Hạ Tử Mặc an tĩnh ngồi trên ghế uống trà, không hề có bất kỳ động tác gì, Viên Tinh Dã trái lại tiến tới nâng Tề Thiên Sơ đứng dậy, đánh giá hắn kỹ càng một lượt.
Hiện giờ Tề Thiên Sơ đảm nhiệm chức vị quản lý công văn trong quân, trên người vận trường bào đơn giản, hành lễ xong liền cung kính đứng ở một bên, chờ hai người mở lời hỏi chuyện.
"Trước kia ngươi đưa cho chúng ta một nửa danh sách, chúng ta đã mang tới trong kinh thành, hơn nữa cũng đã phái người điều tra." Viên Tinh Dã lên tiếng. Tề Thiên Sơ khom người hỏi, "Không biết đại nhân điều tra được đến đâu rồi?"
"Quả thật đúng như lời ngươi nói, những người này năm xưa có tham dự mưu hại Tề gia, chỉ là sự tình đã qua từ rất lâu, chứng cứ đến giờ thật giả khó phân."
"Đại nhân minh giám, tiểu nhân chỉ muốn giải oan cho thân nhân toàn tộc, Tề gia chúng ta không hề thông đồng với địch bán nước. Thế lực trên triều đình của đại nhân còn chưa vững, phần danh sách này của tiểu nhân vừa vặn có thể trợ giúp đại nhân một phen."
Viên Tinh Dã nghe vậy cười cười, "Tề tiên sinh không cần gấp gáp, hôm nay cho gọi ngươi đến đây là vì muốn ngươi tới kinh thành một chuyến, một mặt thu thập chúng cứ, mặt khác điều tra rõ chân tướng thực hư năm đó. Hơn nữa để giúp ngươi thuận tiện hành sự, ta có thể phân phó nhân lực đi theo. Nếu như tra được chân tướng sự việc, bổn soái tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Tề Thiên Sơ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, đối với hắn mà nói, kinh thành không thể nghi ngờ chính là địa phương nguy hiểm nhất, nếu như liều mạng trở về rất có khả năng lập tức bị bắt, sẽ không có cách nào mưu tính giải oan được nữa. Nhưng hắn cũng biết, hiện tại cũng chính là cơ hội tốt nhất, một khi mất đi sẽ không còn cách nào quay trở lại.
"Được, tiểu nhân sẽ tới kinh thành, hy vọng đại nhân tuân thủ hứa hẹn." Tề Thiên Sơ cắn răng nói. Ánh mắt Viên Tinh Dã hiện lên một tia tán thưởng, sau đó tiếp tục, "Nếu đã như vậy, liền tùy ý Tề tiên sinh lựa ngày xuất phát."
Tề Thiên Sơ đi rồi, Hạ Tử Mặc mới hỏi, "Vì sao lại muốn hắn quay trở về kinh thành?"
"Ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, để hắn đích thân trở về điều tra kỹ càng cũng tốt. Ta sẽ an bài một ít người trong giang hồ giúp hắn, vạn nhất ngày sau phát sinh vấn đề, hết thảy đều không có quan hệ gì tới chúng ta."
"Nếu như thật sự là bị người khác hãm hại, dựa theo gia thế Tề gia khi đó, rốt cuộc là ai có năng lực lớn đến như vậy, có thể mưu tính tới trên đầu toàn gia bọn họ?" Hạ Tử Mặc nhíu mày, "Năm đó thế lực lớn nhất trong triều chỉ có Hạ gia, Viên gia, cùng Tề gia. Liền tính Hạ gia và Viên gia liên thủ với nhau cũng không có khả năng này."
Phần danh sách Tề Thiên Sơ đưa cho các nàng đều không có bất kỳ ai thuộc Hạ gia và Viên gia, nhưng không thể chắc chẳn nửa còn lại cũng không có. Nhưng dù có đi chăng nữa cũng là vô dụng, gia trưởng hai bên đều đã qua đời rất lâu, hiện không còn cách nào tra được.
"Vẫn còn một người khác có năng lực như vậy." Viên Tinh Dã chậm rãi nói. Hạ Tử Mặc lẳng lặng nhìn nàng, nửa ngày sau mới giật mình sửng sốt, "Ý nàng nói --- là Hoàng Thượng."
Viên Tinh Dã gật đầu, "Tuy rằng khi đó không có chứng cứ gì, nhưng trong triều phát sinh động tĩnh lớn đến thế, Hoàng Thượng chắc chắn không thể không biết, nhưng tình huống cụ thể thế nào chúng ta còn chưa rõ. Rốt cuộc bản án này đã qua nhiều năm, hiện giờ muốn lật lại quả thực hao tâm tốn sức."
Hai người trầm ngâm một lúc, sau đó liền chuyển sang thương nghị bài trí quân lính phòng thủ trong thành.
Mấy ngày sóng êm gió lặng sau, thánh chỉ của Hạ Đế đã tới Hiệp Hồ Thành, khao thưởng tam quân đại thắng Kiến quân, đối với sự tình Viên Tinh Dã bị bắt cũng chỉ nói qua loa lấy lệ vài câu.
Mọi người đều biết Hạ Đế đây là cố tình không truy cứu Viên Tinh Dã, tuy rằng trên triều cũng có mấy kẻ lên tiếng phản đối, nhưng đều bị Hạ Đế áp chế toàn bộ.
Trừ bỏ thánh chỉ, Hạ Đế còn đưa tới mật hàm, bên trong nói Mai phi chịu khổ rất nhiều, liền ân chuẩn ý nguyện mai sau quy ẩn điền viên, nhưng hiện giờ để giữ danh dự hoàng thất, vẫn cần Mai phi phải giả bộ quay trở về trong cung một chuyến, lấy danh nghĩa Quý Phi phụng dưỡng.
Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng biết nếu như lúc này Mai phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người lợi dụng cơ hội vu hãm hoàng thất bạc đãi phi tử hòa thân, kiến nghị của Hạ Đế cũng không phải là một biện pháp tồi, vội vàng đem phần mật chỉ này báo lại cho Mai phi định đoạt.
Thánh chỉ của Hạ Đế khiến cho thật nhiều người an tâm không ít, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng bắt đầu thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, nhất thời điều động thật nhiều binh lính trong quân, quả thật khiến người ngoài có phần khó hiểu.
Lạc Nhan dẫn theo Kiêu Võ Vệ cùng năm vạn kỵ binh chạy tới Toái Diệp, những người khác tiếp tục lưu lại Hiệp Hồ Thành, đối đầu với liên quân của Lâu Lan và Thổ Phiên.
Tuy rằng điều quân lần này gió cuốn sấm rền, nhưng cũng không tính là có gì quá mức, trước giờ vùng biên cảnh vẫn luôn thường xuyên xảy ra tranh chấp, hiện giờ cũng khó lòng yên ổn. Nhưng là hai bên tựa như không mưu mà hợp, gần đây đều không có bất kỳ động thái gì.
Trên quan lộ tới Tương Nam Quận lúc này, một chiếc xe ngựa bình thường đang chậm rãi đi tới, người đánh xe là hai nữ tử toàn thân phục sức nhung trang.
Từ sau khi Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã càng ngày càng có phân lượng trên triều đình, số lượng nữ tử tòng quân và làm quan cũng dần nhiều lên trông thấy, trong dân gian lại càng thêm nữ nhân không ưa hồng trang chỉ ái võ trang, hành tẩu giang hồ cũng không còn chỉ là sự tình của riêng nam nhân.
Thực mau đã tới Tương Nam Quận, dọc đường đi hai người thấy được không ít bá tánh nhốn nháo đào vong, nhưng đa phần đều là chạy theo hướng ngược lại các nàng, cơ hồ ngoài mấy người ra không ai dại dột đi tới Tương Nam lúc này.
Xe ngựa có chút xóc nảy, Viên Tinh Dã cả đường đều ôm Hạ Tử Mặc trong lòng, tận lực ổn định thân hình chính mình, tránh cho người kia phải chịu vất vả quá mức.
Đối với thế cục tiền tuyến bên kia, hai người cũng không quá lo lắng. Hiện giờ phái Lạc Nhan quay về bảo vệ Toái Diệp chính là dư dả, Hiệp Hồ Thành đã có Bùi Thập Viễn cùng Thẩm Băng trấn thủ. Lúc này bởi vì vẫn còn mối nguy hiểm tiềm tàng là Đới Phi nội phản từ bên trong, Viên Tinh Dã quả thực không dám toàn lực đối kháng ngoại xâm, thương nghị một hồi liền quyết định giải quyết sự tình Đới Phi trước.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng người kêu la, xe ngựa cũng theo đó dừng lại giữa đường.
"Làm sao vậy?" Viên Tinh Dã hỏi.
"Thiếu chủ, phía trước có dã thú đả thương người." Chu Tử Ly nhanh chóng đáp, "Tĩnh Ngôn đã đi hỗ trợ."
Hạ Tử Mặc xốc mành xe lên nhìn thử, phát hiện một đám người cách đó không xa, nhìn qua ước chừng khoảng hơn mười mấy nhân mạng. Đối diện bọn họ là một con mãnh hổ thật lớn, đã đả thương nhiều người xung quanh.
Trong đám người này có không ít kẻ u sầu cho rằng chính mình nhất định phải bỏ mạng trong miệng lão hổ tại đây, vốn dĩ đã tưởng không còn đường sống, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một người vung kiếm đem lão hổ đánh bật trở về.
"Ngược súc, lại dám đả thương người." Tĩnh Ngôn lạnh lùng nói. Mãnh hổ tựa hồ biết được Tĩnh Ngôn lợi hại, đứng yên một vỗ ve vẩy cái đuôi, không dám tùy tiện tiến lên.
"Tử Ly, mau đi cứu người." Hạ Tử Mặc nói. Chu Tử Ly cung thanh đáp một tiếng "Vâng," sau đó phi thân bay tới.
Đám người kia lại nhìn thấy một người nữa từ trên trời rơi xuống, đưa tay nâng lão nhân lớn tuổi nhất đứng dậy, "Mau đi cùng ta." Mãnh hổ bên kia gầm lên một tiếng, dường như bực bội con mồi ngay trước mặt bỗng nhiên chạy mất, vồ tới phía trước một bước.
Nếu như là ngày thường, Tĩnh Ngôn quả thực dễ dàng tránh né, dùng khinh công vòng qua lão hổ. Nhưng lúc này nếu như nàng tránh ra, phía sau chính là đám người tay không tấc sắt.
"Tránh đường."
Tĩnh Ngôn nghe được thanh âm này, trong lòng âm thầm buông lỏng một chút, vội vàng phi thân sang một bên. Đám người xung quanh chỉ thấy một thân ảnh phóng tới, một chưởng bổ thẳng tới mãnh hổ phía trước.
Mãnh hổ thật lớn bị một chưởng của nàng chọc giận, bực bội gầm lên một tiếng, xoay người lui về phía sau, lập tức vô lực ngã xuống trên mặt đất, dường như không còn sức đứng thẳng.
Tĩnh Ngôn nháy mắt phi thân đến, trường kiếm đâm thẳng tới trước trán mãnh hổ. Mãnh hổ chịu thương kêu lớn một tiếng, móng vuốt vung lên chụp tới trên vai của nàng. Tĩnh Ngôn vội vàng né sang một bên, sau đó chỉ thấy mãnh hổ giãy giụa vài cái, ngã xuống đất không đứng dậy nữa.
Chu Tử Ly đem đám người tới một khoảng đất trống ngồi xuống, trợ giúp băng bó cho mấy người bị thương, phân phó những ai không bị thương mau cầm thức ăn cùng nước uống phân phát.
"Cảm ơn các vị hiệp nữ." Người lớn tuổi nhất trong nhóm luôn miệng cảm tạ, "Không biết các vị muốn tới chỗ này là có chuyện gì? Hiện giờ quả thực không yên, vẫn là đừng đến mới tốt."
"Lão nhân, các ngươi làm gì ở đây, vì sao lại bị mãnh hổ tập kích?" Chu Tử Ly không hề trả lời, chỉ hỏi ngược lại.
"Chúng ta nguyên bản là bá tánh tại Tương Nam Quận, nhưng hiện giờ Tương Nam không thể ở nữa, lúc này mới liều mạng chạy đi." Nghĩ đến cố hương chính mình, lão nhân kia đỏ hai hốc mắt.
Chu Tử Ly thấy sắc mặt Viên Tinh Dã bên cạnh không tốt, vội vàng hỏi, "Đới Phi tạo phản, hẳn là không liên can gì tới bá tánh mới phải?"
"Sau khi hắn tạo phản, liền nâng toàn bộ sưu thuế trong thành cao hơn phân nửa khi trước. Chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng bọn họ ngày càng quá mức hơn. Thủ hạ dưới trướng hắn mỗi tên đều là ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, cứ cách vài ngày lại lấy cớ đi điều tra xung quanh một lần, mỗi lần tới đều náo loạn gà bay chó sủa. Bọn họ không chỉ đem toàn bộ vật dụng có giá trị một chút chiếm đoạt đi hết, người bị bắt theo cũng rất nhiều."
Lão nhân thấp giọng nức nở, "Thời điểm chúng ta chạy đi, tổng cộng có trên dưới hơn một trăm người, một đường này đã rơi rụng thật nhiều, hiện chỉ còn mấy người chúng ta đây."
"Xem ra Đới Phi muốn có thể tự lập làm vương, thủ hạ dưới trướng hắn lại không nghĩ như vậy, mỗi tên đều chỉ bận rộn kiếm lời, cầu mong ngày sau có thể trở thành phú hào giàu có." Hạ Tử Mặc cười lạnh.
Sắc mặt Viên Tinh Dã tối sầm, "Đới Phi tư dục vì bản thân, quả thực là tội ác tày trời."
Hạ Tử Mặc thấy nàng như vậy, liền lên tiếng khuyên giải an ủi, "Trước chưa cần suy nghĩ, vẫn là đem nhóm người này dàn xếp ổn thỏa rồi lại tính."
Tĩnh Ngôn bên kia đã lẳng lặng lột da mãnh hổ, sau đó bắc giá châm bếp, nổi lửa nướng thịt.
"Tĩnh Ngôn thật ra nghĩ thoáng, so với nhọc lòng bất bình Đới Phi, hiện còn không bằng giúp mấy người này no bụng một bữa trước." Hạ Tử Mặc cười cười, thần thái Viên Tinh Dã lúc này mới hòa hoãn hơn một chút.
Tĩnh Ngôn và Chu Tử Ly bận trước bận sau, bắc nồi nhóm lửa nấu canh, mùi hương thực mau truyền tới xung quanh. Đừng nói là đám người đã lâu không có gì lót bụng kia, đến cả Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc cũng không khỏi ngo ngoe rục rịch.
Ăn vài miếng lương khô, sau đó Tĩnh Ngôn lại tìm được một chút quả dại phân cho mọi người, cuối cùng hai nàng mới ăn một ít.
Bởi vì sợ người ngoài chú ý, lần này Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc chỉ mang theo Tĩnh Ngôn và Chu Tử Ly. Trước kia mỗi khi Viên Tinh Dã đi ra ngoài đều có bốn người Đông Tây Nam Bắc tháp tùng, nhưng hiện giờ bản thân các nàng đều có chức quan trên người, trách nhiệm trọng đại, cho nên liền đổi thành Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn đi theo.
Bản lĩnh của hai người cũng không tồi, dọc đường đi đều không phát sinh bất kỳ sai lầm gì, đặc biệt là Tĩnh Ngôn, tay nghề quả thực xuất chúng, Chu Tử Ly lại rất tinh ý hiểu chuyện, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đều không chịu khổ bất kỳ cái gì. Chỉ là sau khi vừa tới địa phận phụ cận Tương Nam, lại gặp được không ít dân chạy nạn dọc đường.
"Lão nhân gia, các ngươi dự tính đi tới chỗ nào?" Sau khi mọi người ăn uống no nê, Chu Tử Ly mới lên tiếng hỏi.
Lão nhân nghe vậy trả lời, "Nghe nói Tàng Thất tướng quân cho người dựng trại đón dân tị nạn bên ngoài đại doanh, chúng ta vốn là đang trên đường tới chỗ đó. Nhưng đường xá xa xôi, hơn nữa không ai tinh thông địa phương nơi này, đi một hồi liền bị lạc tới chỗ này. Các vị hiệp nữ đi theo quan lộ, là muốn tới Tương Nam sao?"
"Không phải, chúng ta đi Tương Bắc." Chu Tử Ly nói.
"Đi không được a! Bên đó so với chỗ của chúng ta còn thảm hại hơn, nghe nói thật nhiều người đã chết, ngàn vạn lần đừng đi." Lão nhân cuống quít nói.
"Thiếu chủ của chúng ta có thân nhân ở đó, hiện giờ mới phải ngàn dặm xa xôi chạy đến, chỉ là còn chưa biết phải làm thế nào mới vào được Tương Bắc." Chu Tử Ly hỏi, "Không biết lão nhân gia có biết đường nhỏ nào không?"
Các nàng không có ý định tới bên kia của Tàng Thất, nếu như làm vậy, còn không phải là thông báo cho mọi người toàn thiên hạ rằng các nàng đang không ở Hiệp Hồ Thành hay sao?
Lão nhân nhíu mày nói, "Dọc đường nơi nơi đều là trạm kiểm soát, thật ra cũng có đường nhỏ vòng qua, chỉ là ---" Hắn nhìn bốn người một lúc, "Trên đường có rất nhiều dã thú, phi thường nguy hiểm."
"Không biết lão nhân gia có thể chỉ đường cho chúng ta biết là ở chỗ nào được không?" Chu Tử Ly hỏi. Lão nhân liền đáp, "Đương nhiên là có thể a, bất quá con đường kia là một sơn lộ nhỏ trên núi, chỉ có mấy người bản địa đã nhiều thế hệ sinh sống tại chỗ chúng ta mới rõ, người ngoài dù biết lối vào ở đâu cũng sẽ không trở ra được."
"Vậy ---" Không chỉ có mình Chu Tử Ly trầm mặc, Hạ Tử Mặc đang lắng nghe bên cạnh cũng có chút bất đắc dĩ.
"Gia gia, để ta dẫn mấy vị ân nhân đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT