Thần Nỏ doanh tuy rằng chủ động sớm rời khỏi nơi ẩn nấp, nhưng Kiêu Võ Vệ giục ngựa chạy nhanh không bỏ, thực mau đã đuổi kịp bọn họ. Lạc Nhan chỉ huy Kiêu Võ Vệ bao vây Thần Nỏ doanh, tướng sĩ Thần Nỏ doanh tựa lưng đối mặt với Khải quân xung quanh, cảnh giác nhìn ngóng động tĩnh.
Lạc Nhan nhàn nhạt nói, "Thả Tĩnh Ngôn ra, có thể lưu lại cho các ngươi một con đường sống."
Thủ lĩnh Thần Nỏ doanh cười nói, "Trên chiến trường không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, chúng ta đã sớm không để tâm tới sinh tử rồi." Hắn nhìn Tĩnh Ngôn, "Còn người này đây, nếu như Lạc Nhan tướng quân muốn cứu trở về, vậy dùng đại giới tới trao đổi đi." Vừa rồi hắn có thể nhận ra hai người Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn đối với Hạ Tử Mặc hẳn là rất quan trọng.
Ánh mắt Lạc Nhan lạnh lùng, chuyển tới nhìn Tĩnh Ngôn đang không ngừng chảy máu. Tĩnh Ngôn cười hỏi, "Tướng quân, không biết tình huống của đại nhân và Tử Ly thế nào rồi?" Lạc Nhan nén bi thương trong lòng, thở dài nói, "Đại nhân không sao --- Tử Ly chắn hộ đại nhân một mũi tên, giờ đã ---"
Tĩnh Ngôn ngẩn người một lúc, sau đó nói, "Sinh tử có mệnh, chúng ta --- chúng ta ---" Nàng không nghĩ tới ngữ khí chính mình thế nhưng lại không kiềm được nghẹn ngào, cười khổ nói, "Tướng quân, người không cần để ý tới ta." Dứt lời, thân mình lập tức hướng thẳng tới tướng sĩ Thần Nỏ doanh bên cạnh, mũi tên cắm trên thân cường nỏ thẳng tắp đâm vào trong cơ thể nàng.
(Ed: Tuẫn tình a.)"Không cần --- Tĩnh Ngôn!" Hạ Tử Mặc giục ngựa tới nơi, vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Hành động này của Tĩnh Ngôn khiến binh lính Thần Nỏ doanh cũng sợ ngây người, Lạc Nhan rút kiếm hạ lệnh, "Giết!"
Kiêu Võ Vệ nháy mắt vọt tới, Viên Tinh Dã từ trên lưng ngựa phi thân nhảy lên, đáp xuống nơi Tĩnh Ngôn vừa ngã, lôi nàng ra bên ngoài vòng chiến.
Kiêu Võ Vệ vây quanh Thần Nỏ doanh, bắt đầu chậm rãi cắn nuốt. Viên Tinh Dã cũng không lo lắng Kiêu Võ Vệ sẽ thua, tuy rằng Thần Nỏ doanh phi thường lợi hại, nhưng nhân số Kiêu Võ Vệ đông hơn rất nhiều, tất cả đều là tinh binh, hơn nữa còn có Lạc Nhan ở đây.
Viên Tinh Dã xem xét mũi tên trên người Tĩnh Ngôn, bởi vì thời điểm Tĩnh Ngôn tiến lên mũi tên còn cắm trên cường nỏ, cho nên đâm vào trong người không quá sâu. Viên Tinh Dã nói, "Tĩnh Ngôn sẽ không chết, chúng ta về quân doanh trước đã."
Hạ Tử Mặc gật đầu, Viên Tinh Dã dẫn thêm một con ngựa tới, Hạ Tử Mặc một mình cưỡi một con, Viên Tinh Dã ôm Tĩnh Ngôn. Ba người chạy nhanh về quân doanh, Viên Tinh Dã lập tức bắt đầu cứu trị cho Tĩnh Ngôn.
Tân quân đã lui về trong thành, Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn bắt đầu thu thập chiến trường. Lạc Nhan cùng Kiêu Võ Vệ nhanh chóng quay lại quân doanh. Thần Nỏ doanh tổng cộng một ngàn một trăm năm mươi mốt người, toàn bộ đều bị Kiêu Võ Vệ giết chết, không có bất kỳ ai sống sót.
Viên Tinh Dã vẫn đang đóng cửa cứu trị Tĩnh Ngôn, Hạ Tử Mặc dùng thân phận Giám quân hạ lệnh cho binh lính tới khu vực phụ cận điều tra, nếu như nhìn thấy Tân quân lập tức giết sạch. Ban nãy khi Sa Bình Bá thu binh hồi thành, xác thực có một bộ phận nhỏ Tân quân chưa kịp chạy về, hiện còn đang ở ngoài thành. Đám người này một phần đã trộm rời đi, phần còn lại vẫn ẩn nấp mấy chỗ gần đó, chờ thời cơ quay về thành.
Điều tra kỹ càng, thực mau phát hiện mấy trăm binh lính Tân Quốc ẩn nấp, Khải quân không nói không rằng tức khắc tuyệt sát. Tuy rằng Hạ Tử Mặc biết làm như vậy không tránh khỏi lạm sát kẻ vô tội, nhưng nàng nhất định không cho phép sự tình lúc trước phát sinh lần nữa.
Sau đó dùng dấu Giám quân đóng lên công văn, gửi tới khắp toàn bộ Tân Quốc, ra lệnh các nơi đang có tướng sĩ Tân Quốc đóng quân lập tức đem tất cả bọn họ giam lại, hơn nữa phân phó người đi điều tra Tân quân không chịu đầu hàng. Một khi phát hiện, giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Trước kia Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã cũng cân nhắc liệu có muốn thực hiện mệnh lệnh như thế này hay không. Chuyện này quả thực quá mức hà khắc, dễ dàng tạo thành cục diện lạm sát, một khi khống chế không tốt khả năng cao sẽ khiến bá tánh Tân Quốc mang lòng thù hận Đại Khải. Hạ Tử Mặc biết chính mình hạ lệnh như vậy xác thực có vài phần là muốn trút giận, nhưng hiện giờ cũng chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng tiêu giảm lực lượng Tân Quốc. Liền tính ngày sau Tân Quốc giữ nguyên được quốc thổ bây giờ, trải qua vài thập niên cũng sẽ không thể khôi phục nguyên khí.
Viên Tinh Dã bước ra ngoài quân trướng, nhìn thấy Hạ Tử Mặc đang ngồi đợi, đi tới cười nói, "Không có việc gì, Tĩnh Ngôn chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục."
Hạ Tử Mặc gật đầu, thấp giọng nói, "Đều là ta sai, nếu không phải ta muốn ra bên ngoài đi một chút, bọn họ cũng sẽ không ---"
"Bọn họ đi theo nàng ra ngoài, không phải lỗi tại nàng. Nếu như hôm nay nàng không đi, không chừng một ngày nào đó lại có tai họa khác lớn hơn. Hiện giờ át chủ bài cuối cùng của Tân Quốc đã tan biến, chưa tới một tháng Tân Quốc nhất định sẽ diệt vong." Viên Tinh Dã nói, "Hôm nay ta đả thương Sa Bình Bá, cũng coi như là một chuyện tốt."
Hạ Tử Mặc ôm Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã khẽ vuốt đầu nàng, trong lòng dâng lên một trận thương tiếc. Hạ Tử Mặc bất quá vừa song thập niên hoa*, tuổi còn trẻ như vậy lại luôn phải ở biên cương chinh chiến, trực diện với tử vong. Nếu không phải vì nàng, Hạ Tử Mặc lúc này hẳn là đang ở trong cung nghe nhạc đánh đàn mới phải.
(* song thập niên hoa: Hai mươi tuổi.)Hạ Tử Mặc nhẹ giọng hỏi, "Thương thế của nàng thế nào?" Viên Tinh Dã cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, ban nãy nàng vẫn luôn chưa có thời gian xử lý hẳn hoi, chỉ đơn giản điểm huyệt cầm máu.
Viên Tinh Dã cười nói, "Không sao, vết thương ngoài da mà thôi." Vừa rồi thời gian khẩn cấp, nàng và Hạ Tử Mặc đều không kịp bận tâm thương thế của nàng. Hạ Tử Mặc đau lòng hỏi, "Thật sự sao?" Nàng ngay từ đầu đã phát hiện Viên Tinh Dã bị thương, nhưng sinh mệnh Tĩnh Ngôn đang trên bờ vực nguy hiểm ---
"Thực xin lỗi, đều là tại ta ---" Hạ Tử Mặc áy náy nói. Viên Tinh Dã lắc đầu, ấn một nụ hôn trên trán nàng, cười nói, "Không phải lỗi của nàng."
Hai người bận rộn cả ngày, sớm đã mỏi mệt bất kham. Hạ Tử Mặc giúp Viên Tinh Dã xử lý tốt miệng vết thương, sau đó ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Mưa tên ngợp trời dồn dập bắn tới, Hạ Tử Mặc phát hiện chính mình không cách nào nhúc nhích, toàn thân tựa hồ dính chặt trên mặt đất. Rồi sau đó trước mắt xuất hiện một người."Tử Ly ---" Hạ Tử Mặc lẩm bẩm. Chu Tử Ly che trước người nàng, toàn thân đều bị mũi tên đâm thủng, tươi cười trên mặt lại không hề biến mất. Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng rơi xuống trên mặt đất, Chu Tử Ly chậm rãi nói, "Đại nhân ---""Không cần --- Tử Ly ---" Hạ Tử Mặc khóc thút thít, đột nhiên phát hiện chính mình có thể động đậy, nàng đi tới muốn ôm lấy Chu Tử Ly, nhưng thân mình Chu Tử Ly nháy mắt tan thành cát bụi, theo gió biến mất không còn bóng dáng.Mưa tên vẫn không ngừng bay đến, Hạ Tử Mặc quỳ rạp xuống đất. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn vạn phần, hận không thể để toàn bộ mũi tên cắm thẳng tới trên người mình, trực tiếp lấy mạng nàng đi."Tử Mặc, nàng đang làm gì?" Viên Tinh Dã xuất hiện, lôi kéo tay nàng."Tinh Dã ---" Trong mắt Hạ Tử Mặc hiện lên một tia quang mang, Viên Tinh Dã múa trường kiếm ngăn cản mưa tên, một tay giữ chặt nàng, "Không có việc gì, ta ở đây.""Nhưng mà ---" Hạ Tử Mặc còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên phát hiện cảnh sắc trước mắt biến đổi, bầu trời nguyên bản tối tăm trở nên sáng ngời, mưa tên dồn dập cũng biến mất không thấy, thay thế bằng thảm cỏ xanh tươi cùng muôn hoa thơm ngát.Viên Tinh Dã quay đầu cười với nàng, "Không sao, có ta ở đây." Hạ Tử Mặc trong lòng an tâm hơn không ít, lại phát hiện sắc mặt Viên Tinh Dã tái nhợt, sau đó một thanh đao sắc bén đâm xuyên qua người Viên Tinh Dã."Tinh Dã ---" Hạ Tử Mặc vươn tay kéo Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã vẫn như cũ chậm rãi ngã xuống. "Không cần --- không ---" Một cỗ đau đớn thấu tâm gan mạnh mẽ ập tới."A!" Hạ Tử Mặc từ trong mộng bừng tỉnh.
"Tử Mặc, Tử Mặc, ta ở đây." Viên Tinh Dã nắm tay nàng, "Nàng làm sao vậy? Gặp phải ác mộng sao?" Vừa rồi Hạ Tử Mặc ngủ không an ổn, biểu tình trên mặt hoảng sợ, Viên Tinh Dã đã vài lần thử gọi nàng, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn không tỉnh lại.
"Tinh Dã." Hạ Tử Mặc gắt gao ôm Viên Tinh Dã, "Tinh Dã, nàng không sao chứ?"
"Ta không có chuyện gì, nàng nhìn xem, ta không phải vẫn ổn đây hay sao." Viên Tinh Dã vòng tay ôm Hạ Tử Mặc thật chặt. Hạ Tử Mặc vùi đầu vào hõm cổ nàng, hơi thở chậm rãi bình ổn trở lại. Nhưng cảnh tượng trong mơ vừa rồi giống như cảm giác bị bóng đè, liên tục luẩn quẩn trong đầu nàng không chịu đi.
"Ta mơ thấy Tử Ly, còn mơ thấy nàng xảy ra chuyện." Hạ Tử Mặc lẩm bẩm, tuy rằng trước giờ vẫn luôn ở biên quan, nhưng người bên cạnh nàng chết đi không nhiều. Đông Tây Nam Bắc cũng thế, Lạc Nhan và Doãn Tố Tâm đều ổn, tuy rằng trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh nhưng cuối cùng vẫn sống sót trở ra. Nàng thậm chí có một loại ảo giác, rằng tất cả mọi người bên cạnh mình đều sẽ không chết.
(Ed: Tác giả nói hộ nỗi nghi ngờ của mình rồi, cứ có cảm giác Tử Mặc an tâm quá mức, đây là chiến tranh cơ mà -.-)Vậy nên khi Chu Tử Ly chết trong tay Tân quân, nàng thực sự rất khó có thể tiếp thu. Nàng thậm chí sinh ra sợ hãi, sợ một ngày Viên Tinh Dã cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Ta biết, chiến tranh không thể không có người bỏ mạng, cho nên thời điểm các tướng sĩ này đó chết đi ta đều tự dặn chính mình không được thương tâm, bởi vì hết thảy đều là chuyện không thể tránh khỏi. Khoảnh khắc Tử Ly chết ta cũng cố gắng nói với bản thân như vậy, nhưng lần này ta làm không được ---" Hạ Tử Mặc nức nở nói.
"Ta thân là Giám quân, hẳn là phải suy xét đại cục, nhưng mà ta ---"
"Nàng là Giám quân, nhưng trước tiên vẫn là Hạ Tử Mặc. Là cá nhân, là người đều sẽ có cảm tình, sẽ có khổ sở bi thương." Viên Tinh Dã ôn thanh nói. Nàng biết tâm tư của Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc nhận rõ thân phận chính mình, không cho phép bản thân bị cảm xúc chi phối, cho nên trước giờ đều dặn lòng không được thương tâm, không được khổ sở.
"Ta không hy vọng nàng như vậy, liền tính là Giám quân thì có sao? Tử Ly là cấp dưới của nàng, cũng là bằng hữu thân cận với nàng, thương tâm cùng khổ sở đều là cảm xúc hoàn toàn bình thường. Tử Mặc của ta không phải vẫn luôn là người tuy mềm lòng như lại rất kiên cường hay sao?"
Viên Tinh Dã kéo Hạ Tử Mặc đứng lên, Hạ Tử Mặc lúc này mới phát hiện sắc trời đã trở sáng, sau đó nghe Viên Tinh Dã hỏi, "Giám quân đại nhân, có muốn cùng ta tới trước trận địa hay không?"
Hạ Tử Mặc trầm mặc hồi lâu, kiên định gật đầu.
Khải quân vây khốn Lâu Lan Thành ba tháng, Viên Tinh Dã phân phó người tìm vô số củi khô đặt ở dưới cổng thành, xối đầy dầu hỏa cùng mồi lửa, sau đó châm lửa đốt cửa thành. Hạ Tử Mặc lại cho người làm thật nhiều diều, phi vào nội thành, thư tín trên diều sôi nổi rớt xuống mặt đất, thông báo cho bá tánh trong thành Lâu Lan, nếu như không chịu đầu hàng, chỉ cần thành bị công phá, toàn bộ bá tánh Lâu Lan đều không tránh khỏi cái chết.
Đại môn Lâu Lan Thành bị đốt, Sa Bình Bá bất đắc dĩ sai người mở cửa cứu hỏa, Hắc Y quân đã chuẩn bị kỹ càng gần đó thừa cơ giục ngựa vào thành, ở cửa thành giết chết không ít Tân quân, sau đó nghênh ngang rời đi.
Sau ba tháng, Lâu Lan Thành đã sớm tổn hại bất kham.
Tường thành nguyên bản cao lớn sạch sẽ hiện giờ nơi nơi đều là vết máu, còn có thật nhiều chỗ đã xuất hiện hư hại. Đại môn thành sau vài lần bị Viên Tinh Dã ra lệnh thiêu hủy cùng với Sa Bình Bá sai người liên tục cứu hỏa, lúc này đã rách nát tàn tạ, tựa hồ tùy thời đều có khả năng vỡ thành từng mảnh.
Sa Bình Bá ngồi trong phủ Nguyên soái, khuôn mặt trước kia vẫn luôn nho nhã tuấn tú hiện giờ đã thêm vài phần phong sương, thần thái thong dong khi xưa cũng bị mỏi mệt thay thế.
Hắn tự xưng tài năng hơn người, trước giờ đều không đem bất kỳ kẻ nào đặt trong mắt, chẳng lẽ lúc này thật sự phải thua dưới tay một nữ nhân hay sao? Tuy rằng có rất nhiều nguyên nhân khác dẫn tới hiện trạng bây giờ, nhưng trong lòng hắn chung quy vẫn là không phục.
La Thanh mở cửa bước vào, mấy ngày nay trên người hắn cũng xuất hiện thật nhiều vết thương, dung mạo đã nhuốm thần sắc uể oải, "Đại ca ---"
Sa Bình Bá nhàn nhạt hỏi, "Làm sao vậy?"
"Đại ca, chúng ta đi thôi." La Thanh nói, "Nếu như vẫn không đi thì sẽ không thể đi được nữa."
Sa Bình Bá cười cười, "Đi? Đi nơi nào? Ngươi cảm thấy Viên Tinh Dã sẽ để chúng ta rời khỏi hay sao? Chiến tranh lần này kết thúc, Đại Khải sẽ trở thành bá chủ thiên hạ, dưới bầu trời này đất nào lại không phải đất của Thiên tử, ta còn có thể đi đâu đây?"
"Chúng ta đi tiếp theo hướng Tây đi, liền tính Đại Khải xúc tu phóng dài, cũng không thể duỗi tới tận chỗ đó." La Thanh quỳ gối trước người Sa Bình Bá, "Đại ca, đi thôi, Lâu Lan Thành bị công phá chỉ còn là vấn đề thời gian. Lưu đắc thanh sơn tại, ngày sau chúng ta nhất định sẽ có cơ hội Đông sơn tái khởi."
Sa Bình Bá lẳng lặng nhìn La Thanh. Hắn đi một đường tới tận đây, đều có La Thanh bồi hắn từng bước. Nghĩ đến chỗ này, Sa Bình Bá nhịn không được lắc đầu thở dài, "Thiên ý, thiên ý. Cũng được --- ngươi đi thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai tới trà lâu phía Bắc trong thành chờ ta, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành."
La Thanh tinh thần chấn động, cao hứng nói, "Được, tiểu đệ lập tức đi chuẩn bị.".
truyện teen hayLa Thanh đi rồi, Sa Bình Bá tiến tới mở cửa sổ, mấy gốc cây bên ngoài đã sớm trụi lá, chỉ còn vài phiến lá khô vàng ngang bướng chưa chịu rơi xuống. Tân Quốc và phiến lá này có gì khác nhau đây? Dưới thế công mạnh mẽ của Viên Tinh Dã, hai mươi mấy vạn đại quân Tân Quốc hiện chỉ còn lại mười mấy vạn, hơn nữa Khải quân bên kia càng đánh càng hăng hái, Tân quân khí thế lại dần dần hạ thấp.
Hiện giờ bá tánh trong thành đều mong có thể đầu hàng, lo sợ một khi thành phá Khải quân sẽ tàn sát trả thù.
Nhưng hắn lại không thể đi được. Hắn và Viên Tinh Dã đều là cao thủ, hai người cách nhau gần đến như vậy, chính mình đang ở chỗ nào đối phương đều mơ hồ cảm nhận được. Đồng dạng, hắn có thể cảm nhận Viên Tinh Dã lúc này đang ở trong quân doanh Đại Khải.
Sa Bình Bá gỡ bảo kiếm trên tường xuống, chậm rãi bước ra khỏi cửa phủ.
Viên Tinh Dã đang ở trong quân trướng suy nghĩ chiến lược tiếp theo đột nhiên ngẩn người, sau đó buông bút trong tay đứng lên. Hạ Tử Mặc có chút kỳ quái nhìn nàng, Viên Tinh Dã nói, "Ta đi ra ngoài một lát ---"
Hạ Tử Mặc lo lắng nhìn theo, Viên Tinh Dã trấn an, "Yên tâm, ta sẽ không có việc gì ---"