Đại Kiến Vương nhìn thành Toái Diệp trước mặt, ánh mắt hiện ra vài tia tinh quang cuồng dã, "Chỉ cần đánh hạ được tòa thành này, Đại Khải chỉ còn có thể lui về trấn giữ tại Nhạn Môn Quan, đến lúc đó trăm dặm ốc thổ nơi đây đều sẽ là của chúng ta."

Thòi gian hai năm vừa rồi tuy rằng chính là tạo thời cơ cho Đại Khải nghỉ ngơi lấy sức, nhưng mấy năm đó đối với Đại Kiến cũng là phi thường trọng yếu, nếu không bọn họ đương nhiên sẽ không kiên nhẫn chịu thiệt lâu đến như vậy.

Tướng kỳ trên tường thành Toái Diệp theo gió lay động, nền vải đỏ sẫm thêu một chữ "Lạc" thật lớn, tức khắc toát ra một cỗ khí thế không giận mà uy. Tuy rằng Đại Kiến Vương bề ngoài mạnh miệng như thế, nhưng mấy tên quan viên phía sau hắn nhìn thấy Toái Diệp Thành cao lớn sừng sững đều không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sống lưng.

Bên trong thành là ba mươi tám vạn quân đội, còn có Lạc Nhan và Thẩm Băng là danh tướng đương thời, há có thể để cho bọn họ dễ dàng tấn công triệt hạ như vậy. Nhưng bọn họ ở đây chỉ là phận thần tử, dù có muốn can ngăn cũng không biết phải nói như thế nào.

"Vương Thượng, nơi này chỉ cách Toái Diệp Thành vài dặm, thật sự phi thường nguy hiểm, thỉnh Vương Thượng lưu ý thân thể chính mình, lấy đại cục làm trọng, vẫn nên quay trở về quân doanh trước mới an toàn." Hưu Mật Độc lên tiếng, nàng chính là nữ tử duy nhất trong đám người này.

Tâm tình Đại Kiến Vương lúc này thực tốt, gật đầu cười cười, "Lời nói của ái khanh rất đúng, có tin tức gì từ phía Viên Tinh Dã bên kia không?"

Hưu Mật Độc đáp, "Thám báo từ kinh thành nói Viên Tinh Dã đã lên đường từ Trường An tới Toái Diệp Thành, phỏng chừng năm ngày sau là có thể đến nơi."

"Bổn vương đang muốn nhân cơ hội này tiếp thu kiến thức từ Viên Tinh một chút, nhìn xem nàng rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào." Đại Kiến Vương cao hứng nói.

Hưu Mật Độc chỉ im lặng không nói gì. Từ sau khi Lý Quý Phi thất thế tại hậu cung, địa vị Lý gia trên tiền triều cũng theo đó xuống dốc không phanh. Mấy tên quan viên bọn họ thu mua từ trước đều bị giám sát cẩn mật, hiện giờ đã không còn phương tiện nào để thu được tin tức hữu dụng từ Khải triều nữa. Từ sau khi Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc liên thủ khống chế triều đình lại càng khó khăn hơn, hao tổn rất nhiều tâm tư cũng chỉ có thể mua chuộc được một ít quan viên cấp thấp.

Tin tức thám báo truyền đến lúc này, Hưu Mật Độc cũng không nắm chắc mấy phần là thật mấy phần là giả, nhưng tính tình Đại Kiến Vương hỉ nộ vô thường, trời sinh lại thích giết chóc sát sinh, trên triều cũng thường xuyên có đại thần chỉ vì thật tâm khuyên can hắn mà đều bị hạ lệnh xử trảm. Lúc này nàng quả thật không dám bẩm báo đúng tình hình hiện tại, chỉ có thể căn cứ theo tin tức truyền đến mà ứng đối một phen, trong lòng âm thầm thở dài, không khỏi sinh ra vài phần bi thương.

Nàng và Viên Tinh Dã đều là chủ soái đứng đầu một quốc gia, người kia trong tay cầm trọng binh, được hoàng đế Đại Khải thập phần tín nhiệm, còn chính mình lại luôn nơm nớp lo sợ như đang đi trên băng mỏng.

Nàng có nghe nói Đại Khải dân phong cởi mở, đại thần trên triều có thể chỉ trích ngay trước mặt hoàng đế cũng sẽ không bị quở trách, càng miễn nói đến vô duyên vô cớ xử trảm. Hạ Đế Đại Khải ngược lại còn muốn nghe các đại thần hết lời can gián, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải thực tâm trung thành với quốc gia bá tánh. Trên Kiến triều cũng từng có chức danh Ngôn quan chuyên đảm nhiệm trọng trách cố vấn can gián Vương Thượng, nhưng thời điểm Đại Kiến Vương tại vị muốn cải cách theo chế độ Đại Khải đã xóa bỏ đi chức quan này. Có thể nói Đại Kiến Vương hiện giờ tựa như tứ bất tượng*, chỉ có thể thuần phục nhưng không thể chạm đến.

(* tứ bất tượng: 4 loài linh vật tượng trưng vô cùng phổ biến trong văn hóa phương Đông, đặc biệt là trong văn hóa Trung Quốc, bao gồm: Long, Lân, Quy, Phụng. Thần tứ bất tượng theo dân gian được bắt nguồn từ bốn thần linh đó là: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Các thần linh được tạo ra từ bốn chòm sao ở bốn phương trời, mang theo bốn nguyên tố tạo nên đất trời. Các nguyên tố bao gồm: Nước, Gió, Đất, Lửa theo thứ tự Long, Lân, Quy, Phụng. Và theo người xưa, những vùng đất được chọn để làm kinh đô phải hội tủ đủ bốn nguyên tố đó.

- Long: Linh vật sức manh, trí tuệ

- Lân (Ly): Linh vật nhân từ

- Quy: Linh vật trường tồn

- Phụng (Phượng): Linh vật bất tử)

Hưu Mật Độc lại âm thầm cảm khái thở dài lần nữa.

"Tranh thủ lúc Viên Tinh Dã còn chưa tới Toái Diệp, quân ta có thể phát động công kích trước, ái khanh nghĩ thế nào?" Đại Kiến Vương hỏi, Hưu Mật Độc khom người hồi đáp, "Dù có chủ động tiến công lúc này cũng khó lòng triệt hạ được thành Toái Diệp, chi bằng chờ Lâu Lan bên kia phái thêm một bộ phận binh lực nữa rồi mới quyết định cũng chưa muộn." Vừa dứt lời liền cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng chuyện này liên quan tới sinh tử chúng thủ hạ tướng sĩ dưới trướng chính mình, nàng không thể vô tâm đón ý nói hùa mọi quyết định của Đại Kiến Vương.

"Một khi đã như vậy, liền chờ tin tức từ Lâu Lan." Đại Kiến Vương cười nói, Hưu Mật Độc lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, "Tạ Vương Thượng anh minh."

Quả nhiên mấy ngày sau quân kỳ trên tường thành đổi thành đại tự chữ "Viên", thám báo trong thành mật thư về nói rằng Viên Tinh Dã để Lạc Nhan và Triệu Quảng suất lĩnh hai vạn Kiêu Võ Vệ và năm vạn kỵ binh chạy tới Hiệp Hồ Thành.

Hưu Mật Độc suy tư nhìn tình báo trên tay, trong lòng có chút thấp thỏm bất định. Nàng vốn dĩ hy vọng Viên Tinh Dã ỷ vào địa thế thuận lợi nơi Toái Diệp mà lưu lại một bộ phận binh lính nhỏ trấn thủ tại đây, chỉ có như thế nàng mới có vài phần nắm chắc chiếm đoạt được Toái Diệp Thành. Nhưng hiện giờ xem ra Viên Tinh Dã vẫn đem trọng tâm đặt ở tiền tuyến đối đầu với Đại Kiến.

Bên trong thành Toái Diệp, phòng nghị sự nguyên bản đông đúc hiện chỉ còn lại hai người.

Bùi Thập Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, "Lần này Nguyên soái mạo hiểm quá lớn, không biết có thể giấu được Đại Kiến bên kia hay không, Hưu Mật Độc cũng tính là một nhân vật lợi hại."

Thẩm Băng nhìn bản đồ trên bàn, nhàn nhạt cất tiếng, "Nguyên soái đã quyết, chúng ta chỉ cần phục tùng là được."

Bùi Thập Viễn thở dài một hơi, im lặng ngồi bên cạnh nhìn Thẩm Băng chằm chằm. Hiện giờ Khải binh có thể nói là thiên hạ của một mình Viên Tinh Dã, cho dù không tính đến U Châu, hơn phân nửa binh lực Đại Khải đều đang nằm ở trong tay của nàng. Mà những người được Viên Tinh Dã trọng dụng cơ hồ đều là tâm phúc đi theo nàng từ rất lâu, trừ bỏ duy nhất một mình Bùi Thập Viễn hắn.

Bùi Thập Viễn cũng biết chính mình được trong dụng như vậy ngoại trừ yếu tố năng lực bản thân, còn có nguyên nhân rất lớn là nhờ vào Thẩm Băng. Hai năm vừa rồi bọn hắn cơ hồ quấn chung một chỗ như hình với bóng, rất hiếm khi tách ra hai nơi khác nhau. Thẩm Băng từ nhỏ đã là cô nhi, sự tình của bản thân sẽ không bị ai hỏi tới, nhưng Bùi gia nhà hắn lúc này đã bắt đầu thúc giục hắn thành thân, thậm chí còn sắp xếp bà mai tới nhà các quan lại đại thần môn đăng hộ đối đàm phán hôn sự.

Tuy rằng hắn cùng Thẩm Băng vẫn luôn là huynh đệ tình thâm, nhưng không biết vì nguyên nhân gì Bùi Thập Viễn lại băn khoăn trăn trở không biết có nên nói chuyện này cho người kia hay không. Nghĩ đi nghĩ lại quả thật đau đầu không chịu được, hắn dứt khoát đem sự tình bản thân bị giục thành hôn giấu nhẹm đi, mặt khác kêu thân nhân từ chối toàn bộ bà mai đến trước cửa.

Thời điểm có đông đảo mọi người ở đây còn đỡ, lúc này Viên Tinh Dã đã đem đa phần tướng lãnh theo nàng chạy tới Hiệp Hồ Thành, chỉ để lại hai người bọn hắn với nhau, thật sự khiến hắn có chút mất tự nhiên.

"Ngươi đoán Nguyên soái sẽ dùng chiến thuật gì?" Bùi Thập Viễn mở lời, Thẩm Băng vẫn không quay đầu lại nhìn hắn, "Không biết."

"Vậy khi nào bọn họ sẽ trở về?"

"Không biết."

Bùi Thập Viễn dè dặt rụt cổ lại, đột nhiên nghe thấy Thẩm Băng nói tiếp, "Hôm qua thân nhân nhà ngươi đưa thư tới, vừa lúc ngươi đi tuần tra quanh thành không ở đó, ta cũng quên không đưa lại cho ngươi. Thư đang ở trên án thư trong phòng ta, lúc sau ngươi tự mình tới lấy là được."

Thư nhà? Bùi Thập Viễn trong lòng nhảy dựng, sau đó cười gượng hỏi, "Ngươi đã đọc sao?" Hắn và Thẩm Băng luôn ở bên cạnh nhau như thế, trước kia cũng là Thẩm Băng bảo quản thư từ thân nhân hắn gửi tới. Khi đó nội dung chỉ đề cập đến một chút việc tư vụn vặt không đáng kể, nhưng lúc này cố tình lại ---

"Không đọc." Thẩm Băng vẫn không quay đầu, "Tôn tiểu thư tại kinh thành đã xuất giá ngày hôm qua, ngươi có thể yên tâm."

"Tôn tiểu thư gì cơ ---" Bùi Thập Viễn thoạt đầu nhíu mày khó hiểu, lúc sau lại chỉ cảm thấy ngây ngẩn cả người. Quả thực người làm mai trong nhà hắn có đề cập tới một tiểu thư họ Tôn nào đó, bổn gia cũng tính là danh gia vọng tộc tại kinh thành. Hắn nhìn về phía Thẩm Băng, trong lòng bỗng chốc trầm xuống vài phần.

Trước giờ hắn chưa từng hỏi qua thế lực của Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc ở kinh thành lớn đến bao nhiêu, nhưng hiển nhiên chuyện này dứt khoát không thể giấu diếm được Thẩm Băng. Hắn chỉ không biết bản thân hiện tại khẩn trương như vậy là vì sợ hãi Thẩm Băng sẽ sinh khí, hay lại là bởi bất mãn người kia lén lút điều tra sự tình riêng tư của mình.

"Nàng gả cho một trượng phu dòng dõi thư hương, cũng coi như là môn đăng hộ đối." Thẩm Băng nhàn nhạt nói.

"Ngươi ---" Bùi Thập Viễn nhất thời nghẹn họng.

"Nguyên soái không điều tra ngươi, là ta chủ động phái người tìm hiểu." Ngữ điệu Thẩm Băng lạnh lùng, nghe không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố gì, khiến Bùi Thập Viễn bất tri bất giác có chút chột dạ.

"Vì cái gì?"

"Nếu như ta không chịu điều tra, không chừng thẳng đến khi ngươi trốn đi thành thân mới biết được." Giọng điệu của Thẩm Băng ngày càng lạnh hơn. Hắn ngày thường tuy rằng ít khi tươi cười, nhưng đối với Bùi Thập Viễn vẫn luôn mang vẻ mặt ôn hòa, từ trước đến nay đều không dùng loại ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn.

Bùi Thập Viễn có phần hốt hoảng, vội vã phản bác, "Ta sẽ không thành thân."

"Đúng không?" Thẩm Băng lạnh giọng hỏi, "Vì sao lại thế?"

Bùi Thập Viễn im lặng không nói, quan hệ mập mờ như có như không giữa hắn và Thẩm Băng vẫn liên tục duy trì hơn hai năm vừa rồi, mọi người xung quanh đều ngầm thừa nhận trong lòng, chính bản thân hắn cũng minh bạch rõ ràng, nhưng Thẩm Băng đến tận bây giờ vẫn không có lên tiếng nói ra thành lời, hắn liền một mực giả ngu không biết. Hơn nữa hai người ở bên cạnh nhau lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ phát sinh hành động nào coi như thân thiết hơn mức bình thường, khiến hắn đôi khi cũng phảng phất cảm thấy phần cảm tình này là do tự mình ảo tưởng.

Thẩm Băng nhìn hắn một lúc, sau đó thở dài, "Được rồi, ta gọi người mang đồ ăn tới đây, một hồi sau chúng ta thương lượng xem nên bài trí phòng thủ trong thành như thế nào cho ổn." Sau khi Thẩm Băng rời khỏi, Bùi Thập Viễn chạy vội tới thư phòng Thẩm Băng đoạt lấy thư nhà của hắn, nhanh như gió đọc qua một lần.

Bên trong thư viết bổn gia nhà đối phương đột nhiên từ chối hôn sự, Tôn tiểu thư còn nói đã sớm có người ái mộ trong lòng, dứt khoát không phải người kia liền không chịu. Bùi gia cũng không tiện cưỡng cầu, đành phải chấp nhận hủy bỏ hôn ước. Thân nhân nhà hắn còn khuyên nhủ Bùi Thập Viễn đừng lo lắng sốt ruột, sẽ dụng tâm lựa chọn cho hắn một hôn thê khác phù hợp hơn nhiều.

"Làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy." Bùi Thập Viễn khẽ lẩm bẩm. Tôn tiểu thư này đột nhiên lại nói có ý trung nhân, không chừng chính là do Thẩm Băng sai người cố tình gây khó dễ. Tuy rằng hôn sự lần này không thành khiến hắn nhẹ nhõm thật nhiều, nhưng trong lòng lại có muôn vàn tư vị khác nhau, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Thẩm Băng người này --- rốt cuộc là có ý tứ gì? Bất quá trước tiên vẫn nên viết thư gửi về cho thân nhân dặn không cần an bài hôn sự cho hắn nữa mới được.

Trở lại bên trong phòng nghị sự, Thẩm Băng đã quay về, bên trên án thư trải rộng bản đồ bài trí phòng thủ quanh thành Toái Diệp. Thẩm Băng đang vẽ gì đó trên mặt bản đồ, gần đó còn có một bàn thức ăn hẵng còn đang tỏa nhiệt.

"Ngươi nhìn thử một chút, xem có chỗ nào cần thay đổi hay không." Thẩm Băng vẫy hắn lại gần, Bùi Thập Viễn gật gù đi tới. Trong nhóm thủ hạ dưới trướng Viên Tinh Dã, bản lĩnh thủ thành lợi hại nhất chính là Tàng Thất, mọi người còn lại tuy rằng mỗi người đều có ưu nhược riêng của mình, nhưng xét về bài trí phòng thủ quả thực không ai sánh được với Bùi Thập Viễn. Thẩm Băng tự nhiên cũng biết năng lực của Bùi Thập Viễn, hai người thương nghị cải thiện một vài chỗ yếu điểm, xong xuôi mới bắt đầu dùng cơm.

Thẳm Băng một chữ cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, tựa như không hề có gì phát sinh.

Viên Tinh Dã nhìn quan khẩu* trước mặt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Hạ Tử Mặc ở phía sau nàng cất tiếng, "Lâu Lan nơi đây dễ thủ khó công, địa phương quan khẩu này có thể nói là rất dễ dàng trấn thủ, chúng ta định ứng phó như thế nào?"

(* quan khẩu: Là cửa khẩu nơi người, hàng hóa, phương tiện trong nước xuất cảnh đi ra ngoài hoặc từ bên ngoài đi vào trong quốc nội.)

"Quan khẩu này là lối vào Khẩu Bình Thành, có thể nói là trạm kiểm soát lợi hại nhất toàn bộ Lâu Lan, trừ bỏ con đường này đều không còn lối khác đi vào quốc nội. Hơn nữa địa thế nơi đây hiểm hóc, chỉ cần một vạn tinh binh cũng có thể vững vàng trấn thủ Khẩu Bình. Hẳn là bọn họ muốn cố thủ tại chỗ này, khiến chúng ta nhất định phải chia quân tới công kích mới có thể lọt qua, xem ra phương hướng chủ công vẫn là nằm ở Đại Kiến bên kia."

"Vậy còn Thổ Phiên thì sao?"

"Thổ Phiên có Mục tướng quân kiềm chế, sẽ không xảy ra sự tình gì." Viên Tinh Dã nói, "Liền tính tam quốc liên thủ lại hẳn cũng không có phần thắng, nhưng trong lòng ta quả thực vẫn có vài phần bất an."

Hạ Tử Mặc cân nhắc một hồi, lúc sau mới nói, "Tuy rằng Hoàng Thượng đã nhiều năm không để tâm tới chính sự, nhưng vẫn luôn không phải hôn quân hay bạo quân. Đại Khải hiện giờ đúng là đỉnh điểm thịnh thế, trong lòng ta cũng có chút lo lắng. Nước đầy ắt phải tràn, trăng tròn liền phải khuyết, vạn nhất ---"

Mặc cho hai người có ý tưởng gì đối với Hạ Đế đi chăng nữa, nhưng đối với Đại Khải vẫn luôn là nhất mực trung tâm, tuyệt đối không phải loại người vô tâm với quốc gia bá tánh. Các nàng cũng đã từng thương nghị với nhau, lần này nếu như có thể đánh hạ Đại Kiến, như vậy liền dựa vào uy danh sau chiến trận Khuyển Nhung và Đại Kiến để bảo toàn bản thân, khi đó không cần thực hiện ý tưởng ban đầu của Viên Tinh Dã cũng không có vấn đề gì.

Tuy rằng làm như vậy sẽ không có cách nào công khai với toàn thiên hạ, nhưng mấy năm vừa rồi Hạ Đế đối đãi với các nàng không tệ, hai người quả thực không muốn trở thành kẻ vong ân bội nghĩa như thế.

Viên Tinh Dã cười cười, "Chúng ta quả nhiên tâm linh tương thông. Ta đã phân phó Lạc Nhan sai người giám thị mấy tên vương gia cùng với tướng lãnh quốc nội Đại Khải, chỉ mong bọn họ đừng khiến chúng ta phải thất vọng." Tuy rằng hiện giờ chỉ có tướng lãnh tại U Châu cùng Toái Diệp mới là Viên Tinh Dã dòng chính, nhưng nàng thân là Phượng Vĩnh Tướng quân Khải triều, thống lĩnh toàn bộ quân đội Đại Khải, hết thảy binh tính toàn quốc đều tính là ở dưới trướng nàng.

"Nếu như chỉ là tiểu nháo một chút sự tình ngày thường cũng không sao, nhưng là ---" Ánh mắt Viên Tinh Dã lóe lên một tia sát khí. Tuy rằng lúc này nàng sẽ không sấn hư nhi nhập*, nhưng bọn họ cũng phải biết thân biết phận một chút. Dứt lời liền đưa tay vươn tới ôm eo Hạ Tử Mặc, lại ấn xuống trán nàng một nụ hôn thật nhẹ.

(* sấn hư nhi nhập: Nhằm vào chỗ yếu thế mà xâm nhập.)

"Hồ nháo." Hạ Tử Mặc nhịn không được bật cười. Bọn họ tới nơi này tuần tra đều mang theo tâm phúc mà đến, một đám người đằng sau nhất mực giả mù làm như không trông thấy bất kỳ cái gì.

"Nhiều người như vậy còn dám xằng bậy, để ta nhìn thử một chút, có phải khi trước chúng ta xuống gần hoàng tuyền mới một lần, trong đầu nàng đã ngập úng thật nhiều nước sông không." Hạ Tử Mặc cười nói.

Viên Tinh Dã lắc đầu, "Nước sông nơi hoàng tuyền sao có thể tiến vào trong đầu ta được, trong đầu ta trước giờ đều chỉ có một người, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui quanh quẩn nơi đó, có đôi khi ta thật sự muốn hỏi nàng một chút, xem thử rằng nàng có mệt mỏi hay không. Không chỉ chạy ở trong đầu, đến cả trong tim mỗi ngày cũng muốn ở lại thật lâu."

"Nàng ---" Hạ Tử Mặc đấm nhẹ người kia vài cái. Thời gian hai người ở chung càng lâu, Viên Tinh Dã quả thực ngày càng thích nói mấy lời như thế. Hiện giờ đã qua được mấy năm, mỗi khi nàng nghe được người kia nói như vậy vẫn không tránh khỏi cảm thấy đỏ mặt ngượng ngùng.

"Ta làm sao, chính là lời thật lòng mà thôi." Viên Tinh Dã thực thích nhìn thấy bộ dáng Hạ Tử Mặc đỏ mặt như vậy, cũng có vài lúc cảm giác chính mình ngày càng không giống như xưa nữa.

Lạc Nhan đứng ở bên cạnh, lặng im không tiếng động mang toàn bộ hộ vệ lui xuống cách xa hai người hơn trăm bước, chừa lại không gian riêng tư cho các nàng. Dù sao công phu của Viên Tinh Dã như thế, toàn thiên hạ này không ai có thể đả thương được đến hai người.

Hai người cười đùa một hồi, lúc sau Hạ Tử Mặc mới nói, "Nàng còn chưa nói muốn đánh hạ Khẩu Bình Thành này như thế nào, còn mang theo đa phần binh lính đều tới nơi đây."

"Nàng còn nhớ một trăm khẩu thiên lôi pháo kia không, còn có mấy chục chiến xa bắn đá đều được đưa đến đây. Khẩu Bình Thành này ta đã định đoạt trong tay rồi, bất quá ta sẽ không để chuyện này diễn ra thuận lợi quá mức như thế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play