"Viên Tinh Dã tự tiện rời khỏi Toái Diệp, chính là coi thường hoàng uy, ủng binh tự trọng. Nếu như không xử phạt sẽ không thể bình ổn phẫn nộ trong quân." Binh Bộ Thượng Thư Lý Di nói, "Nếu cứ để nàng tùy ý như vậy, liền nhiễu loạn triều cương, hủy hoại quân tâm"
Hộ Bộ Thượng Thư lên tiếng ngắt lời, "Thần không cho là đúng. Lời nói của Lý đại nhân tuy rằng có lý, nhưng Viên Tinh Dã là quân thần triều ta, nếu như xử phạt nặng sẽ ảnh hướng xấu tới quân tâm."
"Trương đại nhân, nếu như bởi vì nàng tự ý rời đi, dẫn tới tiền tuyến tam quốc biến chuyển khôn lường, khi đó ai có thể chịu trách nhiệm đây?" Lý Di vặn hỏi.
Mấy vị đại thần bên dưới cãi vã loạn thành một đoàn, Tể Tướng Hạ Cư Chính cùng Lễ Bộ Thượng Thư Hạ Tử Vân trái lại tựa hồ không nghe thấy bất cứ điều gì, chỉ lẳng lặng không nói một lời. Hạ Đế đảo mắt nhìn qua đám người đang khắc khẩu, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu. Tuy rằng mấy năm nay hắn sấm rền gió cuốn xử lý rất nhiều gian thần, cũng mạnh mẽ thực hiện nhiều sự tình trước giờ chưa từng làm qua, bất quá vẫn đều là vì muốn giữ lại nhân tài thương nghị chiến tranh và đối ngoại.
Trước giờ Hạ Đế vẫn luôn ôn hòa đối với sự tình triều chính, đám đại thần gần đây cũng lén lút thử thăm dò tính tình hắn vài lần, hiện giờ càng yên tâm thỏa thích đề bạt ý tưởng trên triều, không hề có chút tâm lý sợ hãi.
"Ái khanh nghĩ thế nào?" Hạ Đế lên tiếng hỏi Hạ Cư Chính.
Mọi người trong lòng nhất thời chấn động, không biết Hạ Đế làm vậy là có ý tứ gì. Phải biết rằng Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã chính là đối thủ một mất một còn, tuy rằng mấy năm nay thường xuyên hợp tác, nhưng chính kiến của hai người đối với sự tình triều đình vẫn luôn không hợp nhau.
Hạ Cư Chính chắp tay nói, "Viên Tinh Dã lần này rời khỏi chiến địa, tự mình chủ trương, chính là tối kỵ khi cầm quyền. Chuyện này nếu như dễ dàng cho qua, thật sự sẽ gây tổn hại tới uy danh hoàng thất, đến khi truyền tới trong tai ngoại nhân, thiên hạ đều sẽ biết quân mệnh có thể cường ngạnh bất tuân như vậy."
Trên mặt Lý Di vừa hiện lên tươi cười, Hạ Cư Chính lại tiếp tục, "Nhưng Viên Tinh Dã là quân thần triều ta, nếu như xảy ra vấn đề gì chỉ sợ sẽ ảnh hướng tới sĩ khí cùng quân tâm. Lời của hai vị đại nhân đây đều có đạo lý nhất định, nhưng hiện tại chúng ta quả thực chưa cần kết luận vội vàng, không bằng chờ tới chiến sự phía Nam kết thúc rồi hẵng định đoạt."
"Lời này của ái khanh có ý gì?" Hạ Đế nhìn Hạ Cư Chính, "Ái khanh cảm thấy chiến cuộc phương Nam thực mau sẽ có kết quả sao?"
"Dựa theo hiểu biết của thần đối với Viên Tinh Dã, nếu như không phải bản thân tuyệt đối nắm chắc, nàng dứt khoát sẽ không tự tiện chạy tới quan khẩu. Các vị đại nhân đây hẳn là cũng biết, nàng hành sự đôi khi thoạt nhìn dường như không có gì hữu dụng, về sau thoáng chốc lại trở thành mấu chốt định cuộc. Không chừng lúc này rời khỏi Toái Diệp là có nguyên nhân nhất định."
Hạ Cư Chính vừa dứt lời, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc. Hạ Đế cười nói, "Nếu là như vậy, liền y theo lời nói của ái khanh, chờ đến khi có kết quả rồi định đoạt."
Qua thêm mấy ngày, triều đình lại nhận được tin tức, Kiến Thước Thành bị phá, Đới Phi một thân một mình ngăn cản mấy vạn đại quân Viên Tinh Dã, đã bị bắt sống giam lại trong đại lao, chờ áp giải về kinh thành xử lý. Bè đảng liên can tới Đới Phi, một phần đã đào tẩu, còn lại đều bị giết sạch. Hai quận Tương Nam cùng Tương Bắc nguyên bản bị Đới Phi sát nhập cơ hồ không có chống cự gì, nhanh chóng đầu hàng quy phục.
Hết thảy mọi chuyện, Viên Tinh Dã chỉ dùng thời gian hai ngày ngắn ngủi.
Triều đình sôi nổi kinh ngạc, dân gian náo loạn ồn ào.
Danh vọng Viên Tinh Dã từ sau khi đánh bại Khuyển Nhung lại lên cao lần nữa, trong dân gian lúc này đã lan truyền sự tình của nàng thành thần thoại, nghe nói còn có người lập bia trường sinh cho nàng.
Hạ Đế đọc quân báo trên tay, sau đó cười lớn, "Có Tinh Dã ở, còn gì phải lo thiên hạ bất bình, Đại Khải bất an." Sự tình Viên Tinh Dã tự ý rời khỏi tiền tuyến liền cứ như vậy trôi qua, mọi người đều chỉ nhớ công lao của nàng, còn ai để ý nàng khi trước tự tiện rời đi.
Sau khi Viên Tinh Dã thu phục Kiến Thước, Tàng Thất mang theo U Châu quân chạy về U Châu, bá tánh Kiến Thước rời thành trăm dặm đưa tiễn, dọc đường đi còn được dân chúng tặng cơm đưa nước. U Châu quân cũng không mảy may tơ hào, thực mau chiếm được danh vọng trong dân gian.
Tàng Thất đi rồi, Viên Tinh Dã hạ lệnh chỉnh đốn đội quân tại Kiến Thước, đặc xá quan quân trước kia bị Đới Phi ép bức gia nhập.
Hạ Tử Mặc cũng không nhàn rỗi, thời điểm Đới Phi tạo phản đã đem cơ hồ toàn bộ quan viên tại đây giết hết, chỉ còn một đám chức quan thấp kém tránh được một mạng. Hiện giờ các phủ nha trong thành đều phải trùng kiến, nàng tuyển chọn vài người có năng lực từ trong đám quan viên cấp thấp tạm thời thay thế quan phủ đứng đầu, khôi phục một phần công tác thường ngày trong thành.
Sự tình hai người hành động đều đăng báo về cho triều đình, bên trong tấu chương của Hạ Tử Mặc yêu cầu triều đình điều thêm quan viên tới nơi này nhậm chức, phía sau được Hạ Tử Vân hỗ trợ, một ít quan lại có năng lực và thân cận với Hạ gia nhanh chóng được phái tới đảm nhiệm các chức vị quan trọng tại Kiến Thước.
Sau khi an bài mọi thứ ổn thỏa, Hạ Tử Mặc lại lập bia trung nghĩa cho cố Quận thủ Tương Nam Quận, kiến lập tại núi cao ngoại thành Kiến Thước, cùng với đổi tên Kiến Thước thành Tứ Nghĩa Thành, ý tứ lưu danh công tích bốn vị huynh trưởng của hắn.
Thời gian thực mau trôi qua nửa tháng, chiến cuộc tại Toái Diệp bên kia cũng đã bình ổn trở lại. Hiểu Mộng không có mạnh mẽ công thành, đến cả thời điểm biết được Viên Tinh Dã đang ở Kiến Thước cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đang lúc mọi người còn nghi hoặc, tam quốc đột nhiên tuyên bố sát nhập thành một thể, xưng là Tân Quốc. Nguyên Thổ Phiên Vương trở thành Tân Quốc Vương, Hiểu Mộng là Tân Quốc Nguyên soái, dưới trướng nàng là Hưu Mật Độc Đại tướng quân. Binh lực tam quốc hợp lại một chỗ, đóng quân ở ngoại thành Toái Diệp.
Hết thảy chuyện này xảy ra chớp nhoáng, khiến cho bàn dân thiên hạ kinh ngạc vạn phần. Nguyên bản còn đang cao hứng bởi Viên Tinh Dã chiếm lại được thất thổ, lại bị sự tình lúc này dập tắt không ít.
Mọi người đều không hiểu tam quốc vì sao không có một chút động tĩnh lại đột nhiên sát nhập. Những mặt khác không kể tới, chỉ nhìn Đại Kiến Vương kia, hẳn là sẽ không dễ dàng giao lại quyền lực như vậy. Hưu Mật Độc trở thành Đại tướng, Đại Kiến Vương lại không thấy bóng dáng đâu.
"Chẳng lẽ Hưu Mật Độc ngay từ đầu đã là người của Hiểu Mộng?" Viên Tinh Dã nhìn tình báo trên tay, trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Ta vẫn luôn suy đoán Hiểu Mộng chắc chắn có một nhãn tuyến ở Đại Kiến, hơn nữa người này nhất định phải nắm quyền cao chức trọng."
"Ý của nàng là, lúc trước Hưu Mật Độc vì nghe lệnh Hiểu Mộng nên mới để một nửa tướng sĩ Đại Kiến tử thương?" Hạ Tử Mặc nghi hoặc hỏi. Viên Tinh Dã lắc đầu, "Chiến bại lần đó không phải do nàng cố ý thiết kế. Theo như ta nghĩ, các nàng khẳng định sẽ tìm một cơ hội nào đó thua trận dưới tay quân ta, chỉ có như vậy binh lực của Đại Kiến Vương mới bị suy yếu, nàng liền có thêm phần thắng."
"Không ngờ tới, nàng chỉ vì một màn kế hoạch như vậy, lại không tiếc hy sinh nhiều người đến thế." Hạ Tử Mặc cảm thán.
"Vì một ngày hôm nay, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn mưu đồ chính mình." Viên Tinh Dã gật đầu, "Nhưng đôi khi để đạt được thành tựu không đơn giản chỉ cần có dã tâm, còn phải xét tới nhiều mặt khác."
"Tỷ như chi tình đồng bào." Hạ Tử Mặc cười nói. Viên Tinh Dã có thể trở thành Viên Tinh Dã hôm nay, trừ bỏ có dã tâm cùng với tài năng quân sự, còn có thể khiến thủ hạ dưới trướng một mực tín nhiệm nàng, chịu vì nàng xả thân quên mình. Không chỉ là cấp dưới của Viên Tinh Dã, ngay cả đối thủ cũng sẽ tín nhiệm nhân cách làm người của nàng, có như vậy mọi việc mới trở nên thuận lợi dễ dàng.
Cho nên, Hạ Tử Mặc chưa bao giờ hoài nghi Viên Tinh Dã cùng với Hiểu Mộng ai sẽ là kẻ thắng người thua.
Lúc này hai người đang ngồi trong xe ngựa, Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn đánh xe, đang trên đường rời khỏi hai quận phương Nam, trở về thành Toái Diệp.
"Tam quốc hợp binh xác thực là một biện pháp tốt, nếu như tản ra nhiều hướng sẽ bị chúng ta từng bước đánh bại. Nhưng làm như vậy cũng tạo cơ hội cho chúng ta tụ tập lại một chỗ." Viên Tinh Dã cười cười, "Lạc Nhan vừa truyền tin tới, Mục lão tướng quân đã đến Toái Diệp, hiện đang chờ chúng ta trở về hội hợp."
Nghênh Mai vốn dĩ muốn cùng các nàng đi tiếp, nhưng sau khi Hạ Tử Mặc cân nhắc tình huống một chút liền cự tuyệt, phân phó thủ hạ tiếp tục giúp nàng tìm thân nhân, hơn nữa còn cho nàng không ít ngân lượng, đủ để an bài chỗ ở cùng kế sinh nhai trong thành cho nàng.
Hạ Tử Mặc nghe vậy có chút lo lắng hỏi, "Mục lão tướng quân tới Toái Diệp, có thể hay không ---" Viên Tinh Dã đối với trưởng bối vẫn luôn cung kính lễ độ, sợ là trong một vài sự tình cách ứng xử của hai người sẽ có điểm khác nhau. Hơn nữa tình cảm giữa các nàng mấy người thân cận đều đã biết, nhưng lúc này có Mục lão tướng quân ở, sẽ không tránh khỏi phải giữ ý một chút.
Viên Tinh Dã nghiêm túc lại, "Ta cũng đã nghĩ qua, hắn tuyệt đối sẽ không thể tiếp thu chuyện này, cho nên chúng ta nhất định phải gạt hắn. Tới khi trở lại trong quân, chỉ sợ phải tận lực che giấu trước mặt Mục lão tướng quân."
Hạ Tử Mặc trong lòng thở dài, hai người các nàng hiện giờ cũng coi như dưới một người trên vạn người, nhưng gánh nặng cũng theo đó càng nhiều, lá gan phải nặng thêm, sự tình cần cẩn thận chú ý cũng nhiều lên trông thấy, chỉ cần sơ sẩy một chút chính là vạn kiếp bất phục. Vốn dĩ ở kinh thành đã phải che che giấu giấu, không ngờ đến đây vẫn phải cẩn thận từng li từng tí.
Nghĩ đến cả đời đều phải như vậy, Hạ Tử Mặc không khỏi sa sút tinh thần.
Cảm giác được tâm tư Hạ Tử Mặc trầm xuống, Viên Tinh Dã kéo tay nàng nói, "Nàng biết rõ, ta vốn dĩ tính toán muốn đi theo con đường giống Đới Phi kia."
Thân mình Hạ Tử Mặc run lên, tuy rằng nàng quả thực đã biết trước suy tính của Viên Tinh Dã, nhưng thực sự nghe người kia nói ra thành lời như vậy vẫn là lần đầu tiên. Viên Tinh Dã tiếp tục, "Nhưng là ta từ bỏ, Hạ Đế trước giờ đối xử với chúng ta không tệ, loại sự tình bất trung bất nghĩa như vậy ta quả thực không thể làm được ---"
"Ta cũng vậy." Hạ Tử Mặc gật đầu, "Chúng ta hiện tại tích tụ lực lượng, bất quá cũng chỉ là bởi muốn bảo vệ chính mình mà thôi." Nàng biết, nếu như có một ngày phải lựa chọn giữa tính mạng nàng và bá tánh thiên hạ cùng giang sơn xã tắc, Viên Tinh Dã nhất định sẽ chọn điều sau. Nhưng nàng cũng biết, khi đó Viên Tinh Dã nhất định sẽ bồi nàng cùng chết.
Nàng ái một người, tâm mang thiên hạ. Một người như vậy, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm khiến bá tánh phải chịu chiến hỏa chỉ vì tư tình bản thân.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Mặc nguyên bản đang sa sút tinh thần lại cảm thấy phấn chấn hơn vài phần. Viên Tinh Dã nói, "Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, chờ tới khi lực lượng cường đại hơn một chút, không chừng sẽ có biện pháp khác, giúp chúng ta đạt được nguyện vọng." Dứt lời liền duỗi tay ôm Hạ Tử Mặc vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Hạ Tử Mặc vòng tay ôm eo Viên Tinh Dã, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy trong lồng ngực người kia lúc này chính là an toàn ấm áp nhất toàn thiên địa nhân gian. Lúc trước chỉ nghĩ nếu có thể len lén ở cạnh người này một chút cũng là đủ, hiện giờ đã xa vời nguyện vọng của chính mình thật nhiều, còn có gì không thỏa mãn nữa đây.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, cảm thụ khoảnh khắc an bình hiếm có.
Hạ Tử Mặc nặng nề thiếp đi trong lồng ngực Viên Tinh Dã, không biết qua bao lâu mới mơ màng tỉnh lại. Lúc này xe ngựa đang dừng lại giữa đường, sắc trời đã trở tối, trong xe ngựa cũng là một mảnh đen tuyền, nhưng vẫn có thể nhận ra biểu tình trên mặt Viên Tinh Dã có chút ngưng trọng.
"Làm sao vậy?" Hạ Tử Mặc hỏi.
Viên Tinh Dã thở dài, "Chúng ta gặp sơn tặc."
"Sơn tặc?" Sắc mặt Hạ Tử Mặc quái dị, trước giờ nàng mới từng đọc qua trong sách thư, chưa bao giờ gặp phải ngoài đời, nhịn không được vươn tay kéo màn xe ngựa lên một chút, lén lút xem xét bộ dáng sơn tặc bên ngoài.
Nhìn thấy hành động này của nàng, Viên Tinh Dã bật cười, chỉ nghe được tiếng người bên ngoài vọng vào, "Đường này là ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua khỏi đây, liền lưu lại lộ phí."
"Phốc!" Hạ Tử Mặc cười ra thành tiếng, nhịn không được nói, "Thật sự giống hệt như trong sách a!"
Biểu tình Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn có chút kỳ quái, sơn tặc phía trước này thoạt nhìn cao lớn thô kệch, y phục trên người tả tơi rách nát, trong tay tựa hồ đang cầm dao phay chặt gà, bộ dáng có chút nào giống sơn tặc đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT