Tại Khẩu Bình Thành, bởi vì hiện giờ có khả năng sắp sửa phải giao tranh, cho nên Khẩu Bình Thành nguyên bản người đến người đi phi thường phồn hoa lúc này lại trở nên tĩnh lặng khác thường. Đường cái thưa thớt người qua lại, chỉ thấy không ít binh lính tuần tra khắp nơi.

Viên Tinh Dã đứng ở bên trong Giải Mộng Các, một lát sau cửa phòng bị mở ra, Hiểu Mộng Công chúa bước đến.

"Hạ Tử Mặc đồng ý dùng Hiệp Hồ Thành đổi lấy ngươi." Hiểu Mộng lên tiếng. Viên Tinh Dã xoay người lại cười cười, "Hiểu Mộng Công chúa, tuy rằng Giám quân đồng ý trao đổi, nhưng thời gian mười ngày nửa tháng nữa cũng không thể đạt được kết quả vừa lòng sớm đến thế. Tình huống của Lâu Lan lúc này, càng kéo dài lại càng thêm nguy hiểm."

Hiểu Mộng cười hỏi, "Ngươi là Nguyên soái Đại Khải, hà tất phải quan tâm tình huống nước ta làm gì? Hay là ngươi có ý muốn đáp ứng đề nghị của ta?"

"Công chúa nói giỡn." Viên Tinh Dã đi đến trước bàn ngồi xuống, tự tay cầm lấy ấm trà rót cho chính mình một ly, hành động đơn giản như vậy lại khiến Hiểu Mộng ngây người nhìn chằm chằm hồi lâu.

"Nguyên soái quả nhiên --- phong hoa tuyệt đại, ta thân là nữ nhân cũng không nhịn được động tâm. Nghĩ đến năm đó Mai phi chịu thay thế ngươi đi tới Đại Kiến hòa thân, hẳn là không phải không có lý do."

"Lúc này Công chúa hẳn là nên tới tường thành xem xét bố trí phòng thủ, không phải ở đây dò hỏi ta vì sao Mai phi lại tới Đại Kiến. Huống chi khi đó liền tính là không có Mai phi, Hoàng Thượng cũng sẽ không phái ta đi hòa thân."

"Ngươi ---" Hiểu Mộng nghẹn lời, lúc này một tên hộ vệ vội vàng chạy tới nói nhỏ gì đó vào tai nàng. Chỉ thấy ánh mắt Hiểu Mộng chợt lóe, sau đó hỏi, "Hạ Tử Mặc điều động một nửa trong ba mươi vạn đại quân đang trấn thủ Toái Diệp chạy tới Hiệp Hồ Thành chỗ này, chẳng lẽ nàng không sợ Hưu Mật tướng quân nhân cơ hội tấn công Toái Diệp sao?"

Viên Tinh Dã không nói gì, chỉ nhàn nhã uống trà, Hiểu Mộng bực bội phất tay áo rời đi.

"Công chúa, lúc này chúng ta nên làm thế nào?" Lan Tàng nhíu mày hỏi, "Lập tức phải đối mặt với thêm nhiều binh lính như vậy, áp lực tới chúng ta càng ngày càng lớn." Hiểu Mộng nhàn nhạt đáp, "Không sao, Hưu Mật tướng quân biết nên phải làm gì. Cơ hội dễ dàng như vậy, Đại Kiến Vương nhất định sẽ không bỏ qua. Bùi Thập Viễn cũng tới bên này, Toái Diệp Thành không còn tướng quân trấn thủ, liền tính là có mười mấy vạn quân đội cũng chỉ như rắn mất đầu mà thôi. Nghe nói Hạ Tử Mặc này tuy rằng cũng tính là đa mưu túc trí, nhưng luận về binh lược còn kém rất nhiều. Đổi lại nếu như là Viên Tinh Dã, ta thật hoài nghi đây là bẫy rập bọn họ lập ra."

"Vậy ---"

"Có phải là bẫy hay không cứ để Đại Kiến Vương lĩnh ngộ đi. Dựa theo hiểu biết của ta về tính cách hắn, hẳn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này." Hiểu Mộng nói.

Lan Tàng nghe vậy chỉ yên lặng gật đầu.

Quả nhiên mấy ngày sau, Đại Kiến Vương biết tin Bùi Thập Viễn đã mang binh tới Hiệp Hồ Thành, lập tức mừng rỡ hạ lệnh cho Hưu Mật Độc cường công Toái Diệp. Toái Diệp Thành nháy mắt lâm vào nguy hiểm trùng trùng, mấy lần đã phái thám báo tới Hiệp Hồ Thành xin cầu viện, nhưng toàn bộ đều bị Hưu Mật Độc sai người cản lại.

Trong lúc Đại Kiến đang toàn lực công kích Toái Diệp bên kia, Hạ Tử Mặc thương nghị với Hiểu Mộng tại đây cũng gặp phải vấn đề, sau đó Hạ Tử Mặc hạ lệnh cho Lạc Nhan và Bùi Thập Viễn tấn công Khẩu Bình Thành. Trong lúc nhất thời, Đại Khải hai mặt thụ địch.

Đối lập với thành Toái Diệp chật vật chống chọi, tình hình chiến sự tại Hiệp Hồ Thành lại phi thường thuận lợi, binh lính Lâu Lan không thể sánh bằng Khải quân quanh năm nam chinh bắc chiến, tướng sĩ Đại Khải đã có mấy lần trèo được lên tới tường thành. Nếu không phải là Hạ Tử Mặc cố ý không xuất động Hắc Y quân tham chiến, chỉ sợ Khẩu Bình Thành đã sớm bị công phá.

Bên ngoài tiếng người kêu la rung trời, nhưng bên trong Giải Mộng Các lại là một mảnh hoàn toàn yên tĩnh. Thời điểm Hiểu Mộng tới đây, Viên Tinh Dã vẫn ung dung uống trà. trên mặt không hề có một tia lo lắng bất an.

Hiểu Mộng ngồi xuống đối diện nàng, lạnh giọng nói, "Hạ Tử Mặc đây là muốn mạng của ngươi." Viên Tinh Dã chỉ im lặng, Hiểu Mộng lại tiếp tục, "Nàng không sợ cứ đánh tiếp như vậy, ta sinh khí liền có thể giết chết ngươi hay sao? Hay là nàng quả thật muốn mượn chuyện lần này diệt trừ ngươi?"

Viên Tinh Dã lúc này mới lên tiếng, "Không chừng lại chỉ là hy vọng công chúa thả ta ra, sau đó bình tĩnh hòa đàm một phen."

"Ngươi thân ở chỗ này, ta vốn tưởng rằng Hạ Tử Mặc ném chuột sợ vỡ đồ, hẳn là không dám có động thái gì, không ngờ nàng thật sự không màng an nguy của ngươi như vậy. Có khi lại chính là do hoàng đế Đại Khải các ngươi mật lệnh, công cao cái chủ, ta nếu như là hoàng đế khẳng định sẽ không lưu lại ngươi."

"Liền tính là như thế, ta cũng sẽ không đầu nhập Lâu Lan. Công chúa nhiều lời ích, còn thỉnh hết hy vọng đi." Viên Tinh Dã nhàn nhạt nói.

"Ngươi ---" Hiểu Mộng bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một viên Bế Lực Đan ra đưa cho Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã cầm lấy nhìn một lúc, "Công chúa có biết, đan dược này nếu như ăn nhiều sẽ thật sự trở thành phế nhân hay không?"

Hiểu Mộng ủ rũ nói, "Bản công chúa đương nhiên là biết, nhưng nếu như không làm như vậy, sao có thể lưu được ngươi ở đây." Dứt lời liền thấy ánh mắt Viên Tinh Dã hiện lên một tia châm chọc, "Công chúa nói là thích ta, chính là thích như thế này sao?"

Dựa theo tính cách của Viên Tinh Dã, hẳn là bình thường sẽ không nói ra một câu như vậy. Nhưng lúc này đã nhiều ngày không thấy được Hạ Tử Mặc, tâm tình có điểm phiền loạn, hơn nữa hành động của Hiểu Mộng lại khiến nàng vô thức nhớ tới Hạ Tử Mặc. Cùng là yêu thích, lại khác nhau một trời một vực như thế, bất luận chuyện gì xảy ra Hạ Tử Mặc cũng sẽ không bao giờ gây tổn thương cho nàng.

Tình cảm còn phải trói buộc như vậy, thật sự là quá mức cưỡng cầu.

Rõ ràng trước khi đi nàng đã dặn dò kỹ càng, hơn nữa Hạ Tử Mặc còn có đám người Lạc Nhan phụ trợ, hẳn sẽ không chịu bất lợi gì. Nhưng nàng dù có cố gắng ép buộc bản thân phải an tĩnh đến đâu, tâm tư quả thực vẫn không thể yên ổn ở chỗ này được.

Trong mắt Hiểu Mộng thoáng hiện lên một chút ngượng ngùng cùng thương tâm, sau đó thấp giọng nói, "Ngươi có biết không, ta phải tốn thật nhiều sức lực mới có thể đàn áp thanh âm muốn giết ngươi trên triều đình. Nếu chỉ là Lâu Lan cũng thôi đi, huống hồ Thổ Phiên và Đại Kiến đều yêu cầu ta phải giết ngươi. Người như ngươi còn sống ở trên đời, khiến cho thật nhiều kẻ khác không an tâm."

Dứt lời liền đứng lên, "Ngươi nếu như chịu đáp ứng ta, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đối đãi với người nào như vậy, ngươi nên cân nhắc kỹ càng một chút, liền tính toàn thân không còn nội lực đi chăng nữa, vẫn có thể trở thành Nguyên soái tam quốc. Mọi người đều nói ta dưỡng hổ di họa*, ta đây chỉ là muốn đánh cược một lần mà thôi." Nói xong nhanh chóng bước ra ngoài.

(* dưỡng hổ di họa: Nuôi hổ lớn lên sẽ gây tai họa về sau. Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai. Câu này xuất xứ từ "Hạng Võ bản ký" trong "Sử Ký", hơi dài nên mình để chú thích cuối chương.)

Viên Tinh Dã nhìn theo thân ảnh Hiểu Mộng rời đi, đột nhiên nhớ tới thời điểm cuối năm trước, Hạ Tử Mặc nổi hứng làm điểm tâm cho nàng mỗi sáng. Mấy năm nay cảm tình hai người ngày càng bền chặt, Hạ Tử Mặc trước sau như một vẫn luôn không hề yêu cầu nàng phải thế nào. Có lẽ lại chính là bởi như vậy, mới khiến nàng ngày càng lún sâu vào lưới tình mà không hay.

"Tử Mặc ---" Viên Tinh Dã khẽ lẩm bẩm.

Hưu Mật Độc nhìn tường thành phía xa, Toái Diệp lúc này chỉ còn mười mấy vạn tướng sĩ, hơn nữa chủ soái lại là một tên tiểu tướng không có chút tiếng tăm gì, nhưng liền tính là như vậy cũng có thể thuận lợi đem đại quân của các nàng chặn đứng ở bên ngoài cổng thành.

Hưu Mật Độc quay đầu nhìn tướng lãnh phía sau mình, một đám đều mang vẻ mặt vui mừng thoải mái. Mấy ngày nay các nàng đều đang chiếm thế thượng phong, thành Toái Diệp này thoạt nhìn qua dường như thực mau sẽ bị công phá, Đại Kiến Vương đã mật lệnh cho nàng bắt đầu phải cưỡng chế công thành càng sớm càng tốt. Nhưng vấn đề lại nằm ở tên tướng lãnh thủ thành kia, ban đầu hắn có vẻ hoảng loạn lo lắng, nhưng lúc này qua vài lần giao tranh đã trở nên trấn định hơn thật nhiều. Nguyên bản Hưu Mật Độc còn có thể nhận ra vài yếu điểm trong cách bố trí binh lính cùng phòng thủ trong thành, nhưng hiện giờ toàn bộ đều đã ngay ngắn trật tự.

Tuy rằng trong lòng biết rõ nếu cứ tiếp tục cường công như vậy, tử thương của các nàng chỉ có ngày càng tăng thêm, nhưng lúc này xác thực chính là thời cơ tốt nhất để chiếm đoạt Toái Diệp Thành. Một tên tiểu tướng vô danh mà còn khó đối phó như vậy, chờ đến khi danh tướng Đại Khải quay trở lại đây, khi đó thành Toái Diệp này liền không thể chạm vào được nữa. Cho nên bất luận là Đại Kiến Vương hay là nàng, đều sẽ không trơ mắt đề cơ hội tốt như thế vuột khỏi tầm tay.

"Công thành!" Hưu Mật Độc cao giọng hạ lệnh, kèn hiệu công thành thực mau vang lên, trong lúc nhất thời tiếng người gào thét rung chuyển trời đất.

"Bắn tên!" Tướng lãnh thủ thành nhanh chóng phân phó. Vô số mũi tên phóng xuống từ trên tường thành Toái Diệp, nhưng chỉ sau một lát đã có không ít Kiến quân tới được chân tường, sôi nổi bắt đầu bắc thang mây trèo lên.

"Đem lăn thạch* tới đây." Tướng lãnh thủ thành không chút hoang mang nói, lập tức có hai binh lính nâng tới một khối lăn thạch thật lớn, ném thẳng xuống từ trên tường thành, tức khắc Kiến quân bên dưới liền bị đá tảng đè chết một đám, đến cả thang mây cũng bị hủy hoại.

(* lăn thạch: Tảng đá to hình cầu, có thể lăn được, thường dùng trong các chiến thuật thủ thành.)

"Đẩy máy bắn đá tới phía trước." Hưu Mật Độc nói. Đại Kiến cùng với Khuyển Nhung giống nhau, đều không tinh thông sử dụng công cụ khi tác chiến, nhưng là nàng đã đọc qua tư liệu giao tranh giữa Đại Khải với Khuyển Nhung thật kỹ, sau đó kiến nghị Đại Kiến Vương cho người gia công máy bắn đá, hiện giờ chính là lúc để thử nghiệm.

Binh lính Đại Kiến nhanh chóng lùi lại phía sau, sau đó mấy chục chiến xa bắn đá được đẩy tới trước trận địa.

"Tướng quân, đến cả máy bắn đá cũng dùng đến, không bằng đem luôn toàn bộ năm vạn kỵ binh đang ở đại doanh đến đây cùng công thành?" Tướng lãnh phía sau Hưu Mật Độc lên tiếng góp ý.

Đại Kiến tổng cộng có mười lăm vạn tướng sĩ, Hưu Mật Độc chỉ dẫn theo mười vạn công thành, để lại năm vạn án binh bất động, hiện đang trấn thủ tại đại doanh.

Hưu Mật Độc nhìn Toái Diệp Thành trước mặt, nàng đã nghiên cứu binh pháp của Viên Tinh Dã kỹ càng, Viên Tinh Dã thích nhất chính là để đối phương tự động chui vào cạm bẫy, vậy nên trước khi xuất binh nàng đã cố ý lưu lại năm vạn nhân mã để phòng ngừa vạn nhất, nếu thật sự có quỷ kế gì còn kịp thời ứng phó.

Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, nếu như chỉ có mười vạn người này tiếp tục công thành, quả thực rất khó để giành được thắng lợi.

"Tướng quân, hiện giờ là lúc cần phải quyết đoán. Nếu như để muộn, Khẩu Bình Thành bên kia bị công phá, Hạ Tử Mặc mang binh chạy về Toái Diệp, khi đó chúng ta chắc chắn không thể chống cự." Tướng lãnh phía sau tiếp tục khuyên nhủ.

Nhìn Toái Diệp Thành nghiêng ngả trước mặt, Hưu Mật Độc vốn dĩ đã định nghe theo, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự. Nếu như đem toàn bộ binh lực đều mang tới, nhất định sẽ có điểm không ổn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết không ổn ở chỗ nào. Hơn nữa trước kia Viên Tinh Dã dùng hạ sách cho nổ tung Hắc Phong Thành, lần này dù cho có thể thật sự công phá được Toái Diệp, nàng cũng chưa chắc dám tiến quân vào trụ ở bên trong.

Công thành liên tục tới chạng vạng, Hưu Mật Độc mới chậm rãi thu binh.

"Tướng quân, Vương Thượng gửi mật chiếu." Vừa mới chân ướt chân ráo trở lại trong quân doanh, Hưu Mật Độc đã nhận được thư tín của Đại Kiến Vương, bên trong viết ngày mai nhất định phải chiếm được Toái Diệp. Còn chưa kịp đọc xong lại có thám báo đến nói, "Tướng quân, Hiểu Mộng Công chúa có thư tín." Bên trong thư cũng nói là hy vọng Hưu Mật Độc tăng cường công thành, nhằm giảm bớt áp lực tại Khẩu Bình Thành.

Hưu Mật Độc cầm thư tín đi lại vài vòng bên trong quân trướng, "Thám báo phái đi Toái Diệp đã có tin tức gì chưa?"

"Chưa có." Thám báo đáp. Hưu Mật Độc càng cảm thấy bất an hơn. Viên Tinh Dã hiện đang ở Lâu Lan, Hạ Tử Mặc cũng đã tới bên đó, tướng sĩ dưới trướng nàng tận mắt nhìn thấy Hạ Tử Mặc mang theo một nửa Khải quân rời đi. Mấy người đại tướng Lạc Nhan cũng không còn ở, cẩn thận suy xét một chút, Toái Diệp lúc này quả thực không còn ai.

Nhưng Toái Diệp Thành này chính là địa phương trọng yếu nơi biên cảnh Đại Khải, Hưu Mật Độc không tin Hạ Tử Mặc không để lại hậu chiêu. Nhưng nếu như tiếp tục chờ đợi, Khẩu Bình Thành bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian. Địa thế của Lâu Lan là nằm trung gian giữa Thổ Phiên cùng Đại Kiến, nếu như Lâu Lan xảy ra chuyện gì, khi đó Đại Khải có thể lần lượt đánh bại các nàng.

Hưu Mật Độc thật bất đắc dĩ, tuy rằng đã dùng hết tâm tư liên hợp tam quốc ngoại xâm cùng với Đới Phi nội phản, nhưng kết quả lại vẫn không tránh khỏi tiến thoái lưỡng nan như lúc này.

"Tướng quân, không thể lại kéo dài nữa, môi hở răng lạnh a!" Tướng lãnh kia gấp gáp nói.

Hưu Mật Độc nhìn bản đồ, nếu như có thể chiếm được Toái Diệp Thành, như vậy còn có một con đường sinh cơ, nhưng nếu như để Khẩu Bình Thành bị phá, khi đó quả thực đã chậm. Hơn nữa mấy ngày nay cũng chính là lúc sĩ khí trong quân đạt đỉnh điểm, vài hôm nữa sẽ không thể sánh bằng.

"Truyền lệnh, ngày mai toàn quân công thành."

"Vâng, tướng quân."

Sáng sớm hôm sau, Kiến quân tập hợp đông đủ chuẩn bị xuất binh, trong đám người này có thể sống sót trở về được bao nhiêu? Đêm qua nàng đã suy nghĩ thật lâu, toàn bộ tướng lãnh cùng quân đội của Đại Khải bên này đều bị kiềm chế, hiện giờ binh lực tại Toái Diệp cũng tầm ngang bằng với bọn họ.

Liền tính thật sự sơ ý còn có một người đại tướng đang trấn thủ tại Toái Diệp, nhiều nhất cũng chỉ không thể chiếm đoạt thành công mà thôi.

Hao tổn tâm tư suy tính một hồi lâu, cũng cảm thấy không có khả năng một trận liền bại, huống chi lần này không muốn đánh cũng phải đánh. Hưu Mật Độc thở dài, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ Đại Kiến từ đây thật sự sẽ không gượng dậy nổi. Thu hổi tâm tư chính mình, Hưu Mật Độc lạnh giọng hạ lệnh, "Xuất phát."

Từ trên tường thành Toái Diệp, tướng sĩ thủ thành nhìn thấy đội quân đông đảo trước mặt, không khỏi có chút hoảng hốt, vội vội vàng vàng chuẩn bị dàn trận phòng thủ. Toàn bộ nơi đây tuy rằng nhìn qua quả thực bận rộn, nhưng lại không hề rối loạn mất trật tự.

"Các huynh đệ, hôm nay chúng ta nhất định sẽ chiếm được Toái Diệp, đặt bước chân đầu tiên tiến vào lãnh thổ cẩm tú sơn hà Trung Nguyên!" Hưu Mật Độc lớn giọng nói.

Tiếng hoan hô ồn ào vang tới tận trời cao. Dựa theo tác phong của Đại Kiến, một ngày sau khi đánh hạ thành trì chính là khoảng thời gian tùy ý cướp bóc trong thành, thông lệ này mục đích là để đề cao ý chí chiến đấu của binh lính, rốt cuộc cơ hội làm giàu nhanh như thế quả thực không nhiều lắm. Cho nên tuy rằng sức chiến đấu của tướng sĩ Đại Kiến không cao, nhưng vẫn là người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, đều là bởi muốn có thể tranh đoạt được một ít đồ vật có giá trị cho bản thân.

Công thành liên tục từ buổi sáng tới chính ngọ. Toái Diệp Thành tuy rằng có vài lần bị Kiến quân trèo lên tới trên đầu tường, nhưng đều bị binh lính trấn thủ đánh bật xuống. Hưu Mật Độc vung tay ra hiệu, phó tướng phía sau lập tức huy động quân kỳ.

Khải quân chỉ kịp nhìn thấy đám binh lính đang công thành đột nhiên mở ra một khoảng rộng, sau đó xuất hiện mấy vạn quân lính mặc toàn thân hắc giáp, trong tay đều cầm một thanh trường cung dường như lớn gấp ba lần cung tiễn bình thường. Mỗi binh lính hắc giáp giục ngựa kéo cung chạy tới phía tường thành, vô số mũi tên tới tấp phóng ra, nháy mắt ngợp trời bay tới bên trên tường thành Toái Diệp.

"Gương khiên!" Tướng lãnh thủ thành bị một mũi tên bắn trúng vai trái, vung đao chém đứt phần đuôi tên còn lộ ra bên ngoài, gào thét hô lớn.

Công kích từ trên tường thành thoáng chốc dừng lại, khiên chắn được dựng đứng. Kiến quân phía dưới chỉ chờ đợi thời cơ như vậy, lập tức nhanh chóng bắc thang mây trèo lên. Cục diện nguyên bản đang giằng co bất phân thắng bại nháy mắt liền biến chuyển.

- --------------------------------------

Chú thích:

* Điển tích Dưỡng hổ di họa:

Cuối đời Tần, Lưu Bang và Hạng Võ đều khởi binh công kích nước Tần. Lưu Bang đánh tiến vào Hàm Dương, quốc đô của nước Tần trước. Hạng Võ không nhượng, chuẩn bị tấn công Lưu Bang. Bấy giờ, binh lực của Lưu Bang còn yếu mà thế lực của Hạng Võ rất mạnh, nên Lưu Bang không dám ứng chiến, chỉ còn cách lui về Hán Trung (Bây giờ là Nam bộ tỉnh Thiểm Tây) cố thủ.

Về sau, thế lực của Lưu Bang lớn mạnh dần, trái lại Hạng Võ càng ngày càng bị cô lập. Lúc này, Hạng Võ biết không thể nào đánh bại Lưu Bang được nữa, nên đề nghị chia cắt đất nước: vùng đất về phía Tây sông Hồng thuộc Hạng Võ, còn bên kia thì thuộc Lưu Bang. Từ nay, không ai được xâm lấn ai.

Sự tình được thỏa thuận xong xuôi, Lưu Bang cảm thấy như thế là quá đầy đủ, toan rút binh về nơi ước định. Đám người Trương Lương, Trần Bình khuyên rằng: "Nay ngài đã lấy được hai phần ba đất đai thiên hạ, hơn nữa chư hầu không ai không tuân phục ngài. Quân của Hạng Võ đã quá mỏi mệt, lương thực lại không còn, đúng vào lúc suy yếu, nếu không thừa dịp này tiêu diệt Hạng Võ thì khác chi nuôi cọp cho lớn, chính mình lại bị hại."

Lưu Bang cho rằng lời khuyên của Trương Lương và Trần Bình rất phải, do đó bèn hủy bỏ lời hứa, hạ lệnh cho quân đuổi theo đánh Hạng Võ tại phần đất thuộc phía Tây. Hạng Võ không đề phòng, một phen bị Lưu Bang đánh bại, buộc phải tự sát bên bờ Ô Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play