Chu Tử Ly đi trong quân doanh, dọc đường gặp không ít tướng sĩ sôi nổi chào hỏi, nàng cũng tươi cười đáp lại, thực mau đã tới phòng bếp trong quân.

"A, lại để Chu đại nhân tự mình đến đây, đã nói để tiểu nữ đưa đi là được." Một nữ hài đang bận rộn thu thập đồ vật xung quanh, nhìn thấy nàng liền vội vàng chạy tới. Nữ hài này tên là Tiểu Hoàn, nguyên bản là nữ nhi của chủ quản phòng bếp tại đây, hiện giờ vừa tròn mười lăm tuổi. Sau khi Viên Tinh Dã tới Hiệp Hồ Thành liền tuyên truyền tư tưởng hiếu học, khuyến khích người người nhà nhà chăm chỉ đọc sách luyện chữ.

Chưởng quản phòng bếp cũng là người có chí lớn, tuy rằng cổ nhân hay nói nữ hài không có tài mới có đức, nhưng vẫn kiên trì khuyên nhủ nữ nhi đọc sách, thời điểm nhàn rỗi thì tới phòng bếp hỗ trợ.

Theo lệ thường, mười lăm tuổi hẳn là nên chuẩn bị xuất giá, năm đó Hạ Tử Mặc cũng là vừa mười lăm tuổi đã tiến cung. Tiểu Hoàn đọc sách gặp phải thật nhiều thắc mắc, tình cờ gặp được Chu Tử Ly hảo tâm giúp một lần, sau đó nhanh chóng trở nên quen thuộc.

"Không sao, đưa cho ta là được." Chu Tử Ly ôn thanh nói. Tuy rằng đối phương có ý tốt, nhưng lúc này vẫn là càng ít người tiếp xúc với Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc càng tốt, ai biết hai người kia đang bận tình chàng ý thiếp như thế còn quản bị người ngoài nhìn thấy hay không.

Trong lòng còn đang mải mê suy nghĩ, Tiểu Hoàn đã mang cặp lồng đồ ăn đưa cho Chu Tử Ly.

"Chu đại nhân nếu có việc cứ phân phó." Tiểu Hoàn cười nói.

"Được, đa tạ ngươi." Chu Tử Ly gật đầu, xoay người rời khỏi.

"Chu đại nhân của chúng ta thật đúng là được người hoan nghênh." Còn chưa đi được bao xa đã nghe thấy thanh âm nữ nhân truyền tới, Chu Tử Ly bất đắc dĩ lắc đầu, "Tĩnh Ngôn, đừng có nói giỡn."

"Đâu ra nói giỡn, lời của ta chính là thật. Trong quân cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ ngươi đã lâu nha." Tĩnh Ngôn cười nói, bước ra từ một góc tối gần đó. Một thân nhung trang màu tím, bên hông còn đeo bảo kiếm, nhìn qua quả thực phi thường anh khí.

Chu Tử Ly thở dài, Tĩnh Ngôn ngày thường tuy rằng kiệm lời, nhưng với người thân quen lại thích nháo loạn, khiến các nàng đều đau đầu không thôi. Còn chưa kịp đáp trả đã nghe thấy Tĩnh Ngôn tiếp tục, "Ngay cả ta đây cũng thực hâm mộ Chu đại nhân."

"Nếu như ngươi thật sự hâm mộ ta, vậy giúp ta đưa cơm trưa đi?" Chu Tử Ly đẩy cặp lồng trên tay sang cho Tĩnh Ngôn.

"Chu đại nhân thật không có phong độ, lại để người khác chạy việc giúp mình như vậy sao?" Tĩnh Ngôn thoải mái cười cười. Chu Tử Ly không thèm để ý tới nàng, nhanh chóng xoay người rời đi, "Không có phong độ phải là ngươi mới đúng, vốn dĩ hôm nay ta chạy việc thay người, sao lại biến thành ta bắt ngươi chạy việc hộ mình vậy?"

Tĩnh Ngôn đuổi theo sát phía sau, "Đây là do không còn biện pháp khác, ta chịu khổ ẩn núp ở Khẩu Bình Thành lâu đến như vậy, hiện giờ cần phải nghỉ ngơi lấy sức."

Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã tiểu biệt trùng phùng, lúc này ai cũng không dám quấy rối, công việc trong ngày đều bị đẩy qua đẩy lại lẫn nhau.

Hai người đi bộ trong quân doanh, dọc đường thu hút không ít ánh mắt từ tứ phía. Tuy rằng chức vụ của các nàng hiện giờ chỉ là thân binh, thực quyền không tính là nhiều lắm, nhưng kẻ tinh ý đều nhận ra hai người chính là thân tín của Hạ Tử Mặc. Cứ trông bốn người Đông Tây Nam Bắc là biết, sớm muộn gì các nàng đều sẽ thăng quan tiến chức, nắm giữ trọng binh trong tay.

Hơn nữa làm thủ hạ dưới trướng Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã quả thực không tồi. Chủ tử thị phi rõ ràng, thưởng phạt nghiêm minh, chỉ cần ngày thường hoàn thành nhiệm vụ đều có không ít khen thưởng. Không cần phải a dua nịnh hót, chỉ cần dựa vào bản lĩnh chính mình mà thăng tiến, hẳn là điều rất nhiều người vẫn luôn ao ước.

Nhưng là --- có đôi lúc không giống như nàng vẫn luôn ao ước cho lắm.

Tỷ như hiện tại ---

Chu Tử Ly cầm cặp lồng đồ ăn đứng trước cửa đình viện, trong lòng rối rắm không thôi. Vào, hay là không vào?

Nếu như vào, vạn nhất quấy rối không khí giữa hai người? Nếu không vào, chẳng may lại để các nàng bị đói? Tĩnh Ngôn bên cạnh trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng hỏi, "Ngươi định đứng ở chỗ này bao lâu?"

Chu Tử Ly thở dài, "Nếu không ngươi mang vào giúp ta đi?"

"Ta mới không cần." Hai người còn đang đùn đẩy, bỗng thấy Lạc Nhan từ xa đi tới, "Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Tướng quân ---" Chu Tử Ly bất đắc dĩ, "Chúng ta mang cơm trưa tới cho Nguyên soái cùng đại nhân." Lạc Nhan nháy mắt minh bạch nguyên nhân hai người lưỡng lự không chịu đi vào, cân nhắc một chút rồi nói, "Đưa cho ta đi, vừa vặn ta cũng có việc cần bẩm báo với Nguyên soái."

"Được!" Chu Tử Ly thật mừng rỡ, nhanh chóng đưa cặp lồng đồ ăn cho Lạc Nhan. Lạc Nhanh mở cửa bước vào trong sân, một lát sau đã thấy quay trở ra, đem cặp lồng giao lại cho Chu Tử Ly, "Nguyên soái với đại nhân đều không ở đây."

"Không ở đây?" Chu Tử Ly kinh ngạc.

"Có lẽ là tới thăm Mai phi, để ta thử qua đó nhìn xem." Lạc Nhan nhíu mày nói. Hai người kia vừa mới trở về, hiện giờ không báo với ai đã đột nhiên biến mất, quả thực khiến nàng có chút lo lắng. Rốt cuộc nơi này vẫn là tiền tuyến, tuy rằng còn đang ở trong địa phận Hiệp Hồ Thành cũng không đảm bảo an toàn tuyệt đối. Mấu chốt hơn nữa chính là, nội lực của Viên Tinh Dã còn chưa hồi phục hoàn toàn.

Chu Tử Ly cũng có phần lo lắng, khẽ huýt sáo một cái, hai gã ám vệ toàn thân hắc y lập tức nhảy xuống từ trên cành cây.

"Có thấy Nguyên soái cùng đại nhân đâu không?" Đám hắc y nhân này là ám vệ bên người Hạ Tử Mặc, ngày thường đều do nàng và Tĩnh Ngôn quản lý.

"Nguyên soái không cho chúng ta đi theo." Hắc y nhân lắc đầu nói.

Buổi sáng lúc Chu Tử Ly vừa rời đi, Viên Tinh Dã cũng hạ lệnh để tất cả mọi người lui ra. Bình thường Viên Tinh Dã nếu muốn ở một mình cũng chỉ để tướng sĩ và thủ vệ xung quanh rời đi, mấy người ám vệ vẫn luôn lưu lại bên cạnh Hạ Tử Mặc. Nhưng hôm nay Viên Tinh Dã lại để tất cả bọn hắn cùng lui xuống.

Như vậy, hiện giờ bên cạnh hai người thật đúng là không còn một ai.

Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn càng lo lắng hơn, nhanh chóng bám theo Lạc Nhan cùng tới chỗ Mai phi bên kia. Mai phi đang ở trong viện đánh đàn, nhìn thấy Lạc Nhan liền dừng tay, cười cười hỏi, "Lạc Nhan tướng quân bái phỏng, không biết là có chuyện gì?"

"Xin hỏi nương nương, hôm nay người có nhìn thấy Nguyên soái cùng Giám quân hay không?"

Mai phi gật đầu, "Buổi sáng hai vị muội muội có tới chỗ này của ta, nhưng thực mau đã rời đi. Tướng quân có việc gì cần tìm sao?"

"Cũng không phải đại sự gì, chỉ là có chút quân vụ muốn bẩm báo." Nhìn thấy u sầu trên mặt Mai phi dường như đã tiêu biến gần hết, Lạc Nhan trong lòng âm thầm vui mừng, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi thăm này nọ, đành phải cáo biệt Mai phi, quay về tiếp tục tìm kiếm.

"Hay là Nguyên soái đi tới quân doanh xem thao luyện rồi? Không bằng chúng ta cũng tới đó tìm thử?" Chu Tử Ly đề nghị.

Lạc Nhan gật đầu, ba người vội vàng thi triển khinh công, một đường bay thẳng tới trong quân doanh.

Lúc này vừa vặn là thời điểm thao luyện trong quân, Thẩm Băng dẫn dắt Hắc Y quân đang cùng thao luyện với kỵ binh dưới trướng Bùi Thập Viễn. Hắc Y quân trước kia vẫn luôn đơn độc thao luyện riêng ở một chỗ, nhưng Bùi Thập Viễn nói để hai quân cùng tập luyện với nhau có thể giúp tăng cường sĩ khí, cho nên dạo gần đây hai người vẫn luôn cùng nhau thao luyện mỗi ngày.

"Các ngươi có thấy Nguyên soái đâu không?" Lạc Nhan hỏi.

Thẩm Băng lắc đầu, Bùi Thập Viễn ra hiệu cho binh lính tạm dừng thao luyện, sau đó nhíu mày nói, "Hôm qua chỉ nhìn thoáng qua Nguyên soái một chút, hẳn là hôm nay Nguyên soái cùng đại nhân còn có nhiều chuyện muốn nói với nhau, chúng ta đương nhiên sẽ không tới quấy rầy."

Lạc Nhan bất đắc dĩ, "Nhưng hiện giờ hai người đều không thấy đâu, không biết là đi nơi nào rồi."

Thẩm Băng suy nghĩ một hồi, "Vậy thử hỏi hạ nhân xung quanh phủ là biết, ta nghĩ hẳn là Nguyên soái đang cùng đại nhân đi giải sầu một lúc."

Lạc Nhan, Chu Tử Ly, và Tĩnh Ngôn quay đầu nhìn nhau, các nàng thế nhưng lại quên mất chuyện này. Vừa nghĩ đến đây liền không rảnh quan tâm nói chuyện với Thẩm Băng nữa, nhanh chóng vận khinh công quay trở lại trong phủ. Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn thấy thế liền giao lại cho phó tướng tiếp tục dẫn dắt thao luyện, bản thân chính mình cũng bám theo ba người các nàng.

Trở lại trong phủ dò hỏi mọi người xung quanh, không ai nhìn thấy Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc ra khỏi cửa.

"Vậy hẳn là còn ở trong phủ." Bùi Thập Viễn kết luận. Lạc Nhan lúc này đã có chút nóng nảy, rõ ràng là hai người sống sờ sờ ra đấy, vì sao lại không thấy đâu? Vừa bực bội vừa nhanh chóng phân phó hạ nhân đi tìm kiếm xung quanh. Chu Tử Ly và Tĩnh Ngôn cũng mang theo mật thám đi vào trong thành xem xét kỹ càng. Mấy người ước định nếu như tìm được Viên Tinh Dã sẽ phóng tên lệnh ra hiệu.

Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn trở lại trong quân tìm kiếm. Lạc Nhan lắc đầu, tất cả diều hâu nàng huấn luyện hiện giờ đều đã phái tới giám sát động tĩnh tại Khẩu Bình Thành, lúc này chỉ còn có thể dựa vào tướng sĩ cùng thám báo xung quanh. Hơn nữa chuyện này không thể để lộ ra ngoài, đành phải lén lút tìm kiếm từng li từng tí.

Một canh giờ trôi qua, mấy người đang tìm kiếm trong phủ tụ tập lại một chỗ, không ai nhìn thấy hai người Viên Tinh Dã.

Hai canh giờ trôi qua, Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn mang theo Đông Tây Nam Bắc chạy tới hội họp trong phủ, trong quân doanh cũng không có bóng dáng hai nàng.

Ba canh giờ trôi qua, Chu Tử Ly cùng Tĩnh Ngôn vừa trở lại, trong thành cũng không thấy đâu.

Mọi người không khỏi luống cuống tay chân, rõ ràng sáng sớm còn thấy, hiện giờ lại mất tích là thế nào?

Đang lúc mấy người bọn họ nháo loạn tìm kiếm khắp nơi, Viên Tinh Dã mang theo Hạ Tử Mặc ra khỏi phủ đệ. Nói đến cũng thật khéo, rõ ràng là quang minh chính đại đi thẳng đại môn mà ra, lại không gặp được bất kỳ kẻ nào dọc đường.

Hạ Tử Mặc trước giờ không thích đông người, cho nên trong phủ cũng không có nhiều hạ nhân, hơn nữa mấy hôm trước Chu Tử Ly đã phân phó một bộ phận tới trong quân doanh, hiện giờ lại càng thêm thưa thớt.

Sau khi tản bộ trên đường cái một lúc, hai người tới trà lâu uống trà cùng với ăn một chút điểm tâm, Hạ Tử Mặc nổi hứng muốn đi ngắm nghía trang sức. Các nàng liền tới phố Nam, chính là địa phương tập trung nhiều cửa hàng nhất bên trong Hiệp Hồ Thành.

Hiệp Hồ Thành nằm ở biên cương, rất gần với Đại Kiến và Lâu Lan, cho nên tại phố Nam này có thật nhiều quần áo và trang sức theo phong cách Tây Vực. Lúc trước Viên Tinh Dã còn bị vây hãm ở địch doanh, Hạ Tử Mặc một thân một mình cũng không có tâm tình xem xét mấy thứ này, hiện giờ tâm thế thả lỏng, liền hiếu kỳ muốn tới nhìn ngó một phen.

Đồ vật tại phố Nam tuy rằng không tinh xảo như trong hoàng cung, nhưng trái lại có rất nhiều thứ kỳ quái lạ lẫm. Đừng nói là Hạ Tử Mặc, ngay cả Viên Tinh Dã trước giờ cũng chưa từng thấy qua.

"Tinh Dã, nàng thấy cái này thế nào?" Hạ Tử Mặc cầm lấy một món trang sức hình cánh bướm, mặt trên được khảm một cục đá không biết tên là gì, tuy rằng thoạt nhìn không giống đồ chế tác thủ công quý giá, nhưng hình thức bên ngoài quả thực hiếm thấy.

Viên Tinh Dã cầm lấy, giúp Hạ Tử Mặc mang lên, ngắm nghía một vòng rồi cười cười, "Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung*, xác thực không tồi." Khuôn mặt Hạ Tử Mặc tức khắc ửng hồng, Viên Tinh Dã quay đầu nói, "Chúng ta muốn cái này, cảm tạ." Dứt lời liền đưa cho lão bản một chút bạc vụn.

(* vân tưởng y thường, hoa tưởng dung: Trích từ bài thơ Thanh Bình Điệu Kỳ của tác giả Lý Bạch:

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

Dịch nghĩa:

Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,

Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn.

Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,

Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.

Dịch thơ:

Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây,

Hiên sương phơ phất gió xuân bay.

Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,

Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai.)

Lão bản tiếp nhận bạc, cười cười nói, "Ánh mắt hai vị tiểu thư thật tinh tường, đồ vật chỗ này của ta tuy rằng không tính là quý giá, nhưng luận về hình thức chính là hiếm có khó tìm toàn thiên hạ, trước giờ có không ít tiểu tử thường xuyên tới đây mua đồ tặng người thương, hai vị có muốn vào trong xem kỹ thêm một lát hay không?"

Viên Tinh Dã liếc mắt nhìn lão bản một cái, không ngờ người này chỉ nhìn qua một lần đã có thể nhận ra quan hệ giữa hai người, chỉ cười cười nói, "Vậy ở lại xem thêm một lúc nữa."

Chờ tới khi trở ra, trên tay Hạ Tử Mặc đã cầm theo không ít vật phẩm trang sức. Viên Tinh Dã cũng không động sát khí gì với lão bản này, thứ nhất là hắn không biết thân phận các nàng, thứ hai là dù hắn có truyền lời đồn đãi vớ vẩn cũng sẽ không ra được khỏi Hiệp Hồ Thành.

Hai người thong thả xem xét mấy chỗ xung quanh, cửa hàng cuối phố Nam chính là một hàng bán pháo hoa. Hiện giờ cũng chưa tới thời gian lễ hội, nơi này quả thực có vài phần quạnh quẽ. Viên Tinh Dã thấy vậy cười cười, "Một lúc sau trời sẽ trở tối, không bằng chúng ta ra khỏi thành một chút thì thế nào?"

Hạ Tử Mặc nhìn nàng móc bạc mua sạch hơn phân nửa số pháo hoa trong tiệm, sau đó Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc trèo tường ra bên ngoài thành.

Hai người biến mất chưa được mấy giây, mật thám lại vừa vặn chạy tới phố Nam.

Lại nói, mấy người mật thám này quả thực có chút đáng thương. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm từ mấy địa phương lân cận phủ Nguyên soái, bởi vì không thể dò hỏi người ngoài nên đành phải lén lút xem xét. Chờ đến khi tới được phố Nam, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đã đi rồi.

Sắc trời dần trở tối, lúc này trong đại sảnh phủ Nguyên soái tập trung rất nhiều người, thần sắc đều phi thường bất an, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Chúng ta không cần phải lo lắng quá mức, công phu của Nguyên soái mọi người đều biết, không thể vô thanh vô thức xảy ra chuyện được." Triệu Quảng lên tiếng.

Lạc Nhan nhíu mày, "Liền tính là như vậy, cũng không thể đảm bảo an toàn, vẫn phải tìm được người mới biết." Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, thở dài một hơi nói, "Tiếp tục tìm đi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Lúc này Viên Tinh Dã đang dựng bếp tại một khoảng đất trống ngoài thành, bắt đầu đem mấy con gà rừng vừa bắt được nướng lên, sau đó lại lôi ra thảo dược cùng gia vị mang theo ướp đều. Hạ Tử Mặc thích thú nhìn thịt gà cháy xèo xèo, thỉnh thoảng lại ném vài cành cây khô vào để giữ lửa.

"Nếu như chúng ta rời khỏi triều đình, cứ sinh hoạt như vậy thì sao?" Hạ Tử Mặc cười đến hai mắt cong thành vầng trăng khuyết, "Tiêu sái tự tại, nàng dẫn ta đi hành tẩu giang hồ."

"Được a! Chỉ là cứ liên tục ăn gà rừng, nàng hẳn là sẽ chán." Viên Tinh Dã trêu đùa.

"Không sao, đôi khi còn có thể bắt cá." Hạ Tử Mặc bật cười, "Không chừng còn bắt được cả cua."

"Ta bắt cá, nàng bắt cua thì thế nào?" Viên Tinh Dã xoay người nhéo mũi Hạ Tử Mặc, nước sốt cùng gia vị trên tay cũng dính lên trên mặt người kia.

"Họa thủy, nàng đây là đang làm gì?" Hạ Tử Mặc vỗ rớt tay nàng.

"Đang đùa giỡn nàng, không phải sao?" Viên Tinh Dã duỗi tay, "Cười cho gia xem một cái, gia liền cho ngươi ăn đùi gà."

"Tốt, gia! Ta không cần đùi gà, ta muốn cánh gà." Hạ Tử Mặc vươn tay giữ đầu Viên Tinh Dã, sau đó đem mặt chính mình dán lại gần, cọ mũi tới trên mặt Viên Tinh Dã.

"Tham ăn như vậy, gia nuôi không nổi." Viên Tinh Dã làm bộ làm tịch thở dài, xé cánh gà xuống đưa cho Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc cắn một miếng từ trên tay Viên Tinh Dã, vừa nhai vừa nói, "Hương vị không tồi, bất quá vẫn là gia ăn ngon hơn một chút."

"Ta không phải họa thủy sao? Họa thủy còn ăn ngon?" Viên Tinh Dã nheo mắt. Hạ Tử Mặc cười nói, "Dù sao cũng chỉ là họa thủy của mình ta." Dứt lời liền sáp lại thật gần, khẽ hôn lên khóe miệng Viên Tinh Dã một cái.

"Toàn vị gà nướng."

Hai người cười đùa ăn xong cơm chiều, sau đó châm lửa đốt pháo hoa phóng lung tung lên trời. Nháo đến tận gần khuya, lúc này mới có chút mệt mỏi trở về trong thành.

Bên trong phủ Nguyên soái, Lạc Nhan đang rối rắm tự hỏi Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc có thể đi đâu, sau bữa cơm chiều đã có mấy tên thám báo được phái đi giám thị Khẩu Bình Thành quay lại, cũng mang theo chim ưng trở về. Lạc Nhan vội vàng đem toàn bộ chim ưng thả ra tìm kiếm Viên Tinh Dã.

"Tướng quân, mật thám hồi báo, bên ngoài thành có người đốt pháo hoa."

Pháo hoa? Lạc Nhan sửng sốt, hiện giờ không có lễ hội gì, sao lại có người phóng pháo hoa? Chẳng lẽ là phương thức liên lạc của mật thám địch nhân? Nhưng ai lại dùng cách thức dễ nhận thấy như thế? Không phải là Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đột nhiên nảy sinh ý tưởng kỳ quái muốn phóng pháo hoa đi!

"Mau phái người đi điều tra, rốt cuộc là ai phóng?" Lạc Nhan nói. Nhân thủ có thể dùng được lúc này quả thực ít ỏi, Lạc Nhan thật sự bực mình, trong lòng thầm nghĩ nếu Viên Tinh Dã còn không trở lại, nàng liền điều động toàn bộ đại quân chạy tới chạy lui mấy vòng, để xem khi đó nàng có chịu quay về hay không. (Ed: Khổ thân Lạc Nhan, lần nào cũng như trông trẻ vậy =)))

Thời điểm Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc quay trở lại trong phủ, thấy được đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, tất cả tướng lãnh đều đang ở, dường như đang chuyên tâm nghiên cứu gì đó. Lạc Nhan đứng ở trước bàn, trên vai nàng có một con diều hâu ủ rũ cụp đuôi, tựa hồ vừa bay đến mỏi cánh, còn có thể thấy đang lắc lư nghiêng ngả.

Các nàng vừa xuất hiện trước cửa, mọi người lập tức quay đầu nhìn chằm chằm, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

"Các ngươi làm sao vậy?" Hạ Tử Mặc nghiêng đầu nghi hoặc. "Hẳn là phe địch có tin tức gì." Viên Tinh Dã bộ dáng nghiêm trang nói.

Mọi người, giận dữ!

-----------------------------------------

Lời tác giả: Đột nhiên muốn viết một chương như vậy, không khí vui vẻ một chút, tuy rằng chính văn vẫn luôn không có chỗ nào thiếu sót, chỉ là cảm thấy chiến sự đánh tới đánh lui có chút trầm trọng.

-----------------------------------------

Lời Editor: Tác giả bảo muốn viết chương này cho vui, nhưng chỉ thấy hai chị vui vẻ thôi, Lạc Nhan chắc tức đến sắp rụng hết cả tóc rồi, tổn thọ quá đi mất =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play