Đường núi gập ghềnh khó đi, một ít côn trùng cùng chuột dọc đường không cần phải nói, còn thường xuyên gặp phải dã thú.
Nữ tử dẫn đường phía trước xoay người, xoa xoa mồ hôi trên trán, cười nói, "Đã đi được hai canh giờ, phía trước sắp tới một bãi đất trống, mọi người có thể nghỉ ngơi lấy sức một chút. Nếu như qua chỗ này, phải đi tiếp tới đỉnh núi mới lại tìm được nơi nghỉ chân."
"Được, làm phiền." Tĩnh Ngôn nói.
Đoàn đội bốn người hiện giờ hóa thành năm, nữ tử này là cháu gái lão nhân vừa rồi, tên gọi là Nghênh Mai, nhìn dáng vẻ dường như vừa tròn mười lăm mười sáu tuổi.
Nghênh Mai cùng Tĩnh Ngôn đi trước mở đường, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc ở giữa, Chu Tử Ly bọc hậu sau cùng.
Đi tiếp tầm hơn nửa canh giờ nữa, đột nhiên phía trước sáng lên, giữa đoạn đường núi gập ghềnh này thế nhưng lại có một dòng suối nhỏ uốn lượn, còn có một mảnh đất trống rộng rãi bằng phẳng bên cạnh. Tứ phía không ít hoa tươi nở rộ, quả thực là thế ngoại đào nguyên*.
(* thế ngoại đào nguyên: Cảnh sắc mỹ lệ cách biệt với người ngoài. Câu này xuất phát từ Sưu Thần Hậu Ký, hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)
Nghênh Mai cười nói, "Các vị đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một lúc ở chỗ này đi." Đã đi thật lâu như vậy, nàng quả thực không còn sức chống đỡ. Quay đầu lại nhìn thấy Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn, hai người tựa hồ không cảm thấy mệt nhọc gì, nhanh chóng buộc ngựa vào một bên, bắt đầu quét tước khoảng đất trống, dọn ra một mảnh sạch sẽ, sau đó lại tới dòng suối nhỏ lấy nước về cho các nàng.
Viên Tinh Dã lúc này mới buông Hạ Tử Mặc ra, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Hạ Tử Mặc, cười cười nói, "Thời gian cũng không còn sớm, chi bằng đêm nay chúng ta ngủ lại chỗ này đi."
"Chuyện này ---" Nghênh Mai có chút do dự, "Cũng được, dù sao cũng phải mất hai ngày mới đi hết đường, nhưng nơi này không có bất kỳ thứ gì có thể ăn được, dọc đường đi liên tục mấy canh giờ vừa rồi cũng không thấy cây quả dại nào."
"Không sao." Viên Tinh Dã cười nói. Chu Tử Ly lấy tấm da lão hổ vừa bị giết khi trước từ bên trong tay nải, nhanh chóng trải xuống trên mặt đất. Nàng đã sớm đoán được phải ăn ngủ ngoài trời, cho nên đã cố ý rửa sạch mang theo.
Nghênh Mai biết da hổ kia không phải chỗ nàng có thể ngồi, cũng thức thời tự tìm một khối đá tương đối bằng phẳng ngồi xuống. Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn thực mau đã không còn bóng dáng, không biết là đi đâu. Viên Tinh Dã bên kia bước tới trước dòng suối, khe suối này cũng thực nông, không có bất kỳ tôm cá gì. Nàng nhìn ngó xung quanh một lúc, trông thấy vách đá trên cao có một đóa hoa màu hồng.
Nghênh Mai thấy Viên Tinh Dã đột nhiên nhảy lên, cả người treo lơ lửng trên vách đá, vươn tay hái bông hoa kia xuống, sau đó nhẹ nhàng đáp lại trên mặt đất, bước tới vài bước đưa cho Hạ Tử Mặc.
Nàng tức khắc minh bạch lý do Viên Tinh Dã lưu lại đây mà không đi cùng Tĩnh Ngôn và Chu Tử Ly.
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã cảm thấy dường như hai người kia giao hảo tốt đến dị thường. Hiện giờ nhìn thấy động tác của Viên Tinh Dã, nghi hoặc trong lòng nàng càng nhiều hơn nữa. Đặc biệt là thời điểm hai người kia ở chung cùng một chỗ, quả thực không coi ai ra gì.
"Hoa này thật xinh đẹp." Hạ Tử Mặc cười cười, "Trước giờ ta chưa từng thấy qua."
"Hoa này trước kia ta đã từng nghe sư phó kể, hắn cũng không biết tên gọi là gì, liền tùy ý đặt là Vong Xuyên. Cánh hoa nếu như phơi khô sẽ tản ra thanh hương thực nhẹ, khiến người mê mẩn." Viên Tinh Dã nói, "Sư phó chỉ là tình cờ phát hiện một lần, không ngờ chúng ta lại bắt gặp một đóa ngay chỗ này."
"Được, vậy sau khi trở về ta liền phơi khô làm thành túi thơm." Hạ Tử Mặc cười nói.
Hai người còn đang nói giỡn, Tĩnh Ngôn cùng Chu Tử Ly một trước một sau trở về, mang theo không ít thu hoạch. Trong tay Chu Tử Ly là hai con gà rừng, Tĩnh Ngôn bắt được vài con thỏ hoang và sơn tước.
Gà rừng cùng sơn tước đều bị bảo kiếm chém ngang đầu, nhưng thỏ hoang lại không bị thương gì, hai chân trói lại đang nằm cuộn tròn trên mặt đất.
"Cổ nhân vẫn nói ôm cây đợi thỏ, ta còn tưởng là gạt người, không ngờ hôm lại thật sự có bốn con trực tiếp tiến thẳng vào bẫy." Tĩnh Ngôn nói. Mấy con thỏ này tròng mắt không phải màu đỏ như thỏ nhà, nhưng màu mắt lại là màu đen, lông mao trên lỗ tai cùng dưới bụng cũng đen tuyền, con nào con nấy béo tròn một cục.
Viên Tinh Dã xách cổ một con đưa cho Hạ Tử Mặc, ngữ điệu mang theo sủng nịnh nhàn nhạt, "Mấy con này cũng đủ ăn, nếu thích thì giữ lại đi." Hạ Tử Mặc cũng cảm thấy con thỏ này thật đáng yêu, ôm vào liền không muốn buông, cười hỏi, "Vậy đặt tên là gì?"
"Là thỏ đương nhiên kêu là con thỏ, hay là gọi Tiểu Mập Mạp? Hắc Mao?" Viên Tinh Dã vui vẻ. Hạ Tử Mặc bật cười thành tiếng, lau nước mắt nói, "Gọi con thỏ là được."
Tĩnh Ngôn nghẹn lời, Viên Tinh Dã đúng là càng ngày càng sủng Hạ Tử Mặc. Tuy rằng gà rừng cùng thỏ hoang không nhỏ, còn có vài con sơn tước, nhưng làm sao có thể để năm người đủ no?
Chu Tử Ly cũng thực bất đắc dĩ, hai người các nàng nhìn thoáng qua nhau, sau đó một người đốt củi nhóm lửa, một người lại không thấy bóng dáng đâu.
Nghênh Mai nói nơi này không có thứ gì ăn được, chẳng qua là bởi bọn họ đều là người thường, đi đường núi thế này tiêu hao thật nhiều thể lực, huống chi còn muốn kiếm đồ ăn. Nhưng đối với Chu Tử Ly cùng nàng mà nói, núi lớn nơi này chỗ nào cũng đều có món ăn hoang dã, thật sự không phải vấn đề gì.
Thực mau đã bắt được thêm một con gà rừng, còn phát hiện không ít quả dại.
Thời điểm Tĩnh Ngôn quay trở về, mấy con mồi lúc trước đã xử lý xong, mùi hương nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
Hiện giờ tiết trời đã vào cuối thu, hơn nữa buổi đêm trong núi lại càng thêm hàn khí, Chu Tử Ly dời đống lửa tới gần tấm da hổ, mặt trên còn thả thật nhiều cam thảo giúp an thần dưỡng khí, để Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã nghỉ ngơi. Sau đó lại đến một bên khác nổi lửa, đem vị trí tốt nhất nhường cho Nghênh Mai, bản thân hai người các nàng đứng ở một chỗ xa gác đêm.
Nghênh Mai nhìn bốn người này, từ nhỏ nàng đã luôn sinh hoạt trong thôn, trước nay đều chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Sinh lão bệnh tử, xuất giá gả trượng phu, hết thảy hẳn đều sẽ giống như bao người bình thường khác. Trong nhân sinh của nàng chưa từng xuất hiện mấy người như vậy, tuy rằng cùng là nữ nhân, nhưng đám người này quả thực không giống bất kỳ ai trong thôn. Cho nên thời điểm bọn họ hỏi đường, nàng nhất thời có chút hứng thú, liền xung phong đi cùng mấy người.
Nàng nhận ra Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn hẳn là tùy tùng của Viên Tinh Dã, nhưng nàng không biết hai người vì nguyên nhân gì lại răm rắp nghe lời đến như thế? Bộ dáng của Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng có vẻ đã quen được đối xử hàng ngày như vậy.
Nàng biết Viên Tinh Dã lợi hại, nhưng Hạ Tử Mặc bất quá cũng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp một chút, vì sao lại được đối đãi như thế? Đặc biệt là Viên Tinh Dã kia, nàng trước giờ đều chưa từng gặp qua người nào lóa mắt đến như vậy, nhất là thời điểm nàng dùng một chưởng đẩy bật mãnh hổ về phía sau ban nãy.
Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc nằm trên đám cỏ khô, đem da hổ đắp kín lên người Hạ Tử Mặc.
"Thật nhiều sao." Hạ Tử Mặc cảm thán, "Nàng có nhớ lần cuối cùng chúng ta cùng nhau ngắm sao hay không?"
"Nhớ rõ, là khi còn ở trong cung." Viên Tinh Dã nhẹ giọng, "Lúc đó chúng ta giả bộ là địch nhân của nhau, đều không ngờ được lại có một ngày như bây giờ."
"Đúng vậy, chính là không ai ngờ tới." Hạ Tử Mặc gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Viên Tinh Dã. Khi đó nàng tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày, hai người các nàng lại có thể tâm ý tương thông. Đột nhiên da hổ động đậy vài cái, một cái đầu tròn vo nhô lên từ phía dưới.
"Thỏ con này thật đúng là ngoan." Hạ Tử Mặc cười cười. Khoảng khoắc bình yên tốt đẹp đến như vậy, nàng bồi hồi cảm thấy cuộc đời này đến đây là đủ rồi, thực sự không còn gì phải mong cầu nữa. Viên Tinh Dã sờ đầu con thỏ, cười nói, "Là ngốc mới đúng."
"Vừa ngoan vừa ngốc." Ý cười trên mặt Hạ Tử Mặc càng sâu. Viên Tinh Dã phát hiện lần này từ sau khi rời khỏi thành, Hạ Tử Mặc dường như hay cười hơn lúc trước, hẳn là bởi cảm giác nhẹ nhõm buông bỏ quân vụ cùng với chính sự đi.
"Ta cảm thấy, mỗi khi ở bên cạnh nàng đều thực tốt, còn những thứ khác hoàn toàn không có liên quan." Tựa hồ biết được tâm tư của Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.
Viên Tinh Dã sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt càng thêm ấm áp ôn nhu, nhàn nhạt nói, "Ân, ta cũng cảm thấy vậy."
"Kỳ thật thời thời khắc khắc ở bên nàng, dù có là đi đâu chăng nữa, ta đều rất vui vẻ. U Châu, Toái Diệp, thật nhiều địa phương chỗ nào cũng có hồi ức tốt đẹp." Hạ Tử Mặc thấp giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng hòa vào bóng đêm.
"Ân." Viên Tinh Dã ôm nàng thật chặt, hai người an giấc ngủ yên một đêm.
Thời điểm Nghênh Mai tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, hôm qua nàng bị kinh hách, hơn nữa đi đường xa quả thực có phần mệt mỏi tham ngủ. Mấy người kia lại không có gọi nàng, tùy ý nàng ngủ nhiều một chút. Nàng thầm tính toán canh giờ, lập tức ngồi bật dậy.
"A, thực xin lỗi, ta ngủ quên." Nghênh Mai cuống quít nói.
"Không sao, chúng ta cũng vừa dậy không lâu." Hạ Tử Mặc cười nói. Nghênh Mai quay đầu nhìn nàng, Hạ Tử Mặc đang cho con thỏ ăn cỏ xanh, trâm cài trên đầu phản xạ ánh nắng chói mắt. Tươi cười cùng quang mang kia khiến nàng bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Ăn một chút đồ ăn lót dạ, mấy người lại tiếp tục lên đường, Nghênh Mai quay đầu nhìn vài lần, phát hiện Hạ Tử Mặc cơ hồ chân không chạm đất, đều là Viên Tinh Dã ôm nàng bước đi, nàng chỉ nhàn nhã cúi đầu nhìn con thỏ béo tròn đang ôm trong lồng ngực.
Mấy người chạy nhanh một đường, cuối cùng sau nửa đêm liền qua được đỉnh núi, xuống tới chân núi bên kia.
"Từ nơi này tiếp tục đi về phía trước chính là Lâm Thủy Thành cực Tây của Tương Nam, qua khỏi thành là tới Tương Bắc Quận." Nghênh Mai nói, Viên Tinh Dã gật đầu, "Đa tạ Nghênh Mai cô nương."
Nghênh Mai lắc đầu, "Các ngươi có ơn cứu mạng chúng ta, phải là ta đa tạ các ngươi mới đúng."
"Như vậy đi, chúng ta cùng nhau vào trong Lâm Thủy, sau đó sẽ an bài ổn thỏa cho ngươi. Rốt cuộc ngươi bây giờ chỉ có một mình, sao có thể quay trở về được." Hạ Tử Mặc nói, "Chỉ là không biết tình huống bên trong Lâm Thủy lúc này như thế nào?"
"Tình huống bên trong thành tốt hơn chỗ chúng ta rất nhiều, binh lính đều không dám trắng trợn cướp đoạt bá tánh. Nhưng hiện giờ nơi nơi trong thành đều trở nên đắt đỏ hơn, nếu như không có bạc liền không thể tồn tại ở đây, đám người chúng ta vì vậy mới phải chạy tới Tàng Thất tướng quân bên kia." Nghênh Mai nói.
Vận khí năm người thực tốt, dọc đường gặp được một đoàn xe ngựa hướng tới Lâm Thủy, hơn nữa còn thuê một chiếc, chỉ là không ngờ khi xuống xe lại phát sinh vấn đề.
Bởi vì Đới Phi khởi binh tạo phản, ngoại giới rất nhiều người lập tức cắt đứt toàn bộ quan hệ với Tương Nam cùng Tương Bắc, mấy cửa hàng vàng bạc đều đã đóng cửa, cho nên một đống ngân phiếu trên người Chu Tử Ly lúc này đều không thể sử dụng được nữa.
Cuối cùng vẫn là Tĩnh Ngôn dùng bạc vụn trên người thanh toán tiền xe.
Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ, chuyện này quả thực không ai lường trước, chờ đến khi vào thành còn cần nhiều bạc hơn nữa. Nhưng hiện giờ các nàng đều chỉ mang theo ngân phiếu, tức khắc biến thành không xu dính túi.
Nghênh Mai đương nhiên là không có bạc, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc trước giờ cũng đều không mang. Trên người Tĩnh Ngôn và Chu Tử Ly cũng chỉ có mấy lượng bạc vụn là nhiều nhất.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã trải qua cảm giác nhất văn tiền nạn đảo anh hùng hán* như thế.
(* nhất văn tiền nạn đảo anh hùng hán: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán; chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành.)
"Không có cách khác." Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ, "Cũng không thể quay về lấy bạc được." Nàng rút trâm cài trên tóc xuống đưa cho Chu Tử Ly, "Cầm lấy đi đổi thành bạc."
"Này ---" Chu Tử Ly có chút do dự, ai cũng biết tất cả đồ vật trên người Hạ Tử Mặc đều là Viên Tinh Dã đích thân tặng cho, ngày thường Hạ Tử Mặc đều không để bất kỳ kẻ nào chạm vào.
"Không sao, đi đi." Viên Tinh Dã nói, lúc này không phải là thời điểm so đo này nọ, quay đầu nói với Hạ Tử Mặc, "Khi nào trở về ta lại đưa cho nàng cái khác."
"Ta còn rất nhiều, không có vấn đề gì." Hạ Tử Mặc cười cười. Đồ vật Viên Tinh Dã đưa cho nàng đều là trân phẩm, ngày thường nàng cũng rất ít khi mang, chỉ cẩn thận cất kín ở một chỗ.
"Đổi bao nhiêu là vừa?" Chu Tử Ly không dám làm chủ.
"Ngày thường thiên kim khó cầu, lúc này nhiều ít bao nhiêu cũng được." Hạ Tử Mặc nói, Chu Tử Ly hiểu rõ, gật đầu nhận lấy.
Thực mau đã đổi được bạc trở về, tuy rằng hiện giờ vẫn là lúc giao tranh khốn khó, nhưng cây trâm cài kia vẫn đổi được năm trăm lượng bạc. Nghênh Mai nhìn đống bạc trắng bóng, cả người nhất thời ngây ngẩn tại chỗ.
------------------------------------------
Chú thích:
* Điển tích câu "Thế ngoại đào nguyên":
Vào niên hiệu Thái Nguyên triều Tấn, có một người ở Vũ Lăng, không biết tên họ là gì, sống bằng nghề đánh cá.
Một hôm, ông ta đến một khe suối để đánh cá, chèo thuyền men theo khe mà đi lên, chỉ thấy hai bên chim hót hoa thơm, cảnh sắc mê người, ông bị phong cảnh tuyệt đẹp này làm cho mê mẩn, bất tri bất giác đi được rất xa. Bỗng nhiên, một rừng đào xuất hiện trước mặt. Men theo dòng nước mà đi, chỉ thấy hai bên bờ toàn cây đào, tuyệt nhiên không có một loại cây nào khác, hoa đào đang nở rộ. Người đánh cá vô cùng kinh ngạc, muốn đi đến tận cùng của rừng đào. Ông chèo thuyền đến tận đầu nguồn, nhìn thấy phía trước rừng đào có một ngọn núi, giữa núi có một khe hẹp, bên trong phảng phất ánh sáng. Người đánh cá vô cùng hiếu kì liền dừng thuyền, bước lên bờ hướng khe hẹp mà đi tới.
Bước vào cửa khe, bên trong là một hang núi, chỗ vào vô cùng hẹp, chỉ vừa một người qua. Sau khi đi thêm vài chục bước, hang bỗng nhiên rộng lớn, ra khỏi hang, trước mặt là vùng đất bằng phẳng, nhà cửa khang trang. Nhìn kĩ, thấy ruộng đồng xanh tốt, còn có ao hồ xinh đẹp, nhà ở điểm xuyết thêm, chung quanh nhà là rừng dâu và rừng trúc. Đường bờ ruộng dọc ngang, các nhà cách nhau không xa, tiếng gà tiếng chó đều có thể nghe được.
Người đánh cá trước giờ chưa thấy một nơi nào đẹp như thế, bước sâu vào bên trong. Đến một nơi có nhà, nhìn y phục của trai gái đang mặc, thấy họ như ở một thế giới khác. Tóc của bọn họ đều là màu vàng, buông thả tự nhiên. Khuôn mặt hiện rõ nét thuần phác, ung dung tự tại. Thấy người đánh cá từ bên ngoài tới, họ vô cùng kinh ngạc, liền hỏi từ đâu đến. Người đánh cá nhất nhất trả lời sự thực. Có người mời ông ta về nhà, bày rượu giết gà chiêu đãi. Người trong làng nghe nói có người từ bên ngoài tới liền chạy đến xem.
Người trong làng nói với người đánh cá rằng, tổ tiên của họ vì lánh nạn đời Tần đã dẫn vợ con cùng với dân làng bỏ chạy đến đây, từ đó về sau chưa bao giờ đi ra bên ngoài, cũng không quan hệ với bên ngoài, họ sống một cuộc sống cách tuyệt với thế giới ngoài kia. Người trong làng hỏi người đánh cá đang là triều đại nào. Ông ta đáp rằng, hiện đang là đời Tấn. Họ nghe là đời Tấn, cũng không biết là triều đại nào. Hoá ra, người ở đây chỉ biết có đời Tần, ngay cả đời Hán họ cũng không biết, đừng nói chi đến đời Nguỵ đời Tấn. Người đánh cá đem hết tình hình bên ngoài kể lại. Họ nghe xong đều cảm thán, liền lưu giữ người đánh cá ở lại thay nhau chiêu đãi.
Mấy ngày sau người đánh cá cảm tạ ra về. Người trong làng nói ông ta rằng: Tuyệt đối không được đem tình hình ở đây nói cho người bên ngoài biết.
Người đánh cá từ biệt, theo đường cũ quay về, trên đường đi qua ông đều đánh dấu. Sau khi về đến huyện, người đánh cá lập tức đi gặp Thái thú Lưu Hâm, đem sự việc kể lại. Lưu Hâm lập tức sai người đi tìm, men theo kí hiệu mà người đánh cá đã để lại, nhưng không tìm thấy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT