"Ngươi không kinh ngạc sao?" Hiểu Mộng nhịn không được hỏi.

Chỉ nghe thấy Viên Tinh Dã nói, "Đại Kiến và Lâu Lan đã mưu đồ xâm lấn Đại Khải từ lâu, tự nhiên là có thủ đoạn của chính mình. Hẳn là Đới Phi tướng quân có giao tình không tệ với Hiểu Mộng Công chúa hoặc là với Đại Kiến Vương bên kia."

Hiểu Mộng nhìn Viên Tinh Dã chằm chằm, lúc nào nàng cũng không thể đoán được nữ nhân trước mặt này đang suy nghĩ cái gì. Cùng là nữ tử giống nhau, nhưng người này so với bất kỳ nam nhân nào nàng từng gặp qua đều xuất sắc hơn thật nhiều, cũng là người đặc biệt nhất trong số những người nàng biết.

Năm đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua tại kinh thành Trường An hoa lệ, cũng đủ khiến nàng khắc cốt ghi tâm tới tam sinh.

"Đới Phi có thể thuận lợi khởi binh như vậy, nguyên nhân đương nhiên còn có quan hệ tới việc bản thân ngươi bị địch nhân bắt được." Hiểu Mộng nói. Viên Tinh Dã cười cười, "Nếu như hắn thực tâm muốn mưu phản, vậy cho dù ta có không bị bắt đi chăng nữa, hắn cũng sẽ khởi binh, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Hiểu Mộng vẫn đăm đăm nhìn Viên Tinh Dã, nhịn không được lại hỏi, "Hiện giờ Thổ Phiên, Đại Kiến, Lâu Lan, cùng với Đới Phi cộng vào binh lực có đến ước chừng hơn năm mươi vạn, ngươi hiện đang bị nhốt lại nơi đây, cân nhắc thực lực hai bên một chút, hiện Đại Khải còn bao nhiêu phần thắng?"

Viên Tinh Dã đạm nói, "Dựa theo lời của Công chúa, Đại Khải đương nhiên khó có thể thắng."

"Vậy được, bản công chúa còn có một việc khác muốn thương lượng cùng Nguyên soái, hy vọng Nguyên soái có thể xem xét." Ngữ điệu của Hiểu Mộng có chút thay đổi, dường như vừa hạ quyết tâm chuyện gì đó, Viên Tinh Dã im lặng nghe nàng đề nghị. "Bản công chúa hy vọng Nguyên soái có thể đầu nhập Lâu Lan."

Còn chưa chờ Viên Tinh Dã phản đối, Hiểu Mộng đã tiếp tục, "Đương nhiên nếu như Nguyên soái chịu đầu nhập Lâu Lan, vị trí thống soái tam quân vẫn để cho ngươi đảm nhiệm. Ta biết ngươi đã quen chấp chưởng trăm vạn hùng binh Đại Khải, mười vạn nhân mã tại Lâu Lan hẳn không thể đả động được tới tâm tư của Nguyên soái, nhưng nếu như cộng thêm bốn mươi vạn nhân mã của Lâu Lan cùng Thổ Phiên thì sao?"

Viên Tinh Dã cười cười, "Công chúa nói giỡn, Viên gia chúng ta nhiều thế hệ đều là trung thần, sao có thể đầu nhập Lâu Lan. Hiện giờ tuy rằng bản thân trở thành tù binh, nhân vi đao trở ngã vi ngư nhục, dứt khoát cũng sẽ không thay đổi."

Hiểu Mộng nhìn Viên Tinh Dã một lúc, đột nhiên lại nói, "Phụ vương ta trước kia thấy ta là nữ hài, đối với ta liền không quá coi trọng. Nhưng ta từ nhỏ đã không cam lòng chịu thua người khác, dụng tâm tiêu phí thật nhiều tinh lực, rốt cuộc cũng khiến phụ vương để mắt đến ta. Mà không biết từ khi nào ta đã hình thành loại tính cách như vậy, chỉ cần thấy người khác cường đại hơn mình, ta nhất định hạ quyết tâm phải đánh bại người đó."

"Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, là lúc ngươi giục ngựa chạy ngang qua ở ngoại thành Trường An. Khi đó ta đã nhận định ngươi chính là đối thủ một kiếp này của ta, thời thời khắc khắc đều nghĩ làm thế nào để đánh bại ngươi. Lần này ngươi trở thành tù nhân trong tay, ta vốn định một đao lập tức chém chết ngươi, nhưng là ---" Nói đến đây, Hiểu Mộng đứng dậy bước tới bên cạnh cửa sổ.

Cố gắng áp xuống nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, Hiểu Mộng tiếp tục nói, "Nếu như ngươi nguyện ý, có thể trở thành Phò mã của ta, ngày sau tam quốc này đều sẽ là của ngươi."

Viên Tinh Dã nghe xong liền ngốc lăng tại chỗ, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu. Hiểu Mộng nói, "Mẫu thân ta thời trẻ chính là thị thiếp của Thổ Phiên Vương, lúc sau mới được đưa đến Lâu Lan, nhưng không ngờ được tới nơi mới phát hiện đã mang thai ta. Lâu Lan Vương vẫn luôn cho rằng ta là nữ nhi của hắn, trên thực tế phụ thân chân chính của ta là Thổ Phiên Vương. Chúng ta đã tương nhận lẫn nhau, Thổ Phiên Vương tới giờ vẫn không có con nối dõi, Thổ Phiên mai sau đều sẽ giao lại trong tay ta."

"Còn Lâu Lan bên này, ta đã cơ bản khống chế được toàn bộ quân đội, văn thần trên triều cũng có hơn phân nửa là người của ta. Đại Kiến Vương ta đã cũng có biện pháp đối phó, cho nên tam quốc này mai sau chính là vật trong lòng bàn tay, nếu như ngươi nguyện ý đều sẽ là của ngươi." Hiểu Mộng chậm rãi nói từng chữ một. Nàng biết rõ bản thân mình đang nói cái gì, cũng nhận thức được chuyện này kinh thế hãi tục đến cỡ nào, nhưng nàng dứt khoát không có ý định thay đổi.

Cùng là nữ tử, nàng cũng không biết chính mình đây là bị làm sao, tất cả quyền lực trong tay lúc này đều là dùng bao nhiêu công sức cùng thời gian đổi lấy, nhưng hết thảy nàng đều có thể chắp tay tặng lại cho người trước mặt, một chút cũng sẽ tuyệt nhiên không hối hận.

"Ngươi ở Đại Khải bất quá chỉ là một Nguyên soái, một phi tử nho nhỏ. Nhưng nếu như chịu đầu nhập chúng ta, mai sau sẽ là Nữ hoàng tam quốc, khi đó nếu như ngươi muốn cũng có thể phản công lại Đại Khải. Dựa vào năng lực của ngươi, hết thảy đều sẽ không có cản trở gì."

Viên Tinh Dã không khỏi bật cười, "Chúng ta đều là nữ nhân, Công chúa không cảm thấy mấy lời vừa rồi là quá mức hoang đường hay sao? Hơn nữa thứ cho ta nói thẳng, Công chúa đã từng nuốt lời một lần, hiện giờ lại hứa hẹn đủ thứ như vậy, có bao nhiều phần đáng tin đây. Chỉ sợ thứ Công chúa muốn chính là quân đội trong tay ta cùng với thanh danh của ta trên Khải triều đi?"

Nếu như Viên Tinh Dã chịu đầu quân cho Lâu Lan, liền tính đám người Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn không đi theo nàng, nhưng chỉ sợ mai sau cũng sẽ không chịu đối đầu với Viên Tinh Dã. Hơn nữa nếu như nàng rời khỏi Đại Khải, rất nhiều người đều sẽ bỏ Khải quân mà đi theo nàng, khi đó đại quân lập tức sẽ tan vỡ, cộng với việc khó có thể tìm được chủ soái thay thế trong thời gian ngắn, Đại Khải hiện tại tứ phía thụ địch như vậy chỉ còn có con đường duy nhất chịu bị chia cắt mà thôi.

"Ngươi ---" Hiểu Mộng giận dữ, tuy rằng lời Viên Tinh Dã nói cũng có lý lẽ nhất định, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận những chuyện đó.

Im lặng một lúc sau mới nói, "Ta quả thực có nghĩ tới mấy thứ ngươi vừa đề cập đến, bất quá nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì ---" Nàng khẽ cắn môi, sau đó cúi đầu nhỏ giọng, "Ta thật sự rất thích ngươi."

Viên Tinh Dã trầm mặc một lúc thật lâu, "Hảo ý của Công chúa ta đành nhận, nhưng ta không thể tiếp thu loại chuyện như vậy."

"Không sao, ngươi không cần đáp ứng luôn ngay lúc này, chờ suy nghĩ một thời gian rồi quyết định cũng được." Hiểu Mộng cười nói, chỉ là tươi cười kia tràn ngập miễn cưỡng, bàn tay đang nắm chặt vô thức run lên vài lần, "Tuy rằng chúng ta đều là nữ nhân, nhưng cũng không phải là không có khả năng ---"

Viên Tinh Dã cười cười, "Ta không thích nữ tử, Công chúa không cần hao tâm trên người ta như vậy. Hơn nữa ta đã sớm có người trong lòng, không thể tiếp nhận ai khác, mong Công chúa thứ lỗi."

Sắc mặt Hiểu Mộng biến đổi mấy lần, dường như là đang cố gắng cưỡng ép chính mình trấn định, sau đó mới lên tiếng hỏi, giọng nói có thể nhận ra vài phần run rẩy rất nhẹ, "Nguyên soái yêu thích Hạ Đế sao?"

Viên Tinh Dã như có như không cười cười, không hề phủ nhận hay đồng ý. Trong đầu Hiểu Mộng nhanh chóng điểm qua vài người, cuối cùng mới nói, "Ngươi ngẫm nghĩ cho kỹ, một hồi sau ta sẽ gọi người mang đồ ăn tới đây. Mấy ngày vừa rồi đều ở trong đại lao, hiện giờ nghỉ ngơi thật tốt." Dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi phòng, bước chân có thể nhìn ra được vài phần rối loạn gấp gáp.

Hiểu Mộng đi rồi, Viên Tinh Dã lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu, có chút đau đầu xoa xoa ấn đường, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu như chỉ đơn thuần là quốc gia tranh đoạt quyền lợi có lẽ là không khó, nhưng trên đời này nhân tâm chính là thứ bất định nhất. Nếu như lời của Hiểu Mộng vừa rồi thật sự là tâm ý của nàng, như vậy hành vi của Công chúa trong tương lai sẽ trở nên phi thường khó đoán.

Chuyện Hiểu Mộng muốn, Viên Tinh Dã tuyệt nhiên sẽ không suy xét đến. Trước không nói tới quốc gia đại sự, chính là nàng đã nhận định Hạ Tử Mặc là ái nhân duy nhất cả đời này, nhất định không có khả năng tiếp thu bất kỳ người nào khác.

Hiểu Mộng nguyên bản không muốn rời khỏi người kia nhanh như vậy, nhưng nàng quả thực không biết phải đối mặt với Viên Tinh Dã như thế nào. Tuy rằng đã lường trước Viên Tinh Dã sẽ không đồng ý, nhưng thời điểm Viên Tinh Dã thật sự dứt khoát cự tuyệt như thế, nàng vẫn cảm nhận được từng trận thống khổ không ngừng ập đến.

Thống khổ như vậy, hoàn toàn không giống thời điểm trước kia bản thân chính mình không được phụ vương coi trọng, cũng bất đồng cảm giác thất bại dưới tay người khác. Chính là một loại thương tâm xưa nay chưa từng biết tới, tựa hồ chỉ muốn trốn chặt trong phòng ngây ngốc vài ngày, sau đó cũng không muốn nói chuyện với ai khác. Hiện giờ mới chỉ bước chân ra khỏi chỗ đó, cũng đã cơ hồ tiêu hao hết toàn bộ sức lực trên người nàng.

Không biết đi được bao lâu, lúc này nàng mới khôi phục được một chút cảm giác tức giận nên có. Quay đầu nhìn lại mới nhận thấy đã chạy thật xa khỏi Giải Mộng Các, nhịn không được cười khổ một phen.

Cổ nhân nói ái tình là cửa ải khó qua nhất đời người quả không sai. Lúc trước nàng hoàn toàn có thể thả Mai phi rời đi, hoặc là dùng biện pháp khác ép Mai phi quay trở lại Đại Kiến, nhưng khi đó trong đầu nàng chỉ tràn ngập ý niệm muốn giết chết Mai phi.

Khi đó chính là nhận ra, trước mặt là một người được Viên Tinh Dã coi trọng, làm nàng cảm thấy phi thường không thoải mái, chỉ hận không thể khiến Mai phi lập tức biến mất khỏi trần thế. Không ngờ tới lại biến khéo thành vụng, hiện giời Viên Tinh Dã đã ôm thái độ hoài nghi với chính nàng.

Ngày hôm sau, quân kỳ trên tường thành Hiệp Hồ đổi thành đại tự chữ "Hạ", Hắc Y quân cùng Kiêu Võ Vệ đổi lại xiêm y nguyên bản của mình, thủ vệ quanh thành Hiệp Hồ cũng chuyển sang bọn họ đảm nhiệm.

Hạ Tử Mặc lạnh lùng nhìn Khẩu Bình Thành đối diện, nhàn nhạt hạ lệnh, "Công thành."

Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ đa phần đều là kỵ binh, hơn nữa lại là đội kỵ binh tốt nhất dưới trướng Viên Tinh Dã, công thành quả thực không phải điểm mạnh của bọn họ. Hạ Tử Mặc để hai vạn binh lính nguyên bản là thủ vệ nơi đây trở thành quân tiên phong, do bốn người Đông Nam Tây Bắc dẫn dắt, Hắc Y quân áp trận, tuy rằng chỉ có mấy vạn người nhưng có thể nhận ra sĩ khí cao ngút trời, khiến tướng sĩ tại Khẩu Bình Thành có chút hoảng hốt.

"Đây là Hắc Y quân sao? Quả nhiên danh bất hư truyền." Hiểu Mộng nhìn binh lính Khải quân đối diện, Lạc Nhan giục ngựa tới trước trận địa, cao giọng nói lớn, "Hiểu Mộng Công chúa, không cần phải cố chấp chống cự, nếu như hiện giờ có thể thu binh, bổn tướng quân cam đoan Hoàng Thượng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lâu Lan, hà tất phải châu chấu đá xe như vậy?"

Hiểu Mộng cười lạnh, "Lời nói của Lạc tướng quân quả thực có chút quá mức cường điệu rồi. Nếu như là trước kia chúng ta còn có điểm sợ hãi Đại Khải, nhưng hiện giờ Đại Khải tứ phía thụ địch, hơn nữa Nguyên soái các ngươi đang ở trong tay chúng ta, dưới loại tình huống này hẳn là quý quân cũng chỉ có thể tự bảo vệ chính mình."

Nàng từ xa nhìn tới, phía sau Lạc Nhan còn có mấy tên tướng lãnh khác, mỗi người đều mang một thân sát khí dày đặc, nếu như Khải quân thật sự phát động toàn lực công kích, khi đó Hiểu Mộng biết rõ Lâu Lan chắc chắn không thể thắng.

Một cỗ xe ngựa bỗng nhiên xuất hiện giữa trận địa Khải quân, tứ phía được không ít hộ vệ canh gác cẩn mật, một cẩm y nữ tử bước ra từ bên trong.

Hiểu Mộng biết rõ người này chính là Hạ Tử Mặc, nếu như có thể giết chết Hạ Tử Mặc tại đây, khi đó chính là tổn thất không gì có thể thay thế của Đại Khải. Viên Tinh Dã biến mất nhưng Khải quân vẫn có thể an ổn không rối loạn, nguyên nhân lớn nhất là bởi có Hạ Tử Mặc trấn trụ.

Trong lòng nàng còn đang cân nhắc mấy hồi, Khải quân bên kia đã thổi lên kèn lệnh tấn công, thanh âm vang vọng trải rộng toàn trận địa, sau đó quân tiên phong do bốn người Đông Tây Nam Bắc chỉ huy bắt đầu tổ chức công thành.

Lúc này Hiểu Mộng mới như vừa tỉnh giấc, nàng biết bản lĩnh dàn binh bố trận của mình không phải thật tốt, vội vàng đem quyền chỉ huy giao cho tướng lãnh cấp dưới, bản thân chỉ yên lặng đứng ở một bên xem xét.

Giao tranh lần này kéo dài ước chừng hơn hai canh giờ, Khải quân đã vài lần trèo được tới trên tường thành, nhưng đều bị binh lính Lâu Lan thủ thành đánh bật xuống dưới, cuối cùng mới đành bất đắc dĩ lui binh.

Hiểu Mộng chỉ cảm thấy toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với chiến tranh gần đến như vậy. Thẳng từ khi bắt đầu đến tận lúc kết thúc, bên tai đều vang vọng tiếng người kêu la thảm thiết không ngừng.

"Hiểu Mộng Công chúa, thỉnh giao Nguyên soái quân ta ra đây, bằng không ---" Hạ Tử Mặc chỉ nói tới đây, nhưng ý tứ đằng sau lại hết sức rõ ràng, "Công thành ngày mai sẽ không dễ dàng kết thúc như thế."

Hiểu Mộng lạnh lùng nói, "Hạ Giám quân cường thế công thành như vậy, là muốn bức ta giao Viên Tinh Dã ra, hay là bởi vì nghĩ ta sẽ giết nàng thay ngươi? Nếu như Hạ Giám quân chịu ngồi xuống đàm phán một lần, cũng chưa chắc không thể đạt được ước định có lợi cho cả hai bên." Nàng nhìn Hạ Tử Mặc cưỡi ngựa tiến tới, Lạc Nhan cùng các tướng lãnh khác nhanh chóng cung kính lùi về phía sau nửa bước, trong lòng có chút rối loạn.

Tất cả mọi người đều biết Lạc Nhan là tâm phúc của Viên Tinh Dã, nhưng vì sao lại nghe theo Hạ Tử Mặc như vậy? Chẳng lẽ Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã không phải thật sự bất hòa như trong lời đồn, hay là Lạc Nhan đã bị Hạ Tử Mặc thu mua? Trong lúc nhất thời Hiểu Mộng quả thực không biết phải nghĩ thế nào.

"Nếu như Công chúa chịu đàm phán, bản giám quân đương nhiên đồng ý." Hạ Tử Mặc cười cười, sau đó nói, "Vậy chúng ta ở trong quân đợi sứ thần của Công chúa." Dứt lời liền giục ngựa rời đi.

Sau khi đám người Hạ Tử Mặc rời khỏi, Lâu Lan mới bắt đầu kiểm kê thương vong trận chiến vừa rồi. Hiểu Mộng kinh hãi phát hiện, các nàng tuy rằng ở thế thủ thành, thế nhưng thương vong so với Đại Khải còn nhiều hơn vài phần.

"Công chúa, phát hiện có hơn mười người mang theo tin tức xuất phát từ Hiệp Hồ Thành, nhìn hướng đi có vẻ như là muốn đến Toái Diệp." Một tên thám báo chạy tới nói.

"Ngăn một người lại." Hiểu Mộng nhíu mày hạ lệnh.

- ----------------------------------------

Lời Editor: Kể cả không có Hạ Tử Mặc, trước kia có Hạ Hàn Thu, sau này còn có Mai phi, tiếp theo là Cố Nhan (nếu chịu buông tay Thẩm Băng ra =))). Hiểu Mộng Công chúa có xếp hàng mấy kiếp cũng không đến lượt nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play