"Mạt tướng cung nghênh Nguyên soái." Tàng Thất đứng dậy hành lễ, Viên Tinh Dã bước tới nâng hắn lên, "Vất vả ngươi rồi." Tuy rằng lần này nàng đã viết thư gửi Nam Cung Lưu để hắn lại đây từ sớm, bất quá Tàng Thất vẫn chịu thương không nhẹ.
"Không sao, Nam Cung tiên sinh nói chỉ mấy ngày nữa là có thể hoạt động tự nhiên." Tàng Thất cười cười. Viên Tinh Dã bất đắc dĩ lắc đầu, "Chuyện này chỉ có ngươi thực hiện được, đổi lại là bất kỳ người nào khác cũng sẽ không thể khiến Đới Phi đáp ứng luận võ, là bổn soái có lỗi với ngươi."
Tàng Thất nói, "Nguyên soái quá lời, nếu như chỉ cần có vậy liền lấy được tính mạng Đới Phi, mạt tướng thực cam tâm tình nguyện."
Viên Tinh Dã thở dài, mật thám từ kinh thành truyền tin tới, Hạ Đế toàn tâm toàn ý nhất quyết phải tấn công Đại Kiến, tựa hồ ngầm nhắm mắt làm ngơ Đới Phi cố tình khởi binh tạo phản ở chỗ này, hơn nữa còn có ý muốn ước hẹn với Đới Phi trong vòng năm mươi năm sau sẽ không tấn công. Chuyện này khiến cho rất nhiều đại thần trên triều phản đối mãnh liệt, lúc sau mới có thể áp chế chủ ý này xuống.
Nhưng nếu như tình hình chiến sự phía tam quốc vẫn không có tiến triển, Hoàng Thượng nhất định sẽ hạ chỉ cho phép Đới Phi xưng vương, cho nên nàng không thể không đi một nước cờ hiểm như lúc này.
"Nguyên soái, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
"Đem soái kỳ của ta treo lên đi." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói.
Viên Tinh Dã rời khỏi tiền tuyến đối đầu tam quốc, xuất hiện tại quan khẩu Kiến Thước Thành.
Một tin này tức khắc khiến thiên hạ chấn động, đến cả Đới Phi vừa tỉnh lại cũng kinh giận đan xen, lập tức bất chấp bản thân chưa hoàn toàn bình phục chạy tới trên tường thành, thình lình nhìn thấy soái kỳ chữ "Viên" theo gió phấp phới phía xa.
Viên Tinh Dã lẳng lặng nhìn tường thành đối diện, nàng không phải chưa từng nghĩ tới động chân động tay trong thảo dược để lấy mạng Đới Phi, nhưng nếu làm như vậy nàng cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Mấu chốt hơn nữa chính là, nàng muốn quang minh chính đại để mọi người đều nhìn thấy, kết cục của kẻ phản đồ như thế nào. Không phải là mơ mơ màng màng thiếu phòng ngừa bị người khác âm thầm ám hại, mà là tận mắt nhìn thấy những thứ bản thân sở cầu hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước, tuyệt đối không có cách nào nắm được tới tay.
"Ngày mai công thành, truyền tin tới bên trong Kiến Thước, phàm là ai bỏ tà quy chính, hết thảy chuyện cũ đều bỏ qua, nếu như có công liền thưởng." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói.
Ngày hôm sau, trên trời xuất hiện vô số cánh diều bay vào bên trong nội thành Kiến Thước, mặt trên viết Viên Tinh Dã sắp mang binh tấn công tới đây, bá tánh thức thời nên tìm chỗ tránh né không phải chịu ngộ thương. Nếu như người nào có thể hỗ trợ mở cổng thành từ bên trong, sẽ có trọng thưởng.
Đới Phi nhìn quân báo trước mặt, tức giận vò nát tờ giấy.
Hắn biết nếu như Viên Tinh Dã thân chinh xuất binh, hắn không thể nghi ngờ sẽ phải chết, không có bất kỳ khả năng thắng lợi nào. Nhưng Viên Tinh Dã thân chịu hoàng mệnh, hẳn là không thể xuất hiện ở chỗ này mới đúng.
Hắn dám tạo phản, là bởi vì hắn biết một bí mật kinh thiên động địa, liên quan đến Hạ Đế cùng với hoàng thất. Hắn biết Hạ Đế nhất định sẽ để Viên Tinh Dã toàn lực tấn công Đại Kiến, khi đó hắn sẽ có thời gian nghỉ ngơi lấy sức. Lúc trước Tàng Thất nói Hạ Đế muốn giảng hòa với Đại Kiến, hắn tuy rằng ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng cũng có phần rối loạn.
Chẳng lẽ, bí mật mà hắn biết là giả? Hạ Đế vì sao lại để Viên Tinh Dã tới tấn công hắn?
Nhưng Đới Phi lại không thể tưởng tượng được, Viên Tinh Dã lần này hoàn toàn là thiên cao hoàng đế viễn*, quân lệnh có thể không nhận, nhân lúc Hạ Đế còn chưa hạ chỉ liền hành động trước, tránh phải phạm tội kháng chỉ.
(* thiên cao hoàng đế viễn: Trời cao hoàng đế xa, ý nói người có quyền lực có ảnh hưởng không ở gần, cho nên có thể không cần phải lo lắng sợ hãi.)
"Tướng quân, đối phương tới ngoài thành khiên chiến." Phó tướng đi vào nói, Đới Phi cả giận hỏi, "Tiên phong là ai?"
"Mấy người đại tướng thủ hạ của Viên Tinh Dã đều không xuất hiện, người dẫn đầu khiên chiến là một tên tiểu tướng vô danh." Phó tướng cúi đầu nói, "Tướng quân, chuyện đã tới nước này, hay là chúng ta ---"
"Nói bậy!" Đới Phi giận dữ, "Trong tay Viên Tinh Dã lúc này chỉ có mấy vạn binh lính, chúng ta đây cũng chưa chắc không có cơ hội giành thắng lợi. Chỉ cần trụ được một trận này, Hạ Đế nhất định sẽ ngầm đồng ý điều kiện của ta. Đến khi đó hợp nhất hai quận Tương Nam cùng Tương Bắc, ta sẽ có thể xưng vương, mở đường tương lai thống trị Trung Nguyên."
Phó tướng trầm mặc không nói, bọn hắn ở nơi phương Nam xa xôi này, hoàn toàn không có phần thắng, huống hồ còn ước ao tới cẩm tú Trung Nguyên. Nhưng hiện giờ hắn với Đới Phi đã là người cùng một thuyền, tự nhiên là không dám phản đối.
"Xuất binh, đích thân ta tự mình mang binh nghênh địch." Đới Phi nói.
"Nhưng thương thế của tướng quân ---" Phó tướng do dự, "Đừng nên gắng sức quá. Thuộc hạ lập tức đi phân phó tướng sĩ tập hợp."
Đới Phi nhìn theo phó tướng rời đi, sắc mặt thâm trầm bất định. Một lát sau, tướng sĩ trong thành Kiến Thước đã tập trung đông đủ, toàn bộ giáo trường tản ra một loại khí thế mê mang mơ hồ.
"Xuất chiến lần này có liên quan tới tồn vong của tất cả chúng ta, bất kỳ là kẻ nào chùn bước liền giết chết không tha." Phó tướng cao giọng nói, sau đó quay đầu ra hiệu cho thân binh đằng sau, "Dẫn tới."
Vừa dứt lời, hai tên tướng sĩ tức khắc bị đẩy đến phía trước, phó tướng tiếp tục, "Hai người này vừa lâm trận liền bỏ chạy, dựa theo quân kỷ chịu phạt. Người tới, lôi ra ngoài chém!"
Hai người kia bị nhét vải trong miệng, chỉ có thể liều mạng phát ra vài thanh âm "Ô ô", giãy giụa không chịu đi. Phó tướng giận dữ, rút đoản đao bên hông chính mình, tiến lên chém xuống.
Chỉ thấy hai cái thủ cấp người lăn trên mặt đất, máu tươi vung vãi khắp nơi.
"Có nhìn rõ không, đây chính là kết cục cho kẻ lâm trận bỏ chạy." Phó tướng thu hồi đao, "Một khi đã lên chiến trường, nếu như bất tuân quân lệnh, đừng trách bổn tướng quân xuống tay tàn nhẫn."
Một hàng cung thủ phía sau hắn bước tới trước một bước, kéo căng dây cung trên tay, nhằm thẳng vào đám tướng sĩ bên dưới. Toàn bộ giáo trường một mảnh tĩnh lặng, không hề có bất kỳ thanh âm gì.
Hai quân dàn trận đối đầu nhau, Tàng Thất không xuất hiện, nhưng lại thấy Viên Tinh Dã một thân áo tím đứng ở phía trước trận địa, bên cạnh nàng là một nam tử vận trường bào màu xám, khí chất ôn hòa lãnh đạm, lập tức khiến người khác sinh ra vài phần hảo cảm. Viên Tinh Dã đối với nam tử kia chính là phi thường cung kính, khi nói chuyện còn hơi hơi cúi đầu.
Đới Phi biết nam tử này nhất định chính là ẩn sĩ Nam Cung Lưu, đại danh vang chấn toàn thiên hạ. Tuy rằng một trận chiến với Khuyển Nhung lần trước mới khiến thanh danh hắn lên cao tới như thế, nhưng trước đó tên tuổi hắn cũng đã sớm lan truyền trong giới nhân gian tử sĩ. Nhưng không một ai hay hắn lại là sư phó của Viên Tinh Dã.
Một người như vậy, chỉ đứng lặng yên tại chỗ này, lại khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an dị thường.
Nam Cung Lưu thản nhiên giục ngựa quay đầu, đi xuyên qua trận địa, trở lại bên trong quan khẩu, tựa hồ cũng không quan tâm ai thắng ai thua.
Chờ đến khi Nam Cung Lưu hoàn toàn về tới quan khẩu, Viên Tinh Dã mới lên tiếng, "Nhiều ngày không gặp, tướng quân vẫn bình yên vô sự."
Đới Phi chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lời. Nhưng phó tướng phía sau hắn trái lại kinh ngạc dị thường. Nữ tử đối diện này chính là Viên Tinh Dã? Còn không phải là vị tiểu thư mấy ngày trước vừa cứu sống Đới Phi hay sao?
Tâm tư theo đó hỗn loạn. Chẳng trách người này có khí độ như vậy, sao lại chỉ có thể là một thiếu chủ nho nhỏ của chi nhánh Mặc gia, nguyên lai hóa ra chính là Viên Tinh Dã. Nhưng Mặc gia không phải là thế lực của Hạ Tử Mặc hay sao? Như thế nào lại nghe theo Viên Tinh Dã phân phó?
Đới Phi không rảnh quan tâm tới biểu tình trên mặt phó tướng. Sau khi hắn tỉnh lại cũng chỉ lo lắng quân tình khẩn cấp, không có tỉ mỉ dò hỏi người cứu sống mình rốt cuộc là ai.
"Thế nhưng lại khiến ngươi tự mình tới Kiến Thước, mạt tướng vinh hạnh vạn phần."
Tiểu tướng phía sau Viên Tinh Dã cả giận mắng, "Nghịch tặc lớn mật, vô lễ với Nguyên soái như vậy." Đới Phi thoải mái cười lớn, "Trước kia nàng là soái, ta làm tướng, đương nhiên phải cung kính tuân phục. Nhưng hiện giờ ta đã tự lập, không còn dưới trướng Đại Khải, cần gì phải thuận theo lễ nghĩa." Bởi vì động tác cười chạm tới thương thế chưa lành, Đới Phi nhịn không được đau đớn kêu ra một tiếng.
Viên Tinh Dã cười nói, "Đây là tự nhiên, Đới Phi tướng quân lòng mang chí lớn, chỉ tiếc bản thân lại vô năng."
"Ý ngươi là gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết tình huống lúc này tại hai quận sao? Quan binh tự mình cướp bóc bá tánh, sau đó mang theo vàng bạc chạy về Đại Khải, mười thôn có tới chín thôn trống không, dân chúng lầm than. Đừng nói ngươi một chút cũng không biết. Liền tính ta không tới đây thảo phạt ngươi, dưới tình huống như vậy tướng quân nghĩ mình có thể chống đỡ được bao lâu?" Viên Tinh Dã lạnh lùng nói.
Đới Phi trầm mặc, mấy chuyện này hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết, nhưng bởi vì muốn trấn an tâm tư của tướng sĩ thủ hạ, đành phải giả bộ nhắm mắt làm ngơ. Viên Tinh Dã rút bội kiếm, "Một khi đã như vậy, thỉnh tướng quân giao ra hai quận. Bổn soái biết ngươi cùng Tàng Thất đánh cược, hiện giờ có thể bảo đảm lưu lại tính mạng cho tướng quân."
Đới Phi đột nhiên nhận ra, bản thân mình thế nhưng lại bị lừa.
Viên Tinh Dã quang minh chính đại nói muốn giữ tính mạng cho hắn, tuy rằng sẽ không nuốt lời, nhưng cũng là đang tuyên cáo cho những tướng sĩ khác tại đây, rằng bản thân không cần phải liều mạng chống đối.
Liền tính là thua, cũng còn có đường sống. Nếu như đã không có kết cục phải chết, binh lính cũng tự nhiên sẽ không quyết tâm liều mạng. Đới Phi giật mình nhận ra Viên Tinh Dã quả thực đáng sợ, để Tàng Thất thực hiện một màn đánh cược như vậy, một mặt đánh vỡ ý tưởng đập nồi dìm thuyền của hắn, mặt khác cũng khiến hắn triệt để đánh mất quân tâm.
Trống trận hai bên nổi lên, Đới Phi vừa mới rút kiếm đã bị Viên Tinh Dã ngăn lại. Đới Phi tuyệt vọng phát hiện, liền tính là bản thân hắn hoàn toàn bình phục cũng sẽ không phải là đối thủ của Viên Tinh Dã. Mỗi một lần công kích đều bị đối phương nhẹ nhàng bâng quơ cản lại.
Phản quân càng đánh càng bại, còn U Châu quân bởi vì có Viên Tinh Dã dẫn đầu, khí thế lúc này tựa như mặt trời ban trưa. Giao tranh liên tục từ chính ngọ đến chạng vạng, thời điểm Đới Phi cho rằng chính mình sắp không chống cự nổi nữa, Viên Tinh Dã lại đột nhiên thu binh. Hắn sửng sốt tại chỗ một lúc, nhìn thấy được trong ánh mắt tướng sĩ phe đối diện cũng nổi lên vài tia nghi hoặc, nhưng vẫn ngay ngắn chỉnh tề lui binh.
Trở lại bên trong phủ Tướng quân, Đới Phi triệu tập toàn bộ tướng lãnh thủ hạ tới thương nghị. Nguyên bản dưới trướng hắn có tám gã tướng lãnh đắc lực, hiện giờ chỉ còn có ba người, hơn nữa trên thân mỗi người đều chịu không ít thương tích.
"Tướng quân, cứ như vậy sẽ không thủ được." Phó tướng nói, "Hôm nay quân ta thương vong vô số, thảo dược trong quân đã không còn đủ để cứu trị người bệnh."
Đới Phi cả giận nói, "Đi tới trong thành mà tìm, không phải có rất nhiều hiệu thuốc sao? Đi mua, mua không được thì đoạt lấy! Cái này không cần ta phải dạy các ngươi mới đúng!"
Phó tướng nghe vậy im lặng, lúc này nếu như cường ngạnh đoạt lấy, lập tức sẽ khiến dân tâm nguyên bản đã không còn nhiều lắm triệt để mất hết. Nhưng hắn bi ai nhận ra, nếu như lúc này bọn họ không đi đoạt lấy, khả năng cao chờ đến ngày mai thành bị phá, khi đó đừng nói đến dân tâm, cái gì cũng đều không còn nữa.
"Tướng quân, theo thuộc hạ nghĩ, chúng ta vẫn là ---" Một tên tướng lãnh dè dặt lên tiếng.
"Câm miệng! Ta không tin ta lại không phải đối thủ của Viên Tinh Dã, ngày mai ta nhất định sẽ đánh bại nàng." Đới Phi cả giận nói, "Nàng chỉ là một nữ nhân, vì được hoàng đế sủng ái lại có thể ngồi tới trên đầu ta như vậy. Mỗi khi ta trở lại kinh thành đều phải hành lễ với nàng, dựa vào cái gì chứ? Lần này ta muốn bàn dân thiên hạ đều nhìn thật rõ, Đới Phi ta so với Viên Tinh Dã còn lợi hại hơn gấp trăm lần ngàn lần."
Mấy tên tướng lãnh yên lặng lui ra, nhìn nhìn lẫn nhau, thâm ý trong ánh mắt vừa trông liền hiểu đến rõ ràng.
Đới Phi bại trận có thể không cần phải chết, nhưng bọn họ nhất định không thể toàn mạng. Gia thế đám binh lính bình thường tại đây căn bản không có thế lực gì, đến khi đó chỉ cần đơn giản nói là bản thân bị Đới Phi ép buộc, đương nhiên có thể lưu lại tính mạng. Nhưng bọn họ thân là phó tướng là tướng lãnh, đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm dễ dàng như vậy.
"Bằng không chúng ta ---"
"Trước giờ tướng quân đối đãi với chúng ta không tệ, thời điểm khởi binh không phải chúng ta cũng từng thề nguyện đồng sinh cộng tử sao? Chúng ta chịu phúc tướng quân, không phải trong lòng cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ đại thần khai quốc tương lai hay sao? Hiện giờ liền tính sẽ không cùng chết, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện như vậy." Phó tướng ủ rũ nói.
"Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?"
"Các vị mấy ngày nay hẳn cũng thu hoạch được nhiều tài lộc, bằng không lúc này chúng ta mang theo mấy thứ đó đi về hướng Nam, không trở lại Đại Khải, mà hướng tới mấy tiểu quốc phương Nam, chừng đó vàng bạc ngân lượng hẳn cũng đủ để sinh hoạt không có gì trở ngại. Tuy rằng phải rời xa cố thổ, nhưng so với bỏ mạng ở đây còn tốt hơn vài lần." Phó tướng nói.
"Cũng được, hiện giờ cho dù chúng ta có mở cửa thành đầu hàng, Viên Tinh Dã cũng nhất định sẽ không tha thứ. Liền nghe theo ngươi, ta đây đi trước." Một tên tướng lãnh gật đầu. Phó tướng nhìn theo bọn họ rời đi, chỉ khẽ thở dài lắc đầu, sau đó cũng xoay người đi khỏi.
Một tòa Tướng quân phủ rộng lớn, chỉ còn lại một mình Đới Phi cùng tiếng rống giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT