Thỉnh cầu viện trợ của Đại Kiến dẫn tới một phen tranh luận kịch liệt trên triều đình, bất quá đa phần đại thần đều cho rằng Đại Kiến không có khả năng chống chọi được với Đại Khải, cho nên thời điểm Hạ Đế đồng ý yêu cầu của sứ thần cũng không có ai lên tiếng phản đối điều gì. Rốt cuộc liền tính Đại Kiến có thật nhiều lương thực đi chăng nữa, phương diện binh lực cũng vẫn kém xa Đại Khải.
Tuy rằng đồng ý viện trợ, nhưng số lượng thực tế lại bị cắt xén đi so với yêu cầu của Đại Kiến vài phần. Phần lương thực viện trợ này thực mau xuất phát từ Trường An hướng tới Toái Diệp, được hai vạn cấm vệ quân hộ tống theo hướng Tây mà đến.
"Nguyên soái, lương thực đã tới ngoại thành Toái Diệp." Lạc Nhan bước nhanh tới bẩm báo.
Viên Tinh Dã gật đầu, buông binh thư trong tay xuống, "Hai vạn cấm quân hộ tống liền sung nhập vào mười vạn viện binh vừa tới, mười hai vạn người này chia làm bốn đội quân tiên phong, giao cho Đông Nam Tây Bắc mỗi người dẫn đầu một đội. Mặt khác, phái ra một vạn Kiêu Võ Vệ hộ tống đoàn lương thực tới Đại Kiến, do đích thân ngươi đi theo áp giải."
"Mạt tướng đã rõ." Lạc Nhan gật đầu, lúc trước chính bản thân nàng hộ tống Mai phi xuất giá tới Đại Kiến, mấy năm nay nàng vẫn luôn lưu ý tình hình Mai phi bên đó. Sự tình hộ tống lương thảo như vậy bình thường sẽ không tới tay nàng, Viên Tinh Dã quyết định như thế đương nhiên là vì Mai phi.
Hạ Tử Mặc cũng thập phần để tâm tới chuyện này. Mấy năm nay hai người các nàng ở kinh thành có thể ví như mặt trời ban trưa, chỉ cần liên thủ với nhau liền có thể lay động thế cục triều chính. Nhưng thi thoảng vẫn nhận được mật báo của Lạc Nhan, rằng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Mai phi quả thực gian nan khó chịu, ban đầu Đại Kiến Vương còn vì dung mạo Mai phi mà thực sủng ái nàng, nhưng Mai phi tính tình lãnh đạm dần dần khiến Đại Kiến Vương không còn hứng thú, bị vắng vẻ xa lánh trong cung.
Hơn nữa Mai phi dù sao cũng là Khải người, mấy phi tần hậu cung khác thấy nàng bị thất sủng càng thêm cố ý gây khó dễ. Tuy rằng trên người mang danh Vương Hậu, ngày thường trôi qua so ra còn không tốt bằng một ít tân phi tử mới tiến cung.
Thời điểm Viên Tinh Dã nhận được yêu cầu tiếp tế lương thảo của Đại Kiến cũng đã lén thượng thư tới Hạ Đế, thỉnh cầu dùng lương thảo đổi lấy Mai phi trở về. Hai năm trước ủy khuất Mai phi đáp ứng Đại Kiến bất quá chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, hiện giờ nếu đã có tâm chuẩn bị khai chiến, khi đó Mai phi nhất định sẽ trở thành con tin thế mạng.
Sau khi được Hạ Đế đồng ý, Viên Tinh Dã lại để Lạc Nhan viết một phong thư gửi tới Đại Kiến Vương, tỏ vẻ Hoàng Thượng mấy năm nay vẫn luôn tưởng niệm Mai phi, hy vọng có thể dùng lương thảo đổi lấy Mai phi trở về. Đại Kiến Vương thực mau đã hồi âm lại, lời nói tuy rằng uyển chuyển ôn hòa nhưng lại cương quyết cự tuyệt, nói hai năm vừa rồi cảm tình hai người vẫn luôn thực tốt, lúc này không đành lòng phải chia xa. Hồi âm này của hắn hiện tại đã lên đường tới Trường An, lương thảo tiếp viện cũng tự nhiên lưu lại Toái Diệp Thành, một hạt thóc còn không được áp giải đi ra ngoài.
Thời điểm Viên Tinh Dã nhận được thư từ chối của Đại Kiến Vương cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc. Loại chuyện dùng lương thảo đổi lại Mai phi này còn hoang đường hơn yêu cầu hòa thân với Viên Tinh Dã năm đó, Đại Kiến Vương tuyệt đối sẽ không đáp ứng, bằng không coi như hoàn toàn vứt bỏ thể diện hoàng thất Kiến triều.
Nhưng mục đích chân chính của nàng chỉ là hy vọng thông qua chuyện này có thể khiến Đại Kiến Vương nhận thức rõ ràng một chút, rằng Mai phi vẫn luôn có phân lượng nhất định trong lòng Hạ Đế. Tốt nhất chính là cảnh tỉnh Đại Kiến Vương một phen, vạn nhất Đại Kiến Vương muốn gây bất lợi gì tới Mai phi.
Nếu không, giao tranh giữa hai nước đã không còn xa, Mai phi quả thực dễ dàng bị hắn ra tay hạ độc.
Vào đêm, tại Vương Cung Đại Kiến.
Hiện giờ hậu cung Đại Kiến đã được thiết lập dựa theo chế độ của Đại Khải. Đông Cung chủ tọa là nơi ở của Vương Hậu, phía dưới có tứ phi cửu tần. Mà tại Đông Cung Đại Kiến lúc này, ban đêm vắng vẻ thưa thớt người qua lại, ngay cả đèn dầu cũng chỉ có mấy ngọn chiếu sáng le lói, thoạt nhìn quả thực phi thường tiêu điều quạnh quẽ.
"Nương nương, ban đêm gió lớn, người cẩn thận kẻo cảm lạnh." Canh Gia lo lắng khuyên nhủ. Mai phi, lúc này cũng chính là Vương Hậu Đại Kiến, đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ nhìn lên vầng trăng trên trời cao, khe khẽ thở dài.
"Nương nương không cần lo lắng, thuộc hạ nhận được mật tin của Lạc Nhan tướng quân, Nguyên soái lúc này đang nghĩ cách cứu nương nương."
Mai phi đạm cười, "Liền tính cứu được ra ngoài rồi thì sao? Nếu như phải trở lại hậu cung, khi đó còn khác gì Vương Cung nơi đây, vẫn luôn là tù điểu trong lồng sắt."
"Nương nương người đừng nản lòng, Hoàng Thượng nhất định sẽ không bạc bẽo nương nương." Canh Gia cũng không biết phải an ủi như thế nào. Mai phi dùng thân phận chính mình tới Đại Kiến hòa thân, dù có trở lại được hậu cung cũng sẽ bị người khác âm thầm dị nghị.
"Nếu như có thể quay lại cố thổ, ta sẽ tìm một ngôi chùa thanh tĩnh, bình tâm theo Phật suốt quãng đời còn lại, âu cũng coi như là một kiện mỹ sự." Mai phi thong dong nói, "Cố quốc trong tâm, hiện giờ trừ bỏ thân nhân cùng với cố quốc, ta còn có cái gì không thể buông bỏ được nữa đâu."
Vừa dứt lời, trong đầu lại xuất hiện thân ảnh nữ tử toàn thân áo tím kia, phảng phất như chưa từng rời đi dù chỉ một giây một khắc.
Canh Gia không nói gì, mấy năm nay các nàng tuy rằng thân phận là chủ tớ, nhưng phần nhiều lại giống như tỷ muội. Đến bây giờ nàng cũng hiểu được phần nào tính cách Mai phi, nếu như có thể bình bình đạm đạm vượt qua nhân sinh nửa đời sau, hẳn là kết cục viên mãn Mai phi tâm niệm nhất.
"Nương nương, bằng không chúng ta giả chết rời khỏi Đại Kiến, sau đó Nguyên soái và Giám quân đại nhân cũng có thể trợ giúp chúng ta tìm được một thôn trấn nhỏ nào đó gần vùng Giang Nam, vĩnh viễn mai danh ẩn tích." Canh Gia nói.
"Nếu được như thế quả thực tốt." Mai phi cười cười, "Nhưng giả chết thoát thân nào có dễ dàng như vậy."
Canh Gia tiếp tục, "Trước khi rời khỏi kinh thành, đại nhân đã dặn dò thuộc hạ lúc cần thiết liền dùng mọi cách mang theo nương nương rời khỏi Đại Kiến. Mấy ngày nay thuộc hạ vẫn luôn tìm hiểu tin tức, bên phía thành Toái Diệp dường như có chút biến động, hẳn là Đại Kiến đang rắp tâm dò la xem xét, đến khi đó chính là thời cơ thoát thân tốt nhất."
"Hảo ý của Tử Mặc muội muội ta nhận, chỉ là chuyện này quả thực phi thường gian nan, vạn nhất ---" Mai phi vẫn còn có chút băn khoăn, "Ta dù có bỏ mạng cũng không sao, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại cục."
"Nương nương yên tâm, Lạc Nhan tướng quân đã an bài hết thảy, chờ đến thời cơ thích hợp sẽ báo tin cho chúng ta."
Mai phi gật đầu, "Đoạn thời gian này thật phiền toái Lạc Nhan tướng quân rồi." Nàng biết Canh Gia vẫn âm thầm đưa tin qua lại với Lạc Nhan, nhưng trước giờ nàng luôn không có hỏi đến. Hai năm nay Lạc Nhan thường thường cứ vài tháng lại cho người tới hỏi thăm tình huống của nàng một chút, mấy lần còn mang theo vài món đặc sản Đại Khải tới cho nàng.
Bởi vì có Lạc Nhan hành sự như vậy, Đại Kiến Vương mới không dám gây bất lợi đối với nàng, tuy rằng thi thoảng có chịu khổ sở ở hậu cung một chút, nhưng tổng cũng không đến mức không thể vượt qua. Hơn nữa nàng còn có Canh Gia hộ thân bên người, quãng thời gian vừa rồi coi như còn chưa có trở ngại quá lớn, so với mấy phi tử bị đày vào lãnh cung vẫn tốt hơn vài phần.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mai phi giương lên mạt cười trào phùng. Đại Kiến Vương bừng bừng dã tâm muốn cải cách Kiến triều, nhưng phóng mắt toàn bộ Đại Kiến lúc này, điểm giống với chế độ Đại Khải nhất lại chính là hậu cung nơi đây, phi tử thi thoảng sẽ vô duyên vô cớ bị đày tới lãnh cung. Điều tốt lại không học theo, tệ nạn chốn hậu cung lại học được cả mười phần.
Lương thảo Đại Khải viện trợ cứ lưu lại tại Toái Diệp Thành như vậy, mấy lần Đại Kiến Vương phái người tới đàm phán đều thu được kết quả như cũ, hai bên liên tục lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Đại Khải biết Đại Kiến cũng không phải là khuyết thiếu lương thảo, mà Đại Kiến cũng nhận thức phân lượng của Mai phi trong lòng Hạ Đế, đương nhiên không muốn thả người dễ dàng như vậy.
Buổi đêm, toàn thành Toái Diệp bao trùm một màn đen hắc ám, chỉ có bên trong chủ phủ đèn đuốc sáng trưng, hết thảy tướng lãnh quan trọng đều đang ở trong chính điện nghị sự. Viên Tinh Dã trầm ngâm đứng trước địa đồ trên bàn, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Hạ Tử Mặc ngồi bên cạnh nàng, trên tay cầm chén trà bằng ngọc, chỉ cần ngửi hương thơm tỏa ra liền có thể biết trà này nhất định không phải vật phàm.
Còn mấy người tướng lãnh Thẩm Băng Lạc Nhan bên kia, có thể nói cơ bản đều là người khi trước cùng nhau tấn công Khuyển Nhung, sớm đã quen biết lẫn nhau, chỉ có một tên phó tướng có phần xa lạ, nguyên bản chính là thủ lãnh quân đội coi giữ Toái Diệp Thành lúc trước, tên là Phùng Mã. Sau khi đại quân đến đây hắn vẫn thống lĩnh ba vạn binh lính trong tay như cũ, chỉ đến khi Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc tới nơi tiến hành cải tổ quân đội, hắn mới biến thành một viên phó tướng như thế.
Cùng là đại tướng từng trấn thủ một phương, nhưng đãi ngộ hắn nhận được so với Bùi Thập Viễn quả thực kém xa vạn phần. Nhưng Lạc Nhan đã quan sát hắn một thời gian, phát hiện năng lực người này quả thực hữu hạn không đủ dùng, khi trước có thể làm thủ tướng chỗ này hoàn toàn bởi vì hắn là cháu trai bổn gia Hoàng Hậu. Bất quá Phùng Mã còn tính là thức thời, tự giác ngộ bản lĩnh chính mình, an phận đảm đương chức vị phó tướng nho nhỏ.
Viên Tinh Dã thấy mọi người đã đến đông đủ, nhàn nhạt lên tiếng, "Đem tình báo đọc lại một lần."
Lạc Nhan nhanh chóng đứng dậy, "Thu được tin tức thám báo truyền đến, Đại Kiến đã tập kết mười lăm vạn đại quân tại biên giới, do tướng quân Hưu Mật Độc thống lĩnh, trong đó có năm vạn kỵ binh, một vạn binh giáp*, còn lại đều là bộ binh. Quân ta có bốn vạn Hắc Y quân, hai vạn Kiêu Võ Vệ, mười vạn kỵ binh, mười vạn bộ binh, cùng với mười hai vạn quân tiên phong."
(* binh giáp: Là một loại kỵ binh hạng nặng, ngựa chiến cùng kỵ sĩ đều được trang bị một loại giáp nặng phủ kín từ đầu đến chân.)
Trên mặt mấy người trong phòng không khỏi hiện lên vài tia vui mừng, chênh lệch binh lực lớn đến như vậy, chiến dịch lần này hẳn là không cần hao công tốn sức cũng có thể thắng.
"Còn có tin tức nơi khác truyền đến, Lâu Lan phía Tây Nam cũng tập kết mười vạn đại quân." Lạc Nhan tiếp tục.
Một ít phó tướng lập tức lâm vào mê mang, biên giới Lâu Lan cũng nằm ngay sát Đại Khải, từ xưa đến nay vẫn luôn thần phụng Đại Khải, so với Đại Kiến thi thoảng lại ngo ngoe rục rịch Lâu Lan luôn luôn yên ổn cúi đầu, cho nên không có bất luận kẻ nào nghĩ đến bọn họ lại cũng muốn đối nghịch Khải triều ngay lúc này.
Nếu như hai nước đều tuyên chiến cùng một lúc, Khải quân sẽ phải đem binh lực chia nhỏ ra hai nơi, khi đó ưu thế liền lập tức biến mất không còn bóng dáng.
"Bổn soái nhận được thư tín của Mục tướng quân gửi đến, hiện giờ Thổ Phiên bên đó cũng phát sinh động tĩnh, hẳn là do Đại Kiến và Lâu Lan ảnh hưởng tới. Xem ra trận chiến trước mặt này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng."
"Nguyện nghe theo Nguyên soái phân phó." Các tướng lĩnh đồng thanh, Viên Tinh Dã gật đầu, "Hiện giờ bên ta vẫn chưa mất lợi thế, chiến dịch lần này sẽ tiến hành như sau, diệt trừ Lâu Lan trước, sau đó quay lại tấn công Đại Kiến."
Vừa nói tới đây, trên người Viên Tinh Dã tức khắc tỏa ra một tràng áp lực cường đại, khiến cho hết thảy mọi người hiện diện đều chấn động không thôi, chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn thẳng. Cho nên không ai nhận thấy ánh mắt Hạ Tử Mặc chợt lóe, hiện ra vài phần ấm áp cùng với si mê, liền tính là thấy được cũng không người nào dám nói điều gì.
Ngàn dặm phía Tây Nam, ngoại thành Lâu Lan.
Lâu Lan chỉ là một tiểu quốc, lãnh thổ so với Đại Kiến còn nhỏ hơn vài phần, nhưng bởi vị trí đắc địa nằm ngay giữa đường thương nhân lữ hành bắt buộc phải đi qua, cho nên toàn cảnh quốc nội chính là phi thường phồn vinh. Hơn nữa điều kiện tự nhiên cũng không khắc nghiệt như Đại Kiến, cuộc sống dân cư nơi đây còn tốt hơn Đại Kiến mấy lần.
Bởi vì nằm ngay trên lộ đường giao thương quan trọng, hơn nữa quốc lực phú quý giàu có, cho nên Lâu Lan vẫn luôn an phận thủ thường, rất ít khi gây bất hòa với các quốc gia xung quanh. Hơn nữa Lâu Lan Vương đươmg nhiệm không hề có dã tâm gì, đối với Đại Khải vẫn luôn lễ ngộ có thừa, cho nên Khải triều cũng không hề coi Lâu Lan là một mối uy hiếp tiềm tàng, trái lại mỗi năm đều có ban thưởng tới không ít trân bảo lễ vật quý hiếm.
"Nữ nhi, phụ vương vẫn có chút lo lắng." Bên trong Vương Cung Lâu Lan, một lão nhân toàn thân phục sức vương giả đi tới đi lui vài vòng, "Đại Khải đất rộng người đông, trong tay nắm trăm vạn hùng binh, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, không bằng lúc này nhanh chóng thu binh lại, rồi sau đó phụ vương viết một cái tấu chương nhận tội, hẳn là hoàng đế Đại Khải sẽ không quở trách chúng ta."
"Phụ vương, sự tình đã đến nước này, người cảm thấy liền tính Đại Khải lúc này có thể tha thứ cho chúng ta, nhưng còn về sau thì sao? Chờ đến khi bọn họ tiêu diệt Đại Kiến, khi đó khẳng định sẽ lấn tới Lâu Lan." Một thiếu nữ trẻ tuổi cất tiếng. So với lão nhân trên mặt vạn phần lo lắng, nàng trái lại bình tĩnh dị thường.
Nếu nhìn kỹ hơn một chút, có thể nhận ra thiếu nữ này thế nhưng chính là nữ hài nhỏ tuổi hai năm trước đi theo sứ đoàn Hách Liên Cẩn tới Đại Khải. Thời gian mấy năm trôi qua, dung nhan nàng không hề thay đổi chút nào, vẫn mỹ mạo tuyệt thế như trước, nhưng khí chất toàn thân lại thêm thành thục hơn thật nhiều.
"Nếu không phải Đại Kiến mưu đồ xấu xa, Khải triều cũng sẽ không gây bất lợi cho bọn họ. Chúng ta vẫn là không cần tranh vào vũng nước đục này mới tốt." Lão nhân nói, "Phụ vương biết con thông minh từ nhỏ, chiến pháp cùng võ công so với ca ca còn tốt hơn rất nhiều, ở trong nội quốc này hiếm người địch lại được với con. Nhưng Đại Khải trước giờ nhân tài tầng tầng lớp lớp, Viên Tinh Dã kia chính là phi thường lợi hại, nếu như không cẩn thận ---"
"Phụ vương, đây chính là thiên thời, hơn nữa còn là hợp lực với Đại Kiến và Thổ Phiên. Chỉ cần thắng lợi, mấy trăm dặm thổ địa tính từ Toái Diệp Thành sẽ thuộc về trong tay chúng ta. Mấu chốt hơn nữa lại là, sát chiêu còn ở phía sau, đến lúc đó có thể thuận lợi triệt hạ Đại Khải, liền tính Viên Tinh Dã có lợi hại đến đâu cũng không có đất dụng võ." Thiếu nữ kia ngắt lời, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
"Đại Kiến Vương tuy rằng có dã tâm, nhưng đầu óc trống rỗng vô dụng. Người thắng lớn nhất lần này khẳng định sẽ là chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT