Một tháng sau, phủ Phượng Vĩnh Tướng quân.

Nguyên bản bởi vì có khả năng Viên Tinh Dã sắp xuất giá, đại môn phủ Tướng quân lúc trước vắng vẻ đìu hiu đến mức có thể giăng lưới bắt chim nay lại náo nhiệt hơn thật nhiều. Hơn nữa Hạ Đế một tay đề bạt ca ca của Hạ Tử Mặc cùng với đám quan viên phe phản đối hòa thân, sấm rền gió cuốn dọa tới rất nhiều người.

Mấy năm nay Hạ Đế vẫn luôn ôn hòa dung túng, khiến bọn họ đều sống trong mơ mơ màng màng, lúc này chúng bá quan mới giật mình nhận thức rõ ràng. Hoàng Thượng dù sao cũng vẫn là Hoàng Thượng, còn chính mình chỉ là phận thần tử nhỏ nhoi như cũ.

Mấy ngày nay Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc càng thêm đóng chặt cửa không ra, đem toàn bộ người muốn tới bái kiến đều chặn ở ngoài đại môn. Một phen mưa to gió lớn trên triều, nhưng hết thảy lại không ai chú ý tới một kẻ vừa được đề bạt lên nhậm chức Hàn Lâm Học sĩ thay cho cựu lão thần đã thỉnh về hưu. Người mới thăng vị này là Lương Minh, nguyên bản Thái Thú tại U Châu, sau khi hắn trở về kinh thành chức vụ Thái Thú U Châu đã để một người tin cẩn khác do chính tay hắn lựa chọn thế vị.

Nhưng lúc này sự chú ý của mọi người đều đang đặt phía bên Viên Tinh Dã, cho nên biến hóa nho nhỏ như vậy cơ hồ bị đa phần quan lại xem nhẹ.

Bên trong thủ phủ của mình, Lương Minh đang ngồi ở hoa viên nhàn nhã uống trà. Thời điểm nhận được công văn điều nhiệm từ Lại Bộ kia, hắn chỉ cảm giác hết thảy tựa hồ như một giấc mộng. Thời gian mới có hai năm ngắn ngủi trôi qua, hắn đã ngồi được vào vị trí mà trước kia có nằm mơ cũng không thể với tới. Tuy rằng hiện tại thâm niên chưa tính là lâu, hơn nữa phải từ bỏ chức vị Thái Thú U Châu đại quan một phương, nhưng lúc này có thể trở về kinh thành mới càng thêm cơ hội và không gian để phát triển bản thân, thăng quan tiến chức nhanh hơn nữa.

Trong lòng Lương Minh thực rõ ràng, chính mình hiện giờ chỉ còn duy nhất một con đường là khăng khăng một mực đi theo hai người Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã. Cho nên hắn vừa hồi kinh liền lập tức tới Viên phủ bái phỏng, tuy rằng đợi một hồi vẫn chưa thấy được Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc, bất quá hắn cũng được hạ nhân cho phép vào trong phủ chờ đợi chứ không phải bị chặn ngay ngoài cửa như những kẻ khác. Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ 𝐭ôi‎ 𝐭ại‎ ﹏‎ 𝐭‎ r‎ ù‎ 𝑚‎ 𝐭‎ r‎ u‎ 𝙮‎ ệ‎ n.𝒗n‎ ‎ ﹏

Tại thư phòng, Viên Tinh Dã đặt bút lông trên tay xuống, dưới ngòi bút của nàng hiện lên một bức họa mỹ nhân tấu cầm. Hạ Tử Mặc nâng chén trà trên tay, cười cười hỏi, "Nàng vẽ tranh tặng cho Mai phi, ta lại không biết phải tặng cái gì đây?"

Viên Tinh Dã nghe vậy lắc đầu, "Đây là chúng ta cùng nhau đưa tặng, trừ bỏ tranh vẽ ra còn có cái này." Nàng cầm lấy một hộp gấm bằng gỗ đàn hương bên cạnh, Hạ Tử Mặc đem hộp mở ra, bên trong là một chuỗi hạt nam châu sáng ngời, tuy rằng nhìn qua xác thực hoa mỹ dị thường, nhưng nếu so sánh với lễ vật trong hoàng gia cũng chỉ coi như tầm trung.

"Thứ này ta vốn dĩ là chuẩn bị cho nàng. Mấy viên nam châu này ta đã đem ngâm dược thật lâu, chỉ cần đeo trên người sẽ có tác dụng an thần tĩnh khí, nhưng nếu như trực tiếp ăn xuống chính là kịch độc. Lần này Mai phi đi Đại Kiến vạn phần gian nguy, có thêm một chút thủ đoạn phòng thân mới tốt." Viên Tinh Dã nhẹ giọng nói, hành động của Mai phi vẫn khiến trong lòng nàng cảm thấy phi thường áy náy không thôi.

Hạ Tử Mặc gật đầu, "Vậy ta sẽ đề thơ trên bức họa tặng Mai phi, nghĩ đến hẳn là Mai phi cũng không thích mấy thứ vật chất tục tử. Hơn nữa ta còn muốn tuyển hai người ám vệ đi theo Mai phi xuất giá tới Đại Kiến, nàng thấy có được không?"

Viên Tinh Dã gật đầu, "Nàng quyết định là được." Hạ Tử Mặc cười cười, đề bút viết xuống bốn câu thơ trên bức họa.

Đề tựa trong lòng khó thành thiên,

Chấp bút đan thanh khó nhập nhan.

Tu hoa phương sử hữu lạc nhạn,

Giản đơn tinh tú lạc thế gian.

Mấy ngày sau, đoàn sứ thần Đại Kiến rời khỏi Trường An. Hạ Đế phái tân nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư Hạ Tử Vân dẫn đầu chúng bá quan tới đưa tiễn. Toàn bộ nghi thức xuất giá của Mai phi lần này là theo quy cách dành cho công chúa hoàng tộc. Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã giục ngựa ra ngoài thành mười dặm, cuối cùng mới đứng tại chỗ nhìn theo xa giá của Mai phi rời đi thật xa.

Lạc Nhan đảm nhiệm trọng trách sứ thần hòa thân Đại Khải, suất lĩnh ba ngàn Kiêu Võ Vệ hộ tống Mai phi tới Đại Kiến.

Bên trong xe ngựa, Mai phi im lặng nhìn hộp gấm trên tay, nhẹ nhàng đem bức họa bên trong mở ra. Tranh vẽ phấn y nữ tử an tĩnh tấu cầm, khung cảnh phía sau là hồ Thái Dịch muôn sen nở rộ, mà đàn cổ dưới tay nữ tử kia chính là Xuân Lôi Cầm độc nhất vô nhị của riêng nàng.

Mai phi cười khổ, Viên Tinh Dã dụng tâm vẽ trang tặng nàng, tuy rằng dung nhan cùng dáng người xác thực rất giống, nhưng thần thái lại mơ hồ phảng phất bóng hình Hạ Tử Mặc.

Quay đầu lại nhìn thành Trường An khuất dần phía xa. Lần này từ biệt rời đi, không biết tới khi nào mới có thể gặp lại phong cảnh Trường An khi xưa. Cố quốc trong tâm khó quên, Mai phi hiện tại càng cảm thấy vạn phần lưu luyến. Tuy rằng thực hận không thể chết già nơi quốc thổ Đại Khải, nhưng nếu cho nàng lựa chọn lại lần nữa, nàng dứt khoát vẫn quyết định như vậy.

Dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ làm như thế. Không phải chỉ vì Đại Khải, mà còn bởi người kia là Viên Tinh Dã ---

Một thị nữ vén rèm nhảy lên xe ngựa, nhìn thấy vài giọt lệ còn chưa kịp khô vương trên khóe mắt Mai phi, nhịn không được cất tiếng an ủi, "Nương nương người đừng thương tâm, thuộc hạ dù có phải bỏ mạng cũng sẽ bảo hộ nương nương chu toàn."

Mai phi chỉ lắc đầu, "Chúng ta đi tới nơi đất khách quê người, ngươi nếu như không muốn, chờ tới khi đến được Đại Kiến vẫn có thể theo Lạc Nhan tướng quân quay trở về." Thị nữ này là ám vệ của Hạ Tử Mặc, trước khi Mai phi đi Hạ Tử Mặc cương quyết muốn nàng mang theo.

Thị nữ kia đáp lời, "Nương nương đừng nói như vậy, lần này nương nương nguyện ý rời đi là vì muốn bảo toàn Nguyên soái, hiện giờ trên dưới Đại Khải người người đều biết. Có thể đi theo nương nương chính là vinh hạnh của thuộc hạ." Nàng tính ra cũng là cao thủ hạng nhất trong đám ám vệ bên người Hạ Tử Mặc, tên gọi là Canh Gia. Trước khi rời đi Hạ Tử Mặc có dặn nàng nhất định phải che chở Mai phi, nếu không có chuyện gì bất trắc xảy ra, trong vòng một năm sau có thể giả chết rời khỏi Đại Kiến, quay trở lại Đại Khải. Nhưng dù có trở về cũng tuyệt đối phải lưu lại hậu chiêu, phòng ngừa Mai phi gặp phải nguy hiểm.

Nhưng những lời này nàng không thể nói cho Mai phi nghe, dù sao cũng là do Hạ Tử Mặc lén lút công đạo. Đối với Mai phi trước mặt này, các nàng đều nhất mực tôn kính. Một nữ tử thoạt nhìn yếu nhược lại có can đảm cùng lòng dạ đến như vậy, đến cả đám binh lính nguyên bản chỉ tôn sùng vũ lực trong quân kia cũng không khỏi phi thường kính nể.

Mai phi tự nhận hiểu rõ nhân phẩm của Hạ Tử Mặc, biết rằng hai người thị nữ Hạ Tử Mặc đưa cho nàng đều là cao thủ tốt nhất trong quân, danh phận chỉ là thị nữ nhưng phần nhiều lại là hộ vệ.

Tuy rằng phi tử trong hậu cung không tránh khỏi sinh lòng hiềm nghi lẫn nhau, lúc này Mai phi hẳn nên cảm thấy hai người kia là Hạ Tử Mặc cố ý phái tới giám thị nhất cử nhất động của nàng mới đúng, nhưng không biết bởi nguyên cớ gì, Mai phi lại hiểu rõ Hạ Tử Mặc không hề có ý như vậy.

Nguyên nhân vì sao lại khẳng định như thế, Mai phi có thể mơ hồ đoán được tâm tư chính mình một chút, đại khái hẳn là vì Hạ Tử Mặc là người trong lòng Viên Tinh Dã đi. Người có thể chạm được tới trái tim của Viên Tinh Dã, nhất định phải là một người thực tốt, tính cách lại càng bao dung độ lượng.

Mai phi cẩn thận đem bức họa cuộn lại, trên cổ tay trắng ngọc đeo chuỗi vòng nam châu khi trước Viên Tinh Dã tặng cho nàng.

Liên tục đi đường một ngày, hiện giờ đã tới hoàng hôn, đoàn người ngựa dừng lại nghỉ ngơi bên một khách điếm. Lạc Nhan đưa tay đỡ Mai phi rời khỏi xe ngựa, đi tới bên trong khách điếm. Toàn bộ trạm dừng chân dọc đường tới Đại Kiến đều đã được thông tri chuẩn bị kỹ càng từ trước, hiện giờ tất cả chỉ còn chờ người tới nghỉ ngơi.

Tuy rằng Mai phi là phi tử xuất giá đi Đại Kiến, trước giờ làm người điệu thấp nên ít ai biết đến, nhưng Lạc Nhan bên cạnh lại là tâm phúc của Viên Tinh Dã, lúc này đương nhiên không ai dám chậm trễ đoàn người các nàng. Mai phi nói chuyện vài câu đơn giản với lão bản cùng với mấy tên quan viên xung quanh, sau đó lấy cớ bản thân có chút mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.

Hách Liên Cẩn lúc này khổ sở không nói nên lời. Đại Kiến tuy rằng xác thực có truyền thống Quốc Vương thú thê tử của quân chủ gả thấp, nhưng từ hơn một trăm năm trước đã hủy bỏ, hơn nữa nếu thực sự làm vậy còn không phải là đang muốn thừa thận địa vị thần tử hay sao. Đại Kiến Vương bày ra một màn như thế hoàn toàn chỉ là vì muốn cầu được Viên Tinh Dã tới trong tay. Vốn tưởng rằng dù Hạ Đế có không đáp ứng thì cũng sẽ phái đi một vị công chúa hay nữ nhi hoàng thất nào đó, không ngờ Hạ Đế lại thật sự đem phi tử của mình gả tới Đại Kiến.

Hắn cũng biết một bàn tính toán lần này của Đại Kiến Vương chính là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Chỉ nhìn sơ qua thái độ Khải người là có thể biết rõ, trong lòng bọn họ hiện giờ đã oán hận Đại Kiến không thôi.

"Hách Liên đại nhân, thỉnh các vị buổi đêm không nên tùy ý đi lại lung tung." Lạc Nhan nhàn nhạt lên tiếng. Chức trách của nàng là bảo hộ đoàn sứ thần đến nơi bình an, dọc đường đi tuy rằng thái độ có phần lãnh đạm, nhưng cũng tính là lễ nghi chu toàn. Hách Liên Cẩn cười khổ, "Làm phiền Lạc Nhan tướng quân." Đại Kiến bọn họ mưu đồ bất chính với Viên Tinh Dã, đương nhiên không thể hy vọng Lạc Nhan cấp cho bọn họ sắc mặt tốt.

Hách Liên Cẩn thậm chí còn cảm thấy Hạ Đế là cố tình phái Lạc Nhan đi theo hộ vệ lần này, dựa theo tình tình của nàng nhất định sẽ hộ tống bọn họ bình an, nhưng loại cảm giác bị giam lòng dọc đường như thế quả thực không tốt cho lắm.

Sau khi đưa Mai phi trở về phòng, Lạc Nhan bắt đầu bài trí hộ vệ canh gác xung quanh cẩn thận, rồi mới bưng đồ ăn tới chỗ Mai phi. Thời điểm Lạc Nhan đẩy cửa bước vào nhìn thấy Mai phi đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt mất hồn nhìn về nơi xa. Gió nhẹ từ ngoài thổi phất phơ vài sợi tóc đen nhánh trên vầng trán nàng, vạt áo cũng theo đó khẽ khàng lay động, thoạt nhìn thực có thần thái tựa như vân trung tiên tử, chỉ một giây sau là có thể bước lên mây quay trở lại bầu trời.

"Nương nương, dùng bữa." Lạc Nhan nhẹ giọng.

"Ta hiện giờ đã không còn là nương nương." Mai phi không xoay người lại, "Bất quá mới đi được một ngày, đã không còn nhìn thấy Trường An được nữa. Trước kia còn cảm thấy Thái Minh Cung thật rộng lớn bao la, người muốn gặp cũng không có cách nào gặp được. Trường An trong mắt cũng phi thường mênh mông, lúc này mới nhận thấy chính mình hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng."

Lạc Nhan im lặng không đáp, Mai phi lúc này mới quay đầu cười cười, "Để tướng quân chê cười rồi." Bộ diêu trên đầu theo động tác của nàng khẽ lay động, mang theo vài phần ý vị quyết tiệt. Mai phi giờ khắc này không còn giống vị phi tử trầm tĩnh đạm bạc tấu đàn bên hồ Thái Dịch như trước nữa, mà càng tựa như một hiệp nữ giang hồ, thần thái cùng khí độ đều hàm chứa ý chí kiên cường không chịu lùi bước.

Lạc Nhan âm thầm thở dài, nhàn nhạt nói, "Nương nương thỉnh dùng bữa, mạt tướng nhất định sẽ bảo hộ nương nương chu toàn."

Hành trình đi tới Đại Kiến thực lâu, toàn bộ đội ngũ vừa đi vừa nghỉ mất tới gần hai tháng, rốt cuộc đã đặt chân được tới lãnh thổ Đại Kiến. Kinh đô Đại Kiến nguyên bản vẫn luôn dựa theo phong cách Tây Vực, nhưng từ khi tân nhiệm Đại Kiến Vương kế vị đã tu sửa vài phần theo kiến trúc Đại Khải, lúc này đây lại thành ra một đống hỗn độn chẳng giống ai.

Hiện giờ Đại Kiến tôn theo thể chế và lễ nghĩa Đại Khải, trên đường cái đã có thể thấy không ít nam nữ vận y phục cùng trang sức giống như Khải người. Thời điểm sứ đoàn được Kiêu Võ Vệ hộ tống dừng chân trước cửa thành, đã dẫn dụ thật nhiều bá tánh hiếu kỳ tới nghe ngóng, Đại Kiến Vương cũng mang theo văn võ bá quan tới bên ngoài hoàng cung nghênh đón.

"Tham kiến Đại Kiến Vương." Lạc Nhan xuống ngựa khom người, nhưng lại không hề quỳ xuống, khiến cho mấy tên đại thần đằng sau Đại Kiến Vương biến sắc mấy lần, nhưng Đại Kiến Vương trái lại không có biểu tình gì, chỉ cười cười đi xuống bậc thang, "Miễn lễ miễn lễ, tướng quân một đường vất vả như vậy, bổn vương quả thực đồng cảm tựa như chính bản thân mình cũng trải qua."

Mai phi được thị nữ đỡ tay xuống khỏi xe ngựa, ánh mắt đạm mạc quét qua đám người trước mặt, nhàn nhạt nói, "Bái kiến Đại Kiến Vương."

Mai phi có thể vẫn luôn vinh sủng không suy tại hậu cung thật lâu như vậy, hiện giờ tại vị tứ phi, ngoài tài nghệ bất phàm còn bởi dựa vào dung mạo cùng khí độ chính mình. Tuy rằng so với Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc còn kém hơn một chút, nhưng cũng xứng thực với tuyệt sắc giai nhân, mấu chốt hơn nữa chính là trên người nàng mang theo một cỗ hơi thở ôn nhu dịu dàng đặc trưng, thập phần mê hoặc tâm tư người khác. Đại Kiến Vương tức khắc sửng sốt tại chỗ, trong mắt ánh lên vài tia kinh diễm.

Thời điểm hắn tới Đại Khải cầu học cũng đã nghe danh Mai phi, biết được tài mạo cùng dung nhan nàng phi phàm hơn người, không nghĩ tới Hạ Đế lại thật sự bỏ được, đưa Mai phi đến đây tặng cho hắn.

"Bổn vương đã cho người chuẩn bị rượu ngon cùng mỹ thực trong cung, thỉnh các vị vào tới."

"Đa tạ Vương Thượng." Lạc Nhan nói. Đại Kiến tuy rằng học theo thật nhiều thứ từ Đại Khải, nhưng dân phong còn chưa được cởi mở như vậy, nữ tử nơi đây không thể làm quan không thể tòng quân, yến tiệc trong cung cũng không cho phép phi tử tham dự. Vậy nên nơi này ngoại trừ cung nữ hầu hạ xung quanh, chỉ có Lạc Nhan, Mai phi, cùng mấy người hộ vệ khác là nữ nhân.

"Đã nghe danh Lạc Nhan tướng quân từ lâu, hôm nay được diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền." Đại Kiến Vương lên tiếng hàn huyên, Lạc Nhan nâng chén rượu đáp lễ, "Vương Thượng tán thưởng, mạt tướng hổ thẹn không xứng."

"Lần này tướng quân đường xa tới đây, nhất định phải ở lại lâu một chút, để bổn vương làm tròn lễ nghĩa gia chủ."

Lạc Nhan nhìn về phía Mai phi đang an tĩnh bên kia, đặt chén rượu trên tay xuống, "Mạt tướng còn phải trở về kinh thành phục mệnh, chỉ e là không thể ở lại được lâu."

Chén qua chén lại một hồi, Mai phi một chữ cũng không nói. Từ khi đồng ý thay thế người kia đi tới đây, trong lòng nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nếu như Lạc Nhan cũng đi rồi, khi đó nàng thật sự trở thành đơn độc một mình nơi phương trời xa lạ. Trong tâm tư đương nhiên là hy vọng Lạc Nhan có thể lưu lại, nhưng Mai phi cũng biết rõ, Lạc Nhan có thể lưu lại nhất thời, lại khó lưu được cả một đời.

Nếu muốn tồn tại quay về, trở lại thành Trường An, trở lại với thân nhân bổn gia, cùng với trở lại gần hơn nơi có người kia, hết thảy đều phải dựa vào bản lĩnh chính mình.

Ngày hôm sau, Đại Kiến Vương chiêu cáo toàn thiên hạ, phong Mai phi làm Vương Hậu, cải cách hậu cung Đại Kiến, hết thảy đều theo chế độ hậu cung của Đại Khải. Lạc Nhan cũng thực mau dẫn theo Kiêu Võ Vệ rời đi, Mai phi đưa tiễn nàng ra khỏi thành.

Một đường ra ngoại thành hơn mười dặm, Lạc Nhan lắc đầu thở dài, "Nương nương, dừng ở đây thôi."

Mai phi cười cười, "Đưa quân ngàn dặm, chung cần từ biệt. Cỏn thỉnh tướng quân sau khi trở về có thể giúp ta chiếu cố thân nhân của mình."

"Nương nương yên tâm." Lạc Nhan gật đầu. Mấy người khác nhận thấy các nàng đang nói lời tạm biệt, liền cố ý đứng cách xa ra một chút, Lạc Nhan đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói nhỏ, "Nương nương bảo trọng, nhanh thì hai năm, chậm thì năm năm, nương nương nhất định sẽ có thể tái kiến phong hoa tuyết nguyệt nơi Trường An."

Mai phi nghe vậy giật mình, tuy rằng không biết lời nói của Lạc Nhan này chỉ là đang an ủi mình hay không, nhưng bất quá vẫn còn có hy vọng.

Nhận thấy ánh mắt Mai phi tan đi vài phần ảm đạm, Lạc Nhan lúc này mới cao giọng nói, "Mạt tướng cáo từ, thỉnh Vương Hậu bảo trọng." Dứt lời liền giục ngựa chạy đi, Kiêu Võ Vệ phía sau cũng đồng thanh, "Thỉnh Vương Hậu bảo trọng."

Dõi theo đám người Kiêu Võ Vệ rời đi, biểu tình trên mặt mấy vị quan lại Đại Kiến biến hóa vài lần, nếu có thể khiến cho mấy ngàn người hổ lang chi sư kia bỏ mạng lại nơi đây, khi đó liền tính quốc lực Đại Khải cường thịnh đến đâu cũng sẽ đau lòng không thôi. Nhưng hiện giờ hai nước vừa mới bắt tay hòa thân, chưa phải thời cơ để xé bỏ hòa ước, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Lạc Nhan rời đi.

Lạc Nhan cũng lo lắng Đại Kiến tập kích giữa đường, mang theo Kiêu Võ Vệ chạy liên tục xuyên đêm.

"Tướng quân, phía trước chính là Toái Diệp Thành, hẳn là Đại Kiến sẽ không dám liều mạng tập kích ở đây." Phó tướng bên cạnh Lạc Nhan nói. Bên trong Toái Diệp Thành lúc này đang tập hợp hơn hai mươi mấy vạn quân đội vừa triệu hồi về từ phương Bắc, Lạc Nhan cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào, "Gia tốc hành quân, vào đến trong thành có thể nghỉ ngơi."

"Vâng."

Hoàng hôn buông xuống, Lạc Nhan rốt cuộc đã tới trước đại môn Toái Diệp Thành, binh lính thủ vệ trên tường thành vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng đem cổng thành mở rộng ra, nghênh đón bọn họ vào bên trong.

"Tướng quân, người rốt cuộc đã trở lại, thánh chỉ của Hoàng Thượng vừa tới ba ngày trước." Tướng lãnh thủ vệ này trước kia là thuộc hạ dưới trướng Lạc Nhan, gấp gáp chạy đến bẩm báo.

Lạc Nhan gật đầu, còn chưa kịp rửa mặt thay y phục đã lập tức giục ngựa tới chủ phủ Toái Diệp Thành. Người tới truyền chỉ là một tên quan viên tại Binh Bộ, trước mặt Lạc Nhan cũng là phi thường khách khí. Ý tứ thánh chỉ thực đơn giản, để Lạc Nhan thay thế chủ soái hiện giờ đang ở Toái Diệp Thành, lưu lại trấn thủ nơi đây.

Lạc Nhan tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng minh bạch chuyện này có phần là do Viên Tinh Dã góp lời. Xem ra Hạ Đế quả thực có tâm tư muốn diệt trừ Đại Kiến, xuất binh tấn công hẳn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play