Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cưỡi ngựa, phía xa đã thấy được tường thành Trường An. Lúc trước Hạ Tử Mặc chính là từ nơi này tiễn Viên Tinh Dã rời đi, cũng là ở chỗ này xuất phát lên đường tới U Châu.

Gió thổi góc áo hai người tung bay, Viên Tinh Dã lên tiếng, "Thời điểm trước khi đi ta đã nghĩ, một ngày nào đó nhất định phải quay trở về nơi đây."

Hạ Tử Mặc cười nói, "Không sai, chúng ta đã trở lại." Các nàng lúc này đã quay về, rời khỏi U Châu. Hai người liếc mắt nhìn nhau, có thể thấy được thâm tình cùng kiên định trong ánh mắt đối phương, chí tử bất du*.

(* chí tử bất du: Đến chết cũng không xa rời.)

"Kinh thành, chúng ta trở về chỗ này thụ phong." Viên Tinh Dã nhẹ giọng nói, thanh âm lại lan truyền rõ ràng đến tai từng người, "Hiện giờ các ngươi đại diện cho toàn bộ Chinh Bắc quân, chúng ta để cho mọi người nơi đây trông rõ, khí thế cùng uy phong của đại quân chúng ta, để toàn bộ từ hoàng đế đến bá tánh đều cảm nhận được khí phách Chinh Bắc quân."

"Vâng." Chúng binh lính phía sau đồng thanh hô lớn, dọa sợ vô số chim chóc kinh hoàng vẫy cánh xung quanh.

Hắc Y quân và Kiêu Võ Vệ nguyên bản đã là tinh anh trong tinh anh, hiện giờ trải qua chiến hỏa càng thêm tôi luyện thành xuất chúng, chỉ cần một đội ngũ chỉnh tề đứng im ở chỗ này cũng đã cảm giác được một bầu trời đầy sát khí.

Hạ Tử Vân nhìn Viên Tinh Dã, nhẹ giọng cảm khái, "Người như vậy, thực đáng tiếc lại là nữ tử."

Tin tức các nàng hôm nay hồi kinh đã sớm lan truyền khắp kinh thành, lúc này bá tánh đang nô nức tập trung bên ven đường hoan nghênh, Hạ Đế cũng mang theo văn võ bá quan cùng chúng phi tần hậu cung ra khỏi đại môn nghênh đón.

"Lên ngựa." Viên Tinh Dã nói, "Chúng ta đi." Dứt lời liền cùng Hạ Tử Mặc tiên phong dẫn đầu chạy trước.

Hạ Đế từ sáng sớm đã mang theo mọi người xuất thành chờ đợi, từ phía xa nhìn thấy vài bóng hình phi ưng chao liệng trên trời cao. Trong lúc tất cả còn đang ngẩng đầu xôn xao, nơi đường chân trời truyền đến thanh âm vó ngựa đạp đất dồn dập, sau đó xuất hiện hai thân ảnh cưỡi ngựa chạy tới.

Viên Tinh Dã vẫn một thân áo tím như ngày thường, Hạ Tử Mặc trên người vận một bộ nhung trang lam nhạt, phía sau các nàng là mấy vị tướng lãnh Chinh Bắc quân. Chiến giáp của Bùi Thập Viễn cùng Thẩm Băng đều là màu bạch ngân, hai người một đeo bảo kiếm một cầm trường thương. Triệu Quảng toàn thân hắc giáp, Tàng Thất bộ dáng thư sinh ung dung nho nhã, trên tay còn cầm quạt xếp trắng ngà. Cuối cùng là Lạc Nhan khoác ngoại bào màu xanh lá, trên tay đeo hai vòng da bao cổ tay.

Đằng sau đám người Viên Tinh Dã là năm ngàn Kiêu Võ Vệ, năm ngàn người này đa phần là nữ tử, áo choàng màu tím phấp phới giữa không trung, lưng đeo trường cung, eo buộc loan đao, trên tay đều cầm bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Đi cùng với bọn họ là một vạn Hắc Y quân, trang bị vũ khí tương đối đồng dạng, chỉ là bảo kiếm trên tay đổi thành trường thương.

Bất luận là bảo kiếm hay là trường thương, đều phản chiếu mang quang lạnh lùng dưới ánh nắng mặt trời.

Thực mau đã tới cách Hạ Đế không xa, Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc ghìm cương ngựa, tướng sĩ phía sau cũng lập tức dừng lại. Mấy con chiến mã đạp mạnh trên mặt đất, cuốn lên một tầng bụi mù mịt, nhưng toàn bộ đại quân đều không phát ra một chút thanh âm hỗn độn nào. Bầy hùng ưng trên không trung kêu lớn vài tiếng, một con tách đàn sà cánh xuống dưới đậu lên vai phải Lạc Nhan.

Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc xuống ngựa, tướng lãnh phía sau cũng nhanh chóng làm theo. Hai người đi tới trước mặt Hạ Đế, sau đó hạ bái hành lễ, "Tham kiến Hoàng Thượng."

Còn chưa đợi Hạ Đế nói bình thân, toàn bộ tướng sĩ phía sau các nàng rút loan đao bên hông cắm xuống trên mặt đất, nháy mắt quỳ một gối đồng thanh, "Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Tức khắc cả thiên địa tràn ngập tiếng người hô lớn, hết thảy đều không lệch nhau một nhịp.

Bọn họ đều là tinh anh chốn sa trường, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, cơ hồ toàn bộ đều mang thần thái dã quỷ vừa bò ra khỏi đám người chết, trong lúc nhất thời sát khí cường đại tỏa ra tứ phía. Bá quan văn võ phía đối diện bị dọa đến kinh sợ, âm thầm cảm khái, "Khó trách Khuyển Nhung lại bại dưới tay đội quân như vậy."

Hạ Đế cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó mới bước tới nâng Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đứng dậy, xem xét đánh giá hai nàng cùng với tướng sĩ đằng sau một phen, "Được, được, được, có được tướng lãnh cùng binh lính uy vũ dũng mãnh như vậy, trẫm phi thường vui mừng, vạn phần cao hứng. Có được một đội quân như trước mặt đây, còn gì phải lo thiên hạ bất bình."

"Tạ Hoàng Thượng khích lệ."

Hạ Tử Mặc đảo mắt tới đám phi tử đang đứng phía sau Hạ Đế, cùng Viên Tinh Dã đạm nhiên gật đầu, "Các vị tỷ tỷ mạnh khoẻ." Một lời này nói ra, ánh mắt của chúng phi tần mỗi người một khác nhau, Hạ Tử Mặc cũng lười để ý tới. Thời điểm nghe được bản thân sắp phải trở về kinh thành, nàng đã biết đối đầu lần này là không thể tránh khỏi. Hiện tại ở nơi này trừ bỏ Hoàng Hậu, còn lại ai cũng không có tư cách được hai người cúi đầu hành lễ nữa, trái lại hết thảy đều đồng thời khom lưng hành lễ với các nàng.

Vào đến bên trong thành, tứ phía là bá tánh chen chúc đầu đường cuối ngõ hoanh ngênh, Viên Tinh Dã thấy vậy cười cười, "Cũng coi như là cưỡi ngựa dạo phố, thưởng thức mỹ cảnh Trường An hoa lệ." Hạ Tử Mặc chỉ khẽ cong khóe miệng, không nói lời nào.

Hai người các nàng đều có khát vọng cùng hùng tâm của chính mình, hiện giờ trải qua một tràng cửu tử nhất sinh cũng đã về được tới trung tâm triều đình Đại Khải, hơn nữa phương thức và khí thái khi quay trở về hoàn toàn bất đồng với bất kỳ phi tử hậu cung nào trước đây.

Hạ Đế hạ chỉ mở tiệc tẩy trần cho các nàng, cùng với nhắc lại ý định ban thưởng vài ngày trước. Viên Tinh Dã một lần nữa cự tuyệt kiến dựng phủ Phượng Vĩnh Tướng quân, chỉ thỉnh cầu đem phủ đệ của Viên gia tồn tại từ trước tu sửa lại toàn bộ, Hạ Đế nghe vậy gật đầu ân chuẩn. Hơn nữa bởi vì hai người đã ở bên ngoài hoàng cung một thời gian dài, hiện giờ đã không thể coi như là phi tử bình thường, Viên Tinh Dã liền đề nghị để cho các nàng trước tiên cùng ở tại Viên phủ. Đối với yêu cầu này, Hạ Đế suy tư một hồi, hắn biết lúc này hậu cung vẫn luôn tranh đấu không ngừng, thân phận hai người lại đặc thù như thế, dễ gây thù chuốc oán, nên cũng đồng ý không ngăn cản.

Yến tiệc kéo dài tới gần nửa đêm, rốt cuộc Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc mới có thể trở lại bên trong Viên phủ nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống giường liền nhắm mắt ngủ thật sâu, thẳng đến mặt trời lên cao ngày hôm sau mới tỉnh giấc.

"Tinh Dã, tỉnh huống Tây Vực bên kia thế nào rồi?" Hạ Tử Mặc một bên giúp Viên Tinh Dã thay y phục, một bên hỏi. Viên Tinh Dã chỉ lắc đầu, "Đã nhiều ngày rồi không có tình báo gì mới, nhưng cũng có thể đoán được một chút tình hình, xem ra các quốc gia Tây Vực khi trước sở dĩ ngo ngoe rục rịch hẳn là bởi ôm tâm tư nhân cơ hội Khuyển Nhung với Đại Khải giao tranh muốn làm ngư ông đắc lợi."

Viên Tinh Dã kéo Hạ Tử Mặc lại gần, giúp nàng chải đầu họa mi. Hai người ở trong Viên phủ cũng không cần phải quá mức cẩn thận, tứ phía đều có Hắc Y quân cùng Kiêu Võ Vệ canh giữ, hơn nữa chín mươi ám vệ khi trước Viên Tinh Dã đưa cho nàng vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối xung quanh, một bước cũng không rời. Liền tính đến cả đại nội hoàng cung hẳn cũng không được bảo vệ nghiêm ngặt như bên trong Viên phủ lúc này.

Vừa ra khỏi cửa phòng liền gặp quản gia mang tới một phần danh sách, bên trên liệt kê số lượng ngân lượng và lễ vật đưa tới Viên phủ vài ngày vừa rồi, đa phần là các loại quan lại tới chúc mừng cùng với Hoàng Thượng ban thưởng.

Viên Tinh Dã nhìn qua một chút, "Xem ra kể cả nếu không có kho trân bảo của Khuyển Nhung, chúng ta cũng không đến mức thiếu bạc để dùng." Hạ Tử Mặc nhận lấy danh sách đọc thật kỹ, một lát sau lắc đầu cười cười, "Mấy người này ra tay quả thực hào phóng, không biết tình huống bên kia của phụ thân ta như thế nào?"

Lời nói vừa dứt, đã thấy Lạc Nhan từ xa nhanh chóng đi tới hành lễ, sau đó lấy ra một bản danh sách khác từ trong ngực áo đưa cho Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc có chút nghi hoặc, Viên Tinh Dã bên cạnh ôn thanh nói, "Muốn biết thì đi tra là được thôi."

Hạ Tử Mặc bật cười, nàng hiện giờ coi như đã xuất giá, không tiện can thiệp vào sự tình Hạ gia, không nghĩ tới Viên Tinh Dã lại chủ động giúp nàng như vậy. Nhận lấy danh sách từ trên tay Lạc Nhan đọc kỹ, tuy rằng lễ vật so ra kém hơn nơi này của Viên Tinh Dã một chút, nhưng vẫn là vạn phần xa hoa, thiên kim khó cầu.

Nhìn Hạ Tử Mặc nhíu mày trầm tư, Viên Tinh Dã kéo tay nàng đi tới hướng nhà ăn, cười nói, "Không cần phải đánh chủ ý tới cả bổn gia chính mình như vậy." Hạ Tử Mặc bất bình chun mũi, "Nữ nhi xuất giá như bát nước đổ đi, phụ thân ta nhận được nhiều ngân lượng như vậy nhưng lại không có chút nào là phần của ta."

Hai người dùng qua ngọ thiện, buổi chiều từ chối một ít danh thiếp cầu kiến, bất quá Hạ Tử Mặc vẫn để quản gia hẹn vài người ngày mai bái kiến. Mấy người này bao gồm Lưu Hiểu vừa từ U Châu tới nhậm chức bên trong Đại Lý Tự, cùng với một nhóm quan lại và thân nhân có quan hệ không tệ với Hạ gia. Viên gia hiện giờ không còn nhiều người, Viên Tinh Dã cũng không có quen biết ai, liền dứt khoát từ chối toàn bộ.

Theo thông lệ, sáng sớm mỗi ngày đều phải đi lâm triều, nhưng hiện tại Hạ Đế cho hai người nghỉ ngơi nửa tháng, các nàng mỗi ngày quanh quẩn trong Viên phủ chơi cờ đọc sách, một bước cũng không ra khỏi đại môn. Hơn một vạn binh lính đều đã bị Viên Tinh Dã điều đến quân doanh tại ngoại thành, lúc này chỉ chừa lại năm trăm người thủ vệ trong phủ.

Hôm nay hai người đang chơi cờ trong đình viện giữa sân, đột nhiên lại nhận được danh thiếp cầu kiến. Bởi vì từ lúc hồi kinh đến nay đã từ chối thật nhiều, hiện đã rất hiếm người đưa bái thiếp tới đây. Chu Tử Ly hiện giờ là thân vệ bên người Hạ Tử Mặc, bái thiếp này là do nàng nhận lấy mang đến.

"Đại nhân, là bái thiếp của Trình gia, người có muốn từ chối hay không?" Chu Tử Ly hỏi.

Trình gia sao? Hạ Tử Mặc khẽ miết quân cờ trên tay, Viên Tinh Dã lên tiếng, "Người tới đưa thiệp đang ở đâu?"

"Là lão gia cùng phu nhân Trình gia tự mình đưa tới đây, còn có nhị tiểu thư Trình gia."

Hạ Tử Mặc đặt quân cờ trắng lên bàn, sau đó nói, "Nếu đã tới trước cửa rồi, há có đạo lý lại từ chối đuổi người, cho bọn họ vào đi. Gọi Viên Tây quay trở về, để nàng tới chính điện tiếp khách, ta và Tinh Dã thay y phục một chút rồi tới."

"Vâng." Chu Tử Ly nhận mệnh rời đi. Viên Tinh Dã cũng cầm một quân cờ đen lên, hai người tiếp tục chơi cờ, không hề vì sự việc này mà phá hư bầu không khí ấm áp hiếm có.

Từ sau sự tình của Trình Kinh đến nay, hết thảy trên dưới Trình gia vẫn luôn không an bình, mỗi ngày đều trải qua trong lo lắng âm thầm, e sợ lại có một đạo thánh chỉ đem toàn bộ Trình gia xử trảm bất ngờ. Tình trạng này cứ kéo dài như vậy, thẳng đến khi Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã khải hoàn trở về, Trình gia hiện giờ mới có thể đem tâm tư thả lỏng một chút.

Mấy hôm nay mỗi lần cho người tới đưa danh thiếp cầu kiến đều bị từ chối, lúc này bọn họ liền trực tiếp tới tận nơi bái kiến Hạ Tử Mặc. Nếu là người ngoài nhìn vào, Trình Kinh hy sinh thân mình vì quốc, hẳn là sẽ được Hạ Đế truy phong, khi đó thanh danh Trình gia lại càng thêm vang dội. Nhưng chỉ có một mình bọn họ biết rõ, Trình Kinh xác thực là thông đồng với địch phản quốc, lúc trước là do Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã thượng thư che giấu sự thật mới giữ được toàn mạng người nhà Trình gia.

Nhưng hiện giờ nếu sự tình Trình Kinh bại lộ, Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã bất quá cũng chỉ bị quở trách một chút, còn bọn họ lại chắc chắn sẽ gặp đại họa mất đầu.

Đợi một lúc thật lâu vẫn không thấy được Hạ Tử Mặc, Trình Thiết hiện có chút đứng ngồi không yên. Lúc này hạ nhân trong Viên phủ đều là Kiêu Võ Vệ được Viên Tinh Dã bài trí, hắn nhìn mấy nữ thân vệ mang nước trà đến trên bàn, hành động tuy thoạt nhìn hết sức bình thường nhưng lại khiến hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cảm giác bội kiếm bên hông các nàng chỉ một giây tiếp theo có thể chém tới trên người chính mình.

Rốt cuộc lúc đó Trình Kinh chỉ thiếu chút nữa đã hại chết Hạ Tử Mặc.

Đang lúc Trình Thiết hoang mang không biết phải làm sao, đột nhiên nghe được thanh âm thân vệ ngoài cửa truyền tới, "Đại nhân."

Hắn lập tức đứng lên, vừa vặn nhìn thấy Viên Tây mở cửa phòng bước vào chắp tay hành lễ, "Trình đại nhân, biệt lai vô dạng."

"Viên Tây tướng quân khách khí." Hiện giờ Viên Tây là tướng quân chính tứ phẩm, hắn tự nhiên sẽ không dám thất lễ, "Không biết Hộ Quốc Phu nhân cùng Phượng Vĩnh Tướng quân ---"

"Giám quân và Nguyên soái đang thay y phục, còn thỉnh đại nhân chờ thêm một lát." Viên Tây cười nói, sau đó ánh mắt nhìn tới Trình Mộc Mộc ở bên cạnh, "Đã lâu không gặp nhị tiểu thư đây, không biết dạo này nhị tiểu thư thế nào rồi?" Từ sau khi Trình Mộc Mộc được Viên Tây đưa trở lại Trường An, địa vị ở Trình gia của nàng cũng theo đó tăng lên thật nhanh. Hơn nữa một thời gian này không gặp, Trình Mộc Mộc đã cao hơn trước, dung nhan cũng ngày càng trở nên thành thục tú lệ.

"Hết thảy vẫn tốt." Trình Mộc Mộc khom người hành lễ. Viên Tây trông thấy nàng có chút câu nệ, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Một lúc nữa Nguyên soái tới đây, nhị tiểu thư có bằng lòng dẫn ta đi dạo trong thành một chút không? Mạt tướng trước giờ không quá quen thuộc nội thành Trường An nơi đây."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Còn chưa chờ Trình Mộc Mộc lên tiếng, Trình Thiết vội vàng đáp lời. Viên Tây nhìn thấy ánh mắt ngời sáng của Trình Mộc Mộc, cười cười nháy mắt với nàng một cái. Viên Đông đang ở ngoài cửa phòng bật cười thành tiếng, Viên Bắc giật mình nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

"Viên Tây lúc nào cũng nói ta đối với người khác quá mức ôn nhu, nhưng lại không nhận ra bản thân mình cũng như vậy." Viên Đông cười nói.

Viên Bắc và Viên Nam chỉ yên lặng lắc đầu. Sự tình của Viên Đông cùng Thúy Nhi đến bây giờ mọi người đều đã biết, bởi vì có Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã làm ví dụ nên các nàng cũng không quá mức phản đối. Sau khi Hiền phi chết, Thúy Nhi nguyên bản hẳn là nên đi theo Hạ Tử Mặc, nhưng hiện giờ bên người Hạ Tử Mặc đã có Ngọc Nhi và Chu Tử Ly hầu hạ, Thúy Nhi lúc sau chuyển sang đi theo Viên Đông, coi như là tùy hầu của nàng.

Hiện giờ Thúy Nhi đã đổi lại tên thật của mình là Hứa Phong Linh, trở thành nha hoàn bên người Viên Đông. Viên Bắc và Viên Nam đột nhiên nảy sinh một loại ý tưởng kỳ quái, hay là Viên Tây cùng Trình Mộc Mộc?

Vừa nghĩ tới đây, hai người lập tức rùng mình một phen, hẳn là vì dạo này vẫn luôn quanh quẩn trong kinh thành mới rảnh rỗi đến mức vô duyên vô cớ phát sinh nhiều loại ý nghĩ quái dị như vậy.

Trình Thiết vẫn luôn đợi đến hơn nửa canh giờ, Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã mới chậm rãi xuất hiện. Trình Mộc Mộc kéo tay Viên Tây ra khỏi phòng, phát hiện biểu tình trên mặt ba người ngoài cửa hết sức kỳ cục, không ai giống ai.

Viên Tây cũng lười để ý, nhanh chóng mang Trình Mộc Mộc ra khỏi Viên phủ, du ngoạn đủ mọi chỗ trong thành, để lại ba người Viên Đông thủ vệ trước cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play