Lạc Nhan hiện giờ là tướng quân từ nhị phẩm, mỗi ngày trừ bỏ huấn luyện Kiêu Võ Vệ còn phải tới Binh Bộ xem xét quân tình. Lúc này nàng đang ở Binh Bộ thu thập tình báo, vội vàng quay trở lại Viên phủ, vừa vặn gặp được người một nhà Trình gia rời đi.

"Nguyên soái, đại nhân, sứ giả Đại Kiến Tây Vực đang trên đường tới Trường An." Lạc Nhan thấp giọng bẩm báo.

Đại Kiến là quốc gia thực lực mạnh nhất trong vùng Tây Vực, lần này biến động lớn nhỏ ở Tây Vực hẳn là không thoát khỏi có can hệ tới bọn họ. Mấy người các nàng vừa nói vừa đi vào trong viện, Lạc Nhan tiếp tục, "Hiện giờ sứ thần đã đến Toái Diệp Thành, ước chừng còn khoảng ba ngày nữa là có thể tới Trường An." Toái Diệp Thành là thông lộ duy nhất từ Tây Vực tới bên trong Trung Nguyên, cũng là nơi hiện giờ đại quân của Viên Tinh Dã đang tập hợp.

"Trong triều vừa mới biết được chuyện này sao?" Hạ Tử Mặc hỏi, Lạc Nhan lắc đầu, "Đại Kiến phái sứ thần đi khỏi đã được một đoạn thời gian, nhưng hôm nay mới thu được công văn truyền tới."

Mấy người còn đang thương nghị với nhau, đột nhiên có thái giám trong cung tới truyền chỉ, Hạ Đế triệu kiến Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã lập tức vào cung. Hai nàng liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng thầm biết khả năng cao không thoát khỏi can hệ tới sự việc sứ giả Đại Kiến lần này, liền vội vàng thay y phục tiến cung.

Hạ Đế đang ngồi bên trên long ỷ tại Tử Thần Điện, mấy đại thần quan trọng trong triều đều hiện diện, thời điểm nhìn thấy Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc đi vào liền sôi nổi tiến tới hành lễ vấn an.

"Tham kiến Hoàng Thượng." Hai người hành lễ.

"Miễn lễ, các nàng nhìn cái này xem." Hạ Đế đem thư tín đưa cho Trương Bình, Trương Bình dùng hai tay nhận lấy rồi chuyển tới trước mặt Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã vội vàng đọc kỹ vài lần, lại giao cho Hạ Tử Mặc bên cạnh.

Quả nhiên bên trong thuật lại sự tình Đại Kiến, nhưng cũng không nói tỉ mỉ kỹ càng cho lắm, chỉ ghi là Đại Kiến phái sứ thần tới Đại Khải.

Một lúc sau Lễ Bộ Thượng Thư lên tiếng, "Đại Kiến trước kia vẫn luôn giao hảo với triều ta, nhưng Đại Kiến Vương đời trước sau khi kế vị liền bắt đầu thâu tóm các tiểu quốc bốn phía xung quanh, hàng năm cũng không hề tiến cống tới Đại Khải. Tân Đại Kiến Vương mới lên ngôi lần này tuy rằng đã đồng ý tiến cống hàng năm, nhưng hiện giờ còn chưa tới thời điểm ước định, không biết lúc này phái sử giả đến là có ý đồ gì."

Mọi người còn đang suy tư, Hạ Cư Chính bước tới mở lời, "Thần cho rằng phải chủ động đề phòng trước, một bên để Lễ Bộ chuẩn bị đại lễ cùng thủ tục nghênh đón sứ thần, một bên thỉnh đại quân của Phượng Vĩnh Tướng quân sẵn sàng đối đầu bất cứ tình huống bất trắc nào xảy ra."

"Lời nói của Tể Tướng không sai, Đại Kiến trong lòng đã không phục Đại Khải từ lâu, lần này vạn phần không thể không đề phòng."

"Các nàng thấy thế nào?" Hạ Đế hỏi Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc. Viên Tinh Dã nghe vậy cúi đầu đáp lời, "Thần cho rằng chủ ý của Tể Tướng thực đúng, theo suy nghĩ của thần, hẳn lần này sẽ có phát sinh vấn đề, chúng ta vẫn nên cẩn tắc vô ưu."

"Thỉnh Hoàng Thượng phái binh sĩ tới bảo hộ dọc đường sứ thần vào kinh thành, phòng ngừa vạn nhất." Hạ Tử Mặc nói, Hạ Đế gật đầu, "Được, vậy việc phái binh hộ tống liền giao cho Phượng Vĩnh phụ trách."

Ra khỏi Tử Thần Điện, Hạ Tử Mặc vẫn luôn mang chút tâm sự nặng nề, Viên Tinh Dã cười hỏi, "Nghĩ cái gì vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là trong lòng có phần bất an." Hạ Tử Mặc cười nói. Trong mắt người ngoài hai nàng rốt cuộc vẫn là người ở hai phe phái khác nhau, cho nên biểu hiện chưa thân mật quá mức, nhưng đã không còn lạnh lùng cùng lãnh đạm như trước. Sự tình sứ giả lần này khiến Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy nội tâm có chút không yên, nhưng nàng lại không rõ được nguyên cớ là vì sao.

Trở lại bên trong Viên phủ, Viên Tinh Dã phân phó Lạc Nhan dùng phi ưng truyền thư tới Toái Diệp Thành, để đại quân ở đó phái ra một ngàn Hắc Y quân tới bảo hộ sứ thần vào kinh. Hạ Tử Mặc bên kia cũng bắt đầu tập trung tình báo điều tra việc này, thực mau đã có hồi âm.

"Tân nhiệm Quốc Vương Đại Kiến là một kẻ thực ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên. Thuở còn trẻ hắn đã từng che giấu thân phận tới Trung Nguyên cầu học, sau khi trở về liền tiến hành cải cách tổ chế, khiến mấy năm gần đây Đại Kiến phát triển thật nhanh, hơn nữa bản lĩnh quân sự của người này cũng không tệ, đã thâu tóm được mấy tiểu quốc lân cận. Hiện giờ địa vị của Đại Kiến có thể nói là ngang bằng với Đại Khải." Lạc Nhan nói.

Hạ Tử Mặc xem xét danh sách Lạc Nhan vừa mới tra được, rồi sau đó đem một bản đưa cho Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã nhận lấy đọc kỹ, một lúc sau mới lên tiếng, "Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại là đồng môn."

Hạ Tử Mặc gật gù, bên trong danh sách có một cái tên nổi bật nhất, chính là đệ đệ ruột của Lý Quý Phi - Lý Trung, "Nếu ta nhớ không lầm, Lý Trung này chức quan là ở bên trong Lễ Bộ, trước giờ chuyện tiếp nhận đại lễ cùng tiến cống của các quốc gia Tây Vực đều do hắn phụ trách."

"Không sai. Chẳng lẽ đại nhân hoài nghi Lý Trung thông đồng với Đại Kiến ---" Lạc Nhan nghi hoặc, Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Tỷ tỷ hắn là Lý Quý Phi, thân nhân một nhà vẫn luôn vinh sủng không suy, hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện bán nước cầu vinh như vậy, nhưng ---" Lời nói tuy rằng như thế, chỉ là trong lòng nàng vẫn không áp được cảm giác bất an không biết từ nơi nào kéo tới.

Viên Tinh Dã thấy vậy liền nắm chặt tay nàng, Hạ Tử Mặc nhìn bàn tay hai người đan xen vào nhau, chỉ cười cười lắc đầu. Chung quy lại vẫn phải đợi đến khi sứ giả vào cung mới biết được, hai người các nàng hiện tại còn có đại quân hộ thân, hẳn là cũng không thể xảy ra vấn đề gì.

Ba ngày sau, sứ giả Đại Kiến đã tới bên ngoài đại môn thành Trường An.

Đoàn sứ thần được một ngàn Hắc Y quân hộ tống, đội ngũ lần này có tới mấy chục chiếc xe ngựa, thân xe được chế tác phi thường tinh xảo, mỗi con ngựa kéo cũng đều đeo mặt nạ hoàng kim. Dẫn đầu toàn đội là một lão nhân trên mặt có một chòm râu thật dài, y phục trên người thực giống phong cách Trung Nguyên, chỉ có một vài khác biệt rất nhỏ.

Còn có mấy chục người khác đi theo, xiêm y toàn thân cũng đều vạn phần tinh mỹ, hiện đang hiếu kỳ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa đánh giá trên dưới Trường An một lượt.

"Ta còn tưởng rằng Trường An phồn hoa dị thường, nhưng bên ngoài tường thành này lại không hề có gì đặc biệt. Cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu*. Trong thơ viết đến khoa trương như vậy, thực tế lại thấy thật tầm thường." Một thiếu nữ lên tiếng, tuổi tác của nàng là nhỏ nhất nơi đây, dung nhan mỹ lệ tinh tế, có một đôi mắt đen láy thật to, thoạt nhìn mang theo vài phần tinh nghịch.

(* Trích từ bài thơ Tảo triều Đại Minh cung của Giả Chí:

Giáng trách kê nhân bão hiểu trù,

Thượng y phương tiến thuý vân cừu.

Cửu thiên xương hạp khai cung điện,

Vạn quốc y quan bái miện lưu.

Nhật sắc tài lâm Tiên Chưởng động,

Hương yên dục bạng cổn long phù.

Triều bãi tu tài ngũ sắc chiếu,

Bội thanh quy đáo Phụng Trì đầu.

Dịch nghĩa:

Vệ sĩ đầu đội khăn đỏ lên tiếng báo hiệu trời sáng,

Quan lo y phục vừa dâng áo quý cho vua mặc.

Cửu trùng cung môn mở rộng cổng cung điện,

Các quan từ vạn quốc vào triều kiến quân vương.

Ánh mặt trời vừa mới chiếu xuống ánh trên cột điện Tiên Chưởng,

Khói hương trầm bay phảng phất bên cạnh vua.

Bãi triều còn phải làm chiếu ngũ sắc để dâng vua,

Tiếng ngọc bội vang lên về hướng ao Phụng Trì.)

"Đúng vậy, tường thành này không khác biệt lắm so với của chúng ta." Những người khác cũng ứng lời.

Chiếc xe ngựa này ở phía sau đoàn đội, vừa lên tiếng chính là một ít thị nữ đi theo tiến kinh. Mọi người còn đang cười đùa bàn tán, đột nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa truyền tới từ nơi xa, lập tức hiếu kỳ hướng ánh mắt ra ngoài nhìn ngóng, nhận thấy một đội nhân mã khác đang chạy tới gần. Ước chừng có hơn mười mấy người, chờ đến khi còn cách không xa mới phát hiện dẫn đầu là hai nữ tử.

"Oa, nữ tử Đại Khải có thể cưỡi ngựa." Một thiếu nữ cảm thán, người khác nghe vậy liền nói, "Không phải đến cả Nguyên soái bọn họ cũng chính là nữ tử sao, nghe nói lớn lên còn đặc biệt mỹ lệ." Mấy người đang che miệng cười đùa, đã nghe thấy đám kỵ binh hộ tống bên cạnh ghìm cương ngựa, hết thảy chúng tướng sĩ nhất loạt đồng thanh nói, "Nguyên soái, đại nhân."

Nguyên soái --- Mấy thiếu nữ lập tức đem hai mắt mở thật to, cố gắng nhìn rõ vị Nguyên soái trong lời đồn kia.

Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc nhàn nhạt nhìn một đoàn người ngựa trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu, "Vất vả các ngươi, trước đem sứ giả tới trạm dịch nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Hắc Y quân đồng loạt trả lời.

Tàng Thất quay trở về kinh thành lĩnh thụ phong, sau đó ở lại nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay chính là phải quay về U Châu. Đám người Viên Tinh Dã lúc này là đang tới đưa tiễn một phen, không ngờ dọc đường lại vừa vặn gặp được sứ thần Đại Kiến.

Lão nhân dẫn đầu cũng nhanh chóng xuống ngựa, đánh giá nhóm người mới tới này kỹ càng một hồi.

Dẫn đầu toàn đội là hai nữ tử một tím một bạch. Bạch y nữ tử trên mặt không phẫn trang dung, trang sức cả người chỉ có độc một bộ diêu kim châu trên đầu, trong tay hiện đang cầm roi ngựa. Nữ tử áo tím bên cạnh toàn thân nhung trang, thần thái đạm mạc đảo mắt nhìn thoáng qua tứ phía, khí chất thản nhiên như vậy lại khiến người khác âm thầm sinh ra tâm tư kính phục cùng nể sợ. Dung nhan hai người đều thuộc hàng tuyệt thế, đặc biệt là vị nữ tử áo tím kia, chẳng những có diễm lệ đặc trưng của nữ nhân, còn thêm vài phần anh khí nam tử. Lão nhân kia chạm phải ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động không thôi, lập tức đem tầm mắt chính mình rời đi.

Phía sau các nàng là hai nam tử cùng vận thanh y, một người tản ra sát khí dày đặc, ánh mắt lạnh lẽo tựa huyền băng, thần thái phảng phất giống như Tu La dưới địa ngục. Trong lòng lão nhân có nhận thức người này, hẳn là đại tướng Thẩm Băng thống lĩnh Hắc Y quân. Lúc này nam tử bên cạnh Thẩm Băng nghiêng đầu sang nói nhỏ gì đó với hắn, chỉ thấy hàn khí quanh thân Thẩm Băng tức khắc biến mất không còn tung tích, khóe miệng cong lên mang theo ý cười ôn hòa.

Tiếp theo hai người là một nam một nữ khác, nữ tử trên tay mang bao da bọc cổ tay, dung nhan cũng thực phi thường tú lệ. Khuôn mặt nam tử bên cạnh trái lại có vài phần tục tằng, hai người không biết là đang nói chuyện gì với nhau, nam tử kia cười lên phi thường thống khoái dũng mãnh, ánh mắt nữ tử bên cạnh cũng hiện ra vài phần tiếu ý nhẹ nhàng.

Cuối cùng là bốn nữ tử khác mặc y phục tương tự lẫn nhau, trên eo thắt bảo kiếm, hiện đều đang nói chuyện cười đùa, thập phần thoải mái tự tại.

Lão nhân kia trong lòng âm thầm thở dài, hắn có nhận thức rõ ràng thân phận của những người trước mặt, tất cả đều là danh tướng Đại Khải. Tuy rằng lúc này bọn họ đang ở trên ngựa nhàn nhã tán chuyện phiếm, y phục cũng chỉ là thường phục, nhưng phong hoa khí độ đến như vậy lại khiến hắn chỉ có thể cảm khái không thôi.

Đặc biệt là Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc dẫn đầu, một văn một võ, một trận chiến với Khuyển Nhung lập tức đem thanh danh hai người vang chấn toàn thiên hạ, có thể nói hiện giờ các nàng chính là một nửa uy lực Khải triều.

"Hách Liên đại nhân vào thành không cho người truyền báo, khiến chúng ta không kịp chiêu đãi, lúc này lại không thuận tiện dành nhiều thời gian, còn thỉnh đại nhân thứ lỗi." Hạ Tử Mặc nhàn nhạt lên tiếng, lão nhân kia nghe vậy liền chắp tay, "Phu nhân không cần đa lễ."

Hạ Tử Mặc cũng đáp lễ, "Vậy chúng ta cáo từ." Mọi người sôi nổi chào hỏi một phen, sau đó giục ngựa chạy đi. Hách Liên Cẩn thở dài một hơi, đám người Viên Tinh Dã này hành động như vậy chính là có phần thất lễ, nhưng hiện giờ Đại Khải đã không còn là Khải triều như trước, một trận đại chiến Khuyển Nhung đã tôi luyện ra mấy chục vạn kiêu binh hãn tướng, hiện giờ đại quân còn đang trấn trụ tại quân doanh phụ cận Toái Diệp Thành, quả thực phần nào giống như mãnh hổ rình mồi.

Hắn chỉ hy vọng mục đích chuyến đi lần này có thể thành công.

Sau khi đoàn người Viên Tinh Dã rời khỏi không còn bóng dáng, mấy người trong xe ngựa phía sau mới bắt đầu xôn xao cả lên.

"Thế nhưng lại chính là Viên Tinh Dã, các ngươi có nhìn rõ không, trên đời quả thực có người mỹ lệ đến như vậy." Một thiếu nữ phấn khích nói.

"Mấy người còn lại lớn lên cũng phi thường mỹ, nhất là bạch y nam tử kia, tuy rằng thần thái có phần lạnh lùng, bất quá diện mạo quả thực thập phần tuấn tú, có phải nam tử Trung Nguyên đều đẹp đến như vậy không?"

Mấy người ngồi trong xem ngựa cao hứng cười đùa với nhau, chỉ có một mình nữ hài nhỏ tuổi nhất kia lại không hề lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn về đoàn người khuất dần phía xa, không biết là đang suy tư điều gì.

Đoàn sứ thần Đại Kiến nhập kinh, trình lên công văn cùng lễ vật, nhưng thẳng đến ngày thứ ba mới được Hạ Đế triệu kiến tới tham dự yến tiệc tại Thái Minh Cung. Hách Liên Cẩn mặc triều phục, phía sau còn có vài tùy tùng trên tay cầm lễ vật, đi theo thái giám truyền chỉ tiến cung.

Thời gian lúc này vừa vặn vào dịp tết Đoan Ngọ, lệnh giới nghiêm ban đêm bên trong thành Trường An đã được hủy bỏ, toàn thành nơi nơi đều có thể thấy đèn lồng to nhỏ kiểu dáng khác nhau, còn có thật nhiều người đi lại trên đường, đủ loại võ sinh hào khí cùng văn nhân thi sĩ, các nữ tử phục sức xiêm y mỹ mạo, trên mặt đều mang theo ý cười không hề che giấu.

Bọn họ tới bên trong Trường An đã được mấy ngày, cũng coi như đã quen thuộc được một phần quang cảnh nơi đây, nhưng đối với Thái Minh Cung lại không hiểu biết quá nhiều. Đi một đoạn đường thật lâu, cuối cùng xe ngựa rốt cuộc dừng lại, Hách Liên Cẩn bước xuống nhìn cửa chính Thái Minh Cung - Chu Tước Môn trước mặt.

Đại môn vừa cao vừa rộng, bất tri bất giác gây ra một loại áp lực vô hình, Hách Liên Cẩn chỉ nói, "Làm phiền công công dẫn đường." Thái giám lập tức đưa tay, "Đại nhân, thỉnh đi lối này."

Yến tiệc được bài trí tại Tử Thần Điện, thời điểm bọn hắn tới nơi đã thấy đủ loại quan viên an vị tại chỗ. Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc ngồi thượng đầu bên phải, vị trí của Hách Liên Cẩn được sắp xếp ở thượng đầu bên trái, chính diện đối mặt với các nàng.

"Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá đáo!"

"Tham kiến Ngô hoàng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Chúng văn võ bá quan cùng nhau hạ bái, Hách Liên Cẩn và mấy tùy tùng phía sau cũng theo đó dập đầu hành lễ.

"Bình thân." Trương Bình nói lớn.

"Tạ Hoàng Thượng."

Sau khi đứng dậy, Hách Liên Cẩn trở lại vị trí của mình, lúc này mới lặng lẽ đánh giá Hạ Đế một phen, tuy rằng hai bên thái dương đã có chút hoa râm, nhưng vẫn có thể nhận thấy phong thái cùng khí độ bất phàm thuở còn trẻ.

"Sứ thần Đại Kiến đường xa tới đây, trẫm phi thường cao hứng. Hôm nay chư vị cùng nhau thưởng thức mỹ thực cùng rượu ngon, chỉ nói chuyện vui không bàn chính sự." Hạ Đế cười cười lên tiếng.

"Tấu nhạc!" Còn chưa chờ Hách Liên Cẩn nói gì, thanh âm của Trương Bình đã lan truyền ra toàn đại điện, ngay sau đó tiếng đàn cùng tiếng sáo lập tức vang lên, một dàn vũ nữ cũng theo đó xuất hiện. Văn võ bá quan Đại Khải bắt đầu sôi nổi quay qua chúc rượu lẫn nhau, không khí thập phần vui vẻ hòa thuận.

Trong lòng Hách Liên Cẩn phi thường bất đắc dĩ, Hạ Đế đây rõ ràng là không muốn nghe ý đồ của bọn họ, trì hoãn ba ngày mới cho triệu kiến, lúc này mở yến tiệc lại không cho nghị luận chính sự.

Hắn minh bạch rõ ràng, Hạ Đế lúc sau chỉ cần phái vài tên quan viên hậu đãi sinh hoạt ngày thường của hắn chu toàn, khi đó có thể kéo dài thêm vài tháng nữa cũng không để hắn nói được điều gì. Thời gian lâu như vậy hắn không thể tiếp tục ở lại Trường An được, khi về đến Đại Kiến nhất định sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người.

Hách Liên Cẩn ăn uống dường như có phần mất hồn, hết thảy Viên Tinh Dã đều đặt trong mắt, nàng khẽ cười buông chén rượu trên tay. Hạ Tử Mặc bên cạnh nhíu mày nghi hoặc, dựa vào hành động cùng với địa vị của Đại Kiến bây giờ, có thể nói là không cần e sợ Đại Khải nữa, nhưng lúc này rốt cuộc vì sao lại phái sứ thần tới đây?

Hách Liên Cẩn đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói lớn, "Hoàng đế Đại Khải bệ hạ, lão phu chỉ là một tên thô nhân, thưởng không được mấy khúc tấu vũ mỹ lệ như vậy, lần này tới Trung Nguyên chính là vì muốn tiếp thu kiến thức võ học Trung Nguyên, không biết Hoàng đế bệ hạ có thể khai ân, giúp lão phu thành toàn ước nguyện được không?"

Vũ tấu và nhạc khúc bất ngờ bị gián đoạn, nhưng biểu tình trên mặt Hạ Đế không hề có một tia tức giận, chỉ ôn hoà cười nói, "Sứ thần ngàn dặm xa xôi tới Trung Nguyên nơi đây, trẫm há có thể phản đối nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy."

"Lần này tới Khải triều, lão phu có mang theo mười vị dũng sĩ trong quân, hy vọng có thể cùng cao thủ Đại Khải phân tranh cao thấp." Hách Liên Cẩn nói, "Đại Kiến Vương còn cố ý chuẩn bị thật nhiều lễ vật trân quý để ban thưởng cho người thắng luận võ."

Quan viên Đại Khải nghe vậy âm thầm quay sang nhìn nhau, cao thủ Đại Khải thực ra không ít, ở đây cũng có Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn công phu bất phàm, hơn nữa trong hoàng cung còn thật nhiều hộ vệ là cao thủ võ lâm. Nhưng đối phương lại nói là dũng sĩ trong quân, Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn ở đây đều là đại tướng, cao thủ đại nội hoàng cung chính là kỳ nhân giang hồ, nếu để bọn họ luận võ với đám người này, dù có thắng thì cũng không phải thắng lợi vinh quang gì.

Hạ Đế nhất thời cũng không khỏi khó xử, Đại Khải tuy rằng có nhiều kỳ nhân, nhưng phần lớn đều lưu lạc trong dân gian, cao thủ trong quân quả thực không đáng kể.

Đang lúc mọi người trầm tư, Hạ Tử Mặc đột nhiên cười nói, "Ta đây cũng ngưỡng mộ võ học Đại Kiến từ lâu, hiện giờ thực muốn lĩnh ngộ kiến thức, nếu quý sứ thần không chê, ta đề cử hai người thì thế nào? Tử Ly, Tĩnh Ngôn ---"

"Đại nhân." Chu Tử Ly cùng một nữ thân binh khác vẫn luôn đứng phía sau Hạ Tử Mặc nãy giờ lập tức chắp tay đợi lệnh.

"Tử Ly và Tĩnh Ngôn đều là thân binh bên người ta, hiếm có cơ hội một lần như vậy, các ngươi hẳn là cũng nên tranh thủ trau dồi kiến thức võ học Đại Kiến một chút." Hạ Tử Mặc nhẹ nhàng nói.

Hách Liên Cẩn thoải mái xua tay, "Phu nhân khách khí rồi, đương nhiên là có thể."

Hạ Tử Mặc gật đầu, lấy xuống một tràng lắc tay trên cổ tay, lắc tay này là dùng nam châu thiên bảo tạo thành, còn có thêm một chuỗi vòng ngọc, "Đây là nam châu và bạch ngọc trước kia Hoàng Thượng ban thưởng, khi đó ta thực thích nên cho người chế thành vòng tay tuỳ thân, hiện có thể lấy ra làm phần thưởng thắng lợi."

Viên Tinh Dã bên cạnh phẩy tay, "Đông Nam Tây Bắc."

Bốn người Viên Đông hiện tại là Tướng quân tứ phẩm, nhưng yến hội lần này chỉ cho phép quan viên từ tam phẩm trở lên tham dự, nên các nàng lúc này vẫn luôn đứng sau lưng Viên Tinh Dã, đảm đương trọng trách thị vệ. Nghe được Viên Tinh Dã gọi, bốn người đồng thời bước tới một bước, "Nguyên soái."

"Các nàng nguyên bản là hộ vệ của ta, hiện giờ cũng coi như là có quân công trong người." Viên Tinh Dã nhàn nhạt lên tiếng, "Còn bốn người còn lại để Thẩm Băng chọn ra từ trong Hắc Y quân là được. Ta nơi này không có chuẩn bị phần thưởng gì, nếu thắng mỗi người liền thăng quan một bậc."

Thẩm Băng nhanh chóng đứng dậy hành lễ bước ra ngoài, một lát sau dẫn theo bốn tên tướng sĩ Hắc Y quân toàn thân y phục đen tuyền quay trở lại.

Hạ Đế cao hứng cười cười, "Tử Mặc cùng Tinh Dã hữu tâm chuẩn bị phần thưởng, trẫm làm sao có thể không ứng. Trương Bình đâu, gọi người đem vài phần từ trong kho trân bảo Khuyển Nhung Tinh Dã mang về tới đây, phân chia cho người thắng cuộc." Trương Bình nhận lệnh tức khắc rời đi.

Sắc mặt Hách Liên Cẩn hiện giờ có phần nan giải. Lần này mấy tên dũng sĩ hắn mang tới có thể nói là lợi hại nhất trong đám cao thủ của Kiến quân, ý tứ ban đầu là muốn dẫn dụ nhóm người Thẩm Băng nghênh chiến, khi đó liền tính là thua cũng sẽ để lại ấn tượng nơi đây rằng quân đội Đại Kiến rất lợi hại. Nhưng không ngờ lại bị Hạ Tử Mặc tứ lượng bạt thiên cân* đánh bật ý đồ trở về.

(* tứ lượng bạt thiên cân: Bốn lạng địch ngàn cân, là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.)

Sau một lúc lâu, Trương Bình mang theo hơn mười cung nữ đi đến, mỗi người đều cầm một cái khay, bên trên đựng đầy các loại trân bảo tỏa ánh hào quang rực rỡ.

"Chọn ngày chi bằng thuận thời, luận võ liền cứ tiến hành luôn hôm nay là được." Hạ Đế hạ lệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play