Lúc này tại Khải triều nổi lên một trận gió to sóng lớn, không biết từ nơi nào truyền ra tin tức Viên Tinh Dã dùng bản thân chính mình đổi lấy Mai phi, hiện giờ đang nằm trong vòng vây của địch nhân. Cả triều đình nhất thời chấn động không thôi, phải biết rằng mấy năm nay tiểu quốc tứ phía chịu an phận như vậy không thể không kể công đến uy hiếp từ Viên Tinh Dã tỏa ra. Nếu như lúc này Viên Tinh Dã xảy ra chuyện gì, vậy không thể nghi ngờ chính là tổn thất lớn tới toàn bộ Đại Khải.
Hạ Đế sau khi biết chuyện này, lập tức nổi cơn thịnh nộ ngay giữa triều, phất tay áo đùng đùng giận dữ bỏ đi. Điều này lại khiến các đại thần lo lắng suy đoán tâm tư của Hạ Đế, tuy rằng lúc này Hạ Đế chưa có bất kỳ động thái gì, nhưng chỉ sợ là khó tránh khỏi sẽ có kẻ bị giận chó đánh mèo tới.
Nào biết được Hạ Đế sau khi bãi triều hôm đó, ba ngày sau đều chỉ đơn độc ở trong tẩm cung của mình, khiến những người khác lại không biết Hạ Đế là đang suy tính chuyện gì. Đến cả Trương Bình thái giám tâm phúc của Hoàng Thượng trừ những lúc tới đưa đồ ăn ở bên ngoài tẩm cung của hắn, cũng đều không nhìn thấy được bóng dáng Hạ Đế.
Triều cục mấy năm nay đều nằm trong vòng khống chế của Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc, lúc này hai người các nàng không ở, hơn nữa Hạ Đế lại không chịu lộ diện, triều đình lúc này đã sớm loạn thành một đống. Nếu không phải là nhờ có Hạ Cư Chính cùng Hạ Tử Vân liên thủ kiềm chế, chỉ sợ sẽ còn sinh ra không ít phiền toái.
Người tinh ý đều có thể nhận ra, cuồng phong đã tới gần ngay trong tầm mắt.
Lúc này, tại quận Tương Nam Đại Khải.
Một người có nét mặt thanh tú tựa như thư sinh đang ngồi ở ghế chủ vị, toàn thân bạch y tỏa ra vài phần hương vị xuất trần, nhưng sắc mặt lại tái nhợt trắng bệch, dường như vừa trải qua đại sự nghiêm trọng gì đó. Người này chính là Quận thủ tại Tương Nam Quận.
Quận thủ ngồi ở thượng vị, vẻ mặt nhợt nhạt nhìn mấy người trước mặt, nhưng trong ánh mắt hắn lại hiện lên vài tia kiên quyết, "Các vị huynh trưởng, lần này trừ bỏ các người, tiểu đệ quả thật không biết còn có ai khác có thể hỗ trợ."
"Hiền đệ, chuyện này chính là đại sự, liền tính hiền đệ không lên tiếng vi huynh cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn." Một gã đại hán lên tiếng, "Trước không kể đến chúng ta là huynh đệ kết bái với nhau, chính là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi không màng quốc gia đại sự như thế, vi huynh tuy rằng chỉ là kẻ phàm phu tục tử nhưng quả thật cũng cảm thấy chướng mắt không chịu được."
Quận thủ cười khổ, "Có lời này của đại ca, tiểu đệ liền an tâm. Nếu như có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, mấy người huynh đệ chúng ta nhất định phải cùng nhau uống nhiều mấy chén. Đây là tấu chương tiểu đệ viết, các huynh trưởng rời đi chuyến này quả thực nguy hiểm vạn phần. Tiểu đệ chia tấu chương thành mười phần, một phần gửi theo đường trạm dịch thông thường, năm phần tiểu đệ đã phái vài tên thủ hạ tâm phúc chia ra mang tới Trường An. Nhưng dù có như vậy cũng chỉ coi như là cố ý che giấu tai mắt bọn họ mà thôi. Còn bốn vị huynh trưởng đây mỗi người một phần, tiểu đệ thỉnh cầu các vị huynh trưởng chia ra lên đường, nhất định phải đưa được đến Trường An, giao tận tay cho Hoàng Thượng."
"Hiền đệ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem thư tín đến được Trường An." Một tên đại hán khác nói. Bọn họ mỗi người cầm lấy một phần tấu chương, cất kỹ vào trong người.
"Tiểu đệ thay mặt bá tánh Đại Khải nơi đây, cảm tạ các vị huynh trưởng." Quân thủ đứng dậy hạ bái.
Mấy người bọn hắn chỉ cảm thấy bi thương không thôi. Bốn người này nguyên bản là nhân sĩ chốn giang hồ tại vùng Tương Nam, mấy năm trước tình cờ gặp được Quận thủ nơi đây, cùng nhau nói chuyện thật hợp, tựa hồ đã thân như tri kỷ, năm người liền chọn ngày lành tháng tốt kết bái huynh đệ. Mấy ngày trước Quận thủ nói muốn gặp bọn họ, bọn họ còn cho là sẽ vui chơi uống rượu một phen, không nghĩ tới lại là có việc trọng đại muốn nhờ.
Nguyên lai là Quận thủ đã phát hiện Trấn Nam tướng quân Đới Phi trấn thủ tại nơi này có tâm tư tạo phản, hiện đã âm thầm cấu kết với Đại Kiến và Lâu Lan, có ý đồ chia cắt Đại Khải. Đới Phi hành sự cũng là phi thường cẩn thận, chuyện này đến bây giờ vẫn chưa bị ai biết đến, cũng còn may Quận thủ ngày thường luôn để tâm tới động tĩnh lớn nhỏ xung quanh nên mới nhận ra kịp thời.
Nhưng lúc này toàn bộ quận Tương Nam đều đã nằm trong tầm kiểm soát của Đới Phi. Quận thủ tuy rằng muốn nhanh chóng bẩm báo tới triều đình nhưng lại không có biện pháp nào, cùng đường mạt lộ nên mới phải cầu xin trợ giúp từ các vị huynh trưởng.
Tuy rằng chuyện này vạn phần gian nan, nhưng bốn vị huynh trưởng đây vốn là nhân sĩ giang hồ, làm người đại nghĩa rộng lượng, không hề do dự lập tức đáp ứng.
"Hiền đệ, sau khi chúng ta rời đi Đới Phi chắc chắn sẽ phát hiện ẩn tình, lúc đó hiền đệ cũng không tránh khỏi rơi vào nguy hiểm, chi bằng ngươi cũng cùng chúng ta lên đường tới Trường An?" Đại hán cầm đầu hỏi.
Quận thủ lắc đầu, "Tiểu đệ thân là Quận thủ Tương Nam, thế nhưng lại không phát hiện sớm được chuyện này, đã là thất trách của tiểu đệ. Nếu như lúc này tiểu đệ rời đi, càng thêm khiến Đới Phi chắc chắn sự tình đã bại lộ, không chừng hắn sẽ cố tình khởi binh tạo phản sớm hơn thời gian ước định, khi đó mấy quận khác phụ cận Tương Nam nơi đây đều sẽ lọt vào tay hắn."
"Chính là ---"
"Đại ca không cần lựa lời khuyên nhủ, tâm ý tiểu đệ đã quyết. Đới Phi nếu chưa chuẩn bị kỹ càng hẳn sẽ không tùy tiện khởi binh. Tiểu đệ sẽ tận lực bám trụ một quãng thời gian, nếu như có thể xả thân hy sinh vì quốc đương nhiên không có gì phải nuối tiếc. Chỉ là không thể cùng bốn vị huynh trưởng uống rượu hoan ca lần nữa, thật sự là luyến tiếc nhân sinh. Tiểu đệ kiếp này có thể nhận thức các vị huynh trưởng, quả thực đã là hạnh ngộ tam sinh." Quận thủ khom người nói.
"Hiền đệ hà tất phải nói những lời này." Mấy người tuy rằng đã nhìn quen sinh tử chốn giang hồ, nhưng trong nhất thời cũng không khỏi có chút nghẹn ngào, "Hiền đệ yên tâm, bọn ta dù có phải bỏ mạng dọc đường cũng sẽ đưa tấu chương được tới Trường An."
Mười ngày sau, triều đình lại đại chấn thêm một lần nữa, thu được tấu chương từ Quận thủ Tương Nam nói rằng Trấn Nam tướng quân có ý khởi binh tạo phản.
Mà lúc này tại Tương Nam, Đới Phi đã phát hiện sự tình bị bại lộ, cả giận giết chết Quận thủ tại chỗ, tự phong bản thân là hoàng đế, trong vòng một ngày đã không chế được toàn bộ Tương Nam Quận, ngày hôm sau lại xuất binh chiếm lĩnh vài tòa thành lân cận. Cũng còn may trong triều sớm biết được tin tức, đã nhanh chóng phái binh tới nghênh địch.
Đới Phi cũng coi như là thông minh, không tham lam tiến sâu thêm vào lãnh thổ trung tâm, chỉ đơn giản chiếm cứ hai quận Tương Nam và Tương Bắc. Hiện giờ hơn phân nửa vùng Nam Bộ Đại Khải đều đã nằm trong tầm khống chế của hắn.
Trong lúc nhất thời, Thổ Phiên, Đại Kiến, Lâu Lan liên hợp xâm lấn, cùng với Đới Phi khởi binh tạo phản, hình thành thế cục thù trong giặc ngoài, khiến Đại Khải nguyên bản cường đại nháy mắt trở nên tràn ngập nguy cơ, quần thần trong triều người người đều cảm thấy bất an.
Hạ Tử Mặc từ biên cương dâng tấu chương tới kinh thành, thỉnh Hạ Đế phái Tàng Thất tướng quân vẫn luôn trấn thủ tại U Châu suất lĩnh mười vạn tinh binh tới bố trí phòng vệ tại quan khẩu gần Tương Bắc Quận, tạo thành thế đối lập với Đới Phi bên kia.
Thời gian còn chưa tới một tháng, thế cục đã biến hóa bất ngờ như vậy.
Thời điểm Hạ Tử Mặc thu được tin tức lại không hề cảm thấy kinh ngạc. Lúc trước nàng và Viên Tinh Dã đã sớm nghĩ tới có kẻ không chịu an phận trên triều, điều tra một hồi liền phát hiện thế nhưng lại là Trấn Nam tướng quân Đới Phi. Mấy thế hệ Đới gia đều là trung thần, phụ thân hắn cũng là lão tướng quân nổi danh toàn triều, sau khi biết được nhi tử mưu phản liền phẫn nộ thắt cổ tự vẫn ngay trong nhà.
Chỉ là đến khi các nàng phát hiện ra, Đới Phi đã hoàn toàn bành trướng thế lực chính mình, đến cả Viên Tinh Dã cũng không nghĩ được biện pháp nào ngăn cản sự tình phát sinh trong thời gian ngắn như vậy.
Mấy năm nay các nàng tuy rằng khống chế triều đình, hơn nữa còn sáng lập ra Mặc gia, mượn đà phát triển mạng lưới tính báo của mình, nhưng Tương Nam Quận nằm ở biên cương phía Nam xa xôi hẻo lánh, cho nên quả thật còn có chút sơ hở. Hơn nữa Đới Phi làm người thận trọng, nếu như không phải là dụng tâm chủ động tìm hiểu, hẳn sẽ không thể phát hiện bất kỳ manh mối gì.
"Quận thủ Tương Nam cũng là người đáng nể phục." Hạ Tử Mặc thở dài, Lạc Nhan nghe vậy liền nói, "Mấy người huynh trưởng của hắn cũng tính là bất phàm, dọc đường bị Đới Phi chặn giết, chỉ có hai người tới được Trường An. Trong đó một người chịu trọng thương nhưng dứt khoát không tiếp nhận điều trị nên đã sớm rời đi, người còn lại hiện đang dưỡng thương. Nếu như không nhờ có bọn họ, chỉ sợ triều đình phải đợi đến khi Đới Phi khởi binh mưu phản mới phát hiện được."
"Chỉ trách chúng ta lúc trước không nắm được bằng chứng cụ thể hơn một chút, nếu như ---" Hạ Tử Mặc sầu não.
"Đại nhân không cần thương cảm, Quận thủ Tương Nam coi như là cầu nhân đắc nhân*, hẳn cũng không còn gì phải nuối tiếc. Chỉ là bốn vị huynh trưởng kia trước giờ đều lưu lạc giang hồ không có thân thích, thân nhân Quận thủ lại đều ở Tương Nam, hẳn là lúc này lành ít dữ nhiều. Không chỉ như vậy, Đới Phi còn đem toàn bộ những người lên tiếng phản đối ở Tương Nam giết sạch, quan viên lúc này mười người đã chết đến bảy tám, sau đó hắn lại thay thế bằng tâm phúc chính mình. Ngay cả thế lực giang hồ chỗ đó cũng chịu liên lụy không ít."
(* cầu nhân đắc nhân: Cầu nhân đức được nhân đức, đạt được lý tưởng cùng nguyện vọng của chính mình.)
Lúc này Viên Tinh Dã không ở đây, Hạ Tử Mặc vẫn ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái như cũ, mấy vị tướng lãnh khác đều hiện diện, nghe tới đây không khỏi cảm thấy có phần thương tâm.
Hạ Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, "Đới Phi quả nhiên bất trung bất hiếu. Truyền tin đến cho Tàng Thất, trước tiên không cần hành sự thiếu thận trọng, dụng tâm chuẩn bị ứng phó Đới Phi là được. Mặt khác cần phải lưu ý tướng sĩ xung quanh một chút."
"Vâng."
Sau khi bố trí xong xuôi, nhìn các tướng lãnh đều nối đuôi nhau đi ra, Hạ Tử Mặc nhũn người dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi khó chịu.
"Đại nhân." Chu Tử Ly bước tới dâng lên một phần tình báo, Hạ Tử Mặc miễn cưỡng xốc lại tinh thần tiếp nhận, "Thân thể đại nhân không thoải mái, có muốn thuộc hạ cho gọi đại phu tới hay không?" Chu Tử Ly lo lắng hỏi.
Hạ Tử Mặc lắc đầu, thời điểm trước kia nàng xử lý sự vụ Mặc gia và triều chính còn muốn bận rộn hơn thật nhiều, nhưng khi đó đều không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Nhưng hiện giờ chỉ cảm giác cả người dường như vô lực, hẳn là vì Viên Tinh Dã không ở bên cạnh bồi nàng.
Tin tức Đới Phi khởi binh tạo phản cũng đã truyền tới Đại Kiến và Lâu Lan, Đại Kiến Vương cười lạnh, "Không uổng công ta đợi suốt hai năm." Đại Kiến khi đó giao hảo thật tốt không chỉ với một mình Lý gia nhà Lý Quý Phi, bản thân Đại Kiến Vương sớm đã kết bằng hữu với Đới Phi từ vài năm về trước.
Đới phi là nhi tử nhà tướng, trước kia cũng từng lập không ít chiến công, nhưng lại bị Hạ Đế điều tới trấn thủ tại Tương Nam xa xôi hẻo lánh, quả thực sinh ra vài phần oán hận. Đặc biệt là thời điểm Viên Tinh Dã được phái đi đối đầu Khuyển Nhung, hắn lại cảm thấy Hạ Đế chịu dùng một nữ nhân mà cũng không để ý tới hắn, hơn nữa còn mặc kệ hắn một thân một mình ở Tương Nam tới hơn mấy năm, không hề có một chút cơ hội tiến thân nào.
Dã tâm của Đới Phi rất lớn, Đại Kiến Vương chỉ dùng vài lời lẽ đơn giản liền dễ dàng khơi mào ngọn lửa trong lòng hắn. So với làm thủ tướng một quận, luôn luôn phải chịu người khác kiềm chế, còn không bằng tự lập khởi binh, trở thành bá chủ một phương.
Đới Phi tuy rằng không phục nhưng cũng biết đám người Viên Tinh Dã phi thường lợi hại, cho nên chỉ dám âm thầm khống chế Tương Nam Quận, một chút dấu vết cũng không hề để lộ ra. Hơn nữa mấy ngày trước đây hắn nhận được thư Đại Kiến Vương gửi đến, nói là đã khống chế được Viên Tinh Dã, mấy tên quan lại bị hắn mua chuộc trên tiền triều cũng chứng thực sự tình Viên Tinh Dã dùng bản thân trao đổi con tin với Mai phi.
Hắn nguyên bản còn muốn đợi thêm một đoạn thời gian, chờ đến khi Viên Tinh Dã bận rộn ứng phó với Đại Kiến cùng Lâu Lan mới là thời cơ tốt nhất để khởi binh. Nhưng không ngờ lại bị Quận thủ phát hiện, đành phải đẩy nhanh kế hoạch.
Nghĩ đến hai quận Tương Nam và Tương Bắc ngày sau đều là thiên hạ của mình, Đới Phi không khỏi cười lớn vài tiếng, liền tính không có được cẩm tú Trung Nguyên thì cũng có sao. Hơn nữa chờ qua thêm một quãng thời gian, không chừng hắn còn có cơ hội phản công Trung Nguyên, đến khi đó thiên hạ rốt cuộc sẽ về tay ai còn chưa biết được.
Nhưng Đới Phi cũng biết Tàng Thất bên kia không phải người đơn giản. Bản thân Đới Phi hắn cũng không phải người lỗ mãng, có thể lặng yên không một tiếng động khống chế Tương Nam trong tay, dưới tình huống Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã liên thủ khống chế triều đình thật chặt, đương nhiên đòi hỏi phải có nhẫn nại nhất định. Sau khi suy nghĩ một lúc thật lâu, Đới Phi quyết định tạm thời sẽ không hành sự thiếu suy nghĩ, mà Tàng Thất đối đầu hắn cũng không phát sinh động tĩnh gì, hai bên lâm vào tình thế giằng co như vậy tại đây.
Nội quốc Lâu Lan, Viên Tinh Dã ở trong đại lao đã được mấy ngày, vẫn luôn không có bất kỳ kẻ nào lui tới. Nhưng Hiểu Mộng Công chúa trái lại phái người mang tới Bế Lực Đan lần nữa. Viên Tinh Dã tự biết nếu như phản kháng lúc này liền không còn đường sống, cũng thực thống khoái mà ăn xuống.
Hôm nay Hiểu Mộng lại đột nhiên xuất hiện bên trong đại lao, ánh mắt nhìn Viên Tinh Dã xoay chuyển vài lần, cuối cùng nói với hai tên hộ vệ phía sau, "Mang nàng tới Giải Mộng Các."
"Vâng, Công chúa." Mấy tên hộ vệ có chút giật mình khó hiểu, nhưng cũng không lên tiếng dò hỏi.
Giải Mộng Các này là nơi ở của Hiểu Mộng Công chúa tại Khẩu Bình Thành, bố trí tỉ mỉ, trang hoàng thanh nhã. Ngày thường trừ bỏ Hiểu Mộng cùng với một ít hạ nhân hầu hạ, không có bất kỳ kẻ nào được đặt chân vào bên trong Giải Mộng Các.
Viên Tinh Dã đột nhiên đang từ đại lao được đưa đến chỗ này, tuy rằng trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không lên tiếng hỏi nhiều.
Buổi đêm, Hiểu Mộng mới từ trong quân doanh trở lại nơi đây, lại không đi về tẩm cung chính mình mà trực tiếp bước đến căn phòng đang giam giữ Viên Tinh Dã.
Nàng nhìn Viên Tinh Dã một lúc thật lâu, sau đó mới nhàn nhạt nói, "Trấn Nam tướng quân Đới Phi mưu phản, đã chiếm được hai quận Tương Nam cùng Tương Bắc. Hiện giờ Đại Khải tứ phía thụ địch, dù có trong tay trăm vạn hùng binh hẳn là cũng khó có thể bảo toàn bản thân."
Viên Tinh Dã vẫn chỉ cười cười không nói, Hiểu Mộng có chút ủ rũ. Ở trong đại lao không thể thấy ánh mặt trời, hơn nữa mấy ngày vừa rồi nàng đều không cho phép bất cứ kẻ nào gặp Viên Tinh Dã. Tuy nhiên mấy thứ đó đều không đáng sợ, đáng sợ hơn lại là người ở bên trong không biết được thời gian đã trôi qua bao lâu, một thân một mình trong bóng tối như vậy, phàm là người tâm tư không kiên định hẳn đã sớm đánh mất lý trí chính mình.
Hơn nữa nàng vì không muốn để Viên Tinh Dã đoán được thời gian còn cố ý phân phó người đưa cơm tới vào canh giờ khác nhau, mỗi ngày chỉ mang đến một lần. Tuy rằng không nghĩ chỉ dựa vào mấy thủ pháp nho nhỏ này thật sự có thể khiến tâm trí Viên Tinh Dã hỏng mất, nhưng nàng quả thực hy vọng có tác dụng một chút.
Nhưng hiện giờ đã qua hơn nửa tháng, Viên Tinh Dã lại không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn luôn khí định thần nhàn như cũ, tựa hồ trên thế gian này không có bất kỳ điều gì có thể khiến nàng nôn nóng.
Đến cả thời điểm nghe được Đới Phi khởi binh tạo phản kia, Viên Tinh Dã đều chỉ nhàn nhạt gật đầu, không hề lộ ra nét mặt khác thường gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT