Hai năm sau.

Một đội nhân mã không nhanh không chậm đi trên quan lộ. Sau khi Đại Khải tiêu diệt Khuyển Nhung đã trải qua hai năm an dưỡng để dung nhập toàn bộ thực lực Khuyển Nhung, hơn nữa mấy năm vừa rồi mưa thuận gió hòa, triều đình càng thêm chú trọng phát triển nông thương, hiện tại cơ hồ tất cả phương diện của Đại Khải đều tiến bộ hơn thực nhiều, ban đêm nhà nhà không cần khóa cửa, người người không ai nhặt của rơi trên đường. Thương nhân từ tiểu quốc tứ phía đi tới đi lui đến Đại Khải thực nhiều, một ngày đều có thể nhìn thấy vài đội nhân mã như vậy qua lại trên quan lộ.

Nhưng nếu tinh ý hơn một chút, có thể nhận ra đội người ngựa này có điểm đặc biệt. Hết thảy ngựa trong đội đều là bảo mã ngày chạy ngàn dặm, đặc biệt là hai con ngựa chính giữa. Một con toàn thân sắc trắng tựa bông tuyết đầu mùa, nhưng trên bốn cái chân đều điểm xuyết vân mao đen nhánh. Một con hắc mã cả người đen tuyền, chỉ điểm một vệt trắng xóa ngay ấn đường giữa trán, tựa như linh mắt thứ ba hiện hình.

Hai con ngựa này không có người cưỡi, nhàn nhã tự tại đi ở giữa mã đội. Trung gian đội hình này là một cỗ xe ngựa, kích thước dường như lớn gấp ba lần xe ngựa bình thường, dùng bốn con bạch mã kéo. Bên thân xe treo một cái nắm tay đúc từ vàng ròng, chế theo đồ án hình hoa sen, giữa chỗ nhụy hoa có khảm một viên chân trâu thật lớn. Trừ bỏ phần nắm tay này ra, còn lại toàn thân xe không hề có bất kỳ vật trang trí nào khác.

Đoàn đội này có khoảng trên dưới một trăm người, phân nửa là nữ tử. Hết thảy mọi người đều mặc bạch y tương tự lẫn nhau, góc áo dùng tơ ngũ sắc thêu họa sơn thủy, nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ. Chỉ có duy nhất bốn người đi bên cạnh xe ngựa là có phần bất đồng, xiêm y của bọn họ là màu tím nhạt chứ không phải sắc trắng.

Người trên đường nhìn thấy nhóm người kia đi tới, đều bất động thanh sắc nhanh chóng nhường đường cho đoàn đội này đi trước.

Mội đội nhân mã xa hoa như thế hẳn rất nhiều thương nhân hoặc đại thần đều có, nhưng nhìn đến nắm cửa hình hoa sen đặc trưng kia, ai cũng có thể nhận ra là đoàn thương gia lớn nhất toàn Đại Khải lúc này, chính là đội nhân mã của Mặc gia.

Nghe đồn Mặc gia không chỉ tài lực phú quý không người sánh bằng, mấu chốt hơn nữa lại là trong tay bọn họ còn nắm giữ thật nhiều lực lượng bí mật trong bóng tối, phàm là người có ý đồ xấu với Mặc gia, tất cả đều vô thanh vô thức biến mất trong một đêm. Hơn nữa Mặc gia quật khởi như vậy chỉ ngắn ngủi trong mấy năm gần đây, rất nhiều người suy đoán rằng bọn họ hẳn là có mối quan hệ mật thiết với quan lại triều đình.

Giả thuyết được nhiều người tin tưởng nhất chính là, người hậu thuẫn phía sau Mặc gia là Hộ Quốc Phu nhân Hạ Tử Mặc. Từ sau khi diệt trừ Khuyển Nhung tới nay, Viên Tinh Dã vẫn luôn im ắng ở nguyên trong Viên phủ, hơn phân nửa số lần lâm triều đều cáo ốm xin nghỉ, quan viên trong triều còn hiếm khi thấy được mặt nàng.

Nhưng Hạ Tử Mặc lúc này trái lại nổi bật vô song, địa vị toàn bộ Hạ gia tựa như mặt trời ban trưa, rất nhiều tân quan viên mới nhậm chức đều là do một tay Hạ Tử Mặc đề bạt, tuy rằng phẩm cấp chưa tính là cao, nhưng hết thảy đều đảm nhiệm vị trí phi thường quan trọng, hiện giờ đã tạo thành thế lực không ai dám khinh thường.

Bất luận là Viên Tinh Dã hay là Hạ Tử Mặc, người sáng suốt đều nhận thấy rõ thái độ sủng tín của Hạ Đế với hai nàng, đã có không ít kẻ mang tâm tư nịnh bợ sáp lại thật gần, thậm chí còn lôi kéo đến cả thân nhân họ hàng xa nhánh nhỏ Viên gia và Hạ gia, nhất thời có thể cảm thấy như một người đắc đạo cả nhà lên mây. Nhưng thật ra lại có không ít người khác âm thầm đồn đại, rằng Hạ Đế đây là đang cố tình để hai người kiếm chế lẫn nhau, tạo thành cục diện cân bằng trên triều chính.

Bất quá dù thế nào đi chăng nữa, quan võ lúc này đứng đầu chắc chắn chính là Viên Tinh Dã một tay thống lĩnh hơn phân nửa đại quân Đại Khải. Hạ Tử Mặc tuy rằng chưa thế nói là đệ nhất quan văn, nhưng nếu như cộng thêm thế lực Hạ gia, cũng coi như có thể chống chọi được với Viên Tinh Dã.

Cho nên trên đường này tự nhiên không ai dám ngăn cản đoàn người ngựa Mặc gia, đến cả quan viên địa phương nơi đây nếu thấy cũng phải lễ nhượng vài phần. Vài lão nhân rảnh rỗi ngồi hóng mát ven đường để lộ ra biểu tình vạn phần hâm mộ, rốt cuộc có thể đầu nhập Mặc gia quả thực còn khó hơn lên trời, nghe nói tất cả bọn họ đều là cao thủ nổi danh giang hồ.

Dẫn đầu đoàn đội là một hán tử trung niên, thi thoảng trong mắt hắn lại hiện lên vài tia tinh quang, nhìn qua liền biết công phu chắc hẳn thuộc hàng bất phàm. Hắn ghìm cương bảo mã dưới thân, mọi người phía sau cũng thực mau đứng lại.

"Thiếu chủ, ven đường có một trà quán, chúng ta có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Hán tử trung niên lên tiếng ướm hỏi. Tiết trời lúc này có phần oi bức, bọn họ tuy rằng đều có võ công cùng nội lực hộ thân, nhưng liên tục đi không ngừng nghỉ dưới ánh nắng chói chang như vậy cũng khó lòng chống cự nổi.

Từ trong xe ngựa truyền ra thanh âm dễ nghe của nữ tử, "Vậy nghỉ ngơi một canh giờ rồi tiếp tục lên đường cũng không muộn." Nghe được người bên trong đồng ý, mọi người chỉnh tề xuống ngựa, đem bảo mã của mình cột vào ven đường.

Mà lão bản trà quán bên kia nhìn thấy nhiều người tới như vậy đã sớm ra khỏi cửa nghênh đón. Hắn cũng không biết nhóm người Mặc gia, chỉ nhìn thấy nhiều người có vẻ xa hoa phú quý như thế, nếu như tiếp đãi thực tốt hẳn là có thể kiếm được khá khẩm hơn ngày thường.

"Lão bản, cho mỗi người một chén rượu, cùng thêm vài phần điểm tâm." Hán tử trung niên kia lên tiếng, tùy tay ném cho lão bản một thỏi bạc. Lão bản nhanh nhẹn ứng thanh, sau đó cùng đám tiểu nhị bận rộn túi bụi, nhưng đội nhân mã này rất đông người, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể phục vụ kịp.

Đang lúc lão bản cùng mọi người bân rộn, mành trướng xe ngựa nâng lên, một nữ tử áo tím bước xuống trước, sau đó quay người đưa tay đỡ lấy người đằng sau, cùng nhau đi vào bên trong trà lâu. Bốn người y phục màu tím kia cũng nhanh chóng bám theo, một người lấy xuống tiểu ấm trà bằng bạc, sau đó còn lôi ra hai chén rượu thanh ngọc, cung kính đặt tới trước mặt hai người.

Một người khác lấy ra một cặp lồng đồ ăn được chuẩn bị từ trước, bên trong là vài phần điểm tâm cùng với trái cây. Thời điểm lão bản trà lâu đi ngang qua còn kịp nhìn thấy, phía dưới cặp lồng đồ ăn kia thế nhưng còn dùng khối băng thực lớn bọc lại, hẳn là để duy trì nhiệt độ bảo quản mát mẻ. Sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi, bốn nữ tử áo tím im lặng lùi về đứng ở phía sau hai người.

Nữ tử áo tím đưa tay rót rượu, ôn thanh hỏi, "Muốn uống rượu hay là ăn trái cây trước?" Bạch y nữ tử bên cạnh cầm lấy chén rượu, một hơi uống cạn, cười cười lên tiếng, "Rượu Bách Hoa này hương vị quả thực không tồi, đáng tiếc nàng lại không cho ta uống nhiều."

Nữ tử áo tím cười cười lắc đầu, sau đó quay sang nói với bốn người đằng sau, "Các ngươi cũng tới ăn vài thứ đi."

Rời khỏi thành trấn cũng đã hai ngày, vùng biên quan phía Tây này quả thực hẻo lánh cô quạnh, đi một hồi lâu còn chưa thấy được thôn xóm nào trong tầm mắt. Tuy rằng trên người bọn họ đều mang theo không ít lương khô, nhưng cứ liên tục đi lại dưới ánh nắng gay gắt như vậy xác thực có phần khó chịu, mà muốn tới thành trấn tiếp theo còn phải hai ngày đường nữa.

"Lão bản, phụ cận nơi đây có thôn xóm nào không?" Nữ tử áo tím cất giọng hỏi. Lão bản vốn dĩ đang bận rộn túi bụi, nghe được nàng hỏi chuyện vội vã dừng việc trong tay, quay sang vừa muốn đáp lời, nháy mắt lại chỉ cảm thấy cảm người ngây ngẩn. Hắn ở trà lâu ven đường này đã bao nhiêu năm, từng thấy qua thật nhiều người tới người lui, nhưng lại chưa từng gặp được nữ nhân mỹ lệ đến như vậy, chỉ ngơ ngác nói, "Tiểu nhân trụ tại Lý gia ở thôn xóm cách đây không xa, khách quan là đang muốn tìm nơi nghỉ lại hay sao?"

Nữ tử áo tím cười cười, "Còn thỉnh lão nhân gia cho chúng ta biết địa điểm, chúng ta cũng không muốn phải ăn ngủ ngoài trời buổi đêm như vậy." Kỳ thực nàng không ngại dựng lều trại ngủ ở ngoài, chủ yếu là lo lắng cho bạch y nữ tử bên cạnh.

Lão bản ở chỗ này thường xuyên gặp được người muốn tìm nơi trú ngụ như thế, âu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nhanh chóng chỉ dẫn đường đi tới thôn xóm gần nhất. Từ khi có đại quân tới đóng tại Toái Diệp Thành, mấy vùng phụ cận thực mau phát triển lên, hiện giờ đã hình thành mấy thành trấn tương đối lớn, cũng có không ít thương nhân lui tới. Tuy rằng một thương đội đông đúc như thế này quả thực hiếm thấy, nhưng mấy đoàn nhóm nhỏ hơn đều không phải chuyện gì bất thường.

"Nếu như vậy, đêm nay chúng ta liền tới trong thôn tá túc, chỉ là không biết có đủ chỗ cho nhiều người như thế hay không?" Bạch y nử tử hỏi, lão bản nghe vậy liên tục gật đầu, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ cần các vị không chê phòng ốc đơn sơ là được."

Nữ tử áo tím gật gù, sau đó quay sang nói với bạch y nữ tử, "Nếu nàng mệt mỏi thì lên xe ngủ một chút đi, một hồi sau đi đường lại xóc nảy khó ngủ."

Bạch y nữ tử chỉ hừ một tiếng, "Ta đâu có khó chiều như vậy." Xe ngựa các nàng ngồi chính là đặc chế, ngày thường hoàn toàn đều không cảm thấy một chút xóc nảy nào, chỉ là người kia nhất mực không yên tâm mà thôi. Nữ tử áo tím im lặng cười cười, lại rót thêm cho nàng một ly rượu Bách Hoa.

Lão bản mơ hồ cảm thấy nữ tử áo tím này đối với bạch y nữ tử kia là phi thường sủng nịch, ngữ khí khi nói chuyện không có vẻ giống tỷ muội với nhau cho lắm, mà là nhiều thêm vài phần tựa như tình lữ. Hắn lắc đầu gạt đi ý tưởng hoang đường trong lòng, tiếp tục tập trung chuẩn bị đồ ăn cùng thức uống.

Chờ đến khi hết thảy mọi người đã nghỉ ngơi lại sức, đoàn đội liền tiếp tục khởi hành, lúc này lão bản cũng đóng cửa trà lâu chính mình, đi tới phía trước dẫn đường cho bọn họ. Thực mau đã tới một thôn xóm nho nhỏ, bên trong chỉ có khoảng trên dưới một trăm hộ dân cư. Hiện giờ vừa vặn đúng giờ cơm chiều, từ xa đã thấy được vài làn khói bếp mỏng nhẹ nhàng bay lên bầu trời.

"Trong thôn sơ sài, thỉnh các vị không chê cười." Chủ quán cười nói.

Hán tử trung niên dẫn đầu đưa cho hắn một thỏi bạc, "Không sao, còn phải nhờ lão nhân gia giúp chúng ta tìm nơi ở trọ trong thôn, đặc biệt là hai vị thiếu chủ của ta, nên được sắp xếp chỗ ở tốt hơn vài phần. Nếu như có thể khiến thiếu chủ cao hứng, khi đó sẽ không thiếu hậu tạ tới các ngươi."

"Không thành vấn đề, đại nhân cứ tin vào ta." Lão bản nghe vậy gật đầu. Năng lực của người này quả thực không tệ, sau khi vào thôn lập tức tìm được chỗ ở cho hai vị thiếu chủ kia, cũng thực mau bố trí ổn thỏa nơi nghỉ ngơi cho những người khác, lại loay hoay tìm cách mua được vài phần suất ăn từ mấy hộ nhà dân xung quanh, chạy đi chạy lại thập phần bận rộn.

Nơi hai vị thiếu chủ trụ lại chính là một gian phòng tốt nhất trong thôn, bố trí cũng tính là thanh nhã, phía trước còn có đình viện cùng sân vườn, một mình một khu không hề giao thiệp với bất kỳ căn nhà lân cận nào. Hán tử trung niên nhận thấy thần sắc vừa lòng của hai người, bèn thưởng thêm cho lão bản vài phần.

"Đã qua hai tháng, rốt cuộc cũng sắp tới được Toái Diệp Thành." Bạch y nữ tử lên tiếng, nữ tử áo tím mỉm cười giúp nàng tháo bộ diêu trên đầu xuống, nhẹ giọng nói, "Từ lâu đã muốn mang nàng đi du ngoạn một chút, hiện giờ cũng coi như thăm thú được qua vài chỗ."

"Nàng thân là Nguyên soái lại tự ý rời bỏ chức vụ chính mình, quả thật đúng là ---"

Hai người này chính là Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã. Lời đồn thổi của ngoại nhân quả thực không sai, phía sau Mặc gia đúng là có người của triều đình hậu thuẫn, nhưng lại không đơn giản chỉ là một mình Hạ Tử Mặc. Hai người các nàng liên thủ tài lực và nhân lực, đối với người ngoài chỉ tuyên bố gia chủ Mặc gia là một thân nhân họ hàng xa của Hạ Tử Mặc.

Hiện giờ đã qua hai năm, thái độ của Hạ Đế đối với chính sự từ lúc đó tới giờ vẫn không hề thay đổi, luôn không quá để tâm giống như ngày xưa, hai người các nàng liên thủ lại cơ hồ đã khống chế được hơn phân nửa thế cục tiền triều, nhưng hiện giờ hai nàng vẫn chưa dám làm càn quá mức.

Tuy rằng Hạ Đế không dụng tâm để ý chính sự, nhưng trong lòng lại vẫn luôn phi thường nhớ kỹ sự tình Đại Kiến, từ nửa năm trước đã triệu kiến hai người tới thương lượng muốn tấn công Đại Kiến như thế nào, sau vài tháng chuẩn bị liền để các nàng xuất phát từ Trường An tới Toái Diệp Thành.

Bởi vì lo lắng Đại Kiến bên kia nhận được mật báo, vì vậy đành phải mượn thân phận gia chủ Mặc gia lên đường. Quan hệ của Hạ Tử Mặc với Hạ gia vẫn không giấu được Hạ Đế, chỉ là Hạ Đế lại không biết Viên Tinh Dã cũng có liên quan tới nhóm người này.

Đoàn đội bọn họ cũng cẩn thận không trực tiếp chạy thẳng một đường từ Trường An tới Toái Diệp, mà cố tình đi xuống phía Nam một đoạn sau đó mới vòng theo hướng Tây tới Toái Diệp Thành. Mấy năm nay Đại Khải tuy rằng không bổ sung thêm binh lính tới trú đóng tại Toái Diệp, nhưng vẫn luôn hạ lệnh để chủ soái tại đây tập trung huấn luyện quân lính chuẩn bị cho ngày sau. Mà đoàn đội hơn một trăm người đi theo các nàng lúc này, trừ bỏ bốn nữ tử áo tím kia chính là Đông Tây Nam Bắc, còn lại đều là hộ vệ Mặc gia, hết thảy đều không biết thân phận các nàng, chỉ nhận định là tiểu bối của gia chủ Mặc gia đang muốn tới thị sát vài thành trấn phụ cận Toái Diệp.

Một đường từ Trường An xác thực bình an vô sự, không gặp phải bất cứ vấn đề bất trắc nào. Thành Toái Diệp cơ hồ đã ở trong tầm mắt, tâm tình của Hạ Tử Mặc cũng thêm vài phần trầm trọng.

"Thực mau sẽ phải khai chiến, chỉ là không biết một trận chiến này sẽ như thế nào?" Hạ Tử Mặc thở dài. Hai năm vừa rồi nàng vẫn luôn ở trong Viên phủ với Viên Tinh Dã, viện cớ có công danh trên người nên không tiện trở lại hậu cung. Tuy rằng Hạ Đế không quở trách bất cứ điều gì, nhưng nàng biết chuyện này cũng cần phải suy nghĩ kế sách ứng phó lâu dài hơn một chút, hiện giờ đã có không ít kẻ âm thầm dị nghị trên triều.

Quyết định tấn công Đại Kiến không chỉ là vì Đại Khải, không chỉ là vì Mai phi, mà còn bởi muốn củng cố thêm lực lượng chính mình, đối đầu với tương lai bất định. Hiện giờ tuy rằng hết thảy đồn đại và nghi ngờ trên triều vẫn bị áp chế chặt chẽ, nhưng nàng cũng biết nếu không xử lý ổn thỏa sẽ có thể trở thành tai họa ngày sau.

"Chờ đến khi đánh thắng, chúng ta quay trở về U Châu một lần được không?" Viên Tinh Dã nhẹ giọng nói, nàng biết Hạ Tử Mặc vẫn thường xuyên tưởng niệm quãng thời gian ở U Châu. Hạ Tử Mặc nghe vậy gật đầu, "Cũng được, không biết đến khi đó U Châu sẽ như thế nào?" Hai người còn đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào, Viên Đông bưng đồ ăn còn đang nóng hổi tới trước cửa.

Đồ ăn của hai người dứt khoát chỉ qua tay bốn người Viên Đông, sau khi các nàng dùng cơm xong, Viên Đông thân thủ châm trà đặt tới trên bàn, sau đó lui ra ngoài cùng Viên Tây canh giữ trước cửa. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc ngồi xe ngựa cả ngày quả thực có chút mệt mỏi, đang định nghỉ ngơi sớm một chút, lại nghe được thanh âm tiếng người ầm ĩ từ bên ngoài vọng tới. Viên Tinh Dã nhíu mày nghi hoặc, "Có chuyện gì vậy?"

"Hồi thiếu chủ, có người đang khắc khẩu trong thôn." Viên Đông đáp lời. Viên Tinh Dã không thích bọn họ can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt của bá tánh, cho nên ngày thường chỉ cần không đụng chạm lẫn nhau, bọn họ đều sẽ không nhúng tay vào. Quả nhiên từ trong phòng truyền ra thanh âm nhàn nhạt của Viên Tinh Dã, "Không cần để ý tới."

"Vâng." Viên Đông trả lời, sau đó bước nhanh tới cổng sân bên ngoài, "Các ngươi ồn ào ở đây là có việc gì?" Viên Đông ngăn cản một tên nam tử vừa định xông vào, cẩn thận xem xét người mới tới thật kỹ. Mi thanh mục tú, xiêm y cùng phục sức trên người tinh xảo dị thường, khí chất nhìn qua cũng không giống thôn dân bản địa. Phía sau nam tử này còn có một người khác cố gắng kéo áo hắn về đằng sau, nhìn thấy Viên Đông đi tới liền có chút xấu hổ.

"Tại hạ Tề Thiên Sơ, thỉnh cầu kiến quý chủ nhân." Nam tử kia cất lời, Viên Đông nhíu mày, "Thiếu chủ chúng ta đã nghỉ ngơi, mời các hạ trở về đi."

Nam nhân phía sau Tề Thiên Sơ cũng ứng thanh, "Đúng vậy. Tề Thiên Sơ, bọn họ chỉ tới thôn chúng ta trọ nhờ mà thôi, đại nhân vật ngươi muốn tìm hẳn không phải nói thấy là có thể thấy được."

Tề Thiên Sơ chỉ nhíu mày, sau đó lại tiếp tục, "Tại hạ thật sự có chuyện quan trọng muốn cầu kiến hai vị đại nhân Viên Hạ, thỉnh có thể thông truyền."

Trong mắt Viên Đông chợt lóe lên sát khí. Lần này đoàn người các nàng rời đi chỉ có Hạ Đế cùng với một ít đại thần trên triều biết được, kẻ trước mặt này sao lại có thể nhận ra thân phận hai người, chẳng lẽ kế hoạch tấn công bị bại lộ rồi?

Đang lúc Viên Đông cân nhắc suy nghĩ, cửa gian phòng chính điện mở ra, thanh âm Viên Tinh Dã theo đó truyền tới, "Một khi đã như vậy, thỉnh Tề tiên sinh vào rồi lại nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play