Hiểu Mộng nhìn phong thư trên tay, nội dung bên trong thoạt nhìn đều chỉ là một chút ngôn từ lặt vặt không liên quan đến nhau. Nhưng thư này là từ Hiệp Hồ Thành muốn truyền tới Toái Diệp bên kia, hẳn là không thể vô nghĩa như vậy.

Còn đang mải suy tư, Hiểu Mộng ngẩng đầu lên, nhận thấy bản thân đã bất tri bất giác đi tới Giải Mộng Các, suy nghĩ một hồi vẫn bước chân tiến vào.

Viên Tinh Dã đang ngồi dưới một tàng cây trong viện, thái độ nhàn nhã nhìn qua không biết là đang suy nghĩ cái gì. Hiểu Mộng ngây người hồi lâu, sau đó mới lại gần hỏi, "Ngươi có biết thư này nghĩa là gì không?"

Viên Tinh Dã nhận lấy mở ra, đạm cười nói, "Đây là một ít mật ngữ trong quân sử dụng để truyền tin tức."

Nhìn thấy Viên Tinh Dã không có vẻ kháng cự, Hiểu Mộng mơ hồ cảm thấy không còn muốn quản trong thư này là đang viết cái gì, cũng không ngại có thể dính tro bụi lên quần áo hay không, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Viên Tinh Dã, "Ta biết phương pháp phá giải mật ngữ truyền tin trong Khải quân, nhưng lần này tựa hồ đã thay đổi, khác biệt rất nhiều với ngày trước."

"Đới Phi tạo phản, một chút sự tình trong quân đương nhiên phải chỉnh sửa lại." Viên Tinh Dã cẩn thận đem thư tín đọc kỹ, Hiểu Mộng hiếu kỳ hỏi, "Vậy thư này viết cái gì?"

Viên Tinh Dã chỉ cười cười không lên tiếng, Hiểu Mộng biết người này sẽ không nói, nàng cũng không muốn miễn cưỡng, có thể ngồi cạnh Viên Tinh Dã nói chuyện như vậy đã là ngoài mong muốn của nàng, trầm mặc một lúc mới nói, "Ta chỉ hỏi thế thôi, ngươi nói hay không cũng được."

Dứt lời liền đứng dậy rời đi, cũng không đem theo thư tín trên tay Viên Tinh Dã. Theo lý mà nói, thân phận của Viên Tinh Dã hẳn có thể mang đến cho bọn họ không ít chỗ tốt, hoặc là nếu như lập tức giết nàng cũng sẽ khiến Đại Khải tổn thất nặng nề. Nhưng Hiểu Mộng đến bây giờ vẫn chưa làm gì Viên Tinh Dã, quả thực đã gây ra bất mãn không nhỏ trong Lâu Lan quân, đến cả trên triều đình cũng gặp phải không ít áp lực.

Tuy rằng nàng đã chèn áp toàn bộ dị nghị này nọ xuống, nhưng Hiểu Mộng cũng biết cứ liên tục như vậy không phải là biện pháp lâu dài. Sau khi nàng rời khỏi, Viên Tinh Dã một lần nữa đem thư tín mở ra, đọc một lát nhịn không được cười cười lắc đầu.

Nhìn nét chữ có thể nhận ra phong thư này là do Hạ Tử Mặc tự tay viết, tuy rằng quả thực có nói một chút sự vụ trong quân, nhưng đa phần đều là mấy lời tình nhân hay trêu đùa lẫn nhau.

Mà bên trong thành Hiệp Hồ lúc này, Hạ Tử Mặc buông bút trong tay xuống, khẽ giọng lẩm bẩm, "Không biết thư tín có đến được tay Tinh Dã không?"

Lạc Nhan bên cạnh nghe vậy lên tiếng khuyên nhủ, "Hiểu Mộng Công chúa thu được thư tín khả năng rất cao sẽ tới dò hỏi Nguyên soái, hẳn là người có thể thấy được." Dứt lời liền lẳng lặng nhìn Hạ Tử Mặc.

Không ai ngờ được Hạ Tử Mặc dụng công phái thật nhiều người truyền tin tức ra ngoài như vậy, mục đích cuối cùng lại chỉ là vì muốn đưa được tới tay Viên Tinh Dã. Bất quá các nàng cũng không nắm chắc Viên Tinh Dã có thật sự nhìn thấy hay không.

"Có tin gì truyền đến từ Đại Kiến bên kia không?" Hạ Tử Mặc hỏi.

Lạc Nhan nói, "Toái Diệp Thành không có vấn đề gì, Bùi Thập Viễn đã mang theo hai mươi vạn tướng sĩ chạy tới Hiệp Hồ Thành, Toái Diệp chỉ còn lại mười mấy vạn kỵ binh, có Thẩm Băng trấn trụ hẳn sẽ không sao, chỉ là ---" Lạc Nhan lén lút nhìn Hạ Tử Mặc, hơi ngập ngừng do dự.

"Chỉ là cái gì?"

"Thám báo tại Lâu Lan nhắn lại, Hiểu Mộng Công chúa muốn chiêu Nguyên soái làm Phò mã, đem đại quân tam quốc đều đưa cho Nguyên soái, còn nói Hiểu Mộng Công chúa hiện giờ đã khống chế triều đình tam quốc, nếu như Nguyên soái nguyện ý, mai sau tam quốc đều sẽ là của Nguyên soái." Nói xong trộm nhìn sắc mặt Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc cũng không có phản ứng gì quá mức, chỉ là sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hỏi, "Tin tức này là từ nơi nào truyền đến?"

"Thám báo nói là từ người trong quân Lâu Lan truyền ra, hẳn là cố ý thả phong thanh, chỉ là thật giả khó phân." Lạc Nhan cười khổ. Tin tức đều là hư hư thực thực, nhưng một tin tuy nhỏ lại có thể ảnh hưởng trọng đại đến bố cục quân sự ngày sau, cho nên lần này nàng quả thực không dám giấu giếm.

"Tiếp tục phái thám báo đi xem xét, việc này tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ." Biểu tình trên mặt Hạ Tử Mặc nhìn không rõ là kinh hay là hỉ, Lạc Nhan chỉ gật đầu khom người lui ra, sau đó nhanh chóng đi an bài thỏa đáng. Lạc Nhan đi rồi, Hạ Tử Mặc mới đứng dậy đi vài vòng trong quân trướng.

Hiểu Mộng Công chúa thích Viên Tinh Dã, chuyện này đối với nàng mà nói cũng không phải không có ảnh hưởng. Tuy rằng biết rõ Viên Tinh Dã sẽ không bởi mấy thứ hứa hẹn này đó mà thay lòng, nhưng Hạ Tử Mặc lúc này lại có chút tự ti.

Những thứ Hiểu Mộng Công chúa có thể cho Viên Tinh Dã, nàng đều không thể làm được. Nàng vốn cho rằng chính mình đã thực ưu tú, đủ để sánh vai bên cạnh Viên Tinh Dã, nhưng vẫn có một số việc phải cam chịu lực bất tòng tâm.

Bốn người Đông Tây Nam Bắc nhìn Hạ Tử Mặc đi lại trước án thư, mê mang trong mắt dần dần bị kiên định cương quyết thế chỗ.

"Trang sinh hiểu mộng, hết thảy điều ngươi mong muốn bất quá cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi." Viên Tinh Dã là của nàng, vô luận thế nào cũng sẽ không nhường cho bất kỳ người nào khác, ánh mắt Hạ Tử Mặc lúc này hiện lên sát khí nhàn nhạt. Ngồi trở lại trên ghế trước án thư, Hạ Tử Mặc lên tiếng, "Bùi tướng quân còn bao lâu nữa có thể tới Hiệp Hồ Thành?"

"Hẳn là đêm nay có thể tới nơi, người có muốn phái binh lính đi tiếp ứng hay không?" Viên Đông hỏi. Kế hoạch của Viên Tinh Dã căn bản không để bất kỳ ai biết, binh lính bình thường chỉ nhận ra hiện giờ tuy không đánh giặc nhưng lại điều động quân đội thường xuyên như vậy, trong quân lúc này quả thực đã có chút bất an.

"Phái Hắc Y quân đi tiếp ứng." Hạ Tử Mặc vừa dứt lời, liền thấy Chu Tử Ly đi vào hành lễ, "Đại nhân, sứ thần Hiểu Mộng Công chúa phái đi đã tới đây."

"Để hắn tiến vào."

Chỉ trong thời gian ngắn, một nam tử râu dài bước vào trong quân doanh, trên người không mặc phục sức Lâu Lan mà vận bạch y toàn thân theo phong cách Đại Khải, nhìn thoáng qua quả có vài phần cốt cách tiên nhân đắc đạo hạ phàm.

"Thảo dân Lâu Cử Thế, bái kiến Giám quân đại nhân."

"Lâu tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi." Hạ Tử Mặc nói, bốn người Đông Tây Nam Bắc tiến đến đứng đằng sau Hạ Tử Mặc, Chu Tử Ly nhanh nhẹn mang một ly trà đến đặt trước mặt Lâu Cử Thế, sau đó đi ra ngoài canh gác trước cửa.

"Đây là Tân Mao Tiêm, tay nghề pha trà của hộ vệ vừa rồi của ta rất tốt, Lâu tiên sinh có thể nếm thử trước." Hạ Tử Mặc cười nói, Lâu Cử Thế không tiện chối từ, liền nâng chung trà lên phẩm một ngụm, sau đó mới gật đầu nói, "Dư vị dài lâu, quả là trà tốt. Có thể thưởng thức trà thượng hạng như vậy tại chỗ xa xôi hẻo lánh nơi đây, Lâu mỗ đi một chuyến này cũng coi như là đáng giá."

Hạ Tử Mặc tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Lâu tiên sinh đây là Khải người sao?"

"Lâu mỗ là người Lâu Lan, chỉ là đã sinh hoạt tại Đại Khải từ nhỏ, gần đây mới quay trở lại Lâu Lan." Lâu Cử Thế không hề giấu giếm, Hạ Tử Mặc trong lòng nháy mắt minh bạch, người này hẳn là mật thám được Lâu Lan cài vào Đại Khải từ lâu, nhưng nàng cũng không chấp nhất, chỉ cười cười nói, "Lâu tiên sinh quyến luyến cố quốc vốn dĩ là tâm tư thường tình, chỉ là hiện giờ nơi biên cương này có chút lộn xộn không yên, Lâu tiên sinh lại không ngại nguy hiểm quay trở về cố quốc, quả thực khiến bản giám quân bội phục."

"Đại nhân khích lệ, Lâu mỗ không dám nhận." Lâu Cử Thế cười cười. Hạ Tử Mặc là người tinh thông kiến thức, Lâu Cử Thế trước kia cũng đã từng thăm thú thật nhiều nơi tại Đại Khải, hai người hàn huyên một hồi, quả thực có phần thích ý.

Chỉ là Lâu Cử Thế tuy rằng trên mặt vẫn luôn mang mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút bực bội. Hạ Tử Mặc chỉ lo nói chuyện mấy thứ không liên quan, cơ hồ không hề có ý tứ dò hỏi chủ kiến lần này hắn đến đây thương lượng, khiến hắn sinh ra vài phần lo lắng.

Lâu Cử Thế tuy rằng sinh hoạt tại Đại Khải đã mấy chục năm, cũng đọc qua thật nhiều kinh thư, nhưng chung quy vẫn chỉ là là lý luận suông, bản lĩnh đương nhiên không thể bằng được Hạ Tử Mặc trải qua bao nhiêu năm hậu cung tranh đấu cùng với triều đình nghị sự, hiện giờ trong mắt đã không giấu được vài tia nôn nóng.

Hiểu Mộng Công chúa phái hắn tới đây, nguyên nhân chủ yếu là bởi hắn là người sinh hoạt tại Đại Khải lâu nhất, cũng coi như hiểu biết thói quen cùng phong tục của Khải người nhất. Nhưng nàng lại quên mất Lâu Cử Thế bởi vì cố ý che giấu thân phận của mình nên ngày thường không tiếp xúc với quan viên phú hào nhiều cho lắm, vậy nên quả thực không tinh thông đàm phán thương lượng.

Hạ Tử Mặc mỉm cười nói, "Hiểu biết của Lâu tiên sinh khiến bản giám quân phi thường bội phục, chi bằng không cần phải gấp gáp trở về phục mệnh, lưu lại Hiệp Hồ Thành nơi đây để bản giám quân làm trọn lễ nghĩa gia chủ."

Lâu Cử Thế nghe vậy âm thầm cười khổ trong lòng, Hiểu Mộng Công chúa còn đang nôn nóng chờ hắn mang câu trả lời quay lại, nhưng Hạ Tử Mặc đây hoàn toàn không có ý định mở lời đàm phán. Trong đầu xoay chuyển mấy hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được phải trả lời như thế nào, chỉ đành phải nói, "Lâu mỗ cũng thực bội phục học thức của Giám quân, chỉ là Công chúa điện hạ còn đang chờ tại hạ trở về phục mệnh, thật sự không thể ở lâu. Ngày sau nếu như còn có cơ hội, nhất định sẽ tới bái phỏng đại nhân lần nữa."

"Quả thực đáng tiếc, còn muốn tiên sinh ở lại thêm vài ngày." Hạ Tử Mặc cười cười, "Một khi đã như vậy, chi bằng ngày mai hẵng đi, đêm nay vô luận như thế nào cũng phải lưu lại, bản giám quân còn muốn mở tiệc khoản đãi tiên sinh. Không biết Hiểu Mộng Công chúa có tính toán gì? Nguyên soái là người Đại Khải chúng ta, Công chúa lần này có yêu cầu gì đây?"

Nghe được Hạ Tử Mặc cuối cùng cũng đã nói tới chính sự, Lâu Cử Thế tinh thần khẽ động, sau đó liền đáp, "Công chúa hy vọng quý quân có thể giao ra Hiệp Hồ Thành, dùng để trao đổi Nguyên soái."

Hạ Tử Mặc cười nói, "Công chúa yêu cầu như vậy, tuy rằng không tính là quá mức, nhưng bản giám quân quả thực không có cách nào làm chủ. Nếu như Công chúa chỉ muốn lương thảo hay vàng bạc thì còn có khả năng, nhưng cố tình lại là quốc thổ, há có thể để một Giám quân nho nhỏ như ta tự ý quyết định."

Lâu Cử Thế tựa hồ đã sớm đoán được Hạ Tử Mặc sẽ cự tuyệt, nhanh chóng hỏi ngược lại, "Nghe nói năm đó Giám quân đại nhân cũng bị Khuyển Nhung bắt làm tù binh, sau đó Nguyên soái đồng ý trao đổi hai tòa thành Hắc Phong và U Châu. Hiện giờ Lâu Lan chúng ta không có lòng tham không đáy như Khuyển Nhung, chỉ cần một tòa Hiệp Hồ Thành là đủ, hẳn không phải là quá phận đi. Huống chi Giám quân không niệm tình Nguyên soái cứu giúp người ngày đó sao?"

"Sự tình ta bị Khuyển Nhung bắt giữ ngày đó quả là lưu truyền rộng rãi, nhưng đại nhân hẳn cũng biết, người bị bắt đi không phải là ta, trao đổi thành trì bất quả chỉ là vì muốn thực hiện kế sách từ trước mà thôi. Huống chi Hắc Phong Thành khi đó bị nổ thành ra như vậy, liền tính chúng ta rút khỏi Hiệp Hồ Thành, quý quân có thật sự dám vào trụ hay không?"

Lâu Cử Thế cười nói, "Ngày đó bên trong Hắc Phong Thành không có bá tánh, nếu không dựa theo cách làm người của Nguyên soái và đại nhân, chắc chắn sẽ không dùng tới hạ sách như vậy. Nhưng lúc này bên trong Hiệp Hồ Thành còn hơn mười vạn dân thường, tại hạ tin tưởng sẽ không phát sinh sự tình như lần trước. Nếu như điều kiện này không được đáp ứng, Công chúa điện hạ dứt khoát sẽ không thả người."

Hạ Tử Mặc miết nhẹ chén trà trên tay, làm bộ lơ đãng hỏi, "Không biết Nguyên soái ở quý quốc như thế nào? Nếu như Công chúa động tay động chân cái gì, bản giám quân quả thực không thể ăn nói với chúng tướng sĩ nơi đây cùng với Hoàng Thượng tại kinh thành được."

Trước khi Lâu Cử Thế tới đây, Hiểu Mộng đã nói cho hắn biết, điều kiện lần này Hạ Tử Mặc chắc chắn sẽ không đáp ứng, Hiểu Mộng cũng không tính toán thả Viên Tinh Dã trở về, lần này phái hắn đến bất quá chỉ vì muốn thăm dò thái độ của Hạ Tử Mặc. Nhưng là Hạ Tử Mặc lúc nãy dường như không để tâm tới hòa đàm, hiện tại ngữ khí lại tựa hồ mang thái độ sẵn sàng đáp ứng, khiến Lâu Cử Thế quả thực có chút khó xử.

Hắn không dám suy đoán nhiều, chỉ chậm rãi nói, "Đại nhân yên tâm, thân phận của Nguyên soái trọng đại như vậy, Công chúa vẫn luôn lấy lễ nghĩa tương ứng đãi ngộ." Hạ Tử Mặc mỉm cười, "Bản giám quân đương nhiên biết được tầm quan trọng của Nguyên soái, chỉ là lúc trước Hiểu Mộng Công chúa có đáp ứng đưa Mai phi tỷ tỷ trở về, nhưng giữa đường lại nhất thời đổi ý. Hiện giờ đối tượng là Nguyên soái chúng ta, bản giám quân làm sao có thể khẳng định lần này Công chúa sẽ không thay lòng đổi dạ đây?"

"Đại nhân yên tâm, nếu như đại nhân chịu đáp ứng chuyện này, hai quân có thể chậm rãi thương nghị, đưa ra được phương pháp vẹn toàn cho đôi bên." Lâu Cử Thế cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play