"Vèo" một tiếng, một thanh phi đao bay ngang qua trước mặt Mai phi, tước mất vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống từ trên trán nàng, cuối cùng cắm thẳng vào một tảng đá lớn gần đó. Tảng đá phi thường cứng rắn bị phi đao cắm sâu tới ba phần.
Nam châu trên tay Mai phi cũng bị mũi đao đánh rớt.
Rồi sau đó từ trên không truyền đến vài tiếng chim ưng kêu to, hai con diều hâu sải cánh bay lượn vài vòng, cuối cùng phi xuống trong sơn cốc cách đó không xa.
Canh Gia tức khắc kinh hỉ, "Thật tốt quá, là Lạc tướng quân!" Vừa dứt lời đã thấy một người phi thân ra từ phía sau vòng vây của binh lính Lâu Lan, đáp xuống trước mặt Mai phi, xác thực chính là Lạc Nhan vừa đuổi tới nơi.
Mặt đất nhanh chóng rung chuyển vài lần, từng trận tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, từ ngã rẽ đường núi đã có thể nhìn thấy thấp thoáng ánh tím.
"Là Kiêu Võ Vệ!" Binh lính Lâu Lan kinh hãi hô lớn. Bọn họ đều đã sớm nghe qua đại danh của Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ, lúc này tức khắc liền cảm thấy hít thở không thông.
Chỉ nghe tiếng vó ngựa chạy đến cũng đã phát ra khí thế kinh người.
Sáng sớm nay Lạc Nhan nguyên bản là cùng xuất phát với Viên Tinh Dã, nhưng nàng còn phải mang theo binh lính. Hơn nữa tuy rằng từ Lâu Lan đến Đại Khải chỉ có một con đường duy nhất này, nhưng đường núi quả thật nhỏ hẹp, hơn nữa đại quân lại đông, nàng không dám bất cẩn đành phải chia nhỏ binh lính đi tìm kiếm xung quanh, cho nên tốc độ có chút chậm, khó khăn lắm mới vừa vặn đuổi tới nơi trước khi Mai phi kịp tự sát.
Cục diện hai bên lập tức biến chuyển, Kiêu Võ Vệ nhanh chóng thiết lập vòng vây xung quanh đám người này.
"Luân Thác tướng quân, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này." Lạc Nhan lên tiếng.
"Lạc tướng quân, tại hạ đã nghe danh từ lâu." Hai người tuy rằng trước kia chưa từng gặp qua, nhưng đều biết được một chút sự tình của đối phương. Chỉ nhìn một chiêu phi đao vừa rồi, Luân Thác lập tức nhận ra tâm phúc đệ nhất của Viên Tinh Dã này không chỉ đơn giản là một tướng lãnh bình thường, võ công còn cao đến đáng sợ.
"Luân Thác tướng quân xuất hiện ở nơi đây, quả thật là kinh hỉ không nhỏ. Nếu như có thể bắt được tướng quân tới Đại Khải, hẳn chính là đại công." Lạc Nhan lạnh giọng nói, không biết vì sao tính tình nàng vẫn luôn điềm đạm không gợn sóng lúc này lại chỉ cảm thấy phi thường tức giận. Còn chưa cho đối phương thời gian phản ứng đã cao giọng hạ lệnh, "Kiêu Võ Vệ nghe rõ, tuyệt sát toàn bộ."
Luân Thác trong lòng phát lạnh, hắn biết mấy trăm người ở chỗ này tuyệt nhiên không phải là đối thủ của Kiêu Võ Vệ, nhưng quả thực không ngờ tới Lạc Nhan lại hạ lệnh tuyệt sát.
Mấy trăm người ở đây chỉ trong giây lát đã bị Kiêu Võ Vệ giết chết hơn phân nửa. Ba người Mai phi tuy đang nằm ngay chính giữa vòng vây của binh lính Lâu Lan, nhưng có Lạc Nhan cầm phi đao chắn trước mặt, mỗi một lần phi đao xuất ra tức khắc đoạt mạng mấy tướng sĩ xung quanh, vậy nên không còn ai dám lại gần bốn người nữa.
Luân Thác nguyên bản muốn mang vài người phá vòng vây chạy đi, nhưng đều bị Kiêu Võ Vệ ngăn lại. Vài người Kiêu Võ Vệ tiến lên luân phiên vây công, lúc này Lạc Nhan cảm thấy sát khí trong lòng vơi đi hơn phân nửa, nhàn nhạt nói, "Luân Thác tướng quân hà tất phải miễn cưỡng bản thân như vậy. Tướng quân nếu như chịu đến Hiệp Hồ Thành, tại hạ cam đoan sẽ lấy lễ nghĩa đối đãi khách quý đón tiếp tướng quân."
Kiêu Võ Vệ nghe thấy Lạc Nhan có ý chiêu hàng, liền nhanh chóng dừng công kích trên tay, lẳng lặng chờ đợi ở một bên. Luân Thác chỉ cười lớn, "Lạc tướng quân không cần nhiều lời, muốn giết thì cứ giết, tại hạ tuyệt đối sẽ không đầu hàng."
Lạc Nhan cười cười, "Tướng quân hà tất phải như vậy. Lâu Lan nguyên bản là thần tử phụ thuộc Đại Khải chúng ta, tướng quân cũng coi như là thần tử Đại Khải, đâu ra chuyện đầu hàng như lời vừa nói."
Luân Thác ảo não cười khổ, chỉ nhẹ giọng nói, "Gia tộc ta đã nhiều thế hệ phụng dưỡng Lâu Lan Vương, hiện giờ làm sao có thể đầu nhập triều khác. Kỳ thật ngay từ lúc Hiểu Mộng Công chúa muốn liên hợp với Đại Kiến, mạt tướng khi đó đã cảm thấy trăm triệu không thể, nhưng trong lòng lại có phần kỳ vọng ước nguyện của Công chúa có thể thành hiện thực."
Lạc Nhan nhíu mày, Luân Thác trước mặt đã có ý muốn chết, nàng cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ đành an tĩnh nghe hắn tiếp tục. "Hy vọng Vương Hậu nương nương cùng Lạc tướng quân mai sau có thể nói tốt vài câu với Hoàng Thượng Đại Khải, rằng Quốc Vương chúng ta quả thật không phải thật tâm muốn liên thủ cùng với Đại Kiến. Lâu Lan Vương vẫn luôn kính sợ Đại Khải có thừa, nếu như mai sau kết cục của Lâu Lan trở thành giống như Khuyển Nhung ngày đó, chỉ hy vọng Khải triều có thể lưu lại một phần huyết mạch vương thất của chúng ta. Ân tình lần này, tại hạ kết cỏ ngậm vành, kiếp sau nhất định sẽ báo đáp hai vị."
Dứt lời liền vung đao tự vẫn.
Lạc Nhan thở dài, phân phó người đem Luân Thác trở lại lãnh thổ Lâu Lan mai táng, sau đó bước tới trước mặt Mai phi.
"Nương nương, nơi này không thể ở lâu, nương nương người còn có thể chịu khổ thêm một chút nữa được không?" Lạc Nhan nhẹ giọng hỏi, Mai phi cười nói, "Không sao." Binh lính Kiêu Võ Vệ dắt một con bạch mã tới cho hai người, Lạc Nhan xoay người lên ngựa, sau đó lôi kéo Mai phi ngồi cùng. Canh Gia và Lưu Vân cũng làm theo, đoàn người nhanh chóng giục ngựa chạy về Hiệp Hồ Thành.
"Lạc tướng quân, các ngươi vì sao lại ở đây?" Mai phi hiếu kỳ hỏi.
"Nguyên soái từ sớm đã đoán được đối phương hẳn sẽ không tuân thủ hứa hẹn, cho nên hạ lệnh để mạt tướng chờ ở trên đường." Lạc Nhan nói, cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy gương mặt Mai phi tái nhợt trong lồng ngực, lại nghĩ đến một màn vừa rồi, chậm rãi tiếp tục, "Nương nương cần gì phải tìm tới cái chết, lần sau nếu như lại phát sinh chuyện như vậy, trước tiên cũng có thể thuận theo quay trở về, sau đó còn có thể tìm cơ hội cứu nương nương trở ra, nhưng là một khi đã chết sẽ không còn cách nào nữa."
Mai phi chỉ lắc đầu, Lạc Nhan đành phải thở dài. Thời điểm Mai phi tình nguyện thay thế Viên Tinh Dã hòa thân hai năm trước, khi đó nàng mới chú ý tới vị phi tử ngày thường dường như không có gì nổi bật này. Để tâm càng lâu lại càng nhận ra, Mai phi tuy rằng không sánh được với Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã, nhưng bản thân lại có chính kiến riêng của mình, không đơn giản chỉ là tinh thông cầm kỳ thi họa, tâm tư lấy đại cục làm trọng như vậy quả thật là hiếm có trên đời.
Cho nên ngay từ khoảnh khắc năm đó khi nàng hộ tống Mai phi tới Đại Kiến, trong lòng đã thầm quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội cứu được Mai phi trở về. Mấy năm này nàng cùng Canh Gia với Lưu Vân vẫn luôn thường xuyên thư từ qua lại lẫn nhau, cũng biết Mai phi tuy rằng ngày thường trôi qua không tốt, nhưng lại chưa hề mở miệng oán giận lấy một câu.
Bất quá nếu như chỉ có vậy, Lạc Nhan cũng sẽ không động dung. Nhưng một màn muốn tự sát vừa rồi của Mai phi mới chân chính khiến nàng lay động. Đến cả mấy vị anh hùng hảo hán giang hồ hay là mãnh tướng trong quân, có mấy người lại có thể đạm nhiên đối mặt với sinh tử như vậy? Chính mình tình nguyện chết đi, cũng không muốn phải vì bản thân mà khiến người khác luân hãm trong vòng hiểm nguy.
"Nương nương hẳn là bị kinh sợ, trở lại trong thành trước tiên nên nghỉ ngơi bình ổn tâm tình. Giám quân đại nhân đang ở trong thành chờ nương nương, nếu như nương nương có ý nguyện gì thì cứ việc nói ra, Giám quân đại nhân nhất định sẽ giúp người hoàn thành tâm nguyện." Lạc Nhan ôn thanh dặn dò một phen.
"Đa tạ tướng quân."
Vừa nói chuyện được vài câu đã thấy được Hiệp Hồ Thành trong tầm mắt, Hạ Tử Mặc mang theo mấy ám vệ đang ở Ngũ Lí Đình ngoại thành chờ Lạc Nhan quay trở về. Bởi vì người biết rõ nội tình sự việc Mai phi không nhiều, cho nên Hạ Tử Mặc chỉ mang theo một ít hộ vệ tới đây.
"Mai tỷ tỷ." Nhìn thấy Mai phi bình an vô sự trước mặt, Hạ Tử Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh tới trước mặt nàng xem xét một hồi, nhận thấy Mai phi tuy rằng dung nhan vẫn mỹ mạo như cũ, nhưng trên người không giấu được đôi nét tiều tụy, thần thái cũng mang theo ủ rũ nhàn nhạt, hoàn toàn không giống vẻ đạm nhiên thoát trần khi còn ở Thái Minh Cung. Nghĩ đến đây, Hạ Tử Mặc không khỏi cảm thấy thật thương tâm.
"Tỷ tỷ, mấy năm nay tỷ tỷ phải chịu khổ rồi." Hạ Tử Mặc ủ rũ nói.
"Muội muội quá lời." Mai phi đạm cười, "Hiện giờ có thể trở lại cố quốc, sự tình lúc trước đều có thể nhẫn nại được."
"Tỷ tỷ nói sao thì chính là như thế. Vậy trước tiên tỷ tỷ tới trú tại chủ phủ trong thành, đợi chuyện này qua đi rồi lại nói." Hạ Tử Mặc tiếp tục. Nàng nghe Lạc Nhan báo lại Mai phi dường như không muốn hồi Thái Minh Cung, nàng và Viên Tinh Dã đều cảm thấy thiếu Mai phi thật nhiều, nếu như Mai phi thật sự không muốn trở về nàng cũng sẽ tận lực giấu diếm.
"Muội muội không cần thương cảm, mấy năm nay còn phải cảm tạ muội muội cùng Phượng Vĩnh quan tâm tới bổn gia nhà ta." Mai phi cười đáp. Nàng có nghe Canh Gia nói mấy năm nay thân nhân nhà nàng đều vẫn luôn phát triển không ngừng, hiện giờ đã nắm trong tay vài chức quan trọng yếu, cũng đã trở thành một thế lực không thể khinh thường trên triều đình.
"Tỷ tỷ sao lại khách sáo như vậy." Hạ Tử Mặc nhíu mày, sau đó quay sang nhìn tới Canh Gia và Lưu Vân đứng ở bên cạnh, "Các ngươi cũng vất vả rồi."
"Thuộc hạ không cảm thấy vất vả." Hai người thấp giọng nói.
"Trước đi trị thương đi, mấy năm nay các ngươi hết lòng bảo hộ Mai tỷ tỷ, bản giám quân tuyệt đối sẽ không quên." Hạ Tử Mặc công đạo. "Đa tạ đại nhân."
Sau khi đoàn người trở lại trong thành, Mai phi cũng không dò hỏi kế sách thoát vây của Viên Tinh Dã, nghĩ hẳn là thông tin cơ mật càng ít người biết càng tốt. Nàng cùng Hạ Tử Mặc hàn huyên một chút, sau đó đi tới chủ phủ nghỉ ngơi trước.
Mai phi đã trở lại Hiệp Hồ Thành, Hạ Tử Mặc tuy rằng nhẹ nhõm hơn không ít, nhưng lo lắng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, không biết Viên Tinh Dã liệu có bình yên vô sự hay không.
Hạ Tử Mặc đặt lưng lên giường, nhưng lăn qua lăn lại một hồi vẫn không thể ngủ được. Mấy năm nay hai người vẫn như hình với bóng, liền tính thi thoảng phải giả bộ bất hòa trước mặt người khác, nhưng trước giờ đều chưa từng tách ra đến một ngày. Hiện giờ người không ở bên cạnh, Hạ Tử Mặc cảm thấy vạn phần không quen.
Giường này nằm một mình quả thực lạnh lẽo dị thường.
Trăm dặm ngoại thành Khẩu Bình, Viên Tinh Dã ngồi bên trong đại lao, lúc này nơi đây cũng chỉ có một mình nàng. Bên trong đại lao còn tính là sạch sẽ, thời điểm cơm chiều có người mang đồ ăn đến đây, sau đó không còn bất kỳ kẻ nào xuất hiện nữa.
Đại lao không có cửa sổ, không nhìn được sắc trời. Không biết qua bao lâu, đại môn đột nhiên mở ra, Hiểu Mộng công chúa bước đến, phất tay ngăn lại mấy tên tùy tùng phía sau, một mình đi tới trước mặt Viên Tinh Dã.
Nàng nhìn Viên Tinh Dã một lúc, tuy rằng hiện giờ bản thân đang ở giữa vòng vây địch nhân, nhưng trên mặt Viên Tinh Dã không hề có lấy một tia ưu sầu lo lắng gì, ngồi yên ở chỗ kia phảng phất như đang ung dung ở trong soái trướng chính mình, toàn thân tỏa ra một cỗ hơi thở thượng vị, khiến Hiểu Mộng có chút không dám nhìn thẳng.
"Không nghĩ tới lại có thể bắt được Nguyên soái Đại Khải dễ dàng như thế, quả thực khiến bản công chúa vạn phần kinh ngạc." Hiểu Mộng lên tiếng. Viên Tinh Dã không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói, "Mai phi có ân với ta, ta tự nhiên không thể để nàng chết dưới tay ngươi."
"Vậy ngươi không sợ ta đổi ý chặn giết Mai phi dọc đường sao?"
"Công chúa không phải đã đổi ý rồi sao, chỉ là không biết Luân Thác tướng quân được phái đi có còn sống sót hay không." Viên Tinh Dã đạm cười.
"Người khác vẫn luôn nói ngươi tài hoa tuyệt thế, đương thời không ai có thể địch lại, võ công cùng binh pháp đều là hiếm có trên toàn thế gian. Nhưng bản công chúa lại cảm thấy ngươi nếu không phải là có mấy tên thuộc hạ lợi hại đến như vậy, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, lời nói thế nhân quả nhiên có phần phóng đại quá mức. Binh lính ta phái đi đúng là toàn bộ đã bị giết, không một ai tránh khỏi. Bất quá nếu như dưới trướng của ta có thủ hạ như Thẩm Băng hay Lạc Nhan, khi đó tự nhiên có thể đối địch được với ngươi."
Viên Tinh Dã yên lặng cười cười, Hiểu Mộng nói không sai, nếu như nàng không có đám người Thẩm Băng Lạc Nhan, rất nhiều sự tình sẽ không thể thi triển được.
Bất quá Hiểu Mộng Công chúa này quả thật có chút trẻ người non dạ, muốn khiến những người này nguyện ý phục tùng chính mình không phải ai cũng làm được. Có thể khiến người khác thập phần trung thành cũng là tài hoa của bản thân, hơn nữa bản lĩnh và công phu của bọn họ phần lớn đều là do quanh năm đúc kết bên cạnh nàng mà thành.
Nhưng Viên Tinh Dã đương nhiên sẽ không mở miệng so đo này nọ với Hiểu Mộng. Nhìn thấy Viên Tinh Dã chỉ cười nhạt không lên tiếng, ánh mắt Hiểu Mộng tối sầm lại.
"Bản công chúa nghe nói, hiện giờ Giám quân Hạ Tử Mặc làm chủ trong quân, có phải là có việc này hay không?"
Viên Tinh Dã nhàn nhạt đáp, "Hẳn là có chuyện đó. Giám quân đại nhân quyền cao chức trọng, ở thời điểm mấu chốt tự nhiên sẽ chủ động đại lãnh chức vị Nguyên soái thống lĩnh."
Hiểu Mộng cười cười, "Nhưng bản công chúa lại nghe được rằng Hạ Giám quân cùng Nguyên soái dường như bất hòa với nhau. Hiện giờ Nguyên soái bị địch nhân bắt đi, không biết Hạ Giám quân sẽ cảm thấy như thế nào, còn không rõ đến khi hoàng đế Đại Khải biết ngươi vì một phi tử nho nhỏ mà vứt bỏ chính mình, không màng tam quân, liệu có phải sẽ nổi giận lôi đình hay không?" (Ed: Có mỗi cái tin vịt mà truyền đi truyền lại từ nước này sang nước khác -.-)
"Thiên uy khó dò, tâm tư của Hoàng Thượng làm sao có thể để thần tử tùy tiện suy đoán. Còn về Hạ Giám quân, nàng tự biết lấy xã tắc làm trọng, thỉnh công chúa không cần nhọc lòng lo lắng."
Hiểu Mộng lặng lẽ nhìn Viên Tinh Dã một lúc, hồi sau mới nói, "Nếu Nguyên soái nắm chắc như vậy, chúng ta đây liền chờ xem sự tình sẽ diễn biến như thế nào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT