Hạ Tử Mặc chưa kịp phản ứng, đã thấy Ngọc Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cả người lập tức ngã xuống. Hạ Tử Mặc cũng không quay đầu lại xem xét Ngọc Nhi, nàng biết thân thủ loại này không phải bản thân mình có thể chống cự. Nhưng hiện giờ đối phương vẫn chưa lập tức giết nàng, hẳn là còn có đường xoay chuyển.

"Trấn tĩnh như vậy, không hổ là người trong lòng của Viên Tinh Dã." Thanh âm kia lại lên tiếng. Hạ Tử Mặc nhận ra được tiếng người này thực quen thuộc, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Quân sư đại giá quang lâm, không biết là có gì muốn chỉ giáo?"

Quân sư bước ra từ phía sau một thân cây, lúc này hắn đã không còn dùng mạng che mặt, lộ ra dung nhan tú khí tái nhợt. Hạ Tử Mặc đem bộ diêu cài lại cẩn thận trên đầu. Trước đây vài ngày Viên Tinh Dã cũng quan ngại Khuyển Nhung có khả năng sẽ phái thích khách tới, nhưng hai người các nàng đã suy nghĩ thật lâu, không thể nghĩ ra được Khuyển Nhung bây giờ còn người nào có thể tính là võ công cao cường. Nhưng không ngờ Quân sư trước giờ chưa bao giờ để lộ võ công của mình thế nhưng lại là cao thủ ẩn giấu.

"Khuyển Nhung đã sắp bị hủy diệt, Quân sư không cần phải treo cổ trên cành cây đã chết như vậy. Nếu như Quân sư nguyện ý, chức vị mưu sĩ đệ nhất Chinh Bắc quân thật rất phù hợp với Quân sư. Mai sau muốn vào triều làm quan cũng không phải không có khả năng." Hạ Tử Mặc nói.

Quân sư chỉ nhìn Hạ Tử Mặc, thật lâu sau mới lên tiếng, "Viên Tinh Dã quả nhiên giống ca ca nàng, tài trí cùng dũng mãnh đều bất phàm, nhưng lại câu nệ với nữ nhi tình trường. Người Viên gia luôn là kẻ si tình như thế."

Hạ Tử Mặc đứng dậy rót trà cho Quân sư, "Quân sư nói giỡn. Không biết Quân sư là từ đâu nhận thức huynh trưởng của Tinh Dã?"

Quân sư ngồi xuống, cầm lấy chén trà nói, "Không cần hao tâm tốn sức kéo dài thời gian, hộ vệ xung quanh của ngươi đều đã bị ta điểm huyệt. Viên Tinh Dã này quả thực không tồi, dưỡng ra được mấy tên kia công phu rất tốt, thiếu chút nữa đã phát ra âm thanh. Ngươi cũng không cần lo lắng suy đoán thân phận ta."

"Tử Mặc không dám, vẫn còn phải đa tạ Quân sư hạ thủ lưu tình." Hạ Tử Mặc đứng dậy hành lễ. Chín mươi người kia nếu tất cả đều bỏ mạng, tự nhiên là tổn thất rất lớn. Giết người để tự bảo vệ bản thân là một chuyện, nhưng khiến hộ vệ thân chết vì mình lại là chuyện khác. "Quân sư không chỉ mưu trí xuất chúng, võ công càng là tuyệt đỉnh. Hiện tại ngày tàn của Khuyển Nhung sắp tới, Quân sư việc gì phải chùn chân bó gối như vậy?"

Quân sư đặt chén trà xuống, "Ngươi nói quanh co một hồi như thế, còn không phải là đang hy vọng ta không giết ngươi hay sao. Vì để bảo toàn mạng sống chính mình, rốt cuộc ngươi còn có thể làm ra loại sự tình thế nào đây? Một chút khí thái chịu chết cũng không bằng được phụ thân ngươi."

Nhận ra được lời nói châm chọc chính mình là kẻ hèn nhát, Hạ Tử Mặc chỉ cúi đầu cười cười, không hề biện giải điều gì. Trước kia nàng quả thực vốn là người tâm cao khí ngạo, nhưng hiện giờ trong lòng đã có vướng bận, đương nhiên sẽ không cam tâm chịu chết.

Quân sư cười nói, "Ngươi nếu chịu ba quỳ chín lạy, cầu xin ta tha mạng, khi đó ta có thể suy nghĩ lại." Ngón tay Hạ Tử Mặc chậm rãi miết trên chén trà, nhàn nhạt hỏi, "Lời này của Quân sư là thật sao? Chẳng lẽ Quân sư tới tận đây chỉ vì muốn ta ba quỳ chín lạy?"

"Đương nhiên không phải." Quân sư thu hồi tươi cười trên mặt, lạnh giọng nói, "Vẫn là ước định như trước, ngươi giết Viên Tinh Dã, ta sẽ buông tha cho ngươi. Hôm nay ta tới đây cũng không phải là muốn mạng của ngươi. Hiện giờ độc trong cơ thể ngươi hẳn là sắp bắt đầu phát tác, nếu không có giải dược của ta, ngươi thực mau liền sống không bằng chết."

Hạ Tử Mặc nghe vậy lập tức ngồi thẳng lên, chỉ cảm thấy trong bụng phi thường đau nhức, nàng nhịn không được hỏi, "Giải dược ngươi đưa là giả sao?"

Quân sư nói, "Giải dược lần đó là thật, độc trong cơ thể ngươi lúc này là do ta vừa mới hạ. Võ công của Viên Tinh Dã cực cao, ta tuy rằng có thể giết được nàng, nhưng khi đó cũng không thể toàn mạng rời đi. Hiện giờ chỉ cần ngươi giết nàng, ta sẽ tha cho ngươi."

Hạ Tử Mặc cảm giác trong cơ thể dường như có vô số sâu bọ đang động đậy, chỉ sau một lát trên người đã toát ra một trận mồ hôi lạnh, "Liền tính ngươi giết được ta, Khuyển Nhung cũng sẽ bị diệt trừ. Dù cho hiện giờ chúng ta lui binh, Khuyển Nhung cũng không còn có thể ngóc đầu dậy nổi."

Quân sư gật đầu, "Ngươi nói không sai, Khuyển Nhung sẽ bại. Nhưng là phía Tây có các quốc gia khác, phía Nam còn có phản tặc. Ta có thể dễ dàng tìm được một thế lực khác để tiêu diệt Đại Khải." Hắn đưa cho Hạ Tử Mặc một bao thuốc bột, "Độc trong người ngươi sẽ phát tác sau nửa canh giờ, lập tức bỏ mạng. Nếu như muốn sống thì đem cái này đưa cho Viên Tinh Dã uống. Nếu ngươi không chịu, liền tính ngươi chết đi, ta cũng sẽ đi tới kinh thành tố giác sự tình giữa ngươi và Viên Tinh Dã, khi đó toàn bộ Hạ gia đều phải chịu liên lụy."

Hạ Tử Mặc cầm lấy thuốc bột, chờ đến khi kịp định thần đã không còn thấy bóng dáng Quân sư. Lúc này Ngọc Nhi mới ngơ ngác đứng lên, "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Hạ Tử Mặc duỗi tay chỉ ấm trà trên bàn, "Đi đổi bình trà mới."

Ngọc Nhi gật đầu, có chút kỳ quái không biết vì sao sắc mặt Hạ Tử Mặc lại khó coi như vậy. Nàng vừa đi được vài bước đã thấy Viên Tinh Dã mang theo hộ vệ tới gần.

"Gió xuân vẫn thực lạnh, nàng sao lại ngồi bên ngoài như vậy." Viên Tinh Dã ôn thanh nói, nắm lấy tay người kia. Chỉ thấy lòng bàn tay Hạ Tử Mặc lạnh như băng, hơn nữa còn có một tầng mồ hôi mỏng. Viên Tinh Dã có chút nghi hoặc, truyền nội lực cho nàng. Hạ Tử Mặc đem tay của mình rút về, "Các ngươi đi xuống trước."

Hộ vệ phía sau Viên Tinh Dã khom người lui ra. Trong sân chỉ còn lại hai người các nàng, Viên Tinh Dã cười hỏi, "Làm sao vậy?" Nàng đã nhận ra Hạ Tử Mặc có chút kỳ quái.

Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Nàng sao lại tới đây sớm như thế?"

"Hôm nay cảm thấy tâm thần có chút không yên, nghĩ muốn tới gặp nàng thật sớm." Viên Tinh Dã vẫn tươi cười dịu dàng. Hạ Tử Mặc nắm chặt tay nàng, nhìn vào đôi mắt người kia, "Mỗi ngày đều thấy, nàng không cảm thấy chán sao?"

Viên Tinh Dã duỗi tay nhéo chóp mũi nàng, "Sao lại thế được, ta chỉ cần một lát không thấy được nàng cũng sẽ bất an. Liền tính mỗi ngày đều có thể nhìn nàng, vẫn còn cảm thấy vài thập niên là quá ngắn." Nhân sinh lại chỉ có vài thập niên ngắn ngủi như vậy, toàn bộ thời gian dùng để ái một người, vẫn luôn cảm thấy là không đủ.

"Nàng a, giỏi nhất chính là hống người khác vui vẻ." Hạ Tử Mặc ôm lấy Viên Tinh Dã, rúc thật chặt vào trong lồng ngực nàng. Chỉ còn có nửa canh giờ, nàng biết nửa canh giờ này dứt khoát không thể tìm thấy được Quân sư.

Nửa canh giờ --- nguyên bản vài thập niên đều cảm thấy thật mau trôi qua, nửa canh giờ này đây, liệu có đủ để Viên Tinh Dã nhớ thật kỹ dung nhan của nàng lần cuối hay không ---

Viên Tinh Dã cũng vòng tay ôm lấy Hạ Tử Mặc, có chút lo lắng nhẹ giọng, "Tử Mặc ---" Nàng cảm nhận được thân thể Hạ Tử Mặc có điểm không đúng, ánh mắt tối sầm lại, kéo tay người kia tới gần, thấy được mạch đập hoảng loạn của nàng.

"Đây là ---" Viên Tinh Dã kinh hãi, lập tức đứng dậy định gọi người, Hạ Tử Mặc lại giữ chặt tay nàng, "Công phu của Quân sư so với nàng còn cao hơn, hắn chỉ cho ta nửa canh giờ, chúng ta không thể tìm được hắn."

"Không có khả năng, ta phải tìm được hắn." Viên Tinh Dã cả giận nói, ôm chặt Hạ Tử Mặc, "Ta sẽ không để nàng chết." Nàng nhắm hai mắt lại, nội tâm tràn ngập sợ hãi, "Ta nhất định sẽ không để nàng chết." Loại độc này nàng chưa thấy qua bao giờ, chỉ cảm giác được là phi thường lợi hại.

Hạ Tử Mặc cảm thấy cơ thể chính mình nguyên bản đã chết lặng, lúc này lại đột nhiên đau đớn vạn phần, nhịn không được kêu ra thành tiếng, "Tinh Dã, nàng ôm ta một chút. Ta nếu như chết đi, nàng liền đem tro cốt ta táng ở U Châu, ta không muốn phải trở về Trường An, muốn ở chỗ này ngày ngày nhìn thấy nàng ---" Nói xong ngẩng đầu lên, hôn lấy Viên Tinh Dã.

Cánh môi Viên Tinh Dã thực lạnh lẽo, cả người không kiềm được run rẩy. Nàng biết không thể tìm thấy Quân sư, biết độc này bản thân mình không thể giải được. Như vậy ---

"Nàng phải sống thật tốt, ta ở dưới hoàng tuyền chờ nàng. Được không, sống vui vẻ một chút." Hạ Tử Mặc cười cười, chỉ là không biết từ khi nào khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt. Viên Tinh Dã tức khắc suy sụp, "Tử Mặc, đều là tại ta, nếu như chúng ta vẫn cứ ngây người ở lại hoàng cung, liền tính cả đời làm phi tử thì có sao."

Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Đương nhiên là không giống, hơn một năm ở nơi này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta." Một Viên Tinh Dã như thế, nàng đã hoàn toàn độc chiếm trong một năm, quả thực là rất vui vẻ, còn có thể cầu mong thêm điều gì nữa đây, "Sau khi ta chết, nàng có thể thích người khác, nhưng không được phép thích hơn ta. Sau này xuống dưới hoàng tuyền, nhất định phải trở về bên cạnh ta."

"Đừng nói nữa, ta sẽ chữa khỏi cho nàng." Viên Tinh Dã kéo tay Hạ Tử Mặc, bắt đầu liên tục truyền nội lực.

"Người tới!" Viên Tinh Dã lớn tiếng, hộ vệ xung quanh nghe được liền vội vàng chạy đến, "Đi tìm Quân sư Khuyển Nhung, lục tung cả thành lên cho ta. Rồi sau đó cũng tìm toàn bộ đại phu trong thành đều đem tới đây."

"Vâng!" Hộ vệ nhận lệnh nhanh chóng chạy đi. Viên Tinh Dã dùng nội lực cố gắng đẩy độc ra khỏi người Hạ Tử Mặc, chỉ là nội lực cũng không có tác dụng lớn.

"Tinh Dã ---"

"Không được phản đối!" Viên Tinh Dã cả giận quát, đây là lần đầu tiên nàng lớn tiếng với Hạ Tử Mặc như vậy. Hai mắt nàng đỏ bừng, dung nhan nguyên bản tuyệt thế kia lúc này có chút vặn vẹo khó coi, "Nàng không thể để ta một mình, nàng nếu lưu lại ta một người như vậy ta tuyệt đối sẽ hận nàng. Nàng chẳng lẽ muốn ta đơn độc vật vờ trải qua vài thập niên nữa hay sao. Thời gian lâu như vậy, nàng nói ta phải sống sót như thế nào đây."

Hạ Tử Mặc muốn cười, chỉ là nàng phát hiện bản thân đã cười không nổi. Nàng thấy Viên Tinh Dã hoảng sợ nhìn nàng, nhưng lại không nghe được Viên Tinh Dã đang nói cái gì, sau đó phun ra một ngụm máu. Không phải là còn nửa canh giờ sao? Mới ngắn ngủi được một lát đã phải rời đi như vậy? Nàng thật sự --- còn chưa kịp nhìn đủ Viên Tinh Dã.

Nỗ lực đem hai mắt mở lớn để nhìn Viên Tinh Dã thật rõ, nhưng hiện tại trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không thể thấy. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Viên Tinh Dã sát ở gần bên.

Đem hai mắt nhắm lại, Hạ Tử Mặc đột nhiên hồi tưởng lần đầu hai người sơ ngộ lẫn nhau, Viên Tinh Dã thổi sáo ngọc, thình lình xuất hiện ở gần Ngự Hoa Viên. Sau đó từng màn lục đục trong cung nối nhau hiện lên, hai người bên nhau một đoạn ngắn ngủi, ký ức như dòng suối lẳng lặng trôi nhanh.

Thời điểm gặp lại nhau trước đại doanh U Châu, Viên Tinh Dã nhàn nhạt mỉm cười. Rồi sau đó hai người nắm tay bên cạnh nhau, cùng nhau vào sinh ra tử. Tại U Châu hai người thổ lộ tâm ý, nội Uy Nhung Viên Tinh Dã không màng nguy hiểm đích thân đi cứu nàng. Hội chùa vui vẻ đùa giỡn, Trung thu nơi nơi đèn lồng rạng rỡ. Cảnh phố nguyên bản sáng ngời hết thảy đều hóa thành màu xám, chỉ còn tươi cười của Viên Tinh Dã vẫn tỏa nắng rực rỡ.

Còn có lều trại bằng băng tiết trừ tịch lần kia, hàng loạt cảnh tượng nối tiếp nhau không ngừng, cuối cùng dừng lại tại thời điểm sáng nay, Viên Tinh Dã dịu dàng cài trâm và bộ diêu cho nàng.

Ánh sáng trong mắt Hạ Tử Mặc càng ngày càng tối đi, Viên Tinh Dã điên cuồng vận nội lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh Hạ Tử Mặc dần dần biến mất theo từng hơi thở.

"Tử Mặc, Tử Mặc." Nước mắt Viên Tinh Dã từng giọt nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo. Nàng đã quên mất lần cuối cùng chính mình khóc là khi nào, nhưng là lúc này đây, nàng thật sự không biết bản thân còn có thể làm gì khác.

"A!" Viên Tinh Dã ôm lấy Hạ Tử Mặc rống to một tiếng, thanh âm mạnh mẽ lan truyền khắp toàn bộ thành U Châu. Trong một tiếng rống kia tràn ngập bi thương cùng thống khổ khốn cùng, là đau thương mất đi ái nhân, là tuyệt vọng không còn gì lưu luyến trần thế.

"Không có nàng, ta còn muốn mấy binh mã này đó làm cái gì, còn muốn thiên hạ cũng để làm gì." Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc thật chặt, xung quanh đình viện từng cánh hoa mai không ngừng theo gió buông xuống, vương lại trên thân thể hai người. Viên Tinh Dã cúi đầu hôn Hạ Tử Mặc, thân thể người kia giờ đã trở nên lạnh như băng. Nàng không ngừng hôn lấy Hạ Tử Mặc, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn không đáp lại.

"Tử Mặc, nàng có thể ôm ta một cái được không, ta thực sự rất lạnh. Nàng là người xấu, vì sao lại không chịu để ý tới ta." Viên Tinh Dã lẩm bẩm, "Ta thực hận nàng, vì cái gì ban đầu cho ta ấm áp cùng ôn nhu, lúc sau lại không cần ta nữa? Nàng mau tỉnh lại a!" Viên Tinh Dã vùi đầu vào trong lồng ngực Hạ Tử Mặc, thất thanh khóc lớn lên. Nhưng Hạ Tử Mặc vẫn không ôm lại nàng ---

"Nàng đợi ta." Viên Tinh Dã rút trường kiếm bên hông, ấn lên trán Hạ Tử Mặc một nụ hôn, "Lần này không để nàng phải một mình, ta lập tức tới bồi nàng." Dứt lời trường kiếm đã đặt lên trên cổ, Viên Tinh Dã nghe được thanh âm bốn người Viên Đông đến gần, còn có Lạc Nhan và những người khác vừa nãy nghe thấy một tiếng rống kia của nàng chạy vội tới, nhẹ giọng nói, "Chuyện ngày sau đành phải nhờ các vị."

"Nguyên soái không cần!"

"Nguyên soái ---"

Mọi người hốt hoảng tranh nhau xông tới ngăn cản, vừa định tiến lên đã thấy một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, xuất thủ một chiêu đánh ngất Viên Tinh Dã, sau đó vung ống tay áo, nội lực bắn ra đánh bay toàn bộ mọi người ra ngoài. Chờ tới khi chạy lại vào bên trong, đã không còn thấy bóng đáng hai người đâu nữa.

- ----------------------------------------

Lời Editor: Edit chương này mà nước mắt cứ tự rơi ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play