Viên Tinh Dã nhìn Lâu Lan Thành phía trước, Sa Bình Bá cũng vừa vặn đang đứng trên tường thành, hai người ở phương xa nhìn nhau. Tựa hồ cảm giác được sát khí từ Sa Bình Bá tản ra, chiến mã dưới thân Viên Tinh Dã bất an thở mạnh vài tiếng phì phò trong mũi, không ngừng giậm chân đạp đất tại chỗ. Viên Tinh Dã vỗ vỗ bạch mã, khiến nó dần an tĩnh lại.

"Hắn chính lá Sa Bình Bá." Hạ Tử Mặc giục ngựa tiến lên nói. Nàng trước giờ chưa từng chính diện gặp qua Sa Bình Bá, hiện giờ dõi mắt nhìn kỹ, cũng có thể hình dung vài phần bộ dáng người nọ.

Viên Tinh Dã cười cười, "Đúng, chính là Sa Bình Bá." Hạ Tử Mặc trong lòng nảy sinh vài phần lo lắng. Theo lý mà nói, Sa Bình Bá bị buộc rời khỏi Đại Khải, đi đến Lâu Lan, liền tính có năng lực phi phàm đến đâu cũng không thể làm được gì. Nhưng nàng vẫn mạc danh cảm thấy hắn có thể tạo thành uy hiếp đối với Viên Tinh Dã.

Hạ Tử Mặc nắm chặt cương ngựa, nhíu mày nhìn người đang đứng trên tường thành. Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt Sa Bình Bá, lại cảm thấy ánh mắt đối phương ẩn ẩn mang theo loại khí thái cá chết lưới rách.

"Nàng không cần lo lắng, hắn không làm gì được ta." Viên Tinh Dã trấn an. Hạ Tử Mặc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cố kỵ nơi này là ngay trước trận địa, cưỡng ép đem lời muốn nói áp xuống.

Lúc này từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng hùng ưng kêu lớn, thần sắc hai người chấn động, một lát sau liền nhìn thấy một trận bụi đất mờ mịt nổi lên, một đội kỵ binh dồn dập chạy đến, chấn động đến mặt đất rung lên không ngừng. Trong đám kỵ binh có một tướng sĩ giương cao quân kỳ, mặt trên thêu một chữ "Lạc" thật lớn, theo gió tung bay.

Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc mỉm cười nhìn nhau. Toán kỵ binh đã chạy tới gần, tướng lãnh dẫn đầu xuống ngựa quỳ gối, "Mạt tướng tham kiến Nguyên soái, đại nhân."

"Ngươi tỉnh." Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng xuống ngựa, cười nói.

Lạc Nhan đứng dậy đáp, "Vừa mới tỉnh lại được mấy ngày, biết Nguyên soái dẫn binh tới Lâu Lan, không dám trì hoãn. Triệu Quảng ở lại trấn thủ Toái Diệp, thuộc hạ chạy vội tới Lâu Lan."

Mấy ngày nay tình huống diễn biến quá nhanh, Viên Tinh Dã tuy rằng nhận được tin Sa Bình Bá không chiếm được Toái Diệp, nhưng cụ thể ra sao lại chưa hay, hiện giờ yêu cầu Lạc Nhan thuật kỹ tỉ mỉ một lần. Lạc Nhan y lời kể lại toàn bộ sự việc ngày đó, Viên Tinh Dã cũng không thể không thầm kêu may mắn.

Nếu như ngày đó Sa Bình Bá thật sự chiếm được Toái Diệp, tuy rằng cũng sẽ không tạo thành uy hiếp quá mức đối với Đại Khải, nhưng bá tánh tại Toái Diệp chắc chắn sẽ không tránh khỏi tử thương. Hơn nữa Sa Bình Bá hoàn toàn có thể đóng quân trường kỳ ở Toái Diệp, đối đầu với Lâu Lan bên này, đến khi đó đổi lại sẽ là nàng lâm vào thế khó xử.

Sau khi an bài nhóm binh lính vừa tới ổn thỏa, Viên Tinh Dã quay về quân trướng xem xét tình báo mấy ngày hôm nay, Hạ Tử Mặc sửa sang một ít công văn từ triều đình đưa đến, đề bút muốn viết thư cho Hạ Tử Vân, lại thẫn thờ một lúc thật lâu không hạ bút.

"Làm sao vậy?" Viên Tinh Dã buông tình báo trong tay, lại gần xoa xoa ấn đường Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc duỗi tay gạt đi, lo lắng nói, "Ta có chút bất an. Nàng nói Sa Bình Bá có thể cá chết lưới rách hay không? Rốt cuộc người hắn muốn đánh bại là nàng, Tân Quốc không có chút quan hệ nào với hắn."

Viên Tinh Dã cười đáp, "Yên tâm, ta sẽ không có việc gì."

Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã ở bên nhau lâu như vậy, sao có thể không nghe hiểu ý tứ trong giọng Viên Tinh Dã, nhíu mày hỏi, "Nàng đã biết hắn sẽ làm gì?"

Viên Tinh Dã biết không thể gạt được Hạ Tử Mặc, đành phải thành thành thật thật nói, "Đoán được một ít."

Hạ Tử Mặc không nói, Viên Tinh Dã nhận ra tâm tình nàng không tốt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, Nguyên soái đại nhân ngày thường thông tuệ hơn người lúc này lại không biết phải dỗ ngọt như thế nào. Hạ Tử Mặc làm người ôn hòa, từ sau khi các nàng ở bên nhau, Hạ Tử Mặc rất ít khi sinh khí. Trừ bỏ những lúc đối mặt với người ngoài, Hạ Tử Mặc kỳ thật luôn luôn bao dung nhân nhượng nàng.

"Ta không phải là cố ý gạt nàng, chỉ là hành động của Sa Bình Bá còn chưa rõ, hết thảy đều là suy đoán, ta không muốn nàng phải lo lắng." Viên Tinh Dã vụng về nói.

Hạ Tử Mặc không đáp, Viên Tinh Dã càng gấp hơn, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giữ chặt tay Hạ Tử Mặc, vẻ mặt thành khẩn tha thiết, "Về sau ta sẽ không bao giờ gạt nàng nữa có được không? Ta bảo đảm sẽ không có việc gì, tin tưởng ta." Thấy Hạ Tử Mặc vẫn không có ý định nói chuyện, Viên Tinh Dã lắc lắc tay nàng, chậm rãi nói, "Tha thứ cho ta đi, Tử Mặc nhà ta tốt nhất."

Viên Tình Dã chỉ vì muốn dỗ Hạ Tử Mặc không sinh khí, thế nhưng lại bắt đầu làm nũng. Hạ Tử Mặc thở dài, sau đó bất đắc dĩ nói, "Ta không sinh khí."

"Không tức giận là được." Viên Tinh Dã cười đến đôi mắt cong lên, Hạ Tử Mặc cảm thấy Viên Tinh Dã lúc này thực giống một con hồ ly. Kỳ thật nàng cũng không sinh khí, Sa Bình Bá bất luận là mưu kế hay là võ công, so với Viên Tinh Dã đều sàn sàn ngang nhau. Nếu không phải quốc lực Đại Khải mạnh hơn Tân Quốc quá nhiều, đối đầu lần này dứt khoát không thể nhẹ nhàng như vậy.

Hiện giờ Sa Bình Bá biết rõ mưu lược quân sự đều không thể đánh bại Viên Tinh Dã, tự nhiên sẽ nghĩ đến sử dụng thủ đoạn ở những phương diện khác, Hạ Tử Mặc chính là đang lo lắng điểm này.

"Sa Bình Bá hẳn đã đoán được nhược điểm của ta là nàng, cho nên nếu như hắn thật sự sử dụng thủ đoạn gì đó, khẳng định sẽ ra tay tới trên người nàng." Viên Tinh Dã nhớ lại năm đó Hạ Tử Mặc bị Khuyển Nhung bắt làm tù binh, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Hạ Tử Mặc cắn môi, Viên Tinh Dã nói, "Yên tâm, ta đã an bài kỹ lưỡng, hắn không có khả năng đắc thủ." Nếu như Sa Bình Bá dám gây ra chuyện gì với Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã nhất định sẽ đem hắn băm thành nghìn mảnh. Nàng có nghĩ đến để Hạ Tử Mặc ở lại Toái Diệp, hoặc là đưa trở về kinh thành, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mấy chỗ đó cũng chưa chắc đảm bảo an toàn.

"Ta không lo lắng, ta chỉ không hy vọng liên lụy đến nàng." Quả nhiên giống như nàng đoán, Hạ Tử Mặc âm thầm thở dài. Viên Tinh Dã tiến tới hôn nàng, lẩm bẩm nói, "Ta thích bị nàng liên lụy đến, huống chi toàn bộ việc này từ ban đầu không phải là ta liên lụy tới nàng sao. Giữa chúng ta còn nói tới liên lụy này nọ làm gì, ta và nàng còn muốn phân rõ ranh giới như vậy hay sao?"

Hạ Tử Mặc đỏ mặt lên, bất an trong lòng cũng vơi đi vài phần.

Hai người cười đùa một hồi, bỗng nghe được thanh âm Lạc Nhan bên ngoài truyền vào, "Nguyên soái, đại nhân, hết thảy tướng sĩ đã dàn xếp xong." Viên Tinh Dã nói, "Tốt, tăng cường thủ vệ ban đêm, ngày mai bắt đầu công thành."

"Vâng." Lạc Nhan nghe lệnh rời đi. Viên Tinh Dã nói, "Nếu không có Sa Bình Bá, ta còn muốn chậm rãi đánh hạ Lâu Lan, một khi chúng ta trở lại kinh thành tức khắc sẽ phải đối mặt với thật nhiều sự tình."

Hạ Tử Mặc cười cười "Ta cũng không muốn trở lại kinh thành, nếu như có thời gian, ta vẫn hy vọng có thể hồi U Châu một lần."

"Nhất định sẽ có cơ hội." Viên Tinh Dã nắm tay nàng. Hai người các nàng không giống đám quan lại trên triều, quan viên có thể từ quan hồi hương, các nàng lại không thể từ quan. Một khi không còn chức quan trên người, các nàng vẫn là phi tử của hoàng đế. Liền tính từ quan cũng không thể tùy ý rời khỏi kinh thành.

Hôm sau, Viên Tinh Dã tập hợp tam quân, bắt đầu công thành.

Lâu Lan thành cao tường chắc, hơn nữa hai mươi mấy vạn đại quân dưới quyền Sa Bình Bá cơ hồ không bị tổn thất chút nào đã quay trở về, cho nên hiện giờ trong thành không thiếu nhân thủ, hơn nữa vũ khí và lương thảo cũng sung túc đầy đủ. Nếu như không thể đánh hạ Lâu Lan Thành, mặc cho Đại Khải có thể chiếm đoạt được tất cả thành trì khác, cuối cùng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Khải quân tổ chức tấn công quy mô nhỏ, hết thảy đều bị tướng sĩ thủ thành dễ dàng chắn ngược trở về. Giao tranh liên tục vài lần như thế, bá tánh trong thành Lâu Lan giảm bớt lo lắng thật nhiều. Khải quân công kích cũng là lần sau yếu hơn lần trước, cuối cùng mấy ngày liền đều không tiến đánh Lâu Lan.

Giằng co nửa tháng như vậy, tuy rằng cư dân trong thành an tâm hơn không ít, nhưng Sa Bình Bá biết rõ, nếu cứ tiếp tục tiến thoái lưỡng nan như thế, một bên vây một bên thủ, chỉ cần chờ bọn họ ăn hết sạch toàn bộ mọi thứ có thể ăn được trong thành, Lâu Lan không cần công kích cũng sẽ tự sụp đổ.

Vào đêm, nội thành Lâu Lan một mảnh đen nhánh, trừ bỏ một mình Hoàng Cung còn có ánh sáng le lói từ vài ngọn đèn dầu. Hưu Mật Độc nhìn thành Lâu Lan, đột nhiên nhớ lại Khẩu Bình khi trước, cũng bởi vì tiết kiệm nên dân chúng ban đêm không được thắp đèn.

Hưu Mật Độc ở trên tường thành dàn xếp tướng sĩ, đột nhiên bên tai truyền tới một trận xôn xao, nàng có chút nghi hoặc cúi đầu xem xét, phát hiện thế nhưng là một đám binh lính đang dùng vải bố bọc kỹ vó ngựa, sau đó cửa thành lặng lẽ mở ra, hồi lâu liền nhẹ nhàng đóng lại.

Hưu Mật Độc biết đây là đám người đi đánh lén Khải quân, tuy rằng nàng cũng không cam lòng ngồi yên chờ chết, nhưng hiện giờ Khải quân có hơn năm mươi vạn binh lính ở ngoài thành, những người này không thể nghi ngờ chính là cửu tử nhất sinh. Nàng tìm một chỗ ít người trên tường thành, âm thầm quan sát nhóm tướng sĩ được cử đi đánh lén.

Từ xa có thể nhìn thấy đại doanh Khải quân bên kia, tuy rằng không phải đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng tính là một mảnh sáng ngời, quả thực bắt mắt. Sau nửa canh giờ, nhìn thấy mấy cây đuốc tại một góc quân doanh lay động vài lần, tiếng ồn ào đứt quãng truyền tới, Hưu Mật Độc vận nội công, có thể nghe được rõ ràng hơn đôi chút.

Bên trong quân doanh Đại Khải nổi lên tiếng kêu gọi nhốn nháo, nhưng toàn bộ đều biến mất chỉ sau nửa khắc thời gian. Hưu Mật Độc trong lòng lạnh băng, toán người đánh lén kia ít nhất cũng có tới hơn ngàn nhân thủ, lại bị Khải quân dễ dàng giết hết như vậy?

Một tháng tiếp theo, Sa Bình Bá tổng cộng đã phái binh lính đánh lén năm lần, nhưng toàn bộ đều bị Khải quân dễ như trở bàn tay tiêu diệt. Năm lần phái binh cũng tới hơn vạn người, Hưu Mật Độc càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc trong hồ lô Sa Bình Bá là đang chứa cái gì?

Hưu Mật Độc không thể tượng tượng được chính là, Viên Tinh Dã cũng không muốn kéo dài thời gian, vì an nguy của Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã tự nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng. Thế nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Viên Tinh Dã dự định chậm rãi vây chết Tân Quốc, đương nhiên trừ bỏ một mình Sa Bình Bá.

Cho nên mỗi lần Sa Bình Bá phái binh lính đánh lén, không có bất kỳ kẻ nào lên tiếng phản đối, ngay cả nội tâm Hưu Mật Độc cũng duy trì động thái này, rốt cuộc hiện giờ dù có làm gì đi chăng nữa, Tân Quốc cũng không thể vực dậy nổi. Chỉ là không ai biết Sa Bình Bá làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì.

Ngay cả Viên Tinh Dã bên kia cũng có chút khó hiểu.

Nàng phái mật thám ngày đêm giám thị Lâu Lan, chỉ cần có người ra khỏi thành thực mau sẽ biết tin. Sa Bình Bá vài lần phái binh lính đánh lén, Khải quân đều nhanh chóng biết được, hơn nữa còn chuẩn bị tốt bẫy rập, chỉ chờ người tới mắc câu.

Bùi Thập Viễn còn cười nếu như Sa Bình Bá cứ tiếp tục như vậy, binh lực Tân Quốc sẽ từng chút bị tiêu diệt, tổng cũng không tính là chuyện xấu.

Sa Bình Bá phái người đánh lén lần thứ năm, hôm sau Viên Tinh Dã khởi xướng tổng tấn công.

Đã nhiều ngày không có giao tranh, thủ vệ Lâu Lan có phần lơi lỏng, thời điểm Khải quân tấn công còn chưa kịp kêu gọi đã bị vài mũi tên bắn chết, sau đó Khải quân nhanh chóng bò được tới trên đầu tường thành, nhưng cuối cùng vẫn bị Tân quân đánh đuổi trở xuống.

Hai bên ngươi tới ta đi, chiến đấu liên tục từ sáng sớm tới ban đêm, Khải quân rốt cuộc minh kim thu binh.

Một trận chiến này, Khải quân tổn thất đại khái khoảng một vạn người, mà Tân Quốc bên kia cố thủ trong thành, lại thương vong thảm trọng hơn Khải quân thực nhiều, ước chừng lên đến hai vạn. Dưới chân thành Lâu Lan máu chảy thành sông, bầu không khí trong vòng trăm dặm đều nhàn nhạt mùi máu tươi.

Bá tánh còn đang mơ màng trong thành Lâu Lân cuối cùng cũng biết gương mặt thật của chiến tranh, khủng hoảng bắt đầu lan tràn toàn thành. Mà hiện giờ yếu điểm lớn nhất ở Lâu Lan cũng dần bại lộ, chính là thiếu khuyết dược liệu chữa bệnh, binh lính bị thương không có cách nào được điều trị hẳn hoi.

Vì muốn chiếm được dược liệu, Sa Bình Bá thân chinh lãnh binh xuất thành, chủ động tiến đánh Khải quân, tuy rằng bị Khải quân phản kích nhưng vẫn bắt được một trăm tên tướng sĩ Đại Khải, hướng Viên Tinh Dã yêu cầu dùng dược liệu đổi lấy bọn họ.

Viên Tinh Dã đồng ý, dùng một đám dược liệu trao đổi toán binh lính Đại Khải bị bắt giữ.

Lại qua thêm một tháng, hai bên phá vỡ cục diện giằng co vừa rồi, thời thời khắc khắc tổ chức đủ loại chiến dịch to nhỏ khác nhau. Khải quân còn đỡ, tướng sĩ trong quân đều là lão binh trường kỳ, đã sớm quen với sinh hoạt căng thẳng cam khổ như lúc này. Nhưng bên trong thành Lâu Lan đa phần đều là bá tánh bình thường, ngày ngày sống trong sợ hãi liền nảy sinh tuyệt vọng, trên đường phố nội thành Lâu Lan đã hoàn toàn không có bất kỳ người nào lui tới.

Thương vong của Khải quân cùng Tân quân càng lúc càng tăng, binh lính Khải quân bị thương đều được Viên Tinh Dã phân phó quay về Toái Diệp, sau đó điều động nhân thủ từ Toái Diệp tới chỗ này bù vào. Tân Quốc không có biện pháp tìm viện binh bổ khuyết, sĩ khí dần dần xuống thấp trông thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play