Hạ Tử Mặc giục ngựa tới trên đỉnh đồi, giương mắt nhìn Lâu Lan Thành phía xa, tường thành đã có vài chỗ bị tổn hại, hiện giờ không ít Tân Quân đang gắng sức tu sửa tường thành.
Lâu Lan bị bao vây tới hơn hai tháng, nhân tâm trong thành bắt đầu hoảng sợ, mật thám truyền tin nói đương nhiệm hoàng đế Tân Quốc đã vài lần muốn đầu hàng đều bị Sa Bình Bá ngăn cản, cuối cùng thậm chí đem hoàng đế giam lỏng trong hoàng cung.
Tuy rằng tình huống lúc này phi thường thuận lợi, Hạ Tử Mặc còn thu được tình báo từ kinh thành, Trường An đã có thật nhiều đại thần chuẩn bị viết tấu chương ăn mừng đánh hạ Tân Quốc, đến cả Hoàng Hậu cũng bắt đầu phân phó hạ nhân sắp xếp yến tiệc sau khi thắng lợi. Liền tính là như thế, trong lòng Hạ Tử Mặc vẫn thấp thỏm bất an, cho nên lúc này mới thừa dịp tướng sĩ trong quân thao luyện buổi sáng, ra ngoài suy nghĩ một chút.
Bất luận như thế nào đi chăng nữa, Tân Quốc nhất định không thể chịu nổi thêm mấy tháng, Hạ Tử Mặc cũng không lo lắng đoạn thời gian này có thể xảy ra sai lầm gì. Tân Quốc hiện giờ đã vô lực xoay chuyển thiên địa, liền tính Đại Khải bỗng nhiên xảy ra nổi loạn cũng không thể cứu được Tân Quốc.
Ngày đó nàng và Viên Tinh Dã thương nghị với nhau, cũng không phải chưa từng đoán Sa Bình Bá sẽ cấu kết với tông thất đại thần, khiến Đại Khải lâm vào nội loạn, nhưng ý tưởng này thực mau đã bị bài trừ. Hạ Đế không có hoàng tử, huynh đệ chỉ có vài người ở đất phong phương xa, không thể tạo thành uy hiếp. Hơn nữa hiện giờ toàn bộ quân đội Đại Khải cơ bản đều đang nằm trong tay Viên Tinh Dã, dư lại đa phần đều là cấm quân, mười vạn cấm quân chỉ trung với hoàng đế, tuyệt đối không nghe theo hiệu lệnh của người khác.
Âm thanh thao luyện dồn dập truyền tới từ trong quân doanh khiến nàng yên tâm hơn rất nhiều. Bất luận có chuyện gì xảy ra, bên người Viên Tinh có mấy chục đại quân bảo hộ, tuyệt đối không ai có thể thương tổn đến nàng. Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, hẳn là đến cả Sa Bình Bá cũng không thể làm gì được Viên Tinh Dã.
Thời gian đã sắp tới cuối thu, Tân Quốc nơi này lại vẫn nóng bức như cũ, Chu Tử Ly nói, "Đại nhân, chúng ta trở về thôi."
Hạ Tử Mặc gật đầu, giục ngựa chuẩn bị rời đi, nào biết vừa xoay người đột nhiên bị một mũi lên bắn lén bay tới. Tĩnh Ngôn cả giận nói, "Đại nhân, cẩn thận!" Nhanh chóng phi đến chém đứt mũi tên thành hai mảnh.
Chu Tử Ly bảo hộ trước người Hạ Tử Mặc, khẩn trương đảo mắt nhìn tứ phía. Hạ Tử Mặc lần này chỉ tới địa phương sát gần quân doanh, cho nên không mang theo mật thám hay ám vệ gì, chỉ dẫn hai người các nàng cùng đi.
"Người nào, bước ra đi!" Tĩnh Ngôn cao giọng nói.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, trên trán Chu Tử Ly toát ra không ít mồ hồi lạnh, Tĩnh Ngôn cũng không dám vọng động. Hạ Tử Mặc vỗ vỗ chiến mã có chút bất an dưới thân, nhàn nhạt lên tiếng, "Người tới là ai, nếu như đã đến, vì sao lại không thể lộ diện?"
Chu Tử Ly tức khắc căng thẳng, từ phía xa đột nhiên xuất hiện thật nhiều cường nỏ, một đám thoạt nhìn phi thường lợi hại, Chu Tử Ly không hề nghi ngờ mũi tên từ cường nỏ bắn ra hoàn toàn có thể xuyên thủng ba người các nàng. Người cầm cường nỏ nấp ở trong bụi cây, không thể thấy rõ.
"Các ngươi là người nào?" Chu Tử Ly không dám hô lớn, sợ kinh động đến đối phương, ép bọn họ cá chết lưới rách.
"Hạ đại nhân, ta khuyên ngươi đừng nên cử động, đi cùng chúng ta, bằng không đừng trách các huynh đệ đây không thương hoa tiếc ngọc." Một người âm trầm nói.
Suy nghĩ trong đầu Hạ Tử Mặc biến chuyển liên hồi, những người ngày xuất hiện ở đây như thế nào?
Mấy người trước mặt không thể nghi ngờ chính là binh lính Tân Quốc, nhưng Lâu Lan Thành đã bị các nàng giám thị cẩn mật, không có khả năng có người xuất thành mà các nàng lại không biết mới đúng.
Đối phương nói, "Ba vị thỉnh xuống ngựa buông vũ khí, chậm rãi đi tới đây, Nguyên soái có nói sẽ không khó xử ba vị."
Chu Tử Ly hỏi, "Chúng ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Đột nhiên "vèo" một tiếng, một mũi tên bắn thẳng về trước mặt Chu Tử Ly, cắm thật mạnh xuống đất, chỉ nghe đối phương nói, "Các ngươi không thể không tin, nếu như không chịu đi, chớ trách cường nỏ trong tay chúng ta không nghe sai bảo."
Nhiều cường nỏ như vậy, đến cả Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn cũng khó lòng nắm chắc có thể bảo toàn thân mình, huống chi còn muốn che chở Hạ Tử Mặc, thật sự là khó càng thêm khó.
Lại thêm hai mũi tên bắn ra, Chu Tử Ly vội vàng lôi kéo Hạ Tử Mặc, cùng Tĩnh Ngôn một trái một phải bảo hộ hai bên, mũi tên xuyên qua khoảng không cạnh bọn họ.
Hạ Tử Mặc cười nói, "Tướng quân hà tất phải tức giận, thần nỏ Tân Quốc thanh danh truyền xa, bản giám quân ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Mấy ngày nay không thấy cường nỏ phát huy thần uy trên chiến trường, vốn tưởng rằng Sa Nguyên soái để các ngươi lùi về phía sau làm hậu chiêu, không ngờ thế nhưng lại dùng trên người nữ tử yếu nhược như ta đây."
"Khá khen cho lời này của Hạ Giám quân, một nữ tử yếu nhược như ngươi, chính là có thể sánh bằng thiên quân vạn mã." Tướng lãnh cầm đầu nói, "Đừng kéo dài thời gian nữa, chớ trách chúng ta đao kiếm không có mắt."
Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ, nàng vốn tưởng chỗ này chỉ cách đại doanh có mấy dặm, giục ngựa nháy mắt là đến, cho nên buông lỏng đề phòng, không ngờ đối phương lại dám động thủ ngay nơi đây. Nàng hiện giờ đang nghĩ cách kéo dài thời gian, để Viên Tinh Dã kịp thời phát hiện có chỗ không đúng.
Tĩnh Ngôn nói nhỏ, "Tầm bắn của cường nỏ ước chừng trăm trượng, hiện giờ chúng ta cách đối phương khoảng sáu mươi trượng. Chỉ cần qua thời gian hai lần hô hấp là có thể đem đại nhân rời khỏi tầm bắn. Ta dẫn dụ sự chú ý của bọn họ, Tử Ly mang theo đại nhân rời đi."
Chu Tử Ly đôi mắt đỏ lên, sau đó gật đầu, "Được, ngươi chú ý cẩn thận."
Hạ Tử Mặc không nói gì, hai người đã đi theo nàng rất lâu, tình cảm phi thường thâm hậu, sớm đã là phụ tá đắc lực của nàng. Lại nghe người ở phía xa nói, "Nhanh xuống ngựa, đừng thì thầm to nhỏ nữa."
Chu Tử Ly đáp, "Được, chúng ta lập tức xuống ngựa." Nàng và Tĩnh Ngôn chậm rãi leo xuống, đối phương biết Hạ Tử Mặc không có công phu, cũng không để ý xem nàng đã xuống ngựa hay chưa.
"Động thủ!" Tĩnh Ngôn đột nhiên nói, sau đó giống như một mũi tên phi thân ra ngoài, Chu Tử Ly xoay người nhảy lên sau lưng Hạ Tử Mặc, lôi kéo dây cương nói, "Giá!"
Nhìn thấy Hạ Tử Mặc giục ngựa chạy trốn, tướng lãnh dẫn đầu quát, "Động thủ!" Nháy mắt vô số mũi tên bắn thẳng về phía Hạ Tử Mặc, Tĩnh Ngôn múa trường kiếm một vòng, đem toàn bộ mũi tên kéo về hướng chính mình, vận nội lực toàn thân xuất chiêu, mưa tên ồ ạt rơi xuống trên mặt đất.
Tĩnh Ngôn vung trường kiếm tiến tới gần đối phương, đám binh lính đã chuẩn bị tốt mũi thứ hai, một bộ phận giương nỏ bắn về phía Tĩnh Ngôn, phần còn lại bắn về phía Hạ Tử Mặc. Nhân thủ cũng chia làm hai nhóm, phân biệt truy kích bắt người.
Chiến mã dưới thân Hạ Tử Mặc là bảo mã ngày chạy ngàn dặm, bốn mươi trượng bất quá chỉ trong vài khắc thời gian. Động tác của Tĩnh Ngôn tuy rằng có chút chật vật, nhưng cũng kéo dài đủ lâu để các nàng rời khỏi tầm bắn.
Chu Tử Lý không dám quay đầu lại, chỉ có thể che chở Hạ Tử Mặc chạy thẳng về phía đại doanh. Hạ Tử Mặc lấy tên lệnh từ trong ngực áo, ném lên trên không trung. Tên lệnh ở giữa bầu trời nổ mạnh, tướng lãnh trong lòng thầm than không tốt, hành tung đã bị bại lộ, cũng không quản mấy chuyện vặt vãnh nữa, thổi một tiếng huýt sáo. Phía trước con đường Chu Tử Ly dẫn Hạ Tử Mặc chạy trốn đột nhiên xuất hiện một cái bán mã tác* bay đến.
(* bán mã tác: Cùm chân ngựa. Mình cũng không rõ hình dạng của bán mã tác trông như thế nào @@.)
Chu Tử Ly cả kinh, ôm Hạ Tử Mặc phi thân nhảy dựng lên, chỉ thấy bạch mã bị bán mã tác bắt lấy, cả người lập tức khuỵu xuống. Chu Tử Ly không dám dừng lại tại chỗ, mượn lực mấy lần trên không trung, đáp xuống một bên. Sau khi kịp định thần mới phát hiện ra, các nàng hiện giờ đang bị một toán người bao vây xung quanh.
Thấy rõ nhân số đám người, Hạ Tử Mặc trong lòng căng thẳng, đại khái ở đây có hơn một ngàn người, nghĩ đến hẳn là Thần Nỏ doanh* của Tân Quốc.
(* doanh: một đơn vị binh lính trong quân đội, thông thường một doanh có khoảng năm trăm tướng sĩ.)
Thần Nỏ doanh vài năm trước tung hoành khắp chốn Tây Vực, là do Hiểu Mộng một tay sáng lập, trang bị hoàn mỹ chưa nói đến, Thần Nỏ doanh mỗi người đều là cao thủ, đối với Hiểu Mộng trung thành tận tâm. Bởi vì khi trước chịu hạn chế thật nhiều thứ, nhân số Thần Nỏ doanh đều chỉ có khoảng trên dưới hai ngàn người. Sau đó lại qua một lần giảm mạnh, cuối cùng còn hơn một ngàn nhân thủ.
Bởi vì nhân số quá ít ỏi, quả thực không có tác dụng khi giao tranh, cho nên Hiểu Mộng vẫn luôn để bọn họ lưu thủ Lâu Lan, không ngờ bọn họ thế nhưng lại tới chặn giết Hạ Tử Mặc.
Bốn phía đều là địch nhân, Chu Tử Ly có chút tuyệt vọng. Nàng không sợ chết, từ rất lâu nàng chỉ có nguyện vọng được ra trận giết địch, trở thành một người cường đại sinh trưởng nơi giao tranh với Khuyển Nhung. Bản thân là một nữ tử, nguyện vọng như vậy lại càng dữ dội gian nan.
Mà hiện giờ nàng không chỉ đã thực hiện được nguyện vọng, còn coi như làm rạng danh Đại Khải, lúc này nếu bỏ mạng cũng là một cái chết có ý nghĩa. Nàng sợ chính là Hạ Tử Mặc chết đi. Nếu như Hạ Tử Mặc không còn, Viên Tinh Dã nhất định sẽ hỏng mất, đến khi đó một Viên Tinh Dã mất đi lý trí không biết sẽ làm ra được loại sự tình như thế nào.
Hơn nữa về tư tình mà nói, tình cảm giữa hai người Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã quá mức tốt đẹp, tuy rằng kinh thế hãi tục nhưng lại khiến rất nhiều người cảm khái, hóa ra trên đời này còn tồn tại loại cảm tình chân thành tha thiết đến như thế. Chu Tử Ly không hy vọng hai người phải tách ra, âm dương cách trở. Chỉ cần kiên cường chờ thêm một lát, hẳn là Viên Tinh Dã sắp tới.
Chu Tử Ly thấp giọng nói, "Đại nhân, người cứ tiếp tục tiến về phía trước, ngàn vạn lần không cần quay lại." Hạ Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu, lúc này lại đột nhiên nghe được tiếng người hô lớn, "Đại nhân, Tử Ly."
Chu Tử Ly tinh thần chấn động, nghe ra được là thanh âm Tĩnh Ngôn, sau đó thấy Tĩnh Ngôn vọt tới gần, mấy chỗ trên người đều có vết máu, rút từ trong lồng ngực ra một viên thuốc nhỏ, ném thẳng tới địa phương Chu Tử Ly và Hạ Tử Mặc đang đứng.
Thuốc viên rơi xuống mặt đất, lập tức tản ra một làn khói trắng dày đặc.
Tĩnh Ngôn tựa hồ đã hoàn toàn thoát lực, cả người ngã lăn trên đất, bị vài người phía sau dùng đao ép trụ. Chu Tử Ly nén bi thương trong lòng, thừa dịp khói trắng tứ tán khắp nơi nhanh chóng ôm Hạ Tử Mặc bay đi.
Chỉ trong nháy mắt vô số mũi tên bắn thẳng tới đám khói trắng, Tĩnh Ngôn ngẩng đầu khẩn trương nhìn thật kĩ. Khói trắng thực mau tan ra, bên trong không hề có bóng dáng Chu Tử Ly và Hạ Tử Mặc, Tĩnh Ngôn lúc này mới yên lòng hơn không ít. Sau đó nghe thấy tiếng người kêu lên, "Các nàng ở bên kia, đuổi theo!"
Chu Tử Ly thừa dịp hỗn loạn ôm Hạ Tử Mặc bay đi, không dám dừng lại một giây, một đường chạy như điên, phía sau thi thoảng có vài mũi tên bắn tới gần. Chu Tử Ly không khỏi nôn nóng, không biết vì sao Viên Tinh Dã vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này từ phía xa truyền tới vài tiếng chim ưng kêu lớn, Chu Tử Ly tức khắc tinh thần chấn động, nhìn thấy một người toàn thân thanh y bay đến gần, nguyên lai chính là Lạc Nhan. Trừ bỏ Viên Tinh Dã, Thẩm Băng, và Bùi Thập Viễn, võ công của Lạc Nhan là tốt nhất toàn quân Đại Khải.
Thần sắc Chu Tử Ly buông lỏng đôi chút, Lạc Nhan đáp xuống trước mặt các nàng, bế Hạ Tử Mặc lên nói, "Đi mau." Chu Tử Ly tự nhiên không dám trì hoãn, nhanh chóng đuổi kịp Lạc Nhan.
Chạy theo hùng ưng sải cánh dẫn lối trên không trung, ba người một đường không gặp phải phục kích nào nữa, chậm rãi bỏ xa Thần Nỏ doanh phía sau. Qua một lúc thật lâu, Lạc Nhan thấy không còn ai đuổi theo, mới thả chậm tốc độ một chút.
Chu Tử ly dừng lại hỏi, "Đại nhân, người không sao chứ?"
Hạ Tử Mặc lắc đầu, Lạc Nhan trầm giọng nói, "Chẳng trách Sa Bình Bá lúc này lại tự mình xuất chiến, hóa ra là có chuẩn bị phục kích. Nếu không phải tướng lãnh thủ hạ dùng được dưới trướng hắn quá thiếu, thật sự sẽ thực hiện được mục đích."
Thời điểm Hạ Tử Mặc bị Thần Nỏ doanh tập kích, Sa Bình Bá đột nhiên mang binh xuất thành, tự mình ra trận, Viên Tinh Dã không còn cách nào khác đành phải đích thân đối ứng Sa Bình Bá. La Thanh và một tên tướng lãnh Tân Quốc cuốn lấy Thẩm Băng, vài người khác kiềm chân Bùi Thập Viễn. Cũng còn may đối thủ của Lạc Nhan công phu thật sự thấp, nàng mới có thể thoát thân chạy đi cứu viện.
Viên Tinh Dã vài lần muốn rời khỏi, đều bị Sa Bình Bá ngăn cản.
Lúc này Chu Tử Ly đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, Hạ Tử Mặc cả kinh, chỉ thấy toàn thân Chu Tử Ly lảo đảo như sắp ngã. Lạc Nhan tiến tới đỡ lấy nàng, mới phát hiện bên hông Chu Tử Ly cắm một mũi tên thật sâu, nửa cây đâm thẳng vào trong thân thể nàng.
- ----------------------------------------
Lời Editor: Chương này hơi bực Hạ Tử Mặc, đã biết bản thân mình là điểm yếu của Viên Tinh Dã, hơn nữa lúc trước cũng từng bị kẻ địch bắt cóc một lần rồi mà vẫn chưa biết rút kinh nghiệm, mỗi lần được người khác xả thân cứu về thì cứ luôn kêu là lỗi của ta các kiểu ---- Ra ngoài mang ám vệ theo thì có chết ai không thế ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT