Ngày hôm sau, sau khi Hạ Đế hạ triều quả nhiên tới chỗ Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã đang múa kiếm trong sân, nhìn thấy Hạ Đế giá lâm liền dừng lại, thu hồi trường kiếm, gọi Lạc Nhan bưng khay trà cùng điểm tâm lên.

"Ân, ái phi cảm thấy trà này như thế nào?" Hạ Đế hỏi.

Viên Tinh Dã nhìn trà trong tách đượm một màu xanh lá thật thẫm, hạ mi mắt nói, "Trà này rất tốt, đa tạ bệ hạ quan tâm." Đa phần phi tử đều thích các loại đồ uống thanh thuần một chút, Viên Tinh Dã lại chỉ chuộng uống trà.

"Viên gia các ngươi đều yêu thích uống trà." Hạ Đế nhẹ nhàng nói, hắn vươn tay tới, vốn muốn chạm vào Viên Tinh Dã, nhưng không biết nghĩ gì lại thu tay giữa chừng.

Viên Tinh Dã nhìn hoa sen trong hồ nước, "Cũng hết mùa sen nở rồi, nếu muốn ngắm sen phải đợi đến sang năm."

"Này có gì khó đâu, trẫm cho người tạc mấy bông sen bằng ngọc đặt trong đình này của nàng, mùa đông tuyết trắng phối cùng sen ngọc, chẳng phải càng thêm cảnh đẹp ý vui sao." Hạ Đế nói, dứt lời cũng cảm thấy có chút hưng phấn, phất tay gọi tổng quản thái giám tới bên cạnh.

Viên Tinh Dã nhìn vị tổng quản thái giám dung mạo bình thường bên người Hạ Đế này. Từ khi Hạ Đế đăng cơ tới nay, hắn vẫn luôn là tổng quản thái giám, trải qua bao nhiêu sóng gió ngấm ngầm cùng công khai nhiều năm trong cung, hắn vẫn có thể an ổn đến tận bây giờ, đủ để thấy được đây tuyệt đối không phải người đơn giản. Tuy không thể can dự vào việc triều chính, nhưng nếu nói đến người Hạ Đế tín nhiệm nhất, không phải hắn thì còn có thể là ai.

"Trương Bình, theo ý chỉ trẫm, truyền Công Bộ Thị Lang."

Đối với hành động đậm chất hôn quân này, Viên Tinh Dã vẫn im lặng không có bất kỳ ý kiến gì. Biểu tình Trương Bình trước sau như một duy trì mỉm cười, lãnh chỉ rời đi. Trương Bình đi rồi, Viên Tinh Dã mới cười nói, "Hoàng Thượng không cần mất công như vậy, trong lòng thần thiếp khó an."

"Không sao," Hạ Đế lắc đầu, "Trẫm là thiên tử, há có thể để ái phi thương tâm vì chuyện nhỏ này."

"Thần thiếp tạ bệ hạ ban thưởng." Viên Tinh Dã đứng dậy hành lễ nói.

"Ái phi bình thân." Hạ Đế cũng không đứng dậy đỡ nàng. "Nếu ái phi yêu thích hoa sen, chi bằng cùng đến bên hồ Thái Dịch dạo quanh một chút."

"Vâng."

Đối với việc Viên Tinh Dã thích hoa sen, Hạ Đế tựa hồ thật cao hứng, cả đường đi đều mang tâm tình vui vẻ, đến bên hồ Thái Dịch liền cho người chuẩn bị tiệc rượu, hai người cùng ngồi xuống trong đình.

Minh Cung đương thời được xây dựng dựa theo địa thế lấy hồ Thái Dịch này làm trung tâm, nước ao sâu không thấy đáy, diện tích quảng đại, trong ao còn có ba tòa non bộ tượng trưng cho ba đỉnh núi chốn Bồng Lai tiên cảnh. Mỗi năm Hạ Đế đều sai người trồng hoa sen tại những nơi nước cạn trong hồ, lúc này gió nhẹ thổi lên vài gợn sóng lăn tăn thật nhỏ, phối cùng từng cành liễu rủ ven bờ, toàn bộ tạo nên một bức họa hoàn mỹ tựa như chốn thần tiên. Hiện giờ tuy rằng cuối thu không có hoa sen, nhưng cảnh sắc vẫn dao động lòng người như cũ.

Trương Bình đứng ở phía sau Hạ Đế, thỉnh thoảng giúp Hạ Đế gắp thức ăn. Viên Tinh Dã không thích có người gắp đồ ăn giúp mình, cho nên vẫn luôn tự gắp, đối với vài món ở xa một chút chính là hữu tâm vô lực. Hạ Đế ôn nhu nhìn nàng, tự mình vươn tay cầm đĩa măng tre Viên Tinh Dã vẫn luôn nhìn nhưng không thể với đến lên, đặt tới trước mặt nàng.

Gương mặt Trương Bình vẫn duy trì mỉm cười, tựa hồ không hề kinh ngạc với sự tình trước mắt. Trái lại Viên Tinh Dã có chút giật mình, nàng biết tuy rằng Hạ Đế đối với phi tần ôn hòa, nhưng loại chuyện như thế này quả thật chưa bao giờ làm qua, vừa muốn đứng dậy tạ ơn đã bị Hạ Đế kéo lại.

"Không sao, chỉ là tiện tay một chút thôi, nàng không cần để tâm."

Viên Tinh Dã đành phải ngồi xuống. Nàng biết thị vệ bốn phía đều là tâm phúc của Hạ Đế, chắc chắn sẽ không nhiều lời, chính mình cũng chỉ mang theo một người Lạc Nhan vì lo lắng trong cung có kẻ soi mói. Chuyện này một khi có người biết đến, khi đó nàng hẳn khó tránh khỏi trở thành tâm điểm chỉ trích của toàn hậu cung. Bất quá ngẫm nghĩ kỹ một chút, nơi này trái lại còn an toàn hơn so với tẩm cung của mình, tẩm cung nơi đó trừ bỏ thân binh mang theo từ ngoài cung, còn lại toàn là tai mắt được sắp đặt vào bên cạnh nàng.

Nghĩ đến đây, Viên Tinh Dã cũng không còn câu nệ, chuyên tâm dùng bữa. Hạ Đế tựa hồ cảm thấy chơi gắp đồ ăn thực thú vị, thỉnh thoảng lại gắp chút thức ăn cho Viên Tinh Dã, ánh mắt nhu hòa mang theo một tia sủng nịnh. Tâm ý Viên Tinh Dã vốn dĩ đã kiên định, nhất thời cũng có chút không biết phải làm sao.

Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng người, "Thần thiếp tham kiến bệ hạ." Là Hạ Tử Mặc, Đức phi, cùng Mai Tu dung. Hạ Đế buông đũa trong tay, cười nói, "Ra là các vị ái phi."

Đức phi là một trong tứ phi, Mai Tu dung cùng Hạ Tử Mặc đều là sủng phi, Hạ Đế sai người mang thêm vài bộ bát đũa, ba người cùng ngồi xuống. Viên Tinh Dã vốn ngồi ở bên trái Hạ Đế, tại đây Đức phi phân vị cao nhất nên tự nhiên là ngồi xuống bên phải Hạ Đế, tiếp theo tới Mai Tu dung kế bên Đức phi, lưu lại Hạ Tử Mặc ngồi vào bên phải Mai Tu dung.

Bàn đá trong đình tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng không tính là lớn, năm người ngồi vẫn còn cảm thấy rộng rãi. Hạ Tử Mặc đột nhiên phát hiện, nếu không tính khoảng cách ở giữa, nàng cùng Viên Tinh Dã là đang ngồi cạnh nhau.

Vừa rồi mới tới, nàng lập tức trông thấy Hạ Đế gắp thức ăn cho Viên Tinh Dã, biểu tình Viên Tinh Dã lúc đó nàng lại không thấy được, không biết vì sao trong lòng bỗng sinh ra một trận ghen tị mãnh liệt, sau đó trong ngực cũng ẩn ẩn đau đớn. Nàng sợ hai người đi cùng phát hiện, vội vàng tiến lên hành lễ.

Viên Tinh Dã nhìn về phía Hạ Tử Mặc, phát hiện Hạ Tử Mặc cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tuy rằng cũng cùng mọi người nói giỡn, nhưng lại có vẻ thất thần.

Đức phi hôm nay mặc một bộ sa y hồng phấn, trên cổ mang một sợi dây chuyền, mặt trên có treo một viên mã não màu đỏ, búi tóc trên đầu đơn giản, chỉ dùng một cây trâm trân châu bối lên, trên đầu đeo tua rua gắn vài hạt châu đung đưa. Đơn giản như vậy, lại phong tình vạn chủng.

Hạ Tử Mặc nhìn quanh bốn phía, tuy rằng Mai Tu dung không ưa thích tranh sủng, nhưng trên người vẫn diện xiêm y rực rỡ, trang dung tinh xảo. Còn chính mình, buổi sáng cũng thật dụng tâm sửa soạn chải đầu trang điểm. Chỉ có Viên Tinh Dã, vẫn là vấn tóc đuôi ngựa đơn giản như thường lệ, trên người mặc trường bào tím nhạt, so ra lại thấy giống trang phục thông thường của nam tử. Nhưng chỉ là như vậy, dung mạo cùng tư thái đó cũng vượt trội hơn so với người khác cả trăm lần.

Nghĩ đến cảm giác ghen tị vừa xuất hiện trong lòng kia, Hạ Tử Mặc có chút kinh hãi -- nàng tự nhủ không thể suy nghĩ quá nhiều, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Lúc này tâm tư Hạ Đế đều đặt trên người Đức phi. Tuy rằng vật dụng trang điểm Đức phi sử dụng cũng đều là thiên kim khó mua, nhưng tại hậu cung này cũng chỉ coi như bình thường, nổi bật nhất chính là trên người Đức phi có một hoại hương khí nhàn nhạt, ngửi thấy lại thật lưu luyến lòng người.

Hạ Đế chuyên tâm cùng Đức phi trò chuyện, một lúc sau liền nói, "Trẫm đã lâu không qua chỗ Đức phi, hôm nay thuận lợi liền đi xem." Mấy người còn lại khom người đưa tiễn, Đức phi trong lòng nở hoa rời đi, để lại Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã, cùng Mai Tu dung. Mai Tu dung giỏi đánh đàn, lúc này thấy không khí trầm mặc liền đề nghị tấu cầm giải sầu.

Chỉ trong chốc lát, nội thị đã mang đàn cùng huân hương đều đem tới. Đàn này là vật thường dùng của Mai Tu dung, được Hạ Đế ban tặng, tên là "Xuân lôi". Bầu đàn đầy đặn, nước sơn đen tuyền, mặt gỗ tinh mịn như mặt nước, phần cổ đàn khắc hai chữ "Xuân lôi" uốn lượn. Tiếng đàn vang lên trầm bổng, đây chính là danh cầm nổi tiếng đương thời. Hạ Tử Mặc cũng là người học đàn chính tông, đối với tiếng cầm này tự nhiên là thập phần thưởng thức, không hề nghĩ nhiều chỉ chuyên tâm nghe đàn.

Cầm pháp của Mai Tu dung quả thực danh bất hư truyền, hơn nữa đường nét trên mặt nàng hồng hào dịu dàng, tựa như toả ánh hào quang bắt mắt, ngay cả cung nhân xung quanh đều cơ hồ quên mất việc làm trong tay, mê mẩn lắng nghe từng nốt nhạc. Tiếng đàn như ai như oán, thương nhớ trào dâng, tựa hồ phảng phất thấy được hình ảnh nữ nhân mòn mỏi chờ đợi trượng phu trở về. Cuối cùng kết thúc cầm khúc, Mai Tu dung dùng một âm rung làm hồi kết khép lại.

"Kỳ cảnh thâm viễn, kỳ ý du trường*." Viên Tinh Dã cảm khái.

(* Kỳ cảnh thâm viễn, kỳ ý du trường: Cảnh trí sâu xa, ý nghĩ lâu dài)

"So với tỷ tỷ, Tử Mặc hổ thẹn tấu cầm không bằng, thật như được gặp sư phụ." Hạ Tử Mặc cũng cười nói.

Mai Tu dung đứng dậy đạm cười, "Chê cười rồi, rảnh rỗi không có việc gì dùng để giải sầu thôi."

Viên Tinh Dã âm thầm đánh giá Mai Tu dung, có thể nhìn ra được nàng ở trong cung cũng không thực vui vẻ. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, ba người nói giỡn một hồi, sau đó từng người hồi cung.

Mấy ngày sau, Hạ Đế cơ hồ ngày ngày đều đi tới chỗ Đức phi, nhất thời vắng vẻ những sủng phi trước kia. Mọi người trong cung đều nói tâm tư Hạ Đế bất định, loại sự tình phi tử lâu không được sủng ái bỗng chốc lại chiếm được thánh ân này cũng không phải chưa từng có, cho nên lúc này không có quá nhiều người kinh ngạc. Tuy rằng biết là Đức phi khả năng cao chỉ là phục sủng trong thời gian ngắn, nhưng trong lúc nhất thời cửa cung Đức phi ngày thường vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim nay lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Đức phi ở trong cung đã lâu, tâm tư tự nhiên là trầm ổn, ngày ngày vẫn tới tẩm cung Hoàng Hậu thỉnh an như cũ, ngày thường trừ bỏ dung trang diễm lệ thì cũng không có gì thay đổi. Đức phi được sủng ái, phe cánh Lý Quý Phi tự nhiên sẽ không can tâm, nhưng nghĩ thầm hẳn là Hoàng Thượng cũng sẽ không lưu luyến quá lâu, nên không có bất kỳ động tác gì.

Không ai đoán được, Hạ Đế ngày ngày đi tẩm cung Đức phi, liên tục đã hơn nửa tháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play