Tại Tương Bắc Quận lúc này, Đới Phi một chưởng đập mạnh vào tường thành bên cạnh, chỉ nghe được thanh âm tiếng đá vỡ ra, viên gạch lớn trước mặt hắn lập tức theo tiếng mà nát.

"Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc, các ngươi khinh người quá đáng." Mấy canh giờ trước Đới Phi đã nhận được tin tức, Tàng Thất nguyên bản vốn nên đang thủ vệ tại quan khẩu đối diện với hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Đại Kiến, hợp lực với Thẩm Băng đả thương Hưu Mật Độc, giết chết hơn một nửa binh lực Đại Kiến.

Kế sách này trong mắt bàn dân thiên hạ bất quá chỉ là một nước cờ hiểm, nhưng đối với Đới Phi mà nói chính là một loại miệt thị vạn phần. Chuyện này còn không phải là muốn chiếu cáo với mọi người nơi đây, rằng Đới Phi hắn không hề được Viên Tinh Dã đặt vào trong mắt, ngay cả đại tướng được phái đến kiềm chế cũng lẳng lặng điều tới Đại Kiến.

"Tướng quân, bằng không chúng ta liền nhân cơ hội này ---" Một tên mưu sĩ phía sau Đới Phi góp ý, Đới Phi phất tay ngắt lời hắn, sau đó mới chậm rãi nói, "Đại Khải có thể đảm bảo tin tức không bị bại lộ ra ngoài lâu đến như thế, hiện giờ tới được tai chúng ta còn chưa chắc mấy phần là thật là giả, không chừng Tàng Thất đã về tới quan khẩu đối diện rồi, hiện tại chỉ còn cách phái thám báo đi tìm hiểu trước."

"Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như thế? Dựa theo tình huống hiện tại, Lâu Lan bại trận cũng chỉ là vấn đề thời gian." Mưu sĩ nhíu mày nghi hoặc.

"Lâu Lan phía Bắc giao với Đại Kiến, phía Nam là Thổ Phiên, hiện giờ tuy rằng Đại Kiến sắp bại, nhưng chỉ cần Lâu Lan cùng Thổ Phiên tiếp tục liên thủ với nhau, tập trung binh lực lại cùng một chỗ, liền tính là Viên Tinh Dã cũng sẽ không có cách nào phá giải trong một khoảng thời gian ngắn. Đại Khải tuy rằng quốc phú dân cường, nhưng hiện giờ tứ phía thụ địch, kết cục ra sao còn chưa biết chắc. Hiện giờ thế lực chúng ta còn chưa đủ, cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi cơ hội mà thôi. Nhưng thật ra là ---" Đới Phi trầm tư một lát, "Nếu như có một người chịu dụng tâm với ta giống như vậy, khi đó hẳn cũng có thể đối đầu được với Viên Tinh Dã."

"Người tướng quân nói đến chính là ---" Mưu sĩ kia sửng sốt một lúc, sau đó mới tiếp tục, "Hắn cùng Viên Tinh Dã thầy trò tình thâm, năm đó còn vì muốn giúp đỡ Viên Tinh Dã mà chịu đầu nhập Khuyển Nhung, hiện giờ chúng ta làm sao có thể thuyết phục hắn giúp sức được?"

Ánh mắt Đới Phi hiện lên một tia tinh quang, "Trước kia hắn bán mạng vì Đại Khải, là bởi không biết một chút ẩn tình năm xưa." Mưu sĩ kia nghe vậy liền im lặng không nói. Phụ thân Đới Phi là lão trướng tiền triều, tự nhiên là biết được không ít sự tình trước khi Hạ Đế lên ngôi. Nhưng mưu sĩ cũng thực thức thời, có một số việc tự nhiên không thể để cho hắn biết được.

Hai người còn đang thương nghị, đột nhiên nghe thấy từng hồi trống trận dồn dập truyền tới từ quan khẩu phía xa. Sau đó cửa thành nhanh chóng mở rộng, mấy ngàn kỵ binh đồng loạt xuất hiện, dũng mãnh giục ngựa chạy tới hướng đối diện. Dẫn đầu đoàn người là một kẻ toàn thân bạch y, một tay kéo cương ngựa, một tay khẽ phe phẩy quạt giấy, mi thanh mục tú* tựa như thư sinh hiếu học.

(* mi thanh mục tú: Lông mày thanh mảnh, ánh mắt sáng đẹp. Theo nhân tướng học chính là người có đầu óc thông mình, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.)

"Tàng Thất." Đới Phi trầm giọng nói. Thời điểm Tàng Thất còn ẩn thân trong đám tướng lãnh thủ hạ dưới trướng Viên Tinh Dã quả thực là không ai biết đến, nhưng chỉ sau một trận chiến với Khuyển Nhung khi đó, thanh danh của hắn lập tức vang chấn toàn thiên hạ. Hơn nửa bản lĩnh thủ thành của Tàng Thất chính là bất phàm, đến cả Viên Tinh Dã cũng tự nhận không thể sánh bằng. Hiện giờ phía sau hắn còn có mười vạn quân U Châu, càng khiến người khác không dám coi thường.

Tàng Thất thực mau đã tới gần Kiến Thước Thành nơi Đới Phi đang chiếm đóng.

"Đại danh Tàng Thất tướng quân sớm đã vang vọng như sấm rền bên tai." Đới Phi nhàn nhạt nói, "Không biết tướng quân có gì muốn chỉ giáo?"

Tàng Thất cười nhạt, "Đới tướng quân và ta đều là thần tử Đại Khải từ lâu, hiện giờ tuy rằng lập trường đối nghịch, nhưng niệm tình ngày xưa từng có quen biết, hiện giờ ta có mang theo một ít lễ vật tới cho tướng quân."

Dứt lời liền nhận lấy tay nải từ thân binh phía sau đưa đến, mạnh mẽ ném tới bên trên tường thành. Tay nải thực mau bay lên trên không trung, Đới Phi nhanh chóng hạ lệnh cho tướng sĩ bắt được.

Tay nải vừa vào trong tay, cảm nhận được có chút nặng. Khi nãy Tàng Thất nhẹ nhàng ném tới trên này, phó tướng của Đới Phi còn tưởng hẳn không nặng là bao, vừa rồi quả là thiếu chút nữa lóng ngóng không đỡ kịp.

Đới Phi đem tay nải mở ra, bên trong là không ít ngọc bội cùng trâm cài các loại, có vài cái nhìn qua liền biết phi thường xa hoa quý giá.

"A, đây là ngọc bội của nhi tử nhà ta." Một tên tướng lãnh giật mình nói. Những người khác nghe vậy mới hốt hoảng phát hiện, bên trong tay nải vừa rồi chứa đầy đồ vật tùy thân của người nhà bọn họ.

Sắc mặt Đới Phi xanh mét, tướng lãnh thủ hạ dưới trướng hắn có không ít người đến từ kinh thành, hiện giờ hắn khởi binh tạo phản hẳn là không nên trọng dụng tới bọn họ. Tuy rằng gần đây hắn càng thêm cố gắng nâng đỡ tướng lãnh nguyên bản ở hai quận Tương Nam cùng Tương Bắc chỗ này, nhưng bởi còn chưa ổn định tình hình đã phải khởi binh sớm hơn dự kiến, không còn cách nào khác đành phải lưu lại mấy tên tướng lãnh từ kinh thành.

Mà bản thân hắn cũng tìm được trang sức vật phẩm tùy thân của thê tử cùng nhi tử chính mình trong đám đồ vật kia.

"Tàng tướng quân, ngươi mang đống đồ này nọ tới đây, có phải là muốn nói cho Đới mỗ biết, rằng thân thích của chúng ta hiện đã gặp độc thủ hay không?" Đới Phi lạnh giọng hỏi. Tàng Thất thoải mái cười cười, "Đới tướng quân, ngươi là thần tử Đại Khải, chịu bổng lộc của Hoàng Thượng cùng với bá tánh phụng dưỡng, hiện giờ không cố gắng mang quân báo đáp quốc gia, trái lại dĩ hạ phạm thượng, khởi binh tạo phản. Phàm là kẻ mưu toan bất chính với quốc thổ và hoàng tộc, tự nhiên sẽ phải chịu tru di cửu tộc. Hiện giờ sự tình thân thích của ngươi đều là do bản thân ngươi gây ra, đâu ra gặp độc thủ như lời vừa nói?"

Không ít tướng lãnh lúc này đang ngốc lăng ôm chặt đồ vật của thân nhân chính mình, Đới Phi trong lòng trầm xuống. Hắn biết bản thân mình khởi binh tạo phản, khi đó Đới gia chắc chắn không thoát khỏi liên lụy. Hắn tuy rằng không yêu thê tử của mình, nhưng lại hết mực thương tiếc nhi tử, hiện giờ toàn bộ người nhà đều bị giết, làm sao lại không cảm thấy thương tâm. Nhưng là trước kia hắn đã hao tâm dùng đến mọi loại thủ đoạn cũng đều không thể kịp thời mang thân nhân ra khỏi kinh thành.

"Phụ thân, nhi tử, chờ đến ngày sau ta thành nghiệp lớn, nhất định sẽ khai sơn lập tự* cho các người, ban phong hào ghi danh sử sách, để danh tiếng các người lưu tới thiên cổ." Đới Phi thầm nghĩ. Lúc này biết được thân thích của mấy tên tướng lãnh thủ hạ khác đều đã bị giết, hắn cũng lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.

(* khai sơn lập tự: Khai sơn có nghĩa là mở núi lập đường đi. Trong Phật giáo, Khai sơn lập tự chính là kiến lập một ngôi chùa hay một thiền viện, nhằm mục đích cầu đạo hoặc tế hồn vong linh siêu thoát.)

Trong đám người này có nhiều kẻ đều là tâm bất cam tình bất nguyện phải phục tùng hắn làm chủ, ngày thường hắn vẫn luôn cảm thấy tựa như một mối hiểm họa tiềm tàng. Nhưng hiện giờ bọn họ đã bị chặt đứt đường lui, liền tính có sinh ra oán hận với hắn sâu đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ còn có một lựa chọn duy nhất là kiên trì ở lại chỗ này. Đợi qua một quãng thời gian lâu hơn, chờ đến lúc thế lực của hắn ổn định lại, tự nhiên sẽ tìm được cơ hội diệt trừ bọn họ.

"Đới tướng quân, tin tức ngươi mưu phản truyền tới kinh thành, Đới lão tướng quân ngay ngày hôm đó đã phẫn uất thắt cổ tự sát trong nhà. Hoàng Thượng cảm động tấm lòng trung kiệt như vậy, đặc biệt hạ lệnh dùng lễ nghĩa đối đãi vương hầu để mai táng. Hoàng Thượng nhân đức thiện lương, sao lại có thể để ngươi thuận lợi tạo phản, kẻ nào mưu nghịch chống lại triều đình đương nhiên là phải tru di cửu tộc, nhưng nếu như không liên can đều có thể lưu lại tính mạng."

"Ngươi đây là có ý tứ gì?" Đới Phi trong lòng hiện lên một tia bất an, lạnh giọng hỏi.

Lúc trước Tàng Thất có nhận được thư tín Viên Tinh Dã gửi tới U Châu, bên trong viết Đới Phi người này rất có tài văn chương, nhưng chính là bởi như thế nên có phần cao ngạo bảo thủ, đồ vật bản thân sở hữu tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ khác nhúng chàm. Tàng Thất chậm rãi nói, "Hoàng Thượng vốn dĩ đã định hạ chỉ tru di cửu tộc, nhưng lại có chút phân vân cân nhắc, còn đang hỏi thân nhân của ngươi có nguyện ý thoát ly Đới gia, gia nhập vào Trình gia hay không. Hiện giờ hai trăm ba mươi mốt người toàn tộc Đới gia, đa phần đều đã đồng ý nhập vào Trình gia. Đến cả thê tử cùng nhi tử của tướng quân cũng đã sửa họ."

"Ngươi nói cái gì?" Đới Phi giận dữ lớn tiếng, tựa hồ còn phẫn nộ hơn thời điểm nghe được toàn gia bị tru sát vừa rồi.

"Không chỉ là tướng quân, thân thích các tướng lãnh khác đều đã nhập vào Trình tộc." Tàng Thất cười nói, "Hiện giờ có mấy đồ vật ở đây làm bằng chứng, Tàng mỗ tin tưởng tướng quân có biện pháp tra được lời nói của ta không phải là giả."

Nhìn theo Tàng Thất chậm rãi rời đi, biểu tình Đới Phi thâm trầm bất định. Thân nhân Đới gia nhập vào Trình gia, chuyện này so với đem toàn bộ bọn họ xử trảm còn khó chịu hơn vạn phần. Nhưng các tướng lãnh xung quanh trái lại phi thường vui mừng, Hạ Đế không đuổi tận giết tuyệt, đã thuyết minh hết thảy đều còn có đường quay đầu. Chỉ một sự kiện đơn giản đến như thế, lại khiến cho Đới Phi cùng các tướng lãnh thuộc hạ mơ hồ bắt đầu phát sinh mâu thuẫn.

Hơn nữa Đới Phi biết rõ, tuy rằng hiện giờ đại quân Đại Khải đang bị Lâu Lan và Đại Kiến liên thủ kiềm chế, nhưng một khi tam quốc bại trận, Viên Tinh Dã xoay người tấn công tới chỗ hắn, khi đó tuyệt đối không còn đường tháo lui.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, cơ hội tốt nhất chính là thời điểm Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc phát động tổng tấn công đối đầu với tam quốc.

Mấy tên thị vệ lạnh lùng nhìn người trước mặt, người này lặng lẽ đứng nơi đầu ngọn gió, toàn thân áo tím khẽ lay động. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nàng lại tựa như không hề quan tâm, căn bản không để bụng địch ý dày đặc tản ra từ tứ phía.

"Đại Kiến bại trận, không biết có bao nhiêu phần là công lao của Nguyên soái đây?" Hiểu Mộng đi tới, phất tay ngăn lại thị vệ đang muốn hành lễ, "Bất quá liền tính là Nguyên soái dày công an bài, nhưng hiện giờ bản thân đang nằm trong vòng vây địch nhân, hẳn là Hoàng Thượng quý quốc sẽ đem toàn bộ công lao tính tới trên đầu Hạ Tử Mặc đi."

Viên Tinh Dã không nói gì, Hiểu Mộng lại nghĩ nàng chỉ biết cam chịu tình hình lúc này, liền tiếp tục nói, "Hiện giờ mười mấy vạn đại quân Đại Kiến chỉ còn lại một nửa, Khải người hẳn là đều cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ sợ lúc này còn đang bận rộn tổ chức tiệc mừng thắng lợi cùng với các loại ban thưởng, đã sớm quên mất Nguyên soái ngươi còn đang ở giữa địch nhân."

"Công chúa không cần tốn công thừa lời, Công chúa không phải là đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó hay sao?" Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói, "Hiện giờ Đại Kiến suy yếu, chính là thời cơ rất tốt để thực hiện mưu đồ của ngươi." Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, vừa vặn tiếp được một mảnh lá cây rơi xuống.

Hiểu Mộng Công chúa cũng không buồn bực thái độ của Viên Tinh Dã, đi đến sóng vai đứng cạnh nàng, cười cười nói, "Tinh Dã thấy rõ, quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được ngươi."

"Công chúa mưu tính thật lâu, chiến sự lúc này tự nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc như thế." Viên Tinh Dã cũng không phản đối hành động của Hiểu Mộng, chỉ là hơi nhíu mày khó chịu lúc Hiểu Mộng gọi tên nàng.

Sự tình hiện giờ nhìn qua dường như có vẻ phi thường thuận lợi, nhưng nàng từ trước tới nay đều không vì sức chiến đấu yếu ớt của binh lính Lâu Lan mà buông lỏng để phòng, đối đầu lần này so với tấn công Khuyển Nhung khi trước còn gian nan hơn vài phần. Viên Tinh Dã lẳng lặng nhìn lá cây trong lòng bàn tay, tựa hồ muốn đem từng đường hoa văn trên mặt lá ngắm đến kỹ càng.

Hiểu Mộng thấy nàng im lặng, chỉ hơi mỉm cười nhìn người trước mặt. Nàng đương nhiên là có mưu tính, hơn nữa chuyện Đại Kiến bại trận cũng đã sớm đoán được, chỉ là nguyên bản còn cho rằng phải tốn thêm một chút công phu, không ngờ lại giải quyết dễ dàng đến như vậy. Tuy rằng toàn bộ quá trình có khác biệt vài chỗ so với nàng dự định, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không mưu mà hợp.

Vừa mới mở miệng định nói gì đó, liền trông thấy thủ vệ tâm phúc nhanh chóng bước đến. Nàng nhìn thoáng qua Viên Tinh Dã, thấy lực chú ý của đối phương vẫn đặt trên mảnh lá cây trong tay, cũng không biết phải nói thêm điều gì, chỉ đành lặng yên rời khỏi.

"Công chúa, mật thám hồi báo, đoàn xe Lưu gia đã vào tới Khẩu Bình Thành, hiện giờ đã phái người giám thị cẩn mật, còn thỉnh Công chúa công đạo bước tiếp theo phải làm thế nào."

"Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi." Hiểu Mộng gật đầu nói.

Sau khi tâm phúc rời khỏi, khóe miệng Hiểu Mộng khơi lên một mạt mỉm cười. Nàng đã sớm nghĩ đến sẽ có người tới đây cứu Viên Tinh Dã, ngay thời điểm nghe được có dân tị nạn chạy tới Xiển Thành đã cẩn thận cho người âm thầm nhìn chằm chằm.

"Không ngờ Hạ Tử Mặc quả nhiên phái người tới cứu người. Nhưng là nếu như ta không nói, ngươi làm sao có thể biết được đây?" Hiểu Mộng khẽ lẩm bẩm, "Nếu như đã tới, vậy liền lưu lại tại Khẩu Bình Thành đi. Chỉ là không biết người được phái tới cứu Viên Tinh Dã là ai?"

Mà hiện tại ở bên trong thành Khẩu Bình, Hạ Tử Mặc đang thay phục sức hạ nhân, Chu Tử Ly hầu hạ nàng thay đồ xong xuôi mới tự mình đổi y phục.

"Đại nhân, người có phải là có chút mệt mỏi hay không? Có muốn ngủ một lát không?" Chu Tử Ly lo lắng hỏi. Hạ Tử Mặc xoa xoa ấn đường, trên mặt hiện lên không ít thần sắc mỏi mệt.

"Lần này thuận lợi tiến vào Khẩu Bình Thành như vậy, lòng ta trái lại có phần bất an." Hạ Tử Mặc nhíu mày, "Năng lực của Hiểu Mộng Công chúa không đơn giản như thế." Chu Tử Ly nghe vậy liền nói, "Đại nhân lo lắng nhiều, chỉ là đại nhân người trăm triệu không nên tự thân mạo hiểm tới đây."

Hạ Tử Mặc lắc đầu, chuyến này nàng nhất định phải đi. Nàng bày mưu tấn công Đại Kiến như vậy, bất quá chỉ là vì muốn chiếm được cơ hội như lúc này. Hiện giờ còn không biết liệu có thể thực sự cứu được Viên Tinh Dã trở ra hay không, hết thảy cũng còn phải xem thiên ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play