Viên Tinh Dã ngồi trong viện, Hạ Tử Mặc mang theo Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn ra ngoài xem xét. Bởi vì trước kia Đới Phi đã từng gặp qua nàng, cho nên Viên Tinh Dã không đi với bọn họ.

"Thiếu chủ, uống trà." Nghênh Mai phao trà bưng tới cho Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã cười hỏi, "Ngươi vì sao lại học theo các nàng gọi ta là thiếu chủ rồi?" Nghênh Mai nhẹ giọng nói, "Bởi vì ta không biết phải gọi ngươi là gì?"

Ở chung với nhau mấy ngày, nàng chỉ biết tên của Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn, còn vẫn không biết danh tính Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc. Tuy rằng thi thoảng cũng nghe được hai người các nàng nói chuyện với nhau, nhưng mỗi lần Nghênh Mai đều ở quá xa, căn bản không nghe thấy xưng hô của hai người.

Viên Tinh Dã tựa tiếu phi tiếu uống trà, không hề trả lời. Nghênh Mai có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Một lúc sau Viên Tinh Dã hỏi, "Đã trễ như thế này, sao còn chưa đi ngủ?"

"Ta không ngủ được, thiếu chủ ngươi sao còn chưa đi nghỉ ngơi?" Nghênh Mai biết nàng đang đợi Hạ Tử Mặc quay về, nhưng hiện giờ lại giả bộ không hay, "Ngươi cùng với vị thiếu chủ kia cảm tình dường như thật tốt, các ngươi là tỷ muội sao?"

Viên Tinh Dã cười nói, "Không phải."

Nghênh Mai còn đang muốn hỏi thêm cái gì, Hạ Tử Mặc đã mang theo Chu Tử Ly quay lại. Viên Tinh Dã lập tức đứng dậy bước tới đón, "Sao lại lâu đến như vậy?"

"Ngồi ở trà lâu một lúc, nghe nói ngày mai Tàng Thất gặp mặt Đới Phi tại địa phương trung gian hai thành. Hiện giờ bá tánh trong thành đang đồn đại rằng Hạ Đế có ý chiêu hàng Đới Phi." Hạ Tử Mặc cười nói.

"Mọi người phản ứng thế nào?"

"Đới Phi tạo phản chỉ là do ước vọng của chính hắn, người trong thành đều hy vọng triều đình có thể thu hồi nơi này. Bất luận là về cảm tình hay về lý trí, bá tánh đều mong Khải quân nhanh chóng tới mau một chút."

"Còn tướng sĩ thì sao?" Viên Tinh Dã nhíu mày hỏi.

Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Cái này thì không biết. Bất quá ý tưởng hẳn cũng không sai biệt với bá tánh là bao, nhưng hiện giờ bọn họ đã bị ép phải theo chiến tuyến Đới Phi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cách nào rời khỏi."

Viên Tinh Dã trầm mặc, hai người vừa nói vừa đi, trong sân chỉ còn lại ba người Chu Tử Ly, Tĩnh Ngôn, cùng Nghênh Mai. Chu Tử Ly đưa cho Nghênh Mai một cái tay nải, "Thiếu chủ mua cho ngươi hai bộ y phục, ngươi đi thử xem có vừa không? Nếu không được thì ngày mai mang đi chỉnh sửa một chút."

"Cho ta?" Nghênh Mai kinh ngạc, có chút ngốc lăng nhận lấy tay nải, Chu Tử Ly thấy vậy chỉ cười, "Thiếu chủ không biết ngươi thích kiểu dáng gì, đành phải tự mình chủ trương, ngươi nhìn thử xem có vừa ý không?"

Quần áo trên người Nghênh Mai đã sớm rách nát, lúc này quả thực là kinh hỉ không nhỏ, liên tục cười nói, "Cảm ơn." Chu Tử Ly cười cười, "Muốn cảm ơn phải cảm ơn thiếu chủ mới đúng."

Ngày hôm sau, Đới Phi mang theo mấy ngàn tinh binh ra khỏi thành. Hắn quay đầu nhìn đại môn Kiến Thước Thành chậm rãi khép lại đằng sau, cao giọng nói lớn, "Xuất phát!"

Từ xa đã trông thấy Tàng Thất dẫn thân binh giục ngựa chạy tới địa phương ước định, hai người cơ hồ đến nơi cùng lúc, liền mạch lưu loát xuống ngựa.

"Không biết Tàng Thất tướng quân muốn gặp Đới mỗ là có chuyện gì chỉ giáo?" Đới Phi lên tiếng hỏi. Tàng Thất cười nói, "Đới tướng quân dã tâm thật lớn, là mong có thể chiếm lĩnh Trung Nguyên, sau đó đích thân xưng vương hay sao?"

Đới Phi cười lớn, "Không ngờ lại bị Tàng tướng quân một lời vạch trần như vậy. Không sai, Đới mỗ chính là có ý này. Năm đó Hoàng Thương đăng cơ cũng không thay đổi niên hiệu, chẳng lẽ còn không phải là muốn đợi đến khi đạt được thành tựu hay sao? Ta đây bất quá cũng chỉ là noi theo mà thôi."

"Tướng quân có dã tâm, tính khí cũng đủ trầm ổn. Nhưng không biết tướng quân có nghĩ tới, Tàng mỗ trấn thủ tại chỗ này, tướng quân có đến mấy phần khả năng vượt qua quan khẩu tiến được vào Trung Nguyên?"

Đới Phi im lặng không trả lời, Tàng Thất tiếp tục, "Hôm trước ta đã nhận được thư tín của Nguyên soái gửi tới, Hoàng Thượng đã đồng ý giảng hòa cùng tam quốc."

"Cái gì?" Đới Phi cả kinh, "Không có khả năng."

"Sao lại không có khả năng. Hiện giờ rộng lượng tha thứ cho tam quốc, vừa vặn tạo thêm uy tín cùng thanh danh trấn áp các tiểu quốc phụ cận khác. Bổn ý Hoàng Thượng đã quyết, hiện giờ đã phái sứ thần giảng hòa, ngươi cảm thấy tam quốc có mấy phần khả năng cự tuyệt đây?"

Đới Phi biết rõ, nếu như thật sự giảng hòa, tam quốc nhiều nhất cũng chỉ đền tiền cùng tạ lỗi là xong, Hạ Đế sẽ không yêu cầu gì quá mức. Nhưng sự tình hắn tạo phản lại hoàn toàn bất đồng, Hạ Đế và triều đình dứt khoát sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.

"Ngươi nói chuyện này cho ta để làm gì?" Đới Phi lạnh giọng hỏi.

Tàng Thất nói, "Tuy rằng Hoàng Thượng có ý bình ngoại tất trước an nội, Nguyên soái lại không hy vọng giảng hòa. Nếu như lần này đồng ý giảng hòa, không biết còn phải bao lâu sau mới có được cơ hội lần nữa."

"Cho nên?"

"Tướng quân hẳn là biết Nguyên soái lợi hại, nếu như hiện giờ Nguyên soái đổi hướng tấn công tới chỗ này, khi đó tướng quân chắc chắn sẽ không có cơ hội trở mình, cho nên Nguyên soái muốn thực hiện một giao dịch với tướng quân."

"Đường đường là Nguyên soái nắm trong tay thiên binh vạn mã, thế nhưng lại muốn cùng ta thành lập hiệp định, chuyện này không khỏi quá mức buồn cười rồi." Đới Phi cười lạnh, "Viên Tinh Dã này chỉ là một nữ tử, lại tự tin có thể đánh thắng ta thế sao, nàng bất quá chỉ chiếm ưu thế về binh lực mà thôi."

Tàng Thất nói, "Nếu như tướng quân chịu dừng tay, Nguyên soái có thể đảm bảo một đời này của tướng quân bình yên vô sự, còn có thể đưa tướng quân vạn lượng hoàng kim. Còn bản lĩnh Nguyên soái như thế nào, tướng quân đến bây giờ chưa từng lĩnh giáo qua. Tại hạ đây bất tài, nếu như cùng tướng quân quyết chiến cũng chỉ nắm chắc năm phần thắng lợi, nhưng nếu như tướng quân gặp phải Nguyên soái, chắc chắn chưa tới trăm chiên sẽ bại."

Đới Phi giận dữ, "Viên Tinh Dã chỉ dựa vào vận khí cùng với một chút tài trí mà thôi, tướng quân nói thế có phần quá lời rồi!"

"Vậy tướng quân có bằng lòng tỷ thí với Tàng mỗ một trận không? Nếu như ta thắng, tướng quân liền suy xét đề nghị của Nguyên soái thật kỹ, Nguyên soái cũng có thể đảm bảo thân nhân của tướng quân không hao tổn đến một cọng tóc cũng có thể rời khỏi kinh thành. Thong dong đi tới một địa phương không người nhận thức, trở thành phú hào giàu có nhất vùng, còn không phải là tốt hơn bỏ mạng trên chiến trường hay sao?"

Đới Phi lạnh lùng nói, "Ngươi nói huyên thuyên một hồi như vậy, còn không phải là muốn thuyết phục ta chắp tay từ bỏ phần giang sơn thổ địa nơi này hay sao. Đới Phi ta tự phụ dã tâm, tình nguyện chết trận sa trường cũng sẽ không tham sống sợ chết."

Tàng Thất thong thả cười cười, "Tướng quân hà tất phải chấp nhất, chi bằng chúng ta đánh cược một chút thì sao?"

"Đánh cược gì?"

"Luận võ, nếu như tướng quân thắng, có thể đề ra một yêu cầu với ta, chỉ cần không chạm đến quốc gia đại sự, không vi phạm đạo nghĩa làm người." Tàng Thất cười nói, "Tướng quân thấy thế nào?"

Đới Phi cười lạnh, "Viên Tinh Dã mưu kế đa đoan, Tàng tướng quân đây hẳn cũng am hiểu chuyện này, chỉ là không biết sách lược lần này có chỗ nào yếu hại với Đới mỗ ta."

Tàng Thất cười lớn, "Tướng quân lo lắng quá rồi, thứ ta nói thẳng, hiện giờ hứa hẹn của ta so với tình thế tương lai của tướng quân còn ổn thỏa hơn nhiều."

"Ngươi ---" Đới Phi giận dữ, Tàng Thất vẫn bảo trì ung dung mỉm cười, Đới Phi gằn giọng, "Ngươi lại dám coi thường ta. Được, tướng quân muốn so tài như thế nào đây?"

Tàng Thất cười nói, "Sử dụng binh khí chính mình, không được lấy mạng đối phương." Quạt xếp trên tay hắn hết mở ra rồi khép lại, "Thỉnh tướng quân chọn vũ khí đi." Mặc kệ đối phương có phải là vì trúng kế kích tướng của mình nên mới đồng ý hay không, phản ứng của Tàng Thất lúc này vẫn phi thường thong dong đạm nhiên.

Đới Phi nhận lấy trường kiếm phó tướng phía sau đưa tới, "Nếu đã là xuống ngựa luận võ, liền dùng bảo kiếm đi, còn thỉnh Tàng Thất tướng quân chỉ giáo."

Nội thành Kiến Thước phía xa, Viên Tinh Dã chăm chú nhìn đống dược liệu trước mặt, Hạ Tử Mặc đang giúp nàng phân loại.

"Đới Phi sẽ đồng ý tiếp chiến Tàng Thất sao?"

Viên Tinh Dã cười cười, "Chỉ cần hắn đồng ý, bất luận là vì lý do gì, cũng đã thuyết minh trong lòng hắn vẫn muốn lưu lại một đường sống cuối cùng. Nếu đã không có ý định đập nồi dìm thuyền, mọi chuyện kế tiếp liền dễ dàng hơn nhiều."

Hạ Tử Mặc cười cười, "Để Tàng Thất phải đích thân ra trận, lại chỉ vì muốn đả kích tâm tư Đới Phi một lần, nàng a ---"

"Còn có phần ý tưởng kia, phải xem Tàng Thất có thể hoàn thành được hay không." Hai người còn đang nói giỡn với nhau, Chu chưởng quầy đã đi tới.

"Thiếu chủ, đã tìm được Cổ thảo, chỉ là --- đối phương ra giá có chút cao ---" Chu chưởng quầy đắn đo do dự, "Hắn có ba cây, muốn đổi lấy ba ngàn lượng hoàng kim."

Viên Tinh Dã cười nói, "Nếu đã đi tới tận đây, đương nhiên sẽ không để ý giá cả. Cứ cho hắn là được."

Chu chưởng quầy cười khổ, "Thiếu chủ, chính là lục tung cả cửa tiệm này hiện cũng không thể đào ra được ba ngàn lượng hoàng kim a!" Chỗ này chỉ là một tiệm thuốc nho nhỏ tại Kiến Thước, ngày thường không tích trữ nhiều ngân lượng đến như thế.

Viên Tinh Dã gật đầu, "Là ta suy xét không chu toàn, nhưng hiện giờ ngân phiếu trên người đã không còn có thể sử dụng ---" Chu chưởng quầy vội nói, "Thiếu chủ, đối phương nói ngân phiếu cũng được."

Hạ Tử Mặc nghe vậy nhanh chóng phân phó, "Nếu đã như thế, Tử Ly, ngươi mang Chu chưởng quầy đi lấy ngân phiếu, sau đó cũng theo tới cùng mang Cổ thảo về."

"Vâng."

Vào đêm, tuy rằng không có tuyên cáo toàn dân thiên hạ, nhưng tin tức Đới Phi cùng Tàng Thất đồng thời bị thương đã lan truyền tới trong tai rất nhiều người, còn có tin đồn phủ Tướng quân hiện đang cho tìm tất cả đại phu toàn thành tới.

Tàng Thất tuy rằng cũng bị thương không nhẹ, nhưng trước đó hắn đã sớm an bài chuẩn bị kỹ càng. Sư phó của Viên Tinh Dã vừa vặn đang ở cách quan khẩu không xa, nhận được tin liền nhanh chóng tới chữa trị cho Tàng Thất. Tàng Thất phi thường hào khí đem danh sách dược liệu đưa tới cho Đới Phi, hơn nữa còn gửi kèm phong thư "Người đã đánh cuộc, thống khoái chịu thua."

Mấy món dược liệu này tuy rằng quý giá nhưng cũng không tính là khó tìm, chỉ có độc một món lại không ai biết là cái gì.

"Cổ thảo này là vật gì? Trước kia ta chưa bao giờ nghe qua." Một vị đại phu bất đắc dĩ lắc đầu, "Có khi nào Tàng Thất cố tình giở quỷ kế gì hay không?"

"Tàng Thất tướng quân nếu như thật sự có nhị tâm, vậy đã không cần phải phí công đưa phương thuốc này tới." Một tên phó tướng cả giận nói, "Các ngươi là một đám lang băm không tinh thông y thuật, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm."

"Tướng quân, không phải bọn ta muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ là thảo dược này bọn ta quả thực chưa bao giờ nghe tới." Một người khác chậm rãi lên tiếng, "Mấy ngày trước, Chu chưởng quầy còn vừa hỏi ta có biết người nào gieo trồng Cổ thảo không, lúc đó ta còn tưởng hắn nói giỡn nên cũng không để ý, không chừng hắn biết đây rốt cuộc là vật gì ---"

"Mau cho người đưa Chu chưởng quầy tới đây." Phó tướng sốt ruột hạ lệnh.

Kỳ thật đám đại phu này trước kia cũng đã biết một chút về Cổ thảo, nhưng thảo dược này so với nhân sâm còn khó gặp hơn mấy lần, bọn họ ngẫu nhiên lắm mới tìm thấy một cây. Cổ thảo này dược tính phi thường mãnh liệt, liền tính đã có phương thức tỉ mỉ kỹ càng, bọn họ quả thực cũng không dám tự mình phối dược.

Sau khi Chu chưởng quầy tới, nhìn thấy một màn sự tình nghiêm trọng trước mặt, vội vàng đem toàn bộ hiểu biết của mình thuật lại rành mạch.

"Ngươi nói là có người từ kinh thành tới đây, muốn tìm Cổ thảo?" Phó tướng nghi hoặc hỏi.

"Không sai, nghe nói là vì Mặc gia có người bị trong thương, nhất định phải dùng Cổ thảo làm thuốc dẫn mới có thể chữa trị, bọn họ mới phải mạo hiểm đường xa tới đây." Chu chưởng quầy lau mồ hôi trên trán.

Phó tướng trầm tư một lúc, sau đó nói, "Lúc này không rảnh quản nhiều, mau gọi người tới đây."

Chưa đến một lát, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đã bị mang tới phủ Tướng quân. Phó tướng kia cũng là người biết nhìn xa trông rộng, vừa trông thấy khí độ bất phàm trên người các nàng liền biết tuyệt đối không phải là người đơn giản. Hắn lập tức từ bỏ suy tính ban đầu của mình, chỉ chắp tay nói, "Hai vị tiểu thư mạnh khỏe."

"Tướng quân mạnh khỏe, không biết tướng quân cho người tìm chúng ta là có chuyện gì muốn chỉ giáo?" Hạ Tử Mặc cười ôn hòa. Phó tướng cúi đầu nói, "Mạt tướng biết trong tay hai vị có Cổ thảo, không biết có thể rộng lượng bán lại cho chúng ta một gốc hay không?"

Viên Tinh Dã trầm ngâm, "Cổ thảo này là bọn ta muốn mang về kinh thành cứu người, tướng quân sở cầu như vậy quả thực có chút khó xử. Huống chi thảo này độc tính khó lường, nếu như không cẩn thận liền có thể lấy mạng người uống."

Phó tướng hiện giờ chính là dù ngựa đã chết cũng coi như còn sống mà chạy chữa, lúc trước Đới Phi đã từng nói với hắn Tàng Thất là người có công phu yếu nhất trong đám thủ hạ của Viên Tinh Dã, cho nên mới cả gan nắm chắc bản thân sẽ giành chiến thắng, nhưng lại không ngờ Tàng Thất sử dụng loại đấu pháp liều mạng không muốn sống. Đới Phi cơ hồ bị thương tới lục phủ ngũ tạng, hiện giờ hẵng còn đang hôn mê bất tỉnh.

Nếu như Đới Phi bỏ mạng lúc này, bọn họ thực mau sẽ bị Tàng Thất mang binh tới tiêu diệt, khi đó không thể nghi ngờ mọi người đều phải chết. Tuy rằng thương thế của Tàng Thất so với Đới Phi còn nghiêm trọng hơn vài phần, nhưng Đại Khải vẫn còn nhiều tướng tài khác.

"Như vậy đi, chúng ta cùng tướng quân giao dịch một phen thì thế nào?" Viên Tinh Dã nói.

"Giao dịch gì?"

"Chúng ta lúc này quả thực gấp gáp muốn trở về cứu người, hơn nữa bản thân ta cũng nắm rõ mười phần dược tính Cổ thảo, có thể tự tin chữa khỏi cho Đới tướng quân, nhưng chỉ hy vọng sau khi trị khỏi, Đới tướng quân có thể thả chúng ta rời khỏi Kiến Thước, đi tới quan khẩu đối diện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play