Xiển Thành, nơi giáp ranh giữa Đại Kiến và Lâu Lan, hiện giờ đang có không ít dân tị nạn nháo nhác chạy tới.

Ba ngày trước, chiến thần Đại Kiến Hưu Mật Độc tấn công Toái Diệp bị Khải quân mai phục đánh úp, sau đó Tàng Thất mang theo binh lính từ U Châu cùng với Thẩm Băng dẫn dắt mấy vạn kỵ binh vây kín đại quân Đại Kiến. Tuy rằng Hưu Mật Độc liều chết thoát thân được ra khỏi vòng vây, nhưng vẫn để lại đằng sau mấy vạn tướng sĩ bỏ mạng dưới chân thành Toái Diệp, thương binh càng là nhiều đến không đếm xuể.

Thẩm Băng và Tàng Thất đuổi giết mấy trăm dặm, một ngày chạy qua không biết bao nhiêu thành trấn trong lãnh thổ Đại Kiến, mãi cho đến tận khi tới cách kinh thành Đại Kiến mấy chục dặm mới đình chỉ thế công, chậm rãi lui binh trở về chỗ cũ. Đại Kiến không kẻ nào dám cản đường, lũ lượt trơ mắt nhìn theo Thẩm Băng và Tàng Thất thong dong rời đi.

Sau chiến dịch lần đó, Đại Kiến càng thêm yếu thế so với Đại Khải. Thẩm Băng lưu lại một bộ phận nhân mã bố trí phòng vệ tại biên cảnh Đại Kiến, dân cư mấy thành thị phụ cận sợ bị giận chó đánh mèo đành phải khăn gói đồ đạc tư trang rời khỏi cố thổ, hiện đã có không ít người chạy tới Xiển Thành.

Xiển Thành vốn là lãnh thổ Lâu Lan, nhưng bên trong thành lúc này cũng có rất nhiều Kiến người. Tướng lãnh thủ thành không dám mở cửa đón tiếp dân tị nạn chạy vào, một bên phân phó bọn họ hạ trại trú ẩn dưới chân thành, một bên nhanh chóng phái người tới xin chỉ thị từ Hiểu Mộng Công chúa.

Bởi vì Thẩm Băng cùng Tàng Thất đều không xuống tay với dân tị nạn, cho nên có không ít người mang theo binh khí cùng vàng bạc hộ thân, nhưng là trên mặt hết thảy đều không giấu được lo lắng hoảng hốt, không biết ngày sau liệu còn có cơ hội trở lại cố quốc hay không.

Trong đám dân tị nạn trước Xiển Thành này, có một nhóm người đặc biệt nổi bật, không chỉ bởi vật dụng mang theo đều phi thường xa xỉ, còn là vì đang ở thời kỳ loạn lạc như vậy, người một nhà này tuy rằng trên thân bám không ít bụi đất nhưng lại vẫn có hạ nhân hầu hạ từng li từng tí, cùng với gia đinh hộ vệ canh phòng cẩn mật xung quanh.

Rất nhiều kẻ có thể đoán được, đây hẳn là gia tộc danh vọng nhất nơi biên cảnh Đại Kiến - Lưu gia. Sự tình phát sinh xung quanh biên cương Đại Kiến có đến năm phần là dưới quyền kiểm soát của bọn họ. Hiện giờ chạy trốn tới Xiển Thành chỗ này, cũng là bởi bên trong Xiển Thành có không ít nhánh nhỏ buôn bán trực thuộc Lưu gia.

"Tiểu thư, uống nước." Thị nữ nhỏ giọng khuyên nhủ.

Tiểu thư Lưu gia rất ít khi ra khỏi cửa, hiện giờ thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người qua đường xung quanh. Chỉ thấy vị tiểu thư này tuy rằng trên mặt cũng vương không ít bụi đất, nhưng không thể che giấu dung nhan tuyệt thế của nàng.

Hạ Tử Mặc nhận lấy nước từ trên tay Chu Tử Ly, nếu như phỏng đoán của nàng không sai, đêm nay hẳn là có thể tiến vào bên trong Xiển Thành.

Lưu gia này nguyên bản là mật thám Đại Khải, trước giờ vẫn luôn sinh hoạt tại Đại Kiến. Hai năm trước Hạ Tử Mặc đã bắt đầu nâng đỡ Lưu gia làm ăn buôn bán, mục đích chính là để lợi dụng cơ hội tìm hiểu tình huống Đại Kiến bên này. (Ed: Riết rồi cứ khi nào thấy một danh gia vọng tộc nào đó đột nhiên xuất hiện đều là người của Hạ đại gia chị hết =)))

Hiện giờ vừa vặn là lúc thân phận của Lưu gia phát huy tác dụng, tuy rằng vẫn chỉ tính là dân tị nạn chạy tới Xiển Thành, nhưng chỉ cần tướng lãnh trấn thủ tại Xiển Thành không phải hữu dũng vô mưu, hẳn là sẽ sàng lọc kỹ càng trước khi quyết định ứng phó với đám người này, phân chia toàn bộ thành từng nhóm tương ứng với địa phương nguyên bản của bọn họ, sau đó lại sai người thu thập thông tin cơ bản cùng với xác nhận danh tính, chỉ cần phát hiện điểm nghi ngờ gì liền lập tức báo cáo.

Phương pháp này tuy rằng vẫn còn vài lỗ hổng, nhưng chính là cách thức loại bỏ người khả nghi nhanh nhất. Hạ Tử Mặc mới nhớ tới thân phận tiểu thư Lưu gia kia, rốt cuộc Lưu gia xác thực chính là có một người như vậy, hơn nữa trước giờ đều từ chối không tiếp khách, ngày thường càng là hiếm khi ra khỏi cửa, cho nên nàng cũng không lo lắng bị kẻ khác nhận ra.

Chu Tử Ly cũng thay đổi bộ dáng bản thân, cải trang thành nha hoàn bên cạnh tiểu thư Lưu gia, còn tiểu thư cùng nha hoàn thật sự hiện giờ đã đi tới Toái Diệp.

Làm như vậy tuy rằng vẫn còn một chút nguy hiểm, nhưng biện pháp này chính là đã đem nguy hiểm áp xuống mức thấp nhất có thể. Nếu không phải là vì từ khi bắt đầu giao tranh, tam quốc không chỉ cấm Khải người xuất nhập, thậm chí còn không cho phép dân cư bá tánh lẫn nhau đi tới đi lui, Hạ Tử Mặc cũng sẽ không dùng tới hạ sách này.

Thủ tướng tại Xiển Thành mỗi năm đều thu được không ít lễ vật từ Lưu gia, lúc này nghe được đoàn người Lưu gia đang ở ngoài đại môn, tuy rằng không dám trái lệnh thả bọn họ lập tức tiến vào, nhưng vẫn phái người mang tới không tí thức ăn.

"Đa ta quan gia, đa ta quan gia, thỉnh quan gia thay thế tiểu nhân cảm tạ tướng quân." Gia chủ Lưu gia một bên liên tục nói cảm tạ, một bên lén lút đặt vài thỏi vàng nặng trĩu vào tay tên tướng sĩ trước mặt.

"Lưu gia chủ khách khí." Biết được người trước mặt này có quyền có thế, hơn nữa trên tay lúc này vừa nhận lấy mấy khối vàng ròng, người mới tới tươi cười đến mức đôi mắt híp lại thành một khe hẹp, thịt mỡ nung núc trên mặt cũng theo đó lay động vài hồi.

"Thỉnh quan gia trở về nói tốt vài câu với tướng quân, phu nhân cùng nữ nhi của tiểu nhân thân thể đều không tốt, mấy hôm nay liên tục bôn ba lao lực, đã sớm mỏi mệt bất kham, mong tướng quân có thể từ bi để già trẻ một nhà tiểu nhân tiến vào, tiểu nhân chắc chắn sẽ thâm tạ quan gia cùng tướng quân." Dứt lời lại đặt thêm một thỏi vàng vào trong tay người kia.

"Lưu gia chủ, chuyện này tướng quân quả thực không có biện pháp ---" Tuy rằng có vàng là tốt, nhưng hắn vẫn lo lắng cho tính mạng chính mình, vạn nhất bị Hiểu Mộng Công chúa biết, khi đó đầu cũng không thể giữ được nữa.

"Phụ thân, người không cần lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi không có việc gì."

Tên binh lính kia nghe được một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai, xoay người nhìn lại tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, nhan sắc mỹ lệ trước mặt này hẳn không phải thuộc về trần thế. Một khi ánh mắt chạm phải nữ tử kia, lập tức không còn tâm tư nhìn tới bất kỳ kẻ nào khác.

"Quan gia vạn an." Nữ tử khom người nói, "Phụ thân chỉ là lo lắng cho thân mình của dân nữ, đã đường đột đến quan gia rồi. Chỉ là hy vọng quan gia trở về có thể nói tốt thêm vài câu, chúng ta thực cảm tạ tướng quân cho người đưa thức ăn tới, nhưng là mọi người đều chưa có được một giọt nước. Không biết có thể để bá tánh trong thành mang vài thứ ra đây, để chúng ta dùng vàng bạc mua lại là được hay không?"

"A, cái gì ---" Binh lính kia còn chưa hết ngây ngẩn cả người.

Hạ Tử Mặc cười nhạt, lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa.

"Chuyện này ta sẽ về báo lại cho tướng quân. Tiểu thư đây trạch tâm nhân hậu, tướng quân nhất định sẽ đồng ý." Tướng sĩ kia lúc này mới hoàn hồn, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Tử Mặc một lúc, sau đó mới khẽ ho khan vài tiếng rời di.

"Đại nhân ---" Chờ đến khi người kia hoàn toàn rời khỏi, Lưu gia chủ mới thấp giọng nói, "Tiểu nhân hành sự bất lợi, khiến đại nhân chịu ủy khuất." Hạ Tử Mặc xua tay, "Một hồi sau nếu có bá tánh đi ra, liền dò hỏi sự tình bên trong thành trước rồi hẵng định đoạt tiếp."

Quả nhiên một canh giờ sau, đã có không ít bá tánh trong thành được binh lính hộ vệ mang theo đồ ăn cùng trái cây ra khỏi đại môn. Tuy rằng giá cả cực kỳ đắt đỏ, nhưng vẫn có không ít dân tị nạn chạy tới mua hết. Rốt cuộc mật ít ruồi nhiều, khi nãy quả thực nhiều người đều đã lâu không có thứ gì lót bụng.

Hạ Tử Mặc nhìn Lưu gia chủ một cái, Lưu gia chủ hiểu ý liền đi đến trước mặt tướng sĩ dẫn đầu, "Quan gia, người xem, mấy phần thức ăn này quả thực là không đủ, có thể để người trong thành mang thêm một chút nữa ra được không?" Dứt lời lại đẩy sang một thỏi vàng.

Binh lính kia nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó thấp giọng, "Tướng quân đã phân phó đối đãi với mọi người ở đây thật tốt, Lưu gia chủ yên tâm." Mấy bá tánh trong thành đưa đồ ăn đến đây nháy mắt nhận được thật nhiều ngân lượng, tự nhiên là không có dị nghị điều gì, thực mau liền có thêm một đám người nữa mang thức ăn tới.

Chu Tử Ly trở lại trước người Hạ Tử Mặc, mang theo một cặp lồng màn thầu. Hạ Tử Mặc cầm lấy một cái ở chính giữa bẻ ra, bên trong xuất hiện một tờ giấy cuộn tròn nho nhỏ.

Xiển Thành chỗ này không phải biên giới tiếp giáp Đại Khải, cho nên phòng vệ ngày thường lơi lỏng rất nhiều, mật thám từ bên trong quả thực dễ dàng truyền tin ra ngoài. Bên trên tờ giấy chỉ đơn giản viết một ít tình huống hiện tại trong thành.

"Đại nhân, bước tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Chu Tử Ly hỏi, "Sự tình nghĩ cách cứu viện Nguyên soái hẳn là nên giao cho chúng ta thực hiện, đại nhân người vẫn là nên trở lại Toái Diệp trước mới an toàn."

Hạ Tử Mặc lắc đầu, hiện giờ hết thảy đều là dựa theo kế hoạch của Viên Tinh Dã. Tuy rằng Viên Tinh Dã đã nghĩ ra kế sách thoát thân vẹn toàn, nhưng nếu như không đích thân đi theo lần này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy bất an không nguôi.

Nàng đột nhiên hồi tưởng ngày đó ở Khuyển Nhung, Viên Tinh Dã cũng là đích thân không màng nguy hiểm đi cứu chính mình. Hiện giờ tình thế đảo ngược thành ra như vậy, có lẽ thật sự lại chính là thiên ý muốn thử một lần.

Hôm sau, mật lệnh của Hiểu Mộng Công chúa đã tới Xiển Thành, bên trong viết cấm dân tị nạn được vào trong thành, nhưng vẫn có thể cung cấp lương thực cùng thức uống cho bọn họ.

Hạ Tử Mặc cũng thực mau biết đến tin này, hết thảy đều nằm trong dự đoán của nàng. Nếu như lúc này sơ ý để người từ bên ngoài vào trong, quả thực dễ bị kẻ gian trà trộn vào. Nhưng Đại Kiến cùng Lâu Lan hiện tại còn đang liên thủ với nhau, Hiểu Mộng cũng không thể hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ.

Nếu như tâm tư Hiểu Mộng tàn nhẫn hơn một chút, hẳn là nên dứt khoát mặc kệ sinh tử đám người nơi đây. Hoặc là nếu như thông minh hơn, bên trong mật lệnh có thể viết cấm người trong thành giao du với dân tị nạn bên ngoài, đồ ăn cùng thức uống cũng có thể thả xuống từ trên tường thành. Chỉ là Hiểu Mộng lại không ghi rõ phương thức cung cấp lương thực hàng ngày như thế nào, tướng lãnh cùng bá tánh nơi đây thu được nhiều vàng bạc chỉ sau một ngày đầu tiên như vậy, hiện giờ tự nhiên sẽ không muốn bỏ qua cơ hội phát tài dễ dàng như thế.

Cho nên tướng lãnh thủ thành sau khi nhận được tin, liền nhanh chóng phân phó nhân thủ đi đưa lương thực, đương nhiên đồ ăn này nọ đều yêu cầu phải dùng lượng vàng bạc không nhỏ đổi lấy. Liên tục ở dưới chân thành tới ngày thứ ba, Hạ Tử Mặc cuối cùng cũng thành công mua chuộc được mấy tên tướng sĩ thủ vệ, thuận lợi tiến vào bên trong Xiển Thành.

Rốt cuộc thân phận của nàng hiện tại chính là đại tiểu thư Lưu gia thân thể yếu nhược, chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn tự nhiên sẽ không chút nguy hiểm vào được tới trong thành.

Lâu Lan là một tiểu quốc nho nhỏ, từ Xiển Thành tới Khẩu Bình Thành bất quá chỉ cần lộ trình nửa ngày. Sau khi Hạ Tử Mặc vào thành lập tức thay đổi thân phận lần nữa, biến thành một kẻ sai vặt lẫn trong đám người Lưu gia, đi theo xe ngựa chở hàng hóa hướng tới Khẩu Bình Thành.

Cách đó vài trăm dặm, lúc này tại Vương Cung Đại Kiến.

Đại Kiến Vương phẫn nộ quăng mạnh chén trà trên tay xuống đất, Hưu Mật Độc cùng mấy tướng lãnh liên quan đang quỳ trước mặt hắn. Hưu Mật Độc sắc mặt tái nhợt, bả vai còn có thể thấy máu tươi đang nhè nhẹ thấu ra ngoài lớp băng gạc.

Nàng chỉ đành cười khổ trong lòng. Đầu tiên là tiên phong phá vòng vây, sau đó lại tự mình bọc hậu phía sau, vài lần giao thủ cùng với Thẩm Băng và Tàng Thất suýt nữa phải bỏ mạng. Nhưng hiện giờ tuy rằng sống sót trở về, trên người vẫn không tránh khỏi nội thương cùng ngoại thương nghiêm trọng. Cũng còn may đám người Thẩm Băng chỉ đuổi theo tới mấy chục dặm ngoài kinh thành Đại Kiến liền quay đầu rời đi.

Hưu Mật Độc cắn răng kiên trì chỉnh đốn quân đội bị đánh đến tan tác trở nên ngay ngắn lần nữa, sau đó bố trí phòng ngự cẩn thận, lúc này vừa mới mệt mỏi trở lại trong thành, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức đã bị Đại Kiến Vương triệu kiến.

Hưu Mật Độc biết rõ Đại Kiến thua trận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, binh lực tướng lãnh lương thảo đều không sánh bằng Đại Khải, ngay từ đầu căn bản đã không có khả năng giành chiến thắng, chỉ là nàng không nghĩ tới lại thua nhanh đến thế. Tuy rằng nguyên nhân bại trận lần này không phải hoàn toàn là lỗi của nàng, nhưng nàng cũng không muốn tự biện hộ cho chính mình.

"Bãi quân chức của đám người Hưu Mật Độc, đưa đến tạm giam tại thiên lao." Đại Kiến Vương cả giận hạ lệnh, "Mười mấy vạn quân đội của bổn vương giờ chỉ còn lại mấy vạn, bổn vương quả thực muốn đem mạng các ngươi chôn cùng với tướng sĩ chết đi tại đó."

"Vương Thượng bớt giận, không phải là lỗi của Hưu Mật tướng quân cùng với chúng thuộc hạ, binh lực của đối phương thật sự quá mức cường đại, mạt tướng cùng các vị đây đành phải bất lực. Còn thỉnh Vương Thượng minh xét!" Một tên tướng lãnh lên tiếng, Đại Kiến Vương càng phẫn nộ hơn, "Nếu như các ngươi bất lực, không thể chống cự lại Khải quân, bổn vương còn lưu lại các ngươi làm gì? Người tới, kéo hết ra ngoài cho ta!"

"Vâng." Mấy tên thị vệ từ ngoài cửa bước vào. Hưu Mật Độc chỉ im lặng không nói gì, chậm rãi đứng lên theo bọn họ ra ngoài.

Thời điểm ban nãy nàng vừa vào trong thành, có thể nhận rõ nhân tâm nơi nơi hoảng sợ, người trong hoàng cung so ra còn tốt hơn một chút, chỉ là trên mặt đều không giấu nổi bất an cùng lo lắng.

"Tướng quân, chúng ta cứ tùy ý để bị nhốt lại như vậy sao?" Một tên tướng lãnh bất bình hỏi. Hưu Mật Độc bất đắc dĩ lắc đầu, "Vương Thượng còn đang nổi giận, chúng ta là thần tử cũng chỉ có thể thuận theo."

"Nhưng nếu như lúc này Khải quân đột nhiên tấn công tới đây thì phải làm sao?"

Hưu Mật Độc thở dài, "Hiện giờ hẳn là Tàng Thất đã chạy tới Tương Bắc Quận, Thẩm Băng chỉ còn một mình sẽ không mặc kệ Toái Diệp tấn công tới đô thành nơi đây. Hơn nữa liền tính Thẩm Băng thật sự đánh tới, ngươi nghĩ chúng ta có thể thủ được bao lâu?"

Những người khác nghẹn ngào không thôi, một tướng lãnh than thở, "Nếu như lúc đó tin tưởng vào phán đoán của tướng quân, không đem hắc giáp quân cũng mang ra khỏi quân doanh thì tốt rồi."

Hưu Mật Độc bất đắc dĩ lắc đầu, "Khẩu Bình Thành bên kia nguy hiểm trùng trùng, lúc đó chỉ còn một con đường duy nhất là dồn toàn lực công kích Toái Diệp mà thôi. Vây Ngụy cứu Triệu cũng được, ý đồ xâm lấn Trung Nguyên cũng thế, hết thảy đều là vì muốn mở ra một con đường có thể sinh tồn. Giao tranh lần này hẳn là sắp đến hồi kết, vô luận như thế nào đi chăng nữa, chúng ta đây chắc chắn đều sẽ không qua khỏi."

Mấy tên tướng lãnh nhìn lẫn nhau, trong lòng đều là bi thương vạn phần. Đại Khải quốc lực cường đại, hiện giờ tình huống Đại Kiến thành ra như vậy, thật sự chính là vô vọng không còn cách xoay chuyển.

Sau khi đám người Hưu Mật Độc bị áp giải đi, Đại Kiến Vương trở lại thư phòng chính mình, chỉ cảm thấy phẫn nộ trong lòng khó tiêu. Hắn vốn dĩ cho rằng Đại Khải dồn lực tấn công Khẩu Bình Thành bên kia, đây chính là thiên thời hiếm có cho bọn hắn, không ngờ tới vừa giao tranh một trận lại cơ hồ mang phân nửa binh lính Đại Kiến bồi tới chỗ chết.

Chẳng những không chiếm được Toái Diệp Thành, đặt chân vào lãnh thổ Trung Nguyên, hiện giờ còn có thể thấy hiểm họa diệt quốc ngay trước mặt. Ánh mắt hắn dừng lại tại bức họa mỹ nhân đánh đàn trên tường, ngây người nhìn một lúc thật lâu, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play