Tề Thiên Sơ đi vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy hai nử tử đang ngồi trước bàn. Một người mặc áo tím, trên đầu dùng kim quan vấn tóc, toàn thân không hề có bất kỳ đồ vật trang trí nào khác, hiện đang nhàn nhã thưởng thức chén rượu thanh ngọc trên tay. Người còn lại cả thân mặc bạch y, có thể thấy được trên đầu hẳn là vừa gỡ vật trang trí xuống được chưa lâu, dải tóc đen dài dùng lụa trắng đơn giản buộc lại, bởi vì ban đêm tại phía Tây nơi đây có chút hàn khí, nên trên người còn khoác ngoại bào tơ lụa dùng chỉ ngũ sắc thêu họa tiết tường vân.
Xung quanh hai người đều mang theo thần thái cùng khí thế thượng vị, áp đến Tề Thiên Sơ nhìn một cái cũng không dám nhìn.
"Đứng lên đi." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt cất tiếng. Tề Thiên Sơ cúi đầu thấp giọng, "Đại nhân hẳn là hiếu kỳ tại hạ vì sao lại biết được hành tung của hai người. Tại hạ đã sớm đoán được triều đình hẳn sẽ muốn diệt trừ Đại Kiến, cho nên đã ở đây chờ đợi hơn một năm, chỉ cần đại nhân đi ngang qua tại hạ nhất định biết được." Không đợi hai người hỏi tới, Tề Thiên Sư đã chủ động nói ra đáp án.
Hiện giờ triều đình nếu muốn tấn công Đại Kiến khẳng định là sẽ phái Viên Tinh Dã tới, như vậy vị trí Giám quân cũng chắc chắn rơi vào tay Hạ Tử Mặc. Hai người tuy rằng là nữ tử nhưng đều mang phong thái bất phàm, trừ bỏ các nàng ra cũng không còn bất kỳ ai phù hợp hơn. Bất quá hết thảy điều này cũng chỉ là suy đoán của Tề Thiên Sơ mà thôi, không nghĩ tới quả thật gặp được các nàng lúc này.
Hạ Tử Mặc cười hỏi, "Không biết Tề tiên sinh đợi chúng ta ở đây lâu như vậy là có gì muốn chỉ giáo?"
Tề Thiên Sơ biết rõ nếu như bản thân nói sai một câu, lập tức không thể toàn mạng ra khỏi gian phòng này được, trước khi tới đây hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
"Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, ta nhất định phải rửa oan được cho mọi người." Tề Thiên Sơ thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nói, "Tại hạ biết hai vị đều là đại nhân vật trên triều, cũng biết đương kim Hoàng Thượng đối với hai vị phi thường sủng tín. Tại hạ chỉ muốn nói cho hai vị đại nhân một bí mật, đủ khả năng để hai vị đại nhân có thể dùng bí mật này khống chế hơn phân nửa quần thần trên triều đình."
Viên Tinh Dã rót một ly nước ấm đưa cho Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc nhận lấy, vô thanh vô sắc hỏi lại, "Tề tiên sinh nói ra những lời này quả thực khiến ta có chút tò mò. Không biết bí mật Tề tiên sinh đề cập đến là gì, vì sao lại muốn nói cho chúng ta?"
Tề Thiên Sơ đáp lời, "Là sự tình liên quan tới năm xưa Thục phi bị ban chết, cùng với Tề gia mưu đồ phản quốc." Thục phi trong lời hắn tự nhiên không phải Thục phi hiện tại, mà là phi tử được Hạ Đế vạn phần sủng ái khi trước, toàn bộ Tề gia lúc đó cũng nắm giữ rất nhiều địa vị trọng yếu trong triều đình, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng lúc sau Tề gia lại bị tra ra thông đồng với địch phản quốc, tuy rằng không bị phán tru di cửu tộc, nhưng toàn gia cũng chịu xử trảm chém đầu, Thục phi được ban cho một dải lụa trắng, quả thực không tránh khỏi kiếp hồng nhan bạc mệnh.
Tề gia là đại trạch hào môn, dòng chính có hơn trăm người, số người bị tru sát lại tới mấy trăm, gồm cả nhân mạng bên vài nhánh nhỏ. Vụ án Tề gia khi đó vẫn là án kiện nghiêm trọng nhất từ khi Hạ Đế lên ngôi tới tận bây giờ.
Sau khi sự tình lắng xuống, Tề gia từ đó hoàn toàn biến mất khỏi triều đình Đại Khải. Hiện giờ tuy đã qua hơn mười mấy năm, nhưng đề tài này vẫn luôn là cấm kỵ trên tiền triều, đặc biệt là bàn tán trước mặt Hạ Đế. Chỉ là không biết Tề Thiên Sơ này có quan hệ gì với Tề gia khi đó?
"Ngươi là người Tề gia sao?" Hạ Tử Mặc hỏi.
"Không dám giấu diếm, tại hạ là nhi tử của Tề Phong." Tề Thiên Sơ thản nhiên đáp. Trong mắt Hạ Tử Mặc hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại nói, "Chuyện này tuy rằng đã qua hơn mười mấy năm, nhưng Tề gia vẫn tính là loạn thần tặc tử, ngươi không sợ chúng ta bắt ngươi mang đến trước mặt Hoàng Thượng hay sao?"
"Năm đó tại hạ may mắn tránh được một kiếp, nhưng thân nhân toàn tộc đều đã bỏ mình, tại hạ cố gắng sống sót đến được hôm nay bất quá chỉ là vì muốn có thể rửa sạch oan ức gia tộc. Phụ thân tại hạ cả đời tận tâm vì nước, Tề gia chúng ta chắc chắn sẽ không xuất hiện loại người mưu đồ bán quốc hại dân như vậy. Tại hạ quả không muốn phụ thân cùng thân tộc phải lưu danh phản quốc tới thiên cổ." Tề Thiên Sơ nói rõ từng chữ.
"Hơn mười năm nay tại hạ vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, đã nhiều lần muốn bẩm báo tới triều đình. Hai vị đại nhân đây đều là người tận tâm vì quốc, trung với bá tánh, tại hạ tin tưởng hai người nếu như chưa điều tra rõ ràng hẳn sẽ không xuống tay với tại hạ. Hơn nữa quãng thời gian đã trôi qua thật lâu, loại tồn tại vất vưởng tạm bợ như vậy, so với chết đi còn có gì khác đây."
Hạ Tử Mặc trầm mặc, Viên Tinh Dã lúc này mới lên tiếng, "Sự tình đã trôi qua rất lâu, hiện giờ nếu muốn điều tra kỹ càng chỉ sợ phải hao phí sức người sức của. Hơn nữa liền tính lời ngươi nói là sự thật, vì sao chúng ta lại phải trợ giúp ngươi sửa lại án xử sai?"
"Trong tay tại hạ có danh sách các đại thần liên can tới sự việc vu hãm phụ thân tại hạ ngày đó, cùng với chứng cớ phi thường xác thực, hiện tại có thể dâng lên cho hai vị đại nhân."
Thần sắc Hạ Tử Mặc khẽ động, tuy rằng hai năm vừa rồi nàng quả thực đã dụng tâm mượn sức được không ít triều thần, nhưng rốt cuộc thế lực đến bây giờ vẫn chưa tính là đủ. Nếu như lời Tề Thiên Sơ nói là sự thật, như vậy liền có thể nhân cơ hội này khống chế thêm một bộ phận quan lại trên triều đình.
"Nếu như đại nhân chịu đáp ứng, tại hạ có thể lập tức mang một phần chứng cứ dâng lên." Tề Thiên Sơ nói.
Viên Đông và Viên Tây canh giữ ngoài cửa, cùng với nam tử đi theo Tề Thiên Sơ ban nãy. Người này vẫn luôn nôn nóng chờ đợi ở ngoại viện, thỉnh thoảng đi tới đi lui mấy vòng, còn có vài lần muốn tiến vào đều bị Viên Đông cản lại. Hai người các nàng hoàn toàn không có một chút hiếu kỳ bên trong phòng lúc này là đang đàm luận cái gì.
Qua hơn nửa canh giờ sau, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Tề Thiên Sơ bước chân ra ngoài, biểu tình trên mặt có phần kỳ quái, nhưng không thể nói rõ là uể oải hay là điều gì. Vừa ra khỏi phòng liền gặp phải một trận gió lạnh, lúc này hắn mới cảm thấy bản thân dường như vừa tỉnh mộng, áp lực vô hình từ Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc khi nãy khiến hắn quả thực có chút sợ hãi.
Sau khi Tề Thiên Sơ rời khỏi, Viên Tinh Dã giúp Hạ Tử Mặc cởi bỏ áo choàng, Hạ Tử Mặc cũng rũ mi thay nàng tháo đai lưng, nhẹ giọng hỏi, "Nàng cảm thấy thân phận của Tề Thiên Sơ này là thật hay là giả? Lời nói của hắn có mấy phần đáng tin?"
Viên Tinh Dã cười nói, "Là thật hay là giả còn phải kiểm chứng một chút mới biết được. Nếu như hắn thật sự là nhi tử Tề Phong, như vậy lời nói hẳn là có thể tin được vài phần. Khi đó liền cho mật thám tới kinh thành tra xét một phen, nếu như những thứ hắn nói là sự thật thì chính là đại sự. Bất quá ta lại cảm thấy sự tình Tề gia năm đó không đơn giản như thế, chẳng lẽ thật sự chỉ là một ít đại thần trong triều cùng với hậu cung tranh quyền đoạt lợi hay sao?"
Vừa nãy các nàng không lập tức đáp ứng Tề Thiên Sơ, nhưng cũng đã nhận lời phái người đi điều tra chuyện này một chút. Trước tiên Tề Thiên Sơ cần phải đưa cho bọn họ một phần danh sách và chứng cứ, hơn nữa còn muốn đi theo hai nàng chạy tới Toái Diệp Thành.
Đi tiếp thêm được vài ngày, đám người Viên Tinh Dã đã có thể trông thấy mấy thành trấn phụ cận Toái Diệp. Bởi vì có hơn hai mươi vạn đại quân đóng giữ, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn không có chiến sự, Toái Diệp Thành lúc này đã trở thành một tòa đại thành tại Tây Bộ nơi đây, tuy rằng so ra còn kém Trường An cùng Giang Nam, nhưng cũng là chỗ thương nhân thường xuyên lui tới, phi thường phồn vinh phát triển.
Hán tử trung niên chỉ có nhiệm vụ đem hai nguời bảo hộ bình an tới được Toái Diệp Thành, sự tình về sau đều sẽ do chưởng quản tại Toái Diệp tiếp nhận. Tuy rằng hắn không biết rõ thân phận của các nàng, nhưng hơn nửa địa phương phụ cận Toái Diệp Thành đều là địa bàn của Mặc gia, có thể tới được nơi đây hẳn phải là người được gia chủ Mặc gia coi trọng, vậy nên hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ mắc lỗi trên đường, tới được chỗ này mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Các vị vất vả rồi, trước có thể vào trong Toái Diệp Thành nghỉ ngơi vài ngày rồi trở lại kinh thành cũng không muộn." Hạ Tử Mặc nói. Hán tử trung niên cúi đầu thấp giọng, "Không dám kể khổ, an toàn của thiếu chủ mới là quan trọng nhất. Bọn ta nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ trở về Trường An phục mệnh."
Hạ Tử Mặc cười cười, "Một khi đã như vậy, ta liền viết một phong thư, còn thỉnh các vị giúp ta mang về. Ta nhất định sẽ báo lại cho tộc trưởng các ngươi đã vất vả bảo hộ bọn ta chu toàn dọc đường, hẳn là sẽ không thiếu hậu tạ."
"Đa ta thiếu chủ." Hán tử trung niên tức khắc đại hỉ.
Sau khi chia tay đám người hộ vệ Mặc gia, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc mang theo bốn người Đông Nam Tây Bắc giục ngựa chạy tới Toái Diệp. Toái Diệp Thành đã không còn bộ dáng tàn tạ như lúc xưa, dưới trướng Lạc Nhan chưởng quản, toàn bộ tường thành đã được gia cố vững vàng hơn nhiều, bài trí phòng thủ cùng binh lính hộ vệ càng thêm kiên cố cẩn mật. Tuy rằng nơi đây thường xuyên có ngoại nhân tới lui đông đúc, nhưng trong hai năm vừa rồi đều không hề phát sinh biến cố bất hảo gì.
Lạc Nhan từ sớm đã nhận được tin tức, lúc này đang cùng Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn đứng đợi ngoài đại môn Toái Diệp Thành, phía sau bọn họ là mấy tên phó tướng. Sau khi Lạc Nhan nhận mệnh tới Toái Diệp Thành, không lâu sau Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn cũng được điều tới đây, mục đích chủ yếu là để huấn luyện Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ. Lạc Nhan đại lãnh chức vị Nguyên soái thống lĩnh, Hắc Y quân vẫn do Thẩm Băng phụ trách như cũ, Kiêu Võ Vệ liền giao lại cho Bùi Thập Viễn.
Biết được Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc âm thầm tới đây, bọn họ cũng thức thời mặc thường phục xuất hiện, không hề kinh động tới bất luận kẻ nào. Hơn nữa Lạc Nhan còn phái ra thật nhiều thám báo tới các khu vực lân cận, tuyệt đối không được để tin tức Viên Tinh Dã đến tiết lộ ra bên ngoài.
Sau khi Viên Tinh Dã tới, tự nhiên phải tiến hành cải biến chức vị cùng tổ chế trong quân một chút. Lạc Nhan phụ trách Kiêu Võ Vệ và thám báo, đem hai mươi vạn đại quân chia thành hai đội, để Bùi Thập Viễn cùng Triệu Quảng mỗi người phụ trách một nửa, Thẩm Băng vẫn đảm nhiệm thống lĩnh Hắc Y quân, Viên Tinh Dã cũng đem ám vệ bản thân nàng mang theo giao lại cho Thẩm Băng.
"Nguyên soái, dựa theo ước định thời gian tiến cống hàng năm, lễ vật của Đại Kiến hẳn là nên tới từ nửa tháng trước, nhưng đến giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu. Mạt tướng đã phái người điều tra, năm nay Đại Kiến dường như không có ý định phái sứ thần tới Đại Khải." Lạc Nhan nói.
Viên Tinh Dã trầm tư nhìn tình báo trong tay, một lúc sau mới hỏi, "Bên phía Mai phi có tin tức gì không?"
Lạc Nhan thấp giọng hồi đáp, "Chỉ nghe được mật thám tại Đại Kiến báo lại, Mai phi tính tình lãnh đạm không được Đại Kiến Vương sủng ái, hẳn là thường ngày trôi qua cũng không quá dễ chịu."
Viên Tinh Dã gật đầu, Hạ Tử Mặc tiếp nhận tình báo trong tay nàng, "Nguyên nhân lớn nhất khiến Mai phi phải đi tới Đại Kiến là bởi vì chúng ta, lần này tấn công Đại Kiến dứt khoát phải đem Mai phi cứu trở về." Viên Tinh Dã cũng không khỏi thở dài sầu não, "Chiến sự thay đổi chỉ trong nháy mắt, tốt nhất phải cứu được Mai phi trước khi hai nước bắt đầu giao chiến, đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra."
"Nhưng dựa theo tình báo lần này, hai năm vừa rồi Đại Kiến dường như cũng có không ít chuẩn bị, còn mua thật nhiều chiến mã từ các quốc gia Tây Vực cùng với La Sát Quốc phương Đông, thậm chí có cả chiến hạm."
"Có ý xâm lược xuống phía Nam, quả thực lòng muông dạ thú." Viên Tinh Dã lạnh giọng nói.
"Nguyên soái, chiến lực toàn quốc Đại Kiến bất quá cũng chỉ có thể điều ra hơn mười vạn quân đội là nhiều nhất. Đại Khải chúng ta có hơn trăm vạn hổ lang chi sư, bọn họ còn không phải là châu chấu đá xe, tự mình tìm tử lộ hay sao?" Triệu Quảng nhíu mày nghi hoặc, "Mạt tướng quả thực không rõ, đến cả kẻ phàm phu tục tử như mạt tướng còn có thể nhìn thấy bọn họ không hề có phần thắng, vì sao còn muốn đối nghịch với Khải triều?"
"Lãnh thổ cẩm tú sơn hà, há có người lại không ước ao. Xem ra Đại Kiến là khát vọng thổ địa Trung Nguyên đến cực điểm rồi." Hạ Tử Mặc cười lạnh, "Trước khi bản giám quân rời khỏi kinh thành cũng biết được Hoàng Thượng đã mật lệnh bổ sung binh lực tới nơi đây, phỏng chừng hai tháng sau sẽ có thêm mười vạn viện binh. Chênh lệch binh lực lớn đến như thế, chúng ta nhất định phải san bằng Đại Kiến trong vòng nhiều nhất là hai năm."
"Vâng."
Theo từng đạo quân lệnh hạ xuống, toàn bộ Toái Diệp Thành thoạt nhìn vẫn bình lặng như cũ, nhưng bên trong đã ngấm ngầm phát sinh biến hóa. Binh lính bình thường chỉ nhận thấy bố cục trong quân cùng phương thức thao luyện hàng ngày có thay đổi vài điểm nhỏ, nhưng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Sinh hoạt của bá tánh trong thành vẫn thong thả trôi qua như trước, không một ai phát hiện điều gì bất thường.
Nửa tháng sau, Đại Kiến đột nhiên phái sứ thần tới Toái Diệp Thành, Lạc Nhan theo lệ cũ mở tiệc khoản đãi. Bởi vì đoàn sứ thần hàng năm muốn tới Trường An đều phải đi qua Toái Diệp Thành, hiện giờ yến tiệc quả thực đã là thập phần quen thuộc, chỉ là sứ thần lần này lại không mang theo cống phẩm mà là muốn tới cầu viện Đại Khải
Dựa theo ý tứ Đại Kiến biện minh lần này, Đại Kiến nằm ở vị trí heo hút hẻo lánh, sản vật cũng không giàu có nhưng vẫn luôn tuân thủ hòa ước tiến cống hàng năm, hơn nữa mấy năm vừa rồi thu hoạch không tốt lắm, hiện giờ đã khó có thể cống nạp đủ như ước định. Lúc này lãnh thổ Đại Kiến nơi nơi bá tánh đói khổ lầm than, còn thỉnh Đại Khải thân là mẫu quốc có thể rộng lượng viện trợ giúp đỡ. (Ed: Đấy đã biết ngay các ông không biết dùng lũy thừa mà -.-)
"Bản tướng quân ở phụ cận nơi đây, dựa theo khí hậu năm vừa rồi hẳn là quý quốc thu hoạch không kém mới đúng, vì sao lại thành ra như vậy?" Lạc Nhan hỏi.
Sứ thần chỉ thở dài, "Tướng quân có điểm không biết, diện tích quốc thổ chúng ta cũng chỉ thực nhỏ hẹp, hơn nữa đại bộ phận thổ địa đều nằm trong tay một ít hoàng thất với quý tộc, thuế đất và thu hoạch nông nghiệp từng mùa nộp lên triều đình quả thật ít ỏi không đáng kể. Đại Kiến Vương vẫn luôn dụng tâm cải cách, nhưng hai năm vừa rồi hiệu quả chưa hữu dụng lắm, hiện giờ xác thực chỉ như muối bỏ biển, không thể tiến cống Khải triều. Còn hy vọng khi nào tướng quân thượng thư về triều đình có thể nói đỡ cho chúng ta vài câu."
Lạc Nhan cười cười, "Đương nhiên là được, không biết khi nào quý sứ thần sẽ tiếp tục lên đường?"
"Ngày mai chúng ta lập tức xuất phát tới Trường An."
"Vậy được, bản tướng quân sẽ phái một ngàn Kiêu Võ Vệ đi theo bảo hộ quý sứ thần." Lạc Nhan nói, ánh mắt vô thanh vô thức nhìn về phía Viên Tinh Dã đang giả trang thành một binh lính bình thường đứng bên cạnh.
Viên Tinh Dã lặng yên bước ra khỏi đại sảnh, Hạ Tử Mặc nhanh chóng từ chỗ tối đi tới, "Thế nào rồi?"
"Xem ra Đại Kiến Vương đã nhịn không được muốn ra tay rồi." Từ khi các nàng tới đây đã sớm phái thám báo đi tìm hiểu, tuy rằng thổ địa Đại Kiến xác thực phần lớn đều nằm trong tay quan viên quý tộc, cống nạp lên quốc khố triều đình còn lại rất ít, bất quá năm vừa rồi Đại Kiến Vương đã hạ lệnh thu hồi toàn bộ thổ địa về dưới quyền cai quản của Kiến triều, đại bộ phận hoàng thất quan lại cũng đã bị thanh trừng sạch sẽ, chỉ giữ lại vài người để mê hoặc nhân tâm.
Đại Kiến Vương không đem lương thực thu được từ đám quan lại đó phân chia cho bá tánh mà chỉ tích trữ trong quốc khố thật nhiều, cho nên cuộc sống dân chúng Đại Kiến lúc này quả thực phi thường khổ sở giống như lời sứ thần vừa nói.
"Đại Kiến Vương làm như vậy, thứ nhất hẳn là vì muốn qua mắt Khải triều, thứ hai còn bởi tham lam mong kiếm thêm được vài chỗ tốt. Chỉ là không biết phía triều đình muốn xử trí việc này như thế nào?" Hạ Tử Mặc suy tư một chút.
Viên Tinh Dã nhíu mày trầm ngâm, sau đó mới nói, "Ta sẽ thượng thư tới Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng không cần từ chối, cứ đưa cho bọn họ một chút lương thực cùng vải vóc cũng không có vấn đề gì, nhưng số lượng thì phải khống chế lại trong tầm tay, để có thể nhân cơ hội này đề ra một ít yêu cầu nhất định."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT