Viên Tinh Dã tản bộ trên đỉnh đồi, khắp nơi đều là cỏ khô vàng nhạt, còn có không ít quạ đen kêu to giữa không trung. Nàng ngẩng đầu nhìn từng đàn quạ đen, phía sau đột nhiên có tiếng người nói, "Chinh chiến lâu như vậy, đám súc sinh này cũng nhiều lên trông thấy."

"Quạ đen ăn thi thể, thi thể chất đống đương nhiên quạ cũng nhiều thêm." Viên Tinh Dã không quay đầu lại, Sa Bình Bá bước tới gần, cười nói, "Đánh lâu như thế, hiện giờ đã đến hồi kết rồi."

Viên Tinh Dã nhìn Sa Bình Bá, nhàn nhạt nói, "Ta cũng đang có ý này."

Sa Bình Bá cười cười, "Ngươi hoàn toàn có thể không đáp ứng trận tỷ thí này, chỉ cần đợi không lâu nữa, Lâu Lan Thành tất sẽ bị phá, hà tất phải nóng lòng nhất thời?"

Viên Tinh Dã nhìn theo cánh quạ bay đi, nhàn nhạt nói, "Một tướng nên công chết vạn người, ta không hy vọng thủ hạ tướng sĩ bỏ mạng vô nghĩa. Chỉ cần diệt trừ ngươi, tự nhiên sẽ bớt đi không ít phiền toái."

"Ngươi thật sự nắm chắc có thể giết ta như vậy? Vạn nhất ngươi bị ta giết, chẳng phải biến khéo thành vụng hay sao?" Sa Bình Bá cười nói. Ánh mắt Viên Tinh Dã lạnh lùng, tay phải buông xuống ngang đai lưng, Sa Bình Bá chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, giây sau nhuyễn kiếm đã nằm trong tay Viên Tinh Dã.

"Được, được, xem ra hôm nay chúng ta ước định, nếu như không chết tỷ thí dứt khoát không ngừng." Sa Bình Bá rút bảo kiếm, tùy tay vứt vỏ kiếm sang một bên, "Ta muốn nhìn xem, giữa hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người lợi hại hơn."

Viên Tinh Dã không đáp, vận nội lực tới cực hạn, nháy mắt liền xuất hiện trước người Sa Bình Bá, một kiếm đâm tới, Sa Bình Bá cũng vung kiếm ngăn cản.

Hai người đều là cao thủ võ công đương thời, tận lực tự nhiên chính là kinh thiên động địa, kiếm khí len lỏi khắp nơi, cơ hồ biến toàn bộ xung quanh thành bình địa. Tốc độ xuất chiêu của hai người rất nhanh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy được hai cái bóng trắng đang không ngừng di chuyển.

Lạc Nhan và Thẩm Băng thực mau bay đến cách đó không xa. Vừa rồi bọn họ ở trong quân doanh bỗng nhiên cảm giác chỗ này xuất hiện hai cỗ hơi thở cường đại, quá mức khiếp sợ không thể không đích thân tới đây xem xét.

"Là Nguyên soái cùng Sa Bình Bá." Sắc mặt Lạc Nhan có chút khó coi, nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được động tác hai người. Thẩm Băng nói, "Chúng ta chờ ở chỗ này, không chừng còn có thể trợ giúp Nguyên soái một tay. Trong quân doanh đã có đại nhân, không cần lo lắng."

Lạc Nhan gật đầu, "Được, vậy chờ ở chỗ này."

Viên Tinh Dã và Sa Bình Bá so chiêu, một lần chính là một canh giờ liên tục, tựa hồ đồng dạng không biết mỏi mệt, ngươi tới ta đi không rõ đã qua bao nhiêu hiệp. Lạc Nhan và Thẩm Băng càng nhìn càng kinh hãi, lòng bàn tay cùng trên trán đã toát một tầng mồ hôi lạnh cũng không phát hiện.

Đột nhiên hai cái bóng đang cuốn cùng một chỗ tách ra, đứng ở hai bên đối diện lẫn nhau.

Lạc Nhan nhịn không được hỏi, "Ngươi thấy ai có vẻ chiếm thượng phong?" Thẩm Băng lắc đầu, "Ta nhìn không ra, tựa hồ là ngang nhau." Lạc Nhan bất đắc dĩ, "Ta cũng thế, võ công của bọn họ thật sự quá cao."

Sa Bình Bá cười cười, "Ngươi mới từng này tuổi, sao công phu lại cao đến như vậy, chẳng lẽ Nam Cung Lưu kia đem toàn bộ công phu bản thân đều truyền lại hết cho ngươi?"

Viên Tinh Dã không đáp, Sa Bình Bá sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng, "Không ngờ, không ngờ --- Nam Cung Lưu thế nhưng lại cam lòng từ bỏ nội lực cả đời khổ sở tu luyện, chẳng trách công phu của ngươi lại cao như thế." Bất quá Sa Bình Bá cũng biết, tuy rằng nội lực của Nam Cung Lưu cực cao, nhưng nếu như Viên Tinh Dã không phải kỳ tài võ học cũng sẽ không thể hoàn toàn dung nhập công phu Nam Cung Lưu truyền lại.

Viên Tinh Dã nhìn Sa Bình Bá, nhàn nhạt nói, "Ngươi còn di nguyện gì không?"

Sa Bình Bá thu hồi tươi cười trên mặt, lạnh giọng nói, "Ngươi thật sự nắm chắc có thể dễ dàng giết ta như vậy?"

"Không phải nắm chắc, mà là không thể không giết." Viên Tinh Dã giơ kiếm lên, chĩa thẳng tới Sa Bình Bá. Sa Bình Bá nói, "Ngươi chẳng lẽ không muốn biết hoàng thất vì sao lại giết ca ca ngươi?"

Viên Tinh Dã trầm mặc, gió thổi góc áo nàng tung bay. Sa Bình Bá bỗng nhiên có một loại ảo giác, tựa hồ nhìn thấy thiếu niên năm xưa lần nữa. Cũng là dung nhan tuyệt thế cùng dáng người như vậy, trên mặt luôn mang theo tươi cười điềm tĩnh.

Viên Tinh Dã hiện giờ, đã có sáu phần bóng dáng Viên Thần Dã.

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Không muốn biết." Nếu như hoàng thất thật sự gây bất lợi đối với Viên gia, phụ thân nàng chắc chắn đã sớm mang theo thân nhân hồi hương điền viên, nàng hiện giờ cũng sẽ không thể nắm trong tay hơn một nửa binh quyền Đại Khải như vậy.

Chỉ cần Hạ Đế không có sát ý với nàng, sự tình của ca ca nàng năm xưa, nhất định một ngày nào đó sẽ tra được rõ ràng.

Sa Bình Bá cười lớn, "Xem ra hôm nay thật sự không chết không ngừng." Hắn đột nhiên nghĩ tới La Thanh hiện giờ đang thu thập hành lý trong thành. Nhân thế một chuyến, còn gặp được tri kỷ như vậy, cũng coi như không uổng mất nhân sinh đời này. "Nếu như Nguyên soái thật sự có thể giúp ta hoàn thành di nguyện, vậy ta hy vọng Nguyên soái có thể đáp ứng ta một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Buông tha La Thanh." Sa Bình Bá nói, "Nếu như hôm nay ta thân chết, chỉ mong Nguyên soái có thể thả cho La Thanh một con đường sống. Hắn trước giờ không có ác ý với Đại Khải, hoàn toàn là bởi vì muốn đi bồi ta, nên mới đầu nhập Tân Quốc."

"Được, ta đáp ứng." Viên Tinh Dã gật đầu. La Thanh này tuy rằng vũ lực hơn người, nhưng tâm cơ chỉ ở mức bình thường, cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp gì. Sa Bình Bá cười nói, "Một khi đã như vậy, ta cũng an tâm." Dứt lời liền phun ra một búng máu tươi, ngã quỳ trên mặt đất.

Thân thể Viên Tinh Dã cũng có chút không chống đỡ được, lảo đảo tại chỗ, sau đó nửa quỳ rạp xuống, cũng còn may nàng chưa có hộc máu.

Một trận giao tranh vừa rồi, Viên Tinh Dã rõ ràng chiếm thượng phong, nàng biết nguyên nhân chính là bởi vết thương lần trước của Sa Bình Bá thực nặng, còn chưa hoàn toàn hồi phục. Nhưng nếu hiện giờ muốn giết chết Sa Bình Bá tại đây vẫn chưa có khả năng.

"Ta thua, bất quá không phải là thua dưới tay ngươi." Sa Bình Bá ho khan một tiếng, "Ta là bại bởi ca ca ngươi." Viên Tinh Dã có hậu thuẫn phía sau nàng, Hạ Đế cũng thế, Nam Cung Lưu cũng vậy, đều là bởi vì Viên Thần Dã nên mới đối xử ưu ái với Viên Tinh Dã đến thế.

Quả nhiên, hắn trước sau đều không thể sánh bằng Viên Thần Dã.

"Nguyên soái ---" Lạc Nhan và Thẩm Băng lạnh sống lưng, lập tức phi thân nhảy lên, nhưng lúc này lại đột nhiên phát sinh biến cố. Một người bất ngờ xuất hiện bên cạnh hai người. Không chỉ có Lạc Nhan và Thẩm Băng, đến cả Viên Tinh Dã cùng Sa Bình Bá cũng không khỏi giật mình.

Dựa theo công lực của bọn họ, thế nhưng lại không phát hiện có người đang ẩn nấp ở phụ cận.

"Là ngươi ---" Viên Tinh Dã nhìn Hưu Mật Độc. Hưu Mật Độc đáp xuống chính giữa Viên Tinh Dã và Sa Bình Bá, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người.

Viên Tinh Dã trong lòng giật mình, âm thầm vận nội lực, thần sắc Sa Bình Bá cũng có chút khó coi, không ai biết Hưu Mật Độc như thế nào lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Ngày đó, Viên Tinh Dã công phá Khẩu Bình Thành, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy Hưu Mật Độc, lúc sau nàng cũng không cố ý phái người đi lùng bắt. Thứ nhất, Viên Tinh Dã vẫn thực kính trọng Hưu Mật Độc. Thứ hai, nàng hy vọng Hưu Mật Độc có thể trở lại Lâu Lan, chiếm giữ địa vị ngang bằng Sa Bình Bá. Chỉ là sau đó không thấy Hưu Mật Độc xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu, không ngờ lần gặp tiếp theo lại là ở chỗ này.

Hưu Mật Độc rút bội kiếm bên hông, chậm rãi nói, "Nếu như ta giết hắn, không biết Nguyên soái chịu dùng cái gì làm điều kiện trao đổi?"

Viên Tinh Dã sửng sốt, lời này của Hưu Mật Độc thế nhưng lại là đang nói với nàng. Hưu Mật Độc tiếp tục, "Ta không muốn bất kỳ cái gì, chỉ hy vọng Nguyên soái có thể lưu lại một nhánh huyết mạch hoàng thất Tân Quốc. Hoàng đế Đại Khải trước giờ nhân hậu, thân là quân chủ địch quốc, Hoàng Thượng của ta hẳn có thể đảm nhiệm một chức hầu tước hữu danh vô thực gì đó, để Hoàng Thượng có thể an ổn trải qua hết quãng đời còn lại."

Viên Tinh Dã trầm mặt một lát, sau đó nói, "Ngươi không giết được hắn. Thay vào đó, bổn soái càng hy vọng ngươi trở lại Tân Quốc, mang theo hoàng đế cùng văn võ bá quan đầu hàng, bổn soái đảm bảo huyết mạch hoàng thất Tân Quốc sẽ không xảy ra chuyện."

Hưu Mật Độc ngây ngẩn tại chỗ, sau đó chỉ cảm thấy một trận gió mạnh vụt đến, nàng theo bản năng né tránh. Đến khi kịp định thần mới thấy Sa Bình Bá không biết đã đứng lên từ khi nào, trận gió vừa rồi chính là kiếm khí của hắn.

Viên Tinh Dã nói, "Thỉnh Hưu Mật tướng quân đứng ở một bên quan sát là được." Dứt lời liền rút kiếm phi về phía trước. Lạc Nhan và Thẩm Băng cũng đã đuổi tới nơi, đứng ở một bên canh chừng Hưu Mật Độc, đề phòng nàng đột nhiên gây khó dễ.

Có lẽ là bởi hiện giờ thể lực đôi bên hữu hạn, động tác chậm hơn so với vừa rồi rất nhiều, Lạc Nhan và Thẩm Băng đã có thể nhìn thấy rõ ràng Viên Tinh Dã đang chiếm thượng phong. Viên Tinh Dã biết lúc này Sa Bình Bá là thật lòng muốn chết, bằng không cho dù bản thân đang bị trọng thương, hắn vẫn hoàn toàn có thể dùng khinh công chạy trốn, nàng cũng không nắm chắc có thể đuổi kịp.

Nhưng Sa Bình Bá trong lòng minh bạch, nếu như hắn không chết, người phải chết sẽ là La Thanh, là toàn bộ tất cả những người từng có tiếp xúc với hắn. Mấu chốt nhất chính là, hắn đã thua, hiện giờ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

Hạ Tử Mặc ngồi trong quân doanh xem tình báo cấp dưới vừa trình lên, Tĩnh Ngôn yên lặng đứng một bên giúp nàng châm trà. Hạ Tử Mặc cười hỏi, "Thương thế của ngươi sao rồi?"

"Đa tạ đại nhân quan tâm, đã không có gì đáng ngại." Tĩnh Ngôn đáp. Hạ Tử Mặc gật đầu, Tĩnh Ngôn trầm mặc nửa ngày, sau đó mới lên tiếng hỏi, "Đại nhân, người không đi xem sao?"

"Lạc Nhan và Thẩm Băng đều không ở, trong quân chỉ còn một mình Bùi tướng quân, lúc này ta không thể rời đi." Hạ Tử Mặc đáp, "Yên tâm, sẽ không có việc gì."

Có lẽ là đã trải qua thật nhiều chuyện, hoặc là an tâm cùng tin tưởng Viên Tinh Dã, lúc này tâm tình Hạ Tử Mặc bình tĩnh dị thường. Tĩnh Ngôn không nói gì, nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể đã tốt hơn thật nhiều, liền trở lại tiếp tục hầu hạ bên người Hạ Tử Mặc. Đại nạn không chết, Tĩnh Ngôn cũng cảm thấy có chút may mắn. Hai người đều không nhắc đến Chu Tử Ly nửa chữ, nhưng Hạ Tử Mặc không để bất kỳ ai khác tiếp nhận vị trí bỏ trống của Chu Tử Ly.

Thời gian từng khắc qua đi, Tĩnh Ngôn ra ngoài nhìn thử vài lần, đều không thấy tung tích đám người Lạc Nhan. Hạ Tử Mặc vẫn không nhanh không chậm nhìn tình báo trong tay, ngẫu nhiên còn đề bút viết một ít chỉ thị.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Bùi Thập Viễn rốt cuộc vọt vào bên trong quân trướng, hưng phấn kêu lên, "Đại nhân, Nguyên soái đã giết Sa Bình Bá."

"Nói cái gì?" Hạ Tử Mặc đứng lên, Bùi Thập Viễn cười đến xán lạn, "Sa Bình Bá đã chết."

Thân mình Hạ Tử Mặc mềm nhũn không xương, ngã ngồi trở lại lên ghế. Nàng lúc này mới phát hiện chính mình cả người đã thoát lực, khủng khoảng hậu tri hậu giác lan tràn toàn thân, "Tĩnh Ngôn, đỡ ta đi ra ngoài."

Tĩnh Ngôn vẫn còn đang kinh hãi, sau đó là đại hỉ, nhanh chóng đỡ Hạ Tử Mặc đi ra khỏi quân trướng.

Xiêm y của Viên Tinh Dã tả tơi rách nát, trên người bám thật nhiều bụi đất cùng vết máu. Hạ Tử Mặc không phân biệt được rốt cuộc là máu của nàng hay là của người khác.

Hạ Tử Mặc lo lắng tới gần, Viên Tinh Dã cười nói, "Ta đã trở về."

"Ân." Hạ Tử Mặc tiến đến muốn đỡ Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cười cười, "Ta không sao, không cần phải ---" Nói đến đây lập tức ngã xuống bất tỉnh.

"Tinh Dã ---" Hạ Tử Mặc thất kinh, Lạc Nhan chạy vội tới bắt mạch, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi nói, "Không sao, Nguyên soái là thoát lực hôn mê thôi."

Hạ Tử Mặc gật đầu, phân phó mọi người xung quanh, "Nâng Tinh Dã về quân trướng." Sau đó tựa hồ lại nghĩ thêm điều gì, "Đem thi thể Sa Bình Bá treo ở trước đại doanh."

"Vâng, đại nhân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play