Sa Bình Bá trở lại quân doanh. Hắn giương mắt nhìn thành Toái Diệp sừng sững phía xa, biết chính mình đã mất đi cơ hội thắng lợi. Liền tính có thể đoạt được Toái Diệp Thành, kết cục cuối cùng cũng sẽ là thất bại. Đại Khải đất rộng người đông, dù cho Toái Diệp có thất thủ vẫn còn không ít lá chắn khác, hơn nữa đại quân của Viên Tinh Dã chưa biến mất.
Đoạt được Toái Diệp Thành, chỉ là nhiều thêm một chút cơ hội mà thôi. Hắn và Viên Tinh Dã đối đầu, một trận Viên Tinh Dã có thể bại, nhưng hắn lại không thể sơ sẩy một giây.
"Đại ca, ăn một chút gì đi, ngươi cả ngày hôm nay đã không ăn gì rồi." La Thanh tiến vào quân trướng nói. Sa Bình Bá ngẩng đầu nhìn sắc trời, hóa ra từ sau khi hắn hạ lệnh lui binh, đã đơn độc ngồi yên một chỗ đến mấy canh giờ.
"Chung quy là thiên mệnh khó trái." Sa Bình Bá nói. La Thanh sửng sốt, "Không phải đại ca trước giờ đều không tin vào thiên mệnh sao?" Sa Bình Bá cười cười, "Cũng đúng, cái gọi là thiên mệnh chẳng qua chỉ là con người cố gắng lấy cớ cho bản thân mà thôi."
"Đại ca, dừng tay lại thôi! Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu. Hiện giờ cứ hướng Hạ Đế cầu hòa tìm một con đường sống, chỉ cần Tân Quốc còn tồn tại, việc gì phải lo mai sau không thể Đông Sơn tái khởi?"
Sa Bình Bá lắc đầu, "Ngươi cảm thấy Viên Tinh Dã sẽ khoanh tay nhìn chúng ta cầu hòa, rồi sau đó để yên cho chúng ta mấy chục năm sau ngóc đầu trở lại?"
La Thanh nhíu mày, "Nếu như Hạ Đế đồng ý, nàng cũng không thể làm trái hoàng mệnh."
"Chỉ sợ sứ đoàn còn chưa tới được Trường An đã bị ám sát. Năm đó sứ đoàn Khuyển Nhung vì sao lại đột nhiên muốn hành thích Hạ Đế? Hết thảy đều là do Viên Tinh Dã ở sau lưng quạt gió thêm củi mà thôi. Bất quá chính yếu nhất vẫn là, bản thân Hạ Đế đã muốn diệt trừ Khuyển Nhung từ lâu."
La Thanh kinh ngạc, "Đại ca sao lại nói vậy, Hạ Đế trước giờ vô tâm với triều chính, như thế nào lại muốn diệt trừ Khuyển Nhung?"
"Ngu xuẩn --- chẳng lẽ ngươi không phát hiện, trên triều đình Đại Khải, bất luận là phạm phải loại tội danh nào Hạ Đế cũng đều rất ít khi tự mình hỏi đến, duy chỉ có trọng tội thông đồng với địch bán nước lại là xử trảm toàn tộc, tất cả đại thần lên tiếng can ngăn đều sẽ bị chèn ép." Sa Bình Bá cười nói, "Hạ Đế âu cũng là người nặng tình. Thiên thời địa lợi nhân hòa Viên Tinh Dã đều chiếm được, làm sao lại có thể không thắng đây."
"Đại ca nói gì vậy? Tiểu đệ nghe không hiểu ---" La Thanh có chút mơ hồ, Sa Bình Bá tiếp tục nói, "Chuyện này phải kể đến sự tình mười mấy năm về trước, khi Hạ Đế vẫn còn là Hiền Vương. Hắn đem lòng yêu thư đồng của mình, cũng chính là Viên Thần Dã ca ca của Viên Tinh Dã, hơn nữa hoàn toàn không có tâm tư yêu giang sơn thích mỹ nhân. Sau đó Viên Thần Dã chết trận giao tranh với Khuyển Nhung, tuy rằng một phần là bởi mưu kế Hoàng Thái Hậu bày ra, nhưng tới cùng vẫn là bỏ mạng trong tay Khuyển Nhung."
"Cho nên ---" La Thanh trong lòng chấn động thật mạnh, không ngờ thế nhưng lại còn có một đoạn lịch sử này. Dân phong Đại Khải cởi mở, rất nhiều quan lớn đại thần đều có nam thiếp, hơn nữa chuyện đó còn rất thịnh hành một thời gian về trước. Chỉ là không ngờ Hạ Đế khi xưa cũng từng như vậy.
"Cho nên Hạ Đế một lòng quyết tâm bình định Khuyển Nhung, bất quá chỉ là muốn báo thù cho ái nhân mà thôi. Tuy rằng không biết hiện giờ Hạ Đế còn lưu luyến Viên Thần Dã bao nhiêu phần, nhưng chung quy cũng coi như một người trọng tình."
La Thanh lúc này rốt cuộc cũng minh bạch, vì sao trước kia Sa Bình Bá từng nói, chỉ cần Viên Tinh Dã không mưu nghịch tạo phản Hạ Đế tuyệt đối sẽ không bao giờ khó xử nàng.
"Hạ Đế đối với Viên Thần Dã vẫn có điểm áy náy, người sống chung quy vĩnh viễn không thể so được với kẻ đã khuất, Viên Thần Dã trong lòng Hạ Đế mãi mãi là một tượng đài trường tồn đẹp đẽ nhất. Hạ Đế vì sao lại muốn ban cho Viên Tinh Dã danh hào Phượng Vĩnh? Hai chữ Phượng Vĩnh này vốn dĩ năm đó là muốn tặng Viên Thần Dã."
Sa Bình Bá uống một ngụm trà đã lạnh, chậm rãi kể chuyện xua. La Thanh nghe hắn nói lại mấy hồi bí tịch này, trong lòng có chút khó lòng tin được. Hắn đi theo Sa Bình Bá đã rất nhiều năm, những chuyện này vẫn là lần đầu tiên được biết.
"Viên Tinh Dã có biết những chuyện đó không?"
"Ta chỉ nói cho nàng rằng ca ca nàng chết trong tay hoàng thất, còn nguyên nhân vì sao lại chết, phải xem nàng có dụng tâm điều tra chuyện cũ năm xưa hay không. Ta nguyên bản muốn dùng điều này để nhiễu loạn tâm trí nàng, khiến nàng sinh ra tâm tư đề phòng với Hạ Đế, không ngờ nàng thế nhưng lại hoàn toàn không phản ứng gì."
"Chúng ta đây tiếp theo phải làm sao? Y như ý tứ của đại ca, nếu như Viên Tinh Dã toàn lực tấn công Tân Quốc, Hạ Đế sẽ không phản đối." La Thanh hỏi.
"Không sai, Hạ Đế chẳng những không ngăn cản, còn sẽ mạnh mẽ duy trì, Rốt cuộc đây cũng là chiến tích lưu danh đến thiên thu, bậc đế vương làm sao có thể không muốn." Sa Bình Bá gật đầu. Ngày thường hắn không bao giờ nói nhiều như vậy, có lẽ bởi hiện giờ đã có chút nản lòng thoái chí, cùng mới mấy ngày liên tục chịu đả kích không ngừng, mới khiến hắn muốn mở lòng nói nhiều hơn đôi chút.
"Chúng ta cứ bị động chịu đánh như vậy hay sao?" La Thanh nhíu mày.
"Hiện giờ liền tính ta muốn ngưng chiến, Viên Tinh Dã cũng dứt khoát không chịu --- huống chi thu tay giữa đường như vậy cũng không phải tính cách của ta." Sa Bình Bá đứng lên, cười nói, "Tân Quốc không có quan hệ gì với ta, ta chỉ là muốn đánh bại Viên Tinh Dã mà thôi. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Khẩu Bình bên kia hẳn sắp có tin tức. Nhưng mấu chốt hơn nữa lại là, ước chừng mười ngày sau Toái Diệp bên này sẽ tăng thêm sáu mươi vạn binh lính Đại Khải tới viện trợ."
La Thanh nhìn Sa Bình Bá thoải mái cười cười, yên lặng nuốt xuống vài câu khuyên bảo. Hắn biết hiện giờ bất luận hắn có nói cái gì, Sa Bình Bá đều sẽ không nghe theo ý hắn.
Trời vừa trở tối, Lạc Nhan tỉnh lại thu thập đồ đạc một chút, sau đó tới thương nghị bố cục bài trí phòng thủ trong thành cùng Triệu Quảng, còn có vài biện pháp đối phó một ít mật thám Tân Quốc vẫn ẩn nấp trong Toái Diệp. Lý Di Đình y như ước định, buổi tối tới Doãn phủ tìm Lạc Nhan, không thấy người đâu đành phải ủ rũ trở về.
Lạc Nhan đang bàn bạc với Triệu Quảng, một tên thám báo tiến vào quân trướng đưa cho nàng phong thư bồ câu mang tới. Lạc Nhan mở ra đọc kỹ, sau đó đưa lại cho Triệu Quảng.
Triệu Quảng hưng phấn nói, "Thật tốt quá, Nguyên soái đã chiếm được Khẩu Bình, ngày Tân Quốc bị công phá sắp tới." Lạc Nhan cũng thực vui vẻ, cười nói, "Hiện giờ Khẩu Bình đã về tay chúng ta, Nguyên soái sẽ trực tiếp tiến thẳng theo hướng Tây tới Lâu Lan Thành. Chúng ta chỉ cần kiềm chân Sa Bình Bá ở đây là được rồi."
Sa Bình Bá tự nhiên cũng thu được tin tức này, hắn ngốc lăng một lúc thật lâu, sau đó hạ lệnh, "Toàn quân hồi thành Lâu Lan."
Ngày hôm sau, Lạc Nhan và Triệu Quảng phát hiện, đại quân Tân Quốc nguyên bản còn ở đại doanh cách đó không xa thế nhưng chỉ trong một đêm đã nhổ trại rời đi, không một tiếng động. Sa Bình Bá không tiếp tục công kích Toái Diệp, mà dẫn quân quay về phòng thủ Lâu Lan.
Nếu để mất Lâu Lan, Lâu Lan Thành bị công phá ngày nào, Tân Quốc lập tức trở thành cát bụi lịch sử ngày đó.
Viên Tinh Dã một đường công thành rút trại, tới Lâu Lan chậm hơn một ngày so với Sa Bình Bá. Sau khi Sa Bình Bá quay về Lâu Lan Thành, Lạc Nhan và Triệu Quảng cũng mang theo một nửa đại quân tại Toái Diệp, mênh mông cuồn cuộn xuất phát, không gặp bất kỳ trở ngại gì, trực tiếp công phá Xiển Thành cùng Tân Lan Thành.
Đại Khải trước giờ thường xuyên xảy ra tranh chấp với các quốc gia Tây Vực, đây vẫn là lần đầu tiên đặt chân tới Lâu Lan nơi đây.
Viên Tinh Dã nhìn Lâu Lan Thành phía xa, Lâu Lan là một tòa cổ thành, được kiến tạo từ rất lâu về trước, tường thành cao ba trượng, so với Trường An còn kiên cố hơn vài phần. Lâu Lan Quốc nằm trên con đường giao thương quan trọng giữa các nước, bên trong kinh đô Lâu Lan tự nhiên cũng là phi thường phồn hoa nhộn nhịp. Nếu như là ngày thường, Lâu Lan Thành hẳn sẽ có đông đúc thương nhân ngoại quốc tới tới lui lui, nhưng hiện giờ đại môn đóng chặt, phố xá nội thành thập phần hiu quanh, sớm đã không còn phong cảnh hưng thịnh náo nhiệt khi xưa.
Hoàng Cung Lâu Lan, một thiếu niên ước chừng mười mấy tuổi, toàn thân mặc phục sức đế vương hoàng kim, sắc mặt tái nhợt, ngồi trên long ỷ run bần bật, nhịn không được nói, "Nguyên --- Nguyên soái, bằng không chúng ta đầu hàng Đại Khải đi, giống như Đại Kiến vậy, làm một nước chư hầu phụ thuộc cũng không tồi, hà tất nhất định phải ganh đua ngươi chết ta sống?"
Sa Bình Bá nhàn nhạt đáp, "Hoàng Thượng, hiện giờ cho dù chúng ta có muốn đầu hàng, hoàng đế Đại Khải và Viên Tinh Dã đều sẽ không chấp nhận. Quốc gia ta vẫn còn hai mươi mấy vạn đại quân, chỉ cần qua thời gian vài năm liền có thể khôi phục nguyên khí, hiện giờ tình thế thuận lợi, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Thanh âm thiếu niên nức nở, khẩn cầu nói, "Nguyên soái suy nghĩ biện pháp a! Trẫm còn chưa muốn chết." Hắn bất quá là bị Sa Bình Bá ép buộc ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bằng không nếu như lúc này hắn vẫn chỉ là một tên hoàng thân quốc thích bình thường, dứt khoát sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của hắn, Sa Bình Bá lắc đầu nói, "Hoàng Thượng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Lâu Lan đi tới địa phương khác. Không nói đến Viên Tinh Dã đã bao vây xung quanh toàn bộ Lâu Lan, chính là ngày sau Đại Khải khống chế toàn bộ Tây Vực, Hoàng Thượng có thể chạy trốn đến chỗ nào?"
Thiếu niên khóc không ra nước mắt, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Thủ --- lương thực trong thành Lâu Lan đủ cho chúng ta dùng đến nửa năm, vũ khí cũng thập phần sung túc. Chỉ cần cố thủ một thời gian nhất định, Đại Khải nản lòng thoái chí, sĩ khí suy sụp, khi đó chúng ta có thể phản công. Trong tay phải nắm binh lực mới có thể cùng đối phương đàm phán. Bằng không lúc này, Đại Khải toàn lực tấn công, Hoàng Thượng muốn xử trí ra sao?"
"Được, hết thảy đều nghe theo Nguyên soái, Nguyên soái nhất định phải cứu ta a!" Thiếu niên hiện giờ đã hoàn toàn không coi bản thân là hoàng đế gì nữa, hắn chỉ cảm thấy chính mình ngã vi ngư nhục, còn không bằng bá tánh bình thường nhất trong dân gian.
Sa Bình Bá gật đầu, xoay người rời khỏi Hoàng Cung. Thiếu niên vẫn khóc không ra nước mắt, nửa ngày sau mới lên tiếng hỏi, "Ngươi cảm thấy ta phải nghe theo hắn sao? Ngươi dẫn ta rời đi có được không?"
Bên trong đại điện bỗng nhiên xuất hiện một người, chính là Hưu Mật Độc biến mất không tung tích ở Khẩu Bình Thành. Ngày đó Hưu Mật Độc bị phó tướng đánh ngất, sau đó để thân binh lén lút mang nàng xuyên qua một mật đạo trong thành rời khỏi, cuối cùng mới tránh thoát Khải quân lùng bắt. Chờ đến khi nàng tỉnh lại, đã cách Khẩu Bình Thành tới mấy chục dặm.
Khi đó Khẩu Bình đã hoàn toàn bị Khải quân chiếm lĩnh, thuộc hạ của nàng toàn bộ đều đã chết. Hưu Mật Độc vốn dĩ muốn trở lại Khẩu Bình liều mạng với Khải quân, lại bị thân binh khuyên nhủ níu kéo, sau đó về tới Lâu Lan Thành.
Thân binh nói, lúc này trừ bỏ nàng đã không còn bất kỳ tướng lãnh nào thật tâm vì Tân Quốc. Nếu như nàng cũng chết, Sa Bình Bá thực sự sẽ đem Tân Quốc chôn vùi cùng hắn.
Chỉ cần nàng còn sống, ít nhất cũng có thể giữ được một nhánh huyết mạch hoàng thất. Thời điểm đối mặt với Viên Tinh Dã chiêu hàng ngày đó, nàng tuy rằng thề sống thề chết không quan tâm hoàng thất liệu có đoạn tuyệt hay không, nhưng nếu như có cơ hội, Hưu Mật Độc cũng sẽ không lựa chọn từ bỏ.
Nàng bước đến gần long ỷ, nhàn nhạt nói, "Hoàng Thượng, hiện giờ thế cục còn chưa định, người không thể đi được."
Thiếu niên khóc ròng nói, "Tướng quân đừng gạt ta, hiện giờ Khải quân đã tới ngay sát chân thành, tình huống đã sáng rõ, quốc lực chúng ta làm sao có thể chống lại Đại Khải, trước giờ đều là châu chấu đá xe. Huống hồ hiện giờ chỉ còn lại một tòa thành duy nhất, còn không thể tính là một quốc gia!"
Trong lòng Hưu Mật Độc dâng lên một trận bi thương nhàn nhạt, hạ bái nói, "Hoàng Thượng yên tâm, liền tính phải liều mạng bỏ mình, mạt tướng cũng sẽ bảo hộ Hoàng Thượng chu toàn. Thỉnh Hoàng Thượng tạm thời nhẫn nại, hiện giờ chỉ có thể dựa vào Sa Bình Bá trấn thủ, Lâu Lan Thành mới miễn cưỡng chống cự được."
Thiếu niên yên tâm hơn rất nhiều. Hắn tuy rằng không am hiểu chính sự, nhưng hắn biết rõ người trước mặt này hoàn toàn trung tâm với hắn, hoặc nói đúng hơn là một lòng với Hiểu Mộng tỷ tỷ của hắn. Hiện giờ người hắn có thể tín nhiệm, chỉ có duy nhất một mình Hưu Mật Độc.
- ----------------------------------------
Lời Editor: Thấy Hưu Mật Độc với Hiểu Mộng cũng dễ thương ghê, phải chi ngày đó hai chị nắm tay nhau cùng bỏ trốn có phải là xong rồi không. Giờ thì Hiểu Mộng chị biến đâu không biết, để Hưu Mật tướng quân ngày đêm lo lắng tài sản, đất cát, cùng với con cháu đời sau nhà chị hết thế à, thật đúng là không khác gì đem bản thân gả cho người luôn =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT