Doãn Tố Tâm đang trông coi Lạc Nhan, đột nhiên nghe được thanh âm ồn ào từ bên ngoài truyền tới, Lưu Vân bước nhanh đến nói, "Chủ tử, Viên Đông tướng quân hạ lệnh mở cổng thành, hiện giờ muốn tất cả bá tánh trong thành tụ tập tới quân doanh, thỉnh chủ tử lập tức rời khỏi chỗ này."
"Cái gì?" Doãn Tố Tâm kinh hãi, còn chưa kịp nghe thêm đã ngắt lời, "Các ngươi tới quân doanh đi, ta không thể rời khỏi. Lạc Nhan hiện giờ không tiện di chuyển, ta muốn ở chỗ này với nàng."
Lưu Vân gấp gáp nói, "Chủ tử, cần phải đi nhanh a! Thuộc hạ và Canh Gia sẽ mang theo Lạc Nhan tướng quân cùng đi." Doãn Tố Tâm lắc đầu, "Lục phủ ngũ tạng của Lạc Nhan bị thương chưa khỏi, tuyệt đối không thể di động. Tân Quốc chưa chắc sẽ tới từng hộ nhà điều tra. Trước khi thật sự có nguy hiểm, ta tin mấy người Viên Đông nhất định sẽ có thể chuyển bại thành thắng."
Lưu Vân thật bất đắc dĩ, "Vậy thuộc hạ và Canh Gia cũng ở đây với người. Có chúng ta bảo hộ ngoài cửa, khả năng chủ tử gặp phải nguy hiểm tự nhiên sẽ ít đi đôi chút, chỉ cần chờ Viên Đông tướng quân đánh đuổi hết quân địch là được."
Đại môn Doãn phủ đóng chặt, Lưu Vân và Canh Gia canh giữ ngay sau cửa. Viên Đông nhận được tin bọn họ không đi, phái thêm mấy chục cao thủ trong quân tới hỗ trợ. Sau đó bá tánh trong thành nhanh chóng tụ tập tới quân doanh.
Chỉ là bá tánh còn chưa đến đủ, thời gian nửa canh giờ ước định đã trôi qua. Viên Đông dặn ba người Viên Tây tiếp tục thu nhận bá tánh, còn bản thân chính mình tới trên tường thành bắt chuyện với tiểu tướng Tân Quốc, hy vọng có thể tranh thủ thêm được một chút thời gian.
Tiểu tướng Tân Quốc cao giọng, "Viên Đông tướng quân, mấy thứ kỹ xảo vặt vãnh này nọ của ngươi, Nguyên soái chúng ta đã sớm nhìn thấu từ lâu. Hiện tại đừng trách bản tướng quân bất tuân hứa hẹn, không mở cửa thành liền giết mười người. Người đâu, dẫn bá tánh tới đây!"
Mười người nhanh chóng bị đẩy về phía trước, Viên Đông trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp ngăn cản đã thấy đầu bọn họ lìa khỏi cổ.
"Ngươi --- đê tiện, bọn họ chỉ là thường dân vô tội, ngươi thế nhưng lại ---" Viên Đông giận dữ trừng mắt, tiểu tướng Tân Quốc cười lớn, "Khải người các ngươi không phải vẫn luôn nói binh bất yếm trá hay sao. Huống chi bá tánh Đại Kiến đều là bị các ngươi liên lụy đến, còn nói chúng ta đê tiện cái gì? Đã qua một lần, nửa khắc sau nếu như cổng thành vẫn không chịu mở ---"
Hắn phất tay, mười bá tánh khác lại bị đẩy đến phía trước.
Viên Đông quay đầu nhìn tình cảnh trong thành, bá tánh Toái Diệp mới tụ tập được một nửa, nàng cắn răng nói, "Yên tâm, nửa khắc sau sẽ cho ngươi kết quả như mong muốn ---"
Thời gian nửa khắc thực mau trôi qua, cửa thành Toái Diệp chậm rãi mở ra, tiểu tướng Tân Quốc cười phá lên, "Khải người các ngươi quả nhiên là một đám giả nhân giả nghĩa, vào thành!"
Binh lính Tân Quốc bước lên phía trước, mỗi người giữ chặt một bá tánh Đại Kiến, dùng bọn họ làm khiên chắn, chậm rãi đi vào trong thành. Viên Đông lửa giận tràn lan, đánh một thủ thế ra hiệu.
Cung thủ phía sau buông cung tiễn, giương mắt nhìn quân đội Tân Quốc đi vào Toái Diệp.
Tân quân lần này cũng không đông, chỉ có khoảng trên dưới năm ngàn người. Viên Đông biết chắc chắn đang có thật nhiều binh lính Tân Quốc mai phục bên ngoài, nhìn ngóng chằm chằm như hổ rình mồi. Cách cổng thành không xa, Viên Tây đang ẩn thân tại chỗ kín căng mắt quan sát tiểu tướng Tân Quốc cẩn thận. Nàng ngẩng lên nhìn Viên Đông trên tường thành, khẽ gật đầu ra hiệu.
Viên Đông thấy toàn bộ bá tánh Đại Kiến đều đã vào trong thành, xoay người làm một thủ thế với Viên Tây, Viên Tây hiểu rõ gật đầu. Sau đó chỉ nghe Viên Đông quát, "Đóng cửa thành!"
Nháy mắt liền thấy Viên Tây từ trong chỗ tối nhảy lên trên cao, chủy thủ trong tay đâm thẳng tới tiểu tướng Tân Quốc. Mũi dao còn chưa chạm được tới đích, sát khí toàn thân tỏa ra đã khiến tiểu tướng Tân Quốc phát hiện. Tiểu tướng không kịp rút kiếm cản lại, chỉ nhanh chóng kéo một bá tánh Đại Kiến tới gần, che kín trước người.
Ánh mắt Viên Tây chợt lóe tinh quang, thân hình ở giữa không trung bất ngờ quay một vòng, tức khắc đã xuất hiện phía sau lưng tiểu tướng, chủy thủ trong tay vung lên, cổ tiểu tướng lập tức xuất hiện một vết cắt thật mỏng.
Máu tươi thực mau phun trào tứ phía, Viên Tây nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất, tướng sĩ Tân Quốc thấy thế liền dàn trận bao vây Viên Tây bên trong. Viên Tây vứt bỏ chủy thủ, rút trường kiếm bên hông giao chiến với bọn họ. Tuy rằng nàng ám sát thành công, nhưng cũng khiến bản thân bại lộ ngay chính giữa đội hình địch nhân, toàn thân lâm vào hiểm cảnh.
Viên Đông hô lớn, "Cung tiễn chuẩn bị, những người khác cùng ta xông lên!" Sau đó tiên phong dẫn đầu phi xuống khỏi tường thành, gia nhập giao tranh với Tân quân. Sức chiến đấu cường đại của Khải quân bùng phát, áp đến binh lính Tân Quốc liên tiếp bại trận thoái lui.
Đám bá tánh vừa bị Tân quân coi như lá chắn bằng thịt ban nãy cũng la hét tứ tán chạy trốn. Khải quân không ngăn cản bá tánh, chỉ tập trung kiềm chế binh lính Tân Quốc, không cho bọn họ có cơ hội tàn sát bừa bãi.
Bá tánh Đại Kiến đào tẩu, có vài người chạy được tới nhóm cư dân đang tụ tập tại quân doanh. Toàn bộ thường dân trong thành Toái Diệp đã tề tựu đông đủ, đang được Khải quân hộ vệ xung quanh.
Phụ trách bảo hộ bọn họ là Viên Bắc, Viên Bắc phân phó binh lính tách nhóm người Đại Kiến vừa chạy tới ra một chỗ riêng, không để bọn họ cùng vào quân doanh.
Giao tranh dần dần bình ổn, chỉ có năm ngàn Tân quân căn bản không có cơ hội địch lại Khải quân, thực mau đã bị dồn vào một chỗ, cuối cùng còn lại chưa đến ba ngàn người.
Viên Tây bởi vì liều mạng chống đỡ, trên người chịu không ít tiểu thương, lúc này binh lính Đại Khải chạy tới hỗ trợ, Viên Tây mới dám thở phào nhẹ nhõm một chút, còn chưa kịp phi thân rời khỏi, biến hóa lại bất ngờ phát sinh.
||||| Truyện đề cử:
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Nam tử ban nãy vừa bị tiểu tướng Tân Quốc dùng làm lá chắn đột nhiên nhảy bật lên, tay trái nắm lại, vung thẳng một quyền đánh tới Viên Tây. Nhìn kỹ một chút còn có thể nhận ra, mấy kẽ hở giữa ngón tay hắn đang kẹp lưỡi dao sắc bén.
Thân mình Viên Tây ở giữa không trung, đối phương ra chiêu rất nhanh, nhân lúc nàng không kịp phòng bị, một quyền này có thể hoàn toàn giết chết Viên Tây tại chỗ. Nam tử hét lớn một tiếng, rất nhiều bá tánh Đại Kiến tức khắc trở mình, đồng loạt rút chủy thủ từ trong lồng ngực, bắt đầu xuống tay với Khải quân bên cạnh.
Còn có một ít bá tánh vừa trốn chạy đến gần đại môn, đột nhiên xoay người rút chủy thủ, cố gắng ngăn cản Khải quân đang đóng cửa thành.
Toàn bộ chỉ diễn ra trong nháy mắt, Viên Tây sắp biến thành vong hồn dưới lưỡi dao, một người đột nhiên xuất hiện trên không trung, vươn tay lôi Viên Tây về phía sau, dùng thân thể chính mình nhận lấy nắm đấm của đối phương.
"Viên Nam!" Viên Tây kinh hãi. Vừa rồi các nàng thương nghị với nhau, cảm thấy chuyện này có điểm đáng ngờ, Sa Bình Bá dứt khoát không phí công làm chuyện vô dụng, nhưng cuối cùng vẫn không thể không mở cổng thành. Mọi người đành chia ra đề phòng ẩn tình, Viên Nam phụ trách ẩn nấp ở góc tối chờ thời cơ tiếp ứng, vừa vặn phát hiện đám người này chuyển động, mới có thể kịp thời cứu được Viên Tây.
Nhưng bản thân Viên Nam cũng không kịp rút kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người tiếp nhận. Nàng cảm thấy lưỡi dao sắc bén cắt ngang qua bàn tay chính mình, nhưng nam tử kia cũng bị nàng dùng nội lực đả thương, phun một búng máu tươi bay về phía sau, sinh tử không rõ.
"Viên Nam, ngươi không sao chứ?" Viên Tây vội la lên, tiến tới gần xem xét. Viên Nam cười nói, "Không sao, chỉ là tiểu thương, trên lưỡi dao không có độc." Viên Tây lúc này mới yên tâm hơn một chút, đối lưng với Viên Nam cùng phá vây.
Ngay từ đầu các nàng đã dặn binh lính Khải quân cẩn thận có Tân quân cải trang thành bá tánh trà trộn, nhưng hiện giờ vẫn có người bất ngờ bị giết chết, cũng còn may nhân số không nhiều lắm.
Mấu chốt hơn, lúc này mối nguy đáng quan ngại nhất lại không phải đám tướng sĩ Tân Quốc vừa cải trang thành bá tánh lọt vào thành, mà là đại quân Tân Quốc hiện đã dàn trận chỉnh tề ngay ở ngoài đại môn, dẫn đầu chính là La Thanh lúc trước biến mất tại Khẩu Bình Thành.
Sa Bình Bá biết Viên Tinh Dã đã sớm đoán được La Thanh không quay trở về Khẩu Bình, cũng không có ý định giấu diếm việc La Thanh đã được điều tới đây. Hơn nữa La Thanh không đơn độc một mình, còn mang theo mười vạn tướng sĩ từ Khẩu Bình Thành.
Hiện giờ, cộng thêm viện binh La Thanh mang tới, quân số hai bên đã không khác biệt lắm, hơn nữa Đại Khải lúc này không có đại tướng trấn thủ, thành phá tựa hồ chỉ còn là vấn đề thời gian.
La Thanh vẫn nắm cây chùy đồng quen thuộc, lớn tiếng quát, "Theo ta xông lên, tuyệt sát Toái Diệp!"
Tướng sĩ phía sau đồng thanh, "Sát, sát, sát!" Trước khi xuất chinh Sa Bình Bá đã hạ quân lệnh, toàn bộ nội thành Toái Diệp, trừ bỏ quân doanh và phủ Thái thú, tất cả nơi khác đều có thể tùy ý cướp bóc, đồ vật đoạt được sẽ thuộc quyền sở hữu của chính mình.
Lâu Lan và Thổ Phiên tuy rằng cũng coi như giàu có, nhưng bởi quanh năm chiến tranh, hơn nữa vừa phải dùng lượng vàng bạc lớn đổi lấy lương thực, hiện giờ sinh hoạt của tướng sĩ và bá tánh nội quốc chật vật khổ sở, rất nhiều người thường xuyên ăn không đủ no.
Một đạo mệnh lệnh này vừa hạ xuống, không thể nghi ngờ kích thích sĩ khí Tân Quốc thật mạnh. Nhiều người bắt đầu hầm hè xoa tay, tính toán vào tới trong thành Toái Diệp sẽ tàn sát bừa bãi một phen.
Cửa thành đang ở trạng thái nửa đóng nửa mở, La Thanh rống lớn, "Vào thành!" Dứt lời lập tức giục ngựa xông tới, tướng sĩ Tân Quốc phía sau nhanh chóng bám theo.
Viên Tây và Viên Nam phá vây, chạy tới hội hợp với Viên Đông, Viên Đông cắn răng nói, "Lui, tiến hành thành chiến." Nàng rút một mũi tên lệnh ném thẳng lên cao, tên lệnh nổ tung giữa không trung.
Sau đó Viên Đông xoay người lên ngựa thân binh vừa dắt tới, cầm trường thương quát, "Quân tiên phong phân nhất, theo ta xông lên, ngăn cản bọn họ." Bốn người các nàng đều là chưởng quản quân tiên phong của Viên Tinh Dã, toàn đội chia làm bốn phân, Viên Đông dẫn dắt phân nhất. Đám kỵ binh đang chờ lệnh phía sau nhanh chóng đuổi kịp Viên Đông.
Sau khi La Thanh vào trong thành, đôi chùy đồng đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi, ai cũng không cách nào cản được hắn. Một đường chạy thẳng tới giữa thành, tàn sát bừa bãi khắp nơi, tướng sĩ Khải quân túm lại cố gắng kiềm chân hắn. La Thanh vung chùy đồng lên cao, mạnh tay giáng thẳng xuống, nguyên bản vẫn cho rằng có thể dễ dàng giết chết đám binh lính Đại Khải xung quanh, nào ngờ chùy đồng phát ra một tiếng "Đinh" chói tai, bị chấn động bật ngược trở về.
La Thanh ngạc nhiên nhìn kỹ, nguyên lai là một nữ tử mặc khôi giáp lam sắc. Thần thái nữ tử nghiêm túc nhìn hắn, mày kiếm nhíu lại phi thường anh khí, thân mình cân đối tinh tế, trên tay cầm trường thương.
Nhìn thấy một nữ nhân cũng có thể chặn được chùy đồng của mình, La Thanh thoáng có chút kinh ngạc, sau đó nói, "Không ngờ Đại Khải trừ bỏ Viên Tinh Dã còn có nữ nhân khác lợi hại như vậy."
"Loại tiểu nhân mưu nghịch phản quốc như ngươi, lại dám gọi thẳng tục danh của Nguyên soái." Viên Đông biết rõ hắn là ai, lạnh giọng nói, "Hôm nay ta muốn lĩnh giáo thử một chút, phản đồ nhà ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu."
La Thanh nghe vậy cũng không nổi giận, cười to nói, "Được, Đại Khải quả nhiên không còn người hữu dụng, thế nhưng lại phái một nữ tướng tới ngăn cản bản tướng quân."
Dứt lời hai người liền xuất thủ giao chiến, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại. La Thanh càng đánh càng kinh hãi, không ngờ công phu của nữ tử trước mặt này lại không yếu như hắn nghĩ, trong lòng có chút buồn bực, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần.
La Thanh vốn dĩ nhìn thấy đối phương là nữ tử, khinh thường chỉ dùng năm phần lực đạo, nào biết người này một bước cũng không chịu nhường, năm phần sức lực của hắn lại ngang bằng với công phu của nàng. Nhìn thấy tướng sĩ phía sau đang bị Khải quân vây lại, còn có đại quân Tân Quốc ở ngoài thành còn chưa kịp tiến vào, La Thanh không khỏi cảm thấy vài phần nôn nóng.
Viên Đông dần rơi vào thế hạ phong, Viên Tây thấy vậy giục ngựa lại gần, "Ta đến giúp ngươi!"
Viên Nam sau khi cầm máu cũng mau chóng gia nhập, ba người vây trợ lẫn nhau, dần dần áp đảo La Thanh. La Thanh cũng không mất hứng, múa may chùy đồng càng thêm có lực, cùng ba người đánh ở một chỗ. Hắn trước giờ vốn là người ham chiến, ngày thường đều không ai có thể đánh ngang tay được với hắn, còn công phu của Sa Bình Bá lại ở một trình độ khác, bản thân hắn không phải đối thủ.
Kẻ khác so ra đều không thể bằng hắn, mỗi khi tỷ thỉ sẽ nhanh chóng chịu thua. Hiếm hoi mới có cơ hội dốc toàn lực một lần, hắn chỉ cảm thấy một trận vui sướng tràn trề, phi thường thống khoái.
Viên Bắc đã dồn được toàn bộ bá tánh tới trong quân doanh, sau đó dẫn đầu phân quân tiên phong dưới trướng chính mình chạy đến bên trên tường thành, kéo cung nhằm thẳng đám binh lính Tân Quốc nhốn nháo bên dưới, cao giọng hạ lệnh, "Bắn tên!"
Mưa tên ồ ạt bay xuống, Tân quân gần cổng thành lập tức thương vong trầm trọng, tiếng người kêu la vang lên thảm thiết.
La Thanh nghe thấy binh lính gào khóc tức khắc định thần, trong lòng không khỏi khẩn trương lên, do quá nôn nóng dẫn tới công pháp rối loạn, ba người Viên Đông nhân cơ hội liên tục bức hắn lùi về phía sau.
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền tới trong tai mọi người, "Phế vật."
Chỉ thấy một thân ảnh bay ngang qua, mấy người Viên Đông nhận thấy kiếm quang lóe sáng trước mặt, theo bản năng vận toàn lực ngăn cản, sau đó cảm giác cả thân thể tựa hồ như bị búa lớn đập mạnh, tức khắc bay thẳng sang một bên, rơi xuống trên mặt đất, miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Sa Bình Bá cưỡi trên lưng ngựa, nhàn nhạt nói, "Phế vật, có ba nữ nhân cũng không đánh lại." La Thanh run rẩy, toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh, thấp giọng nói, "Đại ca."
"Còn không mau bình định Toái Diệp, vẫn cứ phải để ta tự ra tay." Sa Bình Bá lạnh giọng nói. La Thanh thở dài, "Vâng." Hắn nhìn ba người Viên Đông đang hôn mê, vừa muốn hạ lệnh giết chết các nàng, đột nhiên cảm thấy sát khí dày đặc từ bên trái truyền đến, giật mình nghiêng đầu né tránh. Nguyên lai là một cây chủy thủ, thân ảnh Viên Bắc xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Muốn vào thành, phải bước qua xác ta trước."
Sa Bình Bá lẳng lặng nhìn Viên Bắc, không hề lên tiếng, La Thanh vung chùy đồng tiến tới. Viên Bắc có chút nóng vội, cơ hồ liều mạng đánh nhau với La Thanh, La Thanh chẳng những không đánh lui được Viên Bắc, còn bị nàng đả thương vài lần.
Sa Bình Bá bất đắc dĩ thở dài, vừa muốn ra tay hỗ trợ, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhanh chóng phi thân bay về phía sau. Chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một cây trường thương cắm thật mạnh xuống mặt đất, còn có thể thấy đuôi thương vẫn đang rung lên không ngừng.