Hưu Mật Độc đọc thư tín của Hạ Tử Mặc, lời lẽ trong thư chân thành khẩn thiết. Phó tướng nhìn gương mặt lạnh lùng của Hưu Mật Độc, nhịn không được nói, "Tướng quân, hàng đi thôi! Người đã cúc cung tận tụy vì Tân Quốc lắm rồi, hiện giờ dù có hàng cũng không tính là cô phụ Tân Quốc gửi gắm, không cần phải do dự nữa."
Hưu Mật Độc nhàn nhạt nói, "Không cần khuyên nhủ, tâm ý ta đã định." Nàng không hề nghi ngờ thành ý của Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc, tuy rằng chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, nhưng nàng biết rõ hai người đều không phải loại tiểu nhân thay đổi thất thường. Chỉ là hiện giờ nàng đã không còn đường quay lại nữa.
Ba ngày ba đêm, Khải quân rốt cuộc cũng lui binh, tướng sĩ Tân Quốc được dịp tạm thời nghỉ ngơi. Tuy rằng chỉ cố thủ trong thành, nhưng hiện giờ đồ vật cần dùng đã không còn nhiều lắm, lăn thạch và dầu hỏa tiêu hao hơn phân nửa, còn thu thập thêm cả dầu thắp đèn từ nhà bá tánh trong thành, bất quá cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Hưu Mật Độc đi lên tường thành, trên tường thành chỗ nào cũng hỗn độn, tướng sĩ thủ thành không kịp quay về lều trại đã kiệt sức ngủ luôn tại chỗ, chỉ còn một bộ phận đang miễn cưỡng căng mắt cảnh giác, sửa sang mấy chỗ tường thành bị tổn hại.
Thương vong lần này cũng không lớn, nhưng Hưu Mật Độc biết rõ, không có thương vong là bởi Viên Tinh Dã không hy vọng bọn họ liều chết phản kháng, cho nên lực độ công thành không mạnh. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chờ đến khi mọi người đều không còn sức lực, binh khí hư hỏng không thể dùng được, mũi tên tiêu hao hết, chính là thời điểm Khẩu Bình Thành bị phá.
Hưu Mật Độc rảo bước trên tường thành, vừa tới chỗ ngoặt liền nghe được một tiếng thở dài truyền đến. Hưu Mật Độc chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông, nhàn nhạt hỏi, "Nguyên soái đại giá quang lâm, không biết là có gì chỉ giáo?"
Viên Tinh Dã cười nói, "Tướng quân hà tất phải như thế, bổn soái chỉ muốn đến gặp tướng quân một chút, tuyệt đối không có ác ý."
Hưu Mật Độc không đáp, tuy rằng không còn căng thẳng đề phòng như ban nãy, nhưng tay vẫn không rời khỏi chuôi kiếm. Nàng quay đầu nhìn bóng dáng nữ tử phía sau. Người này vẫn mặc một thân áo tím như cũ, tóc dài buộc cao, cả người không có bất kỳ vật dụng trang sức nào.
Nương theo ánh lửa trên tường thành, Hưu Mật Độc có thể thấy rõ Viên Tinh Dã không hề có động tác gì. "Nguyên soái cũng dám lấy thân mạo hiểm đến đây. Nếu như ta hô lớn một tiếng, Nguyên soái chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?"
Viên Tinh Dã cười nói, "Bổn soái nếu như dám đến, đương nhiên nắm chắc có thể rởi đi. Chẳng lẽ tướng quân không muốn nghe thử mục đích tới đây lần này của ta sao?"
Hưu Mật Độc lạnh lùng nhìn Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cười nói, "Tướng quân có biết, Hiểu Mộng chết dưới tay Triệu Quảng cũng có một phần công lao của Sa Bình Bá hay không?"
"Ngươi nói cái gì?" Hưu Mật Độc sửng sốt, Viên Tinh Dã nói, "Ta tuy rằng tự nhận tài hoa, nhưng nếu như đọ mưu kế với Sa Bình Bá bất quá cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Sa Bình Bá hoàn toàn đoán được nhất cử nhất động của ta, hắn lại mặc kệ ta chia quân ba hướng, ép buộc Hiểu Mộng ngự giá thân chinh."
"Chuyện này chỉ là lời nói từ một phía, vì sao ta lại phải tin ngươi?" Hưu Mật Độc nghi hoặc hỏi. Viên Tinh Dã cười nói, "Hiểu Mộng hẳn là có viết thư cho các ngươi, hạ lệnh tăng cường tấn công Đại Khải, không biết tướng quân đây có nhận được tin tức hay không?"
"Bản tướng quân không có ---" Hưu Mật Độc đột nhiên nhớ tới phong thư bị La Thanh thiêu hủy mấy ngày trước, chẳng lẽ --- Sau đó nàng cũng muốn xác minh thực hư lời của La Thanh, đã phái người chạy đến chỗ Hiểu Mộng vấn an, nhưng đến giờ vẫn còn chưa thấy trở về.
"Xem ra tướng quân cũng biết ---" Viên Tinh Dã nghiêm túc nói, "Hiện giờ Tân Quốc đã là thiên hạ của Sa Bình Bá, tướng quân hà tất phải cam chịu ở dưới trướng Sa Bình Bá như vậy? Chi bằng tới Đại Khải chúng ta, bổn soái đảm bảo sẽ lấy lễ nghĩa tương đãi tướng quân. Chim khôn lựa cành mà đậu, Tân Quốc đã không phải ngô đồng, sao có thể xứng với phượng tê*."
(* Ngô đồng là một loại cây họ cây trẩu, chiếm vị trí quan trọng trong quan niệm truyền thống của người dân Trung Hoa. Người ta coi nó là "cây thần", có phẩm chất khác thường, chỉ xuất hiện cùng với vị vua anh minh nhân từ. Một đặc tính khác của ngô đồng là có thể dụ phượng hoàng tới. Phượng hoàng là loài chim thần, là vua của muôn chim, cây ngô đồng có thể dụ phượng hoàng tới đậu, cũng chứng tỏ được sự thần kỳ của nó. Từ khả năng có thể dụ phượng hoàng tới, người đời sau đã gán cho cây ngô đồng rất nhiều ý nghĩa cát tường, tỷ như sung túc, an khang.)
Hưu Mật Độc trầm mặc, "Ta chưa bao giờ hoài nghi thành ý của Nguyên soái, chỉ là vẫn có một chuyện không rõ, muốn hỏi thử Nguyên soái một lần. Nếu như hoàng đế Đại Khải làm chuyện có lỗi với Nguyên soái, Nguyên soái sẽ quy hàng đầu nhập nước khác hay sao?"
Viên Tinh Dã lắc đầu, "Đương nhiên là không, ta trung với Đại Khải, không phải trung với một mình Hạ Đế. Thánh Thượng thất trách, ta lại không thể không màng tới bá tánh. Hiện giờ đương kim Hoàng Thượng tuy rằng không phải minh quân, nhưng trước giờ vẫn luôn hậu đãi hiền tài, lòng mang bá tánh, tâm địa thiện lương. Tân Quốc hiện giờ không phải cố quốc của tướng quân, cần gì phải nhất quyết tồn vong cùng Tân Quốc. Tướng quân tài hoa bất phàm, nếu như tới Đại Khải nhất định sẽ được Hoàng Thượng trọng dụng. Còn nếu tướng quân không muốn làm quan, lãnh thổ Đại Khải mênh mông rộng lớn, cảnh đẹp muôn nơi, tướng quân có thể nhàn nhã du ngoạn một chuyến, âu cũng là một kiện mỹ sự. Đến khi đó Tân Quốc đã bình định, Đại Kiến khôi phục, tướng quân hoàn toàn có thể quay về cố hương."
Hưu Mật Độc cười khổ, "Xem ra Nguyên soái nhất định muốn ta bỏ thành, rời khỏi Tân Quốc."
Viên Tinh Dã gật đầu, "Tướng quân tài hoa hơn người, Hoàng Thượng coi trọng tướng quân hơn Sa Bình Bá rất nhiều. Bổn soái thật lòng không hy vọng lại phải thấy tướng quân ngã xuống lần nữa, nên mới mạo hiểm tới đây khuyên bảo, chỉ mong tướng quân suy nghĩ kỹ."
Hưu Mật Độc im lặng bước về phía trước vài bước, phóng mắt nhìn tới cảnh tượng bên trong Khẩu Bình Thành. Hiện giờ cư dân trong thành không còn nhiều dầu để thắp đèn, toàn bộ nội thành có vẻ tối tăm dị thường, chỉ có vài nơi phát ra quang mang mỏng manh. Nàng đột nhiên hồi tưởng thời điểm mấy năm về trước, chính mình đi theo đoàn sứ thần Hách Liên Cẩn tới Trường An. Kinh đô Trường An phồn hoa thịnh vượng, vào đêm toàn thành đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt.
Trường An năm đó, chính là thành thị mỹ lệ nhất nàng từng gặp qua. Cho nên khi trước Hiểu Mộng nói muốn chiếm Trường An về trong tay, nàng quả thực cũng có chút động tâm, không ngừng nghĩ đến một ngày tương lai có thể bỏ được tòa thành này vào trong túi chính mình.
Hưu Mật Độc đột nhiên lên tiếng, "Ta nghe nói, trước kia Khuyển Nhung Vương tấn công Đại Khải, chính là hy vọng có để đoạt được một phần thổ địa phì nhiêu của Đại Khải, giúp bá tánh Khuyển Nhung cơm no áo ấm."
Viên Tinh Dã trầm mặc thật lâu, lại nghe thấy Hưu Mật Độc tiếp tục, "Chúng ta đây sao có thể làm ngơ, dựa vào cái gì các ngươi lại có thể cư trú ở nơi thổ địa quảng đại màu mỡ như thế, còn chúng ta lại phải lưu lạc chốn góc khuất một phương. Trường An cẩm tú phồn hoa, vì sao lại không thể là của chúng ta?"
Viên Tinh Dã nhìn Hưu Mật Độc, nhàn nhạt đáp, "Tổ tiên Đại Khải đã nhiều thế hệ đều cư trú ở đây, chăm chỉ khai khẩn ruộng tốt, cần cù trồng trọt, mới có thể đạt được cục diện như hiện giờ. Trường An cũng là trải qua ngàn năm gian khổ mới hình thành cảnh tượng như lúc này, không phải đột nhiên xuất hiện."
Hưu Mật Độc bật cười, "Hết thảy điều đó ta đều biết --- nhưng lại vẫn dễ dàng bị suy nghĩ như thế đả động ---"
Nàng nhớ tới khoảnh khắc ở thành Trường An lúc trước, thiếu nữ vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói với nàng mộng tưởng của mình. Người đó đong đưa hai chân ngồi trên rào chắn, đằng sau là một mảnh phố xá phồn hoa náo nhiệt, nơi nơi đều là bá tánh y phục mỹ lệ cười đùa vui vẻ, còn có thật nhiều thương nhân bán hàng rong ven đường.
Thiếu nữ vươn tay, mỉm cười nói với nàng, "Thế nào? Có muốn giúp ta hay không --- cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, không phải là chưa bao giờ từng thấy ở Đại Kiến hay sao? Lâu Lan cũng không có, ta thật sự rất thích nơi đây. Nếu như có thể đánh bại Đại Khải, toàn bộ mảnh phồn hoa náo nhiệt chỗ này sẽ là của một mình chúng ta, về sau ta và ngươi còn có thể thường xuyên cùng nhau dạo phố."
Hưu Mật Độc thở dài, "Ôm mộng tưởng như vậy --- ta đã phản bội Đại Kiến, hiện giờ không thể phản bội lần thứ hai. Thành ý của Nguyên soái ta nhận, nhưng thứ cho ta không thể đáp ứng."
Viên Tinh Dã bất đắc dĩ, "Nếu như ngươi đáp ứng, mai sau Hoàng Thượng và ta đều sẽ nể mặt ngươi một lần, giữ lại huyết mạch vương thất Tân Quốc. Chẳng lẽ ngươi hy vọng vương thất Tân Quốc đoạn tuyệt như vậy sao?"
"Nếu là chuyện liên quan đến thân nhân của bệ hạ, vậy để cho bệ hạ tự mình định đoạt đi. Có thể vì quốc mà chết, cũng coi như là bổn phận của hoàng thất."
Viên Tinh Dã nhìn Hưu Mật Độc, ánh mắt Hưu Mật Độc đã trở nên phi thường kiên định, nàng chỉ khẽ thở dài trong lòng, nhàn nhạt nói, "Một khi đã như vậy, nhiều lời cũng vô ích. Nếu như tướng quân hồi tâm chuyển ý, bổn soái vẫn sẽ đón chào như cũ."
Hưu Mật Độc không trả lời, Viên Tinh Dã thở dài nói, "Đáng tiếc ---" Một lát sau cảm thấy bên cạnh đã không còn động tĩnh, Hưu Mật Độc xoay người, không biết Viên Tinh Dã rời đi từ khi nào. Lúc này nàng mới phát hiện, chính mình thế nhưng vừa bất tri bất giác toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Một câu đáng tiếc vừa rồi của Viên Tinh Dã, rõ ràng mang theo sát khí nhàn nhạt. Hưu Mật Độc biết, khoảng cách giữa hai người gần đến như vậy, nếu Viên Tinh Dã muốn giết nàng quả thực dễ như trở bàn tay.
Nàng cười khổ trong lòng, lúc này có giết nàng hay không cũng đã không có tác dụng gì đối với đại cục. Khẩu Bình Thành có thể kiên trì liên tiếp mười ngày đã là cực hạn.
Viên Tinh Dã trở lại Hiệp Hồ Thành, Hạ Tử Mặc đang ở trước quân trướng chờ nàng. Viên Tinh Dã bước đến nắm tay nàng, "Đã nói đi nghỉ sớm một chút rồi, vì sao còn ra đây chờ ta?"
"Ta rảnh rỗi không có việc gì, muốn ra ngoài một chút cho thoáng thôi." Hạ Tử Mặc cười nói, "Nguyên soái thất bại quay về, cảm giác thế nào?"
Viên Tinh Dã thở dài, "Tâm chí Hưu Mật Độc rất kiên định, đáng tiếc --- ta vốn không muốn phải giết nàng." Hạ Tử Mặc kéo tay nàng, ôn nhu trấn an nói, "Việc đã tới nước này, nàng không cần phải nghĩ nhiều nữa. Mấy ngày tới Khẩu Bình Thành sẽ bị phá, tiếp theo chúng ta nên hành sự thế nào?"
"Khẩu Bình Thành bị phá, không còn bất kỳ chướng ngại vật nào đến Lâu Lan Thành. Một khi Tân Quốc mất đi, Sa Bình Bá có muốn đánh Toái Diệp lại có thể làm được gì?" Viên Tinh Dã cười nói, "La Thanh lúc này không ở Khẩu Bình, hành động của Sa Bình Bá và chúng ta không mưu mà hợp. Chỉ là ta nắm được đại cục nhiều hơn một chút, hắn là đang lấy cứng đối cứng mà thôi.
Danh thủ quốc gia so tài, há có thể chỉ nhìn theo một hướng, khống chế toàn cục lại phải như thế nào?
Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Mấy người Viên Đông tự nhiên có thể thủ được Toái Diệp, nàng không cần nghĩ nhiều." Viên Tinh Dã ngoài miệng tuy rằng nói không sao, nhưng tâm tư vẫn không nhịn được lo lắng an nguy Toái Diệp, bằng không cũng sẽ không cường công Khẩu Bình ba ngày liên tục.
"Nàng cứ thích vạch trần ta, được --- chúng ta đi nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục tấn công Khẩu Bình."
Sáng sớm hôm sau, Khải quân khởi xướng công kích, Hưu Mật Độc chỉ huy tướng sĩ thủ thành. Thế công lần này mãnh liệt hơn trước rất nhiều, thương vong Tân Quốc ngày càng nhiều lên. Hưu Mật Độc cùng đường hết cách, đành phải đem toàn bộ thanh niên trai tráng trong thành sung quân, đi theo lão binh tới thủ thành.
Viên Tinh Dã nhìn chiến cuộc, nhàn nhạt nói, "So với Khuyển Nhung, sức chiến đấu của binh sĩ Tân Quốc yếu hơn rất nhiều."
"Bộ tộc Khuyển Nhung dũng mãnh thiện chiến, chiến lực đương nhiên bất phàm. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ thương vong tới bá tánh trong thành hay sao?" Hạ Tử Mặc có chút lo lắng nhìn về tường thành phía xa, không ít tướng sĩ mặc khôi giáp không hoàn chỉnh, còn có thật nhiều người đến cả áo giáp cũng không có, trực tiếp vận bố y gia nhập chiến trường.
"Khẩu Bình Thành quanh năm đối đầu với Đại Khải, bá tánh trong thành cũng không có hảo cảm với Khải người. Liền tính là quy thuận đầu hàng, mai sau cũng sẽ tồn tại mầm mống phản kháng."
Hạ Tử Mặc trong lòng bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng biết lời Viên Tinh Dã nói là sự thật, giống như bá tánh Toái Diệp căm hận Đại Kiến thấu xương. Rốt cuộc Đại Kiến quanh năm thường xuyên tấn công, trước khi Viên Tinh Dã tới trấn thủ Toái Diệp, Toái Diệp đã bị Đại Kiến công phá vài lần, mỗi lần đều tử thương trầm trọng.
Kèn lệnh Khải quân thổi lên, vô số thang mây được nâng tới trước, còn có khúc gỗ công thành lớn cũng xuất hiện lần nữa, chỉ là lúc này không hề va chạm với cổng thành, mà trực tiếp đập thẳng vào tường thành Khẩu Bình.
Cung thủ Khải quân ồ ạ bắn tên, thật nhiều binh lính được mưa tên yểm hộ bắt đầu bắc thang trèo lên tường thành. Hưu Mật Độc nhanh chóng hạ lệnh, Tân Quốc cũng không ngừng bắn tên ngăn cản thế công của Khải quân. Sau đó lăn thạch và dầu hỏa đều lũ lượt đổ xuống, nháy mắt phá vỡ trận hình Đại Khải bên dưới.
Còn chưa chờ Hưu Mật Độc kịp thở phào nhẹ nhõm, Khải quân không hề dừng lại một giây, tức khắc lập trận hình một lần nữa xông đến công thành. Tường thành bị khúc gỗ mạnh mẽ va đập, đã có vài tảng đá bắt đầu nứt ra. Thang mây bị tướng sĩ Tân Quốc đẩy ngã một lần nữa dựng lại, giao tranh kéo dài tới chạng vạng.
"Tướng quân, lăn thạch và dầu hỏa đều đã hết." Thanh âm phó tướng khàn khàn. Hưu Mật Độc cao giọng, "Nhường đầu tường ra, để bọn họ đi lên!"
Khải quân nhanh chóng bò lên trên, Hưu Mật Độc hô lớn, "Giết! Thề sống chết bảo vệ Tân Quốc!"
Tường thành bắt đầu một hồi vật lộn, Hưu Mật Độc đích thân mang theo tướng sĩ chống cự Khải quân, Khải quân vừa lên được tường thành nhanh chóng bị đánh bật trở xuống, nhưng vẫn có thật nhiều người đang không ngừng leo lên, gia nhập chiến đấu.
Lúc này dưới tường thành đột nhiên truyền đến một trận hoan hô ầm ĩ. Hưu Mật Độc trong lòng căng thẳng, sự tình nàng e sợ nhất đã xảy ra, tường thành bị Khải quân va đập nứt ra một khe hở. Tuy rằng khe hở rất nhỏ, còn không đủ để nhét vừa đầu người, nhưng vẫn khiến sĩ khí Khải quân tăng vọt không ngừng.
Hạ Tử Mặc có chút kích động đứng lên, nhìn tình hình chiến đấu phía trước, nhịn không được nói, "Chẳng lẽ có thể công phá Khẩu Bình trong hôm nay?" Nàng tính toán còn cần ít nhất ba ngày nữa, thế cục lúc này vượt xa tưởng tượng của nàng.
Viên Tinh Dã nhíu mày, hạ vài đạo quân lệnh, thân binh lập tức múa may quân kỳ truyền lệnh. Chỉ thấy trận hình Khải quân đột nhiên tách ra một khoảng lớn chính giữa, sau đó xuất hiện mấy chục chiến xa bắn đá.
"Phóng!"
Cự thạch rời khỏi chiến xa, bay về phía Khẩu Bình Thành, sau đó kèn hiệu một lần nữa vang lên, binh sĩ Khải quân nhanh chóng tựa như thủy triều rút khỏi cự ly bắn phá, cuối cùng chỉ còn mấy chục cỗ máy ném đá liên tiếp oanh tạc tường thành.
Viên Tinh Dã vừa rồi có một loại dự cảm bất hảo, nhàn nhạt nói, "Hưu Mật tướng quân, từ lâu đã nghe nói trong Lâu Lan có một người tinh thông cơ quan ám khí, không biết tướng quân có nhận thức người này hay không?"
Hôm qua nàng đã cho người điều tra, xác thực La Thanh không còn ở Khẩu Bình Thành, vật dụng trong thành cũng đã dùng hết. Nhưng nàng vẫn có điểm nghi ngờ, Hưu Mật Độc hẳn còn có hậu chiêu gì đó ---
Dựa theo tình huống hiện tại, muốn xoay chuyển thế cục chỉ còn có thể dựa vào cơ quan ám khí. Viên Tinh Dã cười nói, "Ta nhớ rõ người này nổi danh chế tác cường nỏ ở Lâu Lan, không biết lúc này tướng quân có an bài vật đó trong thành Khẩu Bình hay không?"
Lực sát thương của cường nỏ rất lớn, nếu như đồng loạt sử dụng mấy chục cái một lúc, không thể nghi ngờ chính là uy hiếp đáng kể đối với Khải quân.
Ánh mắt Hưu Mật Độc phát lạnh. Nàng cường ngạnh chống đỡ lâu như vậy, chính là đang đợi đến lúc Viên Tinh Dã hoặc Thẩm Băng gia nhập chiến trận, xuất kỳ bất ý, không ngờ lại bị Viên Tinh Dã biết được.
Nhưng nàng lại không hay, Viên Tinh Dã cũng chỉ là suy đoán. Hưu Mật Độc hạ lệnh, "Đẩy cường nỏ tới đây!"
Đầu tường Khẩu Bình nhanh chóng phủ kín cường nỏ, ước chừng có khoảng hơn một trăm chiếc. Thẩm Băng lạnh giọng nói, "Tướng quân cho rằng chỉ như vậy liền có thể ngăn cản quân ta?"
"Bản tướng quân tự nhiên biết rõ tất yếu thua trận, bất quá mấy vật này còn có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian, cũng đủ để gây thương vong không nhỏ cho Khải quân. Cá chết lưới rách, ta nghĩ Nguyên soái cùng Thẩm tướng quân đều không muốn như vậy."
Thẩm Băng lạnh giọng nói, "Nếu đã như thế, đừng trách ta sau khi vào thành tàn sát toàn bộ bá tánh trút giận."
Lời này nếu như là Viên Tinh Dã nói ra, đa phần mọi người đều sẽ không tin. Nhưng cố tình lại là Thẩm Băng nổi danh sát thần, hắn đã nói như vậy, khiến cho binh lính Tân Quốc trên tường thành không khỏi run lên.
Bùi Thâp Viễn bên cạnh cố gắng nín cười. Danh hào sát thần này của Thẩm Băng đôi khi lại có lợi, chỉ là thế nhân hiểu nhầm hắn quá nhiều, Bùi Thập Viễn chưa bao giờ thấy Thẩm Băng giết người vô tội.
Viên Tinh Dã phất tay, kèn hiệu lui binh vang lên, Khải quân tuần tự thoát lui khỏi Khẩu Bình Thành. Một ngày công thành kết thúc.
Trở lại trong quân danh, Viên Tinh Dã suy tư nhìn bản đồ, Hạ Tử Mặc ở bên cạnh giúp nàng châm trà. Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng chia ra ngồi ở hai bên.
"Một trăm cường nỏ, trừ phi dùng hết mũi tên, bằng không chúng ta rất khó có thể tới gần tường thành." Viên Tinh Dã nhíu mày nói. Nếu như thời gian cho phép, nàng có rất nhiều biện pháp phá giải, nhưng hiện giờ Toái Diệp Thành bên kia cũng có nguy cơ, cần phải đánh hạ Khẩu Bình càng nhanh càng tốt.
Hạ Tử Mặc đột nhiên lên tiếng, "Các ngươi đều xem xét từ góc độ chính diện công thành, ta có một kế khác."
Viên Tinh Dã hứng thú, "Nói nghe thử một chút xem."
Hạ Tử Mặc chỉ vài chỗ trên bản đồ, "Khẩu Bình Thành hai mặt là núi, chúng ta muốn vượt qua chỉ có thể đi vào chính giữa. Đường núi nhỏ hẹp khó đi, có muốn thiết lập mai phục cũng là không thể, đến cả cơ quan ám khí cũng sẽ bị rừng cây ngăn trở, khó có thể sử dụng. Hơn nữa khí giới khi công thành, tỷ như máy bắn đá, quá cồng kềnh nên cũng không cách nào vận chuyển được qua núi, chính vì thế Khẩu Bình Thành mới khó công phá."
"Nhưng hiện giờ chúng ta chỉ cần phá hư cường nỏ là được. Cường nỏ đa phần làm bằng gỗ, thiên tính vốn là sợ lửa ---"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT