấy từ trong ngực áo một phong thư niêm kín giao cho nàng. Doãn Tố Tâm nhận lấy, xé mở niêm phong ngay trước mặt Lạc Nhan.
Hạ Đế tự mình đề bút, viết rằng nếu Doãn Tố Tâm cảm thấy bên ngoài không vui vẻ, có thể trở lại trong cung, nếu như trở về sẽ dùng lễ nghĩa đối đãi với Quý Phi, còn nếu không muốn quay lại, Hạ Đế đã phân phó người mở vài trương mục cho nàng tại tiền trang lớn nhất Đại Khải, đủ để nửa đời sau của nàng sinh hoạt thoải mái.
Doãn Tố Tâm lấy ra một trương tiền từ phong thư, khẽ cười thầm trong lòng, nhìn thấy thần sắc Lạc Nhan có chút khẩn trương, nhàn nhạt nói, "Hoàng Thượng hỏi ta có muốn quay trở về trong cung hay không, nếu như trở về sẽ lấy lễ nghĩa dành cho Quý Phi mà đối đãi."
Lạc Nhan trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng cười hỏi, "Vậy nàng sẽ trở về sao?"
Doãn Tố Tâm vừa muốn đáp lời, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa vang lên. Thị nữ nghi hoặc tới đại môn nhìn ra, nguyên lai là Lý Di Đình mang một cặp lồng đồ ăn xuất hiện, "Lạc Nhan tướng quân có ở đây không?"
Biểu tình trên mặt Lạc Nhan cứng đờ, sớm không đến muộn không đến, cố tình lại quấy rầy ngay lúc này. Nàng quay đầu nhìn Doãn Tố Tâm, Doãn Tố Tâm cũng có chút bất đắc dĩ. Sau khi Lạc Nhan tới Lâu Lan Thành, mỗi ngày Lý Di Đình đều sang Doãn phủ ngây người hồi lâu. Doãn Tố Tâm có thể nhận ra nàng là thật tâm lo lắng cho Lạc Nhan, không có mục đích bất chính nào khác, nên cũng tùy ý nàng ngày ngày đều chạy tới chỗ này.
Nàng nguyên bản cho rằng Lạc Nhan cũng phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về, rốt cuộc Khải quân vừa mới đánh hạ Lâu Lan, còn có thật nhiều việc cần hoàn thành. Nào ngờ Lạc Nhan ngày thứ ba đã về tới Toái Diệp, vô tình bị Lý Di Đình đang ngây ngốc ở Doãn phủ gặp được.
Doãn Tố Tâm thở dài, đứng dậy muốn rời đi. Nàng biết Lý Di đình không có ác ý, đôi khi cũng nguyện ý tiếp chuyện Lý Di Đình đôi ba câu. Nhưng mỗi khi có mặt Lạc Nhan, nàng luôn cảm thấy trong lòng thực khó chịu, không muốn ngồi cũng một chỗ với hai người quá lâu.
Nào ngờ nàng vừa mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ bẫng, chỉ nghe Lạc Nhan nói, "Nhắm mắt lại." Doãn Tố Tâm nghe lời nhắm chặt mắt, chờ đến khi mở ra, hai người đã tới một ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh tại một góc Toái Diệp Thành.
Doãn Tố Tâm cười nói, "Làm như vậy chỉ sợ khiến Lý muội muội thất vọng một phen."
Lạc Nhan không để ý, gắt gao hỏi, "Nàng sẽ trở về sao?"
Doãn Tố Tâm sửng sốt, không có trả lời. Lạc Nhan nhịn không được tiếp tục, "Nàng có định trở về không?"
Nếu nói bản thân hoàn toàn không động tâm, vậy chính là đang dối lòng. Doãn Tố Tâm âm thầm thở dài, tuy rằng nàng không để ý đến danh phận Quý Phi kia, nhưng Hạ Đế cũng coi như là người thực tốt, hơn nữa trước giờ đối đãi với nàng không tệ. Lúc trước nàng trong mộng cũng từng hy vọng một ngày có thể quay trở về sinh hoạt như khi xưa.
"Nếu như ta quyết định quay về thì sao?" Doãn Tố Tâm hỏi ngược lại. Lạc Nhan siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói, "Ta sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng, chờ đến khi nàng ---"
"Cho nên sẽ giống như khi đó đưa ta đi Đại Kiến, lần này là đem ta về Trường An sao?" Doãn Tố Tâm vặn hỏi. Lạc Nhan lảng tránh ánh mắt sắc bén của nàng, nhàn nhạt nói, "Chỉ cần là thứ nàng muốn. Nàng nếu như hy vọng quay trở về, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu Hoàng Thượng lại muốn đưa nàng tới Đại Kiến, ta dù có phải liều mạng cũng sẽ không để nàng đi."
"Vậy Lý Di Đình kia thì sao?" Doãn Tố Tâm hỏi. Lạc Nhan lắc đầu, "Ta chỉ coi nàng như tiểu hài tử hồ nháo một phen."
Doãn Tố Tâm không nói, Lạc Nhan giật giật mấy ngón tay, cuối cùng vươn tới nắm chặt tay nàng, ôn thanh nói, "Nàng nếu chịu đồng ý, lần này ta hồi kinh sẽ mang theo nàng quay về, sự tình lần này kết thúc không cần phải tiếp tục chinh chiến nữa. Ta sẽ thỉnh Hoàng Thượng ban cho một chức quan hữu danh vô thực gì đó, sau đó cùng nàng du sơn ngoạn thủy. Chờ đến khi nào nàng đi đến mỏi mệt, chúng ta tìm mua một căn phòng tại địa phương nàng yêu thích nhất, ngày ngày dưỡng hoa thưởng trà. Có được không?"
Thấy Doãn Tố Tâm vẫn im lặng, Lạc Nhan càng thêm bối rối cuống cuồng, bàn tay đang nắm tay Doãn Tố Tâm vô thức siết chặt hơn một chút, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả tâm trạng của nàng lúc này.
Một hồi lâu sau mới nghe Doãn Tố Tâm hỏi, "Ta từng trải qua Hoàng Thượng cùng Đại Kiến Vương, nàng chẳng lẽ không ngại sao?"
Lạc Nhan lấy ra một khối bích ngọc từ trong ngực áo, đặt vào trong tay Doãn Tố Tâm, "Đây là ngọc bội trấn quốc của hoàng thất Lâu Lan, hàng năm đều đặt trong tẩm cung của Lâu Lan Vương. Ta thừa dịp không ai để ý liền lén trộm ra ngoài."
"Cái gì? Trộm ---" Bích ngọc vào tay, Doãn Tố Tâm lập tức cảm thấy một cỗ mát mẻ truyền tới. Nàng biết ngọc này có thiên tính, hoàn toàn có thể sánh bằng khối bạch ngọc lúc trước Nam Cung Lưu đưa cho Hạ Tử Mặc.
Lạc Nhan gật đầu, "Trộm ra ngoài, còn bị Nguyên soái bắt được, phạt hết tiền thưởng lần này." Ngữ khí thập phần nghiêm túc, Doãn Tố Tâm cũng tin là thật. Nàng không thể tưởng tượng nổi Lạc Nhan lại đi trộm đồ vật.
"Khối ngọc này tên gọi Thiện Quyết, lấy từ câu 'Cao thượng ý chí, dĩ thiện quyết thân, băng thanh ngọc khiết, bất dĩ tế hành*'. Ta cảm thấy thực hợp với nàng." Lạc Nhan nói, "Nàng ở trong lòng ta, giống như khối ngọc này vậy."
(* Mình tìm mãi không ra câu này nghĩa là gì, bạn nào nếu biết được thì hảo tâm giúp mình với, mình cảm ơn nhiều nha.)
Doãn Tố Tâm trong lòng chấn động, một hồi sau mới nói, "Vậy nàng cũng không nên đi trộm đồ vật, ngọc này ---"
"Là ta thỉnh Nguyên soái ban thưởng cho ta, khối ngọc này Nguyên soái nguyên bản muốn tặng Hoàng Thượng." Lạc Nhan giải thích, "Bất quá nếu như Nguyên soái không chịu, ta nhất định sẽ trộm lấy. Ta đã sớm biết hoàng thất Lâu Lan có bảo vật này, đã sớm muốn đưa cho nàng. Bất luận nàng có trở về trong cung hay không, bất luận ngày sau xảy ra chuyện gì, tâm ý của ta đối với nàng vĩnh viễn không thay đổi. Nếu như nàng hy vọng hồi cung, ta cũng sẽ chờ nàng."
"Nàng ---" Doãn Tố Tâm không biết phải nói gì, vẻ mặt Lạc Nhan vân đạm phong khinh, chỉ có nắm tay khẽ run rẩy mới khiến người ngoài nhận ra tâm trạng khẩn trương của nàng lúc này.
"Nàng thật sự đem toàn bộ tiền thưởng nộp phạt cho Tinh Dã? Vậy mai sau nàng định lấy cái gì để nuôi ta, ta từ trước đến giờ đồ vật sử dụng đều là thứ tốt nhất." Doãn Tố Tâm cười nói.
Lạc Nhan cắn môi, nhịn không được bật cười thành tiếng, sau đó ôn thanh đáp, "Yên tâm, bổng lộc của ta rất cao. Hơn nữa tuy rằng bị khấu trừ tiền thưởng, nhưng có thể lấy được miếng ngọc này về cũng đáng."
Doãn Tố Tâm mỉm cười, nghĩ đến Lý Di Đình lúc này không tìm thấy các nàng ở Doãn phủ, nàng biết chính mình không nên lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thực vui vẻ, cười híp mắt đem ngọc bội treo ở bên hông, "Vậy được, từ nay về sau nàng chính là nương tử của ta."
Khi trước nàng cũng đã nghĩ tới, nếu như Lạc Nhan thật sự có ý, nếu như Lạc Nhan chịu ngỏ lời với nàng, nàng cũng sẽ đáp ứng. Tuy rằng Doãn Tố Tâm tự nhủ bản thân là đang dùng tâm thái báo ân người từng giúp đỡ mình, nhưng trong lòng nàng lại minh bạch rõ ràng, nếu như đổi lại là một người khác, nàng dứt khoát sẽ cự tuyệt loại phương thức báo ân này. Chỉ có Lạc Nhan là ngoại lệ duy nhất ---
Kỳ thực Doãn Tố Tâm biết, nàng đồng ý ở bên Lạc Nhan không có bất kỳ can hệ gì đến báo ân, hết thảy đều xuất phát từ cảm tình giữa hai người.
Hạ Đế tuy rằng là người đối xử thực tốt với nàng, là mộng tưởng đẹp đẽ nàng từng hy vọng có thể quay lại. Nhưng chỉ có Lạc Nhan, Lạc Nhan mới là người đầu tiên chạm được tới trái tim nàng.
Lúc này, trên con đường nhỏ cách thành Lâu Lan không xa, một nữ tử thẳng lưng nhìn quân kỳ chữ "Viên" tung bay theo gió trên tường thành, nghiến răng nghiến lợi nói, "Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc, ta nhất định phải giết các ngươi." Sau đó rút ra một bức họa từ trong lồng ngực.
Nguyên lai chính là bức tranh Viên Tinh Dã vẽ tặng Mai phi thời điểm Mai phi hòa thân tới Đại Kiến khi xưa, sau đó đã bị Đại Kiến Vương mang theo về Vương Cung Lâu Lan, hiện giờ không biết vì sao nằm trong tay người này.
- ----------------------------------------
Lời Editor:
Ai vớt tui ra khỏi vực sâu có tên 'U mê Mai phi đến ngàn kiếp' này với huhu:((( Muốn tranh thê tử với Lạc tướng quân nhưng sợ nuôi không nổi:(((
Vậy là đã hết quyển thứ ba. Quyển tiếp theo là quyển cuối rồi, cũng ngắn hơn quyển thứ hai và quyển thứ ba nhiều, truyện cũng sắp tới hồi kết, tất cả bí mật đều sẽ được hé lộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT