Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn đứng ở trên vách núi bên cạnh Khẩu Bình Thành, phía sau là một trăm tên ám vệ của Hạ Tử Mặc. Bùi Thập Viễn lên tiếng, "Kế sách này của đại nhân ---" Dưới chân bọn họ chính là tường thành Khẩu Bình, đường núi lòng vòng khó đi, nếu không phải bọn họ võ công cao cường, chắc chắn không thể đứng được ở chỗ này.

"Chúng ta quanh năm chinh chiến bên ngoài, khó tránh khỏi hình thành một vài thói quen nhất định, đại nhân so ra không giống với chúng ta." Thẩm Băng cười nói. Bất cứ khi nào ở bên cạnh Bùi Thập Viễn, tươi cười của hắn đều chân thành hơn bình thường rất nhiều.

Ám vệ phía sau nhanh chóng tìm được hai gốc cây lớn, đang bận bịu quấn dây cung xung quanh. Dây cung là dùng gân động vật tạo thành, phi thường dẻo dai đàn hồi. Bùi Thập Viễn lấy ra một cái ná từ trong ngực áo, cười nói, "Ta thuở còn nhỏ cũng chưa từng chơi cái này, không ngờ hôm nay lại có cơ hội thử một lần."

"Chưa từng chơi sao?" Thẩm Băng tò mò hỏi.

"Phụ thân ta tương đối nghiêm khắc, buổi sáng mỗi ngày đều phải đọc sách, buổi chiều chăm chỉ luyện võ, còn không được tiếp xúc với đồng bạn cùng lứa." Ngữ khí Bùi Thập Viễn mang theo một chút tiếc nuối. Thẩm Băng nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó ôn thanh hỏi, "Vậy ngươi không phản kháng sao? Hay là trộm trốn ra ngoài đi chơi một chút?"

Bùi Thập Viễn mỉm cười, "Ngươi cũng biết tình tính của ta, nếu như có thể khiến phụ thân cao hứng, ta hà tất phải nghịch ý người."

Thẩm Băng trầm mặc, một lát sau mới lên tiếng hỏi, "Vậy ngươi sẽ không bao giờ làm trái ý thân nhân sao?" Bùi Thập Viễn quay đầu nhìn hắn, "Còn phải xem là chuyện gì, có một số việc ta vẫn hy vọng bản thân có thể tự mình làm chủ."

Thẩm Băng sửng sốt, không nghĩ tới Bùi Thập Viễn lại nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Bùi Thập Viễn cũng không tiếp tục, hai người cứ im lặng như vậy thật lâu.

Sau đó nghe được Thẩm Băng đột nhiên hỏi, "Ngươi muốn tự mình làm chủ chuyện gì?" Thanh âm Thẩm Băng nói chuyện vẫn luôn lạnh lùng, mang theo hàn ý cùng thanh lãnh đặc trưng của hắn. Nhưng mỗi khi đối diện với Bùi Thập Viễn, ngữ khí của hắn lại không lạnh băng như thế, Bùi Thập Viễn thực thích nghe giọng của Thẩm Băng, thanh âm của người này khiến hắn nhớ đến hàn mai tuyết trắng.

Bùi Thập Viễn cúi đầu đùa nghịch cái ná trong tay, "Tỷ như chung thân đại sự gì đó --- ta còn có một đệ đệ ruột, Bùi gia cũng là đại gia tộc, không nhất định phải cần ta nối dõi tông đường, còn phải xem bản thân ta thích người như thế nào."

Thẩm Băng càng sửng sốt hơn, Bùi Thập Viễn thở dài, "Đáng tiếc ---"

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc ta không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai. Đôi khi cảm thấy có thể có đáp án, nhiều lúc dường như lại lâm vào ngõ cụt." Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Băng, "Có đúng không --- Thẩm huynh."

Thẩm Băng nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa ấm áp, khó có được chịu thua một lần, "Xác thật là đúng."

Bùi Thập Viễn cười cười, xoay người không để ý tới hắn nữa. Thẩm Băng lẳng lặng đứng ở phía sau, không biết là đang suy nghĩ điều gì, thẳng đến khi một tên ám vệ bước tới phá vỡ bầu không khí trầm mặc, "Tướng quân, đã chuẩn bị xong."

Dây cung được cột chắc vào hai gốc thụ, mấy ám vệ đem một thùng gỗ thật lớn đặt ở trước dây cung, sau đó dùng sức kéo về đằng sau. Gần đó còn đặt rất nhiều thùng gõ tương tự như thế, ước chừng khoảng mấy chục cái.

Thẩm Băng ngẩng đầu nhìn sắc trời, tính toán canh giờ một chút, gật đầu nói, "Không sai lệch lắm, bắt đầu đi." Ám vệ tức khắc buông tay ra, thùng gỗ mạnh mẽ bay lên. Tuy rằng lực đạo từ dây cung rất lớn, nhưng thùng gỗ vừa tới giữa không trung liền hết lực rơi xuống. Thẩm Băng thấy thế, không hề do dự vận lực vung chưởng thẳng tới thùng gỗ.

Thùng gỗ vỡ vụn trên không, chất lỏng bên trong nhanh chóng đổ ập xuống tường thành phía dưới. Sau đó một cái thùng gỗ khác lại xuất hiện ---

Thời điểm cái thùng đầu tiên bay lên, đám binh lính trên tường thành đã kịp nhận ra có chỗ không đúng, nhưng tốc độ của nhóm người Thẩm Băng quá nhanh, khoảng thời gian từ khi phát hiện đến lúc thùng gỗ bị đánh vỡ chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Thẩm Băng vừa xuất chưởng, Bùi Thập Viễn bên cạnh nâng ná trong tay, lấy mồi lửa châm lên, bắn thẳng tới trên tường thành. Mồi lửa rơi xuống gặp phải dầu hỏa, nháy mắt toàn bộ đầu tường bốc cháy thành một mảnh lớn.

Bùi Thập Viễn tiếp tục bắn thêm vài lần mồi lửa, ngọn lửa càng lúc càng lớn, đầu tường lúc này đã chìm trong biển lửa. Tướng sĩ nháo nhào gọi nhau, Hưu Mật Độc chỉ lạnh nhạt hạ lệnh, "Không cần hoảng loạn, lấy nước tới đây --- lửa này thực mau sẽ tắt."

Quả nhiên, tuy rằng dầu hỏa đổ xuống không ít, nhưng nếu muốn thiêu trụi toàn bộ tường thành vẫn là không đủ.

Viên Tinh Dã từ xa nhìn thấy ánh lửa bập bùng, hơi hơi mỉm cười, sau đó nói, "Thời cơ vừa vặn --- tấn công!" Mấy chục chiến xa bắn đá được đẩy về phía trước, bên trên lại không đặt cự thạch giống như hôm qua, mà là vài thùng gỗ có lớn có nhỏ. Mấy chục thùng gỗ ồ ạt bay tới trên tường thành, vỡ nát ra từng mảnh, dầu hỏa bên trong càng khiến thế lửa nơi đầu thành lan tràn khắp nơi.

"Xông lên!" Vô số bộ binh nghe được kèn lệnh bắt đầu xung phong lần nữa.

Kế sách của Hạ Tử Mặc, không phải muốn thiêu hủy cường nỏ, cũng không có ý định đốt trụi tường thành, chỉ là làm thế nào để bọn họ không thể sử dụng được cường nỏ trong thời gian ngắn mà thôi. Hiện giờ xung quanh cường nỏ toàn là lửa, binh lính không có khả năng tiếp cận. Tuy rằng chỉ cần mấy thùng nước là có thể dập tắt, nhưng hiện giờ không có thời gian để Hưu Mật Độc chỉ huy tướng sĩ dập lửa.

Rốt cuộc với năng lực của Hưu Mật Độc, nếu muốn thiêu hủy toàn bộ cường nỏ này chỉ trong một lần là hoàn toàn không thể, hơn nữa một khi đã phát hiện, Hưu Mật Độc dứt khoát sẽ không cho các nàng có cơ hội lần thứ hai.

Thang mây thực mau bắc lên, Khải quân xung phong lúc này so với khi trước càng thêm mãnh liệt. Viên Tinh Dã cơ hồ đã dùng tới toàn bộ lực lượng, tất cả khí cụ có thể công thành đều được đem ra, hai khúc gỗ thật lớn thay phiên nhau va chạm vào tường thành.

Rầm một tiếng, khe hở nhỏ trên tường thành đã vỡ ra một lỗ lớn, Khải quân nổi lên một trận hoan hô. Đã có người gấp gáp chui qua lỗ vào tới bên trong, sau đó ngày càng có nhiều Khải quân dồn dập tiến vào. Khe hở nguyên bản còn nhỏ hẹp bị bọn họ đẩy ra dần dần biến lớn, thực mau đã to bằng thân mình một người trưởng thành.

Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn từ trên núi bay xuống. Thẩm Băng tìm kiếm thời cơ thuận lợi, phi thân xuyên qua khe hở. Bên trong thành đã hỗn chiến thành một mảnh, nơi nơi đều nghe thấy tiếng binh khí va chạm cùng tiếng người kêu la, Thẩm Băng vung tay chém chết hai địch nhân bên cạnh, sau đó nhanh chóng đi tới hướng cửa thành.

Tướng sĩ Tân Quốc nháo nhào muốn ngăn cản Thẩm Băng, bất quá thân pháp của hắn thật nhanh, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ đã đầu lìa khỏi cổ. Thẩm Băng tới trước đại môn thành, dùng một tay nâng súc gỗ chặn cửa. Súc gỗ nguyên bản phải cần mấy gã binh sĩ cao to vạm vỡ mới có thể kéo lên, ở trong tay hắn lại phảng phất nhẹ như lông hồng.

Thủ vệ dưới chân thành xông tới muốn cản Thẩm Băng, đều bị Khải quân vừa lọt vào chém chết. Then gỗ chặn cửa nhanh chóng bị Thẩm Băng nâng lên, sau đó quăng xuống trên mặt đất. Khúc gỗ đặc chạm phải nền đất phát ra một tiếng ầm thật lớn, vang đến tận tâm can tướng sĩ thủ vệ trên cao, khiến cho bọn họ không khỏi run rẩy sững sờ tại chỗ.

Bùi Thập Viễn quay trở lại giữa đội hình Khải quân, xoay người lên ngựa chính mình, còn nắm dây cương chiến mã của Thẩm Băng bên cạnh, phía sau hắn là đám Hắc Y quân đằng đằng sát khí.

Nhìn thấy cổng thành chậm rãi mở ra, Bùi Thập Viễn hô lớn, "Vào thành!" Dứt lời tiên phong dẫn đầu xông tới, thực mau đã đến trước đại môn. Thời điểm hắn tới nơi, cổng thành vừa vặn mở rộng hết cỡ, Thẩm Băng đang đứng phía sau cửa, trông thấy Bùi Thập Viễn chạy đến liền vận khinh công nhảy lên, đáp xuống trên lưng chiến mã của mình, nhanh chóng bám sát Bùi Thập Viễn dẫn Hắc Y quân vào nội thành.

Hai người phối hợp không lệch một nhịp.

Viên Tinh Dã từ xa nhìn đến, khẽ mỉm cười hài lòng, đánh một thủ thế ra hiệu, thân binh phía sau múa may quân kỳ truyền lệnh, kỵ binh nhanh chóng tập kết về một chỗ trước cổng thành, sau đó cùng nhau tiến vào bên trong.

Hưu Mật Độc ở trên đầu tường, sắc mặt tái nhợt. Nàng vốn tưởng rằng dựa vào cường nỏ còn có thể trụ thêm được mấy ngày, không ngờ nhanh như vậy đã bị công phá, cắn răng nói lớn, "Toàn quân rút khỏi tường thành, tới nội thành giao chiến." Bất quá nàng cũng biết rõ, hiện giờ đã không còn tường thành bảo hộ, binh lính Tân Quốc thực mau sẽ bị Khải quân tiêu diệt.

Thanh âm Thẩm Băng vang vọng khắp Khẩu Bình Thành, "Đầu hàng không giết, chống cự tuyệt sát toàn tộc."

Viên Tinh Dã cười nói, "Nếu như ta là Hưu Mật Độc, sẽ lập tức dẫn quân rời khỏi, chạy về phòng thủ Lâu Lan Thành, không chừng còn có thể chống cự thêm được một đoạn thời gian. Hiện giờ lại chỉ cam tâm ở đây chịu đựng tàn sát từ một phía."

Hạ Tử Mặc thở dài, "Thắng làm vua thua làm giặc, nàng không phải đã bố trí thỏa đáng, không để cho Hưu Mật Độc mang quân đội chạy được về Lâu Lan hay sao?"

"Không sai, nếu như nàng dẫn binh trở về, đến khi chúng ta tới công thành Lâu Lan lại không tránh khỏi phải phí công thêm một hồi. Hưu Mật Độc này tuy rằng phản bội chủ cũ, nhưng cũng là người trọng tình trọng nghĩa, nếu như chịu quy hàng mai sau sẽ là trợ lực rất tốt giúp Đại Khải tiếp quản Tây Vực." Viên Tinh Dã thở dài, "Bất quá nếu như chỉ có mình nàng trở lại, cũng không có vấn đề gì."

Đối với Hưu Mật Độc, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng không mang sát tâm, nếu như nàng chịu mai danh ẩn tích từ đây, hai người không tính toán truy cứu tới cùng.

Hạ Tử Mặc lắc đầu, xoay người nhìn về quang cảnh huyết chiến trong thành phía xa, nói với Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn đằng sau, "Các ngươi mang theo ám vệ tới trong thành giúp Thẩm tướng quân một tay, nhớ rõ không được tùy tiện giết hại bá tánh."

"Vâng, đại nhân." Hai người nhanh chóng rời khỏi.

Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn một đường chém giết, không hề vội vã chạy đến giao đấu cùng với Hưu Mật Độc, trước tiên tìm tới các lối vào thành, phong tỏa toàn bộ, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Trong thành đã loạn thành một đống, khắp nơi đều là tiếng người kêu la. Chờ đến khi Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc giục ngựa vào bên trong, khói lửa đã nổi lên tứ phía.

Một trận tiếng khóc truyền đến khiến cho Hạ Tử Mặc chú ý, nàng quay đầu nhìn lại, nguyên lai là một tiểu hài tử ước chừng chỉ khoảng ba tuổi, đang khóc thút thít ngay giữa đường cái.

Trước khi vào thành Viên Tinh Dã đã hạ lệnh cho toàn bộ tướng sĩ không được giết hại lão nhân, phụ nhân, cùng hài đồng. Đứa nhỏ này ngoại trừ đang khóc đến thương tâm giữa đường chính, còn lại đều không có chuyện gì. Nhận thấy trong ánh mắt Hạ Tử Mặc xuất hiện vài tia không đành lòng, Viên Tinh Dã phẩy tay, thân binh phía sau tiến tới bế tiểu hài tử lên.

Viên Tinh Dã cao giọng nói lớn, "Bá tánh trốn vào trong nhà, binh lính buông vũ khí ngừng chống cự, nếu như không đầu hàng liền giết không tha."

Thanh âm của nàng lan truyền khắp Khẩu Bình Thành, bá tánh ồ ạt chui vào trong phòng, rất nhiều binh lính vẫn còn tiếp tục chống cự, mấy tên thân binh phía sau Viên Tinh Dã đồng thanh hô, "Còn chống cự liền giết không tha!"

Vừa dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng người hét lớn, "Viên Tinh Dã, để mạng ngươi lại đây!"

Sau đó chỉ thấy một người phi thân từ bên trong đống phòng ốc, trường kiếm sắc bén hướng thẳng đến Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã không quay đầu lại, hai thân binh phía sau nàng giục ngựa tiến lên, ngàn cân treo sợi tóc cản được thế công của người mới tới.

Nguyên lai là phó tướng của Hưu Mật Độc. Phó tướng thấy ám sát bất thành liền vội vàng xoay người lùi về phía sau, toán thân binh của Viên Tinh Dã phân ra mười người đuổi theo hắn.

Hạ Tử Mặc nói, "Hắn còn ở đây, nhưng Hưu Mật Độc lại không thấy đâu."

Viên Tinh Dã gật đầu, "Tên phó tướng này đối với Hưu Mật Độc cũng tính là trung thành tận tâm, cách đây vài ngày ta có nhận được tin mật thám truyền tới, người này đã vài lần khuyên can Hưu Mật Độc đầu hàng. Hiện giờ xem ra là đang muốn dẫn dắt sự chú ý của chúng ta nên mới đến ám sát."

Hạ Tử Mặc không khỏi có chút lo lắng. Hiện giờ kết cục của Tân Quốc đã định, muốn nói Viên Tinh Dã công cao cái chủ cũng không phải là quá mức. Kết thúc chiến sự lần này, tới khi hồi kinh không biết lại có thêm bao nhiêu người coi Viên Tinh Dã như cái gai trong mắt. Loại chuyện này chính diện dễ tránh, nhưng lại khó đề phòng kẻ đánh lén.

"Không cần lo lắng, chỉ cần binh quyền còn nằm trong tay ta, ai có thể gây khó dễ?" Viên Tinh Dã cười nói, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc nghe vậy chỉ gật đầu.

Sức chiến đấu của binh lính Tân Quốc không thể sánh bằng Khải quân, huống chi Khải quân còn có Hắc Y quân dẫn đầu, tướng sĩ thủ thành hốt hoảng tháo chạy, đáng tiếc hai cửa hậu đều bị Khải quân giữ chặt, binh lính Tân Quốc chỉ có thể tìm chỗ trốn đông trốn tây trong thành.

Thời gian dần trở tối, tiếng kêu la trong thành đã thưa thớt hơn thật nhiều. Viên Tinh Dã phân phó mọi người châm lửa đốt đuốc, biến toàn bộ nội thành Khẩu Bình trở nên sáng trưng như ban ngày.

Cuối cùng cũng có tướng sĩ Tân Quốc không chịu nổi, gào lớn đồng ý đầu hàng. Có người tiên phong tất sẽ có kẻ học theo, thật nhiều người bắt đầu buông bỏ vũ khí trên tay, ôm đầu ngồi xuống đất.

Nhóm người Thẩm Băng bận bịu một đêm, rạng sáng hôm sau mới hoàn toàn bình định chiến cuộc. Lần này thương vong Khải quân cũng lên tới hơn hai vạn, nhưng Tân Quốc bên kia tử thương ba vạn, còn có hai vạn nhân mã bị bắt làm tù binh. Hưu Mật Độc đến cùng vẫn không xuất hiện, phó tướng của nàng sau đó bị thân binh Viên Tinh Dã truy kích không bỏ, kiệt sức mà chết.

Thanh niên cư ngụ trong Khẩu Bình Thành chết trận tới tám chín phần, còn dư lại đều là bá tánh già cả yếu nhược. Viên Tinh Dã cũng không khó xử bọn họ, còn cho người phân phát đồ ăn cùng thức uống tới cư dân trong thành, chỉnh hợp toàn bộ Khẩu Bình Thành từ trên xuống dưới một lần.

Viên Tinh Dã dành một ngày chấn chỉnh quân đội, hôm sau mang theo Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn xuất phát rời khỏi Khẩu Bình Thành, hướng đến Lâu Lan.

Ngày hôm sau, Toái Diệp và Sa Bình Bá cùng lúc nhận được tin Khẩu Bình Thành bị công phá.

Thời điểm Viên Tinh Dã tấn công Khẩu Bình, Sa Bình Bá bên này cũng dẫn binh tiến đánh Toái Diệp. Binh lực Đại Khải ở Toái Diệp lên đến ba mươi vạn, hơn nữa địa thế phòng ngự tại Toái Diệp Thành so với Khẩu Bình không hề dễ dàng để công kích hơn nửa phân. Toái Diệp dưới thế công của Sa Bình Bá vẫn vững vàng đóng chặt, không hề xuất hiện biến cố gì.

Mãi cho đến ngày thứ ba Sa Bình Bá công thành ---

Viên Đông đứng trên tường thành, từ sau khi Viên Tinh Dã giao lại Toái Diệp cho bốn người các nàng, các nàng ngày đêm đều dồn toàn bộ sức lực, không dám để xảy ra bất kỳ sai lầm gì. Dưới áp lực cực đại như thế, năng lực của bốn người cũng nhanh chóng tăng lên không ít, từ chỗ khó có thể chống đỡ lúc đầu, đến bây giờ đã tính là thành thạo.

Viên Đông phóng mắt nhìn về phía xa, mấy người tướng sĩ bên cạnh đang sửa sang vũ khí. Lương thảo cùng binh khí bên trong thành Toái Diệp đều đầy đủ sung túc, thừa sức chống đỡ được hơn một năm, Viên Đông cũng không cảm thấy quá mức lo lắng.

Đột nhiên có tiếng người nói, "Tướng quân, người xem ---"

Viên Đông xoay người nhìn theo hướng binh sĩ bên cạnh đang chỉ, phương xa xuất hiện một đám người đen kịt, tựa như thủy triều tràn tới. Biển người chậm rãi đến gần, nguyên lai là thật nhiều thường dân bá tánh. Mỗi người bọn họ bước đi tập tễnh, bị quân lính phía sau đẩy tới chân thành Toái Diệp.

"Đây là ---" Viên Đông trong lòng căng thẳng, ba người Viên Tây vừa nghe được tin đều vội vàng chạy tới trên tường thành. Các nàng nhìn nhìn lẫn nhau, đám bá tánh bên dưới đều là cư dân Đại Kiến. Các nàng rời khỏi Xiển Thành, Tân Quốc và Đại Kiến đã không còn gì cách trở, tự nhiên là có thể tùy ý tới lui.

"Đê tiện ---" Viên Bắc cả giận mắng. Các nàng lui thủ Toái Diệp, là bởi Toái Diệp dễ thủ khó công, không ngờ Sa Bình Bá thế nhưng lại dùng tính mạng bá tánh mở đường. Tuy rằng không phải con dân Đại Khải, nhưng hiện giờ Đại Kiến đã là nước phụ thuộc Đại Khải, các nàng cũng có trách nhiệm bảo hộ bá tánh Đại Kiến.

"Khi trước chúng ta rút lui khỏi Xiển Thành cũng đã nghĩ tới có thể xảy ra sự tình như vậy." Viên Đông trầm giọng nói.

Tướng lãnh dẫn đầu đám binh lính uy hiếp bá tánh đến đây chỉ là một tên tiểu tướng không có tiếng tăm gì ở Tân Quốc. Hắn mang theo quân đội đi ở phía sau, trên đầu tường xuất hiện vô vàn cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, Viên Đông phẩy tay ra hiệu chưa cần bắn tên.

Có bá tánh làm vật cản phía trước, đội quân Tân Quốc dễ dàng tới được dưới chân thành Toái Diệp, tướng lãnh dẫn đầu hô lớn, "Khải quân nghe rõ, mở cửa thành để bá tánh Đại Kiến đi vào, nếu như không chịu, bản tướng quân cứ nửa khắc sẽ giết chết mười người."

Trong đám bá tánh này có cả nam cả nữ, còn có vài nữ tử ôm hài đồng trong lồng ngực. Viên Tây phẫn nộ nói, "Lần này bỏ lại Xiển Thành vốn đã là chúng ta đuối lý, hiện giờ nếu như không quan tâm, một khi truyền ra bên ngoài thế nhân sẽ nói Đại Khải đến cả thần dân quốc gia phụ thuộc cũng không thể bảo vệ được, còn mong bọn họ tiếp tục phục tùng chúng ta hay sao."

"Nhưng bá tánh phía dưới lai lịch không rõ, bên trong khẳng định có mật thám Tân Quốc trà trộn. Hơn nữa chỉ cần cổng thành mở ra, Tân Quốc nhất định sẽ thừa cơ xông vào." Viên Nam nói, "Phải làm sao bây giờ?"

Khi Viên Tinh Dã rời đi chỉ dặn các nàng thủ thành, trong lúc nhất thời bốn người không biết phải làm sao. Tướng lãnh dưới chân thành hô lớn, "Bản tướng quân cho các ngươi nửa canh giờ suy xét, sau nửa canh giờ đừng trách bản tướng quân hạ thủ không lưu tình."

Viên Đông nói, "Bất luận thế nào, khả năng cao cửa thành nhất định phải mở --- Nguyên soái trước khi đi có dặn chúng ta thủ vững Toái Diệp, tùy cơ ứng biến, hẳn là đã dự tính đến tình huống như lúc này. Nếu như chúng ta cương quyết không mở cổng thành, uy nghiêm Khải quân ngày sau coi như đều ném cho cẩu gặm."

Viên Tây gật đầu, "Ta cũng chủ trương mở cổng thành, hạ lệnh để bá tánh trong thành trốn ở nhà không ra ngoài, sau đó phái người tới canh gác một ít địa phương trọng yếu. Để bọn họ vào trong thành thì có sao, sức chiến đấu của Tân quân so ra kém hơn binh lính chúng ta, nếu như xảy ra giao tranh chúng ta hoàn toàn có thể đánh đuổi bọn họ."

Viên Bắc suy tư một lúc, sau đó lên tiếng, "Liền tính lần này chúng ta đánh đuổi được bọn họ, vạn nhất mai sau bọn họ lại tiếp tục dùng thủ đoạn như thế? Chẳng phải càng nhiều bá tánh lại càng ẩn giấu thêm tai họa tiềm tàng hay sao? Nếu như lần này ---"

Bốn người trầm mặc không nói, các nàng đều biết biện pháp tốt nhất chính là mặc kệ sinh tử bá tánh bên ngoài, để toàn bộ Tân Quốc biết rõ thủ đoạn này không thể thực hiện được. Nhưng các nàng lại không thể làm như vậy.

Mở cửa thành, bá tánh bên trong khả năng cao phải chịu nguy hiểm. Không mở cửa thành, bá tánh bên ngoài lập tức đầu lìa khỏi cổ.

- -------------------------------------------------

Lời Editor: Mỗi lần đến đoạn Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn đều tức tới muốn lật bàn luôn. Có chuyện gì muốn nói làm ơn nói hết luôn đi có được không, cứ mập mập mờ mờ các kiểu, đến bây giờ cũng đã mấy năm rồi, hao tổn tinh thần người đọc quá đi mất huhu.

Bùi bảo bối thật đáng yêu, Thẩm mặt lạnh là đồ đáng ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play