Hôm nay Đức phi sau khi tỉnh dậy, trước tiên hầu hạ Hạ Đế thay y phục, sau khi Hạ Đế thượng triều mới bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm. Lựa ra vài món quần áo, tới lui một hồi mới chọn được xiêm y hôm nay, ngồi xuống vẽ mặt họa mi, chính là sử dụng lễ vật Viên Tinh Dã tặng.
Trước kia mỗi lần nàng gặp Hạ Đế, xiêm y phục sức cũng là tỉ mỉ chọn lựa, nhưng Hạ Đế đều không có bất kỳ phản ứng gì. Thế nhưng dạo gần đây lại sinh ra lưu luyến đối với nàng, Đức phi trong lòng thầm nghĩ hẳn là do công hiệu của phấn mặt này, hơn nữa thái y cũng đã xác nhận hộp trang điểm cũng chỉ có chút hương liệu bình thường, không có điểm nào đáng nghi, nàng mới càng lớn mật lấy ra sử dụng hàng ngày, cầu lấy ân sủng lâu dài.
Đức phi rửa mặt chải đầu xong xuôi, gọi Vân Lan bưng điểm tâm lên. Sáng sớm mỗi ngày Hạ Đế đều ở thư phòng thương lượng quốc sự cùng triều thần, cho nên sẽ không tới nơi này của nàng dùng bữa. Đức phi tự nhiên cũng không chờ đợi, một mình dùng điểm tâm.
Điểm tâm gồm vài món thanh đạm, cháo trắng cùng hành thái nhỏ, hợp lại càng thêm bổ dưỡng. Mấy ngày gần đây tâm tình Đức phi thật tốt, ăn uống tự nhiên là cũng không tồi, vừa ăn xong liền nghe được cung nữ tới báo Viên Tài tử muốn bái phỏng.
"Viên tài tử? Thỉnh nàng tiến vào."
Đức phi xem lại trang dung chính mình, không thấy có điểm nào không ổn, lúc này mới cười cười chờ đợi Viên Tinh Dã. Vài ngày gần đây người tới cung nàng chúc mừng rất nhiều, Viên Tinh Dã bái phỏng cũng không tính là kỳ lạ. Đức phi nghĩ tới bản thân mình gần đây được sủng ái, tươi cười trên mặt càng thêm sâu.
"Viên tài tử như thế nào lại có thời gian tới nơi này của bổn cung?"
"Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì, nghĩ đến thăm tỷ tỷ." Lạc Nhan từ phía sau Viên Tinh Dã đưa lên một bộ chén rượu làm bằng bích ngọc, màu sắc trong suốt xanh tươi, vừa nhìn qua đã biết là ngọc Lam Điền thượng đỉnh.
"Bộ chén rượu này là ta thu được từ khi còn ở trong quân, còn hy vọng nương nương không chê." (Ed: Ủa chị tòng quân để đánh giặc hay để tích trữ của cái thế, cái gì cũng có là sao?)
Đức phi nhìn thoáng qua, ra hiệu Vân Lan tiến lên nhận lấy, ngoài miệng nói, "Viên Tài tử thực khách khí, chúng ta tỷ muội qua lại lẫn nhau, hà tất câu nệ lễ vật."
Đang nói chuyện, nội thị tới báo Hạ Tài tử tới bái phỏng.
Đối với Hạ Tử Mặc, Đức phi rõ ràng thân thiết hơn nhiều. Hạ Tử Mặc cùng Viên Tinh Dã trái lại chỉ nhìn mặt nhau qua loa vài câu, tuy rằng không tính là thất lễ, nhưng cũng không quá thân thiện. Đức phi thầm nghĩ tin đồn hai người trở mặt quả nhiên là không giả. Viên Tinh Dã chỉ ngồi một lát liền rời đi, Hạ Tử Mặc đối với bộ chén rượu nàng đưa tới lại tỏ ra hứng thú, sai người mang rượu lên uống vài chén cùng Đức phi. Mặt trời lên cao đã ba sào, Hạ Tử Mặc nói muốn tới Cung Hoàng Hậu thỉnh an, hai người thu thập một chút rồi hướng tới tẩm cung Hoàng Hậu.
Mùa thu trăm hoa úa tàn, Hạ Đế đã sai người trồng thêm thật nhiều hoa cúc thế chỗ, bốn phía tràn đầy. Tâm tình Đức phi rất tốt, lôi kéo Hạ Tử Mặc nói nói cười cười, Hạ Tử Mặc cũng là người linh động, thỉnh thoảng thuận lời nói ra đôi ba câu tán thưởng đồng tình, Đức phi tất nhiên là thoải mái.
Nào biết được vừa đến trước Cung Hoàng Hậu, còn chưa kịp lên tiếng thỉnh an, Đức phi đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, tức thời toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh, qua lớp trang dung tinh xảo cũng có thể nhận thấy gương mặt tái nhợt dị thường. Hoàng Hậu kinh hãi, lập tức sai người truyền thái y, thái y còn chưa kịp tới, Hạ Tử Mặc cũng bắt đầu đau bụng, bệnh trạng cùng Đức phi giống nhau như đúc.
"Có lẽ là do Đức phi nương nương cùng Hạ Tài tử ăn phải đồ ăn bị hỏng, nương nương người chớ nôn nóng." Người lên tiếng là tâm phúc Cẩm Hàn bên người Hoàng Hậu.
"Ngươi kêu bổn cung không lo lắng thế nào được." Hoàng Hậu ngồi ở trên nệm giường, mặt vẫn mang ưu tư. Hai người trước mặt này có thể nói là tâm phúc nhất trong phe cánh của nàng, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, Lý Quý Phi chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây khó dễ. Chỉ là lý do này không thể nói ra khỏi miệng được, nhưng Cẩm Hàn sao lại có thể không nhận ra suy nghĩ trong lòng Hoàng Hậu.
"Nương nương, thái y hiện đang ở ngoài đợi lệnh."
"Thỉnh thái y tiến vào." Lúc này Hoàng Hậu cũng đã khôi phục phong thái mẫu nghi thiên hạ. Thái y vừa tới chính là Hữu Niên chủ quản đứng đầu Thái Y Viện, hôm nay vừa đúng ca trực, Cung Hoàng Hậu xảy ra chuyện hắn tự nhiên là muốn đích thân tới xem. Vốn còn tưởng chỉ là chút bệnh lặt vặt của phi tử thông thường, nhưng cung nữ tới thúc giục liên hồi, hắn cũng không dám chậm trễ. Cũng còn may thân thể tuy đã trung niên nhưng vẫn tính là khỏe mạnh, nếu không còn chưa kịp chạy tới tẩm cung Hoàng Hậu đã ngã lăn bất tỉnh giữa chừng.
"Vi thần ---"
"Thái y miễn lễ, mau đi xem Đức phi cùng Hạ Tài tử." Hoàng Hậu phất tay ngăn lại, để Cẩm Hàn dẫn theo Hữu Niên lập tức đi tới.
Đức phi và Hạ Tử Mặc được an bày trong nội điện nơi nghỉ ngơi thường ngày của Hoàng Hậu. Thái y vừa nhìn thấy hai người, sắc mặt trầm xuống, lấy ra ti lụa trên tay Đức phi, sau đó đưa tay bắt mạch. Suy tư một hồi, rồi chuyển qua bên Hạ Tử Mặc đang nằm, cũng bắt mạch tại cổ tay.
"Như thế nào?" Lúc này Hoàng Hậu đã đi tới. Hữu Niên trầm ngâm một hồi, lúc này mới lên tiếng, "Khởi bẩm nương nương, nhị vị nương nương đều không phải nhiễm bệnh, mà chính là trúng độc." Lúc này hắn có chút đau đầu, làm sao có thể trị dứt trong hôm nay được? Nếu chỉ là một tiểu phi tần thì cũng không sao, cố tình lại là Đức phi cùng Hạ Tài tử, hơn nữa còn liên lụy tới chỗ Hoàng Hậu, vạn nhất trị không xong nhất định sẽ rơi đầu. Hắn vuốt vuốt râu, trong lòng thầm tính toán.
"Nhưng vẫn có phương pháp chữa khỏi?" Hoàng Hậu hỏi. Hữu Niên chắp tay nói, "Nhờ ân Hoàng Hậu nương nương, độc này tuy rằng mãnh liệt, nhưng muốn cứu trị cũng không quá khó, hơn nữa hai vị nương nương trúng độc cũng không sâu, tiếp theo để thần châm cứu bức độc ra, sau đó uống thêm thuốc sắc, chỉ là trong vài canh tới thân thể sẽ có chút suy yếu, khi đó thần lại đưa thêm một thang thuốc bổ, hẳn sẽ không còn gì đáng ngại."
Nghe vậy, Hoàng Hậu lúc này mới cười cười gật đầu "Vất vả ngươi, như thế thì thi châm đi."
Quả nhiên, sau mấy châm liền thấy hai người phun ra mấy ngụm máu đen, đau đớn trên thân lập tức giảm đi rất nhiều. Hữu Niên viết xuống mấy đơn thuốc, sai người sắc lên, uống xong tuy rằng vẫn còn có chút đau bụng, nhưng cũng không phải không thể nhẫn nhịn được. Qua hết một lượt, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại nghĩ tới đau đớn vừa rồi, không khỏi có chút hoảng sợ.
Hôm nay nàng không mang theo Ngọc Nhi, người bên cạnh hầu hạ cũng là cung nhân trong Cung Hoàng Hậu, Hạ Tử Mặc tự nhiên là không dám hỏi nhiều, thân mình cảm thấy mỏi mệt bất kham, liền nặng nề ngủ mất.
Thời điểm tỉnh lại, phát hiện sắc trời đã tối, nàng vẫn còn đang ở tẩm cung Hoàng Hậu, người hầu hạ bên cạnh đã đổi thành Ngọc Nhi cùng Hạch Đào. Hai người vừa thấy nàng tỉnh lại lập tức vui buồn lẫn lộn, đặc biệt là Ngọc Nhi, hai con mắt hồng hồng, vừa nhìn thấy đều biết là đã khóc. Hạ Tử Mặc trong lòng mềm nhũn, cảm thấy có chút áy náy với phòng bị của bản thân, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài cười nói, "Làm sao vậy? Khóc cái gì, ta đây không phải vẫn còn sống sờ sờ sao?"
Hạch Đào tuy rằng mới đến Hàm Hương Điện một thời gian ngắn, nhưng nhận thấy được Hạ Tử Mặc đối với hạ nhân rất tốt, cũng không xuất hiện tình huống đánh chửi hạ nhân vô lý, bởi vậy hắn đối với Hạ Tử Mặc cũng một lòng tôn tính, nghe thế cũng không khỏi rơi lệ.
Ngọc Nhi nghe vậy, ngưng nước mắt nói, "Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương hiện đang cùng Hoàng Thượng nói chuyện ở tiền điện."
Phát sinh loại chuyện này, khẳng định là phải thông tri cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng không quan tâm là một chuyện, biết đến lại là chuyện khác. Hạ Tử Mặc sắp xếp suy nghĩ trong đầu một lần, việc đã đến nước này, đã không còn khả năng quay đầu được nữa.
"Đức phi đâu?"
"Đức phi nương nương còn chưa tỉnh, Hoàng Hậu dặn chủ tử nếu tỉnh thì kêu nô tỳ tới thông tri." Ngọc Nhi nói xong mới nhớ tới chính mình chỉ lo khổ sở mà lại quên mất chưa thông báo cho Hoàng Hậu, vội vã chạy ra ngoài. Hạ Tử Mặc cũng đã quen với bộ dáng hấp tấp thường ngày của nàng, để Hạch Đào đỡ mình ngồi dậy.
Hạ Tử Mặc nhận ra Đức phi nằm cách đó không xa, trong phòng nhàn nhạt mùi huân hương, nàng lẳng lặng ngồi nhìn rèm che rủ xuống bên giường, nhất thời ngơ ngẩn. Một lát sau nghe được tiếng bước chân, tiếp đó Hạ Đế đi trước bước vào, theo sau là Hoàng Hậu cùng với vài cung nữ nội thị.
"Ái phi cảm thấy như thế nào?" Hạ Đế ngồi ở mép giường, kéo tay nàng.
Hạ Tử Mặc lúc này sắc mặt tái nhợt, càng thêm cảm giác nhu nhược yếu đuối, chỉ nghe thấy nàng nhỏ giọng, "Hoàng Thượng, thần thiếp đã khá hơn nhiều." Nàng trước giờ tính tình trầm tĩnh nhất quán, lúc này nếu khóc nháo lên lại có vẻ hơi khoa trương giả tạo, "Trước khi hôn mê thần thiếp nghe thấy thái y nói thần thiếp trúng độc, này --- thần thiếp --- thần thiếp ---"
Hạ Đế mỉm cười, vỗ tay nàng trấn an, "Nàng yên tâm, trẫm sẽ cho các nàng một cái công đạo."
Hạ Tử Mặc gật đầu, lúc này Vân Lan hầu hạ bên Đức phi tiến lại, "Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Đức phi nương nương cũng tỉnh."
Hạ Đế giúp Hạ Tử Mặc kéo lại chăn, sau đó đứng dậy đi xem Đức phi. Hạ Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm, nghe tiếng thì có vẻ Đức phi cũng không có vấn đề gì. Nàng cùng Đức phi cách nhau có mấy bước, Đức phi đầu tiên là khóc lóc một hồi, nhưng trong lòng hiểu rõ tính cách Hạ Đế, lúc sau cũng chỉ yên lặng rơi lệ. Mấy ngày nay tâm tư Hạ Đế vẫn luôn đặt trên người Đức phi, giờ thấy nàng khóc tự nhiên là cũng đau lòng, vội vàng trấn an một phen. Đức phi cũng bày ra bộ dáng nhu nhược, dựa vào người Hạ Đế hưởng thụ.
Dù sao người này cũng là cửu ngũ chí tôn, phi tần có thể tiểu nháo, Hoàng Thượng trấn an đau sủng tự nhiên có thể coi như một loại tình thú, nếu như làm quá mức, Hạ Đế có thể thấy chướng mắt. Cũng còn may Đức phi tự biết chừng mực.
"Hoàng Thượng, không biết muội muội như thế nào?"
"Yên tâm, các nàng đều không có việc gì." Hạ Đế ôn nhu nói. "Hôm nay các nàng đều lưu tại trong Cung Hoàng Hậu đi, trẫm cũng ở lại."
"Đa tạ Hoàng Thượng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT