Hưu Mật Độc nhìn tình hình chiến sự trước mặt, trong lòng cảm thấy an tâm một chút, mấy tướng sĩ phía sau nàng cũng không nén được hoan hỉ. Trước giờ Hưu Mật Độc chưa từng để năm vạn hắc giáp quân này tham chiến, mục đích là để muốn bất ngờ xuất kích như bây giờ, không ngờ tới lại thật sự có hiệu quả không nhỏ.

Nhưng Hưu Mật Độc cũng biết, loại áp chế như vậy chỉ có thể kéo dài nhất thời, Khải quân thực mau sẽ thích ứng đáp trả. Rốt cuộc tướng sĩ thủ thành Toái Diệp có tới hơn năm mươi vạn, hơn nữa còn chiếm cả địa lợi cùng nhân hòa, chắc chắn không phải một đội kỵ binh đơn giản như vậy có thể đánh phá.

"Chư vị tướng sĩ, theo ta xông lên!" Hưu Mật Độc lấy ra binh khí chính mình, trước giờ mỗi lần thượng chiến trường nàng đều dùng một thanh trường thương đặc chế, tiên phong dẫn đầu vọt lên trước. Thân binh phía sau nhanh chóng bám theo, chúng tướng lãnh thấy vậy liền đuổi kịp tới gần tường thành.

Sĩ khí Đại Kiến tức khắc tăng vọt, thành Toái Diệp trước mặt lung lay tựa như sắp đổ.

"Không ngờ Hưu Mật tướng quân thế nhưng lại thân chinh gia nhập chiến trường, quả thật khiến Thẩm Băng đây bội phục." Từ trên tường thành Toái Diệp truyền đến một thanh âm lạnh lùng, giọng nói tuy rằng không lớn, nhưng mọi người phía dưới đều nghe rõ ràng từng chữ bên tai.

Trên tường thành tức khắc vang lên tiếng người hoan hô ầm ĩ.

"Thẩm Băng." Hưu Mật Độc không hề nghi ngờ mức độ đáng tin của thanh âm này, ngữ khí lạnh lẽo như thế, nội lực kinh người đến như vậy, ngoài Thẩm Băng ra còn có thể là ai. Nàng thoáng chốc ngây ngẩn cả người, khó trách Hạ Tử Mặc lại yên tâm tình huống Toái Diệp tại đây như thế, nguyên lai là đã an bài Thẩm Băng trấn thủ ở chỗ này.

Các nàng đều biết Hắc Y quân đã sớm bị phái đến Hiệp Hồ Thành, Thẩm Băng là thống lĩnh Hắc Y quân vẫn luôn dẫn đầu bọn họ hành động, cho nên mọi người đều tự cho rằng Thẩm Băng hẳn là cũng đang ở Hiệp Hồ Thành.

Hạ Tử Mặc bên kia không xuất động Hắc Y quân công thành, vậy nên Thẩm Băng không xuất hiện tại Hiệp Hồ cũng không khiến ai cảm thấy có ẩn tình gì.

Thẩm Băng đột nhiên hiện hình tại chỗ này, trái lại khiến Hưu Mật Độc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu như thật sự đánh hạ thành Toái Diệp dễ dàng như vậy, khi đó mới nhất định là có vấn đề. Thẩm Băng xuất đầu lộ diện chính là thuyết minh dưới trướng Hạ Tử Mặc đã không còn đại tướng nào có thể thuyên chuyển được nữa. Huống hồ nàng vẫn luôn cảm thấy Hạ Tử Mặc chắc chắn sẽ có lưu lại hậu chiêu, lúc này xem ra hẳn chính là Thẩm Băng.

"Thẩm tướng quân, tuy rằng ngươi cũng là danh tướng đương thời, nhưng hẳn là sẽ không ngạo mạn tới mức cho rằng chỉ dựa vào một mình bản thân liền có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện hiện tại đi?" Hưu Mật Độc cười lớn. Liền tính hôm nay không chiếm đoạt được Toái Diệp Thành, nàng vẫn cho rằng Kiến quân có thể toàn thân tháo lui cũng không phải là vấn đề.

"Thế sao, vậy để Thẩm mỗ đích thân lĩnh giáo bản lĩnh của Hưu Mật tướng quân."

Đại môn Toái Diệp Thành chậm rãi mở ra, Thẩm Băng mang theo một vạn Hắc Y quân xuất hiện. Đồng tử trong mắt Hưu Mật Độc tức khắc co rút, tuy rằng nhìn ra được nhân mã phía sau Thẩm Băng không đông, nhưng mỗi người toàn thân đều dày đặc sát khí, vừa trông là biết chính là hãn tướng sa trường, lập tức khiến Kiến quân xung quanh run rẩy sợ hãi.

Lúc trước Hạ Tử Mặc để lại một vạn Hắc Y quân lưu thủ Toái Diệp, chỉ mang theo ba vạn rời đi tới Hiệp Hồ Thành. Một vạn người này vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, giao tranh mấy ngày vừa rồi đều không tham chiến, hiện giờ sức lực cùng sĩ khí dâng trào, khiến cho tướng sĩ Đại Kiến hoảng sợ náo loạn.

Tuy rằng từ trước đến nay đều chưa từng giao thủ qua, nhưng uy danh như sấm rền của Hắc Y quân đã sớm truyền tới bên tai từng người bọn họ.

"Thẩm Băng, ngươi cho rằng chỉ với một vạn nhân mã là có thể thay đổi chiến cuộc sao?" Hưu Mật Độc cười lạnh. Xem ra muốn đoạt được Toái Diệp trong hôm nay chỉ sợ sẽ gặp phải khó khăn, nhưng nàng cũng không cảm thấy quá mức kinh hãi.

"Để Thẩm mỗ lĩnh giáo thủ pháp của Hưu Mật tướng quân." Thẩm Băng nói, mang theo một vạn Hắc Y quân lọt vào chính giữa trận hình Đại Kiến.

Từ trên không trung nhìn xuống, có thể thấy đám người bọn họ tựa như một mũi tên màu đen khổng lồ, nháy mắt đột phá vòng phòng hộ của Đại Kiến. Thẩm Băng tự nhiên chính là tiên phong dẫn đầu, hết thảy địch nhân cản đường hắn đều trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm.

Trận hình hắc giáp quân nháy mắt đại loạn, vội vàng thu hồi trường cung về sau lưng, rút binh khí chuẩn bị nghênh địch. Nhưng trên chiến trường chỉ sơ sẩy trong nháy mắt liền có thể thay đổi hoàn toàn, động tác trên tay còn chưa kịp ngừng đã phải bỏ mạng dưới tay Hắc Y quân xông tới.

Hưu Mật Độc giận dữ, mang theo thân binh xông tới chặn ngay trước mặt Thẩm Băng. Thế công của Thẩm Băng bị nàng cản bật ngược trở về, nhưng cũng khiến chiến mã dưới thân Hưu Mật Độc bị nội công đẩy lui lại phía sau vài bước.

Hưu Mật Độc chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Băng trước mặt. Lần đầu tiên nhìn thấy người này là thời điểm theo đoàn sứ thần tới Trường An hai năm trước, lúc đó nàng chỉ cảm thấy nam tử này lớn lên quá mức tuấn mỹ, thật sự rất khó liên tưởng tới Tu La lạnh lùng giết người đoạt mạng như trong truyền thuyết.

Nhưng hiện giờ chân chính đối mặt với nhau, Hưu Mật Độc mới biết rõ bản thân mình không phải đối thủ của hắn. Nhưng hiện giờ đã phát hiện hậu chiêu Hạ Tử Mặc lưu lại đây, nếu như cứ lui binh nhanh chóng như vậy, nàng quả thực không cam tâm.

"Truyền lệnh, phân ra hai vạn hắc giáp quân cùng ta ngăn cản Hắc Y quân, những người khác tiếp tục công thành." Hưu Mật Độc nói với thân binh phía sau.

"Tướng quân, người xem ---" Thân binh chỉ vào cổng thành ở phía xa, Hưu Mật Độc nhìn thấy vẫn còn không ít kỵ binh đang cuồn cuộn trào ra từ bên trong thành Toái Diệp, nhanh chóng thiết lập trận hình chuẩn bị công kích.

Bên trong thành Toái Diệp vốn có một nửa là kỵ binh, thời điểm thủ thành cũng không hữu dụng, hiện giờ tự nhiên là đến lúc cùng Thẩm Băng xung phong ra trận. Chuyện này vừa rồi Hưu Mật Độc cũng đã kịp nghĩ tới.

"Để kỵ binh của chúng ta cản lại bọn họ." Nàng hạ lệnh. Chỉ cần có thể chiếm được Toái Diệp, hết thảy thương vong lúc này đều là đáng giá. Hơn nữa khả năng Thẩm Băng giành được chiến thắng cũng chỉ có năm phần. Huống hồ lần này toàn lực tấn công còn để giải nguy cho Khẩu Bình Thành bên kia, hiện giờ không phải là lúc thu binh.

Toàn bộ chỉ vỏn vẹn trong vài lần hô hấp, trường kiếm trên tay Thẩm Băng lần thứ hai đâm tới trước người Hưu Mật Độc, nàng đành phải chật vật vung trường thương chống đỡ.

Giao tranh lần này kéo dài liên tục từ giữa trưa tới chạng vạng.

Hưu Mật Độc sớm đã bị Thẩm Băng đả thương, nhờ có thân binh bên cạnh mấy lần liều chết mới cứu được nàng. Lúc sau Thẩm Băng dẫn dắt Hắc Y quân và đội kỵ binh Khải quân đảo tới bên trong trận hình Đại Kiến, hai bên đều nhận thương vong không nhỏ. Nhưng bởi Đại Kiến bên này đã quyết tâm chỉ muốn bám trụ Thẩm Băng, cho nên cũng không muốn miễn cưỡng tử chiến.

Hiện tại đã có Thẩm Băng kiềm chế địch nhân phía dưới, tướng sĩ thủ thành trên cao nhanh chóng dàn trận chống lại Kiến quân muốn leo lên đầu tường. Tình hình chiến sự lại một lần nữa lâm vào thế giằng co bất phân thắng bại.

"Tướng quân, phải làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hưu Mật Độc tái nhợt, chăm chú nhìn chiến sự trước mắt. Thẩm Băng lại mang theo kỵ binh một lần nữa đâm thủng hàng phòng ngự tuyến đầu của Đại Kiến, tức khắc lọt vào chính giữa trận hình phía sau.

Nhìn thấy trận hình phòng ngự bản thân dày công thiết kế bị Thẩm Băng dễ dàng phá vỡ, trong lòng Hưu Mật Độc không khỏi cảm thấy vài phần buồn bực, "Cứ như vậy cuối cùng cũng sẽ là lưỡng bại câu thương, trước tiên lui binh đi." Nàng nghiến răng hạ lệnh.

"Tướng quân nói phải." Mấy tướng lãnh phía sau nàng liên tục đánh nhau trong một ngày, hiện giờ quả là đã có phần mệt mỏi. Tiếng kèn lui binh vừa vang lên, Thẩm Băng nghe thấy liền cười lạnh, "Như thế nào, Hưu Mật tướng quân đây là muốn lui binh sao?" Đồng dạng đều là chiến đấu một ngày, trên người trừ bỏ vương rất nhiều máu tươi của địch nhân, thần thái của Thẩm Băng lúc này lại không hề có lấy một tia mỏi mệt.

Hưu Mật Độc không lên tiếng, trong lòng thình lình có chút bất an. Nhưng nửa ngày như vậy nàng cơ bản đã yên tâm phần nào, nếu như Thẩm Băng còn có mai phục gì hẳn là đã sớm xuất hiện mới đúng.

"Tướng quân coi Toái Diệp chúng ta là chỗ nào, muốn tới thì tới muốn đi thì đi hay sao? Hôm nay cảm phiền tướng quân đem đầu lưu lại, tế điện vong hồn binh lính Khải quân tử thương nơi đây." Trên tường thành lại truyền tới một thanh âm khác.

Hưu Mật Độc tức khắc kinh hãi, chỉ thấy bên trên tường thành xuất hiện một bóng người, bạch y theo gió phấp phới, trên tay cầm một cây quạt xếp, bộ dáng hoàn toàn tựa như thư sinh nho nhã du sơn ngoạn thủy. Quân kỳ trên tường thành đã đổi thành đại tự chữ "Tàng" thật lớn trên nền trắng.

"Tàng Thất." Hưu Mật Độc vừa kinh vừa giận, "Ngươi không phải là đã đi Tương Bắc Quận sao ---" Dứt lời liền nháy mắt minh bạch. Mục tiêu của Tàng Thất ngay từ đầu đã không phải là Đới Phi, mà chính là đám người các nàng tại Toái Diệp Thành nơi đây.

Ẩn thân nhiều ngày đến như vậy, hẳn là bởi muốn đợi đến khi nàng mang theo toàn bộ tướng sĩ Đại Kiến xuất binh ra khỏi quân doanh, sau đó thiết lập phục kích. Hiện giờ phía sau các nàng có Thẩm Băng, đằng trước lại là Tàng Thất. vừa vặn hình thành vòng vây kín kẽ xung quanh. Hưu Mật Độc có biết đến năng lực của Tàng Thất, tuy rằng danh tiếng không vang vọng như mấy người tướng lãnh thủ hạ khác của Viên Tinh Dã, nhưng người này được Viên Tinh Dã tín nhiệm phái đến trấn thủ U Châu, đủ biết năng lực của hắn hoàn toàn không đơn giản như bên ngoài.

"Tàng Thất, ngươi không sợ Đới Phi biết tin ngươi ở chỗ này, lúc đó Khải quân tại quan khẩu Tương Bắc Quận phải thất thủ, quả thực thuận tiện cho tiểu nhân Đới Phi kia hay sao?"

"Tướng quân không cần nhọc lòng lo lắng, ta cam chắc Đới Phi sẽ không nhận được tin này." Tàng Thất thoải mái cười cười, đại môn thành Toái Diệp mở ra lần nữa, kỵ binh còn đang chờ đợi bên trong tức khắc ồ ạt trào ra ngoài.

Nếu như Thẩm Băng xuất hiện ban nãy còn khiến Hưu Mật Độc cùng thủ hạ tướng lãnh miễn cưỡng chống đỡ được, lúc này lại thấy thêm Tàng Thất quả thực ép bọn họ đến hoàn toàn mất đi tâm thế chiến đấu. Hưu Mật Độc trong lòng trầm xuống, nàng minh bạch lần này dù bản thân mình có thể bình yên thoát thân, thủ hạ dưới trướng chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng một nửa tại nơi đây.

"Còn có, phải đa tạ Hưu Mật tướng quân một phen, để tiểu đồ của ta mấy ngày nay có cơ hội luyện tập thực chiến. Nếu không phải tướng quân mấy hôm nay đều không cường công quá lớn, chỉ e là ta còn không được nhìn thấy bản lĩnh của tiểu đồ đây, càng không có cơ hội thấy hắn từng bước trưởng thành." Tàng Thất cười nói.

Bên cạnh hắn chính là tên tiểu tướng vô danh vẫn luôn dẫn dắt binh lính thủ thành vài ngày vừa rồi, hiện giờ tuy rằng trên người bị thương nhưng vẫn một mực chiến đấu hăng hái, một bước cũng chưa từng rời khỏi tường thành.

"Ngươi ---" Trong lòng Hưu Mật Độc bi cùng phẫn đan xen, lớn tiếng quát, "Phá vây!"

Lúc này, tướng sĩ thủ thành phía trên yên lặng lui xuống, thay thế bằng một đám binh lính toàn thân thanh giáp. Chỉ trong nháy mắt Đại Khải liền chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hưu Mật Độc bất chấp trên người chịu trọng thương, tiên phong dẫn đầu xông vào chính diện. Binh lính Thẩm Băng mang theo tuy rằng đều là tinh binh, nhưng đã liên tục toàn lực chiến đấu nửa ngày, hiện giờ quả là có phần mệt mỏi. Hưu Mật Độc cũng nhạy bén phát giác điều này, liền thừa dịp vòng vây xung quanh còn chưa kịp định hình hy vọng có thể phá vây chạy ra ngoài.

Cách đó mấy trăm dặm, tại quân doanh trong Hiệp Hồ Thành, Hạ Tử Mặc đặt một quân cờ lên trên bàn cờ. Chu Tử Ly đối diện nàng cũng lặng lẽ đi một nước.

"Toái Diệp bên kia cũng nên có kết quả rồi."

Chu Tử Ly tập trung suy nghĩ một hồi, lúc sau mới hỏi, "Đại nhân, vì sao lại không toàn lực cường công Đại Kiến bên kia? Thuộc hạ tưởng binh lực của Đại Kiến không thể chống chọi được với Khải quân?"

"Nếu như ngay từ đầu tập trung công kích Đại Kiến, như vậy Thổ Phiên, Lâu Lan, cùng với Đới Phi ba hướng nhất định sẽ nhân cơ hội này bành trướng thế lực. Tuy rằng có thể đánh hạ Đại Kiến, nhưng hẳn là quân ta cũng sẽ phải chịu thương vong không nhỏ, đặc biệt là đội hắc giáp quân do đích thân Hưu Mật Độc tự tay huấn luyện kia, tuy rằng sức chiến đấu khi cận chiến không cao, nhưng toàn bộ đều được trang bị cung tiễn đặc chế, nếu như được dùng trong phòng thủ hẳn là gây sát thương rất lớn. Nhưng Hưu Mật Độc vẫn luôn ẩn giấu bọn họ thật kỹ, nếu như có thể dùng mưu kế dẫn dụ lộ diện chính là tốt nhất."

"Huống chi nếu như tập trung binh lực tấn công Đại Kiến, khi đó thật dễ dàng tạo cơ hội cho ba phe còn lại hình thành liên mình, cùng tiến cùng lùi, còn không biết phải đánh tới năm nào tháng nào. Hiện giờ quân ta chia nhỏ ra khắp nơi, bọn họ buộc phải đối chiến từng bước. Lần này ta đã công đạo trước với Thẩm Băng và Tàng Thất, chỉ cần đánh tan mười mấy vạn đại quân Hưu Mật Độc dẫn đầu kia là được, không cần nhân cơ hội tấn công thẳng vào Đại Kiến. Một khi Đại Kiến chưa bị diệt, mấy phe còn lại đều sẽ không dám manh động."

"Vâng, thuộc hạ bội phục tâm cơ của đại nhân." Chu Tử Ly nói, sự tình Tàng Thất tới Toái Diệp bản thân nàng cũng là hôm nay mới biết được, quả thực kinh ngạc quá mức khiến chính mình khó lòng suy nghĩ cẩn thận một phen. Hạ Đế thế nhưng lại chấp nhận phương thức mạo hiểm như vậy, phải biết rằng nếu như Đới Phi bên kia chọc thủng phòng tuyến tại Tương Bắc, khi đó thật sự có thể huy binh chạy thẳng một đường theo hướng Bắc tới Trường An, rốt cuộc ở giữa đều không có địa phương nào có thể trở thành vật cản.

"Đây là kế sách của Tinh Dã, ta chẳng qua chỉ là hỗ trợ một chút mà thôi." Hạ Tử Mặc lắc đầu, nhẹ tay đặt xuống một quân cờ. Chu Tử Ly nhìn bàn cờ bao phủ bởi một màu trắng, cười khổ nói, "Thuộc hạ nhận thua."

Hạ Tử Mặc cười cười, vẫy tay để Chu Tử Ly lại gần, sau đó nói nhỏ gì đó bên tai nàng. Biểu tình trên mặt Chu Tử Ly đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại có chút do dự nói, "Chuyện này --- đại nhân người suy nghĩ cẩn thận a!"

"Ngươi không cần nhiều lời, dựa theo lời ta nói mà làm là được."

"Vâng." Chu Tử Ly biết Hạ Tử Mặc tuy rằng ngày thường ôn hòa, nhưng một khi đã quyết thì nhất định sẽ không đổi ý, cũng chỉ đành tuân theo không dám dị nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play