"Hạ Tài tử thật có nhã hứng, là đang ở chỗ này ngắm hoa sao?" Âm điệu nhàn nhạt, mang một loại hấp dẫn đến kỳ lạ. Hạ Tử Mặc bị người kéo lại, vừa muốn đứng lên lập tức cảm thấy chới với, nàng vừa định kêu đã bị người mới tới ôm lấy, thân thủ cực nhanh lấy tay che miệng nàng lại.
"Ta không giỡn nữa, ngươi mở mắt ra đi." Viên Tinh Dã cười nói.
Hạ Tử Mặc đầy một bụng lửa giận, nhìn thấy Viên Tinh Dã tươi cười, tức giận lại lập tức biến mất. Nàng thầm mắng bản thân mình thật không có tiền đồ, dứt khoát ngồi lỳ trên mặt đất không đứng lên, Viên Tinh Dã thấy vậy liền ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
"Sinh khí?"
"Không có."
"Ta xin lỗi mà, tha lỗi cho ta đi." Viên Tinh Dã cười nói, kéo tay đem Hạ Tử Mặc đứng lên. "Nơi này quá đông người, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."
"Đi nơi nào?"
Viên Tinh Dã cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, không biết tại sao mặt lại có chút đỏ. Còn may Viên Tinh Dã nói xong liền rời khỏi bên tai nàng thật nhanh, nàng cúi đầu, không muốn Viên Tinh Dã nhìn thấy bộ dạng chính mình lúc này.
"Ta ở nơi đó chờ ngươi." Hai người đi cùng nhau dễ bị phát hiện, Viên Tinh Dã đi trước. Nàng ở trong quân thường ngày luyện võ, hơn nữa khinh công cũng rất tốt, nhảy máy cái liền biến mất khỏi tầm mắt Hạ Tử Mặc.
Địa phương Viên Tinh Dã nói cũng không xa, trái lại rất gần. Nơi này chính là khi Hạ Đế đăng cơ đã xây nên làm tẩm cung cho Thục phi. Thục phi họ Tề, nói đến Tề gia trong kinh thành không ai không biết tới. Tiên hoàng khi còn tại vị đã từng có gấu nhảy vào trong mộng, lúc sau hắn gặp được một người tên Tề Hiền khi đó vẫn còn đang bôn tẩu lang bạt giang hồ trong dân gian. Nguyên đế đối với Tề Hiền sinh ra thập phần thưởng thức, phá lệ sắc phong hắn làm ngũ phẩm tướng quân, sau đó Tề Hiền mang binh vài lần bình định phản loạn, Nguyên đế lại càng thêm cao hứng, ban tặng phong hào Bình Bắc tướng quân nhất phẩm trấn giữ U Châu. Tề Hiền trở thành thần thoại bất bại trong truyền thuyết, chưa bao giờ nếm qua tư vị bại trận, thấp nhất cũng là hòa thế. Hắn ở phương Bắc hơn hai mươi năm, các tộc phương Bắc đều cúi đầu nghe lời, phó thác mạng sống chính mình cho hắn.
Sau khi Tề Hiền qua đời, nhi tử của hắn Tề Chính Bình tiếp nhận chức vụ Bình Bắc tướng quân của phụ thân. Nói về Tề Chính Bình, người này cũng là một viên tướng tài, so với phụ thân chỉ có hơn chứ không kém. Thục phi chính là nữ nhi của Tề Chính Bình. Theo lệ thường, Tề gia hẳn là sẽ luôn vinh sủng không suy. Nguyên đế đối với Tề gia vẫn luôn tín nhiệm, còn có ý định phong Thục phi Tề Trân làm Thái Tử Phi, Tề gia đối với Đại Khải cũng tuyệt đối tận trung. Thời điểm Hạ Đế trước khi kế vị cũng từng đi tới U Châu, cùng Tề gia bình định Khuyển Nhung.
Nhưng sau đó Tề gia bị tra ra là có dã tâm mưu phản triều đình, từ trong Tề phủ cũng lục soát được thư từ thông đồng cùng Khuyển Nhung. Hạ Đế nổi giận sai người truy rõ, cuối cùng Tề gia bị giáng tội, tru di cửu tộc. Thục phi tuy rằng tránh được kiếp xử trảm, nhưng cũng không thoát khỏi được ban cho một dải lụa trắng.
Tẩm cung Thục phi ở ngay sát bên cạnh tẩm cung Hạ Đế, vài lần Hạ Tử Mặc ngẫu nhiên đi ngang qua cũng có thể nhìn ra được bóng dáng huy hoàng mỹ lệ năm nào. Sau khi Thục phi chết, Hạ Đế hạ lệnh phong bế toàn bộ tòa cung điện này, bất luận là kẻ nào cũng không được vào ở. Rất nhiều người đều nói kỳ thực Hạ Đế phi thường yêu thương Thục phi, hai người nguyên bản là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, thập phần ân ái. Năm đó Hạ Đế đối với Thục phi cơ hồ là muốn đem nàng sủng lên tận trời, Thục phi muốn thứ gì cũng đều đáp ứng, khi đó trong cung trừ bỏ Hoàng Hậu thì Hạ Đế đúng là chỉ có Thục phi, mấy phi tần còn lại cũng chưa bao giờ qua đêm bên Hạ Đế. Sau khi Hạ Đế kế vị ba năm thì tra ra Tề gia mưu phản, từ đó về sau Hạ Đế mới bắt đầu sa vào say mê nữ sắc.
Còn có người đồn rằng trong tẩm cung Hạ Đế lưu giữ một bức họa Thục phi, cho nên Hạ Đế không bao giờ cho phép người khác tiến vào tẩm cung của hắn. Ngay cả nội thị cũng đều không thể, quét tước dọn dẹp ngày thường đều là Hạ Đế tự mình đảm nhận.
Hiện giờ bên trong tẩm cung Thục phi cỏ dại đã mọc um tùm thành từng cụm, ban đêm không có lấy một tia ánh sáng. Thời điểm Hạ Tử Mặc đẩy cửa đi vào, đột nhiên cảm thấy chính mình giống như đang lén lút tới gặp tình nhân.
Hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt, các nàng không thể có bất kỳ một chút sơ sẩy.
"Tới rồi?" Viên Tinh Dã đã quét tước sơ qua một chút, bởi vì sợ có người phát hiện nên cũng không dám quá sạch sẽ, chỉ tùy tiện phủi đi lớp bụi trên bề mặt, sau đó lấy áo khoác ngoài của mình trải lên.
"Áo khoác bẩn rồi, ngươi xem tí nữa định trở về như thế nào?" Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
"Vậy cứ mặc áo bẩn trở về, tới nơi tắm lại một lần là được." Viên Tinh Dã kéo nàng ngồi xuống, hai người ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Hạ Tử Mặc im lặng hưởng thụ chút thời khắc ấm áp bình yên hiếm có này, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Ngươi tìm ta làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện một chút." Trong mắt Viên Tinh Dã không còn tĩnh lặng thường ngày mà hàm chứa ba phần ấm áp, ba phần ý cười, còn có bốn phần ôn nhu.
"Trong cung nhiều người như vậy, vạn nhất bị bắt gặp, nỗ lực trước giờ của chúng ta đều ---" Hạ Tử Mặc nói. Nói tới đây nàng ngưng lại, quay đầu không nhìn Viên Tinh Dã nữa. Tuy rằng thời khắc này rất tốt đẹp, nàng cũng rất thích, chính là --- nếu bị người khác biết, Viên Tinh Dã còn có thể hoàn thành mộng tưởng của mình hay không?
Đang suy nghĩ chợt phát hiện tay mình bị người kia nắm lấy, Viên Tinh Dã cười nói, "Đã biết, Tử Mặc đại nhân, đây không phải là do ta nhớ ngươi sao."
"Phi, ta mới không nhớ ngươi." Nói xong mới cảm thấy hai người vừa rồi đối thoại quả thật giống như một đôi tình lữ, trong lúc nhất thời có chút không biết nên tiếp lời như thế nào.
Lại một lúc sau, Hạ Tử Mặc tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng biết mình cần phải trở về Hàm Hương Điện, nếu không khẳng định sẽ bị người khác phát hiện, "Nếu ngày mai Hoàng Thượng tới chỗ ngươi, thì đưa hắn tới bên hồ Thái Dịch."
"Được."
"Ta phải trở về."
"---"
"Hạ Tử Mặc nhìn Viên Tinh Dã, "Vẫn chưa về sẽ khiến người khác nghi ngờ." Chỉ cần tính toán từ lúc nàng rời khỏi Cung Hoàng Hậu, sau đó cùng Đức phi tách ra, là có thể rõ ràng nàng biến mất trong một khoảng thời gian không ngắn, tuy rằng có thể biện minh là ở bên hồ Thái Dịch hóng gió một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn là không có nhân chứng. Hiện tại chỗ đứng của hai người còn chưa vững, lúc này không thể tùy tiện.
"Ân." Viên Tinh Dã đột nhiên ôm lấy nàng. "Tử Mặc, thực xin lỗi."
"Xin lỗi này giữ lại sau hẵng nói đi."
Viên Tinh Dã mặc trường bào vào, dùng chưởng đem tro bụi phủ lại lên xung quanh như cũ, ôm Hạ Tử Mặc rời đi. Sợ ra khỏi cửa sẽ bị người bắt gặp, hai người liền từ nóc nhà bay ra. Viên Tinh Dã đem nàng tới một nơi gần Hàm Hương Điện, chờ nàng đi khuất rồi mới xoay người nhảy đi.
Hạ Tử Mặc trở lại trong cung, Ngọc Nhi vội chạy ra đón, "Chủ tử, người đã trở lại, có muốn dùng một ít đồ ăn khuya không?"
Hạ Tử Mặc xác thực cảm thấy có chút đói, gật đầu nói, "Tùy tiện làm vài món là được." Nàng ngồi trong viện, trời đã vào thu, không khí buổi tối có chút lạnh lẽo, Hạ Tử Mặc nhìn lên sao trời, đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ.
Có đôi khi, gặp gỡ chi bằng không gặp.
Đã không gặp, cứ bình đạm trôi qua như vậy, một khi đã gặp, liền sẽ kiềm lòng không được.
Có người chỉ vừa mới chia xa, đã cảm thấy nhung nhớ.
Bởi vì điều gì?
Hạ Tử Mặc không muốn tự hỏi, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ. Bởi vì nàng biết, một khi suy nghĩ cẩn thận, chính là sẽ không có cách nào bắt đầu được nữa.
Viên Tinh Dã không trực tiếp hồi Trường Xuân Cung, mà đến bên hồ Thái Dịch tìm được Lạc Nhan.
Dân phong Đại Khải cởi mở, quá khứ còn từng có phi tử vì không thích hoàng đế mà tự mình thỉnh cầu được xuất cung, cho nên ban đêm có phi tử mang tâm sự ngồi bên hồ cũng không có gì bất thường. Ngơ ngẩn một hồi, Viên Tinh Dã mới mang theo Lạc Nhan trở lại tẩm cung.
"Tướng quân, áo ngoài của người vấy bẩn hết rồi." Lạc Nhan nín cười nói.
Viên Tinh Dã cũng lười đáp lại, trên mặt vẫn trầm mặc như cũ. Lạc Nhan thầm cảm thấy, hôm nay tâm tình Viên Tinh Dã tựa hồ thực tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT