Bùi Thập Viễn thấy khuôn mặt Thẩm Băng càng ngày càng gần, chỉ cảm giác bản thân hoàn toàn không thể nhúc nhích, tựa hồ như bị điểm huyệt đạo toàn thân. Hắn không biết hiện giờ phải làm sao, trái tim trong ngực cũng đột nhiên tăng tốc, so với thời điểm chém giết trên chiến trường còn nhanh hơn rất nhiều.
Cuối cùng chỉ thấy Thẩm Băng duỗi tay lấy xuống một phiến lá cây từ trên đầu hắn, nhẹ giọng nói nhỏ, "Có lá vương trên đầu ngươi." Sau đó đứng thẳng người lên, đi đến một bên nhặt nhạnh mọi thứ vào trong hộp, đem toàn bộ đồ vật đưa lại cho Bùi Thập Viễn, "Ngươi một khi đã quyết định sẽ không thể thay đổi, có chắc chắn muốn lưu lại hay không?" Bùi Thập Viễn lúc này vẫn còn có chút hoảng loạn, còn may Thẩm Băng đột ngột tách ra như vậy khiến hô hấp của hắn phần nào bình ổn trở lại. (Ed: Tức đến đập bàn đập ghế!!!)
Chỉ là không biết vì sao trong lòng lại có điểm mất mát, Bùi Thập Viễn cả giận nói, "Ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi." Dứt lời liền xoay người rời đi, Thẩm Băng vươn tay níu góc tay áo của hắn, cười cười hỏi, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm chiều, ân?"
"Ân cái gì mà ân, đừng có dùng loại ngữ khí này nói chuyện." Bùi Thập Viễn chỉ cảm thấy tươi cười trên mặt cùng ôn nhu trong trong giọng của Thẩm Băng đều khiến hắn có chút hoảng hốt, hất tay người kia ra rồi tiếp tục đi tới phía trước. Thẩm Băng cũng không buồn bực, cười cười bám theo đằng sau hắn.
Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã kiểm kê nguyên một đêm, ngay cả cơm chiều cũng để mấy người Viên Đông đưa tới đây. Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc đang ôm bàn tính chăm chú kiểm kê bên cạnh, nhịn không được lắc đầu cười cười.
Khuyển Nhung ở biên cảnh tung hoàng nhiều năm như vậy, số lượng trân bảo xác thực cũng không ít, sau khi nộp lên triều đình một phần vẫn còn có thể giữ lại cho các nàng xây dựng lực lượng mai sau, hẳn là sẽ không ai dám dị nghị nói thêm điều gì.
Có thêm thật nhiều trân bảo cùng vàng bạc này, rất nhiều phương diện ngày sau sẽ thuận lợi hơn đáng kể, mạng lưới tình báo nàng thành lập cũng sẽ ngày càng được củng cố. Trong lúc kiểm kê Viên Tinh Dã cũng giúp nàng lưu ý một chút, đem toàn bộ trân bảo quý giá nhất đều giữ lại, để lúc sau đưa cho Hạ Tử Mặc cất trữ.
Ba ngày sau, lễ tang của Dã Lợi Hợp diễn ra, hoàn toàn theo đúng quy cách tang lễ của bậc đế vương, cũng coi như là đại táng. Quân sư mang theo tro cốt của Dã Lợi Hợp rời đi. Viên Tinh Dã nâng đỡ một thành viên trong nhánh nhỏ hoàng thất trước kia không được Dạ Lợi Hợp trong dụng tôn làm tân Khuyển Nhung Vương. Quân lính còn lại của Khuyển Nhung toàn bộ bỏ giáp quy điền, bá tánh Khuyển Nhung chia nhỏ ra thành nhiều cụm đưa tới U Châu cùng các nơi khác cư trú. Còn một bộ phận vương tộc và thường dân trong thành Uy Nhung lưu lại, Viên Tinh Dã tính toán thượng thư cho Hạ Đế, thỉnh cầu để họ dời tới bên trong Trung Nguyên.
Chờ đến khi giải quyết ổn thỏa mọi sự đã là nửa tháng sau, tiết trời U Châu bắt đầu chuyển ấm. Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đều quay trở về bên trong U Châu, mỗi ngày đều ở trong quân doanh, nửa bước cũng không muốn ra ngoài.
Mười ngày trước, tại kinh thành Trường An.
Lý Di đang ở bên trong Binh Bộ xử lý văn kiện, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo, "Báo, có văn kiện khẩn từ U Châu gửi tới."
"Mau đưa tới đây." Tuy rằng từ khi Viên Tinh Dã nhậm chức đến giờ vẫn luôn không có tin bại trận, nhưng hiện tại Lý Di không khỏi cảm thấy khẩn trương. Hắn mở chiến báo ra đọc hết một lượt, sau đó cơ hồ nằm gục lên trên ghế. Một đám quan viên Binh Bộ tức khắc kinh hãi, cho rằng có chuyện gì bất hảo xảy ra. Chỉ có một mình Yến Phi biết rõ sự tình, trên mặt cũng là phi thường trấn định.
"Đại nhân ---" Yến Phi nhẹ giọng nói.
Khóe mắt Lý Di đột nhiên ngấn lệ, "Khuyển Nhung bại trận đầu hàng, Dã Lợi Hợp thân chết, biên cương Đại Khải ta bình an." Hắn cầm chiến báo nhanh chóng đi tới Tử Thần Điện, lúc này Hạ Đế hẳn là đang ở nơi đó nghị sự cùng thần tử.
Hạ Đế xác thực là đang bàn luận chính sự tại Tử Thần Điện. Chiến sự tại Bắc cương còn chưa ngã ngũ, Tây Vực lại xảy ra thêm nhiều chuyện. Hạ Đế và mấy quan văn quan võ còn đang thương nghị, Trương Bình tới gần lên tiếng, "Hoàng Thượng, Lý Di đại nhân cầu kiến."
"Cho truyền."
Lý Di bước nhanh tới chính điện, "Hoàng Thượng, đại hỉ đại hỉ a, trời phù hộ Đại Khải ta. Khuyển Nhung đầu hàng, Dã Lợi Hợp chết trận."
"Cái gì?" Lúc trước Hạ Đế cũng nhận được tin Hắc Phong Thành đại thắng, nhưng hắn lại không nghĩ tới Khuyển Nhung nhanh như vậy đã đầu hàng. Hạ Đế bất chấp Trương Bình bên cạnh, đích thân bước xuống nhận lấy tình báo trên tay Lý Di, vội vàng đọc thật kỹ vài lần. Rồi sau đó cả người nhũn ra, cơ hồ không thể đứng thẳng, khụy xuống trên mặt đất.
Trương Bình vội vàng tiến tới nâng lên, "Hoàng Thượng, đại hỉ a!"
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Một đám quan viên đều quỳ xuống đất đồng thành, có mấy lão thần nghe được tin vừa rồi không khỏi vội vàng nâng vạt áo lên gạt đi nước mắt chính mình. Đồng bào như máu thịt, tuy rằng không thương tổn đến chính bọn hắn, nhưng cũng vẫn là đau đớn chung của toàn dân Đại Khải.
"Truyền lệnh trẫm, toàn quốc ăn mừng ba ngày." Hạ Đế nói, chậm rãi trở về long ỷ ngồi xuống, chỉ có vài bước lại tựa như tiêu phí toàn bộ sức lực cả người, "Hạ chỉ ban thưởng tam quân, luận công hành thưởng."
"Vâng, Hoàng Thượng anh minh."
"Các ngươi đều lui xuống trước đi." Hạ Đế nói, dứt lời lập tức đi ra khỏi Tử Thần Điện, phất tay ngăn lại Trương Bình định đi theo. Trương Bình nhận ra Hạ Đế là muốn đi về tẩm cung, thức thời ngăn cản hộ vệ cùng thái giám định bám đuôi.
Chờ đến thời điểm Hạ Đế ra khỏi tẩm cung, hắn lại hạ thêm vài đạo thánh chỉ nữa. Đạo thứ nhất, toàn quốc ăn mừng ba ngày. Đạo thứ hai, khu vực U Châu, Hắc Phong, Uy Nhung ba thành, cùng với vài thôn trấn xung quanh hợp lại thành một xứ, trực thuộc dưới quyền Bình Bắc Đô Hộ, khởi công xây dựng phủ đệ, bổ nhiệm Tàng Thất trấn giữ. Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn có công đánh hạ Uy Nhung Thành, thăng làm Tướng quân chính nhị phẩm. Triệu Quảng cùng Lạc Nhan cũng tiến cấp từ nhị phẩm*, tiếp tục dẫn dắt quân đội.
(* Mỗi bậc phẩm chia ra làm hai cấp: Cấp từ và cấp chính, Chính cấp cao hơn Từ cấp)
Đạo thứ ba, bởi vì toàn bộ phi vị trong hậu cung đều đã kín, vậy nên phong Hạ Tử Mặc là Hộ Quốc Phu nhân, từ nhất phẩm. Phong Viên Tinh Dã là Phượng Vĩnh Tướng quân, chính nhất phẩm, khởi công kiến dựng phủ đệ Phượng Vĩnh Tướng quân.
Hậu cung Đại Khải từ rất lâu rồi đã không có ai được ban danh hào Phu nhân này, mà thường là nữ quan trên triều nếu lập công lớn mới có thể phong làm Phu nhân. Tuy rằng vị trí này không có quyền lực cụ thể, nhưng chính là chức quan lớn nhất nữ tử có thể đạt được, hơn nữa đã có quyền tham dự triều chính.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là sự tình của Viên Tinh Dã. Tướng quân lập công được Hoàng Thượng ban thưởng kiến tạo phủ đệ cũng không phải là hiếm, nhưng Viên Tinh Dã thân là phi tử, không khỏi khiến người khác không thể không hiếu kỳ ý đồ thực sự của Hạ Đế, có phải là đang muốn xa lánh Viên Tinh Dã hay không. Nhưng mặt khác, phong hào Hạ Đế ban cho Viên Tinh Dã lại là Phượng Vĩnh, phải biết rằng danh tự "Phượng" này bình thường cũng chỉ có một mình Hoàng Hậu có thể dùng.
Mà đạo thứ tư Hạ Đế ban xuống còn khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa, có thể nói là vinh sủng trước đây chưa từng có. Hiện tại Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc ngoài hậu vị ra thì toàn bộ đều đã không hề thua kém gì Hoàng Hậu, Hạ Đế thế nhưng còn đem bội kiếm thiên tử ban cho Viên Tinh Dã. Lúc này Viên Tinh Dã đã nắm binh quyền trong tay, còn có thêm bội kiếm thiên tử toàn quyền tiền trảm hậu tấu, quyền lực trong triều đình đã không còn ai sánh bằng.
Chuyện này khiến cho cả tiền triều cùng hậu cung lập tức nổi lên sóng to bão lớn, nhưng vẫn không có người dám dị nghị khuyên ngăn Hạ Đế. Trong lúc nhất thời Hạ gia tiếp khách đầy nhà, số lượng người nối đuôi nhau tới chúc mừng nhiều không đếm xuể. Ngày hôm sau Hạ Đế tiếp tục hạ chỉ, huynh trưởng của Hạ Tử Mặc là Hạ Tử Vân thăng quan một bậc, chuyển về Hộ Bộ, đảm nhiệm chức vị Hộ Bộ Thị Lang.
Tất cả mọi người đều biết hành động này là Hạ Đế muốn bồi thường cho Hạ Tử Mặc được ban thưởng chức quan không có thực quyền, ngay cả mẫu thân của Hạ Tử Mặc cũng được phong hào.
Hạ Đế hạ lệnh truyền Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã hồi kinh. Thánh chỉ thực mau xuất phát từ Trường An, một đường chạy nhanh đến U Châu.
Tại U Châu lúc này, Viên Tinh Dã mang theo Hạ Tử Mặc lên núi săn thú, hiện giờ mọi sự đều đã có người khác xử lý, các nàng lại trở thành người thành nhàn nhất toàn quân.
Thẩm Băng mỗi ngày đều tập trung huấn luyện Hắc Y quân, Lạc Nhan cũng hàng ngày thao luyện Kiêu Võ Vệ cùng bộ phận thám báo. Tuy rằng chiến sự bên này kết thúc, nhưng mọi người đều biết hiện giờ bên Tây Vực đã loạn thành một đống, khả năng cao toàn bộ bọn họ đều sẽ bị điều tới Tây Vực.
"Báo, báo ---" Một sĩ binh giục ngựa chạy như bay đến dưới thành.
"Chuyện gì thế?" Hôm nay là Viên Đông phụ trách thủ thành, "Thánh chỉ đã đến ngoài thành mười dặm, thỉnh đại nhân báo Nguyên soái ra khỏi thành tiếp chỉ." Thời điểm Viên Đông nhìn tới phục sức cấm quân trên thân người kia cũng đã đoán được phần nào, cao giọng đáp lại, "Thỉnh trở về hồi bẩm, mạt tướng lập tức đi thông tri Nguyên soái."
"Đa tạ."
Dõi theo cấm quân giục ngựa chạy đi, Viên Đông âm thầm thở dài một hơi, có chút thương tiếc hai người kia lại phải quay về kinh thành một lần nữa, nhưng liền tính muốn đi Tây Vực cũng phải trở lại Trường An báo cáo và tiếp nhận quân vụ. Nàng nhìn thoáng qua khung cảnh U Châu phía xa, tuy rằng thời gian ở đây không tính là lâu, nhưng hiện giờ trong lòng cũng sinh ra vài phần lưu luyến.
Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đang săn thú nhìn thấy tên lệnh bay lên từ bên trong thành U Châu, trong nhất thời hai người đều không có phản ứng gì. "Nguyên soái ---" Thân binh phía sau nhẹ giọng nói.
Viên Tinh Dã phất tay tỏ ý đã biết, sau đó thở dài một hơi. Trước kia cũng đã từng có một lần như thế này, từ trong quân doanh đi tới kinh thành, tiếp theo phải vào hậu cung. Nhưng lúc này nàng tuyệt đối không cho phép chuyện khi trước phát sinh thêm một lần nữa.
"Trở về thôi." Hạ Tử Mặc cười nói. Chuyện cần phải đối mặt thì không thể tránh, hơn nữa hiện giờ các nàng không còn giống như trước nữa, đều không phải Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã ngã vi ngư nhục như vậy.
Xoay người nhìn thoáng qua nhau một lúc, sau đó giục ngựa chạy tới U Châu. Hai người trở lại bên trong thành, đổi quan phục Nguyên soái và Giám quân, ra khỏi đại môn nghênh đón. Chỉ một lúc sau đã có thể nhìn thấy một đoàn người ngựa từ phía xa đi đến, dẫn đầu là một cấm quân trẻ tuổi, ở giữa còn đang bảo hộ một cỗ xe ngựa.
Viên Tinh Dã đứng thẳng giữa gió, một hồi sau mới nhẹ giọng nói, "Lúc trước ta cũng đứng ở chỗ này chờ nàng, tình cảnh hiện giờ quả thực có vài phần tương tự."
Hạ Tử Mặc cũng nhớ đến cảnh tượng khi mình vừa tới U Châu. Lúc ấy hai người tiền đồ đều chưa biết, hiện giờ tuy rằng vẫn chưa thể chắc chắn được ngày sau đã ra sao, nhưng là một quãng đường này đã thay đổi thật nhiều.
Nguyên lai thời gian trôi qua nhanh đến như vậy. Tiến cung xuất cung, giao chiến Khuyển Nhung, bị địch nhân bắt được, hóa ra lại thật nhiều thứ đã phát sinh.
Đoàn người ngựa nhanh chóng đi tới trước mặt các nàng, một thân ảnh bước xuống từ trên xe. Hạ Tử Mặc vừa nhìn thấy không khỏi vừa mừng vừa sợ.
"Thánh chỉ đến, mọi người tiếp chỉ." Người mới tới lên tiếng.
Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc, cùng với mấy tướng lãnh phía sau đồng loạt quỳ xuống. Vài đạo thánh chỉ truyền xuống, rất nhiều người phía sau đã không nhịn được hoan hô ầm ĩ, bất chấp hiện tại vẫn đang là lúc nghênh đón tiếp chỉ. Viên Tinh Dã đưa tay tiếp nhận bội kiếm thiên tử Khâm sai mang đến.
"Đại ca, sao lại là huynh tới đây?" Thánh chỉ đã đọc xong, Hạ Tử Mặc kinh hỉ hỏi. Hạ Tử Vân chỉ cười cười đáp lại, "Hoàng Thượng cố ý phái ta lại đây. Hiện giờ các ngươi xem như là vinh sủng bậc nhất, quả thực là phú quý hiểm trung cầu."
Viên Tinh Dã thu hồi bội kiếm vào vỏ, xoay người hành lễ với Hạ Tử Vân, "Huynh trưởng một đường vất vả rồi." Hạ Tử Vân vội vàng đáp lễ, "Không dám kể khổ." Thân là huynh trưởng của Hạ Tử Mặc, hắn cũng biết được một số nội tình, tỷ như quan hệ giữa Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã thực tốt, chỉ là tốt đến mức nào hắn lại chưa hay.
Ba người vừa cười vừa nói vào thành, mọi người xung quanh biết được Khâm sai lần này là huynh trưởng của Hạ Tử Mặc, đối đãi bình thường lại càng thêm lễ ngộ.
"Tử Mặc, muội bảo ta tuyển ra vài nữ tử bên nhánh nhỏ để gả thấp, ta đã chọn được không ít người rồi, muội nhìn thử xem." Hạ Tử Vân biết rõ năng lực muội muội này của hắn, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc đọc qua một chút, sau đó cười nói, "Người được đại ca chọn đều thực tốt, hiện giờ huynh đã vào tới Hộ Bộ, mai sau lại càng thêm thuận lợi hơn."
Hạ Tử Vân lắc đầu, "Tử Mặc, muội thân là phi tử, hiện giờ tuy rằng trên người có chức quan, nhưng vì sao lại muốn gia nhập triều chính?" Hạ Tử Mặc cười đáp, "Ca ca, huynh vẫn biết tính cách ta, ta chỉ là hy vọng có thể củng cố thế lực chính mình trên tiền triều. Hiện giờ liền tính ta muốn an phận làm phi tử chỉ sợ cũng không thể được nữa."
Hạ Tử Vân nghe vậy thở dài. Viên Tinh Dã đang ngồi bên cạnh, vốn dĩ chỉ yên lặng nghe hai người nói chuyện mà không hề tham dự, lúc này lại đột nhiên lên tiếng, "Thời gian đã không còn sớm, huynh trưởng có muốn dùng cơm trưa trước hay không?"
Hạ Tử Vân lắc đầu, cũng không nói gì thêm. Lúc này Hạ Tử Mặc xác thực đã không còn thích hợp để làm một phi tử đơn thuần được nữa. Đại Khải có thêm nữ quan cũng không phải sự tình bất hảo gì. Hơn nữa hiện giờ đích thân Hạ Đế sắc phong Hạ Tử Mặc là Phu nhân, hắn làm sao còn có thể dị nghị. Huống chi hai người bọn họ huynh muội tình thâm, chẳng lẽ lại còn không tương trợ lẫn nhau hay sao?
Hạ Tử Vân ở U Châu du ngoạn ba ngày. Ba ngày sau Viên Tinh Dã mang theo đại quân, mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi về kinh thành.
Dưới trướng của nàng có ba mươi sáu vạn đại quân, lưu lại năm vạn bộ binh cùng năm vạn kỵ binh tại U Châu. Toàn bộ tướng lãnh cấp cao, bao gồm cả Tàng Thất đang trấn thủ tại Hắc Phong Thành, đều phải trở về kinh thành lĩnh thụ phong.
Toàn bộ quân đội trừ bỏ binh lính lưu lại U Châu đều trực tiếp chạy tới Tây Vực, đây là theo mật chỉ của Hạ Đế do Hạ Tử Vân mang tới. Bên người Viên Tinh Dã chỉ còn lại một vạn Hắc Y quân cùng năm ngàn Kiêu Võ Vệ.
Một đường đi vội, ngày thứ mười đã về tới kinh thành.
- -----------------------------------------
Lời Editor: Đã xong được quyển thứ hai, cũng chính là quyển dài nhất trong cả bốn quyển, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm thật sự. Quyển thứ ba Bình Tây tiếp tục theo bước Nguyên soái cùng Giám quân tới Tây Vực, sắp sửa xuất hiện vài màn mưu kế cùng ghen tuông đan xen lẫn nhau.
Phong hào trước kia của Tinh Dã là Hộ Quốc Nguyên Soái, hiện giờ Tử Mặc lại là Hộ Quốc Phu Nhân, đến cả chức danh cũng xứng đôi như vậy.
Không biết có ai là fan Lạc Nhan ở đây không. Quyển thứ ba đất diễn của Lạc Nhan bắt đầu nhiều hẳn lên, còn có couple của chị cũng xuất hiện. Cái thể loại mạnh miệng không muốn yêu đương kiểu gì cũng bị nghiệp quật đến (mém) chết luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT