Tại Vương Cung Đại Kiến, Đại Kiến Vương nổi giận đùng đùng đem thư tín trên tay quăng mạnh xuống đất, "Lâu Lan khinh người quá đáng, Hiểu Mộng kia chỉ là một tiểu nha đầu, còn dám khoa tay múa chân với bổn vương."
"Vương Thượng bớt giận, hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo kiến nghị của Hiểu Mộng Công chúa, rốt cuộc Thổ Phiên bên kia chỉ rõ phải là Hiểu Mộng Công chúa làm chủ soái mới chịu xuất binh liên hợp."
"Cũng không biết nàng ta cho Thổ Phiên Vương chỗ tốt gì, lại khiến Thổ Phiên Vương tín nhiệm nàng ta như vậy." Đại Kiến Vương vẫn chưa nguôi giận, "Hiện giờ ngay cả người trong cung của bổn vương nàng nói muốn mang liền tự tiện mang đi, tiếp theo còn có phải cũng muốn đem bổn vương mang luôn đi hay không?"
Mai phi tuy rằng không được hắn sủng ái, nhưng trên danh nghĩa vẫn là Vương Hậu của hắn, Hiểu Mộng cả gan hành sự như vậy đương nhiên chọc đến Đại Kiến Vương nổi giận lôi đình, nhưng hắn hiện tại một chút biện pháp đều không có, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng làm xằng làm bậy.
Phất tay để toàn bộ thần tử đều lui xuống, Đại Kiến Vương mang theo thái giám tâm phúc đi tới bên trong Vương Cung, thực mau đã đến Đông Cung nơi Mai phi sở trụ. Thủ vệ không có trước cửa, hắn tự tay đẩy cửa mở ra, ngay cả một ít thị nữ thái giám bên trong cũng không biết đã lén đi tới chỗ nào.
Mai phi rời đi, hơn nữa Đại Kiến Vương thật lâu đều không tới, mấy người ở đây đã sớm lười biếng không quản mọi sự, hiện giờ nhàn nhã không biết là chạy tới chỗ nào vui vẻ.
"Người đâu rồi?" Đại Kiến Vương lạnh giọng hỏi, thái giám phía sau khom người đáp, "Đã hỏi qua quản giáo, cung nhân chỗ này đều chưa điều tới nơi khác, hẳn là lúc này cố tình lười biếng trốn việc."
Trong mắt Đại Kiến Vương lóe lên vài tia hung ác, sau đó hạ lệnh, "Tất cả cung nhân hôm nay không tới đều đem đi xử trảm."
"Vâng, nô tài đã biết." Thái giám tâm phúc cảm thấy toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh, hắn biết Đại Kiến Vương lúc này vẫn còn bị Hiểu Mộng công chúa chọc giận, tự nhiên sẽ không dám cầu tình thay những người kia.
Đại Kiến Vương tới Đông Cung không phải là vì nhớ thương Mai phi, mất đi nàng hắn cũng không cảm thấy khổ sở chỗ nào, chỉ là chuyện này quá mức mất thể diện mà thôi. Trên đường từ chính điện tới nơi này, hắn cũng hồi tưởng đến vài sự tình trong quá khứ, thời điểm Mai phi mới tới Đại Kiến, bởi vì dung mạo nàng thập phần mỹ lệ liêu nhân, quả thực khiến hắn một mực sủng ái nàng thật lâu.
Nhưng Mai phi vẫn luôn luôn đạm mạc với ân sủng, mấu chốt hơn nữa chính là, mỗi lần hắn lâm hạnh tới Đông Cung, Mai phi đều mang tâm thái kháng cự rất mạnh, chuyện này quả thực khiến hắn phi thường mất hứng. Hắn không phải Hạ Đế, có thể đơn giản thưởng cầm chơi cờ với phi tử là được. Hơn nữa hắn thời trẻ đúng là có tới Đại Khải cầu học, nhưng đối với cầm kỳ thi họa lại không tính là tinh thông, đương nhiên càng miễn nói đến thích thú. Cho nên tài hoa của Mai phi hoàn toàn không hữu dụng trên người hắn.
Bước chân vô tri vô giác đã tới trước đại môn tẩm cung của Mai phi, ánh mắt Đại Kiến Vương dừng lại nơi bức họa trên án thư trong phòng. Trước kia hắn cũng từng thấy Mai phi xem xét bức tranh này vài lần, nhưng mỗi khi nàng thấy hắn tới đều đem tranh cuộn lại thật kỹ, hắn đối với mấy chuyện này quả thực không có hứng thú, cho nên tự nhiên cũng không để ý tới. Hiện giờ trong lòng lại sinh ra vài phần hiếu kỳ.
Đem họa mở ra, nguyên lai là bức tranh vẽ Mai phi, nhưng hắn chăm chú nhìn một hồi lâu lại cảm thấy có chỗ không đúng, dường như hư hư thật thật. Đại Kiến Vương nhíu mày, ánh mắt lại trông thấy vài câu thơ tại góc bức họa.
"Hạ bút đan thanh khó nhập nhan --- hay cho một câu khó nhập nhan." Đại Kiến Vương cười lạnh, chỉ cảm thấy tranh vẽ này không chạm được tới tâm tư người không tinh thông tài nghệ như hắn, nhưng là nhìn một hồi thật lâu, lại không có cách nào dời mắt được nữa.
Người trong tranh tuy rằng dung nhan có chút giống với Mai phi, nhưng thần thái quanh người lại mang thêm vài phần tiêu sái, thiếu đi thật nhiều ưu sầu, tựa như vân trung tiên tử ngăn cách với thiên địa, toàn thân không vương bụi trần. Khuôn mặt hiện ra vài phần ý cười nhẹ nhàng, phảng phất dường như đang nhìn người thương trong tim.
Ngây người một lúc thật lâu, Đại Kiến Vương lặng lẽ đem bức họa cuộn lại, nhàn nhạt hạ lệnh, "Người tới, đem nơi này phong bế toàn bộ." Dứt lời liền mang theo bức họa rời đi.
Lộ trình dài hơn trăm dặm đã qua một nửa, sớm đã không còn nhìn được Khẩu Bình Thành, nhưng vẫn chưa trông thấy Hiệp Hồ Thành. Các nàng vừa tới gần một ngã ba giữa đường, núi non trùng điệp, một ngả là đi tới Hiệp Hồ Thành, hướng còn lại là đến Đại Kiến. Có thể trở lại cố quốc hẳn là nên cảm thấy phi thường vui vẻ, nhưng ưu tư trên mặt Mai phi vẫn không giãn ra.
Nàng đi rồi, nhưng là để Viên Tinh Dã ở lại. Nếu như đến tận bây giờ nàng còn không biết Viên Tinh Dã dùng cái gì để đổi lấy chính mình, hẳn là ngu ngốc nhất toàn thế gian đi.
"Nương nương không cần lo lắng, Nguyên soái tất nhiên có chủ trương của bản thân." Canh Gia nói, các nàng trước giờ vẫn luôn một mực tin tưởng Viên Tinh Dã như thế.
Mai phi gật đầu, nàng dù có đi hay ở đều là thân bất do kỷ*, nhưng nếu như để Viên Tinh Dã dùng tính mạng bản thân đổi lấy nàng, vậy thương tâm còn khổ hơn là sớm chết đi, không cần phải liên lụy tới người kia như vậy. Nhưng hiện giờ mọi thứ đã không thể vãn hồi, lúc này dù có nói cái gì cũng không còn hữu dụng nữa.
(* thân bất do kỷ: Cuộc sống bản thân không được quyền quyết định sự tình theo ý mình muốn, mà vẫn phải làm để tồn tại hoặc vì không còn lựa chọn nào khác.)
"Phượng Vĩnh là trung thần Đại Khải ta, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta đây còn không phải là tội thân thiên cổ của Đại Khải sao." Mai phi cười khổ, "Chỉ hy vọng trời cao phù hộ, Phượng Vĩnh có thể bình yên vô sự."
"So với Viên Tinh Dã, ngươi hẳn là phải lo lắng cho chính mình trước mới đúng." Vừa lên tiếng chính là tướng lãnh dẫn đầu năm trăm người hộ tống bọn họ. Canh Gia nghe vậy lạnh giọng, "Ngươi nói thế là có ý gì?"
"Ý của ta chính là, nương nương đây là Vương Hậu Đại Kiến, một khi đã xuất giá há có đạo lý lại quay về Đại Khải. Hiện giờ nếu như nương nương nguyện ý, mạt tướng có thể hộ tống nương nương bình an trở về Đại Kiến. Còn nếu như nương nương không muốn ---" Binh lính phía sau hắn nhanh chóng dàn trận, bao vây Mai phi cùng hai thị nữ của nàng bên trong.
"Mạt tướng biết hai thị nữ bên cạnh Vương Hậu đều có võ công cao cường, nhưng liền tính là cao thủ bất phàm hẳn cũng không thể bảo toàn Vương Hậu đối mặt với năm trăm người nơi đây."
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huống chi là Công chúa một nước, xem ra Lâu Lan các ngươi quả nhiên thay đổi thất thường." Canh Gia cười nhạt. Trên mặt tên tướng lãnh kia thoáng hiệu lên một tia bối rối, hắn đương nhiên cũng không muốn làm ra loại sự tình tiểu nhân như vậy, nhưng lúc này lại không thể không phụng mệnh hành sự.
Canh Gia không nói hai lời rút trường kiếm bên hông, một thị nữ còn lại cũng nhanh chóng bọc sườn Mai phi, hai người lạnh lùng nhìn tướng lãnh trước mặt. Viên Tinh Dã dùng chính bản thân mình đổi lấy tự do của Mai phi, nếu như các nàng không thể bảo vệ Mai phi bình an trở lại Hiệp Hồ Thành, như vậy còn có mặt mũi nào đối mặt với Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đây.
Mai phi lặng yên không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhìn đám binh lính xung quanh, sau đó trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, "Ta sẽ không cùng các ngươi đến Đại Kiến, tướng quân nếu muốn động thủ liền động thủ đi."
Tướng lãnh này là viên tướng nổi danh nhất toàn bộ Lâu Lan, chỉ đứng sau một mình Lan Tàng. Hiểu Mộng phái hắn đích thân đảm nhiệm chuyện này, đủ để thuyết mình nàng thực để tâm tới sự tình Mai phi ở đây. Rốt cuộc nếu như thật sự thả Mai phi trở về Đại Khải, khi đó sẽ khó nói chuyện với Đại Kiến Vương bên kia.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kính phục, "Không nghĩ tới Vương Hậu lại can đảm như vậy, mạt tướng cũng muốn biết bản lĩnh của thuộc hạ dưới trướng Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đến đâu. Động thủ!"
Dứt lời liền đích thân xông tới Canh Gia.
Mấy năm nay Đại Kiến và Lâu Lan giống nhau, đều biết hai người thị nữ bên cạnh Mai phi là Hạ Tử Mặc đưa cho, cũng đoán được hai người này hẳn là phải biết võ công, nhưng bởi vì chưa bao giờ tận mắt gặp qua các nàng ra tay, nên đều cho rằng hai người chỉ có một chút quyền cước phòng thân. Đến tận khi đối mặt lúc này, tướng lãnh kia mới biết bản thân mình đoán sai.
Rốt cuộc hai người này đều là ám vệ được Hạ Tử Mặc lựa chọn kỹ càng, võ công phi thường xuất chúng, tướng lãnh thình lình phát hiện hắn thế nhưng lại không phải là đối thủ của các nàng.
Canh Gia thân thủ chặn cứng tên tướng lãnh kia, thị nữ còn lại bảo hộ xung quanh Mai phi đối đầu với mấy binh lính khác. Thời gian mới qua một lát, bên người các nàng đã có không ít thi thể ngã xuống.
Trong lòng tướng lãnh vạn phần kinh hãi, chỉ hy vọng năm trăm người là đủ để chèn ép các nàng. Canh Gia dùng một kiếm đánh bật lưỡi đao của hắn, sau đó nhanh chóng vọt đến bên cạnh Mai phi nói, "Hai người mau đi, ta chặn lại bọn họ." Dứt lời liền vung kiếm chém đôi hai tên binh lính ở gần, mở ra một con đường thông thoáng cho Mai phi thoát khỏi vòng vây.
"Ngươi mang nương nương đi, để ta cản lại phía sau." Nào ngờ thị nữ kia liền đẩy Mai phi về phía Canh Gia, sau đó thân ảnh lóe lên giữa đám người, trường kiếm xoay vòng trên không trung, chặn lại toàn bộ công kích của binh lính xung quanh.
Canh Gia biết cơ hội không thể kéo dài, lập tức không nói nhiều mang Mai phi bay đi, dứt khoát không để ý tới tiếng chém giết kịch liệt đằng sau.
"Lưu Vân ---" Mai phi kinh hô, trong mắt đã có lệ quang. Hai năm ở chung cùng một chỗ, cảm tình giữa ba người các nàng đã sớm thân thiết như tỷ muội, ngày ngày chiếu cố lẫn nhau tại hậu cung Đại Kiến nguy hiểm trùng trùng. Lúc này nàng làm sao lại có thể không thương tâm.
"Nương nương người đừng lo lắng, Lưu Vân sẽ không có việc gì." Canh Gia khuyên nhủ, mặc dù chính bản thân nàng cũng không nắm chắc được mấy phần. Các nàng tòng quân lâu đến như vậy, đối với sinh tử đã sớm không để tâm, nếu như có thể bảo hộ Mai phi an toàn trở về Đại Khải, như vậy dù có phải chết cũng không cảm thấy nuối tiếc.
Phi thân một lúc sau, quả nhiên không có người đuổi theo. Mai phi thân thể yếu nhược, Canh Gia cũng vừa thật tốn công chống lại đám người kia, hiện khó có thể mang theo một người sử dụng khinh công, chỉ có thể cõng Mai phi lên lưng, chạy thục mạng ở giữa hẻm núi heo hút.
Mà tại nơi giao tranh phía sau các nàng lúc này, tướng lãnh kia vốn định phái ra nhiều người đuổi theo Mai phi, nhưng đều bị Lưu Vân cản lại không cho bất luận kẻ nào lọt qua. Đánh nhau liên tục mấy hồi, tuy rằng binh lính bên hắn tử thương không ít, nhưng trên người Lưu Vân cũng chịu thật nhiều vết thương.
"Các hạ một lòng bảo vệ chủ tử như vậy, mạt tướng phi thường bội phục. Không biết chức vị của các hạ trong Khải quân là gì?" Tướng lãnh lùi về sau ôm quyền hỏi.
"Tại hạ bất tài, chỉ là ám vệ thủ hạ dưới trướng Giám quân đại nhân mà thôi." Lưu Vân nói, đối phương ngừng thế công kích khiến nàng nhẹ nhõm được vài giây. Ánh mắt tướng lãnh kia hiện lên vài tia kinh ngạc, "Công phu các hạ như thế, nhưng lại chỉ là ám vệ, không cảm thấy có chút thiếu được trọng dụng sao? Nếu như các hạ nguyện ý, hiện giờ vị trí phó tướng của ta còn đang chưa có người đảm nhận."
Lưu Vân bật cười, đang đánh nhau căng thẳng bỗng nhiên người này lại nổi hứng mời chào nàng. Làm thủ hạ dưới trướng Hạ Tử Mặc, nếu như muốn có danh lợi còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao. Bất quá dù sao cũng là có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho Canh Gia, nàng cũng cố ý nói vài câu lấy lệ với người trước mặt. Nhưng thấy được đối phương dường như không vội vã đuổi theo Mai phi, trong lòng thoáng chốc cảm thấy bất an.
"Tướng quân nói đùa, tại hạ trừ bỏ có chút công phu phòng thân, ngoài ra đều không có tài cán gì, làm sao có thể đảm đương phó tướng của tướng quân." Lưu Vân một bên nói một bên tự hỏi, đột nhiên trong đầu xoay chuyển liên hồi, thất thanh hô lớn, "Chẳng lẽ phía trước có phục binh?" Vừa dứt lời liền không màng đám người phía sau, trực tiếp vận khinh công phi theo con đường hướng về thành Hiệp Hồ.
Chỉ sau một lát đã trông thấy Canh Gia đang che chở Mai phi, cùng một đám người vận phục sức bá tánh đánh nhau. Binh lính Lâu Lan thế nhưng lại cải trang thành bá tánh ẩn nấp ở chỗ này, chỉ chờ các nàng đi đến lập tức lọt vào giữa vòng vây.
Thời điểm Lưu Vân đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy một tên binh lính thừa dịp Canh Gia không để ý, lấy ra một bộ cung tên bắn thẳng về phía Mai phi.
"Nương nương cẩn thận!" Lưu Vân phi thân tới cản lại mũi tên, đáp xuống trước mặt Mai phi. Mà phía sau lưng nàng, tướng lãnh kia cũng đã mang theo thật nhiều binh lính chạy tới, ba người lại bị bao vây xung quanh một lần nữa.
"Nơi này đã tới lãnh thổ Đại Khải hay chưa?" Mai phi hỏi.
"Nơi này chính là địa phương tiếp giáp tam quốc, ngày thường đều không phái người phòng thủ, nhưng cũng tính là đã tới cảnh nội Đại Khải ta." Lưu Vân nhanh chóng đáp lời.
Trong mắt Mai phi hiện lên vài tia vui mừng, "Tính mạng của ta là do Phượng Vĩnh đích thân đổi lấy tự do của nàng, vốn dĩ hẳn là không nên từ bỏ dễ dàng như vậy, nhưng tình thế lúc này không còn lựa chọn nào khác. Hai vị muội muội nếu không phải vì vướng trở ngại là ta đây hẳn đã có thể tự phá vòng vây, quay trở về Đại Khải. Nhân sinh một đời, đến lúc này cũng có thể trở lại lãnh thổ cố quốc, cũng coi như thành toàn nguyện vọng trong lòng, chỉ mong thần hồn sau khi chết đi còn có thể trở lại Trường An."
"Nương nương." Canh Gia không kiềm chế được bi thương trong lòng.
Tướng lãnh chỉ nhìn Mai phi, không hạ lệnh binh lính tru sát, nhàn nhạt nói, "Nếu như Vương Hậu chịu quay lại Đại Kiến, tự nhiên sẽ không cần phải trải qua đau khổ tử biệt."
"Liền tính là như thế, nhưng không biết lần sau Hiểu Mộng Công chúa của quý quốc sẽ dùng yêu cầu gì làm điều kiện nữa đây?" Ánh mắt Mai phi lóe lên vài tia khinh thường, tướng lãnh kia nhất thời lẳng lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Mai phi khẽ vuốt chuỗi vòng nam châu vẫn luôn đeo trên cổ tay chính mình, mấy năm nay quả thực hữu dụng cho nàng, nhưng đều chỉ là dùng để bảo toàn tánh mạng bản thân, độc sát một vài phi tử khinh người quá đáng nơi hậu cung Đại Kiến. Độc dược Viên Tinh Dã chế tạo quả nhiên phi thường lợi hại, mấy hạt nam châu này thả vào trong nước lập tức biến thành vô hình vô dạng.
Nàng đem một viên tháo xuống đặt trong lòng bàn tay, sau đó khẽ giọng lẩm bẩm, "Vốn dĩ là muốn giúp Tinh Dã tránh được một kiếp, không nghĩ tới cuối cùng lại phải liên lụy tới nàng lần nữa." Dứt lời liền nâng nam châu lên hướng tới trong miệng.
"Nương nương, không cần ---" Lưu Vân cùng Canh Gia vội vã phi tới cản lại, nhưng dường như đều đã quá muộn. Tướng lãnh kia cũng không có ra tay hay lên tiếng ngăn cản, hắn chỉ cần lẳng lặng chờ đợi Mai phi hương tiêu ngọc vẫn cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT