Bùi Thập Viễn nhìn trận doanh Kiến quân cách đó không xa, trên tay cầm trường thương, từ bên trong trận địa phát ra từng hồi kèn hiệu, "Xông lên!"

Hưu Mật Độc từ mấy ngày trước đã đoán được Đại Khải hẳn sắp tổ chức tiến công, hai quân mới giao chiến trước tiên đều sẽ dè chừng thăm dò vài hồi, cho nên Hưu Mật Độc cũng không kinh hãi, nhanh chóng dàn binh đối đầu.

Đại Khải trú đóng trong thành trì, mà Đại Kiến bên này lại dựng trại quân doanh nơi trống trải, so sánh ra bất lợi hơn thật nhiều. Nhưng Hưu Mật Độc quả không hổ danh là chiến thần Đại Kiến, đã thiết lập đủ loại cơ quan ám khí cùng binh lính ẩn nấp mai phục bên ngoài trận địa. Bùi Thập Viễn bên kia cũng không phải thật sự muốn công kích triệt hạ, vừa thử vài lần liền thực mau lui bước.

Lại qua thêm mấy ngày, hai bên đều có chủ động tiến công lẫn nhau, nhưng đa phần đều là vài lần công kích cỡ nhỏ, tuy rằng có nhận thương vong như đều không quá lớn.

Đại Kiến Vương cũng tọa trấn tại doanh địa, hắn biết luận về binh thuật bản thân chính mình không bằng Hưu Mật Độc, tuy rằng có chút bất mãn Hưu Mật Độc không chủ động xuất kích trước, nhưng đến giờ vẫn không nhúng tay đòi quyền chỉ huy, điều này khiến cho Hưu Mật Độc cảm thấy an tâm hơn thật nhiều.

Mười ngày sau, Đại Khải phát động một lần đại công quy mô tương đối lớn. Mấy ngày trước đều là Bùi Thập Viễn hoặc là vài tên phó tướng mang theo một vạn binh lính đơn giản đánh sâu một chút. Hôm nay trái lại Bùi Thập Viễn cùng Hưu Mật Độc không mưu mà hợp, mỗi người mang theo năm vạn nhân mã, đối mặt lẫn nhau tại khoảng đất tương đối bằng phẳng ngoại thành Toái Diệp năm dặm.

"Bùi tướng quân, hai năm không gặp, biệt lai vô dạng." Hưu Mật Độc mở lời trước, "Không biết Phượng Vĩnh tướng quân như thế nào, vì sao đã nhiều ngày đều không thấy bóng dáng?"

Bùi Thập Viễn cười lớn, "Hưu Mật tướng quân, các hạ được xưng là chiến thần Đại Kiến, tại hạ đây quả thực bội phục. Nhưng muốn gặp được Nguyên soái chúng ta lại không dễ dàng như thế, trước tiên qua được tại hạ đã rồi nói tiếp."

Hưu Mật Độc im lặng không nói gì, Đại Khải tuy rằng chỉ có một chủ soái là Viên Tinh Dã, nhưng danh tướng dưới trướng nàng quả thực không ít. Trái lại Đại Kiến bên này, tướng lãnh có thể thượng chiến trường quả thực hiếm hoi như lông phượng sừng lân, trừ bỏ nàng cũng chỉ còn có hai gã phó tướng thủ hạ Tháp Tháp cùng với Văn Kiệt coi như là dùng được.

"Nguyên soái, để mạt tướng đánh chết tên nhãi này." Vừa nói tới, phó tướng Tháp Tháp từ phía sau đã giục ngựa tiến đến cao giọng. Thân hình Tháp Tháp so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, chiến mã dưới thân hắn cũng phi thường cao to, sức lực toàn thân quả thực bất phàm.

Hưu Mật Độc gật đầu, chỉ đơn giản dặn dò vài câu. Nàng biết Đại Khải bên kia cũng không đem bọn họ đặt ở trong mắt. Viên Tinh Dã xác thực nắm trong tay đội quân hổ lang chi sư đã được tôi luyện lâu năm mà thành, Khuyển Nhung lúc trước tuy rằng quân số không quá khác biệt với Đại Kiến bây giờ, nhưng sức chiến đấu quả thực xa vời một trời một vực, Kiến quân lúc này so ra còn không bằng được quân đội Đại Khải.

Mà chiến thuật của Đại khải lần này cũng phi thường đơn giản, căn bản không hề dùng đến mưu kế gì, chỉ cần mỗi ngày tiêu hao dần dần một chút binh lực của Đại Kiến là được. Sức chiến đấu và quân số đều lớn hơn thật nhiều, Đại Kiến bị triệt hạ chỉ là vấn đề thời gian, huống hồ hiện giờ Hắc Y quân lợi hại nhất toàn Đại Khải còn chưa tham chiến.

Bùi Thập Viễn tay cầm trường thương, cười cười nhìn Tháp Tháp phía đối diện, "Tháp Tháp tướng quân, nghe danh đã lâu."

"Ta nghe không hiểu Khải người các ngươi ăn nói dông dài, muốn đánh thì lập tức đánh đi!" Vừa dứt lời liền nâng vũ khí chính mình xông tới, binh khí của hắn là một cây chùy đồng thật lớn, phỏng chừng phải nặng tới ít nhất hơn một trăm cân.

Bùi Thập Viễn xoay trường thương cùng hắn giao chiến, trong nhất thời hai người khó phân thắng bại.

Hưu Mật Độc nhìn bọn hắn kẻ tiến người lui, Bùi Thập Viễn xuất binh không hề mang theo tướng lãnh nào khác, một mình đơn độc dẫn dắt năm vạn kỵ binh. Nếu như có thể nhân lúc này đánh bại Bùi Thập Viễn, như vậy năm vạn kỵ binh này hẳn cũng không thể tránh thoát. Nghĩ đến đây, tâm tư Hưu Mật Độc xoay chuyển vài lần, quay đầu gọi một tiếng, "Văn Kiệt."

"Vâng." Văn Kiệt nháy mắt minh bạch, duỗi tay lấy ra trường cung đặc chế từ sau lưng, gắn lên vài mũi tên sau đó căng cung bắn tới. Mũi tên đen nhánh phá không bay ra, thẳng hướng tới Bùi Thập Viễn đang đánh nhau với Tháp Tháp bên kia. Trong mắt Bùi Thập Viễn chợt lóe tinh quang, vung một thương đẩy lui chùy đồng của Tháp Tháp, sau đó nhanh nhẹn xoay người thoát được mũi tên Văn Kiệt bắn đến.

"Đê tiện!" Hai phó tướng của Bùi Thập Viễn giận dữ giục ngựa xông tới, "Các ngươi thế nhưng lại giở trò đánh lén."

"Binh thư Đại Khải các ngươi cũng không phải nói là binh bất yếm trá hay sao." Hưu Mật Độc cười nhạt. Tháp Tháp này đã là mãnh tướng mạnh nhất dưới trướng nàng, Bùi Thập Viễn tuy rằng cũng là danh tướng, nhưng trong quân đội Đại Khải còn có mấy người có thể đánh ngang tay được với Bùi Thập Viễn. Nếu như trận chiến này kéo dài, Đại Kiến khẳng định không thể địch lại Đại Khải.

Càng nghĩ sát khí trong mắt Hưu Mật Độc càng dày đặc, nếu như có thể giết chết được Bùi Thập Viễn ở đây, không thể nghi ngờ chính là tổn thất lớn đối với Đại Khải. Nghĩ đến đây, nàng cao giọng nói, "Một khi đã như vậy, để ta đích thân tới lãnh giáo tài hoa của Bùi tướng quân đi."

Hai tên phó tướng của Bùi Thập Viễn cũng muốn xông tới viện trợ, nhưng đều bị Văn Kiệt bắn tên cản lại. Bùi Thập Viễn nhất thời tránh khỏi Tháp Tháp, lớn tiếng hô to, "Lui binh."

Hưu Mật Độc không ngờ bản thân mới nói một câu đã khiến Bùi Thập Viễn lui binh, siết chặt trường kiếm trên tay, "Truy kích."

Một bên vang lên kèn lệnh lui binh, bên kia lại dồn dập tiếng trống truy kích. Năm vạn nhân mã Bùi Thập Viễn mang theo đều là kỵ binh, thời điểm rút lui cũng phi thường ngay ngắn chỉnh tề, bảo trì đội hình lui lại từng bước về phía sau. Bùi Thập Viễn đích thân bọc hậu, mang theo vài tên thân binh chặn lại đám người Hưu Mật Độc.

Hưu Mật Độc thân là chiến thần Đại Kiến, võ công tự nhiên chính là phi thường lợi hại. Bùi Thập Viễn minh bạch bản thân nếu còn miễn cưỡng giao chiến, tuy rằng sẽ không để thua dưới tay nàng, nhưng liền tính có thể thủ thắng cũng nhất định phải chịu trọng thương.

Đại Kiến tuy rằng mạnh miệng muốn công kích triệt phá Đại Khải, nhưng sức chiến đấu lại quả thực nhỏ nhoi không đáng kể, thậm chí thời điểm mấy tên phó tướng của Bùi Thập Viễn tổ chức phản kích còn gây thương vong không nhỏ tới Kiến quân. Sắc mặt Hưu Mật Độc tối sầm lại, lưỡi kiếm trên tay hạ xuống càng thêm hung ác.

Một truy một chạy, thực mau đã tới chân thành Toái Diệp. Tướng lãnh thủ thành đang đứng ở phía trên cao, từ xa nhìn thấy đoàn người Bùi Thập Viễn chạy tới, vội vàng hô to, "Mở cửa thành, cung thủ chuẩn bị!"

"Vâng, tướng quân."

Đại môn Toái Diệp Thành chậm rãi mở ra, tướng sĩ phía trước đoàn đội đã an toàn vào tới trong thành, mấy người Hưu Mật Độc đuổi theo một lát cũng đành phải dừng lại, đám cung thủ bên trên tường thành Toái Diệp kia hẳn không phải chỉ là vật trang trí. Hưu Mật Độc nhíu mày nhìn Bùi Thập Viễn thong dong trở lại nội thành, sau đó lại thấy cửa thành mạnh mẽ đóng chặt.

Một lát sau, Bùi Thập Viễn nhanh chóng xuất hiện phía trên tường thành, im lặng nhìn quân doanh Đại Kiến phía xa. Mấy tướng sĩ khác lại gần thương lượng gì đó với hắn, một lúc sau trên tường thành Toái Diệp treo cao miễn chiến bài.

Hưu Mật Độc quay lại quân doanh, vừa vặn gặp được cấp dưới tới báo cáo kiểm kê chiến trường, trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc. Nàng đương nhiên nhận ra Khải quân bên kia hoàn toàn không phát huy thực lực, hơn nữa Bùi Thập Viễn dường như cũng không toàn tâm ứng chiến. Nhưng kể cả như vậy, thương vong Đại Kiến vẫn lên tới hơn mấy ngàn, mà thi thể Đại Khải lưu lại khi bị truy kích chỉ bằng một nửa số đó.

Huống hồ đây chỉ là đội quân bình thường nhất của Đại Khải, còn không phải Kiêu Võ Vệ hay Hắc Y quân. Sắc mặt Hưu Mật Độc ngày càng khó coi, cứ tiếp tục như vậy căn bản liền không cần phải đánh nữa, các nàng chịu thất bại chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Còn có một điểm kỳ quái hơn nữa, Viên Tinh Dã vì sao vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Mấy ngày vừa rồi luôn là Bùi Thập Viễn chỉ huy công kích, ngay cả bốn người thủ hạ đứng đầu quân tiên phong của Viên Tinh Dã cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hưu Mật Độc nhìn tường thành Toái Diệp phía xa, trong lòng nảy sinh một loại ý tưởng kỳ quái.

Chưa đến một nén hương sau, một con bồ câu đưa thư bay ra từ bên trong quân trướng của Hưu Mật Độc, thực mau đã không còn thấy bóng dáng trên bầu trời.

Lúc này, một thiếu nữ trẻ tuổi ở nơi xa đang quan sát quân đội thủ hạ của mình, hài lòng gật gù một chút. Lâu Lan Vương có bốn nhi tử và một nữ nhi, nhưng bốn tên nhi tử kia đều không có năng lực gì, trái lại nữ nhi này luận về văn thơ nghị sự hay về võ công binh pháp đều thực không tồi, mấy năm vừa rồi hơn phân nửa quyền lực của Lâu Lan Vương cơ hồ đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.

"Công chúa." Một tên cấp dưới cầm theo bồ câu đưa thư chạy nhanh tới, cung kính đưa cho nàng.

Hiểu Mộng Công chúa nhận lấy bồ câu, đem tờ giấy được cuộn tròn mở ra đọc nhanh, trên mặt đầu tiên hiện lên vài phần khiếp sợ, sau đó lại nhanh chóng thay đổi mấy lần. "Công chúa, có chuyện gì vậy?" Đại tướng thống lĩnh tại Lâu Lan, tên là Lan Tàng, nghi hoặc hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================

"Là thư tín của Hưu Mật tướng quân, nói rằng khả năng cao Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc rất có thể đã tới Hiệp Hồ Thành." Hiểu Mộng nhàn nhạt nói.

"Cái gì?" Lan Tàng giật mình kinh ngạc, "Bọn họ thế nhưng lại vứt bỏ Đại Kiến mà chạy tới bên này của chúng ta?"

"Hẳn là muốn đánh bại từng nơi một, xem ra dã tâm của Đại Khải lần này quả thực không nhỏ." Nếu như Đại Kiến bị phá, Lâu Lan chỉ là một tiểu quốc khẳng định sẽ không chiến mà hàng, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Viên Tinh Dã sẽ đặt trọng tâm tiền tuyến tại Đại Kiến.

Nhưng quả thật không ngờ tới, Viên Tinh Dã căn bản không muốn cho Lâu Lan cơ hội kéo dài thời gian làm ngư ông đắc lợi, trực tiếp tấn công Lâu Lan trước tiên.

"Nhưng nghe nói lần này Khải quân tới Hiệp Hồ Thành chỉ có bảy vạn nhân mã, chẳng lẽ Viên Tinh Dã chỉ dựa vào bảy vạn người này cũng muốn triệt phá Lâu Lan chúng ta?" Lan Tàng vẫn chưa hết băn khoăn.

"Bảy vạn này còn phải xem là đội quân gì, nếu như chỉ là binh linh bình thường còn tốt, vạn nhất là Hắc Y quân --" Hiểu Mộng cười lạnh một tiếng.

"Chẳng lẽ Thẩm Băng cũng tới Hiệp Hồ Thành?" Lan Tàng càng thêm ngạc nhiên, "Vậy Toái Diệp bên kia không phải chỉ còn một mình Bùi Thập Viễn hay sao, không biết Hưu Mật tướng quân có thể nhân cơ hội này tấn công đoạt lấy Toái Diệp hay không?"

"Trong thư Hưu Mật tướng quân xác thật cũng nói đã nhiều ngày chỉ nhìn thấy một mình Bùi Thập Viễn, các tướng lãnh khác đều không có bóng dáng, chẳng lẽ thật sự đều tới Hiệp Hồ Thành?" Hiểu Mộng lẩm bẩm. Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ sinh, hơn nữa trước giờ quả thực chưa hề trải qua chiến tranh, biến cố bất ngờ như vậy không khỏi khiến nàng cảm thấy vài phần mê mang, nhưng chỉ sau một lát ánh mắt đã dần kiên định trở lại.

Một con bồ câu lại bay ra từ trong Khẩu Bình Thành.

Hiểu Mộng nhìn theo cánh chim bay đi, ánh mắt lúc này phi thường cương quyết, "Viên Tinh Dã, nếu như ngươi đã đến rồi, vậy cũng đừng nghĩ có thể rời đi." Dứt lời liền quay sang nói với Lan Tàng, "Gọi tất cả tướng lãnh tới đây, bản công chúa có việc muốn thương lượng."

"Vâng, Công chúa." Lan Tàng khom người lui ra. Trong phòng lúc này chỉ còn một mình Hiểu Mộng, nàng đột nhiên hồi tưởng hành trình theo đoàn sứ thần tới Trường An hai năm về trước. Đại Kiến cùng với Lâu Lan đều là đại quốc nơi Tây Vực, trước giờ nàng vẫn luôn muốn đi Trường An nhìn thử một lần, khi đó vừa vặn đúng dịp tới Đại Kiến du ngoạn, vừa nghe được tin tức liền tìm đến Đại Kiến Vương thỉnh cầu đi theo đoàn sứ thần tới Trường An.

Lâu Lan tuy rằng phi thường phồn vinh sung túc, nhưng so với Trường An mỹ lệ phồn hoa quả thực khác nhau như trời với đất. Các nàng tuy rằng ngoài miệng vẫn lên tiếng chê bai, nhưng trong lòng đều bị phồn vinh nơi đó dọa sợ.

Hành trình từ Đại Kiến tới Trường An trông thấy đủ mọi loại đồ vật mới mẻ, đặc biệt là thời điểm vừa vào tới trong thành Trường An chạm mặt đội nhân mã kia giữa đường. Hạ Tử Mặc là thế, mọi người khác đều như vậy, nàng chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

Phồn vinh thịnh thế một mảnh, cẩm tú sơn hà Trung Nguyên, ai lại không ao ước muốn nắm được trong tầm tay? Vì thế thời điểm Đại Kiến Vương ngỏ ý muốn tam quốc liên thủ, nàng suy nghĩ cẩn thận một chút liền gật đầu đáp ứng. Tuy rằng quả thực có vạn phần nguy hiểm, nhưng nếu như có thể thành công, khi đó mạo hiểm một ít cũng đều là đáng giá.

"Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp*, chỉ hy vọng ước nguyện của bản công chúa lần này không phải bươm bướm trong mộng." Ngữ điệu lúc này đã mang theo vài phần chi khí tiêu sát.

(* Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp: Trích từ bài thơ Cẩm sắt của tác giả Lý Thương Ẩn:

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

Dịch nghĩa:

Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây,

Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ.

Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm,

Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên.

Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ,

Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói.

Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng,

Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.

Dịch thơ:

Đàn năm mươi sợi tơ đồng,

Mỗi dây khảy lại nhớ nhung thuở nào.

Trang sinh mộng bướm sớm nao,

Lòng xuân Thục đế gởi vào Đỗ Quyên.

Trăng soi biển lệ châu miền,

Nắng lên hạt ngọc Lam Điền khói xây.

Tình này đáng lẽ đẹp đây,

Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play