"Đã lâu không gặp Hạ Giám quân." Hiểu Mộng Công chúa cười cười.

"Ngươi đã từng gặp ta?" Hạ Tử Mặc lạnh lùng nhìn Hiểu Mộng, toàn bộ mật thám đều ở chỗ này, chỉ dựa vào sức của một mình Chu Tử Ly căn bản không có khả năng cứu được Viên Tinh Dã.

"Hai năm trước ta từng giả trang thành nha hoàn đi theo sứ đoàn Hách Liên Cẩn tới Trường An, hẳn là Hạ Giám quân không nhớ rõ một tiểu nhân vật như vậy." Hiểu Mộng cười nói, "Nghe nói Viên Tinh Dã cùng Hạ Giám quân một văn một võ có thể an bang định quốc, Hạ đại nhân đây đa mưu túc trí, thế nhân còn thường dùng Gia Cát Lượng để so sánh, không ngờ lại sẩy chân tại Khẩu Bình Thành nho nhỏ này của chúng ta, quả thực khiến người khác tiếc hận."

Hạ Tử Mặc nhàn nhạt nhìn Hiểu Mộng, sau đó chậm rãi nói với sáu người mật thám phía sau nàng, "Không nghĩ tới các ngươi thế nhưng lại phản bội, xem ra thủ đoạn của Hiểu Mộng Công chúa quả nhiên không giống người thường."

"Trên thế gian không tồn tại người không thể thu mua, chỉ là lợi ích có đủ lớn hay không thôi." Hiểu Mộng đáp lại, "Bản công chúa vẫn không thể tin được Hạ đại nhân lại đích thân tới Khẩu Bình Thành. Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường*, Hạ đại nhân tặng quốc gia ta một phần lễ vật lớn đến như vậy, bản công chúa còn phải cảm tạ đại nhân mới đúng."

(* thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: Câu này xuất hiện trong Sử ký - Tư Mã Tương Như Liệt truyện, là ngạn ngữ dân gian, ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói xông vào. Câu này ý nói, nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm.)

Hạ Tử Mặc im lặng không lên tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, toàn bộ tòa trà lâu đều bị binh lính bao vây xung quanh. Tâm tư Hiểu Mộng lúc này yên ổn không ít, hiện giờ mọi sự đều đang nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.

Nàng đã sớm đoán nếu như Viên Tinh Dã dám lấy thân mạo hiểm như vậy, tất sẽ có an bài hậu chiêu, cho nên lần này cũng là thời cơ rất tốt để tiêu trừ tai họa ngầm tại nội thành Khẩu Bình nơi đây.

Hạ Tử Mặc trái lại bình tĩnh ngoài dự liệu, quả thực khiến Hiểu Mộng sinh ra vài phần kinh ngạc, cẩn thận suy ngẫm lại bố cục của bản thân vài lần, cũng không cảm thấy có gì sơ sót.

"Nếu Hạ đại nhân đã đến Khẩu Bình, vậy thỉnh tới trong phủ của ta một chuyến." Hiểu Mộng cười nói, "Cùng là Khải người, tương đối quen thuộc lễ nghi phép tắc lẫn nhau, các ngươi đích thân mang Hạ đại nhân tới trong phủ của ta đi." Nàng quay đầu nói với sáu người phía sau.

Mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó một nữ tử tiến lên trước nói, "Đại nhân, cùng chúng ta đi thôi, tránh phải chịu thêm khổ cực." Thời điểm lên tiếng cũng không dám nhìn Hạ Tử Mặc, chỉ ủ rũ cúi đầu.

Hạ Tử Mặc nhẹ giọng nói, "Mấy năm nay các ngươi rời xa cố thổ, kiên trì ẩn thân tại Lâu Lan, tài hoa cùng khát vọng đều không được thi triển, đến cùng vẫn là do Đại Khải chúng ta bạc đãi các ngươi thật lâu. Việc này tuy rằng ta không trách được các ngươi, nhưng từ lúc này các ngươi đã không phải Khải người nữa, mai sau đừng quay trở lại cố thổ, bằng không một khi bị phát hiện nhất định sẽ không còn đường sống, các ngươi có minh bạch hay chưa?"

"Thuộc hạ minh bạch, đa tạ đại nhân." Sáu người nghe vậy liền do dự một lát, sau đó đồng thanh nói. Loại chuyện phản bội cố quốc này cũng khiến bọn họ phi thường thống khổ, nhưng hiện giờ tính mạng thân nhân đều đang nằm trong tay kẻ khác, hơn nữa trên thế gian này có mấy người lại có thể chân chính thấy chết không sờn đây?

"Không cần nhiều lời, mau đem Hạ đại nhân về." Hiểu Mộng nhíu mày, "Bản thân Hạ đại nhân đã khó bảo toàn tính mạng chính mình, còn nói này nói nọ để làm gì?"

Sáu tên mật thám còn đang do dự, bỗng một người đột nhiên tách ra khỏi bọn họ, phi tới chắn trước người Hạ Tử Mặc.

"Chu Vân, ngươi đây là muốn làm gì?" Năm người còn lại cả giận hỏi. Chu Vân chỉ cười khổ, "Xin hỏi các vị, mấy năm nay có ai từng ngủ yên được một đêm?"

Mọi người quay sang nhìn lẫn nhau, không hề lên tiếng đáp lại. Chu Vân tiếp tục nói, "Chu Vân ta từ khi bị bắt ăn độc dược, phản bội cố quốc, chưa từng có lấy một ngày an tâm, đôi khi chỉ muốn chết luôn cho thoải mái. Nếu như ngày đó có dũng khí chịu chết hơn một chút, hẳn sẽ không phải cắn răng chịu nhục lâu đến như vậy."

Sắc mặt Hiểu Mộng lạnh băng, sau đó chậm rãi nói, "Chu Vân, ngươi cảm thấy chỉ dựa vào sức một mình ngươi có thể ngăn cản thiên quân vạn mã bên ngoài hay sao? Vậy được, đem cả hai người các nàng bắt lại!"

Chu Vân nhanh chóng rút đao chắn ở trước người Hạ Tử Mặc, "Đại nhân, hết thảy đều là lỗi của thuộc hạ, hại đại nhân bị bao vây ở chỗ này. Cố quốc chi tình, đại nhân chi ân, kiếp sau thuộc hạ nhất định sẽ báo đáp."

Căn phòng tại trà lâu này rất nhỏ, mấy người bọn họ vừa tiến vào đã là phi thường chật chội. Hiểu Mộng tuy rằng hạ lệnh để thật nhiều binh lính chạy tới, nhưng lại bởi không gian nhỏ hẹp nên không thể tiến vào. Hiểu Mộng cảnh giác lùi về phía sau vài bước, phòng ngừa năm người còn lại cũng đột nhiên phản bội.

"Chu Vân, ngươi không muốn sống sao? Nếu cứ như vậy chỉ còn đường chết." Một tên ra sức khuyên bảo.

"Ngươi không cần khuyên ta, kiếp này nếu như không bao giờ có thể trở về cố thổ, vậy còn không phải là sống không bằng chết hay sao. Hiện ta chỉ có một tâm niệm, thần hồn sau khi chết đi còn có thể trở về cố hương, các ngươi chẳng lẽ không muốn như vậy sao? Hay là muốn vẫn luôn cam chịu nhân vi đao trở, ngã vi như nhục tại đây?"

"Ta ---"

"Chỉ cần sáu người chúng ta liên thủ liều mạng, chưa chắc đã không thể bảo toàn đại nhân rời đi." Chu Vân cả giận nói, "Ta đã làm trái với lương tâm một lần, tuyệt đối không thể để phát sinh lần nữa."

Ánh mắt Hiểu Mộng chợt lóe, lui về phía sau vài bước, thoáng chốc đã ra tới cửa phòng, binh lính phía sau nhanh chóng tiến tới bảo hộ trước người nàng. Nếu như không phải là cùng đường mạt lộ, nàng quả thực không muốn giết chết mấy người mật thám này. Khi trước đã hao tổn không ít tinh lực mới chiêu hàng được bọn họ, thậm chí còn phải dùng đến thân nhân cùng độc dược áp bức. Hơn nữa mai sau còn có rất nhiều chỗ cần dùng tới mấy người này, hiện giờ nếu như phải bỏ thật sự rất đáng tiếc.

Hạ Tử Mặc khẽ thở dài, "Các ngươi hiện giờ nếu cải tà quy chính, ta có thể đảm bảo bỏ qua toàn bộ chuyện cũ."

Hiểu Mộng cười lạnh, "Bỏ qua chuyện cũ sao? Nơi này không phải là thành Trường An, càng không phải quân trướng tại đại doanh của ngươi, Hạ đại nhân nói ra lời như vậy không phải là hơi sớm hay sao?"

Hạ Tử Mặc mỉm cười, "Hươu chết về tay ai còn chưa biết, Hiểu Mộng Công chúa cũng không khỏi quá mức tự tin rồi. Các ngươi suy xét thế nào?"

Ánh mắt Hiểu Mộng lạnh lẽo, "Động thủ!" Binh lính phía sau nàng nâng cung tiễn lên, chỉ cần một câu mệnh lệnh liền có thể lập tức bắn chết toàn bộ đám người đang chen chúc trong phòng này.

Chu Vân cương quyết bảo hộ trước người Hạ Tử Mặc, năm người còn lại nhìn nhìn lẫn nhau một hồi, sau đó đều nhất loạt lùi xuống vài bước, tránh đi mũi tên sắc bén hướng tới. Hạ Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh nói, "Hiểu Mộng Công chúa cao hứng quá sớm rồi."

Phủ Công chúa đột nhiên truyền tới tiếng người hô hào ầm ĩ, "Hỏa hoạn ở Giải Mộng Các, nhanh chóng lấy nước tới dập lửa!" Lời nói còn chưa kịp dứt, nóc nhà trong gian phòng trà lâu tức khắc nổ tung, một người nhanh chóng rơi xuống trước mặt Hạ Tử Mặc, chính là Tĩnh Ngôn đệ nhất cao thủ trong đám ám vệ bên cạnh nàng, từ khi chiến dịch bắt đầu vẫn luôn không hề xuất hiện.

"Ngươi ----" Thượng phong cục diện nguyên bản đang nằm trong tay chính mình đột nhiên lại xuất hiện biến cố, Hiểu Mộng quả thực thẹn quá hóa giận, "Hạ Tử Mặc! Ngươi rượu mời không uống lại thích rượu phạt. Người đâu, động thủ!"

Mũi tên dày đặc tứ phía bắn tới Hạ Tử Mặc, Tĩnh Ngôn lặng lẽ rút trường kiếm bên hông, múa may vài đường đem toàn bộ mũi tên bật ngược trở về. Tuy rằng Tĩnh Ngôn cùng Chu Vân tận lực ngăn cản, nhưng vẫn có thể thấy được phòng tuyến của các nàng đang lung lay sắp đổ, khi đó mấy người lập tức sẽ bị mưa trên bắn chết tại chỗ.

Hiểu Mộng lạnh lùng nhìn một màn trước mặt, tuy rằng tình huống lúc này có chút nằm ngoài dự kiến của nàng, nhưng toàn bộ Khẩu Bình Thành này đều là do nàng khống chế, tuyệt đối nắm chắc có thể đem Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã đều lưu lại nơi đây. Trong đầu còn đang cân nhắc mấy hồi, Hiểu Mộng bỗng nhiên cảm thấy cả người choáng váng, không khỏi cả kinh một trận, mạnh mẽ xốc tinh thần áp bức chính mình thanh tỉnh trở lại.

Tĩnh Ngôn đột nhiên thay đối chiêu thức, mấy mũi tên bắn tới chỗ nàng đều nhanh chóng đổi hướng, bật ngược trở lại đội hình Lâu Lan quân trước mặt, binh lính gần cửa tức khắc đại loạn. Tĩnh Ngôn nhanh chóng rời khỏi trước người Hạ Tử Mặc, giây tiếp theo xuất hiện đã thấy trường kiếm trong tay đặt lên cổ một người khác.

Hiểu Mộng nhìn Tĩnh Ngôn ngay sát bên người mình, nhất thời có phần ngây ngẩn. Nàng không ngờ chính mình lại bị đối phương bắt được, hơn nữa còn là đang ở thời điểm bản thân chiếm ưu thế tuyệt đối. Âu cũng tính là may mắn, cửa vào gian phòng này vốn dĩ nhỏ hẹp, chặn lại thật nhiều người ở ngoài, Hiểu Mộng tuy rằng đã rời khỏi căn phòng nhưng vẫn đứng thật gần cửa vào, để Tĩnh Ngôn chỉ cần vươn tay liền có thể bắt được.

"Công chúa!" Đám tướng sĩ Lâu Lan thập phần kinh hãi, vội vàng dừng tay.

"Hiện tại chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện rồi." Hạ Tử Mặc cười cười. Hiểu Mộng nghe vậy chỉ cười lạnh, "Còn có gì cần nói, bản công chúa dứt khoát sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của các ngươi. Ngươi có thể cho cấp dưới này một kiếm giết chết ta, nhưng khi đó nghĩ cũng đừng nghĩ có thể toàn thân ra khỏi Khẩu Bình Thành. Hơn nữa có hai người Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã các ngươi cùng làm bạn dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ không cảm thấy quá mức tịch mịch."

"Công chúa thật khí phách, tại hạ bội phục." Hạ Tử Mặc cười nói, "Nhưng hiện giờ đã không tới phiên Công chúa làm chủ nữa."

"Ngươi nói cái gì?" Hiểu Mộng trong lòng kinh hãi, tình huống lúc này biến chuyển bất ngờ, nàng tới bây giờ còn khó có thể tin được, không biết vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Không phải Hạ Tử Mặc chỉ mang theo một người đi vào Khẩu Bình Thành thôi hay sao, như thế nào vẫn còn có kẻ tới tiếp ứng?"

Vừa định lên tiếng nói vài câu kéo dài thời gian, lại cảm giác choáng váng toàn thân càng thêm nghiêm trọng. Nếu như choáng váng vừa rồi có thể coi là ngẫu nhiên, như vậy lần này tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Bản thân Hiểu Mộng cũng là người tâm tư thông tuệ, thực mau đã thông suốt điểm mấu chốt. Hạ Tử Mặc thân là Giám quân quyền cao chức trọng, vì sao lại phải mạo hiểm đi tới Khẩu Bình Thành?

Nếu không phải là Hạ Tử Mặc đích thân đi tới Khẩu Bình, nàng nhất định cũng sẽ không tự mình xuất đầu lộ diện tại đây. Nàng chỉ cho rằng bản thân đã nắm chắc thắng lợi, lại quên mất chính mình cũng coi như là lấy thân mạo hiểm chạy tới chỗ này.

Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của Hạ Tử Mặc, ngữ điệu người này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì nàng lại chỉ cảm thấy rét lạnh toàn thân, "Độc dược này không màu không vị, có thể khiến người dính độc vô pháp chống cự, không biết Hiểu Mộng Công chúa lúc này đang cảm thấy thế nào?"

Giọng nói của Hạ Tử Mặc phi thường nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể nói là nhu hòa, nhưng Hiểu Mộng vẫn nghe rõ được sát khí dày đặc bên trong. Hạ Tử Mặc lặng lẽ nhìn Hiểu Mộng, nếu như không phải là nàng đích thân tới, sao có thể dụ được Hiểu Mộng đến đây, càng miễn nói tới nhân cơ hội hạ độc trong phòng.

Hạ Tử Mặc tin tưởng Hiểu Mộng nhất định sẽ phát hiện dấu vết nàng để lại. Tuy rằng hành tung của nàng bí ẩn, nhưng nếu như Hiểu Mộng không thể nhận ra, vậy liền không xứng là đối thủ của nàng cùng Viên Tinh Dã. Ngay từ khi mang quân tới tấn công Khẩu Bình Thành, nàng đã lén lút thực hiện bước đầu kế hoạch. Tĩnh Ngôn không ở bên người nàng, chính là vì đã sớm mang theo vài tên cấp dưới trà trộn vào trong thành.

Viên Tinh Dã chịu tới Khẩu Bình Thành làm con tin, một là vì muốn đổi lấy Mai phi trở về, hai là để dẫn dụ Đới Phi, ba là nhân cơ hội bản thân không ở khiến Hưu Mật Độc yên tâm tấn công Toái Diệp. Hiện giờ kế hoạch đã thành công, nàng đương nhiên sẽ không để Viên Tinh Dã phải tiếp tục ở lại chỗ này.

"Công chúa ---" Mấy tên binh lính phía sau đại kinh thất sắc, sau đó không ít kẻ đều cảm thấy nội lực bản thân hoàn toàn tan biến, hiện không thể vận ra được bất kỳ chút sức lực nào.

"Hiểu Mộng Công chúa, hiện giờ không phải chuyện ngươi quản được nữa rồi." Hạ Tử Mặc cười lạnh, Tĩnh Ngôn duỗi tay gõ một cái sau cổ Hiểu Mộng. Hiểu Mộng chỉ cảm thấy đầu óc trầm xuống, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

"Hiện giờ Công chúa quý quốc đang ở trong tay chúng ta, còn thỉnh các ngươi mau thả Nguyên soái quân ta, bằng không ---" Hạ Tử Mặc lạnh giọng nhìn quanh bốn phía.

Một ván cược này quả thực phi thường mạo hiểm, nhưng là có liên quan đến mạng Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc nàng nhất định không thể thua.

Chu Tử Ly từ sớm đã tới địa điểm ước định, im lặng chờ đợi ám vệ Tĩnh Ngôn an bài chạy đến, sau khi hội hợp liền tản ra phóng hỏa nhiều chỗ trong phủ Công chúa. Chưa đến một lát đã nghe được thanh âm thị vệ tứ phía la hét ầm ĩ. Đột nhiên một bóng người phi thân đáp xuống trước mặt nàng.

"Nguyên soái." Chu Tử Ly cũng không kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng tiến lên nói.

Người mới tới xác thực đúng là Viên Tinh Dã, nhìn thấy Chu Tử Ly trước mặt chỉ gật đầu, "Dẫn đường đi."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play