Viên Tinh Dã trở lại quân doanh, Hạ Tử Mặc nhanh chóng bước tới đón, có chút lo lắng ngó trái ngó phải vài lần, Viên Tinh Dã cười cười, "Không có bị thương, yên tâm." Hạ Tử Mặc thực bất đắc dĩ, "Đới Phi kia hẳn là điên rồi, nàng hà tất phải cùng hắn động thủ, nếu như chẳng may bị thương thì phải làm sao!"

Viên Tinh Dã lắc đầu nói, "Hắn thực mau sẽ bị đồng bọn xa lánh, một trận đánh này là cần thiết, hẳn là ngày mai sẽ có kết quả. Ta vốn dĩ không muốn phải tới chỗ này, chỉ cần tam quốc bên kia bị diệt, Đới Phi nhất định sẽ đầu hàng."

"Hoàng Thượng tựa hồ thực nóng vội chiến sự đối đầu tam quốc." Hạ Tử Mặc nhíu mày, "Lần này chúng ta mạo muội tới đây, chỉ sợ sẽ bị Hạ Đế giáng tội. Ta đã viết thư thỉnh huynh trưởng cùng phụ thân góp lời, mong là không có sự tình gì."

Viên Tinh Dã cười cười, "Vất vả nàng rồi." Nếu như không có Hạ Tử Mặc, lần này nàng xuất chinh nhất định sẽ không thuận lợi được như vậy. Viên Tinh Dã vươn tay kéo Hạ Tử Mặc lại gần, ấn xuống môi nàng một nụ hôn, cười nói, "Một đời này có khanh, nãi ngô chi phúc*."

(* nãi ngô chi phúc: nãi = là, ngô = ta. Nãi ngô chi phúc ý là phúc phận của ta.)

"Nàng nếu như sợ ta vất vả, lần sau trước khi xuất binh phải đem khôi giáp mặc vào cẩn thận. Cả ngày hôm nay ta đều lo trước lo sau." Hạ Tử Mặc vươn tay ấn cái trán Viên Tinh Dã.

"Tuân lệnh, Giám quân đại nhân.".

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Hai người còn đang cười đùa, bỗng nghe được thanh âm Tĩnh Ngôn đang canh gác bên ngoài, "Có chuyện gì sao?" Đáp lời chính là Nghênh Mai, "Ta tới đưa đồ ăn khuya cho hai vị đại nhân." Tĩnh Ngôn lạnh lùng nói, "Đưa cho ta là được rồi." Một hồi sau mới nghe được tiếng Nghênh Mai nhẹ giọng, "Vậy được."

Bước chân Nghênh Mai xa dần, Tĩnh Ngôn gõ cửa nói, "Nguyên soái, đại nhân, Nghênh Mai mang đồ ăn khuya tới." Hạ Tử Mặc gật đầu, "Cũng vất vả nàng, đưa vào trong đây đi."

Tĩnh Ngôn đẩy cửa bước vào, Hạ Tử Mặc bước tới nhận lấy khay, xem xét một hồi mới gật gù, "Là canh gà, dường như đã hầm mấy canh giờ, có muốn uống thử một chút hay không?" Trước giờ thi thoảng nàng cũng giúp Viên Tinh Dã chuẩn bị đồ ăn khuya, nhưng hết thảy đều không phải canh gà, mà chỉ là mấy khối bánh bao thanh đạm nho nhỏ, hiện giờ nghĩ đến lại cảm thấy quá mức đơn sơ rồi.

Viên Tinh Dã cười nói, "Nàng dụng tâm chuẩn bị cho ta, ăn món gì cũng thấy ngon." Tâm ý của Hạ Tử Mặc nàng biết rõ, trước giờ đều không muốn lãng phí. Khuôn mặt Hạ Tử Mặc ửng hồng, lúc này Chu Tử Ly lại bưng thêm một cái khay khác đến, bên trên là vài món điểm tâm cùng một ít cháo.

"Ta quả thực có chút đói bụng." Viên Tinh Dã cười cười, "Nhưng buổi tối ăn nhiều quá không tốt, nàng với Tử Ly uống canh gà đi. Cả ngày mọi người đều đã mệt mỏi, đêm nay không cần canh gác."

"Vâng." Chu Tử Ly đặt khay xuống trên bàn, sau đó cùng Tĩnh Ngôn đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Tĩnh Ngôn lập tức bật cười, "Nguyên soái thưởng ngươi kìa, mau uống đi." Chu Tử LY trừng mắt liếc nàng một cái, hậm hực nói, "Biết thế lúc nãy không ăn hai cái bánh bao kia." Nàng nhanh nhẹn rót một chén, vừa đi vừa uống.

"Hương vị thật không sai."

"Hương vị dù có tốt đến đâu đi chăng nữa, Nguyên soái cũng chỉ xem là ai đưa tới." Tĩnh Ngôn lắc đầu, "Đại nhân để chúng ta điều tra thân nhân của Nghênh Mai, hiện đã có kết quả chưa?"

"Lúc này binh hoang mã loạn, người phái đi còn chưa truyền tin gì về, hẳn là đang đợi thời cơ." Chu Tử Ly đáp, "Nghênh Mai này dường như hy vọng có thể lưu lại, chỉ là không biết đại nhân sẽ an bài thế nào."

"Nữ tử trong quân đều có võ nghệ phòng thân, đến cả nha hoàn Ngọc Nhi bên người đại nhân cũng không mang theo, thời điểm hành quân đánh giặc vẫn rất nguy hiểm, đại nhân cũng là muốn tốt cho nàng thôi."

Hai người nói nói cười cười rời đi.

Qua một lúc lâu, một hắc ảnh xuất hiện trong phủ, sau đó dừng lại trước cửa phòng Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc, thấp giọng nói, "Thuộc hạ bái kiến Nguyên soái, Giám quân đại nhân."

Thanh âm Viên Tinh Dã nhàn nhạt truyền ra, "Vào đi."

Hắc ảnh nhẹ chân bước vào phòng, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đã đổi trà cụ, hiện đang nhàn nhã uống trà. Hắc ảnh không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi người hạ bái, "Nguyên soái vạn an, Giám quân vạn an."

"Không cần đa lễ, lần này còn nhờ ngươi vài phần." Viên Tinh Dã nói, "Ngươi có thể bỏ tà quy chính, bổn soái phi thường vui mừng. Bổn soái không phải loại người qua cầu rút ván, chỉ là thân phận ngươi lúc này quả thực không thích hợp ở lại trong quân, ta đã phái người an bài thân phận khác cho ngươi."

"Đa tạ Nguyên soái, sự tình người phân phó thuộc hạ đã hoàn thành, tất cả tướng lãnh đã rời đi trong đêm, hiện giờ dưới trướng Đới Phi đã không còn ai dùng được." Hắc ảnh ngẩng đầu lên, nguyên lai lại chính là phó tướng của Đới Phi.

Ngày đó khi hắn thấy Viên Tinh Dã cầm Cổ thảo tới trị thương cho Đới Phi, trong lòng đã âm thầm mơ hồ đoán được nàng là ai. Tuy rằng trước kia chưa từng gặp qua Viên Tinh Dã, nhưng dựa theo lời Đới Phi miêu tả cũng có thể nhận ra một chút manh mối.

Sau đó hắn phân vân suy nghĩ một hồi, liền tự giác tới quy phục Viên Tinh Dã. Mà Viên Tinh Dã chỉ giao cho hắn một nhiệm vụ duy nhất, chính là cố ý châm ngòi mọi người dưới trướng Đới Phi rời đi vào thời điểm mấu chốt.

Đối với Đới Phi, tử vong hay là thất bại đều không đáng sợ, đáng sợ chính là loại hoàn cảnh tứ cố vô thân* lúc này. Viên Tinh Dã không phải người tàn nhẫn, nhưng hiện tại chỉ đành phải làm như vậy mới có thể phát huy tác dụng uy hiếp.

(* tứ cố vô thân: bốn phía không có người thân, bên cạnh không có kẻ thân thích.)

"Đới Phi không nghi ngờ gì sao?" Viên Tinh Dã vẫn có chút nghi hoặc. Phó tướng lắc đầu, "Sau khi tướng quân tỉnh lại chỉ mải mê bận rộn quân vụ, không cẩn thận dò hỏi. Thời điểm thuộc hạ biểu hiện kinh ngạc trên chiến trường cũng không khiến tướng quân chú ý đến, cho nên tới tận bây giờ tướng quân vẫn không biết người cứu hắn ngày đó chính là Nguyên soái."

"Được rồi, ngươi rời khỏi đây đi, cửa hậu sẽ có người dẫn ngươi tới chỗ an toàn. Ngươi không lo lắng ta lừa gạt ngươi sao?"

"Thuộc hạ tin tưởng Nguyên soái." Phó tướng hành lễ, còn đang muốn nói thêm điều gì, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Sau khi hắn đi rồi, Viên Tinh Dã cười cười, "Hắn cũng coi như thức thời." Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Nếu không phải là nàng mà là một người khác, hắn nhất định sẽ không làm như vậy, rốt cuộc không phải ai trên đời cũng sẽ luôn tuân thủ ước hẹn. Nhưng Nguyên soái đây nhất ngôn vi định*, điều này mọi người trong thiên hạ đều biết."

(* nhất ngôn vi định: một lời hứa chắc.)

Viên Tinh Dã bật cười thành tiếng, "Ta đây còn muốn dò hỏi một hồi, vạn nhất bị nàng làm lộ ra như vậy thì phải làm sao?" Hạ Tử Mặc làm mặt quỷ với nàng, bắt đầu thu thập trà cụ trên bàn. Viên Tinh Dã vốn định đứng lên giúp đỡ, lại bị Hạ Tử Mặc đánh tay một cái, đành phải ngồi yên một chỗ giương mắt nhìn.

Hôm sau, Đới Phi bước vào phòng nghị sự, toàn bộ đại sảnh trống vắng không một bóng người, Đới Phi giận dữ gào lên, "Người tới a! Đâu hết cả rồi?"

Rống lớn vài tiếng mới thấy một tên tiểu binh chạy đến, "Tướng quân, mấy vị tướng lãnh đều không tới."

"Không tới --- Vậy những người khác thì sao? Thủ vệ đâu?" Đới Phi túm cổ áo tiểu binh quát lớn. Tiểu binh nơm nớp lo sợ, run rẩy nói, "Những người khác --- tối hôm qua --- tối hôm qua đều đi rồi."

Hắn vốn dĩ cũng muốn chạy trốn, nhưng tối hôm qua không cẩn thận ngủ quên, chờ đến khi tỉnh lại đã phát hiện xung quanh không còn một ai. Hắn nguyên bản chỉ muốn tới đây nhìn thử một chút rồi rời khỏi, nhưng nghe được tiếng Đới Phi giận dữ hô lớn mới không nhịn được bước vào.

"Đi rồi --- đi đâu? Đầu hàng ư? Ta còn không có thua --- một đám súc sinh vong ân bội nghĩa!" Đới Phi ném tiểu binh sang một bên, sau đó lạnh giọng nói, "Bắt đầu từ lúc này ngươi chính là thủ hạ đệ nhất của ta, lập tức cùng ta xuất chinh."

Tiểu binh vốn định lên tiếng cự tuyệt, nhưng nhìn thấy gương mặt dữ tợn vặn vẹo của Đới Phi, chỉ dám nuốt nước miếng nói, "Vâng, vậy tiểu nhân đi gọi người." Dứt lời liền chạy như bay khỏi đại sảnh.

Đới Phi thực mau kinh ngạc phát hiện, thủ hạ dưới trướng mình thế nhưng lại không điều động bất kỳ binh lính nào, mấy tên tướng lãnh thân tín chỉ lặng rời đi không còn bóng dáng. Tuy rằng vẫn còn mấy gã tướng lãnh từ kinh thành ở lại, binh lính tướng sĩ cũng đều hoàn hảo, nhưng hết thảy lại không chịu nghe quân lệnh, căn bản không hề dao động trước lời nói của hắn.

Còn đội quân trung thành với hắn trải qua giao tranh hôm qua đã thương vong trầm trọng, còn có một phần khác đã lén lút rời khỏi Kiến Thước trong đêm.

Hôm qua hắn rõ ràng còn nắm trọng binh trong tay, tuy rằng tạo phản nhưng vẫn có khả năng trở thành bá chủ một phương, hôm nay thủ hạ đã không còn một tên tướng lãnh nào dùng được. Mặc cho hắn rống giận như thế nào, gào thét như thế nào, cũng chỉ có mấy trăm người ít ỏi yên tĩnh đứng ở giáo trường. Bởi vì hiện giờ dưới trướng không còn nhân thủ, hắn quả thực không có biện pháp nào đối với đám người không chịu tuân theo quân lệnh tại đây.

"Viên Tinh Dã, đây là kết cục mà ngươi mong muốn sao? Ngươi đúng là tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn!"

Tuy rằng giao tranh hôm qua khiến thủ hạ dưới trướng hắn chịu thương vong rất nhiều, nhưng vẫn còn có hơn phân nửa giữ vững sức chiến đấu, hoàn toàn có thể tiếp tục chống cự thêm mấy ngày. Nhưng mấu chốt nhất lại là, mấy tướng lãnh binh lính của hắn nguyên bản chính là Khải người, khi trước đều là bất đắc dĩ bị Đới Phi ép buộc cùng hắn tạo phản, lúc này đương nhiên sẽ không chịu xuất lực.

Hơn nữa, ngoại giới còn liên tục đồn đại Viên Tinh Dã và Nam Cung Lưu lợi hại như thế nào, làm cho mọi người căn bản mất hết tâm tư phản kháng. Hết thảy binh lính tướng sĩ lúc này chỉ nghĩ làm thế nào để toàn mệnh, nơi nào còn có người liều chết chống cự.

Đây cũng chính là điều Viên Tinh Dã mong muốn, đều là con dân Đại Khải, nàng quả thực không muốn phải xảy ra quá nhiều thương vong, nếu như có thể tránh được giao tranh tự nhiên là tốt nhất.

Ngoài thành đã bắt đầu có người tới khiêu chiến, Đới Phi đang ở trong giáo trướng cũng có thể nghe được tiếng trống trận dồn dập truyền đến. Lúc này tâm tư hắn chỉ cảm thấy không cam lòng cùng tuyệt vọng, hết thảy áp bức hắn thật chặt, cơ hồ hít thở không thông.

Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng, sau đó quát, "Xuất chiến nghênh địch!" Dứt lời liền tiên phong hướng tới cổng thành, cũng mặc kệ phía sau có bao nhiêu binh lính đi theo.

Chờ tới khi hắn tới được đại môn, lại phát hiện ngay cả tướng sĩ gác cổng cũng đều đã rời đi. Hắn xuống ngựa, đích thân đẩy then chặn cửa ra, dùng sức mở rộng cổng thành.

Ngoài đại môn là đội ngũ U Châu quân xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, hôm nay Tàng Thất cũng đi theo phía sau Viên Tinh Dã. Hắn một thân bạch y nho nhã, nhìn qua quả thực không giống bị thương, nhưng trên mặt vẫn có thể nhận thấy có chút tái nhợt. Đới Phi lên ngựa, đi ra khỏi cổng thành.

Binh lính đi theo sau Đới Phi dọc đường tan dần, đến lúc này chỉ còn một mình Đới Phi đối đầu với U Châu quân.

Trong mắt Tàng Thất hiện lên một tia không đành lòng. Đới Phi trước kia khí phách hăng hái, là một người rất có tài hoa, đến cả Viên Tinh Dã cũng thực thưởng thức hắn. Đới gia ở kinh thành cũng là danh môn vọng tộc, nhưng hắn một bước sai từng bước sai, cuối cùng mới dẫn tới kết cục như ngày hôm nay.

"Viên Tinh Dã, đừng tưởng rằng ta sẽ nhận thua như thế này!" Đới Phi rống giận, "Người chiến thắng cuối cùng nhất định là ta, ta dứt khoát sẽ trở thành bá chủ chính mình, tuyệt đốt không thể tiếp tục chìm nổi dưới chân một nữ nhân. Đến đi!"

Viên Tinh Dã nhàn nhạt thở dài, tuy rằng thế cục của Đới Phi lúc này là do nàng một tay tạo thành, nhưng hiện giờ vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.

Thu hồi cảm xúc bản thân, Viên Tinh Dã xoay người hạ lệnh, "Vào thành." Tàng Thất gật đầu, đánh một cái thủ thế, tướng lãnh phía sau cũng thu hồi đao kiếm, giục ngựa đi ngang qua Đới Phi vào tới trong thành.

Đới Phi không để ý tới bọn họ, chỉ một mực rống giận với Viên Tinh Dã, "Tới a! Chúng ta tử chiến một trận."

Viên Tinh Dã nói với mấy người tướng lãnh phía sau, "Đem hắn đánh ngất."

Vài tên tướng lãnh tiến tới, dễ dàng bắt được Đới Phi. Đới Phi tựa hồ đã phát điên, vẫn luôn liên tục gào lớn, một người liền vung tay đập xuống cổ hắn, thân hình Đới Phi tức khắc mềm nhũn, sau đó được mọi người mang tới trước mặt Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã thở dài, "Trước đem hắn nhốt lại, chờ hắn tỉnh rồi nói tiếp."

Lúc này, triều đình vừa nhận được tin báo, Viên Tinh Dã tự mình chủ trương rời khỏi Đại Kiến --- thực mau khiến đám đại thần trên triều khắc khẩu náo loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play