Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Hạ Tử Mặc lẻn vào Khẩu Bình Thành, Hiểu Mộng Công chúa vừa mới tỉnh ngủ, đã nghe được tiếng bước chân dồn dập tới ngay ngoài cửa, "Công chúa, thuộc hạ có việc bẩm tấu."
"Chuyện gì?" Thanh âm Hiểu Mộng truyền ra từ bên trong, nàng biết nếu như không phải là chuyện quan trọng hẳn sẽ không ai dám chạy tới chỗ này sớm đến như vậy, biểu tình trên mặt cũng ngưng trọng rất nhiều.
"Mật thám báo lại, người tới Khẩu Bình Thành bên kia chính là đích thân Giám quân Hạ Tử Mặc."
"Cái gì?" Hiểu Mộng giật mình kinh ngạc, bất chấp hiện tại còn chưa mặc xiêm y chỉnh tề, khoác tạm ngoại bào nhanh chóng mở cửa phòng hỏi, "Thật sự là có chuyện này?" Tướng sĩ kia vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Hồi bẩm Công chúa, thám báo trong Khải quân của ta truyền tin tới, Hạ Tử Mặc đã rời khỏi quân doanh được mấy ngày. Hơn nữa tướng lãnh thủ vệ tại Xiển Thành cho bồ câu đưa tới bức họa đoàn người Lưu gia, hoàn toàn giống với tranh vẽ chân dung Hạ Tử Mặc trong cung chúng ta. Mấu chốt hơn nữa chính là ám vệ cũng có truyền tin xác nhận."
"Chẳng lẽ thật là Hạ Tử Mặc đích thân tới Khẩu Bình? Nàng cùng Viên Tinh Dã vốn là tử địch --- như thế nào lại lấy thân mạo hiểm như vậy?" Hiểu Mộng tự hỏi hồi lâu, sau đó mới nhìn hộ vệ trước mặt, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng, Công chúa."
Hiểu Mộng quay lại trong phòng rửa mặt chải đầu, nhìn khuôn mặt người trong gương đồng kia, đột nhiên cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Năm đó nàng chỉ thấy qua Viên Tinh Dã một lần, liền nhớ mãi không quên đến tận bây giờ. Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã tuy là tử địch, nhưng cũng không thể đảm bảo Hạ Tử Mặc sẽ không phát sinh tâm tư bất thường gì. Liền tính hai người các nàng đều là phi tử Hạ Đế, cho dù Viên Tinh Dã vô cảm đối với Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc có nảy sinh tình ý với Viên Tinh Dã cũng là hết sức bình thường.
"Chẳng lẽ Hạ Tử Mặc thật sự thích Viên Tinh Dã sao?" Hiểu Mộng còn có chút nghi hoặc, "Nếu như không phải vậy, vì sao lại tự thân mạo hiểm đi vào trong Khẩu Bình Thành đây, hay là người đến căn bản không phải là Hạ Tử Mặc?" Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng hiện giờ quả thật đã có quá nhiều dấu hiệu chỉ rõ Hạ Tử Mặc xác thật là đi đến Khẩu Bình Thành.
Dung nhan trong gương càng thêm nghiêm túc trầm trọng, còn có thể nhận ra ẩn ẩn sát khí, "Nếu như đã tới, mặc kệ là người nào, bản công chúa đương nhiên phải đón tiếp thật tốt một phen."
Sau khi chỉnh tề ra khỏi phòng, Hiểu Mộng liền hạ vài đạo mệnh lệnh, chậm rãi bước tới Giải Mộng Các các đó không xa.
Bên trong Khẩu Bình Thành, Hạ Tử Mặc ngồi ở một gian phòng tối, trước mặt nàng là vài người ăn mặc phục sức bá tánh đang khoanh tay đứng thẳng, ba nam ba nữ, dung mạo đều không có điểm gì đặc biệt nổi bật. Bọn họ chính là mật thám được an bài ẩn núp tại Lâu Lan đã nhiều năm.
Hạ Tử Mặc xem xét bản đồ trong tay, sau đó chậm rãi khép lại nói, "Chúng ta không có nhiều thời gian, đối phương thực mau sẽ phát hiện tung tích. Nếu như muốn cứu viện Nguyên soái kịp thời, nhất định phải thực hiện trong hôm nay. Nhân thủ ta có thể điều động tại Khẩu Bình nơi đây chỉ có mấy người các ngươi, vậy nên dứt khoát phải hành sự cẩn thận. Ta đã an bài đường thoát thân, chỉ cần cứu được Nguyên soái trở ra, lúc sau liền tới hội họp tại chỗ này."
Hạ Tử Mặc vừa dứt lời, Chu Tử Ly phía sau nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy nhỏ đưa cho sáu người.
"Mảnh giấy này ghi địa điểm hội hợp cùng với nhiệm vụ hành sự đêm nay, các ngươi nhớ kỹ rồi hủy đi." Chu Tử Ly phân phó. Sáu người kia nhanh chóng đọc một lượt, tất cả đều đem tờ giấy thiêu đốt sạch sẽ.
"Được rồi, mọi người trước đi nghỉ ngơi đi, không được dò hỏi nội dung nhiệm vụ của nhau." Hạ Tử Mặc nói.
"Vâng, đại nhân." Sáu người nối đuôi nhau rời đi. Sau khi bọn họ đi khỏi, Hạ Tử Mặc mới nói, "Tử Ly, đêm nay ngươi cũng đi."
"Bên người đại nhân sao lại có thể không ai bảo hộ được?" Chu Tử Ly kinh ngạc.
"Sáu người bọn họ võ công không cao, nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo toàn bản thân, hiện giờ đành phải dựa vào ngươi." Hạ Tử Mặc nói, "Việc này không cần nhiều lời nữa, ý ta đã quyết."
"Vâng, đại nhân." Chu Tử ly bất đắc dĩ lĩnh mệnh.
"Lần nay chỉ có thể thành công, không được thất bại. Về công hay về tư Tinh Dã đều không thể xảy ra chuyện." Hạ Tử Mặc nói, "Tử Ly, ngươi đi theo ta cũng đã được hai năm, vẫn luôn là hộ vệ, ta biết chí hướng của ngươi không đặt tại chỗ này. Sau khi sự tình lần này giải quyết xong, ta sẽ an bài một chức vị thích hợp trong quân cho ngươi."
"Đa tạ đại nhân." Chu Tử ly cúi đầu.
Vào đêm. Chu Tử Ly mang theo sáu người đi tới địa điểm ước định, thân ảnh bọn họ nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Lúc này tại Giải Mộng Các, Hiểu Mộng ngồi đối diện trước mặt Viên Tinh Dã, trên bàn đặt thật nhiều rượu cùng đồ ăn. Hiểu Mộng cười cười rót rượu cho nàng, "Đây là ta cố ý tìm đầu bếp Đại Khải tới làm, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?"
"Làm phiền Công chúa." Viên Tinh Dã nhàn nhạt đáp, nhưng vẫn không hề động đũa. Thời điểm ban nãy Hiểu Mộng cho người mang thức ăn cùng rượu tới chỗ này của nàng, Viên Tinh Dã cũng không có biểu tình bất bình gì, tùy ý Hiểu Mộng bố trí.
Hiểu Mộng không để ý Viên Tinh Dã có uống rượu dùng bữa hay không, tự tay rót một chén cho chính mình, "Ta không quá quen thuộc với rượu của Khải người các ngươi, Trúc Diệp Thanh trăm năm này quả thực là khó uống."
"Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín*. Trúc Diệp Thanh vốn là rượu ngon, chỉ là Công chúa không thích mà thôi. Có đôi khi đồ vật tuy rằng thật tốt, không nhất định lại thích hợp với chính mình." Viên Tinh Dã lạnh nhạt nói.
(* giáp chi mật đường, ất chi thạch tín: Hợp thì ngọt như đường mật, không hợp thì độc như thạch tín.)
"Ta làm sao lại không biết đạo lý này, chỉ là có đôi lúc ta quả thật không rõ cái gì mới thích hợp với mình." Hiểu Mộng khẽ giọng lẩm bẩm, "Ta sinh ra không được sủng ái, thân phụ không cần ta, dưỡng phụ cũng không muốn ta. Còn mẫu thân ta cả đời chỉ biết tranh sủng, căn bản mặc kệ ta chết hay sống. Ta muốn thứ gì cũng chỉ có thể liều mạng tranh đua đoạt lấy. Đoạt nhiều đến mức đôi khi chính ta còn không biết được bản thân thật sự muốn điều gì."
Viên Tinh Dã không lên tiếng, Hiểu Mộng lại tiếp tục, "Lúc đầu ta ao ước phụ vương cùng mẫu thân sẽ yêu thích mình, liền nỗ lực ngày ngày đón ý nói hùa bọn họ, nhưng chỉ khi nào bọn họ cảm thấy ta ngoan ngoãn hiểu chuyện mới tươi cười một chút với ta, ta ngày thường đều phải xem sắc mặt bọn họ mà hành sự. Nếu như thân phận của ta là thần tử, đương nhiên sẽ không có một tia oán hận, nhưng ta đây chính là nữ nhi của bọn họ, vì cái gì lại đối đãi với ta như thế? Ngoại nhân nhìn vào đều nghĩ ta được sủng ái, thực tế ấm lạnh như thế nào chỉ có mình ta hay."
"Thẳng đến lúc sau thế lực của ta vững vàng hơn một chút, khi đó thái độ mẫu phi đối với ta thực mau trở nên ôn nhu hơn nhiều, ân cần hỏi han cùng quan tâm chăm sóc. Ngươi cảm thấy thứ ta muốn lại là loại sủng ái như vậy sao?"
"Ta biết các ngươi đều không thích ta, cảm thấy ta vong ân bội nghĩa, nhưng là quốc cùng quốc vốn dĩ không có chuyện vĩnh viễn giao hảo với nhau. Ta hiện giờ chỉ là vì Lâu Lan, còn vì bản thân chính mình, có gì là sai sao? Còn sự tình Mai phi khi trước, quả thực là ta lật lọng giữa chừng, ta không có gì biện giải. Nhưng mà ta vẫn chưa bao giờ cảm thấy bản thân đã làm gì sai."
Viên Tinh Dã lúc này mới lên tiếng, "Sự tình Mai phi tạm thời không đề cập tới, nhưng hiện giờ Công chúa phát động chiến tranh, có nghĩ tới cư dân toàn quốc, nghĩ tới sinh linh vô tội, nghĩ đến bá tánh không còn có nơi để quay về hay không? Bản thân ngươi chịu khổ, lại yêu cầu bá tánh cùng binh lính cũng phải chịu khổ giống mình?"
Hiểu Mộng không nghĩ tới Viên Tinh Dã lại nói như vậy, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, trầm ngâm một lúc sau mới nói, "Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng hiện giờ ta đã không còn đường rút lui, còn hy vọng ngươi có thể giúp ta."
Viên Tinh Dã trầm mặc, "Với năng lực của Công chúa, còn có gì cần đến ta hỗ trợ."
"Trên đời này trừ bỏ ngươi, ta còn không biết ai có thể giúp ta chuyện này." Hiểu Mộng nói. Viên Tinh Dã chỉ cười cười im lặng. "Hơn nữa hiện giờ ngươi bị bắt đã nhiều ngày, mai sau còn có thể trở lại Đại Khải sao? Liền tính hoàng đế Đại Khải không dị nghị gì, văn võ bá quan trong triều đình thì thế nào? Huống hồ lúc này Hạ Tử Mặc trong quân một tay che trời, hẳn là sẽ không muốn ngươi quay trở lại đó. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, còn gì phải lo đại sự không thành. Chuyện này ngươi xem xét kỹ lại một lần nữa."
Dứt lời liền đem chén rượu trong tay một hơi uống cạn, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Viên Tinh Dã thở dài, tuy rằng biểu tình của Hiểu Mộng Công chúa không có gì khác thường, nhưng từ không khí căng thẳng giữa đám thủ vệ xung quanh cũng có thể phát hiện mấy ngày vừa rồi hẳn là đã phát sinh sự tình gì đó. Nếu như là Hạ Tử Mặc tới đây cứu nàng, tính toán thời gian một chút, hẳn vài ngày trước đã đến nơi, chỉ là không rõ có bị Hiểu Mộng Công chúa biết được hay không.
Nàng xem xét nội lực toàn thân một hồi, ngày mai hẳn là lại tới kỳ hạn phải ăn Bế Lực Đan, nếu còn tiếp tục ăn thêm vài lần bản thân nàng cũng không đảm bảo mai sau có thể khôi phục được mấy phần võ công. Hôm nay chính là thời điểm dược lực suy yếu nhất, hết thảy thành bại cũng sẽ được định đoạt trong đêm nay.
Sau khi Hiểu Mộng đi rồi, Viên Tinh Dã khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nỗ lực xoay chuyển đan điền trong người. Trước khi tới đây nàng đã có nghĩ đến Hiểu Mộng hẳn sẽ dùng một loại dược vật nào đó khống chế nàng, cũng đoán được toàn bộ đồ vật tuỳ thân mang theo đều sẽ bị tịch thu, cho nên từ trước khi đi tới Khẩu Bình Thành đã ăn một ít thuốc giải bách độc.
Không chỉ có vậy, Viên Tinh Dã còn nhổ một cái răng của chính mình, thay thế bằng một cái răng giả không chân, bên trong đặt một viên đan dược giải độc đích thân điều chế. Nhưng là không gian quả thực hữu hạn, viên đan giải độc này chỉ lớn bằng một nửa đan dược thông thường, cho nên còn chưa nắm chắc sẽ có tác dụng được đến mấy phần.
Tạm không đề cập tới sự tình Viên Tinh Dã bên này, sau khi Chu Tử Ly dẫn đám người kia rời khỏi, Hạ Tử Mặc một mình đi tới một tòa trà lâu cách phủ đệ của Hiểu Mộng Công chúa tại Khẩu Bình Thành không xa.
Trà lâu này chính là tòa trà lâu lớn nhất Khẩu Bình Thành, vào đêm cũng là người tới người lui thập phần náo nhiệt. Cư dân trong thành hiện giờ ai nấy đều chú ý tới tình hình chiến sự bên ngoài, sau khi Đại Kiến bại trận quả là có khiến nhân tâm Khẩu Bình Thành nơi đây vài phần hoảng sợ. Lúc này mọi người túm năm tụm ba lén lút bàn luận, hết thảy đều hy vọng chính mình có thể nghe ngóng được một chút tin tức hữu dụng.
Hạ Tử Mặc bước lên lầu hai, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, thực mau đã được đưa tới một gian phòng an tĩnh, cửa sổ vừa vặn đối diện với phủ Công chúa bên kia. Tiểu nhị nhanh tay nhanh chân mang tới thật nhiều điểm tâm chiêu bài, còn có một ấm Tân Mao Tiêm.
Hạ Tử Mặc uống một ngụm trà, người Lâu Lan không ưa thích uống trà, trà này tự nhiên cũng không phải trà ngon. Nhưng tâm tư nàng hiện giờ đều không để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chỉ một mực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hướng tới phủ Công chúa phía đối diện.
Một khi có bất kỳ động tĩnh gì, Viên Tinh Dã sẽ lập tức cắn nát răng giả, đến lúc đó chỉ cần miễn cưỡng khôi phục được mấy phần công phu, hơn nữa còn có người tiếp ứng, hẳn là có thể thuận lợi rời khỏi chỗ này.
Hạ Tử Mặc cảm giác đã thật lâu không được nhìn thấy người kia, bất quá thực tế dù chỉ chưa tới một tháng, lại tựa như trải qua mấy kiếp người.
Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề*, hiện giờ nàng chân chính cảm nhận được tâm tình như thế. Hạ Tử Mặc nàng trước giờ làm người bình tĩnh ôn hòa, lúc này thế nhưng bàn tay đang cầm chén trà lại không tự chủ được run rẩy vài lần.
(* nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề: Một ngày không gặp, tựa như ba tháng. Trích từ bài thơ Thái Cát của Khổng Phu Tử:
Bỉ thái cát hề,
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề.
Bỉ thái tiêu hề,
Nhất nhật bất kiến
Như tam thu hề.
Bỉ thái ngải hề,
Nhất nhật bất kiến
Như tam tuế hề.
Dịch thơ:
Người đi hái sắn đay,
Vắng nhau chỉ một ngày
Tựa hồ như ba tháng.
Người đi hái cỏ tiêu,
Không gặp sáng đến chiều
Ngày dài ngỡ ba thu.
Người hái ngải nơi đâu
Một ngày không thấy mặt
Đăng đẳng ba năm sầu.)
Phủ Công chúa đối diện đột nhiên truyền tới thanh âm tiếng người hô lớn, "Có thích khách, hộ giá Công chúa!"
Bên trong phủ nháy mắt náo loạn cả lên, ngay cả người qua đường đều không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Hạ Tử Mặc cũng thực khẩn trương, đứng lên nhìn chằm chằm tình huống bên kia.
Trong nhóm sáu người phái đi lần này, nàng đã an bài hai người đi ám sát Hiểu Mộng Công chúa, hai người khác tiếp ứng, còn lại hai người chạy đi khắp nơi phóng hỏa gây rối loạn nội tuyến địch nhân. Sáu người này phân ra hành động, liền tính một hai kẻ xuất hiện vấn đề cũng sẽ không ảnh hướng tới đại cục. Còn Chu Tử Ly một mình âm thầm chạy thẳng tới chỗ Viên Tinh Dã.
Nhiệm vụ lần này chính là cửu tử nhất sinh, nhưng bởi vì muốn cứu được Viên Tinh Dã trở ra, nàng cũng không rảnh quan tâm tiểu tiết.
Động tĩnh bên trong phủ Công chúa càng lúc càng lớn, Hạ Tử Mặc đăm đăm nhìn một lát, lại chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh --- Tiếng kêu đã truyền đến được hồi lâu, lại không nhìn thấy bất kỳ nơi nào nổi lửa, vẫn luôn chỉ có một đám ngươi chạy tới chạy lui cao giọng hô lớn, không hề nghe được thanh âm binh khí giao chiến.
"Chẳng lẽ ---" Hạ Tử Mặc trong lòng vừa động, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa phòng mở ra, một thanh âm nữ tử dễ nghe truyền tới, "Giám quân đại nhân thế nhưng lại tự mình tới Khẩu Bình Thành, quả thật khiến bản công chúa phi thường kinh ngạc."
Hạ Tử Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Hiểu Mộng đứng ở trước cửa, phía sau chính là sáu tên mật thám vừa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT